Hai ngày nay, Tiêu Thái nhiều lần cảm nhận được hương vị ấm áp của gia đình, vô số lần cảm thấy may mắn khi có thể cưới được Phó Nguyệt.
Hắn đi đến một chỗ góc tường phía sau giường, dẫm dẫm xuống, Phó Nguyệt tò mò nhìn theo động tác của hắn.
Tiêu Thái móc ra một viên gạch, từ bên trong ôm một cái bình gốm nhỏ ra, đổ toàn bộ tiền bạc bên trong ra chiếc bàn bên cạnh Phó Nguyệt.
“Nơi này tổng cộng có bảy lượng 350 đồng tiền, đều cho nàng hết, gia dụng phí tổn đồ dùng trong nhà nàng quản lý hết. Hiện tại mỗi tháng A Giản phải chi cho việc uống thuốc mất một lượng bạc, nửa năm sau mỗi tháng hai lần chỉ cần chi hơn 300 đồng. Một năm cũng cần tám lượng.”
“Tiền không nhiều lắm, nhưng mà nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi vào trong núi nhiều hơn để săn thú, mỗi tháng tranh thủ săn nhiều hơn, nếu có thể săn được thú lớn, một con cũng có thể bán được nhiều bạc.”
Tiền không nhiều lắm, Tiêu Thái hơi ngây thơ, lo lắng Phó Nguyệt bận tâm tới cuộc sống sinh hoạt chật vật trong tương lai, vội vàng an ủi nàng.
Phó Nguyệt nghe nói qua một ít chuyện về săn thú, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Săn được một con thú lớn còn sống thì càng có thể bán được số tiền lớn, nhưng đổi lại thợ săn phải liều mạng mới được.
Bằng không ai ai cũng đi săn thú hết, chứ làm gì có ai thanh thản ổn định làm ruộng.
Tài bắn cung của Tiêu Thái không tồi, hành động cũng nhanh nhẹn hơn so với người thường, nhưng hắn cũng là người bình thường, sẽ bị thương.
Phó Nguyệt lắc đầu, “Những thứ này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt hằng ngày, bạc cứ kiếm từ từ, không vội. Chàng cũng đừng mạo hiểm đi sâu vào trong núi, an toàn là hàng đầu.”
“Chúng ta hiện tại là người một nhà, phải cố gắng cùng nhau. Nếu chàng xảy ra chuyện, hai chúng ta mới khổ cực.”
Phó Nguyệt chủ động kéo tay của Tiêu Thái qua, khuyên giải an ủi hắn, có tiền đương nhiên là tốt, nhưng người một nhà tề tụ đầy đủ mới quan trọng hơn. Huống chi, đối với việc kiếm sống sau này, nàng cũng có một số ý tưởng, muốn thử một phen.
Nương tử chu đáo hiểu lòng người như vậy, làm sao kiềm chế được chứ?
Tiêu Thái ôm ngang bế Phó Nguyệt lên, đi về phía giường bạt bộ.
Phó Nguyệt đột nhiên bị ôm, kinh ngạc vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, “Từ từ! Chúng ta còn chưa nói dứt lời đâu!”
“Nương tử à, tiền do nàng quản hết, ta và A Giản cũng do nàng quản lý. Về sau nhà của chúng ta do nàng quyết định!”
“Không còn chuyện gì khác nữa?” Tiêu Thái nghĩ nghĩ, trong nhà lớn như vậy nhưng kỳ thực không có gì để sắp xếp cả.
Phó Nguyệt ngã vào cái chăn mềm mại, chống đỡ ngực của Tiêu Thái, hỏi hắn: “Chuyện của cha mẹ chàng thì sao? Có thể nói cho ta không? Hôm nay A Giản ở bên cạnh, ta không tiện nhắc đến bọn họ.”
Tiêu Thái ôm chặt lấy Phó Nguyệt, vùi đầu vào cổ nàng.
“Không có gì. Nương của ta sau khi sinh đệ đệ vì khó sinh mà mất, sau đó thân thể của cha vẫn luôn không tốt lắm. Ba năm trước đây cha không chịu đựng nổi phong hàn liền mất, đại bá cùng đại bá mẫu liền chia nhà, đuổi chúng ta ra ngoài. May mà có thôn trưởng cùng sư phụ giúp chúng ta.”
Tiêu Thái nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ba năm trước đây hắn cũng chỉ mới 17 tuổi, cuộc đời đột nhiên gặp phải biến cố, còn phải nuôi sống đệ đệ hai tuổi.
Phó Nguyệt thương tiếc mà vỗ về búi tóc của hắn, lặng lẽ an ủi hắn.
Hai người lẳng lặng mà nằm ôm nhau trong chốc lát, Phó Nguyệt cảm giác một bàn tay to khẽ sờ s0ạng vén áo nàng lên, khẽ vuốt dọc theo vòng eo mịn màng của nàng.
Phó Nguyệt đè lại cánh tay của Tiêu Thái, mềm mại mà mở miệng, “Eo của ta còn đau đó, đều tại chàng! Ngày mai còn phải leo núi, nếu không đi được thì muộn mất, chàng muốn ta ra cửa bị người ta chê cười vô lễ sao?”
“Được, được, được, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi, nàng đừng tức giận nha.” Tiêu Thái đuối lý, thấy nàng thật sự không thoải mái cũng không nỡ lại dày vò nàng, nhẹ nhàng xoa eo cho nàng.
