Tạ Nguyệt đang nói đến hí khúc thịnh hành hiện nay trong kinh thành, còn hỏi Giang Tiểu Lâu có thích đánh đàn hay không, không khí vô cùng hòa hợp. Chờ Tạ Nguyệt hưng phấn nói một tràng dài, bỗng nhiên phát hiện Giang Tiểu Lâu nhìn hướng cách đó không xa, không khỏi ngừng nói, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy được một nữ tử đứng ở lương đình đối diện, y phục nhẹ nhàng phiêu đãng, thân hình đơn bạc, phảng phất như một trận gió lướt qua có thể thổi bay nàng ta.
Đúng lúc này, Mạch Nhi hoang mang rối loạn chạy tới, ý đồ muốn kéo Tạ Du đi, còn nhỏ giọng nói điều gì. Tạ Du lại gạt nàng qua, biểu tình lãnh đạm đi tới.
Tạ Nguyệt nhướng cao mày, nhìn Giang Tiểu Lâu cười nói: “Đây là tứ muội của ta, ngày hôm qua vừa mới gặp, nàng thường ngày không thích náo nhiệt, hôm nay hiếm khi khó được xuất hiện tại đây.” Vừa dứt lời, Tạ Du đã không mặn không nhạt trả lời: “Đại tỷ, ta là nữ nhi Tạ gia, chiêu đãi khách nhân sao lại không bảo ta cùng nhau đến.”
Thần sắc của nàng lạnh lùng, thanh âm tuy rằng không cao, nhưng cũng làm cho người ta nghẹn họng nói không nên lời, một câu vừa thốt làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tạ Du ngày thường thích cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu quây quần một chỗ, hai người đều là bộ dạng văn văn tĩnh tĩnh [1], ôn nhu nhược nhược, nhị tiểu thư cả ngày chăm sóc hoa cỏ, tứ tiểu thư Tạ Du yêu thích thi từ, hai người các nàng cũng không hứng thú tham gia hoạt động trong phủ, càng miễn bàn nhắc đến việc chiêu đãi khách nhân. Tạ Nguyệt bị lời nàng nói mạc danh kỳ diệu [2] , sắc mặt không khỏi có chút trầm xuống. Chính mình vừa mới cũng không cố ý khó xử nàng, Tạ Du này không phải cố ý đến phá đám sao?
[ 1 ] dịu dàng ít nói , an tĩnh
[ 2 ] không giải thích được
Trong khoảnh khắc, Tạ Du giống như chim én nhẹ nhàng đi tới, nàng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ôn hoà nói: “Hôm qua cách khá xa, ta cũng không có thấy rõ ràng, hôm nay vừa thấy, Giang tiểu thư quả nhiên là chu nhan rực rỡ, xinh đẹp tuyệt trần, thật sự xứng với danh tiểu mỹ nhân.”
Hai tỷ muội Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương đều có chút ngượng ngùng , các nàng tuy vẫn phòng bị Giang Tiểu Lâu, lại còn không có biểu hiện thái độ âm dương quái khí, cũng không thể đánh mất mặt mũi trước người khác. Tâm niệm Tạ Nguyệt vừa chuyển, không khỏi mở miệng: “Tứ muội muội, sao lại không có lễ phép như vậy.”
Tạ Du lãnh đạm nhìn nàng một cái, nói: “A, ta bất quá là khen dung mạo Giang tiểu thư xinh đẹp, sao lại nói không có lễ phép ? Đại tỷ, ngươi hỏi Giang tiểu thư một chút, xem nàng có để ý hay không.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, câu hỏi của nàng làm mọi người sửng sốt. Vị tứ tiểu thư này, ngày hôm qua còn êm đẹp , hôm nay vì sao sinh ra nhiều địch ý như vậy? Chính mình ở trong này ngồi, chưa bao giờ cùng nàng từng có chút mâu thuẫn, việc đaang diễn ra, xác thực có chút không đúng !
