An vương phủ
Thời điểm An vương phi nhắc đến Tần gia, như trước là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe nói Tần Tư đến, sắc mặt nàng trầm xuống: “Để hắn tiến vào.”
Tần Tư vào đại sảnh, vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt An vương rất kém ngồi trên ghế, An vương phi bồi ở một bên, đồng dạng mang vẻ mặt âm trầm.
An vương phi nhìn Tần Tư, thần sắc lạnh như băng nói: “Thì ra là Tần công tử đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì ?”
Tần Tư hướng Vương phi cung kính thi lễ, lại không nói lời nào, chỉ vỗ tay nhè nhẹ hai cái.
Rất nhanh, bốn tùy tùng hợp lực nâng cỗ quan tài tiến vào.
An vương phi đột nhiên đứng lên, đôi mắt đầy lãnh ý: “Tần Tư, ngươi có ý gì ?”
Tần Tư cũng không nhiều lời, phân phó người mở nắp quan tài ra.
Quan tài được mở, bên trong người đang lẳng lặng nằm chính là Tần Điềm Nhi, sắc mặt trắng nhợt, sợi tóc rối tung, dáng vẻ thảm đạm. Trong lòng An vương phi trầm xuống, nói: “Nàng đã chết?”
Tần Tư than nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: “Phải, muội muội của hạ quan đã chết.”
An vương phi sau khi trải qua kinh ngạc, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho là như vậy có thể làm tiêu tan phẫn nộ của chúng ta?”
Thần sắc Tần Tư hết sức trầm tĩnh: “Vương phi, Tần Tư làm vậy, chính là hy vọng ngài biết, Tần gia có dũng khí gánh vác trách nhiệm, tuyệt không bao che hung thủ giết người.”
Vẻ mặt An vương phi ngạo nghễ chất vấn: “Bất quá Tần Điềm Nhi đã chết, có thể đền mạng cho con ta sao? Tiện mệnh của nàng so với Quận vương há có thể sánh bằng?” Thời điểm nàng nói chuyện đuôi lông mày nhướng cao, ánh mắt sắc bén, hé ra gương mặt trắng nõn tràn ngập tức giận, tựa hồ sau một khắc sẽ phun trào ra, đem Tần Tư thiêu đốt hầu như không còn.
Đối mặt khí thế áp bách của An vương phi, không biết bao nhiêu người sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng sắc mặt Tần Tư thập phần bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh khác thường. Hắn nhìn An Vương phi, ngữ khí hòa hoãn nói: “Vương phi, chuyện này ngài nên cẩn thận tỉnh táo suy nghĩ lại, Điềm Nhi ngộ sát Quận vương, cho nên phải lấy mệnh hoàn lại, đây là nàng gieo gió gặt bảo, Tần gia tuyệt không hai lời, lại càng không oán hận Vương phủ, dù sao tội sát phu là không thể tha thứ . Chúng ta đối với Duyên Bình quận vương cũng tràn ngập xin lỗi, Tần gia lại càng không dung túng nữ nhi như vậy ! Nhưng Tần Tư xin hỏi Vương phi một câu, tạo thành kết quả như hôm nay, đầu sỏ gây nên là ai?”
An vương phi nhìn Tần Tư, ánh mắt sắc bén vẫn không nhúc nhích.
Tần Tư chậm rãi nói: “Vương phi, ban đầu con dâu người xem trúng là Giang Tiểu Lâu, nếu không phải nàng thay mận đổi đào, đổi thành muội muội của hạ quan, thì thảm kịch có lẽ sẽ không phát sinh.”
An vương phi sửng sốt, lập tức cả giận nói: “Ý của ngươi là ta đã chọn sai người?”
Tần Tư chỉ mong nói sang chuyện khác, lập tức giải thích nói: “Vương phi, Tần Tư không có ý này. Hạ quan chỉ hy vọng ngài hiểu rõ, thảm kịch đã phát sinh, song phương đều có trách nhiệm, Vương phi vẫn tiếp tục truy cứu, sẽ chỉ làm thân giả thống, cừu giả khoái [ 1 ].”
[ 1 ] người thân đau đớn, kẻ địch khoái trá
An vương phi nhìn chằm chằm Tần Tư, đáy mắt tràn ngập chán ghét, nàng chán ghét Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, nhưng Tần Điềm Nhi là hung thủ trực tiếp giết chết Duyên Bình quận vương, nghĩ như vậy nàng dời tầm mắt, nàng sẽ dễ dàng tha thứ Tần gia sao, thật sự là buồn cười !
Tần Tư thấy không thể dao động An vương phi, liền vòng vo xoay chuyển: “An vương điện hạ, Tần gia cùng An vương phủ là quan hệ thông gia, vô luận có xảy ra xung đột gì, thái tử điện hạ ở giữa sẽ khó xử, ngài nói đúng không ? Hạ quan là vì thái tử làm việc, thời thời khắc khắc nên vì ngài ấy lo lắng, thái tử lại vô cùng kính ngưỡng vương gia, nếu chúng ta như nước với lửa, thái tử chỉ sợ………………….”
Tần Tư thực giảo hoạt, hắn đối mặt An vương phi là có ý định khơi mào cừu hận của nàng với Giang Tiểu Lâu, mà đối mặt An vương đem thái tử chắn ra, đứng ở trên lập trường An vương nói ra quan hệ lợi hại trong đó, từng cái đánh tan. Suy nghĩ của An vương phi cũng không trọng yếu, chân chính quan trọng là qua một cửa của An vương .
Mấy câu nói đó lập tức đâm vào trong lòng An vương. Hắn trầm ngâm thật lâu sau, nhìn chằm chằm Tần Tư nửa ngày không nói, trong lòng cũng là phiên giang đảo hải. An vương phủ liên tiếp gặp chuyện không may, đầu tiên là An vương phi muốn bức ép Giang Tiểu Lâu làm con dâu, tiếp theo Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, con dâu đổi thành Tần Điềm Nhi, một đống lớn sự tình trộn lẫn làm An vương tâm phiền ý loạn. Sau khi thành hôn không bao lâu, Tần Điềm Nhi lại dám làm ra chuyện sát phu……………. Theo ý muốn lúc đầu của An vương, đứa con ngốc này không biết mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái, thật sự vô cùng phiền chán. Nếu không có An vương phi vẫn luôn bao che khuyết điểm, hắn sớm cho người mang đứa nhỏ này đến nông thôn nuôi dưỡng, sẽ không phát sinh đến tình trạng này.
Thái tử ban đầu vốn có hảo ý, nhưng lại tạo ra hậu quả xấu. An vương thật ra cũng có suy nghĩ muốn Tần gia đền mạng, nhưng Tần Điềm Nhi nay đã chết, mà những người khác trong Tần gia cùng chuyện này không có quan hệ trực tiếp, nếu chính mình không thuận theo không buông tha, chỉ sợ thái tử điện hạ sẽ không ngồi xem. Song phương tranh phong, chính mình cũng khó tránh khỏi cùng thái tử trở mặt. Suy nghĩ sâu xa một chút, bệ hạ năm nay đã năm mươi tuổi, tuy nói thân thể vẫn còn mạnh khỏe, nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ, thái tử ngày càng vững mạnh, giang sơn Đại Chu sớm hay muộn cũng là thiên hạ của hắn, An vương không thể không lưu lại đường lui cho mình.
Thần sắc An vương trầm ngưng, trong lòng tinh tế nghiền ngẫm lời nói của Tần Tư, trước mắt Tần Tư thoạt nhìn chỉ là kẻ dựa vào tài cán xu nịnh, ngày thường ngâm đối câu thơ, phụng bồi thái tử thưởng phong cảnh, liền chiếm được sự coi trọng của thái tử. Nhưng trên thực tế An vương rất rõ ràng, Tần Tư là người nhiều mưu trí nhất bên cạnh thái tử, thái tử vô cùng coi trọng hắn, có rất nhiều chuyện đã bí mật giao cho hắn đi làm. Ngay cả thái tử không còn tín nhiệm hắn giống như trước, nhưng dù sao đã từng có giao tình trong đó……..
An vương đau khổ suy nghĩ , khó xử Tần gia không được, nhưng cứ như vậy buông tha Tần gia cũng không xong, càng nghĩ càng không cam lòng.
Tần Tư hai ngày nay vì chuyện Tần Điềm Nhi, gương mặt tuấn tú đã trở nên u ám, thân hình gầy đi một vòng lớn, dáng vẻ giống như là sinh bệnh nặng, tinh thần sa sút. Nhưng một đôi mắt khôn khéo, thủy chung vẫn quan sát từng biểu tình biến hóa của đối phương. Hắn biết An vương không có bậc thang hạ xuống, liền vô cùng áy náy nói: “Vương gia, ngài mất đi nhi tử, ta cũng mất một muội muội, hai nhà chúng ta kỳ thật đều là người bị hại bởi vì chúng ta đồng dạng mất đi thân nhân, mà hung thủ chân chính giết người đến nay còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Cái gọi là hung thủ giết người là chỉ Giang Tiểu Lâu, nhất cử nhất động của Tần Tư, đều có ý đem tội lỗi đổ lên trên người Giang Tiểu Lâu.
An vương phi hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy oán độc: “Quận vương không thể cứ như vậy chết oan uổng, Tần Điềm Nhi không phải không muốn cùng con ta thành hôn sao, sau khi bọn họ chết nhất định phải chôn cùng một chỗ!”
Trong lòng Tần Tư giật mình, chuyện Tần Điềm Nhi luân lạc ở ngõa xá (**), Vương phi tất nhiên không biết, vì thế trên mặt hắn bất động thanh sắc, hướng về Vương phi nói: “Vâng, hết thảy mặc cho Vương phi phân phó.”
(**) Nhà thổ, tiếng lóng ý chỉ động điếm.
Xá là phòng/căn nhà. Ngõa là gạch đất (như mái ngói). Khác với kỹ viện có quy mô nhà lầu lớn, nhà thổ chỉ là một căn nhà nhỏ, hoặc có thể lưu động như khách tới một phòng, tú bà sẽ đi kêu gái ở nơi khác tìm đến.
◊
An vương phi đi đến cạnh quan tài, bàn tay trắng noãn cho thấy nhiều năm sống trong nhung lụa, dịu dàng dừng ở trên nắp quan tài.
“Tần Điềm Nhi, ngươi đã là Duyên Bình Quận vương phi, đời này, kiếp sau cũng như vậy !”
Nhìn vẻ mặt dữ tợn An vương phi, trong lòng Tần Tư cảnh giác, hắn hôm nay bất quá là cáo mượn oai hùm, tạm thời mượn uy thế thái tử bình ổn lửa giận của hai người, nhưng nếu bọn họ biết thái tử căn bản không quản chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha Tần gia.
Tần Tư càng nghĩ càng kinh hãi, lại đem Giang Tiểu Lâu hận đến cực hạn, nhưng mà trên mặt hắn lại càng phát ra khiêm tốn cùng áy náy, chỉ cung kính cúi đầu, mặc cho An vương phi lại mắng mấy tiếng, thế này mới lui ra ngoài.
Quay đầu, An vương phi thu liễm sắc mặt giận dữ, nhìn An vương nói: “Ngài xem, ngay cả muội muội ruột cũng có thể bán đứng, người này không đáng tin tưởng.”
Hai mắt An vương âm lãnh: “Nếu không phải xem ở mặt mũi thái tử, ta nhất định sẽ bắt Tần Tư đền mạng.”
An vương phi nhìn quan tài trong đại sảnh, vẻ mặt che phủ một tầng trào phúng: “Thái tử không có khả năng che chở hắn cả đời, sẽ có lúc hắn phạm sai lầm!”
An vương không chút để ý nói: “Trước làm tang sự đi, chuyện này có gì nói sau.”
Thư phòng Tần phủ
Tần phu nhân lau nước mắt, Tần Tư thở dài nói: “Mẫu thân, người đừng khóc nữa.”
Tần phu nhân không ngừng dùng khăn tay lau lệ, vẫn thương tâm không thôi: “Nữ nhi gia đang êm đẹp gả cho một ngốc tử, nàng tất nhiên sẽ không cam lòng, cho nên mới làm ra việc ngốc nghếch, các ngươi thân là phụ thân cùng huynh trưởng, không nghĩ giúp nàng thoát tội, lại còn nơi nơi đuổi bắt nàng, nếu không phải vậy, nàng sao có thể lưu lạc đến kết cục này !”
Tần Tư chỉ nói trong lúc trốn tránh đuổi bắt Tần Điềm Nhi bị ngã xuống vách núi, Tần phu nhân không biết rõ, tất nhiên là trách cứ trượng phu cùng nhi tử của mình không chịu giúp Tần Điềm Nhi thoát tội.
” Điềm Nhi giết chết Duyên Bình quận vương chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, dù hài nhi nghĩ mọi biện pháp, cũng không có khả năng thay nàng thoát khỏi tội danh, mẫu thân không nên làm khó hài nhi !” Tần Tư ôn nhu nói: “Ngài trước lui xuống nghỉ ngơi, hài nhi còn có việc thương nghị với phụ thân.”
Tần phu nhân khóc sướt mướt dựa vào người tỳ nữ rời đi, có lẽ do quá đau lòng, cước bộ lảo đảo, thân thể như đi trên mây. Tần lão gia nhìn Tần Tư, thở dài một tiếng nói: “Ai, ta thật sự rất hối hận.”
Tần Tư nhìn hắn, thần sắc không hiểu: “Phụ thân hối hận điều gì?”
