Nàng còn chưa xuất giá, mái tóc dài không cần buộc mà có thể tạo đủ kiểu, tay nghề Hoàng ma ma rất tốt, làm xong hết thảy nhưng tóc vẫn không bị dày và nặng, sau đó lại kẻ lông mày, vẽ môi.
Sau khi thực hiện một loạt các động tác, Yến Thu Xuân có chút kinh ngạc khi nhìn chính mình trong gương.
“Đã xong rồi, thưa tiểu thư, người hãy cùng nô tỳ đi ra sân trước, khách đã tới không ít rồi ạ.” Hoàng ma ma hài lòng nói.
Sân trước tiền viện.
Vốn chỉ có hai nhà ăn cơm, giờ lại biến thành một bữa tiệc nhỏ.
Có ít người hơn rất nhiều so với sinh nhật của Đông Đông lần trước, nhưng những người đến đây đều là những nhân vật quan trọng.
Tiêu phu nhân cũng ra tiếp khách.
Khi Yến Thu Xuân đi ngang qua, mọi người trong sân viện đang cười nói rôm rả, để giảm bớt cái nóng oi ả của buổi tối mùa hè, bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều có một khối đá lạnh, cả sảnh tiệc dần dần trở nên se lạnh.
Ngay khi nàng vừa đi đến, những tiếng cười kia đều ngừng lại.
Dường như có vô số ánh mắt đang tập trung trên người nàng.
Yến Thu Xuân đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, mắt nhìn thẳng về phía Tiêu phu nhân đang vẫy tay gọi mình, nàng bước đến nắm tay Tiêu phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà, Tiêu phu nhân giới thiệu nàng với mọi người, hàn huyên đôi câu, đề tài vốn đang ở trên người nàng nhưng đã bị Tiêu phu nhân chuyển sang chuyện khác.
Yến Thu Xuân thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, vừa ngước mắt lên, lại thấy một nữ nhân vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, Yến Thu Huyền nở một nụ cười, thì thầm nói hai chữ: “Chúc mừng.”
Yến Thu Xuân làm như không nhìn thấy, đôi mắt nàng chuyển động, nàng nhìn sang chỗ khác, nhìn lướt qua liền thấy thanh niên bên cạnh Yến Thu Huyền, trái tim nàng bỗng nhói đau một chút, nhưng cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất.
Chẳng lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ lưu lại trong cơ thể nàng sao?
Yến Thu Xuân siết chặt lòng bàn tay để trấn tĩnh lại, không cần bị ảnh hưởng bởi điều này, hơn nữa nàng cũng không thích người này.
Hoàng ma ma ngồi ở bên cạnh nàng, cánh môi mấp máy nhỏ giọng nói cho nàng biết những người này đều là ai: “Xương Vương, ngồi bên cạnh là Tứ hoàng tử, người từng đi ra ngoài học nghề trước đây, lần này vì đưa khoai tây nên mới trở về, đối diện là Thuận Vương điện hạ, sau Thuận Vương điện hạ là Lục hoàng tử Tuyên Vương, cùng với Tấn Vương thế tử và vị hôn thê Lục tiểu thư Yến gia, phía sau kia là gia đình của đại thiếu gia Giang gia……”
Yến Thu Xuân vừa nghe Hoàng ma ma nói, vừa nhìn qua từng người một, ghi tạc trong lòng những gương mặt xa lạ này, sau đó nàng phát hiện những người còn lại đều mang theo con của họ, hơn nữa những đứa trẻ này hình như cũng trạc tuổi Đông Đông.
Khi mắt nàng và mắt họ vô tình chạm nhau, họ đều cười và gật đầu với nàng, bọn họ rất thân thiện.
Đặc biệt là những đứa trẻ kia, một đám trẻ con với đôi mắt sáng lấp lánh. Yến Thu Xuân vô thức đáp lại bằng một nụ cười, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngoại trừ các Hoàng tử không được mời, những người khác đều là đồng môn của Đông Đông, vì vậy cảm giác xa lạ đã dần ít hơn hẳn.
Khi nhìn thấy gia đình Xương Vương, A Hoàn nở một nụ cười tươi với nàng, hai tay chắp lên làm tư thế chúc mừng.
Yến Thu Xuân lập tức tươi cười hơn rất nhiều.
“A Xuân tỷ tỷ!” Đông Đông không còn rụt rè như trước nữa, trực tiếp gọi nàng bằng một giọng trầm.
Hai người cũng coi như là ngồi gần nhau, Yến Thu Xuân lập tức nghe thấy được, quay đầu nhìn lại thì thấy một cậu bé đang nháy mắt với mình: “Các đồng môn của đệ đều ở đây! Bọn họ còn mang theo quà đến tặng tỷ, đợi chút nữa kết thúc yến tiệc, đệ sẽ mang đến cho tỷ!” “Đa tạ Đông Đông, cũng đa tạ các đồng môn của Đông Đông!” Yến Thu Xuân nhỏ giọng nói.
