Lại đứng trước cửa Duyệt Lai khách sạn, dường như đã qua mấy đời.
Bốn chữ to trên bảng hiệu khách sạn vẫn đang phát ra ánh vàng lóng lánh, khiến người ta chói mắt. Dòng người bên cạnh vẫn đông như mắc cửi, ngựa xe như nước. Xem ra… mặc kệ Hồng giáo cùng Bạch Đà sơn đã xảy ra chuyện gì, việc kinh doanh của Duyệt Lai khách sạn cũng vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Ta hít sâu một hơi, bước vào sảnh lớn.
Lữ tú tài còn đang cầm cái bút lông, ngồi nhìn sổ sách rung đùi đắc ý, Nhạc Thiếu Đông cũng vẫn đang giả mạo điếm tiểu nhị nói gì đó với hai vị khách trước ta, Lý Quảng đang từ phòng bếp thò đầu ra, không biết rình coi cái gì.
Ngoại trừ không thấy lão Bạch chạy bàn… Cơ bản là đông đủ cả nhà.
Thoạt nhìn tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn, tốt lắm.
Ta đi đến trước quầy, gật gật đầu với Lữ tú tài.
“Xin hỏi ngựa của ta ở nơi nào?” Lo nghĩ chút, lại bổ sung, “Chính là con ngựa lông tạp màu vàng, rất già…”
Hôm đó toàn bộ đám người trong khách sạn thấy ta cưỡi một con ngựa già như thế mà vẫn có thể bình an trèo đèo lội suối tới đây, đều cảm thấy cực kì kinh ngạc. Cho dù không nhớ rõ ta, cũng nên nhớ rõ con ngựa kia mới đúng…
Cái bút lông trong tay Lữ tú tài ‘ba’ một tiếng rơi xuống, mực trên bút bắn ra, loang lổ cả vạt áo màu xanh của hắn.
Vẻ mặt hắn giống như gặp quỷ, quả thực khiến ta không khỏi muốn quay về sau nhìn xem có thật hay không.
Bất quá, không hổ là nhân viên của khách sạn duy nhất ở đây, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, Lữ tú tài liền khôi phục thái độ bình thường, cười nói:
“Hoa cô nương, đã lâu không thấy… Con ngựa của cô vẫn còn phía sau viện, chúng ta cũng không dám bỏ bê a.”
Khối vàng Khách Ti Lệ lấy từ hành lý của ta đưa cho, khấu trừ tiền ăn ở hơn mười ngày, chỗ còn lại cũng thừa đủ để mười con ngựa dưỡng lão cả đời ấy chứ, bọn họ cuối cùng cũng vẫn còn có lòng ‘kính già’.
Lúc trước chọn con ngựa già này trong đàn ngựa của Thành Cát Tư Hãn, chính là lo lắng trên đường đi, nói không chừng sẽ có lúc không thể không bỏ nó. Nhưng mà… nếu có khả năng, ta vẫn không muốn tùy tiện bỏ nó đi.
Cho nên nghe được câu trả lời như vậy, ta thực thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, vì thế nhe răng cười với Lữ tú tài.
“Ta đi lấy ngựa nhé.”
“Được!” Lữ tú tài trả lời, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, bỗng dưng sửa lời nói: “Không cần không cần, ta đi lấy cho cô, ta đi lấy cho cô!”
Có lẽ ở hậu viện, có chuyện gì không muốn để ta nhìn thấy… Hoặc là người nào đó đi…
Ta cũng thực thức thời không hỏi nữa, chỉ cười nói với hắn: “Vậy phiền ông.”
Lữ tú tài ngoắc gọi một tên tạp dịch, phân phó mấy câu, sau đó mới nhe răng cười, chạy về hậu viện.
Lý Quảng vừa rồi còn thò đầu ra giờ đã không thấy bóng dáng, về phần Nhạc Thiếu Đông… Hẳn là đã đứng sẵn sau lưng ta, nghe rành rạch mấy lời nói của ta với Lữ tú tài rồi.
