Cao Phong đắt ý cười lớn:- Hahaha... Sao hả? Có muốn trân trối gì không... Haha.
Hàn Băng Tâm nhìn anh bằng đôi mắt thương hại hắn Nam phụ chỉ là nam phụ. Khi bị P.E (hiệu ứng bảo vệ) điều khiển nếu là người có tinh thần kém rất dễ bị mất kiểm soát trở nên điên loạn hoặc có thể nặng hơn. Thật tội nghiệp, nhân vật phụ ruốc cuộc cũng chỉ là vật hi sinh.
Hàn Băng Tâm cười nhẹ:
- Tới rồi đấy.
Cao Phong tức giận khi thấy cô ung dung cười trong tình hình như thế này:
- Mày cười gì chứ? Ai tới! Mày nghĩ tao không dám bắn à, mày đang giởn mặt với tao hả?...
Anh đang điên cuồn la hét thì nghe tiếng bên ngoài còi hú in ỏi. Một tên vệ sĩ nhìn ra bên ngoài, rồi bẩm báo lại:
- Thưa cậu chủ là cảnh sát. Khoảng gần mười mấy chiếc xe.
Cao Phong giật mình Làm sao có thể? :
- Là mày gọi đến!
- Không phải tôi mà là người khác.– cô bình tĩnh trả lời.
Từ lúc Hàn Băng Tâm ra khỏi trường cho đến khi lên xe rồi tới đây cô biết là có người luôn theo dõi mình nhưng cô không vạch trần (tại cô làm biến ấy mà). Cô cứ nghĩ người bắt cóc là Trần Hạo Minh ai dè lại là Cao Phong, còn cái tên Trần Hạo Minh cho người theo dõi rồi thừa cơ đưa cảnh sát đến muốn hốt trọn ổ cả Cao Phong lẫn cô. Có lẽ cô đánh giá thấp tên Trần Hạo Minh này rồi.
Hai tên vệ sĩ mặt tái xanh vội vàng nói:
- Cậu... Cậu chủ... cảnh sát tới trước cửa rồi– tên thứ nhất.
- Chạy thôi cậu chủ...– tên thứ hai.
Cao Phong tức giận quát:
- Đồ vô dụng!
Hai người đó câm nín. Cậu chủ trước đây rất tốt nhưng gần đây tính tình thay đổi chóng mặt. Họ làm vệ sĩ cũng chỉ muốn kiếm cơm qua ngày, tiền lương tháng này còn chưa lãnh đã sắp bị cảnh sát bắt, số họ cũng nhọ thật.
Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, đội cảnh sát ập vào. Họ giơ súng về phía cô và Cao Phong nói:
- Đứng yên! Giơ hai tay lên.
Hai tên vệ sĩ liền giơ hai tay lên và được hai anh cảnh sát đưa ra ngoài. Cảnh sát nhìn thấy Cao Phong cầm súng thì giật mình cảnh giác nhìn anh.
- Cậu kia bỏ súng xuống để hai tay ra sau đầu.
Cao Phong cứng người không động đậy. Nếu để xuống thì anh lại sợ Hàn Băng Tâm còn nếu tiếp tục cầm thì cũng không được.
Tên cảnh sát lại quát:
- Mau bỏ súng xuống!
Cao Phong chậm chạp để súng xuống sàn sau đó dùng chân đá về phía cảnh sát. Anh không dám đứng gần cô nên thục lùi về phía sau.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp bốp
Trần Hạo Minh từ phía sau bước lên theo sau hắn ta là nữ chính Diệp Vân Linh còn có cả nữ phụ Cao Đình Đình.
Diệp Vân Linh và Cao Đình Đình nhìn thấy anh thì ngạc nhiên:
- Anh hai, anh làm gì ở đây.
- Học trưởng là anh ư?
Cao Phong lúng túng muốn giải thích nhưng rồi cũng chả biết nên nói gì đành im lặng.