Tần lão gia nghiến răng nghiến lợi, giáng một quyền thật mạnh nện lên bàn gỗ lim: ” Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh [ 2 ], giống như tiện nhân Giang Tiểu Lâu kia, sớm nên sau khi ngươi cưới Lưu Yên liền xuống tay vĩnh trừ hậu hoạn, cũng đỡ đến hôm nay còn oan hồn không tán, lúc nào cũng quanh quẩn ở bên cạnh chúng ta, giống như ma quỷ không thể xua tan ! Nếu không có nàng, muội muội ngươi cũng sẽ không tuổi trẻ đã qua đời !”
[ 2 ] Trừ cỏ không trừ tận rễ, gió xuân thổi nó lại sinh sôi
Tần Điềm Nhi chết hiển nhiên đối với phu thê bọn họ tạo thành đả kích rất lớn, trong một đêm, mái đầu Tần lão gia bạc trắng, trông già đi rất nhiều.
Tần Tư nhìn phụ thân, thần sắc ôn hòa nói: “Phụ thân yên tâm đi, muội muội sẽ không chết vô ích , hài nhi sẽ không để nàng ta tiếp tục càn rỡ như vậy.”
Vẻ mặt Tần lão gia hy vọng nhìn hắn: “Vậy ngươi dự tính làm sao?”
Tần Tư hơi mỉm cười: “Hài nhi đã có biện pháp.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên có người chạy vội vào báo lại: “Lão gia, đại công tử, không tốt , không tốt !”
Tần lão gia sửng sốt, chợt nổi giận nói: “Cái gì không tốt , mau nói rõ ràng!”
Gia nô bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục: “Nô tài vừa mới đi ra ngoài chọn mua vật phẩm, ai ngờ ở trà lâu nghe mọi người nhắc đến một sự kiện, bên ngoài người ta nói……………..” Hắn nói tới đây, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, lại không dám nói tiếp.
Trên mặt Tần Tư hiện lên một tia lạnh băng: “Nói, nói rõ ràng cho ta!”
Gia nô lấy lại bình tĩnh, mới miễn cưỡng tiếp tục nói: “Bên ngoài mọi người nói tiểu thư chúng ta vì trốn tránh truy binh, lặng lẽ trốn vào ngõa xá hạ đẳng, luân lạc thành………”
Tần lão gia đột nhiên đứng lên, không dám tin nói: “Ngươi nói cái gì?”
Cả người gia nô đều quỳ rạp trên đất, dập đầu không thôi. Tần lão gia lập tức quay đầu nhìn Tần Tư, lạnh lùng nói: “Ngươi từ đâu tìm được muội muội ngươi?”
Sắc mặt Tần Tư trắng bệch: “Ta ngàn phòng vạn phòng, cẩn thận che giấu, không nghĩ tới tin tức vẫn truyền ra ngoài. Phụ thân, , Điềm Nhi là bị người làm hại, bán vào ngõa xá hạ đẳng, trải qua một tháng ở đó, bị chà đạp không còn hình người …………….”
Tần lão gia dùng sức nện vào ngực mình, vang lên tiếng bình bịch kịch liệt, trong miệng lớn tiếng nói: “Oan nghiệt, oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt mà!”
“Còn có…” Gia nô còn chưa nói xong, muốn nói lại thôi, chỉ là lời này so với lời vừa rồi mới càng khó mở miệng.
Tần Tư không ngờ còn có lời phía sau, trong lòng run lên, theo bản năng nói: “Ngươi tiếp tục nói.”
Gia nô khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: “Bọn họ còn nói —— có người chính mắt nhìn thấy công tử giết tiểu thư, mang thi thể đưa đến An vương quý phủ để lấy lòng, bọn họ đều nói công tử quân pháp bất vị thân, nhưng nếu thật sự đại công công chính liêm minh nên đưa đi phủ nha xét xử, công tử vì lấy lòng An vương mà giết chết thân muội, loại hành vi này cùng cầm thú không khác.”
Sắc mặt Tần Tư lập tức trắng nhợt, hắn cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực kinh hoàng không ngừng, thái dương ẩn ẩn phát đau, trong đầu như một mớ hồ dán , hỗn loạn, mơ hồ, nhất thời mất đi năng lực tư duy. Hắn dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt tên gia vô, ồm ồm nói: “Nước, nước lạnh!”
Gia nô lập tức bay nhanh bưng tới chậu đồng rửa mặt, Tần Tư chôn mặt vào chậu nước, ngâm một hồi lâu mới dùng khăn mặt lau khô, lúc này Tần lão gia đã muốn khẩn cấp xông lên, níu lấy tay áo hắn, nói: “Hắn vừa nói cái gì?”
Trong lòng Tần Tư chấn động, đột nhiên đẩy phụ thân ra.
Tóc hoa râm của Tần lão gia bị đẩy lảo đảo hai bước, vẻ mặt đều là khiếp sợ: “Vừa rồi hắn nói là ngươi tự tay giết chết Điềm Nhi, lời này là thật sao ?”
Tần Tư đã khôi phục trấn định: “Phụ thân, muốn bình ổn phẫn nộ An vương, ta chỉ có thể làm như vậy.”
“Nhưng ngươi có thể đem nàng giao cho quan phủ, vì sao còn muốn đích thân hạ độc thủ ?”
Tần Tư mặt không chút thay đổi nói: “Đưa nàng trở về, chỉ càng lộ ra nhiều tin tức, chỉ khi nàng chết, việc này mới có thể hoàn toàn chấm dứt, chẳng lẽ phụ thân muốn nhìn Điềm Nhi bị người đẩy tới pháp trường chém đầu sao?”
Nếu Tần Điềm Nhi bị bắt quy án, nàng cùng phạm nhân khác giống nhau bị đẩy tới pháp trường chém đầu. Đương nhiên, sát phu là tội danh nặng, nàng phải bị nhốt bên trong xe gỗ, tay mang xích, tóc tai bù xù, diễu hành trước mọi người. Đến lúc đó toàn bộ người ở kinh thành nghị luận việc này, sự tình nhất định huyên náo lớn không ngừng, Tần gia sẽ biến thành trò cười trong thiên hạ. Nhưng Tần Điềm Nhi nếu chết không minh bạch, An vương phủ chỉ có thể dừng tay. So với việc mang tới pháp trường lột xiêm y, trước mặt mọi người bị chém đầu, đương nhiên chết thế này càng có thể diện hơn.
Tần lão gia nhìn Tần Tư, trong lòng lại nảy lên hàn ý, đạo lý hắn hiểu được , nhưng sự tình trước mắt nói cho hắn biết, Tần Tư là một kẻ lãnh khốc vô tình, vì tiền đồ của chính hắn, hắn có thể không tiếc hết thảy đại giới!
Tỳ nữ đã bưng trà nóng lên, Tần Tư ngồi xuống dịu đi một chút cảm xúc, huyệt thái dương đau đớn như bị kim châm đã tan biến, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều, hắn tự hỏi trong chốc lát, đem sự tình suy xét rõ ràng. Trước mắt hắn đã biết rõ tin tức rốt cuộc là ai thả ra ngoài : thứ nhất, Tần Điềm Nhi lưu lạc ngõa xá, Giang Tiểu Lâu nhất định sớm biết được. Thứ hai, thời điểm hắn giết chết Tần Điềm Nhi, Giang Tiểu Lâu căn bản xem rành mạch, cho nên những người đó mới biết được tin tức bí mật như vậy. Nhưng Giang Tiểu Lâu vì sao không vạch trần hắn trước công chúng, nếu nàng ở chung quanh ngõa xá bày mai phục, để mọi người nhìn thấy Tần Tư sở tác sở vi, đến lúc đó hắn càng không có cách nào tránh thoát cục diện chỉ trích lên án.
Điểm này làm cho hắn không thể lý giải, chẳng lẽ Giang Tiểu Lâu là thủ hạ lưu tình……………..
Tần lão gia thất vọng nhìn Tần Tư, thần sắc trở nên đạm mạc, hắn chậm rãi nói: “Ngày mai ta muốn mang theo mẫu thân ngươi hồi hương, nơi này chính ngươi nhìn mà làm, tự giải quyết cho tốt.”
Tần Tư mỉm cười: “Phụ thân, hai người tạm thời không thể rời khỏi đây.”
Tần lão gia sửng sốt: “Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn giam cầm chúng ta sao ?”
Tần Tư không chút hoang mang: “Hài nhi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho Tần gia, nếu hiện tại người rời đi, chẳng phải cho thấy lời đồn là thật ? Hài nhi không muốn gánh tội danh giết chết thân muội trên lưng, cho nên hai người phải biểu hiện như không có việc gì, tiếp tục trôi qua cuộc sống như bình thường.”
Tần lão gia đầy mặt giận dữ, hắn đã không có cách nào hiểu đứa con trai này: “Ngươi đúng là kẻ mất trí !”
Trên mặt Tần Tư cũng không có vẻ giận dữ: “Tùy phụ thân nói thế nào cũng được, lúc trước không phải người khuyên ta biết vứt bỏ Giang Tiểu Lâu, sau đó cưới Lưu Yên, liều lĩnh trèo lên trên, sao bây giờ phụ thân lại thay đổi.”
Trong lòng Tần lão gia tức giận không có chỗ phát, cũng giống như giống như sương đánh quả cà, thần sắc ủ rũ . Không sai, lúc trước phu thê bọn họ xúi giục Tần Tư vứt bỏ Giang Tiểu Lâu leo lên cánh cửa Ngự sử phủ, nhưng bọn họ vạn vạn không thể ngờ chính mình tạo ra quả đắng, cho đến hôm nay tự nếm phải đau khổ. Tần Tư trở nên lãnh khốc vô tình, bọn họ chính là đồng lõa.
Nhưng mà Điềm Nhi, Điềm Nhi của ta, lại chết ở trên tay huynh trưởng… Tần lão gia nhìn Tần Tư, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, theo bản năng rút lui hai bước, đột nhiên cảm thấy cả người quặn đau, hai mắt vừa lật, rơi vào hôn mê bất tỉnh. Gia nô vội vàng tiến lên, quát to một tiếng: “Lão gia!”
Thần sắc Tần Tư đạm mạc nói: “Đỡ phụ thân ta lui xuống đi, để hắn nghỉ ngơi một chút, thỉnh đại phu thay hắn bắt mạch.”
Gia nô thấy Tần Tư không có nửa điểm quan tâm, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, liền đỡ người tiến vào, đem Tần lão gia nâng ra ngoài.
Tần Tư nhìn bóng dáng biến mất ở cửa thật lâu sau, trong lòng có chút không yên.
Trong thư phòng có đặt một chiếc đồng hồ cát ở kệ tủ, cát mịn chậm rãi chảy xuống, sau cùng hội tụ vào một chỗ. Lúc này, trong thư phòng không có một bóng người, âm thanh cát chảy xuống rất nhỏ nhưng giờ phút này ở trong lỗ tai hắn đặc biệt rõ ràng .
Hắn không chút để ý ngồi xuống, tựa hồ đang suy tư chuyện trọng yếu.
Đêm đã khuya, tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng không chịu nổi cơn buồn ngủ, thỉnh thoảng há to miệng đánh ngáp liên tục, khi thì lấy tay dụi dụi mắt, để giảm bớt cơn buồn ngủ. Mà trong phòng cả người Tần Tư lại ủ rũ, tinh thần bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ. Lại qua nửa canh giờ, hắn đột nhiên đứng dậy rời chỗ ngồi, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng khó có thể che dấu. Cuối cùng, hắn tới cạnh cửa ngừng lại, nhìn tỳ nữ ngoài cửa nhẹ nhàng phất phất tay, hai tỳ nữ trực đêm lập tức lặng yên không một tiếng động thay hắn đóng cửa lại.
Các nàng vừa đi, Tần Tư lập tức bước nhanh đi đến trước đồng hồ cát, nhẹ nhàng xoay chuyển nó. Sau đó hắn đi tới, tháo xuống bức tranh sơn thủy treo trên vách tường, bên trong vách tường lộ ra một hóc tối nhỏ dài chừng một thước rưỡi, Tần Tư đi vào, sờ soạng một phen, lấy ra một bình nhỏ lớn bằng đầu ngón tay.
Trả vách tường về vị trí cũ, hắn trở lại chỗ ngồi ban đầu, mở nắp bình ra. Nhìn thoáng qua bột phấn bên trong, khóe môi hắn nhếch lên một tia tàn nhẫn, giống như thưởng thức nhất kiện cực làm trọng muốn tác phẩm nghệ thuật.
Trong Kim Ngọc Mãn Đường, Tiểu Điệp dựa theo phân phó Giang Tiểu Lâu, đến thư phòng đối diện lấy sổ sách, nàng vừa mới xuống bậc thang, liền bị người ngăn cản đường đi. Giữa lối đi, một công tử tuấn mỹ áo lam mỉm cười nhìn nàng.
Trong lòng Tiểu Điệp chấn động, cảnh giác nhìn hắn: “Thám Hoa lang, ngươi muốn làm gì?”
Tần Tư mỉm cười, nho nhã cất tiếng : “Ta đương nhiên là có chuyện trọng yếu, làm phiền ngươi đem phong thư này giao cho Tiểu Lâu được không?”
Tiểu Điệp đầy nghi hoặc cầm thư trong tay, sau đó lại quăng trả cho Tần Tư nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta sẽ không nhận đâu .”
Tần Tư cười mà không đáp, quay đầu nhìn thoáng qua, tùy tùng lập tức lấy một thỏi vàng đưa qua. Tần Tư ra tay có thể so với Tả Hoa Tả công tử còn hào phóng hơn nhiều, đĩnh vàng no tròn sáng loáng đủ để đả động tâm bất luận kẻ nào.