Vừa quay đầu lại quả nhiên liền thấy Nhạc Thiếu Đông, gương mặt giống như đang cos mặt quỷ: gương mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt là đen thui… Không, có lẽ nói mặt gấu mèo thì thích hợp hơn?
Ta vừa suy nghĩ xem gương mặt Nhạc Thiếu Đông sau khi tháo mấy thứ mặt nạ kia ra sẽ có dạng gì, vừa vô cùng khách khí gật đầu tiếp đón với hắn.
Nhạc Thiếu Đông ngây ra một lúc, mới nói: “Cô…cô tới là…”
Ta nhìn hắn cười. “Ta tới lấy ngựa của ta.”
“Cái kia…” Nhạc Thiếu Đông nhìn ta, có vẻ muốn nói gì lại không nói lên lời.
Ta nghĩ ta biết hắn muốn hỏi cái gì, đơn giản là ta cùng Bạch Đà sơn có quan hệ gì, hoặc là nói… ta cùng Âu Dương thiếu chủ có quan hệ thế nào?
Cho nên ta tự động tự phát dâng lên đáp án. “Ta cùng với Âu Dương thiếu chủ là có quen biết, được hắn mời đến tiểu viện Bạch Đà sơn ở vài ngày, hiện giờ ta muốn đi rồi, cho nên đến chỗ các ngươi lấy ngựa.”
Lời này ngắt đầu bỏ đuôi tỉnh lược rất nhiều chuyện rồi, nhưng tổng thể mà nói thì cũng không phải là dối trá.
Nói đến như vậy là được rồi. Dù sao chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, lúc trước… bọn họ hạ thủ không lưu tình, ta cũng hoàn toàn có thể hiểu được, cho nên ta không muốn nói thêm gì cùng hắn, cũng có thể hoàn toàn hiểu được đi.
Đang nói chuyện đã thấy Lữ tú tài dắt ngựa của ta đi tới trước cửa.
Ta gật gật đầu với Nhạc Thiếu Đông, đi ra ngoài.
Lữ tú tài không nói bừa, bọn họ quả thật nuôi con ngựa này vô cùng tốt. Da lông mượt mà, tinh thần sức khoẻ dồi dào vượt xa tiêu chuẩn tuổi tác của nó.
Ta theo lễ nghĩa, chu đáo nói lời cảm ơn với Lữ tú tài. Nhận dây cương, vỗ nhẹ nhẹ đầu con ngựa.
Con ngựa già cư nhiên không bị nuôi tới mức vui quên cả trời đất, vẫn còn nhận ra ta, nghiêng đầu cọ cọ lên tay ta, tỏ vẻ thực thân thiết.
Ta xoay người lên ngựa, nghĩ nghĩ, vẫn quay đầu hỏi hai người vẻ mặt phức tạp đang đứng trước cửa khách sạn một câu: “Tiền ăn ở của nó ta có cần trả thêm không?”
Dù sao, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.
“Không, không cần.” Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời đáp.
Ta kéo kéo khóe miệng, “Như vậy… Có ngày gặp lại.”
Tốt nhất là, không bao giờ gặp nữa.
Ngày đó ở biệt viện xảy ra biến cố, trong một chớp mắt cuối cùng kia, bóng dáng mặc tăng bào màu đỏ mà ta nhìn thấy, lúc ấy chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng sau đó lại dẫn Âu Dương Khắc chạy trối chết, bị đại thúc đuổi giết, bị vô số giả lạt ma vây quanh, nhảy từ vách núi xuống, ở thạch thất lại bị Lý Lưu Phong bắt đi… Liên tục xảy ra chuyện, nhất thời cũng không có tâm trí nghĩ lại nhiều chuyện như vậy.
Cho tới tận những ngày ở sơn cốc, ta mới bắt đầu có thời gian tinh tế nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Lúc ban đầu ta nghĩ rằng người phía sau màn độc thủ là Ích Tây Gia Thố.
