Uống xong rượu giao bôi, Tiêu Thái lặng lẽ nhìn Phó Nguyệt ăn mì. Số lượng mì không nhiều, chỉ một lát là Phó Nguyệt ăn xong.
Tiêu Thái đứng lên thu dọn chén đũa, “Đợi chút, ta lại đưa một ít nữa tới.”
“Không cần, ta ăn uống không nhiều, vừa rồi một chén mì nhỏ cũng đủ. Nếu bưng thêm đồ ăn nữa tới, ta sợ sẽ không ăn hết.”
“Tiền viện có người đang gọi chàng qua đó, chàng đi trước đi.” Phó Nguyệt thúc giục hắn.
Tiêu Thái nhờ sư phụ Tôn Trường Minh thay hắn kính rượu khách khứa một lát, nếu đi quá lâu e là sẽ không ổn.
Hắn cũng không hề khuyên bảo nữa, dự định chờ một lát lại đưa một ít đồ ăn khác vào.
Dặn dò Phó Nguyệt chịu khó nghỉ ngơi, Tiêu Thái bưng chén đũa ra khỏi nhà ở.
Ngồi đã lâu, Phó Nguyệt đứng dậy đi lại hoạt động ở trong phòng một chút.
Nhà ở của Tiêu Thái là nhà phôi đất phổ biến của ba năm trước đây, ba gian nhà ở quay lưng về hướng bắc, ngoảnh mặt về hướng nam, phòng khách đơn giản và hai chái nhà là bố cục đơn giản trong sân nhà của hộ làm nông.
Căn phòng phía đông vốn là phòng của hai huynh đệ bọn họ, phía tây cũng chất đống một số đồ tạp nham.
Phía sau góc nối đại sảnh và căn phòng phía đông là phòng bếp.
Sau nhà ở còn có một vườn rau nhỏ, trồng đủ loại rau dưa hàng ngày, nhà mình ăn hoặc mang vào trong thành bán.
Bởi vì thành thân nên Tiêu Thái đã thu dọn phòng bên trái lại để cho đệ đệ Tiêu Giản ở.
Phó Nguyệt nhìn nhìn, nhà ở đại khái có khoảng 50 mét vuông, trong phòng đặt một cái giường bạt bộ mới làm, trước cửa sổ bày một cái bàn trang điểm nhỏ, còn có một cái bàn vuông và hai cái ghế dựa, trông thật sự hơi trống trải.
Phó Nguyệt biết tình cảnh trong nhà của Tiêu Thái, cũng không có gì bất mãn.
Vòng qua giường bạt bộ, phía sau giường có ba cái hòm dựa vào tường, đây là của hồi môn của Phó Nguyệt.
Sau khi Phó Nguyệt được gả vào, cái hòm chứa của hồi môn cũng được đưa vào trong nhà Tiêu Thái.
Nhìn thấy ba cái hòm lớn này, đa phần người trong thôn cũng rất tò mò, nhưng mà cái hòm nào cũng bị khóa lại rồi, không nhìn được bên trong đựng cái gì. Trên cái hòm đỏ thẫm còn khắc hoa, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tốt.
Người trong thôn có ấn tượng bước đầu với Phó Nguyệt. Cho dù là nha hoàn thì cũng là từ gia đình giàu có mà ra, người ta có nền nếp, thằng nhóc Tiêu Thái kia nhặt được bảo bối rồi!
Đi vài vòng hoạt động thân thể, Phó Nguyệt uống một ngụm trà, sau đó ngồi trở lại mép giường.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng đập cửa nho nhỏ.
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra thành một cái khe nhỏ.
Một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi thò cái đầu vào thăm dò, hắn nhìn Phó Nguyệt, sợ hãi mà nhỏ giọng mở miệng: “Tẩu…… Tẩu là tẩu tử sao?”
“Vậy đệ là Tiêu Giản sao?”
