“Vừa rồi đi vào , không phải là Giang Tiểu Lâu sao?” An vương phi muốn hô đau, lại bị ánh mắt Khánh vương phi làm giật nẩy mình.
◊
Tỳ nữ nhắc nhở nói: “Vương phi, người Khánh vương phi nhắc đến chính là vị tiểu thư đi cùng với Giang Tiểu Lâu.”
◊
“Là nàng nha!” An vương phi thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, Khánh vương phi vội vàng truy vấn, “Nàng là ai, bao nhiêu tuổi, từ đâu đến ?”
◊
An vương phi đau đến toàn tâm, vội vàng thoát khỏi tay nàng, cúi đầu nhìn lên đã đỏ một mảng, nhịn không được vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tỷ tỷ sao vậy, sao lại kích động như vậy?”
◊
Khánh vương phi ngơ ngẩn nhìn phương hướng Ly Tuyết Ngưng biến mất : “Ta cảm thấy đứa nhỏ đó có điểm giống Tuyết nhi, muội xem, nàng cũng có một nốt ruồi, cùng bộ dáng Tuyết nhi mới ra sinh giống nhau như đúc, nó nằm ngay ở đây !” Nàng nói xong, khoa tay múa chân chỉ vị trí ở khóe mắt.
◊
An vương phi nở nụ cười: “Ta thấy tỷ thật sự là tưởng nhớ Tuyết nhi đến điên rồi, nhiều năm qua tỷ nhận sai bao nhiêu người, thường xuyên ở trên đường thấy cô nương tuổi trẻ đã kêu xe ngựa dừng lại đuổi theo, cuối cùng còn không phải giỏ trúc múc nước công dã tràng ( 1 ) ? Tỷ còn như vậy, người khác sẽ không nghĩ đến tỷ nhớ nữ nhi thành bệnh, ngược lại sẽ nghĩ tỷ phát điên .”
◊
[ 1 ] ý nói làm việc không có kết quả gì.
◊
“Điên thì điên, nàng là nữ nhi thân sinh của ta, hiện tại lưu lạc bên ngoài còn không biết gặp chuyện bất trắc gì, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Nói xong nàng lập tức xuống xe ngựa, An vương phi vội vàng ngăn nàng lại nói: “Tỷ tỷ! Bộ dạng tỷ bây giờ đi chỉ làm người ta sợ hãi, như vậy đi, muội thay tỷ hỏi thăm một chút, xem vị cô nương này đến tột cùng là ai, vì sao ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Lâu !”
◊
An vương phi hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau tỳ nữ dẫn đến một tiểu nhị. Hắn làm tạp dịch trong tửu lâu, nghe nói có vị phu nhân nào đó muốn gặp hắn, trong lòng có chút không yên. An vương phi nói: “Ngươi không cần khẩn trương.” Nói xong nàng ý bảo tỳ nữ móc bạc ra thưởng cho tiểu nhị, theo sau mới hỏi: “Hai vị cô nương vừa mới đi vào, ngươi có biết không ?”
◊
Tiểu nhị có điểm kỳ quái nhìn hai vị phu nhân, sau một lúc lâu mới thấp thỏm nói: “Đi đằng trước là lão bản tửu lâu chúng ta, người còn lại là hảo tỷ muội của nàng, họ Ly, tiểu nhân chỉ biết nhiêu đó……………..”
◊
“Các nàng luôn đi chung với nhau sao?”
◊
“Phải, Ly tiểu thư thường xuyên cùng tiểu thư chúng ta đến tuần tra tửu lâu, nghe nói các nàng đều ở tại Tạ phủ.”
Sắc mặt An vương phi chậm rãi trở nên ngưng trọng, nàng quay đầu nhìn về phía Khánh vương phi nói: “Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”
◊
Khánh vương phi cắn chặt răng: “Vậy thì bắt tay từ Tạ phủ mà tra !”
◊
An vương phi than nhẹ một tiếng, Khánh vương phi chung quy chưa từ bỏ ý định, nhưng chưa từ bỏ thì có năng lực thế nào, Khánh vương xem nữ nhi này đã chết , hạ lệnh không cho phép nàng tìm kiếm khắp nơi, giống như chưa từng có nữ nhi này, nhưng nàng vẫn chấp nhất không buông ………………
Xe ngựa hoa lệ quý giá rời đi, bụi bặm cuồn cuộn bay lên.
Giang Tiểu Lâu từ trong tửu lâu đi ra, tiểu nhị lập tức thay đổi vẻ mặt mờ mịt, mỉm cười hướng Giang Tiểu Lâu hành lễ nói: “Tiểu thư, vừa rồi có hai vị phu nhân, cố ý tới hỏi tiểu nhân về chuyện Ly tiểu thư .”
“Về Tuyết Ngưng?” Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày, hay là An vương phi muốn xuống tay từ Tuyết Ngưng ? Thế nhưng —— lại dường như có chút không thích hợp. Nàng phân phó Tiểu Điệp cho tiểu nhị tiền thưởng, lại theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mã xa trùng hợp có một phu nhân trung niên dò xét lộ ra, vừa vặn cùng ánh mắt Giang Tiểu Lâu đụng phải…………………….
Thư phòng
Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nha đầu ngươi thật sự làm ta thấp thỏm không yên.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Bá phụ, thực xin lỗi, Tiểu Lâu lỗ mãng, ngược lại làm người phải lo lắng .”
Tạ Khang Hà nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, chỉ biết nàng cũng không đem việc này để ở trong lòng, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng: “Tiểu Lâu, nếu muốn An vương phi hoàn toàn hết hy vọng, ngăn chặn loại sự tình này phát sinh lần nữa, cần phải tìm nơi gửi gắm cho tốt. Một nữ nhi gia xuất đầu lộ diện, bá phụ thủy chung vẫn lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu biết Tạ Khang Hà muốn nhắc lại chuyện lúc trước, chỉ cười mà không đáp.
Cái gọi là duyên phận, cả hai phải có tình ý mới có thể tiếp tục phát triển, giống như Giang Tiểu Lâu vô tâm vô phế, Tạ Liên Thành không chút để ý, cửa hôn sự này cũng cũng không thể bàn tiếp. Tạ Khang Hà trái lo phải nghĩ, nếu Tiểu Lâu không thích Tạ Liên Thành, kỳ thật Tạ Ỷ Chu cũng không tệ, nhân tiện nói: “Nếu ngươi không thích Liên Thành, Ỷ Chu tính tình càng dễ dàng ở chung…”
Đây rõ ràng là muốn làm người mai mối, bá phụ cũng quá khoa trương rồi. Giang Tiểu Lâu cười nhẹ, gần đây nhị công tử thường xuyên cùng nàng ở hoa viên ngẫu ngộ, nếu nói nhìn không ra ý tứ trong lòng đối phương, vậy nàng cũng quá hồ đồ đi, nhưng nàng đối với công tử Tạ gia thật sự là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, liền trực tiếp từ chối: “Bá phụ, tòa nhà đã tu sửa không sai biệt lắm , rất nhanh ta cùng Tuyết Ngưng sẽ chuyển vào ở, hoan nghênh người tùy thời đến làm khách.”
Tạ Khang Hà vừa nghe liền hiểu được nàng đang khéo léo từ chối, vừa muốn nói gì lại đột nhiên ho khụ khụ hai tiếng, nói chuyện cũng bị gián đoạn. Giang Tiểu Lâu thân thiết nhìn hắn: “Bá phụ, bệnh của người còn còn chưa lành sao ?”
Tạ Khang Hà khí sắc so với ngày xưa thì kém hơn nhiều : “Nửa tháng này vẫn vậy, sau khi đại phu khai dược uống hai ngày cuối cùng mới áp chế xuống, vốn tưởng rằng tốt lên, ai ngờ hôm nay vừa xem sổ sác một lát, lại cảm thấy vừa hụt hơi vừa khó thở, ai, cũng là tuổi của ta đã lớn.”
Giang Tiểu Lâu an ủi nói: “Bá phụ năm nay mới nhiêu chứ, đã nói bản thân già, Dương Các lão so với ngài còn hơn mười tuổi, bệ hạ có khi ngoài sáng trong tối vẫn khuyên hắn về hưu, hắn nửa điểm đều không để ý tới, như trước làm theo ý mình.”
Tạ Khang Hà nhịn không được nở nụ cười: “Trên đời này chỉ có Các lão dám chống đối bệ hạ, ít nhiều do bệ hạ khoan dung độ lượng, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã đem Các lão trục xuất đi nơi xa mới có thể cam tâm.”
Nói đến Dương Các lão, thật là một người có bản lãnh, lúc trước hoàng đế nhất thời trầm mê sắc đẹp, Các lão bất chấp xông vào tẩm cung đem hắn từ trên giường lôi xuống dưới, nhất định la hét gọi hắn đi vào triều, hoàng đế dở khóc dở cười, muốn mắng thì không ổn, muốn trừng phạt cũng không được, chỉ có thể mong chờ lão nhân này khi nào thì chán nản trong lòng chủ động xin về hưu. Đương nhiên, người khác không có đặc quyền như vậy, có thể làm cho hoàng đế đối đãi lão thần tử khác biệt như vậy, cũng chỉ có một người Dương Các lão mà thôi. Đây là lý do Giang Tiểu Lâu muốn ở trên người Dương Các lão hạ nhiều công phu như vậy, nàng có thể không e ngại An vương, không e ngại Tần phủ, thậm chí đối với thái tử không thèm để ý, mấu chốt nhất chính là đặt lên khỏa đại thụ Dương Các lão này.
Tạ Khang Hà đứng dậy đưa Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước lại cảm thấy cả người vô lực, người không đứng vững, thân hình không khỏi nghiêng ngả.
“Bá phụ, người làm sao vậy?”
Tạ Khang Hà cố gắng muốn thấy rõ mặt Giang Tiểu Lâu, nhưng lại cảm thấy bốn phía nặng nề, tủ sách đều xoay vòng tròn.
“Bá phụ!”
Tạ Khang Hà vịn cánh tay Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng ở ghế trên ngồi xuống, cũng là mệt thở hồng hộc. Giang Tiểu Lâu lập tức phân phó hai tỳ nữ canh giữ ở cửa nói: “Lập tức đi mời đại phu đến, nhanh đi!”
Vương di nương đang ở trong nhà bố trí quản gia làm việc, nghe nói Tạ Khang không khỏe vội vàng đứng dậy thẳng đến sân, đi vào phòng, chỉ thấy được Tạ Khang Hà tựa vào trên ghế , hữu khí vô lực, sắc mặt tái nhợt, không khỏi bước nhanh tiến lên: “Lão gia, ngài đây là làm sao vậy.”
Giang Tiểu Lâu nói: “Ta vừa mới cùng bá phụ nói chuyện, hắn lại nói hụt hơi khó thở, đứng không vững……………..”
Vương Bảo Trân lập tức hoảng hốt : “Tối hôm qua lúc ngủ không phải nói khá hơn nhiều sao, sao hôm nay lại nghiêm trọng ?”
“Lưu đại phu đã đến chưa? Nhanh nhanh thỉnh hắn đến!” Vương Bảo Trân gấp đến độ cái trán chảy mồ hôi, tay chân lạnh lẽo, việc không ngừng phân phó tỳ nữ.
Lưu Cương vừa là danh y ở kinh thành, cũng là đại phu chẩn trị nhiều năm cho Tạ Khang Hà. Lưu đại phu rất nhanh đả tới , thay Tạ Khang Hà xem mạch, xem xét lưỡi của hắn, mặt trầm xuống mới chậm rãi mở miệng nói: “Tưa lưỡi hơi vàng, lại có chút tái xanh……………… Nay bước vào mùa đông, bên ngoài khí trời rét lạnh, mà Tạ lão gia tâm hoả quá vượng, ưu tư quá mức, ta nghĩ đây là lạnh nóng chạm nhau, nội nhiệt không tiêu tán gây nên.”
Trên mặt Vương di nương lo âu, tràn đầy thân thiết: “Bệnh của lão gia nhà ta có trở ngại hay không?”
Lưu đại phu lắc đầu: “Ta buổi sáng còn khám qua hai bệnh nhân, bệnh trạng đều tương tự, không có gì đáng ngại, tiết trời luôn là như vậy, ta mở hai thang thuốc, nhất định thuốc đến bệnh trừ.”
Tỳ nữ chuẩn bị giấy bút thỏa đáng, Lưu đại phu vung bút viết xuống phương thuốc giải nhiệt, cười đưa cho Vương di nương nói: “Chiếu theo phương thuốc mà hốt, đổ mồ hôi sẽ tốt lên.”
“Đa tạ Lưu đại phu.” trên mặt Vương di nương lúc này mới lộ ra tâm trạng nhẹ nhàng, phân phó tỳ nữ đưa lên chẩn kim, trong miệng nói: “Chính là tiền thù lao không thể hiện hết thành ý, nếu lão gia nhà ta khang phục sẽ có phần đáp tạ thêm.”
Vương di nương cũng không để nha hoàn động thủ, tự mình đem bếp lò nhỏ đặt ở hành lang, ngồi trông bên bếp sắc thuốc, lại hầu hạ Tạ Khang Hà uống thuốc . Từ đầu tới đuôi nàng vẫn canh giữ ở bên giường Tạ Khang Hà, một bên đút dược một bên cùng Tạ Khang Hà trò chuyện, miễn cho hắn tịch mịch.
Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Vương di nương có lẽ là một nữ tử có tâm kế, nhưng nàng đối với Tạ Khang Hà phần quan tâm săn sóc cũng là phát ra từ trong nội tâm. So sánh với Tạ phu nhân làm thê tử kết tóc, ngày thường chỉ để ý ăn chay niệm phật liền thôi, ngay cả trượng phu ngã bệnh cũng không đến thăm, nhưng trong mất tất cả mọi người lại là một bộ dáng đương nhiên, thật sự là rất kỳ quái . Đem nỗi băn khoăn trong lòng áp chế, Giang Tiểu Lâu nói: “Bá phụ khá hơn chút nào không ?”