Chờ Phó Nguyệt ngủ, nhìn nương tử thơm tho mềm mại, Tiêu Thái chỉ có thể bò dậy khỏi giường, sau đó đi tắm nước lạnh…
Hắn đi đến một chỗ góc tường phía sau giường, dẫm dẫm xuống, Phó Nguyệt tò mò nhìn theo động tác của hắn.
Tiêu Thái móc ra một viên gạch, từ bên trong ôm một cái bình gốm nhỏ ra, đổ toàn bộ tiền bạc bên trong ra chiếc bàn bên cạnh Phó Nguyệt.
“Nơi này tổng cộng có bảy lượng 350 đồng tiền, đều cho nàng hết, gia dụng phí tổn đồ dùng trong nhà nàng quản lý hết. Hiện tại mỗi tháng A Giản phải chi cho việc uống thuốc mất một lượng bạc, nửa năm sau mỗi tháng hai lần chỉ cần chi hơn 300 đồng. Một năm cũng cần tám lượng.”
“Tiền không nhiều lắm, nhưng mà nàng không cần lo lắng, ta sẽ đi vào trong núi nhiều hơn để săn thú, mỗi tháng tranh thủ săn nhiều hơn, nếu có thể săn được thú lớn, một con cũng có thể bán được nhiều bạc.”
Tiền không nhiều lắm, Tiêu Thái hơi ngây thơ, lo lắng Phó Nguyệt bận tâm tới cuộc sống sinh hoạt chật vật trong tương lai, vội vàng an ủi nàng.
Phó Nguyệt nghe nói qua một ít chuyện về săn thú, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Săn được một con thú lớn còn sống thì càng có thể bán được số tiền lớn, nhưng đổi lại thợ săn phải liều mạng mới được.
Bằng không ai ai cũng đi săn thú hết, chứ làm gì có ai thanh thản ổn định làm ruộng.
Tài bắn cung của Tiêu Thái không tồi, hành động cũng nhanh nhẹn hơn so với người thường, nhưng hắn cũng là người bình thường, sẽ bị thương.
Phó Nguyệt lắc đầu, “Những thứ này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt hằng ngày, bạc cứ kiếm từ từ, không vội. Chàng cũng đừng mạo hiểm đi sâu vào trong núi, an toàn là hàng đầu.”
“Chúng ta hiện tại là người một nhà, phải cố gắng cùng nhau. Nếu chàng xảy ra chuyện, hai chúng ta mới khổ cực.”
Phó Nguyệt chủ động kéo tay của Tiêu Thái qua, khuyên giải an ủi hắn, có tiền đương nhiên là tốt, nhưng người một nhà tề tụ đầy đủ mới quan trọng hơn. Huống chi, đối với việc kiếm sống sau này, nàng cũng có một số ý tưởng, muốn thử một phen.
Nương tử chu đáo hiểu lòng người như vậy, làm sao kiềm chế được chứ?
Tiêu Thái ôm ngang bế Phó Nguyệt lên, đi về phía giường bạt bộ.
Phó Nguyệt đột nhiên bị ôm, kinh ngạc vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn, “Từ từ! Chúng ta còn chưa nói dứt lời đâu!”
“Nương tử à, tiền do nàng quản hết, ta và A Giản cũng do nàng quản lý. Về sau nhà của chúng ta do nàng quyết định!”
“Không còn chuyện gì khác nữa?” Tiêu Thái nghĩ nghĩ, trong nhà lớn như vậy nhưng kỳ thực không có gì để sắp xếp cả.
Phó Nguyệt ngã vào cái chăn mềm mại, chống đỡ ngực của Tiêu Thái, hỏi hắn: “Chuyện của cha mẹ chàng thì sao? Có thể nói cho ta không? Hôm nay A Giản ở bên cạnh, ta không tiện nhắc đến bọn họ.”
Tiêu Thái ôm chặt lấy Phó Nguyệt, vùi đầu vào cổ nàng.
“Không có gì. Nương của ta sau khi sinh đệ đệ vì khó sinh mà mất, sau đó thân thể của cha vẫn luôn không tốt lắm. Ba năm trước đây cha không chịu đựng nổi phong hàn liền mất, đại bá cùng đại bá mẫu liền chia nhà, đuổi chúng ta ra ngoài. May mà có thôn trưởng cùng sư phụ giúp chúng ta.”
Tiêu Thái nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ba năm trước đây hắn cũng chỉ mới 17 tuổi, cuộc đời đột nhiên gặp phải biến cố, còn phải nuôi sống đệ đệ hai tuổi.
Phó Nguyệt thương tiếc mà vỗ về búi tóc của hắn, lặng lẽ an ủi hắn.
Hai người lẳng lặng mà nằm ôm nhau trong chốc lát, Phó Nguyệt cảm giác một bàn tay to khẽ sờ s0ạng vén áo nàng lên, khẽ vuốt dọc theo vòng eo mịn màng của nàng.
Phó Nguyệt đè lại cánh tay của Tiêu Thái, mềm mại mà mở miệng, “Eo của ta còn đau đó, đều tại chàng! Ngày mai còn phải leo núi, nếu không đi được thì muộn mất, chàng muốn ta ra cửa bị người ta chê cười vô lễ sao?”
“Được, được, được, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi, nàng đừng tức giận nha.” Tiêu Thái đuối lý, thấy nàng thật sự không thoải mái cũng không nỡ lại dày vò nàng, nhẹ nhàng xoa eo cho nàng.
Chờ Phó Nguyệt ngủ, nhìn nương tử thơm tho mềm mại, Tiêu Thái chỉ có thể bò dậy khỏi giường, sau đó đi tắm nước lạnh…
/484
|