Trần Hạo Minh nhìn tình cảnh này mà tự đắt trong lòng. Vốn dĩ chỉ muốn theo dõi Hàn Băng Tâm rồi sau đó bắt cô vào tù mà từ tra tấn thế mà bây giờ trời giúp anh bắt luôn cả Cao Phong. Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trần Hạo Minh giọng chế giễu:
- Không ngờ vị học trưởng cao quý lại là loại người này.
Cao Phong trừng to mắt câm hận nhìn hắn, tay anh siết chật đến trắng bệch, nếu ánh mắt có thể giết người chắc hẳn Trần Hạo Minh đã chết rồi.
Trần Hạo Minh lại đảo ánh mắt về phía Hàn Băng Tâm:
- Tôi nói cô sẽ chạy không thoát mà! Haha.
Từ nãy đến giờ cô vẫn quan sát tình hình dự định sẽ rút lui trong im lặng nào ngờ tên Trần Hạo Minh này không biết điều muốn khiêu khích cô. Được lắm! Hay cho tên nam chính ngươi, ta sẽ không nương tay nữa
- Nếu tôi mà muốn chạy cho dù có hàng ngàn tên cảnh sát cũng không ngăn được.– Cô kiêu ngạo trả lời.
- Hahaha cô đang nằm mơ à! Cô nghĩ cô là thần tiên chắc.– Hắn mỉa mai.
- Vậy thì thử xem!- cô cười.
Trần Hạo Minh tăng lên một tầng phòng bị, sau nhiều lần điều tra hắn biết cô không tầm thường. Hắn nghiêm túc ra lệnh:
- Bắt hết tất cả.
Trần gia là một gia tộc lớn, nắm giữ một phần ba tài chính của đất nước nên những nhà chức trách rất nể mặt họ, ngây cả cục trưởng bộ cảnh sát thành phố này cũng phải nhường họ ba phần. Vì thế những tên cảnh sát này râm rấp nghe lệnh Trần Hạo Minh.
Bốn tên cảnh sát tiến lên ý định bắt giữi Hàn Băng Tâm và Cao Phong. Một tên bước đến gần cô đưa tay muốn bắt lấy, cô nhảy lên lộn người ra phía sau tên đó tay bóp cổ hắn. Những người khác thấy hành động của cô thì hít một ngụm lãnh khí, tên đội trưởng cảnh sát lên tiếng:
- Không được manh động. Cô có biết tội giết người phải ở tù chung thân không? Mau bỏ con tin ra, cô chạy không thoát đâu xung quanh chổ này điều bị chúng tôi bao vây...
Hàn Băng Tâm nghe hắn nói thì mất kiên nhẫn trực tiếp đá viên đá dưới sàn vào miệng tên đội trưởng.
Tình hình trở nên căn thẳng hơn. Tên cảnh sát bị cô bắt trong tay sợ đến mồ hôi mẹ mồ hôi con đều thi nhau đổ ra. Cô buông tay:
- Bẩn thật.– nói rồi còn đá hắn văng ra trúng người tên đội trưởng đang ho khụ khụ. Hai tên té ngã nằm lăn lóc trên sàn.
Tất cả cảnh sát đều giơ súng về phía cô, Trần Hạo Minh cảnh giác đã sớm lùi về phía sau.
Không gian tĩnh lặng...
Đùng
Viên đạn như xé rách không gian phập
Chiếc áo trắng tinh từ từ bị nhuộm màu đỏ nơi vai trái...
Hàn Băng Tâm không thấy đau đớn gì cả, đúng vậy cô không hề đau... Một chút cũng không...
Mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng đạn, người bắn không ai khác chính là Cao Phong. Anh bây giờ như một tên điên, gương mặt vặn vẹo miệng không ngừng gào thét:
- Chết đi... Chết... Chết đi... Chết chết...
Hàn Băng Tâm nhẹ bước về phía Cao Phong. Anh ta càng điên cuồng hơn bắn cô Đùng đùng đùng đùng...
Cao Đình Đình và Diệp Vân Linh sợ đến xanh mặt la hét rồi chạy ra ngoài. Họ là tiểu thư đài các lần đầu nhìn thấy cảnh này tất nhiên là sợ rồi.