Vương di nương đắp chăn cho Tạ Khang Hà, kín kẽ , mới quay đầu nói: “Hình như có ra mồ hôi, hẳn là không có trở ngại. Giang tiểu thư mau trở về nghỉ ngơi đi, sắc trời đã không còn sớm .”
Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối dần, gật đầu nói: “Nếu có cái gì cần, tùy thời bảo ta một tiếng.”
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu nghe nói Tạ Khang Hà đã khỏe lên rất nhiều, trong lòng liền yên tâm, dựa theo ngày thường đi tuần tra cửa hàng. Chờ nàng chạng vạng trở về, chuyện thứ nhất đó là đi thăm Tạ Khang Hà.
Con cháu Tạ gia đều ở bên ngoài phòng khách chờ, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Tạ Liên Thành như là biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Di nương nói phụ thân đã ra một thân mồ hôi, so với ban đầu đã khá hơn , hẳn là không có trở ngại, Giang tiểu thư không cần lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, Tạ Hương lại kỳ quái nói: “Tiểu Lâu, ngày hôm qua là ngươi phát hiện phụ thân thân thể không khoẻ sao?”
Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn nàng, thần sắc trầm ổn: “Không sai, ta đang cùng bá phụ nói chuyện, hắn lại đột nhiên té xỉu .”
Gương mặt xinh đẹp của Tạ Hương lộ ra vẻ mặt đăm chiêu: “Nói chuyện, phụ thân lại chỉ gọi một mình ngươi ? Ngươi và phụ thân ta dường như luôn có rất nhiều lời muốn nói.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, Tạ Hương bản sự khác thì không có, nhưng bản lĩnh nghi thần nghi quỷ là thiên hạ đệ nhất. Đều đã cùng nàng ta nói vô số lần, nàng không hiếm lạ tài sản Tạ gia, vì sao còn luôn trưng vẻ mặt phòng bị ? Bất quá, bị chó điên cắn một ngụm, nàng lại không có tâm tình đi cắn trở về. Đối phương cấp bậc rất thấp, nàng cũng không dậy nổi hứng thú vì mình tranh cãi, vẫn thản nhiên ngồi xuống, không chút để ý nâng chén trà, chậm rãi thổi một hơi.
Tạ Hương còn muốn nói gì nữa, Tạ Liên Thành thản nhiên liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, trong mắt hàm chứa một tầng băng sương nhàn nhạt.
Tạ Hương không dám cao cao giọngchất vấn, chính là cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm nói: “Ta cũng là ăn ngay nói thật thôi, phụ thân giống như đặc biệt thích Tiểu Lâu, ba ngày hai bữa liền gọi nàng trò chuyện…………….. Không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là cha và con gái ruột.”
Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu ở một bên ôn hoà nói: “Hương nhi, cũng không thể nói như vậy, Tiểu Lâu có thể bồi phụ thân chơi cờ, bồi hắn đàm sinh ý, bồi hắn nói chuyện phiếm giải buồn, ngươi có thể làm cái gì ? Ngươi chỉ biết là y phục lụa là, chỉ biết son phấn điểm trang, phụ thân hỏi ngươi cái gì đều ba không. Nếu ta là phụ thân, cũng không có tâm tình quan tâm đến ngươi.”
Tạ Ỷ Chu vừa mở miệng, sắc mặt Tạ Hương lập tức trở nên ngượng ngùng .
Nhị thiếu gia nói không sai, Tạ Hương trừ bỏ quan tâm chính mình son phấn có đủ dùng hay không, quan tâm hiện nay lưu hành trâm cài trang sức nào, việc khác một mực không hiểu, một mực không hỏi, nhưng thông thường nữ nhi gia không phải đều như thế sao, những người khác so với nàng có năng lực tốt hơn chỗ nào? Phụ thân nhìn trúng Giang Tiểu Lâu, Tạ Hương trong lòng càng là không phục.
Một người có thể ngu xuẩn, cũng không chịu tự mình hiểu lấy.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, không muốn nhìn Tạ Hương diễn trò hề. Hắn thật không ngờ nữ nhi Tạ gia lại không lên được mặt bàn như vậy, phụ thân thật sự là quá mức dung túng các nàng , thế cho nên dưỡng ra kẻ không biết trời cao đất rộng, chỉ biết ghen tị người khác, không có nửa điểm tiến bộ.
Tứ tiểu thư Tạ Du đang cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu nhỏ giọng nói chuyện với nhau , Tạ Du nâng một đôi mắt trong trẻo thỉnh thoảng xẹt qua Tạ Liên Thành, thần sắc khó nén vài phần đau xót. Mà ngũ tiểu thư Tạ Xuân cũng là vẻ mặt lo âu, trong đám nữ nhi nàng là người duy nhất thiệt tình quan tâm bệnh tình Tạ Khang Hà, hơn nữa vì hắn sinh bệnh mà cảm thấy lo lắng .
Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu vừa nói xong một câu kia, thì thản nhiên ngồi uống trà, lời trò chuyện của mọi người tựa hồ đều cùng hắn không có quan hệ.
Chỉ chốc lát sau, Vương di nương bước nhanh đi ra, sắc mặt lo âu,phân phó nha hoàn lại đi thỉnh Lưu đại phu. Tạ Liên Thành hỏi: “Bệnh của phụ thân lại tái phát nữa sao?”
Vương di nương gật đầu nói: “Đúng vậy, vừa rồi cảm thấy hắn xuất mồ hôi rất nhiều, sờ lên trán lại nóng lợi hại, sắc mặt cũng đỏ khác thường, ta không yên lòng, muốn mời Lưu đại phu lại đến xem.”
Tạ Liên Thành nhíu nhíu mày, nếu là phong hàn tầm thường, xuất mồ hôi hẳn là có chuyển biến tốt, mà nếu sắc mặt phiếm hồng, sốt cao không lùi, chỉ sợ từ phong hàn sẽ chuyển sang chứng bệnh khác. Lúc này, trong phòng Tạ Khang Hà đột nhiên kêu to lên, tiếng kêu thật lớn, lập tức kinh động mọi người. Bọn họ vội vàng chạy vào phòng trong, lại phát hiện trên giường Tạ Khang Hà ôm đầu chính mình, hét lớn: “Ta đau đầu, ta đầu đau quá!”
Vương di nương mồ hôi lạnh ứa ra: “Mau, nhanh đi mời Lưu đại phu đến!”
Lưu đại phu lại bị mời vào Tạ gia, vẫn là cách ngôn nhắc lại: “Chỉ sợ là dược lực chưa tới, như vậy đi, ta mở lại một thang phương khác, liên tục uống ba lần, ngày mai sẽ thấy hiệu quả .”
Tạ Liên Thành tiếp nhận phương thuốc vừa nhìn, phương thuốc giải nhiệt của Lưu đại phu ban đầu giờ có bỏ thêm cây ích mẫu cùng nhân sâm, hắn tạm dừng một lát, mới trầm ngâm nói: “Lưu đại phu lần này chẩn đoán cùng lần trước phương thuốc hoàn toàn không thay đổi, chẳng qua bỏ thêm hai vị thuốc, nhưng chứng bệnh của phụ thân rõ ràng đã biến hóa, hắn lại không có năng lực ứng biến với bệnh này. Di nương, không thể lại dùng phương thuốc của hắn.”
Vương di nương vừa vội vừa tức, khó được có chút chần chờ: “Vậy nên làm gì bây giờ?”
Đôi mắt Tạ Liên Thành tối đen giống như hồ sâu, trong miệng còn thật sự nói: “Đi thỉnh Thái Vô tiên sinh, đây là phương pháp duy nhất!”
Lúc này Tạ Khang Hà cũng đã tỉnh táo lại, hắn suy yếu nói: “Ta chỉ là đau đầu tầm thường, sao lại vì chuyện này mà kinh động Thái Vô ttiên sinh, các ngươi thật sự là chuyện bé xé ra to .”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ôn nhu an ủi, thanh âm phá lệ mềm nhẹ: “Bá phụ, người hiện tại không riêng gì phát sốt còn có đau đầu kịch liệt, Lưu đại phu nhìn không ra nguyên nhân, chỉ nói là phong hàn bình thường. Chất nữ lại thấy không có đơn giản như vậy, Tạ công tử nói không sai, vẫn nên thỉnh Thái Vô tiên sinh đến xem sẽ tốt hơn.”
Tạ Khang Hà chần chờ trong chốc lát, chung quy vẫn gật đầu.
Nhưng mà Tạ gia phái người đi tới chỗ Thái Vô tiên sinh, lại được báo cho biết tiên sinh đi ra ngoài chữa bệnh chưa về, chỉ có thể mang theo xe ngựa trống không trở về.
Giang Tiểu Lâu thấy thế, nhân tiện nói: “Không bằng đi thỉnh Phó đại phu.”
Tạ Nguyệt trước mắt sáng ngời: “Tốt, Phó đại phu y thuật không tệ, nói không chừng hắn có biện pháp.”
Tạ Hương nhìn lướt qua, ôn hoà nói: “Các ngươi nói vị Phó đại phu kia ta cũng không phải chưa gặp qua, hắn tuổi còn trẻ, bản lãnh chữa bệnh có thể giỏi hơn Lưu đại phu sao? Ngay cả Lưu đại phu đều trị không hết, theo ta thấy vẫn nên thỉnh cao minh khác cho thỏa đáng.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu lãnh đạm: “Tạ tứ tiểu thư, Phó đại phu tuy rằng tuổi trẻ nhưng hắn y thuật cũng là truyền thừa từ Thái Vô tiên sinh, chứng bệnh tầm thường không thành vấn đề.”
Tạ Du cũng là thần sắc thong dong, ánh mắt lạnh nhạt: “Giang tiểu thư,bệnh của phụ thân tới vừa vội lại mãnh, vẫn là tìm một vài danh y đến xem, đại phu giang hồ lỗ mãng không cần mang vào phủ mới tốt, miễn cho trì hoãn bệnh tình phụ thân.”
Giang Tiểu Lâu cảm thấy không kiên nhẫn, nàng hoàn toàn là vì Tạ Khang Hà lo lắng, không có nửa điểm tư tâm, những người này lại từng câu từng chữ giáp thương mang bổng [ 2 ], nàng tội gì chịu đựng khó chịu này, lập tức lãnh đạm nói: “Ta bất quá là đề ra ý kiến bản thân, muốn thỉnh ai tới xem bá phụ chính mình tự quyết định đi.”
[ 2 ] Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
Tạ Nguyệt ánh mắt chớp chớp, khó được lúc tán thành với ý kiến của Giang Tiểu Lâu: “Các ngươi không biết thì không nên hồ ngôn loạn ngữ, Phó đại phu tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng Vương di nương lần trước bị phong thấp đã chữa khỏi . Bệnh này rất khó trị, Lưu đại phu không biết trị bao lâu đều không thể chữa tận gốc. Đây không phải bằng chứng sao?”
Tạ Du nghe vậy, hé ra bờ môi đỏ tươi nhẹ nhàng nhếch lên, ngữ khí bình thản nói: “Nếu đại tỷ cùng Giang tiểu thư đều nói như vậy, ta đây sẽ không can thiệp nữa, các ngươi định đoạt đi.”
Sau nửa canh giờ, Phó Triêu Tuyên đến, hắn thay Tạ Khang Hà bắt mạch, cẩn thận xem xét, chậm rãi lắc đầu: “Mạch tượng lúc thì không ổn định, lúc thì nổi lên, thoạt nhìn như là phong hàn, không biết vì sao lại tổn thương ngũ tạng lục phủ, thoạt nhìn thật sự kỳ quái.”
Vương di nương nói: “Phó đại phu, lão gia nhà ta đến tột cùng là mắc bệnh gì?”
Phó Triêu Tuyên cẩn thận suy tư một lát, mới thở dài một tiếng: “Tạ lão gia trên người lạnh nóng luân phiên, mạch tượng phù phiếm, mới nhìn là phong hàn, phong hàn bình thường tuyệt sẽ không phát triển nhanh như vậy, các ngươi vừa rồi nói hắn còn có triệu chứng đau đầu kịch liệt cùng với nôn mửa, ta cảm thấy đây không phải bệnh trạng phong hàn.”
Phó Triêu Tuyên thừa hưởng chân truyền của Thái Vô tiên sinh, y thuật thập phần cao minh, nhưng hôm nay ngay cả hắn đều đoán không ra Tạ Khang Hà đến tột cùng mắc bệnh gì.
Tạ Liên Thành nói: “Vậy thỉnh Phó đại phu trước khai phương thuốc.”
Phó Triêu Tuyên cau mày: “Ngay cả ta đều không nhìn ra rốt cuộc là bệnh gì, làm sao có thể tùy tiện khai phương thuốc.”
Tạ Liên Thành lại có cái nhìn khác: “Thế nhưng phụ thân vẫn luôn phát sốt, nếu còn không hạ sốt, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tánh mạng.”
Tạ Liên Thành nói đúng, nếu tiếp tục sốt cao không lùi, Tạ Khang Hà chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma. Phó Triêu Tuyên tiếp nhận ý kiến, gật đầu nói: “Như vậy đi, ta trước thi châm thay hắn hạ sốt.”
Vương di nương nghi ngờ thật sâu, nửa ngày không nói.
Trên giường Tạ Khang Hà mãnh liệt ho khan một trận, mới miễn cưỡng dịu lại: “Để Phó đại phu thử một lần đi, hắn là đồ đệ của Thái Vô tiên sinh, ta tin tưởng hắn.”
Tạ Khang Hà đều nói như vậy , Tạ Hương muốn mở miệng ngăn cản liền nuốt xuống.
Phó Triêu Tuyên dùng khăn gấm sạch sẽ lau chùi ngân châm, lại cẩn thận dùng lửa hơ qua, mới ở trên người Tạ Khang Hà chính xác hạ châm xuống, đợi sau khi ngân châm rút ra, hắn mở miệng nói: ” Nửa canh giờ sẽ đỡ sốt, ta ở trong này, chờ hắn hạ sốt lại đi.”
Phó Triêu Tuyên nói quả nhiên không sai, Tạ Khang Hà rất nhanh hạ sốt, nằm yên lặng như đang ngủ.