Ánh mắt Tiểu Điệp như hạt châu đảo qua đảo lại, nhìn Tần Tư nói: “Ta làm sao biết ngươi có phải đang đánh chủ ý xấu gì hay không.”
Tần Tư nhẹ nhàng thở dài nói: “Cục diện trước mắt ta còn có thể đánh chủ ý gì, ta chỉ muốn gặp Tiểu Lâu, thổ lộ tâm tình.”
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Điệp càng tỏ ra nghi hoặc, lá thư này là gửi tiểu thư , nàng mà không đưa thì có vẻ không tốt.
Vẻ mặt nàng hơi chần chờ, Tần Tư cũng đã đem thư đưa cho nàng, mang theo tùy tùng xoay người rời đi, thân hình tiêu sái. Người đi đường ngang qua nhận ra thân phận hắn, không khỏi chỉ trỏ nghị luận, hắn lại mặt mang mỉm cười, thần sắc tự nhiên, dáng dấp tuấn lãng như trăng sáng, làm cho tất cả những tin đồn, cũng tự sụp đổ.
Tiểu Điệp đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, thẳng đến khi có người ở phía sau vỗ vào bả vai nàng, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn thấy Hoài An trợn to mắt, cười hì hì nhìn nàng.
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng nói: ” Có câu người dọa người, hù chết người, ngươi không biết sao !”
Hoài An cười hắc hắc: “Ta vừa đi ngang qua đã thấy ngươi đứng ngẩn người, đang nghĩ gì đó ?”
Tiểu Điệp không để ý tới hắn, chỉ đem thư nhét vào trong lòng, vẻ mặt hoài nghi nói: “Mặc kệ ngươi ! Công tử ngươi không phải suốt ngày làm việc chân không chạm đất, sao còn phái ngươi mỗi ngày để ý chúng ta ! Nói, có phải có mưu đồ khác hay không ? !”
Hoài An vội vàng nhấc tay làm ra hành động đầu hàng: “Làm sao, ta chỉ là muốn chào hỏi, sao lại có thái độ cách người ngoài ngàn dặm !”
Tiểu Điệp khinh thường hừ một tiếng, cũng không để ý đến hắn, làn váy màu xanh biếc rất nhanh biến mất ở góc đường.
Hoài An quan sát bóng dáng nàng, lộ ra thần sắc chần chờ, lập tức hắn quay đầu hướng xe ngựa chạy tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Công tử, nô tài vừa rồi thấy rõ ràng, người đưa thư cho Tiểu Điệp đúng là Thám Hoa lang Tần Tư.”
Trong xe ngựa thật lâu không hề phát ra động tĩnh, Hoài An lại hỏi một tiếng, mới nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh nam tử thuần hậu dễ nghe : “Được rồi, ta đã biết, đi thôi.”
“Đơn giản như vậy?” Hoài An trừng mắt to, “Công tử, Tần Tư kia nói không chừng lại muốn đánh chủ ý xấu, ngài không ngăn cản?”
Không có người trả lời hắn, trong xe ngựa yên tĩnh. Hoài An phẫn nộ sờ sờ đầu, đành phải nhảylên xe ngựa, thúc giục xa phu mau rời đi.
Gian phòng trên lầu hai ở Kim Ngọc Mãn Đường, Giang Tiểu Lâu đang chăm chú xem khoản sổ sách, Tiểu Điệp tiến vào đem thư đưa cho nàng. Giang Tiểu Lâu lấy cây kéo rạch mở thư ra, bên trong hé ra một góc của tờ giấy có in hình đóa hoa hải đường, màu mực nồng đậm, tản ra mùi thơm ngát.
Bàn tay Giang Tiểu Lâu ở trên đóa hải đường nhẹ nhàng mơn trớn, ánh mắt hình như có một tia phức tạp.
Thấy vẻ mặt nàng như thế, Tiểu Điệp vội hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Hắn hẹn ta ngày mai giờ này ở Đào Hoa các gặp mặt.”
Tiểu Điệp cau mày nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn đi ?”
Giang Tiểu Lâu sẩn cười: “Ngày mai ta có chuyện trọng yếu phải làm, nhiều sổ sách còn chưa xem xong…………….. Ta có thể đi đâu.”
Tiểu Điệp thế này mới yên tâm, mở miệng nói: “Không đi là tốt nhất, người nọ nhìn còn có ý xấu, còn lấy vàng mua chuộc nô tỳ, tiểu thư trăm ngàn lần đừng để bị hắn lừa.”
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu quả thực ở trong tửu lâu nửa bước chưa rời. Tiểu Điệp vẫn lo lắng nàng đánh lừa rời khỏi, hiện tại nhìn thấy nàng không có để ở trong lòng, thế này mới cảm thấy khoan khoái rất nhiều.
Chưa tới giữa trưa, bên ngoài đã đổ mưa tầm tã, hạt mưa đánh vào mái hiên, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong tay Giang Tiểu Lâu đang cầm một quyển thi tập lẳng lặng xem, vô cùng nhập thần.
Mãi cho đến chạng vạng, nàng mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ngoài cửa sổ sắc trời âm u, không khỏi cười nói: “Cơn mưa này ——càng ngày càng lớn .”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta mau trở về đi.”
Xa phu mặc áo tơi đội đấu lạp, mặt mũi dính đầy nước mưa. Hắn hung hăng quất một roi, xe ngựa liền một đường hướng Giang gia chạy đi. Giang Tiểu Lâu nay đã chuyển ra khỏi Tạ phủ, cùng Tuyết Ngưng dọn đến trạch viện Giang gia. Thời điểm xe ngựa lướt qua Đào Hoa các, Tiểu Điệp giống như có chút khẩn trương, theo bản năng mở cửa xe nhìn thoáng qua, đột nhiên sửng sốt, lại che dấu vẻ vội vàng muốn đem cửa xe khép lại.
Giang Tiểu Lâu ngừng tay nàng nói: “Hoảng hoảng hốt hốt là đang làm gì?”
Trong phút chốc, Giang Tiểu Lâu đã thấy trước cửa Đào Hoa các có một nam tử tuổi trẻ đang đứng . Mưa ào ào hạ xuống, hắn không có bung dù, cả người đều ướt đẫm, khuôn mặt trắng nõn hơi tái nhợt, thoạt nhìn càng phát ra ôn nhuận tuấn lãng, khí chất xuất chúng. Mưa càng rơi càng lớn, nhưng hắn vẫn đứng yên ở đó, vẻ mặt rất là kiên định, giống như đang chờ đợi người nào.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, trong miệng lại phân phó nói: “Ngừng lại đi.”
Tiểu Điệp cơ hồ muốn nhảy dựng lên, giọng the thé nói: “Tiểu thư, người để ý đến hắn làm gì!”
Giang Tiểu Lâu như là không có nghe thấy, vỗ vỗ tay Tiểu Điệp, ý bảo nàng bình tĩnh, lập tức xuống xe ngựa. Tiểu Điệp vội vàng vì nàng bung ô trúc, không tình nguyện theo nàng đi qua.
Tần Tư ở dưới cơn mưa to đợi hồi lâu, cơ hồ muốn té xỉu, lúc này lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu che ô trúc chậm rãi đi tới. Mưa làm ướt váy lụa màu đỏ của nàng, dung nhan như ngọc càng toát lên vẻ xinh đẹp của nàng. Nhất thời trong lòng dâng lên mừng như điên, hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thanh âm uyển chuyển: “Tiểu Lâu.”
Hai chữ thốt ra tựa như thở dài, hàm chứa vô tận tình cảm phức tạp. Trong lòng Giang Tiểu Lâu thầm chế giễu đối phương vô sỉ, biết rõ Đào Hoa các là nơi phải đi qua mới đến trạch viện Giang gia, đứng ở chỗ này cố ý cho nàng nhìn sao, lúc này mà còn không quên giả trang thâm tình? Buồn cười!
“Tần công tử ở chỗ này chờ , hẳn là đã chờ ba canh giờ rồi đi?”
Sắc mặt Tiểu Điệp không tốt nhìn chằm chằm Tần Tư, thập phần cảnh giác. Phía sau xe ngựa Sở Hán đã âm thầm theo đuôi tới, như hổ rình mồi.
Tần Tư gật đầu nói: “Không sai, ta đã ở chỗ này chờ ba canh giờ, ta tin nàng nhất định sẽ đến .”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi thật có tự tin ta nhất định sẽ đến sao?”
Tần Tư vẫn còn đứng trong mưa, toàn thân ướt sũng, bộ dáng vô cùng thảm hại, thanh âm lại tràn ngập vô hạn thâm tình: “Tiểu Lâu, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng.”
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lạnh như băng, như có điều suy nghĩ nhìn hắn, thật lâu sau không nói gì.
Thần sắc Tần Tư vô cùng thống khổ: “Hy vọng nàng cho ta một cơ hội, nói hai câu với nàng. Hai câu là tốt rồi, ta sẽ không quấy rầy nàng thêm nữa………..”
Giang Tiểu Lâu không có phản đối, Tần Tư mừng rỡ: “Ta đã chuẩn bị sẵn phòng tốt, mời.”
Thấy hai người bọn họ tiến vào trà lâu, Tiểu Điệp vội vàng đi theo, đồng thời không quên hướng Sở Hán khoát tay áo, ý bảo hắn nhất định phải quan sát cho kỹ , trăm ngàn lần đừng để Tần Tư thừa cơ hội làm chuyện xấu.
Tiến vào nhã thất, Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ vào đĩa cao điểm [ 3 ] trên bàn, ôn nhu nói: “Nàng xem, đây chính là món nàng thích.”
[ 3 ] còn gọi là ‘bánh Trùng Cửu’. Loại bánh này bắt nguồn từ những nơi không có núi. Trong tiếng Hán, bánh điểm tâm(糕点) có cách đọc gần giống với “cao điểm” – trong đó, “cao” nghĩa là bánh. Chữ ‘cao’ này phát âm trùng với chữ “cao” trong từ “đăng cao”, có nghĩa là lên cao. Vì vậy, mọi người cho rằng, ăn bánh Trùng Cửu còn có thể thay thế cho việc lên núi cao.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước đảo qua đồ ăn trên bàn: “Tần công tử có trí nhớ thật tốt.”
Tần Tư hết sức ôn nhu: “Ta tất nhiên nhớ rõ, mỗi lần đến sinh nhật ta, nàng đều tự mình làm thức ăn, chọn rượu ngon, còn giúp ta tỉ mỉ chọn lựa giấy và bút mực, những vật đó ta đều giữ lại , kỳ thật………….. Ta chưa từng quên nàng.”
Người bên ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ đến hắn đối với Giang Tiểu Lâu như trước là một mảnh thâm tình, Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, trong lòng xẹt qua một tia cười lạnh, Tần Tư vô duyên vô cớ giả bộ ôn nhu nhất định có mưu đồ………………. Nàng tỏ vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, giơ lên ly rượu nhấm nháp thưởng thức.
Tần Tư xảo diệu quan sát thần sắc Giang Tiểu Lâu, nếu nàng thật sự đối với hắn thủ hạ lưu tình, chứng tỏ nàng tuy rằng sốt ruột báo thù, nhưng vẫn còn chút tình cảm với hắn. Nam nhân luôn tự tin mà lại không có căn cứ, mặc kệ hắn có bao nhiêu thông minh bao nhiêu giảo hoạt cũng đều giống nhau .
“Tiểu Lâu, ta kính nàng, không có lúc nào ta không muốn ở cùng nàng, nhưng là thiên ý trêu người, tạo thành cục diện giữa chúng ta như hiện nay, ta cũng biết ảo tưởng này không có khả năng thành hiện thực. Nàng đối với ta thù sâu như biển, mà ta cũng mất đi một muội muội, quan hệ của chúng ta giờ đã cách trở thật sâu……….”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tựa tiếu phi tiếu: “Một khi đã như vậy, Tần công tử cần gì phải hẹn ta đến ?”
Ngữ khí Tần Tư hết sức chân thành: “Ta đã hướng thái tử dâng tấu, ba ngày sau ta sẽ từ quan rời khỏi kinh thành, hôm nay ta chỉ hi vọng giờ khắc này có thể cùng nàng trải qua thời gian tốt đẹp, để quãng đời còn lại của ta không còn hối tiếc.”
Giang Tiểu Lâu có ba phần kinh ngạc: “Tần công tử muốn từ quan?”
Tần Tư đầy mặt bi thương, trong mắt ẩn dấu chút tự giễu, lại khoác thêm dáng vẻ vô hạn thâm tình, đủ loại tình cảm phức tạp chợt lóe rồi biến mất. Hắn giống như cưỡng chế nỗi buồn ly biệt trong lòng, thản nhiên mở miệng nói: “Nay ta đã không còn mặt mũi để đứng trên triều đình, huống chi lòng ta đối với nàng tràn ngập áy náy, nay ta hoàn lại cho nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ, không oán hận ta nữa. Từ nay về sau, núi cao nước xa, sau khi từ biệt, nàng phải bảo trọng.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn nói lời thề son sắt, dáng vẻ giống như quả thật là phải rời đi, nàng không khỏi nghi ngờ thật mạnh. Tần Tư đối với quyền thế vô cùng quyến luyến, nàng so với ai khác đều rõ ràng, chỉ vì chút đả kích trước mắt mà hoàn toàn buông tha hết thảy, có khả năng sao? Không, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tần Tư là một người tham lam, hắn hao tổn tâm cơ mới leo lên được địa vị như hôm nay, hắn sẽ không cam tâm dừng tay. Vậy hôm nay hắn ở trong này làm bộ làm tịch, là vì cái gì, cầu mong nàng buông tha cho hắn sao?