Ngày đó đại thúc thần trí không rõ, thực hiển nhiên là bị người ta hạ độc thủ, mà Ích Tây Gia Thố cũng không thấy bóng dáng. Hơn nữa hạt châu thần kì tị độc kia… nhìn thế nào cũng đều cảm thấy khả nghi.
Nhưng mà… Cho dù thời gian ở cùng với bọn họ không lâu, nhưng tình nghĩa thầy trò sâu đậm của bọn họ lúc đó biểu hiện cũng không phải là giả, nếu nói Ích Tây Gia Thố có thể xuống tay như vậy với đại thúc, thậm chí bức đại thúc thành kẻ điên như vậy…
Nếu vậy lòng người trên thế gian này cũng thật sự quá khó lường rồi.
Hơn nữa địa vị pháp vương Hồng giáo rất được tôn sùng, có rất nhiều tín đồ, đại thúc lại hoàn toàn nghe lời hắn, xét theo góc độ lợi ích mà nói, làm loại chuyện này đối với hắn không có nửa phần có lợi.
Huống chi… So với những phán đoán lung tung của mình, ta thực ra lại tình nguyện tin tưởng phán đoán của một kẻ phúc hắc như Âu Dương Khắc. Nếu hắn cũng tán thành là có kẻ thứ ba có ý đồ khơi mào tranh chấp giữa Hồng giáo và Bạch Đà sơn, như vậy, mọi chuyện hiển nhiên là không có liên quan tới Ích Tây Gia Thố rồi a.
Về phần phân bố các thế lực bên Tây Vực, ta nửa điểm cũng không biết, cho nên đơn giản lại bỏ qua không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Cho tới một đêm nọ, ta mới nghĩ, tất cả những chuyện không hay ho đều bắt đầu từ khi tới Bạch Đà sơn, cho nên tính làm một hình nộm bằng giấy, nguyền rủa Âu Dương thiếu chủ một chút, cũng nhớ tới Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung không biết sống chết thế nào.
Sau đó nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy các nàng: ở trong đại sảnh Duyệt Lai khách sạn, Khách Ti Lệ đánh một chưởng lên bàn, lão Bạch khó xử nói gì đó, từng hình ảnh hiện lên trước mặt ta…
Sau đó… Ta mới nhận ra bóng dáng hồng y đã thoáng nhìn thấy ở biệt viện là ai… Là lão Bạch, đúng vậy.
Sau đó, tất cả đều trở nên sáng tỏ…
Vì cái gì thân là con trai độc nhất, Nhạc Thiếu Đông lại bị đưa từ Bắc Kinh tới một trấn nhỏ nơi biên cương, quản lý một chi nhánh khách sạn nho nhỏ?
Vì cái gì tại một trấn nhỏ chỗ giao thông trọng yếu như vậy, cư nhiên phạm vi mười dặm lại không có một khách sạn thứ hai nào?
Vì cái gì Nhạc Thiếu Đông, Lữ tú tài, Lý Quảng, Lão Bạch… Mỗi người đều có võ công?
Vì cái gì khẩu âm quan thoại của lão Bạch luôn làm người ta cảm thấy rất khác thường? Hiện tại nhớ lại, loại khẩu âm cứng ngắc đó thực hiển nhiên là khẩu âm của Tây Hạ!
…
Nói tới thế lực, còn có tổ chức nào hơn Duyệt Lai khách sạn “Từ Đại Kim tới Đại Tống, cho dù là Đại Lý ở hướng nam” cũng đều có chi nhánh?
Nhớ rõ thật lâu trước kia từng xem qua một quyển sách, tác giả phân tích đùa rằng, những ‘Duyệt Lai khách sạn’ này thường là những tổ chức tình báo cơ mật kiêm sát thủ.
Trong sách còn đúc kết một câu: “Thử hỏi có kẻ nào có thể vừa quen thuộc địa hình, lại vừa khiến đối tượng mất cảnh giác hơn nhân viên khách sạn đây?”