Phó Triêu Tuyên chào từ giả rời đi, Giang Tiểu Lâu ở trong hoa viên đuổi theo hắn: “Phó đại phu!”
Phó Triêu Tuyên quay đầu nhìn thấy là nàng, trong lòng nhảy dựng, trên mặt dường như không có việc gì nói: “Có chuyện gì sao?”
Giang Tiểu Lâu hơi thở bình tĩnh, nói: “Tạ bá phụ rốt cuộc là chuyện gì, thật sự ngay cả ngươi cũng không dám khai phương thuốc sao?”
Phó Triêu Tuyên tự xưng là y thuật cao minh, giờ phút này lại cũng không thể không đỏ mặt, gật đầu nói: “Ta làm nghề y nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua chứng bệnh này, phải trở về hỏi qua sư phụ mới có thể nhận định.”
Sóng mắt Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích: “Nhưng Thái Vô tiên sinh đã đi nơi khác chữa bệnh, lúc này sao có thể nào tìm được hắn?”
Phó Triêu Tuyên nói: “Nàng yên tâm, ta cùng sư phụ đều có cách thức liên lạc, ngắn thì ba năm ngày, lâu thì nửa tháng, nhất định có thể liên hệ được, không biết Tạ lão gia có thể chống đỡ lâu hay không. Bất quá, bệnh của Tạ lão gia thật sự là cổ quái, ta cảm thấy có chút không đúng …”
“Không đúng? Có gì không bình thường sao —— “
“Này… Ta cũng không nói lên được, vừa rồi ta nghĩ thay hắn thử máu, nhưng ở trong phòng có nhiều người, làm vậy có chút không ổn…”
Từ ngày thứ hai bắt đầu, Tạ Khang Hà bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, chẳng những thức ăn không nuốt nổi, hơn nữa cả người rét run, luôn cảm thấy lồng ngực có lửathiêu đến nóng cháy, nằm ở trên giường chính là rên rỉ không thôi. Vương di nương ngay cả thỉnh vài đại phu xem qua, nhưng bọn hắn đến đây sau lại đều thúc thủ vô sách. Bọn họ kê toa đều là một số ít không độc hại, uống và không uống cũng đều giống nhau. Bất quá ngắn ngủn ba ngày, Tạ Khang Hà đã muốn cơm nước không vô, giống như bệnh nhân chờ chết. Mọi người ngày đêm vây quanh ở phòng ngủ, bi thương, khóc sướt mướt, vô kế khả thi.
Tạ Khang Hà phân phó Vương di nương nói: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Nghe được hắn nói như vậy, Vương di nương kêu rên một tiếng, nước mắt đổ rào rào chảy xuống.
Gặp tất cả mọi người là khóc sướt mướt , Tạ Khang Hà cảm thấy thập phần phiền chán, phất phất tay: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, để ta yên lặng một chút.” Những người khác liếc mắt nhìn nhau, lần lượt lui ra ngoài, mà đúng lúc này, Tạ Khang Hà đột nhiên nói: “Tiểu Lâu, ngươi lưu lại, bá phụ có lời muốn nói với ngươi.”
Mọi người ánh mắt vèo một cái, nhất tề tụ lại trên người Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu không thèm để ý tâm tư những người khác, nàng chính là hòa nhã nói: “Vâng.”
Chờ mọi người lui ra ngoài, Tạ Khang Hà mới nhìn Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng có thể thay thế phụ thân ngươi chiếu cố ngươi, nhưng hiện tại xem ra bá phụ không thể thực hiện hứa hẹn của chính mình.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ngữ khí phá lệ nhu hòa: “Sẽ không , bá phụ sẽ trưởng mệnh trăm tuổi.”
Miệng nàng thì nói như vậy, trong lòng lại nhớ tới tiên đoán mệnh Thiên Sát cô tinh về bản thân, nếu quả thực như thế, Tạ Khang Hà cũng là do nàng liên luỵ sao? Giang Tiểu Lâu cơ hồ có một loại xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng là nàng sờ sờ mặt mình, khô ráo, không hề có một giọt nước mắt chảy xuống.
Không biết từ đâu khi nào, nàng đã không thể khóc được.
Tạ Khang Hà gian nan cười, vỗ vỗ tay nàng nói: “Ngươi xem, bá phụ đến bây giờ còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng Giang huynh đệ gặp mặt, khi đó chúng ta còn là thiếu niên, cái gì cũng không có, cái gì cũng không nghĩ, ta chỉ có một lưới đánh cá rách nát, mà hắn cầm chiết phiến phe phẩy tự cho là phong lưu, chỉ chớp mắt con cái chúng ta đều trưởng thành, chính mình lại sắp từ giã cõi đời.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, không nói được một lời.
Vẻ mặt Tạ Khang Hà trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâu ngươi nghe, đời người luôn phải trải qua nhiều chuyện, có hạnh phúc, có bất hạnh, tỷ như phụ mẫu huynh trưởng đều rời xa ngươi, chỉ có thể dựa vào chính mình đứng dậy, chính vì như thế, ngươi mới có thể trở nên kiên cường, giỏi giang như vậy. Ta biết, nội tâm ngươi chứa rất nhiều cừu hận, ta chỉ hy vọng ngươi đáp ứng bá phụ, mặc kệ thế nào đều phải bảo vệ chính mình, báo thù cũng không cần nóng lòng nhất thời, chậm rãi chờ đợi thời cơ, không nên vội vã làm ra quyết định sai lầm, nhất định phải thận trọng, hiểu chưa?”
Giang Tiểu Lâu không biết trong lòng Tạ Khang Hà có nhiều tâm sự chưa nói với nàng, cũng không biết Tạ Khang Hà ở sau lưng vẫn luôn lo lắng cho nàng, nàng chính là nắm chặt tay hắn nói: “Bá phụ, ta hy vọng người có thể sống lâu mãi mãi, nhìn Tiểu Lâu đạt đến thành công. Không cần giống như phụ thân Tiểu Lâu, bỏ lại Tiểu Lâu một mình.”
Tạ Khang Hà thật sâu thở dài một hơi, nhìn nàng: “Giang huynh hắn có một nữ nhi tốt, mà ta thoạt nhìn có nhiều con nối dòng, kỳ thật ai cũng không có.” Khi hắn đang nói đến ai cũng không có, vẻ mặt có chút cổ quái.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nói: “Ta biết bá phụ thất vọng với bọn họ, nhưng kỳ thật Tạ Xuân là một cô nương tốt, còn có đại công tử, hắn văn võ song toàn, làm việc ổn trọng, là niềm kiêu ngạo của bá phụ, chẳng lẽ người quên rồi sao?”
Tạ Khang Hà cười nhẹ, “Xuân nhi là hảo hài tử, nhưng nội tâm lại không khôn khéo. Ta làm người nhạy bén, nàng làm người hào phóng, ta làm người cẩn trọng, nàng làm người hồ đồ. Một đứa nhỏ bản tính thành thực, nếu như không có ta che chở, nàng sao có thể đứng vững ?”
Không đợi nàng trả lời, Tạ Khang Hà lại tiếp tục nói tiếp: “Ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, bá phụ vì sao slại nói không người nối nghiệp.” Hắn như đang nói chuyện với Giang Tiểu Lâu, lại giống như thì thào tự nói, “Bởi vì hắn không phải là con ta, không phải, vì sao lại không phải ………………”
Giang Tiểu Lâu trong nháy mắt giật mình ngớ ra, nhẹ giọng kêu: “Bá phụ, bá phụ!”
Tạ Khang Hà cũng đã nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang ngủ.
Giang Tiểu Lâu thử dò xét hơi thở của hắn, cảm thấy an tâm, thay hắn đắp kín chăn mới lui ra.
Tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, thấy Giang Tiểu Lâu đi ra, Vương di nương lập tức bước lên phía trước truy vấn nói: “Lão gia nói gì ?”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước: “Bá phụ cũng không nói gì cả.”
Tạ Hương hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ biết, phụ thân vô cùng thiên vị ngươi! Đến lúc này, vẫn nhớ thương một mình ngươi!”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, những người này quá mức ích kỷ, tư lợi, trong lòng bọn họ chỉ có tài sản Tạ gia, không khỏi lạnh lùng nói: “Mặc kệ sự tình phát triển ra sao, ta sẽ ở đây cùng Tạ bá phụ, về phần ngươi muốn nghĩ thế nào, đó là chuyện của ngươi, cùng ta không có quan hệ !”
Tạ Hương hướng về phía bóng dáng của nàng, châm chọc khiêu khích nói: “Xem đi, phụ thân sinh bệnh, trong nhà không người làm chủ, nàng lại cho rằng mình thật sự là tiểu thư Tạ gia, đoan trang cao quý!”
Tạ Xuân xưa nay tính tình tốt, giờ phút này gặp bộ dáng Tạ Hương chanh chua không nói lý cũng không nhịn được lạnh lùng liếc nàng một cái: “Đến lúc nào rồi , tỷ còn ở đây buông lời châm chọc, còn không vào thăm phụ thân!”
Tạ Liên Thành đang ở sân bên ngoài chờ Giang Tiểu Lâu, thấy nàng đi ra, thì mỉm cười.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua gương mặt tuấn tú của hắn, nói: “Đại công tử vì sao không vào?”
Tạ Liên Thành chính là ngữ khí bình thản nói: “Phụ thân một mình lưu nàng nhất định nói ra suy nghĩ của mình, ta không tiện quấy rầy.”
Trước mắt vị công tử này tựa hồ lúc nào cũng giữ bộ dáng thong dong bình tĩnh, Giang Tiểu Lâu thực muốn biết suy nghĩ trong nội tâm của hắn. Tạ Liên Thành lẳng lặng đi bên cạnh nàng, ánh tịch dương dừng ở đầu vai hắn, khiến cho cả người hắn có vẻ đặc biệt ôn nhuận, ấm áp.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu vừa động, nhịn không được hỏi: “Xin thứ cho ta mạo muội, vì sao không có nhìn thấy Tạ phu nhân?”
Tạ Liên Thành rũ mắt xuống , thần sắc thong dong: “Ta đã báo cho mẫu thân, nhưng người lại nói sinh tử có mệnh, phú quý ở trời, một người sống lâu thế nào là do lão thiên gia phán định , nàng có tới hay không, cũng không thể thay đổi.”
Vợ chồng son, thê tử lại ngay lúc bệnh tình phu quân nguy kịch cũng không chịu tới nhìn một cái, có phải quá mức vô tình hay không?
Giang Tiểu Lâu cau mày, cũng không nói được một lời.
“Nàng không nên hiểu lầm, mẫu thân hướng phật nhiều năm, sớm muốn chuẩn bị xuất gia. Thế nhưng phụ thân nhất định không chịu, ép nàng ở lại trong nhà, cho nên mẫu thân chỉ có thể làm cư sĩ (người tu tại gia) .”
Thì ra Tạ phu nhân có tâm hướng phật sâu nặng như thế, lý do này tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Giang Tiểu Lâu lại cười cười, vẫn chưa lên tiếng trả lời.
Trên mặt Tạ Liên Thành nhiễm một tầng ánh nắng chiều nhàn nhạt trong suốt, thoạt nhìn càng phát ra tuấn mỹ bức người, nhưng mà thanh âm của hắn vẫn thong dong, ôn hòa, giống như tiếng đàn êm tai, làm người bất tri bất giác sinh ra một loại cảm giác mê luyến.
“Từ cái ngày ta sinh ra, phụ thân luôn bôn ba khắp nơi vội vàng cho việc buôn bán, mẫu thân cả ngày đều ở phật đường, ta ngày thường không gặp phụ thân cũng không thấy mẫu thân, lâu ngày cũng thành thói quen. Không riêng gì ta, mỗi người trong nhà đều quen phương thức bọn họ ở chung, người duy nhất cảm thấy kinh ngạc chính là nàng.” Tạ Liên Thành thản nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu ánh mắt khẽ ngưng, hòa nhã nói: “Nay tình hình trước mắt ta không thích hợp ở lại Tạ gia, nhưng ta mỗi ngày sẽ đến thăm Tạ bá phụ, thẳng đến hắn khang phục mới thôi.”
Tạ Liên Thành hô hấp chậm lại, sau lại cười khẽ: “Ta biết Giang phủ đã tu sửa không sai biệt lắm , nàng chuyển qua cũng là đương nhiên.”
Nói xong một câu này, không khí giữa hai người có một loại trầm mặc cổ quái, Giang Tiểu Lâu liếc hắn một cái, ánh mắt Tạ Liên Thành cụp xuống, lông mi thật dài che khuất thần tình nơi đáy mắt, ở dưới ánh tịch dương có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
“Kỳ thật… ………bệnh tình của phụ thân thật sự có chút kỳ quái.”
“Làm sao kỳ quái?”
Tạ Liên Thành không có thói quen trước bất kỳ ai phân tích ý nghĩ của chính mình, nhưng hắn nguyện ý mở lời với Giang Tiểu Lâu. Trong nhà này, nàng là người duy nhất có thể hiểu hắn, làm hắn tín nhiệm, dù trước mắt bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, hắn cũng………………..
“Thân thể phụ thân vẫn luôn khoẻ mạnh, dù có bệnh nhỏ đau nhỏ rất nhanh cũng rất nhanh khang phục, nhưng nay lại bệnh không dậy nổi vẫn chưa bao giờ có.”
Giang Tiểu Lâu đáy lòng đồng dạng tràn ngập nghi hoặc: “Phó đại phu cũng nói chuyện này hơi kỳ lạ, không giống như phong hàn, chẳng lẽ không đúng bệnh?”
Tạ Liên Thành nghe vậy giật mình trong chốt lát, sau một lát, trong con ngươi như hồ sâu chậm rãi trầm xuống, gương mặt trắng như ngọc bịt kín một tầng bóng ma: “Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Giang Tiểu Lâu dừng bước chân: “Đưa đến đây thôi, có tin tức mới thì báo cho ta biết.”
“Được.” vẻ lo lắng trên mặt Tạ Liên Thành như chưa bao giờ tồn tại qua, sớm khôi phục trấn định ban đầu.
