Một mũi tên được đối phương dùng để kiểm tra được bắn trước về phía trước mũi tên lao trông không trung, mang theo một cơn ớn lạnh xuyên qua!
Mũi tên xuyên qua cửa sổ phòng chính
Nếu có ai đó trong nhà thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng
Trong sân rất yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng la hét khi mũi tên bay vào
Hai tên trộm ngựa nhìn nhau rồi xuống ngựa sải bước về phía cổng.
Lúc này, cây cung trong tay Tần Dao xoay ngang, dây cung vốn đã căng ra Hai mũi tên đồng thời bắn ra, tách ra trên không, đối mặt với hai tên trộm ngựa đang chạy trốn.
Hai tiếng hét vang lên cùng lúc, sau đó Một tên cướp ngựa ngã xuống với một mũi tên cắm vào giữa trán.
Người còn lại thì may mắn, do có một cơn gió lạnh từ trên thung lũng thổi xuống khiến cho mũi tên bị lệch sang hướng khác trúng vào vai trái của tên cướp.
Nhìn thấy người bạn đồng hành của mình ngã và bị trúng tên, hắn ta không chút do dự, quay người chạy đi, nhanh chóng lên ngựa, nắm lấy ngựa của người bạn đồng hành, giật dây cương, quay người bỏ đi!
"Chạy? Đã quá muộn."
Tần Dao bắn thêm một mũi tên nữa, tên sơn tặc nằm trên ngựa cố gắng tránh né.
Nhưng không ngờ mũi tên dường như có mắt, một tiếng "bốp" xuyên qua da thịt vang lên bên tai, sau đó người đàn ông đang chạy loạng choạng ngã ngựa. nặng nề rơi xuống bãi đất khô cằn, thân thể run lên mấy cái rồi tắt thở.
Ba mũi tên mới có thể giết chết hai người, khiến Tần Dao rất đau lòng.
Một cây cung tốt đã khó có được, một mũi tên sắc bén lại càng khó tìm hơn.
Lưu Cơ nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh, đầu tiên đặt con dao ở cạnh cửa, sau đó chạy vào phòng chính, lấy mũi tên rơi bên trong ra, đưa cho Tần Dao ở trên cầu thang.
"ngươi tính làm gì vậy?" Tần Dao cau mày hỏi.
Lưu cơ lại giơ mũi tên lên trước mặt cô và nói: "Bắn đi." Ít nhất hắn ta có thể bổ sung cung tên cho cô
Tần Dao bất đắc dĩ thở dài, nhặt mũi tên có lông đuôi lộn xộn lên, nhìn thoáng qua rồi ném lại: "Không còn tác dụng nữa."
"Ra cửa nhặt ba mũi tên tôi vừa bắn ra." Tần Dao giao nhiệm vụ mới.
Tâm trí Lưu Cơ cứng đờ, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Bây giờ?"
Tần Dao liếc nhìn hắn, còn gì nữa?
Lưu Cơ lùi lại một bước lớn lắc đầu
Tần Dao thấy hắn hèn nhát, lạnh lùng nói: "Bên ngoài không có thổ phỉ, cũng chưa có người tới. Hơn nữa, ta tới bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì!
Thấy nàng càng ngày càng mất kiên nhần, Lưu Cơ cuối cùng dũng cảm nói: "Được."
hắn đẩy thanh gỗ ra sau cửa, liếc nhìn Tần Dao lần nữa rồi mở cửa thấy cô gật đầu xác nhận không có chuyện gì, hắn nhanh chóng mở hé cửa rồi chạy ra ngoài.
Vừa ra ngoài, hắn suýt chút nữa bị trượt chân trong tuyết, tới gần tên cướp ngựa,hắn mở hai con mắt to nhìn chằm chằm ngơ ngác nhìn mũi tên kia. hắn liền nhanh chóng rút nó ra.
Sau đó hắn lại chạy ra sông, không dám nhìn nữa, nhặt mũi tên trên người tên cướp ngựa, chạy thật nhanh về nhà, đóng mạnh cửa lại, ngồi sau cửa thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy mình đã có cống hiến lớn lao, ngẩng đầu nhìn Tần Dao từ trên tường đi xuống, xin khen ngợi.
Không ngờ ba mũi tên hắn ta lấy về còn tệ hơn một mũi tên do bọn thổ phỉ bắn ra.
Điều tần dao muốn là những chiếc lông vũ và đầu mũi tên này. hắn ta dùng sức mạnh bẻ gãy bốn mũi tên và thu
hồi bốn đầu mũi tên và ba chiếc lông đuôi hoàn chỉnh. Sau đó cô sẽ mang chúng đến cho Dương Đạt chế tạo mũi tên.
Lưu Cơ không hiểu, nhưng lại vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm: "Có thể như vậy sao?"