Đông Đông rung đùi cười đắc ý, sau đó bị Uyển Nhi ngồi bên cạnh nhắc nhở, cậu bé vội vàng ngồi thẳng dậy.
Yến Thu Xuân nhìn hai đứa mà buồn cười, đột nhiên có người chạm vào cánh tay nàng.
Khi định thần lại, liền nghe tiếng Tiêu phu nhân nói: “A Xuân, Yến lục tiểu thư nói trông con rất giống với một tỷ tỷ của nàng ta.”
Yến Thu Xuân bình tĩnh mỉm cười: “Đó thực sự là một sự trùng hợp.”
Yến Thu Huyền nhấp môi, cười nói: “Không chỉ là dung mạo giống nhau, mà ngay cả tên cũng giống nhau.”
Sắc mặt Yến Thu Xuân không thay đổi, trên gương mặt đoan trang hiện lên một cười, thậm chí khóe môi còn cong lên, giọng điệu lạnh lùng: “Ồ, lại càng trùng hợp.”
Yến Thu Huyền: “???”
Cái này là đang có ý gì vậy?
Nàng không sợ sẽ bị vạch trần thân phận sao?
Yến Thu Huyền cắn cắn môi tỏ vẻ khó hiểu, đáy mắt có chút tức giận.
Có điều nàng ta cũng không định vạch trần nàng, thế nên cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Trạch Cẩn ngồi bên cạnh thò tay xuống gầm bàn, vỗ nhẹ vào tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Vị bánh kem này không tồi, nàng mau nếm thử đi, để một lát nữa sẽ bị lạnh mất, đã không ăn được lại còn đói bụng.”
Yến Thu Huyền mím môi cười, kể từ khi nàng ta hạ quyết tâm, người này vẫn luôn săn sóc tỉ mỉ nàng ta, nhưng càng làm vậy, nàng ta càng luyến tiếc, không muốn nhường người này cho Yến Thu Xuân.
Đó là lý do tại sao vừa rồi nàng ta cố tình mở miệng, cố gắng đe doạ nàng.
Lại không ngờ rằng dường như nàng chẳng hề quan tâm.
Sau khi thực hiện một loạt các động tác, Yến Thu Xuân có chút kinh ngạc khi nhìn chính mình trong gương.
“Đã xong rồi, thưa tiểu thư, người hãy cùng nô tỳ đi ra sân trước, khách đã tới không ít rồi ạ.” Hoàng ma ma hài lòng nói.
Sân trước tiền viện.
Vốn chỉ có hai nhà ăn cơm, giờ lại biến thành một bữa tiệc nhỏ.
Có ít người hơn rất nhiều so với sinh nhật của Đông Đông lần trước, nhưng những người đến đây đều là những nhân vật quan trọng.
Tiêu phu nhân cũng ra tiếp khách.
Khi Yến Thu Xuân đi ngang qua, mọi người trong sân viện đang cười nói rôm rả, để giảm bớt cái nóng oi ả của buổi tối mùa hè, bên cạnh mỗi chỗ ngồi đều có một khối đá lạnh, cả sảnh tiệc dần dần trở nên se lạnh.
Ngay khi nàng vừa đi đến, những tiếng cười kia đều ngừng lại.
Dường như có vô số ánh mắt đang tập trung trên người nàng.
Yến Thu Xuân đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, mắt nhìn thẳng về phía Tiêu phu nhân đang vẫy tay gọi mình, nàng bước đến nắm tay Tiêu phu nhân, ngồi xuống bên cạnh bà, Tiêu phu nhân giới thiệu nàng với mọi người, hàn huyên đôi câu, đề tài vốn đang ở trên người nàng nhưng đã bị Tiêu phu nhân chuyển sang chuyện khác.
Yến Thu Xuân thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, vừa ngước mắt lên, lại thấy một nữ nhân vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ.
Bốn mắt nhìn nhau, Yến Thu Huyền nở một nụ cười, thì thầm nói hai chữ: “Chúc mừng.”
Yến Thu Xuân làm như không nhìn thấy, đôi mắt nàng chuyển động, nàng nhìn sang chỗ khác, nhìn lướt qua liền thấy thanh niên bên cạnh Yến Thu Huyền, trái tim nàng bỗng nhói đau một chút, nhưng cảm giác đó đã nhanh chóng biến mất.
Chẳng lẽ đây là cảm xúc của nguyên chủ lưu lại trong cơ thể nàng sao?