Ngày thứ hai, Phó Triêu Tuyên sáng sớm đã mời Giang Tiểu Lâu đến dược đường. Giang Tiểu Lâu nói: “Tra được cái gì sao?”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên cũng rất trầm trọng, hắn giơ lên một phong thơ nói: “Sư phụ ta dùng bồ câu truyền tin đến.”
” Thái Vô tiên sinh nói thế nào?”
“Sư phụ theo mạch tượng mà ta miêu tả phán đoán, đó không phải bệnh, mà là trúng độc !” Đáy mắt Phó Triêu Tuyên nặng nề, trong thanh âm mang theo bất an hiếm thấy.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngồi ở ghế trên, trong miệng thì thào mặc niệm một lần: “Không phải bệnh, mà là trúng độc………………”
“Phải, có người cho Tạ lão gia dùng độc dược mạn tính, sư phụ đã ngựa không ngừng vó câu chạy về , nhưng nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày mới có thể chạy về kinh thành, cho nên phân phó ta trước dùng thuốc giải độc ngăn tạm thời ……….”
“Ngươi nói thật?” Giang Tiểu Lâu nhếch môi cho tới giờ luôn lộ vẻ tươi cười ôn hòa, giờ phút này lại tan thành mây khói .
“Phải.” Phó Triêu Tuyên không chút do dự nói.
Tạ gia
Tạ Khang Hà bắt đầu lâm vào hôn mê, Vương di nương gấp đến độ hoang mang lo sợ, những người khác cũng đều chìm vào mây đen u ám. Trải qua cả một đêm dày vò, Vương di nương cũng đi theo ngã bệnh, nhất thời không người chống đỡ đại cục. Tạ Nguyệt bởi vì là đại tiểu thư, phải thay mẫu thân chưởng quản gia vụ, Tạ Hương liền ghé vào bên cạnh nàng khoa tay múa chân, chết sống cũng không chịu trước ở giường bệnh chiếu cố Tạ Khang Hà. Tạ Nhu là tài nữ gió thổi qua liền ngã, để nàng ngâm gió ngợi trăng, chăm sóc hoa cỏ thì được, muốn nàng chiếu cố bệnh nhân, quả thực so với lên trời còn khó hơn. Về phần Tạ Xuân, nàng căn bản chính là đứa nhỏ, liên tiếp hai lần từ trong tay tỳ nữ đoạt lấy chén thuốc lại sơ ý làm đổ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Tạ gia loạn thành một đoàn.
Thẳng đến Tạ Du ra mặt tự mình chiếu cố Tạ Khang Hà, cục diện mới ổn định xuống. Tạ Du là một nữ tử săn sóc vô cùng cẩn thận, chiếu cố Tạ Khang Hà cũng rất là tỉ mỉ, cả ngày tự mình hầu hạ bưng thuốc, cực nhọc cả ngày cả đêm. Người khác khuyên nàng đi nghỉ ngơi, nàng lại hai mắt đẫm lệ, rất là kiên trì: “Phụ thân đối với ta ân trọng như núi, ta tất nhiên phải canh giữ ở trước giường bệnh tẫn hiếu, làm sao có thể để lại phụ thân một mình lúc này?”
Vì thế, mọi người Tạ gia ở sau lưng nghị luận, nói tứ tiểu thư trong ngày thường vô thanh vô tức, nào ngờ lại là đại hiếu nữ, cuối cùng không cô phụ tấm lòng thương yêu của lão gia.
Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu lại thỉnh Ngũ Thuần Phong đến, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn, mỗi người ghé mắt bàn luận.
Tạ Du ngăn ở cửa, thân hình nhu nhược ẩn ẩn tỏa ra một loại uy hiếp: “Giang tiểu thư, ngươi có ý gì, phụ thân là sinh bệnh, cũng không phải bị quỷ ám, ngươi mời một tên đạo sĩ vào trong phủ để làm gì?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái, thần sắc lãnh đạm: “Ngũ đạo trưởng cũng không đến đuổi quỷ, hắn còn có thể chữa bệnh. Tứ tiểu thư, mời ngươi tránh ra!”
Tạ Du cau mày, cũng là nửa bước không lùi, hai mắt xinh đẹp đầy giận dữ: “Giang tiểu thư, uổng cho phụ thân thương ngươi, hiện tại hắn sinh bệnh, ngươi không ở bên người chiếu cố hắn còn chưa tính, lại còn mang đến ngoại nhân tranh cãi ầm ĩ. Bất luận ngươi như thế nào nói, ta cũng không hội cho các ngươi đi quấy rầy phụ thân thanh tĩnh!”
Nghe nàng nói như vậy, nhóm tỳ nữ trong phòng tuy rằng không mở miệng, trong lòng lại đều đồng ý với lời nói của nàng. Giang Tiểu Lâu đem Ngũ Thuần Phong thỉnh về, nếu nhất thời làm ầm ĩ, Tạ lão gia bệnh nặng hơn, trách nhiệm này có ai dám đảm đương?
Một cánh tay thon dài đẩy ra động tác ngăn cản của Tạ Du: “Tứ muội, để nàng đi vào, có vấn đề gì để ta đến gánh vác.”
Tạ Du cả kinh, kinh ngạc trừng mắt đối phương, phảng phất không dám tin: “Đại ca, huynh sao có thể nghe nàng yêu ngôn hoặc chúng, cho tên đạo sĩ này vào phòng, lỡ như quấy nhiễu phụ thân dưỡng bệnh, vậy phải làm sao?” Nàng nói tình chân ý thiết, nước mắt lại rào rào hạ xuống, mọi người không biết sự tình cũng bị nàng cảm động .
Giang Tiểu Lâu thấy nàng giả vờ trưng ra một bộ dáng đau thương, khóe miệng mang ý cười, ẩn hàm trào phúng.
Trên mặt Tạ Liên Thành không có nửa điểm do dự: “Ta đã nói qua, trách nhiệm do ta gánh vác ! Ngũ đạo trưởng, mời vào thay phụ thân xem bệnh đi. Người tới, đem tứ tiểu thư dìu ra ngoài.”
Trong phòng tỳ nữ bất đắc dĩ, tiến lên đỡ Tạ Du tránh sang một bên, Tạ Du nâng ống tay áo che mặt, mặt lộ vẻ bi thương.
Ngũ Thuần Phong gật đầu, lại vừa không bắt mạch cũng không nhìn Tạ Khang Hà, chỉ lập tức phân phó tỳ nữ chuẩn bị giấy và bút mực. Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hắn tay cầm bút lông, trong miệng lẩm bẩm, bên người đạo đồng cung kính đưa lên chu sa. Hắn rồng bay phượng múa, chỉ chốc lát sau lá bùa đã họa thành. Hắn nhìn lá bùa, sắc mặt ngưng trệ, hai tay tạo thành chữ thập, một bộ dáng sâu xa khó hiểu. Ngừng một chút, đem lá bùa cầm ở trong tay thổi một hơi, nào ngờ lá bùa không hỏa tự cháy.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thẳng đến lá bùa ở trong lòng bàn tay hắn chậm rãi cháy hết, biến thành một đống tro tàn. Hắn mới cất âm thanh lạnh lùng nói: “Mang nước đến!”
Chờ tỳ nữ bưng chậu nước trong lên, Ngũ Thuần Phong nhìn không chớp mắt, lập tức đem tro của lá bùa bỏ vào trong nước, nhẹ nhàng thổi một hơi, bưng bát bước hướng tới bên giường, cao giọng nói: “Đem nước bùa đút Tạ lão gia uống xong, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ!”
Tạ Liên Thành nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, đã thấy nàng hơi mỉm cười, mở miệng phân phó : “Chiếu theo lời đạo trưởng mà làm.”
Tỳ nữ vội vàng nâng nửa người Tạ Khang Hà dậy, dùng muỗng nhỏ đút nước bùa. Tạ Khang Hà uống một chút dừng một chút, nửa chén nước một hồi lâu mới xuống bụng.
Tạ Du ở một bên thấy rõ, đôi mắt nhiễm sương lạnh : “Đạo trưởng, dám hỏi một câu, nước bùa của ngươi dùng để làm gì ?”
Ngũ Thuần Phong dè dặt sờ sờ chòm râu chính mình: “Ta hướng thiên sư mượn pháp, nước bùa dùng nước tuyết trên đỉnh núi, cỏ linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm, Tạ lão gia trong cơ thể khô nóng, nước bùa tất nhiên là thuốc trị bệnh.”
Tạ Du chỉ cảm thấy đối phương nói năng bậy bạ, thần sắc cũng là buông lỏng, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn Giang Tiểu Lâu.
Trên giường Tạ Khang Hà đột nhiên nôn mửa một trận, tỳ nữ còn không kịp nâng, hắn đã ghé vào bên giường, hộc ra vô số màu đen, không khí trong phòng nháy mắt quẩn quanh mùi tanh hôi.
Mọi người nhìn thấy tình hình này, tất cả đều biến sắc.
Tạ Du biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đang cất chứa tâm tư gì! Lại dám thông đồng với đạo sĩ đến hại phụ thân ta!”
Lão thiên gia quả thực như cùng Tạ Du đối nghịch, nàng vừa mới dứt lời, Tạ Khang Hà thẳng người lên: “Thật thoải mái, thật thoải mái !”
Chính là đem tất cả vật không sạch sẽ đều phun ra, Tạ Khang Hà vốn sắc mặt xanh xao vàng vọt, chậm rãi khôi phục huyết sắc ban đầu.
Ngũ Thuần Phong nói: “Lập tức đi sắc thuốc cho Tạ lão gia uống, không quá ba ngày, ta cam đoan hắn có thể đứng lên được!”
Tạ Du phút chốc sắc mặt trắng bệch, thoáng cái tràn đầy thân thiết nói: “Phụ thân, thật sự cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ?”
Tạ Khang Hà gật đầu, nói: “Nghe đạo trưởng , lập tức đi hầm dược!”
Tỳ nữ chỉ chốc lát sau bưng chén thuốc đến, Tạ Du vươn một đôi bàn tay trắng nõn đang muốn tiếp nhận, ai ngờ Tạ Khang Hà lấy tay chống đỡ, cố gắng ngồi dậy, hắn há miệng đem thuốc uống xong, vui sướng thở ra một hơi: “Đạo trưởng, ngươi đã cứu ta một mạng, hết sức cảm tạ ngài !”
Bàn tay Tạ Du nháy mắt cứng đờ, lại không dấu vết thu hồi, trên mặt tiếp tục mang theo ý cười, giống như vô hạn vui mừng.
Ngũ Thuần Phong mỉm cười: “Tạ lão gia, ngươi cả đời làm nhiều việc thiện, sinh mệnh không nên ngừng tại đây. Người sống lâu chính là do trời phán định, những người khác căn bản khống chế không được!”
Tạ Du càng tỏ ra săn sóc hiếu thuận: “Đúng vậy, mệnh phụ thân sẽ không dễ chấm dứt như vậy , thật sự là cảm ơn trời đất!”
Ngũ Thuần Phong lại tiếp tục nhắc nhở: “Từ hôm nay trở đi, Tạ lão gia phải nằm trên giường mười ngày, sau ngày đó mới có thể hoàn toàn khang phục.”
Tạ Liên Thành tự mình đưa Ngũ đạo trưởng rời đi, Tạ Du đứng ở bên giường, ánh mắt hồng hồng, lã chã chực khóc, sợ hãi nói: “Phụ thân, ngài từ nay về sau nên bảo trọng thân thể, trăm ngàn lần đừng làm nữ nhi sợ , nữ nhi sao có thể chịu được lần thứ hai.”
Tạ Khang Hà mỉm cười nhìn nàng: “Đạo trưởng không phải nói ta không sao rồi sao, hài tử ngốc, đừng lo lắng. Ngươi hai ngày qua đã vất vả , trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Du hết lòng buông lời quan tâm, mới vẻ mặt vui mừng lui ra.
Ra cửa, Tạ Du nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc tràn ngập cảm kích: “Giang tiểu thư quả nhiên mời đến đạo sĩ giỏi giang, thuốc đến bệnh trừ, làm cho người ta bội phục.”
Giang Tiểu Lâu nhìn liếc mắt Tạ Du một cái, vẻ mặt quan sát kỹ.
Sắc mặt Tạ Du khẽ biến: “Vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, thật sự xin lỗi. Bất quá, phụ thân lúc đầu vẫn khỏe mạnh, chỉ cùng ngươi ở thư phòng nói chuyện mấy câu, liền ngã bệnh…………… Ta trong lòng vẫn khó hiểu, muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm Tạ Du uyển chuyển, giống như chim hoàng oanh, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn hàm thâm ý, tựa hồ chỉ trích Giang Tiểu Lâu không phải, Giang Tiểu Lâu khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo: “Thị phi công đạo tại lòng người, ta nếu không hy vọng bá phụ khỏi hẳn, vì sao phải dẫn người đến trị liệu?”
Tạ Du nhẹ nhàng thở dài: “Tất nhiên, vì muốn lấy lòng phụ thân, có người luôn không từ bất cứ việc xấu nào.” Nàng nói xong, gương mặt xưa nay lãnh diễm tươi sáng, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu.
Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống như một con rắn âm lãnh, trơn trượt dính nhớp trực tiếp khoét vào trái tim, lơ đãng cắn ngươi một ngụm, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa, lộ ra xương trắng ……………….
◊
Tỳ nữ nhắc nhở nói: “Vương phi, người Khánh vương phi nhắc đến chính là vị tiểu thư đi cùng với Giang Tiểu Lâu.”
◊
“Là nàng nha!” An vương phi thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, Khánh vương phi vội vàng truy vấn, “Nàng là ai, bao nhiêu tuổi, từ đâu đến ?”
◊
An vương phi đau đến toàn tâm, vội vàng thoát khỏi tay nàng, cúi đầu nhìn lên đã đỏ một mảng, nhịn không được vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tỷ tỷ sao vậy, sao lại kích động như vậy?”