Không nghĩ tới… Cư nhiên là thật…
Cho nên đối với một tổ chức khổng lồ mà bí mật như vậy, ta ngay cả nửa ý trả thù cũng không nghĩ tới.
Thẳng thắn mà nói, mục tiêu của bọn họ tuyệt đối không phải là ta, ta nhiều lắm cũng chỉ là kẻ qua đường gặp chuyện không hay ho mà thôi.
Nếu Âu Dương thiếu chủ không chết, bọn họ tự nhiên sẽ có phiền toái của bọn họ, không có liên quan tới ta.
Cho nên, ta chỉ quay lại tìm con ngựa già của ta.
Sau đó, rời đi.
Chỉ là trước khi rời khỏi Tây Vực, ta còn muốn tới một nơi khác một chuyến…
Cho dù trong lòng có không tình nguyện tới mức nào đi nữa, ta cũng phải đi tìm Âu Dương Khắc, lấy lại kim đao của ta a.
Con ngựa già đột nhiên hí lên một tiếng, ta theo bản năng giật mạnh dây cương, nó ôn thuần dừng cước bộ.
Ta híp mắt nhìn về phía trước, đã có thể mơ hồ thấy hình dạng ngọn núi rồi.
Ngày ấy dẫn Âu Dương Khắc chạy ra khỏi biệt viện, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía đông, có thể thấy rõ ràng trấn nhỏ chỗ Duyệt Lai khách sạn này, mà cửa biệt viện cũng có một con đường lớn do sức người làm, uốn lượn về chân núi, có thể thấy được đó cũng không phải nơi bí ẩn người ngoài không thể xâm nhập gì.
Bởi vậy ta chỉ cần đi về hướng đó, hẳn là có thể tìm được biệt viện Bạch Đà sơn rồi.
Con ngựa già tuy rằng được Duyệt Lai khách sạn nuôi rất tốt, nhưng nó đã quen với việc bước chậm rãi rồi, cho nên hai chúng ta vẫn đang chậm rãi đi về phía tây.
Tây Vực tháng mười hai, gió thổi vào mặt cũng lạnh lẽo như băng, cho dù mặc áo da cừu ra ngoài, hẳn cũng lạnh tới phát run.
Nhưng mà… ta không có nửa điểm cảm thấy lạnh, chân tay thân thể giống như có một dòng khí ấm áp chảy tới từng chỗ, tự động chắn gió lạnh bên ngoài cơ thể.
Này… hẳn chính là tác dụng của nội lực đi… Bất quá…
Ta nở nụ cười khổ, đối với kẻ không có võ công như ta mà nói, nội lực cũng chỉ có công hiệu như vậy mà thôi a…
Không thể một chưởng đánh gãy một gốc đại thụ, không thể nhảy một phát là có thể bay xa mấy trượng.
Cái gọi là đan điền, cái gọi là vận khí, cái gọi là huyệt đạo kinh mạch… Những thứ kì diệu đó, ở đời trước với ta mà nói, giống như sự tồn tại thần kì của một không gian khác —— hiện tại cũng vẫn giống nhau.
Trong thân thể mặc dù có nội lực tám mươi lăm năm của Lý Lưu Phong, nhưng ta hoàn toàn không biết cách sử dụng nó.
Nếu phải so sánh, giống như là một nồi cá cháy, cho dù biết nó là của ta, con cá đuôi phượng đó cũng là của ta… Nhưng không ăn được chính là không ăn được!
Ách, Lý Lưu Phong nữ nhân bốc đồng kia, nhìn thấy ta như này, bà có hối hận không?
Bà quá tùy hứng, bà quá tùy tiện, tặng loạn người ta lễ vật mà người ta không thể dùng được, ta… ta hối hận thay bà!