Tần Tư nhíu mi thật sâu : “Nàng vốn là nữ tử dịu dàng thùy mị, luôn yên lặng mỉm cười, ai cũng đều thích nàng, nhưng hôm nay trong mắt nàng chỉ còn lại lãnh ý xơ xác, là ta làm nàng thay đổi, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi……..”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng: “Ta rất hối hận, thật sự rất hối hận, nếu như lúc trước không phải nhất niệm chi soa [ 4 ], sẽ không biến thành như hôm nay ………” Nói xong một câu, hắn gắt gao nhắm mắt lại, giống như cố gắng chống đỡ cảm giác tim như bị đao cắt.
[ 4 ] Chỉ một ý nghĩ mà sai lầm
Giang Tiểu Lâu nhìn sắc mặt hắn từ tái nhợt trở nên xám trắng, dáng vẻ hết sức tiều tụy, nàng vẫn thẳng tắp nhìn hắn không chuyển mắt, ánh mắt so với vừa rồi lạnh hơn ba phần.
“Ta thật sự hy vọng có thể trở lại như trước kia, nhưng ta biết đó là không thể nào, hết thảy không thể trở về được.” Thanh âm Tần Tư quanh quẩn ở trong nhã thất yên tĩnh, lời nói đau buồn tuyệt vọng quả thực như tiếng than đỗ quyên.
Tiểu Điệp vốn đối với Tần Tư tràn ngập chán ghét, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn ăn năn hối hận, bi thống, hơn nữa gương mặt tuấn mỹ một mảnh tro tàn, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một mỹ nam tử ở trước mắt ngươi cúi đầu, thành khẩn nhận sai, ngay cả lòng nàng dường như cũng nhói đau, đúng là nhịn không được có chút chua xót. Nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếuTần công tử là thật tâm hối cải, tiểu thư cũng nên tha thứ cho hắn..
Gặp Giang Tiểu Lâu thủy chung mặt không chút thay đổi, không hề phản ứng. Sắc mặt Tần Tư lộ vẻ sầu thảm, muốn há mồm, nhưng lại phát không ra tiếng, yết hầu giống như bị chế trụ, hắn hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng cười: “Đây là tài sản cuối cùng của Tần gia, ta tặng cho nàng xem như lễ vật chia tay .”
Hắn quả thực lấy ra một hộp gấm, ở trước mặt nàng mở ra, bên trong là khế đất, khế ước mua bán nhà của Tần phủ, cùng với một ít ruộng đất còn sót lại.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tần công tử, ngươi đem tất cả giao cho ta, về sau ngươi sống thế nào ?”
Tần Tư nghe xong hốc mắt có chút đỏ lên, giống như đang cố gắng nén nỗi kích động, thâm tình nhìn nàng nói: “Ta có biện pháp của mình, cùng lắm thì ta ở trong thôn mở một trường tư thục dạy học trò đọc sách, cũng có thể miễn cưỡng sống tạm.”
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Công tử thật sự đã uống nhiều rượu, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ .”
Tần Tư thấy nàng không tin, sắc mặt hoảng loạn: “Không, ta không có uống rượu, là điều mà ta vẫn muốn làm ! Nàng không chịu tha thứ ta, phải, ta thật là tên súc sinh, không đáng tha thứ, là ta làm hại nàng biến thành bộ dáng này, đây là nàng bài xích lý do của ta, nhưng ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi ! Điềm Nhi chết ta cũng rất đau lòng, ta biết kỳ thật nàng ở sau lưng thiết kế hết thảy, nhưng ta có thể nói cái gì, đây là ta gieo gió gặt bảo! Tiểu Lâu, ta không hận nàng, thật sự không hận, hận sẽ chỉ làm mờ mắt ta, càng cảm thấy thống khổ hơn, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng ! Đây là chút chuyện ta có thể làm , mong nàng thủ hạ lưu tình, đừng tiếp tục truy cứu.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ra tia trào phúng, ung dung nhìn đối phương, bất vi sở động.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tư thế nhưng chảy xuống hai hàng lệ, rõ ràng tình nghĩa kéo dài, cả người run run , tràn đầy cầu xin.
Tiểu Điệp nhịn không được nói: “Tần công tử, ngươi không cần kích động như vậy, uống nước đi.”
Tần Tư lại đứng dậy: “Nên nói ta đều nói xong, muốn làm cũng làm xong rồi, Tiểu Lâu, lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, ta chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn khắc ghi bóng dáng nàng vào trong lòng ta, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng dáng hắn, nhất thời có chút sửng sốt, chẳng lẽ nói một người sẽ thực sự hối cải, là nàng nghĩ Tần Tư quá tồi tệ rồi ? Chậc chậc, chuyện này thật sự làm người sợ hãi than.
Một bước, hai bước, ba bước, ngay lúc tay Tần Tư dừng ở trên then cài cửa, hắn đột nhiên xoay người lại, nhìn Giang Tiểu Lâu, tràn đầy thê lương nói: “Tiểu Lâu, nếu như có thể, nàng đàn một khúc Đào Yêu cho ta nghe được không ?”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Đào Yêu từng là thủ khúc nàng thích nhất, và cũng là thủ khúc mà phụ thân tự tay dạy nàng. Từ sau khi Giang gia lụn bại, đã qua nhiều năm nàng không có chạm qua thủ khúc kia.
Tần Tư thật sâu nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy bi thương: “Ta chỉ hy vọng có thể nghe một khúc cuối cùng trước khi rời đi.”
Giang Tiểu Lâu không hề đáp ứng ý nguyện, Tần Tư muốn nói gì đột nhiên liều mạng ho khù khụ, giống như muốn ho ra cả phổi, sắc mặt trướng đỏ bừng. Giang Tiểu Lâu đang muốn nói chuyện, đã thấy Tần Tư phun một búng máu. Gia nô lập tức hoảng tay chân, bước lên giúp đỡ hắn, thay hắn vuốt lưng thuận khí. Qua một lúc, Tần Tư mới chậm rãi ngừng ho khan, chậm rãi thẳng lưng, phảng phất như không còn khí lực.
Gia nô đau khổ cầu xin: “Giang tiểu thư, công tử nhà ta ngày đêm khó ngủ đã rất lâu rồi, công tử chỉ hy vọng ngài khảy một bản, cũng không thể sao?”
Tiểu Điệp cũng tràn đầy không đành lòng, nhìn Giang Tiểu Lâu, nhịn không được nói: “Tiểu thư, ngài đàn một khúc đi, xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Tần Tư tràn ngập chờ mong nhìn Giang Tiểu Lâu, phân phó gia nô nói: “Mang tới.”
Gia nô lập tức nâng lên một thanh tỳ bà, Tần Tư cười nói: ” “Đây là hồi trước nàng thường dùng nó khảy đàn , còn nhớ không?”
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tỳ bà, hai tay không tự chủ được nhẹ nhàng mơn trớn. Không sai, đây đúng là tỳ bà mà nàng yêu thích, là phụ thân tự mình thiết kế, điêu khắc tỉ mỉ đưa tới cho nàng, mặt trên hoa mẫu đơn văn ngưng kết một mảnh tấm lòng của phụ thân, một góc tỳ bà bị nàng vô ý làm rớt mà để lại vết trầy xước. . Đây không phải là Tần Tư cho nàng kỷ niệm, mà là vật lưu lại của phụ thân, không ngờ lại được bảo tồn hoàn hảo như thế, nàng còn tưởng rằng đời này sẽ không thấy được …………..
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu xuất hiện một tia hoài niệm, Tần Tư rèn sắt khi còn nóng nói: “Không phải vì ta đàn một khúc này, mà là vì nàng, từ hôm nay bắt đầu, hết thảy đều đã trở thành hồi ức, để nó trở thành kỷ niệm trong cuộc đời của ta, không được sao?”
Đây chính là cầm của phụ thân………. Giang Tiểu Lâu không thèm để ý lởi Tần Tư, trong đầu lại hiện lên nụ cười của phụ thân, ngón tay không tự giác xoa dây đàn. Đúng vào lúc này, cửa rầm một tiếng đẩy ra, một nam tử cẩm y đứng ở cửa, âm thanh lạnh lùng nói: ” Không nên chạm vào dây đàn!”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Tạ Liên Thành đã bước nhanh đi lên, một tay đoạt lấy tỳ bà trong tay Giang Tiểu Lâu. Thanh âm hắn rét lạnh như băng: “Tần công tử, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, không cảm thấy thẹn sao?”
Tạ Liên Thành mặt như ngọc, mắt như hồ sâu, đứng ở nơi đó giống như người trong bức họa bước ra, mặt mày mang vẻ phong tình nói không nên lời, nhưng mà đáy mắt lại tràn đầy phẫn nộ, thanh âm lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời có chút giật mình.
Tần Tư lại lớn tiếng nói: “Tạ Liên Thành, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ta cũng không thể đáp ứng sao?”
Tạ Liên Thành chỉ vào dây đàn trên thanh tỳ bà nói: “Tiểu Lâu, Tần Tư sai người mô phỏng chuôi tỳ bà này, chế tác dây đàn vô cùng sắc bén, nàng nếu như không cẩn thận cắt trúng tay, kịch độc trên dây đàn sẽ thấm vào máu, không cần nửa khắc, nàng sẽ bỏ mạng.”
Sắc mặt Tiểu Điệp đại biến, tức giận nói: “Tần Tư, ngươi dám làm ra chuyện không bằng cầm thú, thật là tiểu nhân ti bỉ !”
Sắc mặt Tần Tư sắc mặt vô cùng khó coi, hắn thật không ngờ mưu kế của mình lại bị Tạ Liên Thành nhìn thấu, mặc kệ Giang Tiểu Lâu đối với hắn có tình xưa hay không, trong khung cũng là một người nhớ tình bạn cũ, tỳ bà là năm đó Giang Thừa Thiên tự tay chế tác cho nàng, nàng vô cùng yêu trân trọng thường xuyên vuốt ve không thôi. Giang Tiểu Lâu rời đi Tần phủ, tỳ bà sớm bị Lưu Yên xử lý, Tần Tư liền tìm người mô phỏng lại lần nữa. Dựa vào hoài niệm Giang Tiểu Lâu đối với Giang Thừa Thiên, nhất định không tự giác vuốt ve dây đàn hoặc là khảy đàn. Chờ dây đàn sắc bén cắt đứt vỡ tay nàng, độc tính sẽ từng chút xâm nhập vào da nàng.
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu xuất hiện ra lửa giận căm hận: “Không hổ là huynh muội, thủ đoạn giống nhau như đúc !”
Tần Tư cùng Tần Điềm Nhi đều có tâm địa ngoan độc như nhau, duy nhất không giống là, hắn so với Tần Điềm Nhi thủ đoạn độc ác hơn, thậm chí hiểu được lợi dụng lòng người, bắt lấy nhược điểm của đối phương, không chút do dự đem đối thủ hoàn toàn đánh tan. Cái gọi là khế ước mua bán nhà khế đất, chỉ là giả tạo, dùng để lừa gạt tín nhiệm của Giang Tiểu Lâu.
Tần Tư cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Cáo từ.”
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, nắm chặt tay nàng, cẩn thận xem xét: “Vừa rồi không có làm nàng bị thương chứ?”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn sốt ruột, trên mặt ngẩn ra, lập tức rút tay lại, ra vẻ đạm mạc nói: “Ta không sao, ít nhiều Tạ công tử tới đúng lúc. Bất quá, công tử sao phát hiện được trên dây đàn có vấn đề?”
Tạ Liên Thành hít sâu một hơi, tựa hồ cố gắng bình ổn cảm xúc, thanh âm trầm thấp: “Hắn cố ý tìm người chế tác tỳ bà nổi tiếng ở kinh thành, còn gấp rút chế tạo, lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, phải tiến hành làm nó cũ kỹ một chút. Sau lại ta từ trong miệng vị sư phụ đó biết được, Tần Tư cố ý yêu cầu chế tác dây đàn sắc bén, chuyện này hắn cũng nói chưa bao giờ gặp qua……………. Cho nên ta mới cảm thấy dây đàn tất có vấn đề!”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng trên mặt đối phương, hơi nghi hoặc: ” Nghe nói cửa hàng ở Bình Châu xảy ra chuyện, công tử không phải nên có mặt ở Bình Châu sao?”
Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, thật lâu sau cũng không nói gì.
Hoài An bật cười nói: “Công tử ngựa không ngừng vó gấp gáp trở về, chính là vì Giang tiểu thư, người không nói một tiếng tạ ơn, sao giống như điều tra công tử nhà ta vậy ?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, theo bản năng nhìn vào mắt Tạ Liên Thành. Giờ phút này, sóng mắt hắn nhu hòa, sâu trong mắt có làn sương mờ tụ lại, mang theo tình ý, nội tâm nàng hơi run rẩy, hết sức kinh ngạc.
Thời điểm An vương phi nhắc đến Tần gia, như trước là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe nói Tần Tư đến, sắc mặt nàng trầm xuống: “Để hắn tiến vào.”
Tần Tư vào đại sảnh, vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt An vương rất kém ngồi trên ghế, An vương phi bồi ở một bên, đồng dạng mang vẻ mặt âm trầm.
An vương phi nhìn Tần Tư, thần sắc lạnh như băng nói: “Thì ra là Tần công tử đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì ?”
Tần Tư hướng Vương phi cung kính thi lễ, lại không nói lời nào, chỉ vỗ tay nhè nhẹ hai cái.