Nhưng mỗi khi nghĩ đến mũi tên treo trên đó là thịt người, anh lại muốn ói.
Tần Dao liếc hắn một cái, "Không chịu nổi nữa rồi? Nhìn vết máu trên tay ngươi càng ghê tởm hơn."
Lưu Cơ: "" Tần Dao, cám ơn ngươi!
Cô bước tới vỗ nhẹ vai hắn: "ngươi nên làm quen đi."
So với lũ zombie đang thối rữa thì thứ này chẳng là gì cả.
Tần Dao nghe thấy trong thôn náo động dường như càng lúc càng lớn, liền leo lên thang, không ngờ lại có người đang đi về phía nhà mình.
Hai con ngựa bị bắt đi, hai tên cướp ngựa chết cũng không thu thập được gì
Tần Dao liếc mắt một cái, liên tiếp bắn mấy mũi tên.
Những tên cướp ngựa phía sau không ngờ rằng trong ngôi làng nhỏ này thực sự có những cung thủ sắc bén. Họ sợ đến mức lùi lại và nhanh chóng quay trở lại ngôi làng.
Bọn cướp ngựa đều chú trọng tốc độ và hiệu quả, Tần Dao thấy không dễ chinh phục nên quyết đoán bỏ cuộc, tiếp tục tàn phá nhà cửa của người khác trong làng.
Lúc này Lưu Cơ mới nhớ ra: "cha mình ! cha và những người khác sẽ ổn chứ?"
hắn không nghe thấy câu trả lời của Tần Dao, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dao trên tường, yếu ớt gọi: "Phu nhân?"
Tần Dao nhìn ngôi làng đang bốc cháy và tiếng chuông reo trong tiếng la hét của các tộc trưởng và trưởng thôn, cô mím chặt môi rồi nhảy xuống từ bức tường.
"Phu nhân!" Lưu cơ nhìn nàng đầy mong đợi.
Tần Dao cầm dao ra sau cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắ: "Nếu có người vượt tường, hãy mang theo hài tử chạy lên núi đằng sau
"được, ta hiểu rồi. Đi nhanh đi." Lưu cơ thúc giục.
Tần Dao giơ dao lên, không vui vung lên trước mặt hắn, tiếng dao xào xạc lướt qua trước mắt khiến Lưu Cơ sợ hãi lùi lại.
"ngươi thật hào phóng với người khác nhỉ!" Cô chế nhạo.
Lưu Cơ đè xuống đôi chân yếu ớt của mình, mỉm cười nịnh nọt: "Phu nhân, người nhất định phải cẩn thận, ta và hài tử sẽ đợi người bình an trở về."
"sợ là ngươi muốn ta chết dưới lưỡi kiếm của tên cướp, như vậy là tốt nhất." Tần Dao lạnh lùng cười lạnh. Cô không biết tâm tư nhỏ nhặt của hắn sao?
Nhắc hắn ,đóng cửa lại, Tần Dao nhanh chóng lao về phía ngôi làng với cung tên trên lưng và một con dao nặng.
Lưu Cơ chặn cửa, leo lên thang lên đỉnh tường, thấy cô nhanh nhẹn như một con báo, mấy giây mới qua cầu, bất lực thở dài nhìn vào trong thôn
hắn chỉ nhìn thấy cô giết người, không ngờ hôm nay cô lại cứu người.
tần dao thuận lợi bước vào làng, điều đầu tiên cô nhìn thấy là làn khói đen cuồn cuộn trên nóc nhà của Lưu đại phu một gia đình giàu có trong làng.
Gia đình ông giàu có nhất trong làng nên đã trở thành mục tiêu chính của bọn cướp ngựa.
Nhưng ngược lại, áp lực mà gia đình những người bình thường khác phải đối mặt đã giảm đi rất nhiều.
Tần Dao không quan tâm đến những người không liên quan, có mục tiêu rõ ràng nên cô đi thẳng đến nhà cũ của nhà họ Liều.
Trên đường đi thì gặp phải hai đợt cướp ngựa vừa ra khỏi sân sau khi cướp bóc dân làng. Họ bị giết bằng một thanh kiếm ngang.
cô cầm con dao lấy ở chỗ lưu cơ Con dao mà Lưu cơ cầm cả hai tay để sử dụng, cô ấy nhảy múa bằng một tay một cách rực rỡ.
Tên cướp ngựa chưa kịp chống trả thì hắn đã hiến tế con dao trên tay cô
Dân làng trong nhà hoảng sợ, tưởng rằng một sát thần khác đang đến. Khi họ nhìn kỹ hơn, họ rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy rằng đó là tần dao của gia đình Lưu cơ
Tần Dao ném những thứ bị ky, mã cướp được về trong sân, gật đầu với dân làng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mũi tên xuyên qua cửa sổ phòng chính
Nếu có ai đó trong nhà thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng
Trong sân rất yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng la hét khi mũi tên bay vào
Hai tên trộm ngựa nhìn nhau rồi xuống ngựa sải bước về phía cổng.