Nếu có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ cười nhạo bà! Nếu… còn có thể gặp mặt…
Bốn chữ to trên bảng hiệu khách sạn vẫn đang phát ra ánh vàng lóng lánh, khiến người ta chói mắt. Dòng người bên cạnh vẫn đông như mắc cửi, ngựa xe như nước. Xem ra… mặc kệ Hồng giáo cùng Bạch Đà sơn đã xảy ra chuyện gì, việc kinh doanh của Duyệt Lai khách sạn cũng vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Ta hít sâu một hơi, bước vào sảnh lớn.
Lữ tú tài còn đang cầm cái bút lông, ngồi nhìn sổ sách rung đùi đắc ý, Nhạc Thiếu Đông cũng vẫn đang giả mạo điếm tiểu nhị nói gì đó với hai vị khách trước ta, Lý Quảng đang từ phòng bếp thò đầu ra, không biết rình coi cái gì.
Ngoại trừ không thấy lão Bạch chạy bàn… Cơ bản là đông đủ cả nhà.
Thoạt nhìn tất cả đều bình thường đến không thể bình thường hơn, tốt lắm.
Ta đi đến trước quầy, gật gật đầu với Lữ tú tài.
“Xin hỏi ngựa của ta ở nơi nào?” Lo nghĩ chút, lại bổ sung, “Chính là con ngựa lông tạp màu vàng, rất già…”
Hôm đó toàn bộ đám người trong khách sạn thấy ta cưỡi một con ngựa già như thế mà vẫn có thể bình an trèo đèo lội suối tới đây, đều cảm thấy cực kì kinh ngạc. Cho dù không nhớ rõ ta, cũng nên nhớ rõ con ngựa kia mới đúng…
Cái bút lông trong tay Lữ tú tài ‘ba’ một tiếng rơi xuống, mực trên bút bắn ra, loang lổ cả vạt áo màu xanh của hắn.
Vẻ mặt hắn giống như gặp quỷ, quả thực khiến ta không khỏi muốn quay về sau nhìn xem có thật hay không.
Bất quá, không hổ là nhân viên của khách sạn duy nhất ở đây, chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, Lữ tú tài liền khôi phục thái độ bình thường, cười nói:
“Hoa cô nương, đã lâu không thấy… Con ngựa của cô vẫn còn phía sau viện, chúng ta cũng không dám bỏ bê a.”
Khối vàng Khách Ti Lệ lấy từ hành lý của ta đưa cho, khấu trừ tiền ăn ở hơn mười ngày, chỗ còn lại cũng thừa đủ để mười con ngựa dưỡng lão cả đời ấy chứ, bọn họ cuối cùng cũng vẫn còn có lòng ‘kính già’.
Lúc trước chọn con ngựa già này trong đàn ngựa của Thành Cát Tư Hãn, chính là lo lắng trên đường đi, nói không chừng sẽ có lúc không thể không bỏ nó. Nhưng mà… nếu có khả năng, ta vẫn không muốn tùy tiện bỏ nó đi.
Cho nên nghe được câu trả lời như vậy, ta thực thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, vì thế nhe răng cười với Lữ tú tài.
“Ta đi lấy ngựa nhé.”
“Được!” Lữ tú tài trả lời, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, bỗng dưng sửa lời nói: “Không cần không cần, ta đi lấy cho cô, ta đi lấy cho cô!”
Có lẽ ở hậu viện, có chuyện gì không muốn để ta nhìn thấy… Hoặc là người nào đó đi…
Ta cũng thực thức thời không hỏi nữa, chỉ cười nói với hắn: “Vậy phiền ông.”
Lữ tú tài ngoắc gọi một tên tạp dịch, phân phó mấy câu, sau đó mới nhe răng cười, chạy về hậu viện.
Lý Quảng vừa rồi còn thò đầu ra giờ đã không thấy bóng dáng, về phần Nhạc Thiếu Đông… Hẳn là đã đứng sẵn sau lưng ta, nghe rành rạch mấy lời nói của ta với Lữ tú tài rồi.