◊
Khánh vương phi ngơ ngẩn nhìn phương hướng Ly Tuyết Ngưng biến mất : “Ta cảm thấy đứa nhỏ đó có điểm giống Tuyết nhi, muội xem, nàng cũng có một nốt ruồi, cùng bộ dáng Tuyết nhi mới ra sinh giống nhau như đúc, nó nằm ngay ở đây !” Nàng nói xong, khoa tay múa chân chỉ vị trí ở khóe mắt.
◊
An vương phi nở nụ cười: “Ta thấy tỷ thật sự là tưởng nhớ Tuyết nhi đến điên rồi, nhiều năm qua tỷ nhận sai bao nhiêu người, thường xuyên ở trên đường thấy cô nương tuổi trẻ đã kêu xe ngựa dừng lại đuổi theo, cuối cùng còn không phải giỏ trúc múc nước công dã tràng ( 1 ) ? Tỷ còn như vậy, người khác sẽ không nghĩ đến tỷ nhớ nữ nhi thành bệnh, ngược lại sẽ nghĩ tỷ phát điên .”
◊
[ 1 ] ý nói làm việc không có kết quả gì.
◊
“Điên thì điên, nàng là nữ nhi thân sinh của ta, hiện tại lưu lạc bên ngoài còn không biết gặp chuyện bất trắc gì, ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Nói xong nàng lập tức xuống xe ngựa, An vương phi vội vàng ngăn nàng lại nói: “Tỷ tỷ! Bộ dạng tỷ bây giờ đi chỉ làm người ta sợ hãi, như vậy đi, muội thay tỷ hỏi thăm một chút, xem vị cô nương này đến tột cùng là ai, vì sao ở cùng một chỗ với Giang Tiểu Lâu !”
◊
An vương phi hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau tỳ nữ dẫn đến một tiểu nhị. Hắn làm tạp dịch trong tửu lâu, nghe nói có vị phu nhân nào đó muốn gặp hắn, trong lòng có chút không yên. An vương phi nói: “Ngươi không cần khẩn trương.” Nói xong nàng ý bảo tỳ nữ móc bạc ra thưởng cho tiểu nhị, theo sau mới hỏi: “Hai vị cô nương vừa mới đi vào, ngươi có biết không ?”
◊
Tiểu nhị có điểm kỳ quái nhìn hai vị phu nhân, sau một lúc lâu mới thấp thỏm nói: “Đi đằng trước là lão bản tửu lâu chúng ta, người còn lại là hảo tỷ muội của nàng, họ Ly, tiểu nhân chỉ biết nhiêu đó……………..”
◊
“Các nàng luôn đi chung với nhau sao?”
◊
“Phải, Ly tiểu thư thường xuyên cùng tiểu thư chúng ta đến tuần tra tửu lâu, nghe nói các nàng đều ở tại Tạ phủ.”
Sắc mặt An vương phi chậm rãi trở nên ngưng trọng, nàng quay đầu nhìn về phía Khánh vương phi nói: “Tỷ tỷ, làm sao bây giờ?”
◊
Khánh vương phi cắn chặt răng: “Vậy thì bắt tay từ Tạ phủ mà tra !”
◊
An vương phi than nhẹ một tiếng, Khánh vương phi chung quy chưa từ bỏ ý định, nhưng chưa từ bỏ thì có năng lực thế nào, Khánh vương xem nữ nhi này đã chết , hạ lệnh không cho phép nàng tìm kiếm khắp nơi, giống như chưa từng có nữ nhi này, nhưng nàng vẫn chấp nhất không buông ………………
Xe ngựa hoa lệ quý giá rời đi, bụi bặm cuồn cuộn bay lên.
Giang Tiểu Lâu từ trong tửu lâu đi ra, tiểu nhị lập tức thay đổi vẻ mặt mờ mịt, mỉm cười hướng Giang Tiểu Lâu hành lễ nói: “Tiểu thư, vừa rồi có hai vị phu nhân, cố ý tới hỏi tiểu nhân về chuyện Ly tiểu thư .”
“Về Tuyết Ngưng?” Giang Tiểu Lâu khẽ cau mày, hay là An vương phi muốn xuống tay từ Tuyết Ngưng ? Thế nhưng —— lại dường như có chút không thích hợp. Nàng phân phó Tiểu Điệp cho tiểu nhị tiền thưởng, lại theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mã xa trùng hợp có một phu nhân trung niên dò xét lộ ra, vừa vặn cùng ánh mắt Giang Tiểu Lâu đụng phải…………………….
Thư phòng
Tạ Khang Hà nhìn Giang Tiểu Lâu, cười nói: “Nha đầu ngươi thật sự làm ta thấp thỏm không yên.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Bá phụ, thực xin lỗi, Tiểu Lâu lỗ mãng, ngược lại làm người phải lo lắng .”
Tạ Khang Hà nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, chỉ biết nàng cũng không đem việc này để ở trong lòng, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng: “Tiểu Lâu, nếu muốn An vương phi hoàn toàn hết hy vọng, ngăn chặn loại sự tình này phát sinh lần nữa, cần phải tìm nơi gửi gắm cho tốt. Một nữ nhi gia xuất đầu lộ diện, bá phụ thủy chung vẫn lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu biết Tạ Khang Hà muốn nhắc lại chuyện lúc trước, chỉ cười mà không đáp.
Cái gọi là duyên phận, cả hai phải có tình ý mới có thể tiếp tục phát triển, giống như Giang Tiểu Lâu vô tâm vô phế, Tạ Liên Thành không chút để ý, cửa hôn sự này cũng cũng không thể bàn tiếp. Tạ Khang Hà trái lo phải nghĩ, nếu Tiểu Lâu không thích Tạ Liên Thành, kỳ thật Tạ Ỷ Chu cũng không tệ, nhân tiện nói: “Nếu ngươi không thích Liên Thành, Ỷ Chu tính tình càng dễ dàng ở chung…”
Đây rõ ràng là muốn làm người mai mối, bá phụ cũng quá khoa trương rồi. Giang Tiểu Lâu cười nhẹ, gần đây nhị công tử thường xuyên cùng nàng ở hoa viên ngẫu ngộ, nếu nói nhìn không ra ý tứ trong lòng đối phương, vậy nàng cũng quá hồ đồ đi, nhưng nàng đối với công tử Tạ gia thật sự là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, liền trực tiếp từ chối: “Bá phụ, tòa nhà đã tu sửa không sai biệt lắm , rất nhanh ta cùng Tuyết Ngưng sẽ chuyển vào ở, hoan nghênh người tùy thời đến làm khách.”
Tạ Khang Hà vừa nghe liền hiểu được nàng đang khéo léo từ chối, vừa muốn nói gì lại đột nhiên ho khụ khụ hai tiếng, nói chuyện cũng bị gián đoạn. Giang Tiểu Lâu thân thiết nhìn hắn: “Bá phụ, bệnh của người còn còn chưa lành sao ?”
Tạ Khang Hà khí sắc so với ngày xưa thì kém hơn nhiều : “Nửa tháng này vẫn vậy, sau khi đại phu khai dược uống hai ngày cuối cùng mới áp chế xuống, vốn tưởng rằng tốt lên, ai ngờ hôm nay vừa xem sổ sác một lát, lại cảm thấy vừa hụt hơi vừa khó thở, ai, cũng là tuổi của ta đã lớn.”
Giang Tiểu Lâu an ủi nói: “Bá phụ năm nay mới nhiêu chứ, đã nói bản thân già, Dương Các lão so với ngài còn hơn mười tuổi, bệ hạ có khi ngoài sáng trong tối vẫn khuyên hắn về hưu, hắn nửa điểm đều không để ý tới, như trước làm theo ý mình.”
Tạ Khang Hà nhịn không được nở nụ cười: “Trên đời này chỉ có Các lão dám chống đối bệ hạ, ít nhiều do bệ hạ khoan dung độ lượng, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã đem Các lão trục xuất đi nơi xa mới có thể cam tâm.”
Nói đến Dương Các lão, thật là một người có bản lãnh, lúc trước hoàng đế nhất thời trầm mê sắc đẹp, Các lão bất chấp xông vào tẩm cung đem hắn từ trên giường lôi xuống dưới, nhất định la hét gọi hắn đi vào triều, hoàng đế dở khóc dở cười, muốn mắng thì không ổn, muốn trừng phạt cũng không được, chỉ có thể mong chờ lão nhân này khi nào thì chán nản trong lòng chủ động xin về hưu. Đương nhiên, người khác không có đặc quyền như vậy, có thể làm cho hoàng đế đối đãi lão thần tử khác biệt như vậy, cũng chỉ có một người Dương Các lão mà thôi. Đây là lý do Giang Tiểu Lâu muốn ở trên người Dương Các lão hạ nhiều công phu như vậy, nàng có thể không e ngại An vương, không e ngại Tần phủ, thậm chí đối với thái tử không thèm để ý, mấu chốt nhất chính là đặt lên khỏa đại thụ Dương Các lão này.
Tạ Khang Hà đứng dậy đưa Giang Tiểu Lâu đi ra ngoài, còn chưa đi hai bước lại cảm thấy cả người vô lực, người không đứng vững, thân hình không khỏi nghiêng ngả.
“Bá phụ, người làm sao vậy?”
Tạ Khang Hà cố gắng muốn thấy rõ mặt Giang Tiểu Lâu, nhưng lại cảm thấy bốn phía nặng nề, tủ sách đều xoay vòng tròn.
“Bá phụ!”
Tạ Khang Hà vịn cánh tay Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng ở ghế trên ngồi xuống, cũng là mệt thở hồng hộc. Giang Tiểu Lâu lập tức phân phó hai tỳ nữ canh giữ ở cửa nói: “Lập tức đi mời đại phu đến, nhanh đi!”
Vương di nương đang ở trong nhà bố trí quản gia làm việc, nghe nói Tạ Khang không khỏe vội vàng đứng dậy thẳng đến sân, đi vào phòng, chỉ thấy được Tạ Khang Hà tựa vào trên ghế , hữu khí vô lực, sắc mặt tái nhợt, không khỏi bước nhanh tiến lên: “Lão gia, ngài đây là làm sao vậy.”
Giang Tiểu Lâu nói: “Ta vừa mới cùng bá phụ nói chuyện, hắn lại nói hụt hơi khó thở, đứng không vững……………..”
Vương Bảo Trân lập tức hoảng hốt : “Tối hôm qua lúc ngủ không phải nói khá hơn nhiều sao, sao hôm nay lại nghiêm trọng ?”
“Lưu đại phu đã đến chưa? Nhanh nhanh thỉnh hắn đến!” Vương Bảo Trân gấp đến độ cái trán chảy mồ hôi, tay chân lạnh lẽo, việc không ngừng phân phó tỳ nữ.
Lưu Cương vừa là danh y ở kinh thành, cũng là đại phu chẩn trị nhiều năm cho Tạ Khang Hà. Lưu đại phu rất nhanh đả tới , thay Tạ Khang Hà xem mạch, xem xét lưỡi của hắn, mặt trầm xuống mới chậm rãi mở miệng nói: “Tưa lưỡi hơi vàng, lại có chút tái xanh……………… Nay bước vào mùa đông, bên ngoài khí trời rét lạnh, mà Tạ lão gia tâm hoả quá vượng, ưu tư quá mức, ta nghĩ đây là lạnh nóng chạm nhau, nội nhiệt không tiêu tán gây nên.”
Trên mặt Vương di nương lo âu, tràn đầy thân thiết: “Bệnh của lão gia nhà ta có trở ngại hay không?”
Lưu đại phu lắc đầu: “Ta buổi sáng còn khám qua hai bệnh nhân, bệnh trạng đều tương tự, không có gì đáng ngại, tiết trời luôn là như vậy, ta mở hai thang thuốc, nhất định thuốc đến bệnh trừ.”
Tỳ nữ chuẩn bị giấy bút thỏa đáng, Lưu đại phu vung bút viết xuống phương thuốc giải nhiệt, cười đưa cho Vương di nương nói: “Chiếu theo phương thuốc mà hốt, đổ mồ hôi sẽ tốt lên.”
“Đa tạ Lưu đại phu.” trên mặt Vương di nương lúc này mới lộ ra tâm trạng nhẹ nhàng, phân phó tỳ nữ đưa lên chẩn kim, trong miệng nói: “Chính là tiền thù lao không thể hiện hết thành ý, nếu lão gia nhà ta khang phục sẽ có phần đáp tạ thêm.”
Vương di nương cũng không để nha hoàn động thủ, tự mình đem bếp lò nhỏ đặt ở hành lang, ngồi trông bên bếp sắc thuốc, lại hầu hạ Tạ Khang Hà uống thuốc . Từ đầu tới đuôi nàng vẫn canh giữ ở bên giường Tạ Khang Hà, một bên đút dược một bên cùng Tạ Khang Hà trò chuyện, miễn cho hắn tịch mịch.
Giang Tiểu Lâu xem ở trong mắt, không khỏi âm thầm gật đầu. Vương di nương có lẽ là một nữ tử có tâm kế, nhưng nàng đối với Tạ Khang Hà phần quan tâm săn sóc cũng là phát ra từ trong nội tâm. So sánh với Tạ phu nhân làm thê tử kết tóc, ngày thường chỉ để ý ăn chay niệm phật liền thôi, ngay cả trượng phu ngã bệnh cũng không đến thăm, nhưng trong mất tất cả mọi người lại là một bộ dáng đương nhiên, thật sự là rất kỳ quái . Đem nỗi băn khoăn trong lòng áp chế, Giang Tiểu Lâu nói: “Bá phụ khá hơn chút nào không ?”
Vương di nương đắp chăn cho Tạ Khang Hà, kín kẽ , mới quay đầu nói: “Hình như có ra mồ hôi, hẳn là không có trở ngại. Giang tiểu thư mau trở về nghỉ ngơi đi, sắc trời đã không còn sớm .”
Giang Tiểu Lâu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mới phát hiện bên ngoài sắc trời đã tối dần, gật đầu nói: “Nếu có cái gì cần, tùy thời bảo ta một tiếng.”