“Đệ tên là Tiêu Giản, Tiêu Thái là đại ca của đệ.”
“Vậy ta chính là tẩu tử của đệ.”
Phó Nguyệt hướng về phía Tiêu Giản vẫy tay, “Mau tiến vào đi.”
Tiêu Giản do dự mà nhìn tẩu tử xinh đẹp dịu dàng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Cậu bé xoay người bưng lên cái bát lớn vừa mới đặt trên mặt đất ở ngoài cửa, bên trong có ba cái bánh bao trắng, vẫn đang bốc hơi nóng.
Tiêu Giản 5 tuổi, trước đó thân thể vẫn luôn không tốt, vóc dáng cũng không cao. Hắn ôm chén, run run rẩy rẩy mà vượt qua ngạch cửa.
Phó Nguyệt nhìn thấy, vội vàng tiến lên tiếp nhận cái bát đặt ở trên bàn.
“Ca ca nói, tẩu tử đói bụng, bảo Trương thẩm chuẩn bị chút đồ ăn. Ca ca và Trương thẩm đều đang bận, đệ tới để đưa đồ ăn cho tẩu.”
“Cái bánh bao thịt này ăn rất ngon, tẩu nhanh ăn đi.”
Tiêu Giản đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bánh bao trắng trong cái bát lớn, nuốt nước miếng, chân thành mà giới thiệu với Phó Nguyệt.
Ngày thường Tiêu Giản không được ăn bánh bao thịt, ca ca sẽ không làm. Phần lớn là khi cậu bị bệnh, sau khi ca ca sẽ đi vào trong thành bán con mồi thì sẽ mua hai cái bánh bao thịt nhỏ về mang cho cậu. Bánh bao thịt rất thơm!
Đáng yêu quá.
Hai huynh đệ này đều lo lắng nàng đói bụng, Phó Nguyệt cảm động trong lòng.
Nhìn cậu nhóc cố gắng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bánh bao, Phó Nguyệt cười tủm tỉm mà kẹp một cái bánh bao đưa cho cậu bé.
Tiêu Thái đứng lên thu dọn chén đũa, “Đợi chút, ta lại đưa một ít nữa tới.”
“Không cần, ta ăn uống không nhiều, vừa rồi một chén mì nhỏ cũng đủ. Nếu bưng thêm đồ ăn nữa tới, ta sợ sẽ không ăn hết.”
“Tiền viện có người đang gọi chàng qua đó, chàng đi trước đi.” Phó Nguyệt thúc giục hắn.
Tiêu Thái nhờ sư phụ Tôn Trường Minh thay hắn kính rượu khách khứa một lát, nếu đi quá lâu e là sẽ không ổn.
Hắn cũng không hề khuyên bảo nữa, dự định chờ một lát lại đưa một ít đồ ăn khác vào.
Dặn dò Phó Nguyệt chịu khó nghỉ ngơi, Tiêu Thái bưng chén đũa ra khỏi nhà ở.
Ngồi đã lâu, Phó Nguyệt đứng dậy đi lại hoạt động ở trong phòng một chút.
Nhà ở của Tiêu Thái là nhà phôi đất phổ biến của ba năm trước đây, ba gian nhà ở quay lưng về hướng bắc, ngoảnh mặt về hướng nam, phòng khách đơn giản và hai chái nhà là bố cục đơn giản trong sân nhà của hộ làm nông.
Căn phòng phía đông vốn là phòng của hai huynh đệ bọn họ, phía tây cũng chất đống một số đồ tạp nham.
Phía sau góc nối đại sảnh và căn phòng phía đông là phòng bếp.
Sau nhà ở còn có một vườn rau nhỏ, trồng đủ loại rau dưa hàng ngày, nhà mình ăn hoặc mang vào trong thành bán.
Bởi vì thành thân nên Tiêu Thái đã thu dọn phòng bên trái lại để cho đệ đệ Tiêu Giản ở.