Yến Thu Xuân siết chặt lòng bàn tay để trấn tĩnh lại, không cần bị ảnh hưởng bởi điều này, hơn nữa nàng cũng không thích người này.
Hoàng ma ma ngồi ở bên cạnh nàng, cánh môi mấp máy nhỏ giọng nói cho nàng biết những người này đều là ai: “Xương Vương, ngồi bên cạnh là Tứ hoàng tử, người từng đi ra ngoài học nghề trước đây, lần này vì đưa khoai tây nên mới trở về, đối diện là Thuận Vương điện hạ, sau Thuận Vương điện hạ là Lục hoàng tử Tuyên Vương, cùng với Tấn Vương thế tử và vị hôn thê Lục tiểu thư Yến gia, phía sau kia là gia đình của đại thiếu gia Giang gia……”
Yến Thu Xuân vừa nghe Hoàng ma ma nói, vừa nhìn qua từng người một, ghi tạc trong lòng những gương mặt xa lạ này, sau đó nàng phát hiện những người còn lại đều mang theo con của họ, hơn nữa những đứa trẻ này hình như cũng trạc tuổi Đông Đông.
Khi mắt nàng và mắt họ vô tình chạm nhau, họ đều cười và gật đầu với nàng, bọn họ rất thân thiện.
Đặc biệt là những đứa trẻ kia, một đám trẻ con với đôi mắt sáng lấp lánh. Yến Thu Xuân vô thức đáp lại bằng một nụ cười, nàng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngoại trừ các Hoàng tử không được mời, những người khác đều là đồng môn của Đông Đông, vì vậy cảm giác xa lạ đã dần ít hơn hẳn.
Khi nhìn thấy gia đình Xương Vương, A Hoàn nở một nụ cười tươi với nàng, hai tay chắp lên làm tư thế chúc mừng.
Yến Thu Xuân lập tức tươi cười hơn rất nhiều.
“A Xuân tỷ tỷ!” Đông Đông không còn rụt rè như trước nữa, trực tiếp gọi nàng bằng một giọng trầm.
Hai người cũng coi như là ngồi gần nhau, Yến Thu Xuân lập tức nghe thấy được, quay đầu nhìn lại thì thấy một cậu bé đang nháy mắt với mình: “Các đồng môn của đệ đều ở đây! Bọn họ còn mang theo quà đến tặng tỷ, đợi chút nữa kết thúc yến tiệc, đệ sẽ mang đến cho tỷ!” “Đa tạ Đông Đông, cũng đa tạ các đồng môn của Đông Đông!” Yến Thu Xuân nhỏ giọng nói.
Đông Đông rung đùi cười đắc ý, sau đó bị Uyển Nhi ngồi bên cạnh nhắc nhở, cậu bé vội vàng ngồi thẳng dậy.
Yến Thu Xuân nhìn hai đứa mà buồn cười, đột nhiên có người chạm vào cánh tay nàng.
Khi định thần lại, liền nghe tiếng Tiêu phu nhân nói: “A Xuân, Yến lục tiểu thư nói trông con rất giống với một tỷ tỷ của nàng ta.”
Yến Thu Xuân bình tĩnh mỉm cười: “Đó thực sự là một sự trùng hợp.”
Yến Thu Huyền nhấp môi, cười nói: “Không chỉ là dung mạo giống nhau, mà ngay cả tên cũng giống nhau.”
Sắc mặt Yến Thu Xuân không thay đổi, trên gương mặt đoan trang hiện lên một cười, thậm chí khóe môi còn cong lên, giọng điệu lạnh lùng: “Ồ, lại càng trùng hợp.”
Yến Thu Huyền: “???”
Cái này là đang có ý gì vậy?
Nàng không sợ sẽ bị vạch trần thân phận sao?
Yến Thu Huyền cắn cắn môi tỏ vẻ khó hiểu, đáy mắt có chút tức giận.
Có điều nàng ta cũng không định vạch trần nàng, thế nên cũng không nói thêm gì nữa.
Chu Trạch Cẩn ngồi bên cạnh thò tay xuống gầm bàn, vỗ nhẹ vào tay nàng ta, nhẹ giọng nói: “Vị bánh kem này không tồi, nàng mau nếm thử đi, để một lát nữa sẽ bị lạnh mất, đã không ăn được lại còn đói bụng.”
Yến Thu Huyền mím môi cười, kể từ khi nàng ta hạ quyết tâm, người này vẫn luôn săn sóc tỉ mỉ nàng ta, nhưng càng làm vậy, nàng ta càng luyến tiếc, không muốn nhường người này cho Yến Thu Xuân.
Đó là lý do tại sao vừa rồi nàng ta cố tình mở miệng, cố gắng đe doạ nàng.
Lại không ngờ rằng dường như nàng chẳng hề quan tâm.
/385
|