Mạch Nhi đầy mặt mỉm cười ngăn lại Tạ Du nói: “Tứ tiểu thư, ngài vừa rồi thổi phong, không phải nói nhức đầu sao ? Chúng ta đi về trước nghỉ tạm, sau đó lại đến gặp khách.”
Tạ Du sa sầm mặt, nói: “Đại tỷ cùng tam tỷ đều ở trong này, ta sao có thể ngang nhiên bước đi, này khởi là Tạ gia đạo đãi khách đâu? Ta không đi, ta muốn lưu lại, tin tưởng Giang tiểu thư cũng muốn ta ở lại.” Nói xong, nàng ngước một đôi mắt đẹp nhìn Giang Tiểu Lâu.
Thần sắc Ly Tuyết Ngưng lộ vẻ lo lắng, Giang Tiểu Lâu mới vào Tạ phủ, đến tột cùng là dạng địa phương gì, lại tự dưng xuất hiện một thù địch, làm người ta nói không nên lời cách ứng phó. Ai ngờ lời nói Giang Tiểu Lâu thập phần tự nhiên, tươi cười ôn hòa như ban đầu: “Tứ tiểu thư nói phải, đây là Tạ gia, đương nhiên khách tùy chủ liền.”
Mạch Nhi vẫn là lo lắng Tạ Du làm ra chuyện thất lễ, không khỏi lặng lẽ kéo kéo của tay áo nàng, Tạ Du lại cười lạnh đẩy nàng ra nói: “Ngươi tránh ra cho ta, khi nào thì chủ tớ đảo ngược, chủ khách chẳng phân biệt được, thế nhưng đến phiên một nha đầu đến quản tiểu thư ?”
Nàng nói xong một câu, liền bước nhanh hướng Giang Tiểu Lâu đi tới hai bước, Ly Tuyết Ngưng thấy nàng cước bộ phi nhanh, nhất thời bất an, sợ nàng gây bất lợi, theo bản năng đứng lên. Ai ngờ nàng chính là khinh miệt nhìn Ly Tuyết Ngưng, thuận thế ngồi xuống ngay tại bên cạnh Giang Tiểu Lâu, thân thể dính sát sao không kẽ hở, nở ra nụ cười tươi tắn : “Giang tiểu thư, ta vừa thấy ngươi liền cảm thấy thân thiết vô cùng, có thể thấy được chúng ta rất có duyên phận.” Nàng vừa nói, một bên đi lên chủ động cầm tay Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gián tiếp chạm được tay Tạ tứ tiểu thư , chỉ cảm thấy một đôi tay toát ra hơi thở lạnh lẽo, mềm mại không xương, nàng nhưng cũng không khẩn trương, chính là tựa tiếu phi tiếu chống lại ánh mắt Tạ Du .
“Đúng vậy tứ tiểu thư, chúng ta xem như nhất kiến như cố [3] .” Thật sự là nhất kiến như cố, hay là vừa thấy thành thù, Giang Tiểu Lâu còn không biết sao lại phát sinh cừu hận. Nếu nói là ghen tị chính mình dung mạo xinh đẹp, hôm qua lần đầu gặp mặt nàng mặc dù có chút đố kỵ , lại còn không có thể hiện rõ thần sắc như vậy, hôm nay đột nhiên khác lạ, chẳng lẽ là nghe nói gì đó? Nhưng đến tột cùng là dạng tin tức gì, có thể làm cho một nữ hài tử cao quý lãnh đạm sinh ra dũng khí này.