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu nghe nói Tạ Khang Hà đã khỏe lên rất nhiều, trong lòng liền yên tâm, dựa theo ngày thường đi tuần tra cửa hàng. Chờ nàng chạng vạng trở về, chuyện thứ nhất đó là đi thăm Tạ Khang Hà.
Con cháu Tạ gia đều ở bên ngoài phòng khách chờ, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Tạ Liên Thành như là biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Di nương nói phụ thân đã ra một thân mồ hôi, so với ban đầu đã khá hơn , hẳn là không có trở ngại, Giang tiểu thư không cần lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười gật đầu, Tạ Hương lại kỳ quái nói: “Tiểu Lâu, ngày hôm qua là ngươi phát hiện phụ thân thân thể không khoẻ sao?”
Giang Tiểu Lâu giương mắt nhìn nàng, thần sắc trầm ổn: “Không sai, ta đang cùng bá phụ nói chuyện, hắn lại đột nhiên té xỉu .”
Gương mặt xinh đẹp của Tạ Hương lộ ra vẻ mặt đăm chiêu: “Nói chuyện, phụ thân lại chỉ gọi một mình ngươi ? Ngươi và phụ thân ta dường như luôn có rất nhiều lời muốn nói.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu cười lạnh, Tạ Hương bản sự khác thì không có, nhưng bản lĩnh nghi thần nghi quỷ là thiên hạ đệ nhất. Đều đã cùng nàng ta nói vô số lần, nàng không hiếm lạ tài sản Tạ gia, vì sao còn luôn trưng vẻ mặt phòng bị ? Bất quá, bị chó điên cắn một ngụm, nàng lại không có tâm tình đi cắn trở về. Đối phương cấp bậc rất thấp, nàng cũng không dậy nổi hứng thú vì mình tranh cãi, vẫn thản nhiên ngồi xuống, không chút để ý nâng chén trà, chậm rãi thổi một hơi.
Tạ Hương còn muốn nói gì nữa, Tạ Liên Thành thản nhiên liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, trong mắt hàm chứa một tầng băng sương nhàn nhạt.
Tạ Hương không dám cao cao giọngchất vấn, chính là cúi đầu nhỏ giọng lầm bầm nói: “Ta cũng là ăn ngay nói thật thôi, phụ thân giống như đặc biệt thích Tiểu Lâu, ba ngày hai bữa liền gọi nàng trò chuyện…………….. Không biết còn tưởng rằng bọn họ mới là cha và con gái ruột.”
Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu ở một bên ôn hoà nói: “Hương nhi, cũng không thể nói như vậy, Tiểu Lâu có thể bồi phụ thân chơi cờ, bồi hắn đàm sinh ý, bồi hắn nói chuyện phiếm giải buồn, ngươi có thể làm cái gì ? Ngươi chỉ biết là y phục lụa là, chỉ biết son phấn điểm trang, phụ thân hỏi ngươi cái gì đều ba không. Nếu ta là phụ thân, cũng không có tâm tình quan tâm đến ngươi.”
Tạ Ỷ Chu vừa mở miệng, sắc mặt Tạ Hương lập tức trở nên ngượng ngùng .
Nhị thiếu gia nói không sai, Tạ Hương trừ bỏ quan tâm chính mình son phấn có đủ dùng hay không, quan tâm hiện nay lưu hành trâm cài trang sức nào, việc khác một mực không hiểu, một mực không hỏi, nhưng thông thường nữ nhi gia không phải đều như thế sao, những người khác so với nàng có năng lực tốt hơn chỗ nào? Phụ thân nhìn trúng Giang Tiểu Lâu, Tạ Hương trong lòng càng là không phục.
Một người có thể ngu xuẩn, cũng không chịu tự mình hiểu lấy.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, không muốn nhìn Tạ Hương diễn trò hề. Hắn thật không ngờ nữ nhi Tạ gia lại không lên được mặt bàn như vậy, phụ thân thật sự là quá mức dung túng các nàng , thế cho nên dưỡng ra kẻ không biết trời cao đất rộng, chỉ biết ghen tị người khác, không có nửa điểm tiến bộ.
Tứ tiểu thư Tạ Du đang cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu nhỏ giọng nói chuyện với nhau , Tạ Du nâng một đôi mắt trong trẻo thỉnh thoảng xẹt qua Tạ Liên Thành, thần sắc khó nén vài phần đau xót. Mà ngũ tiểu thư Tạ Xuân cũng là vẻ mặt lo âu, trong đám nữ nhi nàng là người duy nhất thiệt tình quan tâm bệnh tình Tạ Khang Hà, hơn nữa vì hắn sinh bệnh mà cảm thấy lo lắng .
Nhị thiếu gia Tạ Ỷ Chu vừa nói xong một câu kia, thì thản nhiên ngồi uống trà, lời trò chuyện của mọi người tựa hồ đều cùng hắn không có quan hệ.
Chỉ chốc lát sau, Vương di nương bước nhanh đi ra, sắc mặt lo âu,phân phó nha hoàn lại đi thỉnh Lưu đại phu. Tạ Liên Thành hỏi: “Bệnh của phụ thân lại tái phát nữa sao?”
Vương di nương gật đầu nói: “Đúng vậy, vừa rồi cảm thấy hắn xuất mồ hôi rất nhiều, sờ lên trán lại nóng lợi hại, sắc mặt cũng đỏ khác thường, ta không yên lòng, muốn mời Lưu đại phu lại đến xem.”
Tạ Liên Thành nhíu nhíu mày, nếu là phong hàn tầm thường, xuất mồ hôi hẳn là có chuyển biến tốt, mà nếu sắc mặt phiếm hồng, sốt cao không lùi, chỉ sợ từ phong hàn sẽ chuyển sang chứng bệnh khác. Lúc này, trong phòng Tạ Khang Hà đột nhiên kêu to lên, tiếng kêu thật lớn, lập tức kinh động mọi người. Bọn họ vội vàng chạy vào phòng trong, lại phát hiện trên giường Tạ Khang Hà ôm đầu chính mình, hét lớn: “Ta đau đầu, ta đầu đau quá!”
Vương di nương mồ hôi lạnh ứa ra: “Mau, nhanh đi mời Lưu đại phu đến!”
Lưu đại phu lại bị mời vào Tạ gia, vẫn là cách ngôn nhắc lại: “Chỉ sợ là dược lực chưa tới, như vậy đi, ta mở lại một thang phương khác, liên tục uống ba lần, ngày mai sẽ thấy hiệu quả .”
Tạ Liên Thành tiếp nhận phương thuốc vừa nhìn, phương thuốc giải nhiệt của Lưu đại phu ban đầu giờ có bỏ thêm cây ích mẫu cùng nhân sâm, hắn tạm dừng một lát, mới trầm ngâm nói: “Lưu đại phu lần này chẩn đoán cùng lần trước phương thuốc hoàn toàn không thay đổi, chẳng qua bỏ thêm hai vị thuốc, nhưng chứng bệnh của phụ thân rõ ràng đã biến hóa, hắn lại không có năng lực ứng biến với bệnh này. Di nương, không thể lại dùng phương thuốc của hắn.”
Vương di nương vừa vội vừa tức, khó được có chút chần chờ: “Vậy nên làm gì bây giờ?”
Đôi mắt Tạ Liên Thành tối đen giống như hồ sâu, trong miệng còn thật sự nói: “Đi thỉnh Thái Vô tiên sinh, đây là phương pháp duy nhất!”
Lúc này Tạ Khang Hà cũng đã tỉnh táo lại, hắn suy yếu nói: “Ta chỉ là đau đầu tầm thường, sao lại vì chuyện này mà kinh động Thái Vô ttiên sinh, các ngươi thật sự là chuyện bé xé ra to .”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ôn nhu an ủi, thanh âm phá lệ mềm nhẹ: “Bá phụ, người hiện tại không riêng gì phát sốt còn có đau đầu kịch liệt, Lưu đại phu nhìn không ra nguyên nhân, chỉ nói là phong hàn bình thường. Chất nữ lại thấy không có đơn giản như vậy, Tạ công tử nói không sai, vẫn nên thỉnh Thái Vô tiên sinh đến xem sẽ tốt hơn.”
Tạ Khang Hà chần chờ trong chốc lát, chung quy vẫn gật đầu.
Nhưng mà Tạ gia phái người đi tới chỗ Thái Vô tiên sinh, lại được báo cho biết tiên sinh đi ra ngoài chữa bệnh chưa về, chỉ có thể mang theo xe ngựa trống không trở về.
Giang Tiểu Lâu thấy thế, nhân tiện nói: “Không bằng đi thỉnh Phó đại phu.”
Tạ Nguyệt trước mắt sáng ngời: “Tốt, Phó đại phu y thuật không tệ, nói không chừng hắn có biện pháp.”
Tạ Hương nhìn lướt qua, ôn hoà nói: “Các ngươi nói vị Phó đại phu kia ta cũng không phải chưa gặp qua, hắn tuổi còn trẻ, bản lãnh chữa bệnh có thể giỏi hơn Lưu đại phu sao? Ngay cả Lưu đại phu đều trị không hết, theo ta thấy vẫn nên thỉnh cao minh khác cho thỏa đáng.”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu lãnh đạm: “Tạ tứ tiểu thư, Phó đại phu tuy rằng tuổi trẻ nhưng hắn y thuật cũng là truyền thừa từ Thái Vô tiên sinh, chứng bệnh tầm thường không thành vấn đề.”
Tạ Du cũng là thần sắc thong dong, ánh mắt lạnh nhạt: “Giang tiểu thư,bệnh của phụ thân tới vừa vội lại mãnh, vẫn là tìm một vài danh y đến xem, đại phu giang hồ lỗ mãng không cần mang vào phủ mới tốt, miễn cho trì hoãn bệnh tình phụ thân.”
Giang Tiểu Lâu cảm thấy không kiên nhẫn, nàng hoàn toàn là vì Tạ Khang Hà lo lắng, không có nửa điểm tư tâm, những người này lại từng câu từng chữ giáp thương mang bổng [ 2 ], nàng tội gì chịu đựng khó chịu này, lập tức lãnh đạm nói: “Ta bất quá là đề ra ý kiến bản thân, muốn thỉnh ai tới xem bá phụ chính mình tự quyết định đi.”
[ 2 ] Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)
Tạ Nguyệt ánh mắt chớp chớp, khó được lúc tán thành với ý kiến của Giang Tiểu Lâu: “Các ngươi không biết thì không nên hồ ngôn loạn ngữ, Phó đại phu tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng Vương di nương lần trước bị phong thấp đã chữa khỏi . Bệnh này rất khó trị, Lưu đại phu không biết trị bao lâu đều không thể chữa tận gốc. Đây không phải bằng chứng sao?”
Tạ Du nghe vậy, hé ra bờ môi đỏ tươi nhẹ nhàng nhếch lên, ngữ khí bình thản nói: “Nếu đại tỷ cùng Giang tiểu thư đều nói như vậy, ta đây sẽ không can thiệp nữa, các ngươi định đoạt đi.”
Sau nửa canh giờ, Phó Triêu Tuyên đến, hắn thay Tạ Khang Hà bắt mạch, cẩn thận xem xét, chậm rãi lắc đầu: “Mạch tượng lúc thì không ổn định, lúc thì nổi lên, thoạt nhìn như là phong hàn, không biết vì sao lại tổn thương ngũ tạng lục phủ, thoạt nhìn thật sự kỳ quái.”
Vương di nương nói: “Phó đại phu, lão gia nhà ta đến tột cùng là mắc bệnh gì?”
Phó Triêu Tuyên cẩn thận suy tư một lát, mới thở dài một tiếng: “Tạ lão gia trên người lạnh nóng luân phiên, mạch tượng phù phiếm, mới nhìn là phong hàn, phong hàn bình thường tuyệt sẽ không phát triển nhanh như vậy, các ngươi vừa rồi nói hắn còn có triệu chứng đau đầu kịch liệt cùng với nôn mửa, ta cảm thấy đây không phải bệnh trạng phong hàn.”
Phó Triêu Tuyên thừa hưởng chân truyền của Thái Vô tiên sinh, y thuật thập phần cao minh, nhưng hôm nay ngay cả hắn đều đoán không ra Tạ Khang Hà đến tột cùng mắc bệnh gì.
Tạ Liên Thành nói: “Vậy thỉnh Phó đại phu trước khai phương thuốc.”
Phó Triêu Tuyên cau mày: “Ngay cả ta đều không nhìn ra rốt cuộc là bệnh gì, làm sao có thể tùy tiện khai phương thuốc.”
Tạ Liên Thành lại có cái nhìn khác: “Thế nhưng phụ thân vẫn luôn phát sốt, nếu còn không hạ sốt, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tánh mạng.”
Tạ Liên Thành nói đúng, nếu tiếp tục sốt cao không lùi, Tạ Khang Hà chỉ sợ sẽ đi đời nhà ma. Phó Triêu Tuyên tiếp nhận ý kiến, gật đầu nói: “Như vậy đi, ta trước thi châm thay hắn hạ sốt.”
Vương di nương nghi ngờ thật sâu, nửa ngày không nói.
Trên giường Tạ Khang Hà mãnh liệt ho khan một trận, mới miễn cưỡng dịu lại: “Để Phó đại phu thử một lần đi, hắn là đồ đệ của Thái Vô tiên sinh, ta tin tưởng hắn.”
Tạ Khang Hà đều nói như vậy , Tạ Hương muốn mở miệng ngăn cản liền nuốt xuống.
Phó Triêu Tuyên dùng khăn gấm sạch sẽ lau chùi ngân châm, lại cẩn thận dùng lửa hơ qua, mới ở trên người Tạ Khang Hà chính xác hạ châm xuống, đợi sau khi ngân châm rút ra, hắn mở miệng nói: ” Nửa canh giờ sẽ đỡ sốt, ta ở trong này, chờ hắn hạ sốt lại đi.”
Phó Triêu Tuyên nói quả nhiên không sai, Tạ Khang Hà rất nhanh hạ sốt, nằm yên lặng như đang ngủ.