Vừa quay đầu lại quả nhiên liền thấy Nhạc Thiếu Đông, gương mặt giống như đang cos mặt quỷ: gương mặt tái nhợt, chỉ có cặp mắt là đen thui… Không, có lẽ nói mặt gấu mèo thì thích hợp hơn?
Ta vừa suy nghĩ xem gương mặt Nhạc Thiếu Đông sau khi tháo mấy thứ mặt nạ kia ra sẽ có dạng gì, vừa vô cùng khách khí gật đầu tiếp đón với hắn.
Nhạc Thiếu Đông ngây ra một lúc, mới nói: “Cô…cô tới là…”
Ta nhìn hắn cười. “Ta tới lấy ngựa của ta.”
“Cái kia…” Nhạc Thiếu Đông nhìn ta, có vẻ muốn nói gì lại không nói lên lời.
Ta nghĩ ta biết hắn muốn hỏi cái gì, đơn giản là ta cùng Bạch Đà sơn có quan hệ gì, hoặc là nói… ta cùng Âu Dương thiếu chủ có quan hệ thế nào?
Cho nên ta tự động tự phát dâng lên đáp án. “Ta cùng với Âu Dương thiếu chủ là có quen biết, được hắn mời đến tiểu viện Bạch Đà sơn ở vài ngày, hiện giờ ta muốn đi rồi, cho nên đến chỗ các ngươi lấy ngựa.”
Lời này ngắt đầu bỏ đuôi tỉnh lược rất nhiều chuyện rồi, nhưng tổng thể mà nói thì cũng không phải là dối trá.
Nói đến như vậy là được rồi. Dù sao chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bèo nước gặp nhau, lúc trước… bọn họ hạ thủ không lưu tình, ta cũng hoàn toàn có thể hiểu được, cho nên ta không muốn nói thêm gì cùng hắn, cũng có thể hoàn toàn hiểu được đi.
Đang nói chuyện đã thấy Lữ tú tài dắt ngựa của ta đi tới trước cửa.
Ta gật gật đầu với Nhạc Thiếu Đông, đi ra ngoài.
Lữ tú tài không nói bừa, bọn họ quả thật nuôi con ngựa này vô cùng tốt. Da lông mượt mà, tinh thần sức khoẻ dồi dào vượt xa tiêu chuẩn tuổi tác của nó.
Ta theo lễ nghĩa, chu đáo nói lời cảm ơn với Lữ tú tài. Nhận dây cương, vỗ nhẹ nhẹ đầu con ngựa.
Con ngựa già cư nhiên không bị nuôi tới mức vui quên cả trời đất, vẫn còn nhận ra ta, nghiêng đầu cọ cọ lên tay ta, tỏ vẻ thực thân thiết.
Ta xoay người lên ngựa, nghĩ nghĩ, vẫn quay đầu hỏi hai người vẻ mặt phức tạp đang đứng trước cửa khách sạn một câu: “Tiền ăn ở của nó ta có cần trả thêm không?”
Dù sao, vẫn nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.
“Không, không cần.” Hai người cơ hồ là trăm miệng một lời đáp.
Ta kéo kéo khóe miệng, “Như vậy… Có ngày gặp lại.”
Tốt nhất là, không bao giờ gặp nữa.
Ngày đó ở biệt viện xảy ra biến cố, trong một chớp mắt cuối cùng kia, bóng dáng mặc tăng bào màu đỏ mà ta nhìn thấy, lúc ấy chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng sau đó lại dẫn Âu Dương Khắc chạy trối chết, bị đại thúc đuổi giết, bị vô số giả lạt ma vây quanh, nhảy từ vách núi xuống, ở thạch thất lại bị Lý Lưu Phong bắt đi… Liên tục xảy ra chuyện, nhất thời cũng không có tâm trí nghĩ lại nhiều chuyện như vậy.
Cho tới tận những ngày ở sơn cốc, ta mới bắt đầu có thời gian tinh tế nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Lúc ban đầu ta nghĩ rằng người phía sau màn độc thủ là Ích Tây Gia Thố.