[ 3 ] mới quen đã thân
Tạ Nguyệt nghiễm nhiên là trưởng tỷ trong nhà, rất khí phái, hơn nữa nàng cũng xưa nay không thích Tạ Du luôn trưng ra thái độ lạnh lùng, không khỏi gương mặt càng trầm: “Giang tiểu thư là khách nhân, tự nhiên sẽ không so đo thất lễ của ngươi, nhưng không mời mà tới cũng không phải là thói quen tốt, tứ muội, ngươi vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đây là rõ ràng hạ lệnh đuổi khách, hơn nữa là một chút mặt cũng không lưu lại cho Tạ Du. Tạ Du chỉ cảm thấy thanh âm đối phương giống như mũi đao sắc bén, oán khí chặn giữa lồng ngực, lại cố ý không để ý tới, chính là cười khanh khách nói: “Giang tiểu thư, chúng ta sân dựa vào là rất gần, ta đưa ngươi trở về đi.” Nàng vừa nói, tay đã muốn đem Giang Tiểu Lâu nâng dậy, cũng không biết khí lực từ nơi nào đến, đủ để làm người khác kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu nếu cường ngạnh gạt tay nàng ra, thứ nhất không có cấp bậc lễ nghĩa, thứ hai làm người chê cười, nàng chính là cười cười: “Đã vậy, liền làm phiền Tạ tứ tiểu thư .” Ly Tuyết Ngưng đi theo đứng lên, ánh mắt hơi bất an.
Thời điểm lướt qua bên người Tạ Nguyệt, Tạ Du lạnh lùng , chậm rãi đem cằm nâng lên, mỉm cười liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt âm thầm cất giấu một tia cao ngạo pha lẫn khinh miệt.
Vì thế, nàng thành công nhìn đến khuôn mặt kiều mỵ như ánh mặt trời của đại tỷ, chậm rãi biến sắc, tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi không tiếng động mắng nàng. Tạ Du cảm thấy trong lòng một trận khoái ý, nhẹ nhàng thư sướng bước xuống bậc thang.
Nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi, Tạ Hương lấy khăn gấm ấn vào ngực, hơi chán ghét nói: “Nha đầu kia không chỉ không hiểu quy củ mà thần kinh còn có vấn đề, mất đi sự sủng ái của phụ thân, thật không biết nàng ta sẽ thế nào —— “
Nói tất nhiên chính là Tạ Du.
Tạ Nguyệt gắt gao nhíu mày, cơ hồ ngăn không được đáy mắt ghét cay ghét đắng, phân phó nói: “Chúng ta cũng cùng đi nhìn xem.”
Tạ Hương gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi theo .
Hai người vừa mới tới hoa viên, lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng thét chói tai, không khỏi đều thay đổi sắc mặt.
“Người tới, tứ tiểu thư rơi vào trong hồ ……..” Này thanh âm cắt qua Tạ gia bình tĩnh trên không.
Đến khi tỷ muội Tạ Nguyệt đuổi tới, trong hoa viên sớm có không ít tỳ nữ ma ma vội vàng chạy tới . Toàn thân Tạ Du ướt đẫm run rẩy từng trận, Mạch Nhi mang theo âm thanh khóc nức nở nói tứ tiểu thư ngã vào trong hồ, tất cả mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, khu hoa viên dẫn nước chảy, mặt ngoài thoạt nhìn trong suốt phản chiếu hình ảnh rõ ràng, trên thực tế nước rất sâu, tứ tiểu thư đang êm đẹp, sao vô duyên vô cớ ngã xuống .
Rất nhanh, toàn bộ trên dưới Tạ gia đều bị kinh động .
Tóc tai Tạ Du tí tách nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt hồng hồng , thân hình nho nhỏ bao trùm trong áo choàng rộng thùng thình càng nổi bật bộ dáng yếu ớt của nàng, chờ nàng thấy Tạ Khang Hà xuất hiện , liền lập tức khóc lớn nhào vào hắn trong lòng: “Phụ thân!”
Tạ Khang Hà sửng sốt, vội vàng nâng mặt nàng lên: “Làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại rơi vào trong hồ?”
Vương Bảo Trân ở một bên cũng là lòng như lửa đốt truy vấn: “Mạch Nhi, ngươi chiếu cố tứ tiểu thư thế nào!”