Phó Triêu Tuyên chào từ giả rời đi, Giang Tiểu Lâu ở trong hoa viên đuổi theo hắn: “Phó đại phu!”
Phó Triêu Tuyên quay đầu nhìn thấy là nàng, trong lòng nhảy dựng, trên mặt dường như không có việc gì nói: “Có chuyện gì sao?”
Giang Tiểu Lâu hơi thở bình tĩnh, nói: “Tạ bá phụ rốt cuộc là chuyện gì, thật sự ngay cả ngươi cũng không dám khai phương thuốc sao?”
Phó Triêu Tuyên tự xưng là y thuật cao minh, giờ phút này lại cũng không thể không đỏ mặt, gật đầu nói: “Ta làm nghề y nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ gặp qua chứng bệnh này, phải trở về hỏi qua sư phụ mới có thể nhận định.”
Sóng mắt Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích: “Nhưng Thái Vô tiên sinh đã đi nơi khác chữa bệnh, lúc này sao có thể nào tìm được hắn?”
Phó Triêu Tuyên nói: “Nàng yên tâm, ta cùng sư phụ đều có cách thức liên lạc, ngắn thì ba năm ngày, lâu thì nửa tháng, nhất định có thể liên hệ được, không biết Tạ lão gia có thể chống đỡ lâu hay không. Bất quá, bệnh của Tạ lão gia thật sự là cổ quái, ta cảm thấy có chút không đúng …”
“Không đúng? Có gì không bình thường sao —— “
“Này… Ta cũng không nói lên được, vừa rồi ta nghĩ thay hắn thử máu, nhưng ở trong phòng có nhiều người, làm vậy có chút không ổn…”
Từ ngày thứ hai bắt đầu, Tạ Khang Hà bắt đầu nằm trên giường không dậy nổi, chẳng những thức ăn không nuốt nổi, hơn nữa cả người rét run, luôn cảm thấy lồng ngực có lửathiêu đến nóng cháy, nằm ở trên giường chính là rên rỉ không thôi. Vương di nương ngay cả thỉnh vài đại phu xem qua, nhưng bọn hắn đến đây sau lại đều thúc thủ vô sách. Bọn họ kê toa đều là một số ít không độc hại, uống và không uống cũng đều giống nhau. Bất quá ngắn ngủn ba ngày, Tạ Khang Hà đã muốn cơm nước không vô, giống như bệnh nhân chờ chết. Mọi người ngày đêm vây quanh ở phòng ngủ, bi thương, khóc sướt mướt, vô kế khả thi.
Tạ Khang Hà phân phó Vương di nương nói: “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Nghe được hắn nói như vậy, Vương di nương kêu rên một tiếng, nước mắt đổ rào rào chảy xuống.
Gặp tất cả mọi người là khóc sướt mướt , Tạ Khang Hà cảm thấy thập phần phiền chán, phất phất tay: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi, để ta yên lặng một chút.” Những người khác liếc mắt nhìn nhau, lần lượt lui ra ngoài, mà đúng lúc này, Tạ Khang Hà đột nhiên nói: “Tiểu Lâu, ngươi lưu lại, bá phụ có lời muốn nói với ngươi.”
Mọi người ánh mắt vèo một cái, nhất tề tụ lại trên người Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu không thèm để ý tâm tư những người khác, nàng chính là hòa nhã nói: “Vâng.”
Chờ mọi người lui ra ngoài, Tạ Khang Hà mới nhìn Giang Tiểu Lâu, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Ta còn tưởng rằng có thể thay thế phụ thân ngươi chiếu cố ngươi, nhưng hiện tại xem ra bá phụ không thể thực hiện hứa hẹn của chính mình.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ngữ khí phá lệ nhu hòa: “Sẽ không , bá phụ sẽ trưởng mệnh trăm tuổi.”
Miệng nàng thì nói như vậy, trong lòng lại nhớ tới tiên đoán mệnh Thiên Sát cô tinh về bản thân, nếu quả thực như thế, Tạ Khang Hà cũng là do nàng liên luỵ sao? Giang Tiểu Lâu cơ hồ có một loại xúc động muốn rơi nước mắt, nhưng là nàng sờ sờ mặt mình, khô ráo, không hề có một giọt nước mắt chảy xuống.
Không biết từ đâu khi nào, nàng đã không thể khóc được.
Tạ Khang Hà gian nan cười, vỗ vỗ tay nàng nói: “Ngươi xem, bá phụ đến bây giờ còn nhớ rõ lần đầu tiên cùng Giang huynh đệ gặp mặt, khi đó chúng ta còn là thiếu niên, cái gì cũng không có, cái gì cũng không nghĩ, ta chỉ có một lưới đánh cá rách nát, mà hắn cầm chiết phiến phe phẩy tự cho là phong lưu, chỉ chớp mắt con cái chúng ta đều trưởng thành, chính mình lại sắp từ giã cõi đời.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, không nói được một lời.
Vẻ mặt Tạ Khang Hà trở nên nghiêm túc: “Tiểu Lâu ngươi nghe, đời người luôn phải trải qua nhiều chuyện, có hạnh phúc, có bất hạnh, tỷ như phụ mẫu huynh trưởng đều rời xa ngươi, chỉ có thể dựa vào chính mình đứng dậy, chính vì như thế, ngươi mới có thể trở nên kiên cường, giỏi giang như vậy. Ta biết, nội tâm ngươi chứa rất nhiều cừu hận, ta chỉ hy vọng ngươi đáp ứng bá phụ, mặc kệ thế nào đều phải bảo vệ chính mình, báo thù cũng không cần nóng lòng nhất thời, chậm rãi chờ đợi thời cơ, không nên vội vã làm ra quyết định sai lầm, nhất định phải thận trọng, hiểu chưa?”
Giang Tiểu Lâu không biết trong lòng Tạ Khang Hà có nhiều tâm sự chưa nói với nàng, cũng không biết Tạ Khang Hà ở sau lưng vẫn luôn lo lắng cho nàng, nàng chính là nắm chặt tay hắn nói: “Bá phụ, ta hy vọng người có thể sống lâu mãi mãi, nhìn Tiểu Lâu đạt đến thành công. Không cần giống như phụ thân Tiểu Lâu, bỏ lại Tiểu Lâu một mình.”
Tạ Khang Hà thật sâu thở dài một hơi, nhìn nàng: “Giang huynh hắn có một nữ nhi tốt, mà ta thoạt nhìn có nhiều con nối dòng, kỳ thật ai cũng không có.” Khi hắn đang nói đến ai cũng không có, vẻ mặt có chút cổ quái.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nói: “Ta biết bá phụ thất vọng với bọn họ, nhưng kỳ thật Tạ Xuân là một cô nương tốt, còn có đại công tử, hắn văn võ song toàn, làm việc ổn trọng, là niềm kiêu ngạo của bá phụ, chẳng lẽ người quên rồi sao?”
Tạ Khang Hà cười nhẹ, “Xuân nhi là hảo hài tử, nhưng nội tâm lại không khôn khéo. Ta làm người nhạy bén, nàng làm người hào phóng, ta làm người cẩn trọng, nàng làm người hồ đồ. Một đứa nhỏ bản tính thành thực, nếu như không có ta che chở, nàng sao có thể đứng vững ?”
Không đợi nàng trả lời, Tạ Khang Hà lại tiếp tục nói tiếp: “Ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, bá phụ vì sao slại nói không người nối nghiệp.” Hắn như đang nói chuyện với Giang Tiểu Lâu, lại giống như thì thào tự nói, “Bởi vì hắn không phải là con ta, không phải, vì sao lại không phải ………………”
Giang Tiểu Lâu trong nháy mắt giật mình ngớ ra, nhẹ giọng kêu: “Bá phụ, bá phụ!”
Tạ Khang Hà cũng đã nhắm hai mắt lại, tựa hồ đang ngủ.
Giang Tiểu Lâu thử dò xét hơi thở của hắn, cảm thấy an tâm, thay hắn đắp kín chăn mới lui ra.
Tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, thấy Giang Tiểu Lâu đi ra, Vương di nương lập tức bước lên phía trước truy vấn nói: “Lão gia nói gì ?”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh như nước: “Bá phụ cũng không nói gì cả.”
Tạ Hương hừ lạnh một tiếng nói: “Ta chỉ biết, phụ thân vô cùng thiên vị ngươi! Đến lúc này, vẫn nhớ thương một mình ngươi!”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, những người này quá mức ích kỷ, tư lợi, trong lòng bọn họ chỉ có tài sản Tạ gia, không khỏi lạnh lùng nói: “Mặc kệ sự tình phát triển ra sao, ta sẽ ở đây cùng Tạ bá phụ, về phần ngươi muốn nghĩ thế nào, đó là chuyện của ngươi, cùng ta không có quan hệ !”
Tạ Hương hướng về phía bóng dáng của nàng, châm chọc khiêu khích nói: “Xem đi, phụ thân sinh bệnh, trong nhà không người làm chủ, nàng lại cho rằng mình thật sự là tiểu thư Tạ gia, đoan trang cao quý!”
Tạ Xuân xưa nay tính tình tốt, giờ phút này gặp bộ dáng Tạ Hương chanh chua không nói lý cũng không nhịn được lạnh lùng liếc nàng một cái: “Đến lúc nào rồi , tỷ còn ở đây buông lời châm chọc, còn không vào thăm phụ thân!”
Tạ Liên Thành đang ở sân bên ngoài chờ Giang Tiểu Lâu, thấy nàng đi ra, thì mỉm cười.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu xẹt qua gương mặt tuấn tú của hắn, nói: “Đại công tử vì sao không vào?”
Tạ Liên Thành chính là ngữ khí bình thản nói: “Phụ thân một mình lưu nàng nhất định nói ra suy nghĩ của mình, ta không tiện quấy rầy.”
Trước mắt vị công tử này tựa hồ lúc nào cũng giữ bộ dáng thong dong bình tĩnh, Giang Tiểu Lâu thực muốn biết suy nghĩ trong nội tâm của hắn. Tạ Liên Thành lẳng lặng đi bên cạnh nàng, ánh tịch dương dừng ở đầu vai hắn, khiến cho cả người hắn có vẻ đặc biệt ôn nhuận, ấm áp.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu vừa động, nhịn không được hỏi: “Xin thứ cho ta mạo muội, vì sao không có nhìn thấy Tạ phu nhân?”
Tạ Liên Thành rũ mắt xuống , thần sắc thong dong: “Ta đã báo cho mẫu thân, nhưng người lại nói sinh tử có mệnh, phú quý ở trời, một người sống lâu thế nào là do lão thiên gia phán định , nàng có tới hay không, cũng không thể thay đổi.”
Vợ chồng son, thê tử lại ngay lúc bệnh tình phu quân nguy kịch cũng không chịu tới nhìn một cái, có phải quá mức vô tình hay không?
Giang Tiểu Lâu cau mày, cũng không nói được một lời.
“Nàng không nên hiểu lầm, mẫu thân hướng phật nhiều năm, sớm muốn chuẩn bị xuất gia. Thế nhưng phụ thân nhất định không chịu, ép nàng ở lại trong nhà, cho nên mẫu thân chỉ có thể làm cư sĩ (người tu tại gia) .”
Thì ra Tạ phu nhân có tâm hướng phật sâu nặng như thế, lý do này tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Giang Tiểu Lâu lại cười cười, vẫn chưa lên tiếng trả lời.
Trên mặt Tạ Liên Thành nhiễm một tầng ánh nắng chiều nhàn nhạt trong suốt, thoạt nhìn càng phát ra tuấn mỹ bức người, nhưng mà thanh âm của hắn vẫn thong dong, ôn hòa, giống như tiếng đàn êm tai, làm người bất tri bất giác sinh ra một loại cảm giác mê luyến.
“Từ cái ngày ta sinh ra, phụ thân luôn bôn ba khắp nơi vội vàng cho việc buôn bán, mẫu thân cả ngày đều ở phật đường, ta ngày thường không gặp phụ thân cũng không thấy mẫu thân, lâu ngày cũng thành thói quen. Không riêng gì ta, mỗi người trong nhà đều quen phương thức bọn họ ở chung, người duy nhất cảm thấy kinh ngạc chính là nàng.” Tạ Liên Thành thản nhiên nói.
Giang Tiểu Lâu ánh mắt khẽ ngưng, hòa nhã nói: “Nay tình hình trước mắt ta không thích hợp ở lại Tạ gia, nhưng ta mỗi ngày sẽ đến thăm Tạ bá phụ, thẳng đến hắn khang phục mới thôi.”
Tạ Liên Thành hô hấp chậm lại, sau lại cười khẽ: “Ta biết Giang phủ đã tu sửa không sai biệt lắm , nàng chuyển qua cũng là đương nhiên.”
Nói xong một câu này, không khí giữa hai người có một loại trầm mặc cổ quái, Giang Tiểu Lâu liếc hắn một cái, ánh mắt Tạ Liên Thành cụp xuống, lông mi thật dài che khuất thần tình nơi đáy mắt, ở dưới ánh tịch dương có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
“Kỳ thật… ………bệnh tình của phụ thân thật sự có chút kỳ quái.”
“Làm sao kỳ quái?”
Tạ Liên Thành không có thói quen trước bất kỳ ai phân tích ý nghĩ của chính mình, nhưng hắn nguyện ý mở lời với Giang Tiểu Lâu. Trong nhà này, nàng là người duy nhất có thể hiểu hắn, làm hắn tín nhiệm, dù trước mắt bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, hắn cũng………………..
“Thân thể phụ thân vẫn luôn khoẻ mạnh, dù có bệnh nhỏ đau nhỏ rất nhanh cũng rất nhanh khang phục, nhưng nay lại bệnh không dậy nổi vẫn chưa bao giờ có.”
Giang Tiểu Lâu đáy lòng đồng dạng tràn ngập nghi hoặc: “Phó đại phu cũng nói chuyện này hơi kỳ lạ, không giống như phong hàn, chẳng lẽ không đúng bệnh?”