Rất nhanh, bốn tùy tùng hợp lực nâng cỗ quan tài tiến vào.
An vương phi đột nhiên đứng lên, đôi mắt đầy lãnh ý: “Tần Tư, ngươi có ý gì ?”
Tần Tư cũng không nhiều lời, phân phó người mở nắp quan tài ra.
Quan tài được mở, bên trong người đang lẳng lặng nằm chính là Tần Điềm Nhi, sắc mặt trắng nhợt, sợi tóc rối tung, dáng vẻ thảm đạm. Trong lòng An vương phi trầm xuống, nói: “Nàng đã chết?”
Tần Tư than nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: “Phải, muội muội của hạ quan đã chết.”
An vương phi sau khi trải qua kinh ngạc, cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho là như vậy có thể làm tiêu tan phẫn nộ của chúng ta?”
Thần sắc Tần Tư hết sức trầm tĩnh: “Vương phi, Tần Tư làm vậy, chính là hy vọng ngài biết, Tần gia có dũng khí gánh vác trách nhiệm, tuyệt không bao che hung thủ giết người.”
Vẻ mặt An vương phi ngạo nghễ chất vấn: “Bất quá Tần Điềm Nhi đã chết, có thể đền mạng cho con ta sao? Tiện mệnh của nàng so với Quận vương há có thể sánh bằng?” Thời điểm nàng nói chuyện đuôi lông mày nhướng cao, ánh mắt sắc bén, hé ra gương mặt trắng nõn tràn ngập tức giận, tựa hồ sau một khắc sẽ phun trào ra, đem Tần Tư thiêu đốt hầu như không còn.
Đối mặt khí thế áp bách của An vương phi, không biết bao nhiêu người sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng sắc mặt Tần Tư thập phần bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh khác thường. Hắn nhìn An Vương phi, ngữ khí hòa hoãn nói: “Vương phi, chuyện này ngài nên cẩn thận tỉnh táo suy nghĩ lại, Điềm Nhi ngộ sát Quận vương, cho nên phải lấy mệnh hoàn lại, đây là nàng gieo gió gặt bảo, Tần gia tuyệt không hai lời, lại càng không oán hận Vương phủ, dù sao tội sát phu là không thể tha thứ . Chúng ta đối với Duyên Bình quận vương cũng tràn ngập xin lỗi, Tần gia lại càng không dung túng nữ nhi như vậy ! Nhưng Tần Tư xin hỏi Vương phi một câu, tạo thành kết quả như hôm nay, đầu sỏ gây nên là ai?”
An vương phi nhìn Tần Tư, ánh mắt sắc bén vẫn không nhúc nhích.
Tần Tư chậm rãi nói: “Vương phi, ban đầu con dâu người xem trúng là Giang Tiểu Lâu, nếu không phải nàng thay mận đổi đào, đổi thành muội muội của hạ quan, thì thảm kịch có lẽ sẽ không phát sinh.”
An vương phi sửng sốt, lập tức cả giận nói: “Ý của ngươi là ta đã chọn sai người?”
Tần Tư chỉ mong nói sang chuyện khác, lập tức giải thích nói: “Vương phi, Tần Tư không có ý này. Hạ quan chỉ hy vọng ngài hiểu rõ, thảm kịch đã phát sinh, song phương đều có trách nhiệm, Vương phi vẫn tiếp tục truy cứu, sẽ chỉ làm thân giả thống, cừu giả khoái [ 1 ].”
[ 1 ] người thân đau đớn, kẻ địch khoái trá
An vương phi nhìn chằm chằm Tần Tư, đáy mắt tràn ngập chán ghét, nàng chán ghét Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, nhưng Tần Điềm Nhi là hung thủ trực tiếp giết chết Duyên Bình quận vương, nghĩ như vậy nàng dời tầm mắt, nàng sẽ dễ dàng tha thứ Tần gia sao, thật sự là buồn cười !
Tần Tư thấy không thể dao động An vương phi, liền vòng vo xoay chuyển: “An vương điện hạ, Tần gia cùng An vương phủ là quan hệ thông gia, vô luận có xảy ra xung đột gì, thái tử điện hạ ở giữa sẽ khó xử, ngài nói đúng không ? Hạ quan là vì thái tử làm việc, thời thời khắc khắc nên vì ngài ấy lo lắng, thái tử lại vô cùng kính ngưỡng vương gia, nếu chúng ta như nước với lửa, thái tử chỉ sợ………………….”
Tần Tư thực giảo hoạt, hắn đối mặt An vương phi là có ý định khơi mào cừu hận của nàng với Giang Tiểu Lâu, mà đối mặt An vương đem thái tử chắn ra, đứng ở trên lập trường An vương nói ra quan hệ lợi hại trong đó, từng cái đánh tan. Suy nghĩ của An vương phi cũng không trọng yếu, chân chính quan trọng là qua một cửa của An vương .
Mấy câu nói đó lập tức đâm vào trong lòng An vương. Hắn trầm ngâm thật lâu sau, nhìn chằm chằm Tần Tư nửa ngày không nói, trong lòng cũng là phiên giang đảo hải. An vương phủ liên tiếp gặp chuyện không may, đầu tiên là An vương phi muốn bức ép Giang Tiểu Lâu làm con dâu, tiếp theo Giang Tiểu Lâu thay mận đổi đào, con dâu đổi thành Tần Điềm Nhi, một đống lớn sự tình trộn lẫn làm An vương tâm phiền ý loạn. Sau khi thành hôn không bao lâu, Tần Điềm Nhi lại dám làm ra chuyện sát phu……………. Theo ý muốn lúc đầu của An vương, đứa con ngốc này không biết mang đến cho hắn bao nhiêu phiền toái, thật sự vô cùng phiền chán. Nếu không có An vương phi vẫn luôn bao che khuyết điểm, hắn sớm cho người mang đứa nhỏ này đến nông thôn nuôi dưỡng, sẽ không phát sinh đến tình trạng này.
Thái tử ban đầu vốn có hảo ý, nhưng lại tạo ra hậu quả xấu. An vương thật ra cũng có suy nghĩ muốn Tần gia đền mạng, nhưng Tần Điềm Nhi nay đã chết, mà những người khác trong Tần gia cùng chuyện này không có quan hệ trực tiếp, nếu chính mình không thuận theo không buông tha, chỉ sợ thái tử điện hạ sẽ không ngồi xem. Song phương tranh phong, chính mình cũng khó tránh khỏi cùng thái tử trở mặt. Suy nghĩ sâu xa một chút, bệ hạ năm nay đã năm mươi tuổi, tuy nói thân thể vẫn còn mạnh khỏe, nhưng dù sao tuổi cũng không còn trẻ, thái tử ngày càng vững mạnh, giang sơn Đại Chu sớm hay muộn cũng là thiên hạ của hắn, An vương không thể không lưu lại đường lui cho mình.
Thần sắc An vương trầm ngưng, trong lòng tinh tế nghiền ngẫm lời nói của Tần Tư, trước mắt Tần Tư thoạt nhìn chỉ là kẻ dựa vào tài cán xu nịnh, ngày thường ngâm đối câu thơ, phụng bồi thái tử thưởng phong cảnh, liền chiếm được sự coi trọng của thái tử. Nhưng trên thực tế An vương rất rõ ràng, Tần Tư là người nhiều mưu trí nhất bên cạnh thái tử, thái tử vô cùng coi trọng hắn, có rất nhiều chuyện đã bí mật giao cho hắn đi làm. Ngay cả thái tử không còn tín nhiệm hắn giống như trước, nhưng dù sao đã từng có giao tình trong đó……..
An vương đau khổ suy nghĩ , khó xử Tần gia không được, nhưng cứ như vậy buông tha Tần gia cũng không xong, càng nghĩ càng không cam lòng.
Tần Tư hai ngày nay vì chuyện Tần Điềm Nhi, gương mặt tuấn tú đã trở nên u ám, thân hình gầy đi một vòng lớn, dáng vẻ giống như là sinh bệnh nặng, tinh thần sa sút. Nhưng một đôi mắt khôn khéo, thủy chung vẫn quan sát từng biểu tình biến hóa của đối phương. Hắn biết An vương không có bậc thang hạ xuống, liền vô cùng áy náy nói: “Vương gia, ngài mất đi nhi tử, ta cũng mất một muội muội, hai nhà chúng ta kỳ thật đều là người bị hại bởi vì chúng ta đồng dạng mất đi thân nhân, mà hung thủ chân chính giết người đến nay còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Cái gọi là hung thủ giết người là chỉ Giang Tiểu Lâu, nhất cử nhất động của Tần Tư, đều có ý đem tội lỗi đổ lên trên người Giang Tiểu Lâu.
An vương phi hít sâu một hơi, đáy mắt tràn đầy oán độc: “Quận vương không thể cứ như vậy chết oan uổng, Tần Điềm Nhi không phải không muốn cùng con ta thành hôn sao, sau khi bọn họ chết nhất định phải chôn cùng một chỗ!”
Trong lòng Tần Tư giật mình, chuyện Tần Điềm Nhi luân lạc ở ngõa xá (**), Vương phi tất nhiên không biết, vì thế trên mặt hắn bất động thanh sắc, hướng về Vương phi nói: “Vâng, hết thảy mặc cho Vương phi phân phó.”
(**) Nhà thổ, tiếng lóng ý chỉ động điếm.
Xá là phòng/căn nhà. Ngõa là gạch đất (như mái ngói). Khác với kỹ viện có quy mô nhà lầu lớn, nhà thổ chỉ là một căn nhà nhỏ, hoặc có thể lưu động như khách tới một phòng, tú bà sẽ đi kêu gái ở nơi khác tìm đến.
◊
An vương phi đi đến cạnh quan tài, bàn tay trắng noãn cho thấy nhiều năm sống trong nhung lụa, dịu dàng dừng ở trên nắp quan tài.
“Tần Điềm Nhi, ngươi đã là Duyên Bình Quận vương phi, đời này, kiếp sau cũng như vậy !”
Nhìn vẻ mặt dữ tợn An vương phi, trong lòng Tần Tư cảnh giác, hắn hôm nay bất quá là cáo mượn oai hùm, tạm thời mượn uy thế thái tử bình ổn lửa giận của hai người, nhưng nếu bọn họ biết thái tử căn bản không quản chuyện này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha Tần gia.
Tần Tư càng nghĩ càng kinh hãi, lại đem Giang Tiểu Lâu hận đến cực hạn, nhưng mà trên mặt hắn lại càng phát ra khiêm tốn cùng áy náy, chỉ cung kính cúi đầu, mặc cho An vương phi lại mắng mấy tiếng, thế này mới lui ra ngoài.
Quay đầu, An vương phi thu liễm sắc mặt giận dữ, nhìn An vương nói: “Ngài xem, ngay cả muội muội ruột cũng có thể bán đứng, người này không đáng tin tưởng.”
Hai mắt An vương âm lãnh: “Nếu không phải xem ở mặt mũi thái tử, ta nhất định sẽ bắt Tần Tư đền mạng.”
An vương phi nhìn quan tài trong đại sảnh, vẻ mặt che phủ một tầng trào phúng: “Thái tử không có khả năng che chở hắn cả đời, sẽ có lúc hắn phạm sai lầm!”
An vương không chút để ý nói: “Trước làm tang sự đi, chuyện này có gì nói sau.”
Thư phòng Tần phủ
Tần phu nhân lau nước mắt, Tần Tư thở dài nói: “Mẫu thân, người đừng khóc nữa.”
Tần phu nhân không ngừng dùng khăn tay lau lệ, vẫn thương tâm không thôi: “Nữ nhi gia đang êm đẹp gả cho một ngốc tử, nàng tất nhiên sẽ không cam lòng, cho nên mới làm ra việc ngốc nghếch, các ngươi thân là phụ thân cùng huynh trưởng, không nghĩ giúp nàng thoát tội, lại còn nơi nơi đuổi bắt nàng, nếu không phải vậy, nàng sao có thể lưu lạc đến kết cục này !”
Tần Tư chỉ nói trong lúc trốn tránh đuổi bắt Tần Điềm Nhi bị ngã xuống vách núi, Tần phu nhân không biết rõ, tất nhiên là trách cứ trượng phu cùng nhi tử của mình không chịu giúp Tần Điềm Nhi thoát tội.
” Điềm Nhi giết chết Duyên Bình quận vương chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, dù hài nhi nghĩ mọi biện pháp, cũng không có khả năng thay nàng thoát khỏi tội danh, mẫu thân không nên làm khó hài nhi !” Tần Tư ôn nhu nói: “Ngài trước lui xuống nghỉ ngơi, hài nhi còn có việc thương nghị với phụ thân.”
Tần phu nhân khóc sướt mướt dựa vào người tỳ nữ rời đi, có lẽ do quá đau lòng, cước bộ lảo đảo, thân thể như đi trên mây. Tần lão gia nhìn Tần Tư, thở dài một tiếng nói: “Ai, ta thật sự rất hối hận.”
Tần Tư nhìn hắn, thần sắc không hiểu: “Phụ thân hối hận điều gì?”
Tần lão gia nghiến răng nghiến lợi, giáng một quyền thật mạnh nện lên bàn gỗ lim: ” Trảm thảo bất trừ căn, xuân phong xuy hựu sinh [ 2 ], giống như tiện nhân Giang Tiểu Lâu kia, sớm nên sau khi ngươi cưới Lưu Yên liền xuống tay vĩnh trừ hậu hoạn, cũng đỡ đến hôm nay còn oan hồn không tán, lúc nào cũng quanh quẩn ở bên cạnh chúng ta, giống như ma quỷ không thể xua tan ! Nếu không có nàng, muội muội ngươi cũng sẽ không tuổi trẻ đã qua đời !”