Ngày đó đại thúc thần trí không rõ, thực hiển nhiên là bị người ta hạ độc thủ, mà Ích Tây Gia Thố cũng không thấy bóng dáng. Hơn nữa hạt châu thần kì tị độc kia… nhìn thế nào cũng đều cảm thấy khả nghi.
Nhưng mà… Cho dù thời gian ở cùng với bọn họ không lâu, nhưng tình nghĩa thầy trò sâu đậm của bọn họ lúc đó biểu hiện cũng không phải là giả, nếu nói Ích Tây Gia Thố có thể xuống tay như vậy với đại thúc, thậm chí bức đại thúc thành kẻ điên như vậy…
Nếu vậy lòng người trên thế gian này cũng thật sự quá khó lường rồi.
Hơn nữa địa vị pháp vương Hồng giáo rất được tôn sùng, có rất nhiều tín đồ, đại thúc lại hoàn toàn nghe lời hắn, xét theo góc độ lợi ích mà nói, làm loại chuyện này đối với hắn không có nửa phần có lợi.
Huống chi… So với những phán đoán lung tung của mình, ta thực ra lại tình nguyện tin tưởng phán đoán của một kẻ phúc hắc như Âu Dương Khắc. Nếu hắn cũng tán thành là có kẻ thứ ba có ý đồ khơi mào tranh chấp giữa Hồng giáo và Bạch Đà sơn, như vậy, mọi chuyện hiển nhiên là không có liên quan tới Ích Tây Gia Thố rồi a.
Về phần phân bố các thế lực bên Tây Vực, ta nửa điểm cũng không biết, cho nên đơn giản lại bỏ qua không nghĩ tới những chuyện này nữa.
Cho tới một đêm nọ, ta mới nghĩ, tất cả những chuyện không hay ho đều bắt đầu từ khi tới Bạch Đà sơn, cho nên tính làm một hình nộm bằng giấy, nguyền rủa Âu Dương thiếu chủ một chút, cũng nhớ tới Khách Ti Lệ cùng Thanh Dung không biết sống chết thế nào.
Sau đó nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy các nàng: ở trong đại sảnh Duyệt Lai khách sạn, Khách Ti Lệ đánh một chưởng lên bàn, lão Bạch khó xử nói gì đó, từng hình ảnh hiện lên trước mặt ta…
Sau đó… Ta mới nhận ra bóng dáng hồng y đã thoáng nhìn thấy ở biệt viện là ai… Là lão Bạch, đúng vậy.
Sau đó, tất cả đều trở nên sáng tỏ…
Vì cái gì thân là con trai độc nhất, Nhạc Thiếu Đông lại bị đưa từ Bắc Kinh tới một trấn nhỏ nơi biên cương, quản lý một chi nhánh khách sạn nho nhỏ?
Vì cái gì tại một trấn nhỏ chỗ giao thông trọng yếu như vậy, cư nhiên phạm vi mười dặm lại không có một khách sạn thứ hai nào?
Vì cái gì Nhạc Thiếu Đông, Lữ tú tài, Lý Quảng, Lão Bạch… Mỗi người đều có võ công?
Vì cái gì khẩu âm quan thoại của lão Bạch luôn làm người ta cảm thấy rất khác thường? Hiện tại nhớ lại, loại khẩu âm cứng ngắc đó thực hiển nhiên là khẩu âm của Tây Hạ!
…
Nói tới thế lực, còn có tổ chức nào hơn Duyệt Lai khách sạn “Từ Đại Kim tới Đại Tống, cho dù là Đại Lý ở hướng nam” cũng đều có chi nhánh?
Nhớ rõ thật lâu trước kia từng xem qua một quyển sách, tác giả phân tích đùa rằng, những ‘Duyệt Lai khách sạn’ này thường là những tổ chức tình báo cơ mật kiêm sát thủ.