Tạ Liên Thành nghe vậy giật mình trong chốt lát, sau một lát, trong con ngươi như hồ sâu chậm rãi trầm xuống, gương mặt trắng như ngọc bịt kín một tầng bóng ma: “Ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
Giang Tiểu Lâu dừng bước chân: “Đưa đến đây thôi, có tin tức mới thì báo cho ta biết.”
“Được.” vẻ lo lắng trên mặt Tạ Liên Thành như chưa bao giờ tồn tại qua, sớm khôi phục trấn định ban đầu.
Ngày thứ hai, Phó Triêu Tuyên sáng sớm đã mời Giang Tiểu Lâu đến dược đường. Giang Tiểu Lâu nói: “Tra được cái gì sao?”
Sắc mặt Phó Triêu Tuyên cũng rất trầm trọng, hắn giơ lên một phong thơ nói: “Sư phụ ta dùng bồ câu truyền tin đến.”
” Thái Vô tiên sinh nói thế nào?”
“Sư phụ theo mạch tượng mà ta miêu tả phán đoán, đó không phải bệnh, mà là trúng độc !” Đáy mắt Phó Triêu Tuyên nặng nề, trong thanh âm mang theo bất an hiếm thấy.
Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngồi ở ghế trên, trong miệng thì thào mặc niệm một lần: “Không phải bệnh, mà là trúng độc………………”
“Phải, có người cho Tạ lão gia dùng độc dược mạn tính, sư phụ đã ngựa không ngừng vó câu chạy về , nhưng nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày mới có thể chạy về kinh thành, cho nên phân phó ta trước dùng thuốc giải độc ngăn tạm thời ……….”
“Ngươi nói thật?” Giang Tiểu Lâu nhếch môi cho tới giờ luôn lộ vẻ tươi cười ôn hòa, giờ phút này lại tan thành mây khói .
“Phải.” Phó Triêu Tuyên không chút do dự nói.
Tạ gia
Tạ Khang Hà bắt đầu lâm vào hôn mê, Vương di nương gấp đến độ hoang mang lo sợ, những người khác cũng đều chìm vào mây đen u ám. Trải qua cả một đêm dày vò, Vương di nương cũng đi theo ngã bệnh, nhất thời không người chống đỡ đại cục. Tạ Nguyệt bởi vì là đại tiểu thư, phải thay mẫu thân chưởng quản gia vụ, Tạ Hương liền ghé vào bên cạnh nàng khoa tay múa chân, chết sống cũng không chịu trước ở giường bệnh chiếu cố Tạ Khang Hà. Tạ Nhu là tài nữ gió thổi qua liền ngã, để nàng ngâm gió ngợi trăng, chăm sóc hoa cỏ thì được, muốn nàng chiếu cố bệnh nhân, quả thực so với lên trời còn khó hơn. Về phần Tạ Xuân, nàng căn bản chính là đứa nhỏ, liên tiếp hai lần từ trong tay tỳ nữ đoạt lấy chén thuốc lại sơ ý làm đổ, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Tạ gia loạn thành một đoàn.
Thẳng đến Tạ Du ra mặt tự mình chiếu cố Tạ Khang Hà, cục diện mới ổn định xuống. Tạ Du là một nữ tử săn sóc vô cùng cẩn thận, chiếu cố Tạ Khang Hà cũng rất là tỉ mỉ, cả ngày tự mình hầu hạ bưng thuốc, cực nhọc cả ngày cả đêm. Người khác khuyên nàng đi nghỉ ngơi, nàng lại hai mắt đẫm lệ, rất là kiên trì: “Phụ thân đối với ta ân trọng như núi, ta tất nhiên phải canh giữ ở trước giường bệnh tẫn hiếu, làm sao có thể để lại phụ thân một mình lúc này?”
Vì thế, mọi người Tạ gia ở sau lưng nghị luận, nói tứ tiểu thư trong ngày thường vô thanh vô tức, nào ngờ lại là đại hiếu nữ, cuối cùng không cô phụ tấm lòng thương yêu của lão gia.
Buổi chiều, Giang Tiểu Lâu lại thỉnh Ngũ Thuần Phong đến, nhất thời khiến cho sóng to gió lớn, mỗi người ghé mắt bàn luận.
Tạ Du ngăn ở cửa, thân hình nhu nhược ẩn ẩn tỏa ra một loại uy hiếp: “Giang tiểu thư, ngươi có ý gì, phụ thân là sinh bệnh, cũng không phải bị quỷ ám, ngươi mời một tên đạo sĩ vào trong phủ để làm gì?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một cái, thần sắc lãnh đạm: “Ngũ đạo trưởng cũng không đến đuổi quỷ, hắn còn có thể chữa bệnh. Tứ tiểu thư, mời ngươi tránh ra!”
Tạ Du cau mày, cũng là nửa bước không lùi, hai mắt xinh đẹp đầy giận dữ: “Giang tiểu thư, uổng cho phụ thân thương ngươi, hiện tại hắn sinh bệnh, ngươi không ở bên người chiếu cố hắn còn chưa tính, lại còn mang đến ngoại nhân tranh cãi ầm ĩ. Bất luận ngươi như thế nào nói, ta cũng không hội cho các ngươi đi quấy rầy phụ thân thanh tĩnh!”
Nghe nàng nói như vậy, nhóm tỳ nữ trong phòng tuy rằng không mở miệng, trong lòng lại đều đồng ý với lời nói của nàng. Giang Tiểu Lâu đem Ngũ Thuần Phong thỉnh về, nếu nhất thời làm ầm ĩ, Tạ lão gia bệnh nặng hơn, trách nhiệm này có ai dám đảm đương?
Một cánh tay thon dài đẩy ra động tác ngăn cản của Tạ Du: “Tứ muội, để nàng đi vào, có vấn đề gì để ta đến gánh vác.”
Tạ Du cả kinh, kinh ngạc trừng mắt đối phương, phảng phất không dám tin: “Đại ca, huynh sao có thể nghe nàng yêu ngôn hoặc chúng, cho tên đạo sĩ này vào phòng, lỡ như quấy nhiễu phụ thân dưỡng bệnh, vậy phải làm sao?” Nàng nói tình chân ý thiết, nước mắt lại rào rào hạ xuống, mọi người không biết sự tình cũng bị nàng cảm động .
Giang Tiểu Lâu thấy nàng giả vờ trưng ra một bộ dáng đau thương, khóe miệng mang ý cười, ẩn hàm trào phúng.
Trên mặt Tạ Liên Thành không có nửa điểm do dự: “Ta đã nói qua, trách nhiệm do ta gánh vác ! Ngũ đạo trưởng, mời vào thay phụ thân xem bệnh đi. Người tới, đem tứ tiểu thư dìu ra ngoài.”
Trong phòng tỳ nữ bất đắc dĩ, tiến lên đỡ Tạ Du tránh sang một bên, Tạ Du nâng ống tay áo che mặt, mặt lộ vẻ bi thương.
Ngũ Thuần Phong gật đầu, lại vừa không bắt mạch cũng không nhìn Tạ Khang Hà, chỉ lập tức phân phó tỳ nữ chuẩn bị giấy và bút mực. Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hắn tay cầm bút lông, trong miệng lẩm bẩm, bên người đạo đồng cung kính đưa lên chu sa. Hắn rồng bay phượng múa, chỉ chốc lát sau lá bùa đã họa thành. Hắn nhìn lá bùa, sắc mặt ngưng trệ, hai tay tạo thành chữ thập, một bộ dáng sâu xa khó hiểu. Ngừng một chút, đem lá bùa cầm ở trong tay thổi một hơi, nào ngờ lá bùa không hỏa tự cháy.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thẳng đến lá bùa ở trong lòng bàn tay hắn chậm rãi cháy hết, biến thành một đống tro tàn. Hắn mới cất âm thanh lạnh lùng nói: “Mang nước đến!”
Chờ tỳ nữ bưng chậu nước trong lên, Ngũ Thuần Phong nhìn không chớp mắt, lập tức đem tro của lá bùa bỏ vào trong nước, nhẹ nhàng thổi một hơi, bưng bát bước hướng tới bên giường, cao giọng nói: “Đem nước bùa đút Tạ lão gia uống xong, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ!”
Tạ Liên Thành nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, đã thấy nàng hơi mỉm cười, mở miệng phân phó : “Chiếu theo lời đạo trưởng mà làm.”
Tỳ nữ vội vàng nâng nửa người Tạ Khang Hà dậy, dùng muỗng nhỏ đút nước bùa. Tạ Khang Hà uống một chút dừng một chút, nửa chén nước một hồi lâu mới xuống bụng.
Tạ Du ở một bên thấy rõ, đôi mắt nhiễm sương lạnh : “Đạo trưởng, dám hỏi một câu, nước bùa của ngươi dùng để làm gì ?”
Ngũ Thuần Phong dè dặt sờ sờ chòm râu chính mình: “Ta hướng thiên sư mượn pháp, nước bùa dùng nước tuyết trên đỉnh núi, cỏ linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm, Tạ lão gia trong cơ thể khô nóng, nước bùa tất nhiên là thuốc trị bệnh.”
Tạ Du chỉ cảm thấy đối phương nói năng bậy bạ, thần sắc cũng là buông lỏng, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn Giang Tiểu Lâu.
Trên giường Tạ Khang Hà đột nhiên nôn mửa một trận, tỳ nữ còn không kịp nâng, hắn đã ghé vào bên giường, hộc ra vô số màu đen, không khí trong phòng nháy mắt quẩn quanh mùi tanh hôi.
Mọi người nhìn thấy tình hình này, tất cả đều biến sắc.
Tạ Du biến sắc: “Giang Tiểu Lâu, ngươi đang cất chứa tâm tư gì! Lại dám thông đồng với đạo sĩ đến hại phụ thân ta!”
Lão thiên gia quả thực như cùng Tạ Du đối nghịch, nàng vừa mới dứt lời, Tạ Khang Hà thẳng người lên: “Thật thoải mái, thật thoải mái !”
Chính là đem tất cả vật không sạch sẽ đều phun ra, Tạ Khang Hà vốn sắc mặt xanh xao vàng vọt, chậm rãi khôi phục huyết sắc ban đầu.
Ngũ Thuần Phong nói: “Lập tức đi sắc thuốc cho Tạ lão gia uống, không quá ba ngày, ta cam đoan hắn có thể đứng lên được!”
Tạ Du phút chốc sắc mặt trắng bệch, thoáng cái tràn đầy thân thiết nói: “Phụ thân, thật sự cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ?”
Tạ Khang Hà gật đầu, nói: “Nghe đạo trưởng , lập tức đi hầm dược!”
Tỳ nữ chỉ chốc lát sau bưng chén thuốc đến, Tạ Du vươn một đôi bàn tay trắng nõn đang muốn tiếp nhận, ai ngờ Tạ Khang Hà lấy tay chống đỡ, cố gắng ngồi dậy, hắn há miệng đem thuốc uống xong, vui sướng thở ra một hơi: “Đạo trưởng, ngươi đã cứu ta một mạng, hết sức cảm tạ ngài !”
Bàn tay Tạ Du nháy mắt cứng đờ, lại không dấu vết thu hồi, trên mặt tiếp tục mang theo ý cười, giống như vô hạn vui mừng.
Ngũ Thuần Phong mỉm cười: “Tạ lão gia, ngươi cả đời làm nhiều việc thiện, sinh mệnh không nên ngừng tại đây. Người sống lâu chính là do trời phán định, những người khác căn bản khống chế không được!”
Tạ Du càng tỏ ra săn sóc hiếu thuận: “Đúng vậy, mệnh phụ thân sẽ không dễ chấm dứt như vậy , thật sự là cảm ơn trời đất!”
Ngũ Thuần Phong lại tiếp tục nhắc nhở: “Từ hôm nay trở đi, Tạ lão gia phải nằm trên giường mười ngày, sau ngày đó mới có thể hoàn toàn khang phục.”
Tạ Liên Thành tự mình đưa Ngũ đạo trưởng rời đi, Tạ Du đứng ở bên giường, ánh mắt hồng hồng, lã chã chực khóc, sợ hãi nói: “Phụ thân, ngài từ nay về sau nên bảo trọng thân thể, trăm ngàn lần đừng làm nữ nhi sợ , nữ nhi sao có thể chịu được lần thứ hai.”
Tạ Khang Hà mỉm cười nhìn nàng: “Đạo trưởng không phải nói ta không sao rồi sao, hài tử ngốc, đừng lo lắng. Ngươi hai ngày qua đã vất vả , trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Du hết lòng buông lời quan tâm, mới vẻ mặt vui mừng lui ra.
Ra cửa, Tạ Du nhìn Giang Tiểu Lâu, thần sắc tràn ngập cảm kích: “Giang tiểu thư quả nhiên mời đến đạo sĩ giỏi giang, thuốc đến bệnh trừ, làm cho người ta bội phục.”
Giang Tiểu Lâu nhìn liếc mắt Tạ Du một cái, vẻ mặt quan sát kỹ.
Sắc mặt Tạ Du khẽ biến: “Vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi, thật sự xin lỗi. Bất quá, phụ thân lúc đầu vẫn khỏe mạnh, chỉ cùng ngươi ở thư phòng nói chuyện mấy câu, liền ngã bệnh…………… Ta trong lòng vẫn khó hiểu, muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh âm Tạ Du uyển chuyển, giống như chim hoàng oanh, nhưng từng câu từng chữ lại ẩn hàm thâm ý, tựa hồ chỉ trích Giang Tiểu Lâu không phải, Giang Tiểu Lâu khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lạnh lẽo: “Thị phi công đạo tại lòng người, ta nếu không hy vọng bá phụ khỏi hẳn, vì sao phải dẫn người đến trị liệu?”
Tạ Du nhẹ nhàng thở dài: “Tất nhiên, vì muốn lấy lòng phụ thân, có người luôn không từ bất cứ việc xấu nào.” Nàng nói xong, gương mặt xưa nay lãnh diễm tươi sáng, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Tiểu Lâu.
Trong nháy mắt, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy ánh mắt kia giống như một con rắn âm lãnh, trơn trượt dính nhớp trực tiếp khoét vào trái tim, lơ đãng cắn ngươi một ngụm, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa, lộ ra xương trắng ……………….
/291
|