[ 2 ] Trừ cỏ không trừ tận rễ, gió xuân thổi nó lại sinh sôi
Tần Điềm Nhi chết hiển nhiên đối với phu thê bọn họ tạo thành đả kích rất lớn, trong một đêm, mái đầu Tần lão gia bạc trắng, trông già đi rất nhiều.
Tần Tư nhìn phụ thân, thần sắc ôn hòa nói: “Phụ thân yên tâm đi, muội muội sẽ không chết vô ích , hài nhi sẽ không để nàng ta tiếp tục càn rỡ như vậy.”
Vẻ mặt Tần lão gia hy vọng nhìn hắn: “Vậy ngươi dự tính làm sao?”
Tần Tư hơi mỉm cười: “Hài nhi đã có biện pháp.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên có người chạy vội vào báo lại: “Lão gia, đại công tử, không tốt , không tốt !”
Tần lão gia sửng sốt, chợt nổi giận nói: “Cái gì không tốt , mau nói rõ ràng!”
Gia nô bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh ướt đẫm y phục: “Nô tài vừa mới đi ra ngoài chọn mua vật phẩm, ai ngờ ở trà lâu nghe mọi người nhắc đến một sự kiện, bên ngoài người ta nói……………..” Hắn nói tới đây, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, lại không dám nói tiếp.
Trên mặt Tần Tư hiện lên một tia lạnh băng: “Nói, nói rõ ràng cho ta!”
Gia nô lấy lại bình tĩnh, mới miễn cưỡng tiếp tục nói: “Bên ngoài mọi người nói tiểu thư chúng ta vì trốn tránh truy binh, lặng lẽ trốn vào ngõa xá hạ đẳng, luân lạc thành………”
Tần lão gia đột nhiên đứng lên, không dám tin nói: “Ngươi nói cái gì?”
Cả người gia nô đều quỳ rạp trên đất, dập đầu không thôi. Tần lão gia lập tức quay đầu nhìn Tần Tư, lạnh lùng nói: “Ngươi từ đâu tìm được muội muội ngươi?”
Sắc mặt Tần Tư trắng bệch: “Ta ngàn phòng vạn phòng, cẩn thận che giấu, không nghĩ tới tin tức vẫn truyền ra ngoài. Phụ thân, , Điềm Nhi là bị người làm hại, bán vào ngõa xá hạ đẳng, trải qua một tháng ở đó, bị chà đạp không còn hình người …………….”
Tần lão gia dùng sức nện vào ngực mình, vang lên tiếng bình bịch kịch liệt, trong miệng lớn tiếng nói: “Oan nghiệt, oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt mà!”
“Còn có…” Gia nô còn chưa nói xong, muốn nói lại thôi, chỉ là lời này so với lời vừa rồi mới càng khó mở miệng.
Tần Tư không ngờ còn có lời phía sau, trong lòng run lên, theo bản năng nói: “Ngươi tiếp tục nói.”
Gia nô khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: “Bọn họ còn nói —— có người chính mắt nhìn thấy công tử giết tiểu thư, mang thi thể đưa đến An vương quý phủ để lấy lòng, bọn họ đều nói công tử quân pháp bất vị thân, nhưng nếu thật sự đại công công chính liêm minh nên đưa đi phủ nha xét xử, công tử vì lấy lòng An vương mà giết chết thân muội, loại hành vi này cùng cầm thú không khác.”
Sắc mặt Tần Tư lập tức trắng nhợt, hắn cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực kinh hoàng không ngừng, thái dương ẩn ẩn phát đau, trong đầu như một mớ hồ dán , hỗn loạn, mơ hồ, nhất thời mất đi năng lực tư duy. Hắn dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt tên gia vô, ồm ồm nói: “Nước, nước lạnh!”
Gia nô lập tức bay nhanh bưng tới chậu đồng rửa mặt, Tần Tư chôn mặt vào chậu nước, ngâm một hồi lâu mới dùng khăn mặt lau khô, lúc này Tần lão gia đã muốn khẩn cấp xông lên, níu lấy tay áo hắn, nói: “Hắn vừa nói cái gì?”
Trong lòng Tần Tư chấn động, đột nhiên đẩy phụ thân ra.
Tóc hoa râm của Tần lão gia bị đẩy lảo đảo hai bước, vẻ mặt đều là khiếp sợ: “Vừa rồi hắn nói là ngươi tự tay giết chết Điềm Nhi, lời này là thật sao ?”
Tần Tư đã khôi phục trấn định: “Phụ thân, muốn bình ổn phẫn nộ An vương, ta chỉ có thể làm như vậy.”
“Nhưng ngươi có thể đem nàng giao cho quan phủ, vì sao còn muốn đích thân hạ độc thủ ?”
Tần Tư mặt không chút thay đổi nói: “Đưa nàng trở về, chỉ càng lộ ra nhiều tin tức, chỉ khi nàng chết, việc này mới có thể hoàn toàn chấm dứt, chẳng lẽ phụ thân muốn nhìn Điềm Nhi bị người đẩy tới pháp trường chém đầu sao?”
Nếu Tần Điềm Nhi bị bắt quy án, nàng cùng phạm nhân khác giống nhau bị đẩy tới pháp trường chém đầu. Đương nhiên, sát phu là tội danh nặng, nàng phải bị nhốt bên trong xe gỗ, tay mang xích, tóc tai bù xù, diễu hành trước mọi người. Đến lúc đó toàn bộ người ở kinh thành nghị luận việc này, sự tình nhất định huyên náo lớn không ngừng, Tần gia sẽ biến thành trò cười trong thiên hạ. Nhưng Tần Điềm Nhi nếu chết không minh bạch, An vương phủ chỉ có thể dừng tay. So với việc mang tới pháp trường lột xiêm y, trước mặt mọi người bị chém đầu, đương nhiên chết thế này càng có thể diện hơn.
Tần lão gia nhìn Tần Tư, trong lòng lại nảy lên hàn ý, đạo lý hắn hiểu được , nhưng sự tình trước mắt nói cho hắn biết, Tần Tư là một kẻ lãnh khốc vô tình, vì tiền đồ của chính hắn, hắn có thể không tiếc hết thảy đại giới!
Tỳ nữ đã bưng trà nóng lên, Tần Tư ngồi xuống dịu đi một chút cảm xúc, huyệt thái dương đau đớn như bị kim châm đã tan biến, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều, hắn tự hỏi trong chốc lát, đem sự tình suy xét rõ ràng. Trước mắt hắn đã biết rõ tin tức rốt cuộc là ai thả ra ngoài : thứ nhất, Tần Điềm Nhi lưu lạc ngõa xá, Giang Tiểu Lâu nhất định sớm biết được. Thứ hai, thời điểm hắn giết chết Tần Điềm Nhi, Giang Tiểu Lâu căn bản xem rành mạch, cho nên những người đó mới biết được tin tức bí mật như vậy. Nhưng Giang Tiểu Lâu vì sao không vạch trần hắn trước công chúng, nếu nàng ở chung quanh ngõa xá bày mai phục, để mọi người nhìn thấy Tần Tư sở tác sở vi, đến lúc đó hắn càng không có cách nào tránh thoát cục diện chỉ trích lên án.
Điểm này làm cho hắn không thể lý giải, chẳng lẽ Giang Tiểu Lâu là thủ hạ lưu tình……………..
Tần lão gia thất vọng nhìn Tần Tư, thần sắc trở nên đạm mạc, hắn chậm rãi nói: “Ngày mai ta muốn mang theo mẫu thân ngươi hồi hương, nơi này chính ngươi nhìn mà làm, tự giải quyết cho tốt.”
Tần Tư mỉm cười: “Phụ thân, hai người tạm thời không thể rời khỏi đây.”
Tần lão gia sửng sốt: “Ngươi nói cái gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn giam cầm chúng ta sao ?”
Tần Tư không chút hoang mang: “Hài nhi làm vậy cũng vì suy nghĩ cho Tần gia, nếu hiện tại người rời đi, chẳng phải cho thấy lời đồn là thật ? Hài nhi không muốn gánh tội danh giết chết thân muội trên lưng, cho nên hai người phải biểu hiện như không có việc gì, tiếp tục trôi qua cuộc sống như bình thường.”
Tần lão gia đầy mặt giận dữ, hắn đã không có cách nào hiểu đứa con trai này: “Ngươi đúng là kẻ mất trí !”
Trên mặt Tần Tư cũng không có vẻ giận dữ: “Tùy phụ thân nói thế nào cũng được, lúc trước không phải người khuyên ta biết vứt bỏ Giang Tiểu Lâu, sau đó cưới Lưu Yên, liều lĩnh trèo lên trên, sao bây giờ phụ thân lại thay đổi.”
Trong lòng Tần lão gia tức giận không có chỗ phát, cũng giống như giống như sương đánh quả cà, thần sắc ủ rũ . Không sai, lúc trước phu thê bọn họ xúi giục Tần Tư vứt bỏ Giang Tiểu Lâu leo lên cánh cửa Ngự sử phủ, nhưng bọn họ vạn vạn không thể ngờ chính mình tạo ra quả đắng, cho đến hôm nay tự nếm phải đau khổ. Tần Tư trở nên lãnh khốc vô tình, bọn họ chính là đồng lõa.
Nhưng mà Điềm Nhi, Điềm Nhi của ta, lại chết ở trên tay huynh trưởng… Tần lão gia nhìn Tần Tư, càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ, theo bản năng rút lui hai bước, đột nhiên cảm thấy cả người quặn đau, hai mắt vừa lật, rơi vào hôn mê bất tỉnh. Gia nô vội vàng tiến lên, quát to một tiếng: “Lão gia!”
Thần sắc Tần Tư đạm mạc nói: “Đỡ phụ thân ta lui xuống đi, để hắn nghỉ ngơi một chút, thỉnh đại phu thay hắn bắt mạch.”
Gia nô thấy Tần Tư không có nửa điểm quan tâm, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi, liền đỡ người tiến vào, đem Tần lão gia nâng ra ngoài.
Tần Tư nhìn bóng dáng biến mất ở cửa thật lâu sau, trong lòng có chút không yên.
Trong thư phòng có đặt một chiếc đồng hồ cát ở kệ tủ, cát mịn chậm rãi chảy xuống, sau cùng hội tụ vào một chỗ. Lúc này, trong thư phòng không có một bóng người, âm thanh cát chảy xuống rất nhỏ nhưng giờ phút này ở trong lỗ tai hắn đặc biệt rõ ràng .
Hắn không chút để ý ngồi xuống, tựa hồ đang suy tư chuyện trọng yếu.
Đêm đã khuya, tỳ nữ canh giữ ở ngoài cửa thư phòng không chịu nổi cơn buồn ngủ, thỉnh thoảng há to miệng đánh ngáp liên tục, khi thì lấy tay dụi dụi mắt, để giảm bớt cơn buồn ngủ. Mà trong phòng cả người Tần Tư lại ủ rũ, tinh thần bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ. Lại qua nửa canh giờ, hắn đột nhiên đứng dậy rời chỗ ngồi, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng khó có thể che dấu. Cuối cùng, hắn tới cạnh cửa ngừng lại, nhìn tỳ nữ ngoài cửa nhẹ nhàng phất phất tay, hai tỳ nữ trực đêm lập tức lặng yên không một tiếng động thay hắn đóng cửa lại.
Các nàng vừa đi, Tần Tư lập tức bước nhanh đi đến trước đồng hồ cát, nhẹ nhàng xoay chuyển nó. Sau đó hắn đi tới, tháo xuống bức tranh sơn thủy treo trên vách tường, bên trong vách tường lộ ra một hóc tối nhỏ dài chừng một thước rưỡi, Tần Tư đi vào, sờ soạng một phen, lấy ra một bình nhỏ lớn bằng đầu ngón tay.
Trả vách tường về vị trí cũ, hắn trở lại chỗ ngồi ban đầu, mở nắp bình ra. Nhìn thoáng qua bột phấn bên trong, khóe môi hắn nhếch lên một tia tàn nhẫn, giống như thưởng thức nhất kiện cực làm trọng muốn tác phẩm nghệ thuật.
Trong Kim Ngọc Mãn Đường, Tiểu Điệp dựa theo phân phó Giang Tiểu Lâu, đến thư phòng đối diện lấy sổ sách, nàng vừa mới xuống bậc thang, liền bị người ngăn cản đường đi. Giữa lối đi, một công tử tuấn mỹ áo lam mỉm cười nhìn nàng.
Trong lòng Tiểu Điệp chấn động, cảnh giác nhìn hắn: “Thám Hoa lang, ngươi muốn làm gì?”
Tần Tư mỉm cười, nho nhã cất tiếng : “Ta đương nhiên là có chuyện trọng yếu, làm phiền ngươi đem phong thư này giao cho Tiểu Lâu được không?”
Tiểu Điệp đầy nghi hoặc cầm thư trong tay, sau đó lại quăng trả cho Tần Tư nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta sẽ không nhận đâu .”
Tần Tư cười mà không đáp, quay đầu nhìn thoáng qua, tùy tùng lập tức lấy một thỏi vàng đưa qua. Tần Tư ra tay có thể so với Tả Hoa Tả công tử còn hào phóng hơn nhiều, đĩnh vàng no tròn sáng loáng đủ để đả động tâm bất luận kẻ nào.