___________________________________________
Thời gian rấp rút nên mình không viết dài ra được, thành thật xin lỗi m.n ╯.╰
Hàn Băng Tâm nhìn anh bằng đôi mắt thương hại hắn Nam phụ chỉ là nam phụ. Khi bị P.E (hiệu ứng bảo vệ) điều khiển nếu là người có tinh thần kém rất dễ bị mất kiểm soát trở nên điên loạn hoặc có thể nặng hơn. Thật tội nghiệp, nhân vật phụ ruốc cuộc cũng chỉ là vật hi sinh.
Hàn Băng Tâm cười nhẹ:
- Tới rồi đấy.
Cao Phong tức giận khi thấy cô ung dung cười trong tình hình như thế này:
- Mày cười gì chứ? Ai tới! Mày nghĩ tao không dám bắn à, mày đang giởn mặt với tao hả?...
Anh đang điên cuồn la hét thì nghe tiếng bên ngoài còi hú in ỏi. Một tên vệ sĩ nhìn ra bên ngoài, rồi bẩm báo lại:
- Thưa cậu chủ là cảnh sát. Khoảng gần mười mấy chiếc xe.
Cao Phong giật mình Làm sao có thể? :
- Là mày gọi đến!
- Không phải tôi mà là người khác.– cô bình tĩnh trả lời.
Từ lúc Hàn Băng Tâm ra khỏi trường cho đến khi lên xe rồi tới đây cô biết là có người luôn theo dõi mình nhưng cô không vạch trần (tại cô làm biến ấy mà). Cô cứ nghĩ người bắt cóc là Trần Hạo Minh ai dè lại là Cao Phong, còn cái tên Trần Hạo Minh cho người theo dõi rồi thừa cơ đưa cảnh sát đến muốn hốt trọn ổ cả Cao Phong lẫn cô. Có lẽ cô đánh giá thấp tên Trần Hạo Minh này rồi.
Hai tên vệ sĩ mặt tái xanh vội vàng nói:
- Cậu... Cậu chủ... cảnh sát tới trước cửa rồi– tên thứ nhất.
- Chạy thôi cậu chủ...– tên thứ hai.
Cao Phong tức giận quát:
- Đồ vô dụng!
Hai người đó câm nín. Cậu chủ trước đây rất tốt nhưng gần đây tính tình thay đổi chóng mặt. Họ làm vệ sĩ cũng chỉ muốn kiếm cơm qua ngày, tiền lương tháng này còn chưa lãnh đã sắp bị cảnh sát bắt, số họ cũng nhọ thật.
Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, đội cảnh sát ập vào. Họ giơ súng về phía cô và Cao Phong nói:
- Đứng yên! Giơ hai tay lên.
Hai tên vệ sĩ liền giơ hai tay lên và được hai anh cảnh sát đưa ra ngoài. Cảnh sát nhìn thấy Cao Phong cầm súng thì giật mình cảnh giác nhìn anh.
- Cậu kia bỏ súng xuống để hai tay ra sau đầu.
Cao Phong cứng người không động đậy. Nếu để xuống thì anh lại sợ Hàn Băng Tâm còn nếu tiếp tục cầm thì cũng không được.
Tên cảnh sát lại quát:
- Mau bỏ súng xuống!
Cao Phong chậm chạp để súng xuống sàn sau đó dùng chân đá về phía cảnh sát. Anh không dám đứng gần cô nên thục lùi về phía sau.
Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên bốp bốp bốp
Trần Hạo Minh từ phía sau bước lên theo sau hắn ta là nữ chính Diệp Vân Linh còn có cả nữ phụ Cao Đình Đình.
Diệp Vân Linh và Cao Đình Đình nhìn thấy anh thì ngạc nhiên:
- Anh hai, anh làm gì ở đây.
- Học trưởng là anh ư?
Cao Phong lúng túng muốn giải thích nhưng rồi cũng chả biết nên nói gì đành im lặng.
Trần Hạo Minh nhìn tình cảnh này mà tự đắt trong lòng. Vốn dĩ chỉ muốn theo dõi Hàn Băng Tâm rồi sau đó bắt cô vào tù mà từ tra tấn thế mà bây giờ trời giúp anh bắt luôn cả Cao Phong. Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trần Hạo Minh giọng chế giễu:
- Không ngờ vị học trưởng cao quý lại là loại người này.