Phó Nguyệt nhìn nhìn, nhà ở đại khái có khoảng 50 mét vuông, trong phòng đặt một cái giường bạt bộ mới làm, trước cửa sổ bày một cái bàn trang điểm nhỏ, còn có một cái bàn vuông và hai cái ghế dựa, trông thật sự hơi trống trải.
Phó Nguyệt biết tình cảnh trong nhà của Tiêu Thái, cũng không có gì bất mãn.
Vòng qua giường bạt bộ, phía sau giường có ba cái hòm dựa vào tường, đây là của hồi môn của Phó Nguyệt.
Sau khi Phó Nguyệt được gả vào, cái hòm chứa của hồi môn cũng được đưa vào trong nhà Tiêu Thái.
Nhìn thấy ba cái hòm lớn này, đa phần người trong thôn cũng rất tò mò, nhưng mà cái hòm nào cũng bị khóa lại rồi, không nhìn được bên trong đựng cái gì. Trên cái hòm đỏ thẫm còn khắc hoa, vừa nhìn đã biết nguyên liệu rất tốt.
Người trong thôn có ấn tượng bước đầu với Phó Nguyệt. Cho dù là nha hoàn thì cũng là từ gia đình giàu có mà ra, người ta có nền nếp, thằng nhóc Tiêu Thái kia nhặt được bảo bối rồi!
Đi vài vòng hoạt động thân thể, Phó Nguyệt uống một ngụm trà, sau đó ngồi trở lại mép giường.
Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng đập cửa nho nhỏ.
“Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra thành một cái khe nhỏ.
Một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi thò cái đầu vào thăm dò, hắn nhìn Phó Nguyệt, sợ hãi mà nhỏ giọng mở miệng: “Tẩu…… Tẩu là tẩu tử sao?”
“Vậy đệ là Tiêu Giản sao?”
“Đệ tên là Tiêu Giản, Tiêu Thái là đại ca của đệ.”
“Vậy ta chính là tẩu tử của đệ.”
Phó Nguyệt hướng về phía Tiêu Giản vẫy tay, “Mau tiến vào đi.”
Tiêu Giản do dự mà nhìn tẩu tử xinh đẹp dịu dàng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.
Cậu bé xoay người bưng lên cái bát lớn vừa mới đặt trên mặt đất ở ngoài cửa, bên trong có ba cái bánh bao trắng, vẫn đang bốc hơi nóng.
Tiêu Giản 5 tuổi, trước đó thân thể vẫn luôn không tốt, vóc dáng cũng không cao. Hắn ôm chén, run run rẩy rẩy mà vượt qua ngạch cửa.
Phó Nguyệt nhìn thấy, vội vàng tiến lên tiếp nhận cái bát đặt ở trên bàn.
“Ca ca nói, tẩu tử đói bụng, bảo Trương thẩm chuẩn bị chút đồ ăn. Ca ca và Trương thẩm đều đang bận, đệ tới để đưa đồ ăn cho tẩu.”
“Cái bánh bao thịt này ăn rất ngon, tẩu nhanh ăn đi.”
Tiêu Giản đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bánh bao trắng trong cái bát lớn, nuốt nước miếng, chân thành mà giới thiệu với Phó Nguyệt.
Ngày thường Tiêu Giản không được ăn bánh bao thịt, ca ca sẽ không làm. Phần lớn là khi cậu bị bệnh, sau khi ca ca sẽ đi vào trong thành bán con mồi thì sẽ mua hai cái bánh bao thịt nhỏ về mang cho cậu. Bánh bao thịt rất thơm!
Đáng yêu quá.
Hai huynh đệ này đều lo lắng nàng đói bụng, Phó Nguyệt cảm động trong lòng.
Nhìn cậu nhóc cố gắng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm bánh bao, Phó Nguyệt cười tủm tỉm mà kẹp một cái bánh bao đưa cho cậu bé.
/484
|