Ánh mắt Tiểu Điệp như hạt châu đảo qua đảo lại, nhìn Tần Tư nói: “Ta làm sao biết ngươi có phải đang đánh chủ ý xấu gì hay không.”
Tần Tư nhẹ nhàng thở dài nói: “Cục diện trước mắt ta còn có thể đánh chủ ý gì, ta chỉ muốn gặp Tiểu Lâu, thổ lộ tâm tình.”
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Điệp càng tỏ ra nghi hoặc, lá thư này là gửi tiểu thư , nàng mà không đưa thì có vẻ không tốt.
Vẻ mặt nàng hơi chần chờ, Tần Tư cũng đã đem thư đưa cho nàng, mang theo tùy tùng xoay người rời đi, thân hình tiêu sái. Người đi đường ngang qua nhận ra thân phận hắn, không khỏi chỉ trỏ nghị luận, hắn lại mặt mang mỉm cười, thần sắc tự nhiên, dáng dấp tuấn lãng như trăng sáng, làm cho tất cả những tin đồn, cũng tự sụp đổ.
Tiểu Điệp đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, thẳng đến khi có người ở phía sau vỗ vào bả vai nàng, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu nhìn thấy Hoài An trợn to mắt, cười hì hì nhìn nàng.
Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng nói: ” Có câu người dọa người, hù chết người, ngươi không biết sao !”
Hoài An cười hắc hắc: “Ta vừa đi ngang qua đã thấy ngươi đứng ngẩn người, đang nghĩ gì đó ?”
Tiểu Điệp không để ý tới hắn, chỉ đem thư nhét vào trong lòng, vẻ mặt hoài nghi nói: “Mặc kệ ngươi ! Công tử ngươi không phải suốt ngày làm việc chân không chạm đất, sao còn phái ngươi mỗi ngày để ý chúng ta ! Nói, có phải có mưu đồ khác hay không ? !”
Hoài An vội vàng nhấc tay làm ra hành động đầu hàng: “Làm sao, ta chỉ là muốn chào hỏi, sao lại có thái độ cách người ngoài ngàn dặm !”
Tiểu Điệp khinh thường hừ một tiếng, cũng không để ý đến hắn, làn váy màu xanh biếc rất nhanh biến mất ở góc đường.
Hoài An quan sát bóng dáng nàng, lộ ra thần sắc chần chờ, lập tức hắn quay đầu hướng xe ngựa chạy tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Công tử, nô tài vừa rồi thấy rõ ràng, người đưa thư cho Tiểu Điệp đúng là Thám Hoa lang Tần Tư.”
Trong xe ngựa thật lâu không hề phát ra động tĩnh, Hoài An lại hỏi một tiếng, mới nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh nam tử thuần hậu dễ nghe : “Được rồi, ta đã biết, đi thôi.”
“Đơn giản như vậy?” Hoài An trừng mắt to, “Công tử, Tần Tư kia nói không chừng lại muốn đánh chủ ý xấu, ngài không ngăn cản?”
Không có người trả lời hắn, trong xe ngựa yên tĩnh. Hoài An phẫn nộ sờ sờ đầu, đành phải nhảylên xe ngựa, thúc giục xa phu mau rời đi.
Gian phòng trên lầu hai ở Kim Ngọc Mãn Đường, Giang Tiểu Lâu đang chăm chú xem khoản sổ sách, Tiểu Điệp tiến vào đem thư đưa cho nàng. Giang Tiểu Lâu lấy cây kéo rạch mở thư ra, bên trong hé ra một góc của tờ giấy có in hình đóa hoa hải đường, màu mực nồng đậm, tản ra mùi thơm ngát.
Bàn tay Giang Tiểu Lâu ở trên đóa hải đường nhẹ nhàng mơn trớn, ánh mắt hình như có một tia phức tạp.
Thấy vẻ mặt nàng như thế, Tiểu Điệp vội hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì?”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Hắn hẹn ta ngày mai giờ này ở Đào Hoa các gặp mặt.”
Tiểu Điệp cau mày nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người muốn đi ?”
Giang Tiểu Lâu sẩn cười: “Ngày mai ta có chuyện trọng yếu phải làm, nhiều sổ sách còn chưa xem xong…………….. Ta có thể đi đâu.”
Tiểu Điệp thế này mới yên tâm, mở miệng nói: “Không đi là tốt nhất, người nọ nhìn còn có ý xấu, còn lấy vàng mua chuộc nô tỳ, tiểu thư trăm ngàn lần đừng để bị hắn lừa.”
Ngày hôm sau, Giang Tiểu Lâu quả thực ở trong tửu lâu nửa bước chưa rời. Tiểu Điệp vẫn lo lắng nàng đánh lừa rời khỏi, hiện tại nhìn thấy nàng không có để ở trong lòng, thế này mới cảm thấy khoan khoái rất nhiều.
Chưa tới giữa trưa, bên ngoài đã đổ mưa tầm tã, hạt mưa đánh vào mái hiên, không ngừng phát ra tiếng vang thanh thúy. Trong tay Giang Tiểu Lâu đang cầm một quyển thi tập lẳng lặng xem, vô cùng nhập thần.
Mãi cho đến chạng vạng, nàng mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ngoài cửa sổ sắc trời âm u, không khỏi cười nói: “Cơn mưa này ——càng ngày càng lớn .”
Tiểu Điệp gật đầu nói: “Đúng vậy, tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta mau trở về đi.”
Xa phu mặc áo tơi đội đấu lạp, mặt mũi dính đầy nước mưa. Hắn hung hăng quất một roi, xe ngựa liền một đường hướng Giang gia chạy đi. Giang Tiểu Lâu nay đã chuyển ra khỏi Tạ phủ, cùng Tuyết Ngưng dọn đến trạch viện Giang gia. Thời điểm xe ngựa lướt qua Đào Hoa các, Tiểu Điệp giống như có chút khẩn trương, theo bản năng mở cửa xe nhìn thoáng qua, đột nhiên sửng sốt, lại che dấu vẻ vội vàng muốn đem cửa xe khép lại.
Giang Tiểu Lâu ngừng tay nàng nói: “Hoảng hoảng hốt hốt là đang làm gì?”
Trong phút chốc, Giang Tiểu Lâu đã thấy trước cửa Đào Hoa các có một nam tử tuổi trẻ đang đứng . Mưa ào ào hạ xuống, hắn không có bung dù, cả người đều ướt đẫm, khuôn mặt trắng nõn hơi tái nhợt, thoạt nhìn càng phát ra ôn nhuận tuấn lãng, khí chất xuất chúng. Mưa càng rơi càng lớn, nhưng hắn vẫn đứng yên ở đó, vẻ mặt rất là kiên định, giống như đang chờ đợi người nào.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, trong miệng lại phân phó nói: “Ngừng lại đi.”
Tiểu Điệp cơ hồ muốn nhảy dựng lên, giọng the thé nói: “Tiểu thư, người để ý đến hắn làm gì!”
Giang Tiểu Lâu như là không có nghe thấy, vỗ vỗ tay Tiểu Điệp, ý bảo nàng bình tĩnh, lập tức xuống xe ngựa. Tiểu Điệp vội vàng vì nàng bung ô trúc, không tình nguyện theo nàng đi qua.
Tần Tư ở dưới cơn mưa to đợi hồi lâu, cơ hồ muốn té xỉu, lúc này lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu che ô trúc chậm rãi đi tới. Mưa làm ướt váy lụa màu đỏ của nàng, dung nhan như ngọc càng toát lên vẻ xinh đẹp của nàng. Nhất thời trong lòng dâng lên mừng như điên, hắn nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thanh âm uyển chuyển: “Tiểu Lâu.”
Hai chữ thốt ra tựa như thở dài, hàm chứa vô tận tình cảm phức tạp. Trong lòng Giang Tiểu Lâu thầm chế giễu đối phương vô sỉ, biết rõ Đào Hoa các là nơi phải đi qua mới đến trạch viện Giang gia, đứng ở chỗ này cố ý cho nàng nhìn sao, lúc này mà còn không quên giả trang thâm tình? Buồn cười!
“Tần công tử ở chỗ này chờ , hẳn là đã chờ ba canh giờ rồi đi?”
Sắc mặt Tiểu Điệp không tốt nhìn chằm chằm Tần Tư, thập phần cảnh giác. Phía sau xe ngựa Sở Hán đã âm thầm theo đuôi tới, như hổ rình mồi.
Tần Tư gật đầu nói: “Không sai, ta đã ở chỗ này chờ ba canh giờ, ta tin nàng nhất định sẽ đến .”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi thật có tự tin ta nhất định sẽ đến sao?”
Tần Tư vẫn còn đứng trong mưa, toàn thân ướt sũng, bộ dáng vô cùng thảm hại, thanh âm lại tràn ngập vô hạn thâm tình: “Tiểu Lâu, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng.”
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu lạnh như băng, như có điều suy nghĩ nhìn hắn, thật lâu sau không nói gì.
Thần sắc Tần Tư vô cùng thống khổ: “Hy vọng nàng cho ta một cơ hội, nói hai câu với nàng. Hai câu là tốt rồi, ta sẽ không quấy rầy nàng thêm nữa………..”
Giang Tiểu Lâu không có phản đối, Tần Tư mừng rỡ: “Ta đã chuẩn bị sẵn phòng tốt, mời.”
Thấy hai người bọn họ tiến vào trà lâu, Tiểu Điệp vội vàng đi theo, đồng thời không quên hướng Sở Hán khoát tay áo, ý bảo hắn nhất định phải quan sát cho kỹ , trăm ngàn lần đừng để Tần Tư thừa cơ hội làm chuyện xấu.
Tiến vào nhã thất, Tần Tư nhìn Giang Tiểu Lâu, chỉ vào đĩa cao điểm [ 3 ] trên bàn, ôn nhu nói: “Nàng xem, đây chính là món nàng thích.”
[ 3 ] còn gọi là ‘bánh Trùng Cửu’. Loại bánh này bắt nguồn từ những nơi không có núi. Trong tiếng Hán, bánh điểm tâm(糕点) có cách đọc gần giống với “cao điểm” – trong đó, “cao” nghĩa là bánh. Chữ ‘cao’ này phát âm trùng với chữ “cao” trong từ “đăng cao”, có nghĩa là lên cao. Vì vậy, mọi người cho rằng, ăn bánh Trùng Cửu còn có thể thay thế cho việc lên núi cao.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước đảo qua đồ ăn trên bàn: “Tần công tử có trí nhớ thật tốt.”
Tần Tư hết sức ôn nhu: “Ta tất nhiên nhớ rõ, mỗi lần đến sinh nhật ta, nàng đều tự mình làm thức ăn, chọn rượu ngon, còn giúp ta tỉ mỉ chọn lựa giấy và bút mực, những vật đó ta đều giữ lại , kỳ thật………….. Ta chưa từng quên nàng.”
Người bên ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ đến hắn đối với Giang Tiểu Lâu như trước là một mảnh thâm tình, Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, trong lòng xẹt qua một tia cười lạnh, Tần Tư vô duyên vô cớ giả bộ ôn nhu nhất định có mưu đồ………………. Nàng tỏ vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, giơ lên ly rượu nhấm nháp thưởng thức.
Tần Tư xảo diệu quan sát thần sắc Giang Tiểu Lâu, nếu nàng thật sự đối với hắn thủ hạ lưu tình, chứng tỏ nàng tuy rằng sốt ruột báo thù, nhưng vẫn còn chút tình cảm với hắn. Nam nhân luôn tự tin mà lại không có căn cứ, mặc kệ hắn có bao nhiêu thông minh bao nhiêu giảo hoạt cũng đều giống nhau .
“Tiểu Lâu, ta kính nàng, không có lúc nào ta không muốn ở cùng nàng, nhưng là thiên ý trêu người, tạo thành cục diện giữa chúng ta như hiện nay, ta cũng biết ảo tưởng này không có khả năng thành hiện thực. Nàng đối với ta thù sâu như biển, mà ta cũng mất đi một muội muội, quan hệ của chúng ta giờ đã cách trở thật sâu……….”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu tựa tiếu phi tiếu: “Một khi đã như vậy, Tần công tử cần gì phải hẹn ta đến ?”
Ngữ khí Tần Tư hết sức chân thành: “Ta đã hướng thái tử dâng tấu, ba ngày sau ta sẽ từ quan rời khỏi kinh thành, hôm nay ta chỉ hi vọng giờ khắc này có thể cùng nàng trải qua thời gian tốt đẹp, để quãng đời còn lại của ta không còn hối tiếc.”
Giang Tiểu Lâu có ba phần kinh ngạc: “Tần công tử muốn từ quan?”
Tần Tư đầy mặt bi thương, trong mắt ẩn dấu chút tự giễu, lại khoác thêm dáng vẻ vô hạn thâm tình, đủ loại tình cảm phức tạp chợt lóe rồi biến mất. Hắn giống như cưỡng chế nỗi buồn ly biệt trong lòng, thản nhiên mở miệng nói: “Nay ta đã không còn mặt mũi để đứng trên triều đình, huống chi lòng ta đối với nàng tràn ngập áy náy, nay ta hoàn lại cho nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ, không oán hận ta nữa. Từ nay về sau, núi cao nước xa, sau khi từ biệt, nàng phải bảo trọng.”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn nói lời thề son sắt, dáng vẻ giống như quả thật là phải rời đi, nàng không khỏi nghi ngờ thật mạnh. Tần Tư đối với quyền thế vô cùng quyến luyến, nàng so với ai khác đều rõ ràng, chỉ vì chút đả kích trước mắt mà hoàn toàn buông tha hết thảy, có khả năng sao? Không, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tần Tư là một người tham lam, hắn hao tổn tâm cơ mới leo lên được địa vị như hôm nay, hắn sẽ không cam tâm dừng tay. Vậy hôm nay hắn ở trong này làm bộ làm tịch, là vì cái gì, cầu mong nàng buông tha cho hắn sao?