Trong sách còn đúc kết một câu: “Thử hỏi có kẻ nào có thể vừa quen thuộc địa hình, lại vừa khiến đối tượng mất cảnh giác hơn nhân viên khách sạn đây?”
Không nghĩ tới… Cư nhiên là thật…
Cho nên đối với một tổ chức khổng lồ mà bí mật như vậy, ta ngay cả nửa ý trả thù cũng không nghĩ tới.
Thẳng thắn mà nói, mục tiêu của bọn họ tuyệt đối không phải là ta, ta nhiều lắm cũng chỉ là kẻ qua đường gặp chuyện không hay ho mà thôi.
Nếu Âu Dương thiếu chủ không chết, bọn họ tự nhiên sẽ có phiền toái của bọn họ, không có liên quan tới ta.
Cho nên, ta chỉ quay lại tìm con ngựa già của ta.
Sau đó, rời đi.
Chỉ là trước khi rời khỏi Tây Vực, ta còn muốn tới một nơi khác một chuyến…
Cho dù trong lòng có không tình nguyện tới mức nào đi nữa, ta cũng phải đi tìm Âu Dương Khắc, lấy lại kim đao của ta a.
Con ngựa già đột nhiên hí lên một tiếng, ta theo bản năng giật mạnh dây cương, nó ôn thuần dừng cước bộ.
Ta híp mắt nhìn về phía trước, đã có thể mơ hồ thấy hình dạng ngọn núi rồi.
Ngày ấy dẫn Âu Dương Khắc chạy ra khỏi biệt viện, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía đông, có thể thấy rõ ràng trấn nhỏ chỗ Duyệt Lai khách sạn này, mà cửa biệt viện cũng có một con đường lớn do sức người làm, uốn lượn về chân núi, có thể thấy được đó cũng không phải nơi bí ẩn người ngoài không thể xâm nhập gì.
Bởi vậy ta chỉ cần đi về hướng đó, hẳn là có thể tìm được biệt viện Bạch Đà sơn rồi.
Con ngựa già tuy rằng được Duyệt Lai khách sạn nuôi rất tốt, nhưng nó đã quen với việc bước chậm rãi rồi, cho nên hai chúng ta vẫn đang chậm rãi đi về phía tây.
Tây Vực tháng mười hai, gió thổi vào mặt cũng lạnh lẽo như băng, cho dù mặc áo da cừu ra ngoài, hẳn cũng lạnh tới phát run.
Nhưng mà… ta không có nửa điểm cảm thấy lạnh, chân tay thân thể giống như có một dòng khí ấm áp chảy tới từng chỗ, tự động chắn gió lạnh bên ngoài cơ thể.
Này… hẳn chính là tác dụng của nội lực đi… Bất quá…
Ta nở nụ cười khổ, đối với kẻ không có võ công như ta mà nói, nội lực cũng chỉ có công hiệu như vậy mà thôi a…
Không thể một chưởng đánh gãy một gốc đại thụ, không thể nhảy một phát là có thể bay xa mấy trượng.
Cái gọi là đan điền, cái gọi là vận khí, cái gọi là huyệt đạo kinh mạch… Những thứ kì diệu đó, ở đời trước với ta mà nói, giống như sự tồn tại thần kì của một không gian khác —— hiện tại cũng vẫn giống nhau.
Trong thân thể mặc dù có nội lực tám mươi lăm năm của Lý Lưu Phong, nhưng ta hoàn toàn không biết cách sử dụng nó.
Nếu phải so sánh, giống như là một nồi cá cháy, cho dù biết nó là của ta, con cá đuôi phượng đó cũng là của ta… Nhưng không ăn được chính là không ăn được!
Ách, Lý Lưu Phong nữ nhân bốc đồng kia, nhìn thấy ta như này, bà có hối hận không?
Bà quá tùy hứng, bà quá tùy tiện, tặng loạn người ta lễ vật mà người ta không thể dùng được, ta… ta hối hận thay bà!
Nếu có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ cười nhạo bà! Nếu… còn có thể gặp mặt…
/118
|