Lúc này, cây cung trong tay Tần Dao xoay ngang, dây cung vốn đã căng ra Hai mũi tên đồng thời bắn ra, tách ra trên không, đối mặt với hai tên trộm ngựa đang chạy trốn.
Hai tiếng hét vang lên cùng lúc, sau đó Một tên cướp ngựa ngã xuống với một mũi tên cắm vào giữa trán.
Người còn lại thì may mắn, do có một cơn gió lạnh từ trên thung lũng thổi xuống khiến cho mũi tên bị lệch sang hướng khác trúng vào vai trái của tên cướp.
Nhìn thấy người bạn đồng hành của mình ngã và bị trúng tên, hắn ta không chút do dự, quay người chạy đi, nhanh chóng lên ngựa, nắm lấy ngựa của người bạn đồng hành, giật dây cương, quay người bỏ đi!
"Chạy? Đã quá muộn."
Tần Dao bắn thêm một mũi tên nữa, tên sơn tặc nằm trên ngựa cố gắng tránh né.
Nhưng không ngờ mũi tên dường như có mắt, một tiếng "bốp" xuyên qua da thịt vang lên bên tai, sau đó người đàn ông đang chạy loạng choạng ngã ngựa. nặng nề rơi xuống bãi đất khô cằn, thân thể run lên mấy cái rồi tắt thở.
Ba mũi tên mới có thể giết chết hai người, khiến Tần Dao rất đau lòng.
Một cây cung tốt đã khó có được, một mũi tên sắc bén lại càng khó tìm hơn.
Lưu Cơ nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh, đầu tiên đặt con dao ở cạnh cửa, sau đó chạy vào phòng chính, lấy mũi tên rơi bên trong ra, đưa cho Tần Dao ở trên cầu thang.
"ngươi tính làm gì vậy?" Tần Dao cau mày hỏi.
Lưu cơ lại giơ mũi tên lên trước mặt cô và nói: "Bắn đi." Ít nhất hắn ta có thể bổ sung cung tên cho cô
Tần Dao bất đắc dĩ thở dài, nhặt mũi tên có lông đuôi lộn xộn lên, nhìn thoáng qua rồi ném lại: "Không còn tác dụng nữa."
"Ra cửa nhặt ba mũi tên tôi vừa bắn ra." Tần Dao giao nhiệm vụ mới.
Tâm trí Lưu Cơ cứng đờ, nghi ngờ mình nghe nhầm: "Bây giờ?"
Tần Dao liếc nhìn hắn, còn gì nữa?
Lưu Cơ lùi lại một bước lớn lắc đầu
Tần Dao thấy hắn hèn nhát, lạnh lùng nói: "Bên ngoài không có thổ phỉ, cũng chưa có người tới. Hơn nữa, ta tới bảo vệ ngươi, ngươi sợ cái gì!
Thấy nàng càng ngày càng mất kiên nhần, Lưu Cơ cuối cùng dũng cảm nói: "Được."
hắn đẩy thanh gỗ ra sau cửa, liếc nhìn Tần Dao lần nữa rồi mở cửa thấy cô gật đầu xác nhận không có chuyện gì, hắn nhanh chóng mở hé cửa rồi chạy ra ngoài.
Vừa ra ngoài, hắn suýt chút nữa bị trượt chân trong tuyết, tới gần tên cướp ngựa,hắn mở hai con mắt to nhìn chằm chằm ngơ ngác nhìn mũi tên kia. hắn liền nhanh chóng rút nó ra.
Sau đó hắn lại chạy ra sông, không dám nhìn nữa, nhặt mũi tên trên người tên cướp ngựa, chạy thật nhanh về nhà, đóng mạnh cửa lại, ngồi sau cửa thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát, cảm thấy mình đã có cống hiến lớn lao, ngẩng đầu nhìn Tần Dao từ trên tường đi xuống, xin khen ngợi.
Không ngờ ba mũi tên hắn ta lấy về còn tệ hơn một mũi tên do bọn thổ phỉ bắn ra.
Điều tần dao muốn là những chiếc lông vũ và đầu mũi tên này. hắn ta dùng sức mạnh bẻ gãy bốn mũi tên và thu
hồi bốn đầu mũi tên và ba chiếc lông đuôi hoàn chỉnh. Sau đó cô sẽ mang chúng đến cho Dương Đạt chế tạo mũi tên.
Lưu Cơ không hiểu, nhưng lại vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm: "Có thể như vậy sao?"
Nhưng mỗi khi nghĩ đến mũi tên treo trên đó là thịt người, anh lại muốn ói.