Cao Phong trừng to mắt câm hận nhìn hắn, tay anh siết chật đến trắng bệch, nếu ánh mắt có thể giết người chắc hẳn Trần Hạo Minh đã chết rồi.
Trần Hạo Minh lại đảo ánh mắt về phía Hàn Băng Tâm:
- Tôi nói cô sẽ chạy không thoát mà! Haha.
Từ nãy đến giờ cô vẫn quan sát tình hình dự định sẽ rút lui trong im lặng nào ngờ tên Trần Hạo Minh này không biết điều muốn khiêu khích cô. Được lắm! Hay cho tên nam chính ngươi, ta sẽ không nương tay nữa
- Nếu tôi mà muốn chạy cho dù có hàng ngàn tên cảnh sát cũng không ngăn được.– Cô kiêu ngạo trả lời.
- Hahaha cô đang nằm mơ à! Cô nghĩ cô là thần tiên chắc.– Hắn mỉa mai.
- Vậy thì thử xem!- cô cười.
Trần Hạo Minh tăng lên một tầng phòng bị, sau nhiều lần điều tra hắn biết cô không tầm thường. Hắn nghiêm túc ra lệnh:
- Bắt hết tất cả.
Trần gia là một gia tộc lớn, nắm giữ một phần ba tài chính của đất nước nên những nhà chức trách rất nể mặt họ, ngây cả cục trưởng bộ cảnh sát thành phố này cũng phải nhường họ ba phần. Vì thế những tên cảnh sát này râm rấp nghe lệnh Trần Hạo Minh.
Bốn tên cảnh sát tiến lên ý định bắt giữi Hàn Băng Tâm và Cao Phong. Một tên bước đến gần cô đưa tay muốn bắt lấy, cô nhảy lên lộn người ra phía sau tên đó tay bóp cổ hắn. Những người khác thấy hành động của cô thì hít một ngụm lãnh khí, tên đội trưởng cảnh sát lên tiếng:
- Không được manh động. Cô có biết tội giết người phải ở tù chung thân không? Mau bỏ con tin ra, cô chạy không thoát đâu xung quanh chổ này điều bị chúng tôi bao vây...
Hàn Băng Tâm nghe hắn nói thì mất kiên nhẫn trực tiếp đá viên đá dưới sàn vào miệng tên đội trưởng.
Tình hình trở nên căn thẳng hơn. Tên cảnh sát bị cô bắt trong tay sợ đến mồ hôi mẹ mồ hôi con đều thi nhau đổ ra. Cô buông tay:
- Bẩn thật.– nói rồi còn đá hắn văng ra trúng người tên đội trưởng đang ho khụ khụ. Hai tên té ngã nằm lăn lóc trên sàn.
Tất cả cảnh sát đều giơ súng về phía cô, Trần Hạo Minh cảnh giác đã sớm lùi về phía sau.
Không gian tĩnh lặng...
Đùng
Viên đạn như xé rách không gian phập
Chiếc áo trắng tinh từ từ bị nhuộm màu đỏ nơi vai trái...
Hàn Băng Tâm không thấy đau đớn gì cả, đúng vậy cô không hề đau... Một chút cũng không...
Mọi người đều hướng mắt về nơi phát ra tiếng đạn, người bắn không ai khác chính là Cao Phong. Anh bây giờ như một tên điên, gương mặt vặn vẹo miệng không ngừng gào thét:
- Chết đi... Chết... Chết đi... Chết chết...
Hàn Băng Tâm nhẹ bước về phía Cao Phong. Anh ta càng điên cuồng hơn bắn cô Đùng đùng đùng đùng...
Cao Đình Đình và Diệp Vân Linh sợ đến xanh mặt la hét rồi chạy ra ngoài. Họ là tiểu thư đài các lần đầu nhìn thấy cảnh này tất nhiên là sợ rồi.
___________________________________________
Thời gian rấp rút nên mình không viết dài ra được, thành thật xin lỗi m.n ╯.╰
/40
|