Tần Tư nhíu mi thật sâu : “Nàng vốn là nữ tử dịu dàng thùy mị, luôn yên lặng mỉm cười, ai cũng đều thích nàng, nhưng hôm nay trong mắt nàng chỉ còn lại lãnh ý xơ xác, là ta làm nàng thay đổi, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi……..”
Trên mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ cùng tuyệt vọng: “Ta rất hối hận, thật sự rất hối hận, nếu như lúc trước không phải nhất niệm chi soa [ 4 ], sẽ không biến thành như hôm nay ………” Nói xong một câu, hắn gắt gao nhắm mắt lại, giống như cố gắng chống đỡ cảm giác tim như bị đao cắt.
[ 4 ] Chỉ một ý nghĩ mà sai lầm
Giang Tiểu Lâu nhìn sắc mặt hắn từ tái nhợt trở nên xám trắng, dáng vẻ hết sức tiều tụy, nàng vẫn thẳng tắp nhìn hắn không chuyển mắt, ánh mắt so với vừa rồi lạnh hơn ba phần.
“Ta thật sự hy vọng có thể trở lại như trước kia, nhưng ta biết đó là không thể nào, hết thảy không thể trở về được.” Thanh âm Tần Tư quanh quẩn ở trong nhã thất yên tĩnh, lời nói đau buồn tuyệt vọng quả thực như tiếng than đỗ quyên.
Tiểu Điệp vốn đối với Tần Tư tràn ngập chán ghét, nhưng hiện tại nhìn thấy hắn ăn năn hối hận, bi thống, hơn nữa gương mặt tuấn mỹ một mảnh tro tàn, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, một mỹ nam tử ở trước mắt ngươi cúi đầu, thành khẩn nhận sai, ngay cả lòng nàng dường như cũng nhói đau, đúng là nhịn không được có chút chua xót. Nàng nhìn Giang Tiểu Lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếuTần công tử là thật tâm hối cải, tiểu thư cũng nên tha thứ cho hắn..
Gặp Giang Tiểu Lâu thủy chung mặt không chút thay đổi, không hề phản ứng. Sắc mặt Tần Tư lộ vẻ sầu thảm, muốn há mồm, nhưng lại phát không ra tiếng, yết hầu giống như bị chế trụ, hắn hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng cười: “Đây là tài sản cuối cùng của Tần gia, ta tặng cho nàng xem như lễ vật chia tay .”
Hắn quả thực lấy ra một hộp gấm, ở trước mặt nàng mở ra, bên trong là khế đất, khế ước mua bán nhà của Tần phủ, cùng với một ít ruộng đất còn sót lại.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Tần công tử, ngươi đem tất cả giao cho ta, về sau ngươi sống thế nào ?”
Tần Tư nghe xong hốc mắt có chút đỏ lên, giống như đang cố gắng nén nỗi kích động, thâm tình nhìn nàng nói: “Ta có biện pháp của mình, cùng lắm thì ta ở trong thôn mở một trường tư thục dạy học trò đọc sách, cũng có thể miễn cưỡng sống tạm.”
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Công tử thật sự đã uống nhiều rượu, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ .”
Tần Tư thấy nàng không tin, sắc mặt hoảng loạn: “Không, ta không có uống rượu, là điều mà ta vẫn muốn làm ! Nàng không chịu tha thứ ta, phải, ta thật là tên súc sinh, không đáng tha thứ, là ta làm hại nàng biến thành bộ dáng này, đây là nàng bài xích lý do của ta, nhưng ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi ! Điềm Nhi chết ta cũng rất đau lòng, ta biết kỳ thật nàng ở sau lưng thiết kế hết thảy, nhưng ta có thể nói cái gì, đây là ta gieo gió gặt bảo! Tiểu Lâu, ta không hận nàng, thật sự không hận, hận sẽ chỉ làm mờ mắt ta, càng cảm thấy thống khổ hơn, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng ! Đây là chút chuyện ta có thể làm , mong nàng thủ hạ lưu tình, đừng tiếp tục truy cứu.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ra tia trào phúng, ung dung nhìn đối phương, bất vi sở động.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tư thế nhưng chảy xuống hai hàng lệ, rõ ràng tình nghĩa kéo dài, cả người run run , tràn đầy cầu xin.
Tiểu Điệp nhịn không được nói: “Tần công tử, ngươi không cần kích động như vậy, uống nước đi.”
Tần Tư lại đứng dậy: “Nên nói ta đều nói xong, muốn làm cũng làm xong rồi, Tiểu Lâu, lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, ta chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn khắc ghi bóng dáng nàng vào trong lòng ta, cáo từ.” Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng dáng hắn, nhất thời có chút sửng sốt, chẳng lẽ nói một người sẽ thực sự hối cải, là nàng nghĩ Tần Tư quá tồi tệ rồi ? Chậc chậc, chuyện này thật sự làm người sợ hãi than.
Một bước, hai bước, ba bước, ngay lúc tay Tần Tư dừng ở trên then cài cửa, hắn đột nhiên xoay người lại, nhìn Giang Tiểu Lâu, tràn đầy thê lương nói: “Tiểu Lâu, nếu như có thể, nàng đàn một khúc Đào Yêu cho ta nghe được không ?”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Đào Yêu từng là thủ khúc nàng thích nhất, và cũng là thủ khúc mà phụ thân tự tay dạy nàng. Từ sau khi Giang gia lụn bại, đã qua nhiều năm nàng không có chạm qua thủ khúc kia.
Tần Tư thật sâu nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy bi thương: “Ta chỉ hy vọng có thể nghe một khúc cuối cùng trước khi rời đi.”
Giang Tiểu Lâu không hề đáp ứng ý nguyện, Tần Tư muốn nói gì đột nhiên liều mạng ho khù khụ, giống như muốn ho ra cả phổi, sắc mặt trướng đỏ bừng. Giang Tiểu Lâu đang muốn nói chuyện, đã thấy Tần Tư phun một búng máu. Gia nô lập tức hoảng tay chân, bước lên giúp đỡ hắn, thay hắn vuốt lưng thuận khí. Qua một lúc, Tần Tư mới chậm rãi ngừng ho khan, chậm rãi thẳng lưng, phảng phất như không còn khí lực.
Gia nô đau khổ cầu xin: “Giang tiểu thư, công tử nhà ta ngày đêm khó ngủ đã rất lâu rồi, công tử chỉ hy vọng ngài khảy một bản, cũng không thể sao?”
Tiểu Điệp cũng tràn đầy không đành lòng, nhìn Giang Tiểu Lâu, nhịn không được nói: “Tiểu thư, ngài đàn một khúc đi, xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.”
Tần Tư tràn ngập chờ mong nhìn Giang Tiểu Lâu, phân phó gia nô nói: “Mang tới.”
Gia nô lập tức nâng lên một thanh tỳ bà, Tần Tư cười nói: ” “Đây là hồi trước nàng thường dùng nó khảy đàn , còn nhớ không?”
Giang Tiểu Lâu tiếp nhận tỳ bà, hai tay không tự chủ được nhẹ nhàng mơn trớn. Không sai, đây đúng là tỳ bà mà nàng yêu thích, là phụ thân tự mình thiết kế, điêu khắc tỉ mỉ đưa tới cho nàng, mặt trên hoa mẫu đơn văn ngưng kết một mảnh tấm lòng của phụ thân, một góc tỳ bà bị nàng vô ý làm rớt mà để lại vết trầy xước. . Đây không phải là Tần Tư cho nàng kỷ niệm, mà là vật lưu lại của phụ thân, không ngờ lại được bảo tồn hoàn hảo như thế, nàng còn tưởng rằng đời này sẽ không thấy được …………..
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu xuất hiện một tia hoài niệm, Tần Tư rèn sắt khi còn nóng nói: “Không phải vì ta đàn một khúc này, mà là vì nàng, từ hôm nay bắt đầu, hết thảy đều đã trở thành hồi ức, để nó trở thành kỷ niệm trong cuộc đời của ta, không được sao?”
Đây chính là cầm của phụ thân………. Giang Tiểu Lâu không thèm để ý lởi Tần Tư, trong đầu lại hiện lên nụ cười của phụ thân, ngón tay không tự giác xoa dây đàn. Đúng vào lúc này, cửa rầm một tiếng đẩy ra, một nam tử cẩm y đứng ở cửa, âm thanh lạnh lùng nói: ” Không nên chạm vào dây đàn!”
Giang Tiểu Lâu sửng sốt, Tạ Liên Thành đã bước nhanh đi lên, một tay đoạt lấy tỳ bà trong tay Giang Tiểu Lâu. Thanh âm hắn rét lạnh như băng: “Tần công tử, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, không cảm thấy thẹn sao?”
Tạ Liên Thành mặt như ngọc, mắt như hồ sâu, đứng ở nơi đó giống như người trong bức họa bước ra, mặt mày mang vẻ phong tình nói không nên lời, nhưng mà đáy mắt lại tràn đầy phẫn nộ, thanh âm lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt hắn như vậy, nhất thời có chút giật mình.
Tần Tư lại lớn tiếng nói: “Tạ Liên Thành, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của ta cũng không thể đáp ứng sao?”
Tạ Liên Thành chỉ vào dây đàn trên thanh tỳ bà nói: “Tiểu Lâu, Tần Tư sai người mô phỏng chuôi tỳ bà này, chế tác dây đàn vô cùng sắc bén, nàng nếu như không cẩn thận cắt trúng tay, kịch độc trên dây đàn sẽ thấm vào máu, không cần nửa khắc, nàng sẽ bỏ mạng.”
Sắc mặt Tiểu Điệp đại biến, tức giận nói: “Tần Tư, ngươi dám làm ra chuyện không bằng cầm thú, thật là tiểu nhân ti bỉ !”
Sắc mặt Tần Tư sắc mặt vô cùng khó coi, hắn thật không ngờ mưu kế của mình lại bị Tạ Liên Thành nhìn thấu, mặc kệ Giang Tiểu Lâu đối với hắn có tình xưa hay không, trong khung cũng là một người nhớ tình bạn cũ, tỳ bà là năm đó Giang Thừa Thiên tự tay chế tác cho nàng, nàng vô cùng yêu trân trọng thường xuyên vuốt ve không thôi. Giang Tiểu Lâu rời đi Tần phủ, tỳ bà sớm bị Lưu Yên xử lý, Tần Tư liền tìm người mô phỏng lại lần nữa. Dựa vào hoài niệm Giang Tiểu Lâu đối với Giang Thừa Thiên, nhất định không tự giác vuốt ve dây đàn hoặc là khảy đàn. Chờ dây đàn sắc bén cắt đứt vỡ tay nàng, độc tính sẽ từng chút xâm nhập vào da nàng.
Đáy mắt Giang Tiểu Lâu xuất hiện ra lửa giận căm hận: “Không hổ là huynh muội, thủ đoạn giống nhau như đúc !”
Tần Tư cùng Tần Điềm Nhi đều có tâm địa ngoan độc như nhau, duy nhất không giống là, hắn so với Tần Điềm Nhi thủ đoạn độc ác hơn, thậm chí hiểu được lợi dụng lòng người, bắt lấy nhược điểm của đối phương, không chút do dự đem đối thủ hoàn toàn đánh tan. Cái gọi là khế ước mua bán nhà khế đất, chỉ là giả tạo, dùng để lừa gạt tín nhiệm của Giang Tiểu Lâu.
Tần Tư cười lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Cáo từ.”
Tạ Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, nắm chặt tay nàng, cẩn thận xem xét: “Vừa rồi không có làm nàng bị thương chứ?”
Giang Tiểu Lâu thấy hắn sốt ruột, trên mặt ngẩn ra, lập tức rút tay lại, ra vẻ đạm mạc nói: “Ta không sao, ít nhiều Tạ công tử tới đúng lúc. Bất quá, công tử sao phát hiện được trên dây đàn có vấn đề?”
Tạ Liên Thành hít sâu một hơi, tựa hồ cố gắng bình ổn cảm xúc, thanh âm trầm thấp: “Hắn cố ý tìm người chế tác tỳ bà nổi tiếng ở kinh thành, còn gấp rút chế tạo, lại đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, phải tiến hành làm nó cũ kỹ một chút. Sau lại ta từ trong miệng vị sư phụ đó biết được, Tần Tư cố ý yêu cầu chế tác dây đàn sắc bén, chuyện này hắn cũng nói chưa bao giờ gặp qua……………. Cho nên ta mới cảm thấy dây đàn tất có vấn đề!”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng trên mặt đối phương, hơi nghi hoặc: ” Nghe nói cửa hàng ở Bình Châu xảy ra chuyện, công tử không phải nên có mặt ở Bình Châu sao?”
Tạ Liên Thành nhất thời sửng sốt, thật lâu sau cũng không nói gì.
Hoài An bật cười nói: “Công tử ngựa không ngừng vó gấp gáp trở về, chính là vì Giang tiểu thư, người không nói một tiếng tạ ơn, sao giống như điều tra công tử nhà ta vậy ?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, theo bản năng nhìn vào mắt Tạ Liên Thành. Giờ phút này, sóng mắt hắn nhu hòa, sâu trong mắt có làn sương mờ tụ lại, mang theo tình ý, nội tâm nàng hơi run rẩy, hết sức kinh ngạc.
/291
|