Tần Dao liếc hắn một cái, "Không chịu nổi nữa rồi? Nhìn vết máu trên tay ngươi càng ghê tởm hơn."
Lưu Cơ: "" Tần Dao, cám ơn ngươi!
Cô bước tới vỗ nhẹ vai hắn: "ngươi nên làm quen đi."
So với lũ zombie đang thối rữa thì thứ này chẳng là gì cả.
Tần Dao nghe thấy trong thôn náo động dường như càng lúc càng lớn, liền leo lên thang, không ngờ lại có người đang đi về phía nhà mình.
Hai con ngựa bị bắt đi, hai tên cướp ngựa chết cũng không thu thập được gì
Tần Dao liếc mắt một cái, liên tiếp bắn mấy mũi tên.
Những tên cướp ngựa phía sau không ngờ rằng trong ngôi làng nhỏ này thực sự có những cung thủ sắc bén. Họ sợ đến mức lùi lại và nhanh chóng quay trở lại ngôi làng.
Bọn cướp ngựa đều chú trọng tốc độ và hiệu quả, Tần Dao thấy không dễ chinh phục nên quyết đoán bỏ cuộc, tiếp tục tàn phá nhà cửa của người khác trong làng.
Lúc này Lưu Cơ mới nhớ ra: "cha mình ! cha và những người khác sẽ ổn chứ?"
hắn không nghe thấy câu trả lời của Tần Dao, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dao trên tường, yếu ớt gọi: "Phu nhân?"
Tần Dao nhìn ngôi làng đang bốc cháy và tiếng chuông reo trong tiếng la hét của các tộc trưởng và trưởng thôn, cô mím chặt môi rồi nhảy xuống từ bức tường.
"Phu nhân!" Lưu cơ nhìn nàng đầy mong đợi.
Tần Dao cầm dao ra sau cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắ: "Nếu có người vượt tường, hãy mang theo hài tử chạy lên núi đằng sau
"được, ta hiểu rồi. Đi nhanh đi." Lưu cơ thúc giục.
Tần Dao giơ dao lên, không vui vung lên trước mặt hắn, tiếng dao xào xạc lướt qua trước mắt khiến Lưu Cơ sợ hãi lùi lại.
"ngươi thật hào phóng với người khác nhỉ!" Cô chế nhạo.
Lưu Cơ đè xuống đôi chân yếu ớt của mình, mỉm cười nịnh nọt: "Phu nhân, người nhất định phải cẩn thận, ta và hài tử sẽ đợi người bình an trở về."
"sợ là ngươi muốn ta chết dưới lưỡi kiếm của tên cướp, như vậy là tốt nhất." Tần Dao lạnh lùng cười lạnh. Cô không biết tâm tư nhỏ nhặt của hắn sao?
Nhắc hắn ,đóng cửa lại, Tần Dao nhanh chóng lao về phía ngôi làng với cung tên trên lưng và một con dao nặng.
Lưu Cơ chặn cửa, leo lên thang lên đỉnh tường, thấy cô nhanh nhẹn như một con báo, mấy giây mới qua cầu, bất lực thở dài nhìn vào trong thôn
hắn chỉ nhìn thấy cô giết người, không ngờ hôm nay cô lại cứu người.
tần dao thuận lợi bước vào làng, điều đầu tiên cô nhìn thấy là làn khói đen cuồn cuộn trên nóc nhà của Lưu đại phu một gia đình giàu có trong làng.
Gia đình ông giàu có nhất trong làng nên đã trở thành mục tiêu chính của bọn cướp ngựa.
Nhưng ngược lại, áp lực mà gia đình những người bình thường khác phải đối mặt đã giảm đi rất nhiều.
Tần Dao không quan tâm đến những người không liên quan, có mục tiêu rõ ràng nên cô đi thẳng đến nhà cũ của nhà họ Liều.
Trên đường đi thì gặp phải hai đợt cướp ngựa vừa ra khỏi sân sau khi cướp bóc dân làng. Họ bị giết bằng một thanh kiếm ngang.
cô cầm con dao lấy ở chỗ lưu cơ Con dao mà Lưu cơ cầm cả hai tay để sử dụng, cô ấy nhảy múa bằng một tay một cách rực rỡ.
Tên cướp ngựa chưa kịp chống trả thì hắn đã hiến tế con dao trên tay cô
Dân làng trong nhà hoảng sợ, tưởng rằng một sát thần khác đang đến. Khi họ nhìn kỹ hơn, họ rất ngạc nhiên và vui mừng khi thấy rằng đó là tần dao của gia đình Lưu cơ
Tần Dao ném những thứ bị ky, mã cướp được về trong sân, gật đầu với dân làng rồi tiếp tục đi về phía trước.
/55
|