Mạch Nhi lắp bắp: “Nô tỳ… Nô tỳ…” Không tự chủ được liền đem mắt hướng qua Giang Tiểu Lâu.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn không có chú ý tới loại động tác nhỏ này của nàng, nhưng là Tạ Du giống con cá nhỏ bé dựa dẫm ở trong lòng Tạ Khang Hà, thân mình run run lợi hại, hai tay gắt gao bắt lấy tay hắn, hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Dưới tình huống Tạ Khang Hà luôn mãi truy vấn, nàng giật giật mí mắt, chậm rãi vươn một bàn tay đến giật nhẹ tay áo hắn, nhát gan mười phần: “Phụ thân, không liên quan Giang tiểu thư, nàng không phải cố ý ………………”
Tạ Khang Hà giật mình nhìn Giang Tiểu Lâu, lộ vẻ sửng sốt.
Tiểu Điệp không tự chủ được biểu lộ giận dữ: “Ngươi nói lung tung gì vậy, rõ ràng chính bản thân ngươi tự ngã xuống , quản tiểu thư nhà ta chuyện gì!”
Trong nháy mắt, cao thấp lập hiện.
Tiểu Điệp dù sao không có trải qua quá loại chuyện ly kỳ này, đối với bên trong cổng lớn đại trạch ẩn chứa nhiều phức tạp hoàn toàn không rõ, vừa ra khỏi miệng liền lộ ra khuyết điểm.
Tạ Du nước mắt giống như trân châu đứt dây rơi xuống không ngừng, tay lại vội vàng che gương mặt, quay mặt qua chỗ khác, chỉ thấy ngón tay như hành tước, móng tay như ngọc mài (**), nàng cố nén ủy khuất nói: “Phải, đều do ta không cẩn thận……”
(**) chỉ ngón tay thon nhỏ như hành tước, móng tay trơn nhẵn như ngọc mài
Gương mặt của nàng giống như một khối mỹ ngọc chạm khắc mà thành, vô cùng tinh xảo, phá lệ nhu nhược, làm tâm người ta sinh thương tiếc.
Giang Tiểu Lâu nghe xong lời này, cũng là cười mà không nói, không có nửa câu giải thích.
Ánh mắt Tạ Nguyệt như hạt châu vừa chuyển, trong lòng hạ chủ ý, trên mặt ngược lại do dự nói: “Phụ thân, Giang tiểu thư nhất định không phải cố ý , nàng có thể là không cẩn thận, chắc là……….. đến quá gần hồ mới sơ sẩy .”
Tạ Hương thích nhất gây sóng gió, hé ra cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn hát đệm: “Đúng vậy, nhất định là như vậy.” Bên ngoài thoạt nhìn các nàng đều vì Giang Tiểu Lâu giải thích, trên thực tế cũng là bỏ đá xuống giếng.
Đúng lúc này, Tạ Liên Thành nghe tin tức chạy tới, hắn nhìn thấy tình hình, không khỏi ngẩn ra. Tạ Du nhìn lên thấy hắn đến, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng đã muốn ngừng nước mắt, dường như một giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại chảy xuống cằm, thập phần thống khổ: “Đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe được tiếng kêu sợ hãi.” Tạ Liên Thành nói xong, ánh mắt ở trên người Tạ Du đảo qua, phát hiện trên người nàng đều ướt sũng nhếch nhác, một bộ dáng lã chã chực khóc, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là ta…….. Ta không cẩn thận rơi xuống nước , cũng may Mạch Nhi đúng lúc đem ta kéo lên…….” Tạ Du xoa xoa nước mắt, bao hàm kinh hách run lên.
Ly Tuyết Ngưng không khỏi mặt nhăn mày nhíu, một vị tứ tiểu thư thoạt nhìn thanh cao lãnh đạm, công phu diễn trò một chút cũng không kém, căn bản chính là kẻ giỏi sau lưng cáo trạng !
“Rõ ràng chính là Giang tiểu thư ——” Mạch Nhi theo bản năng thốt ra, còn chưa có nói xong, chợt nghe Tạ Du khẽ quát một tiếng: “Không được nói bậy!”
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, Tạ Nguyệt không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ là Tạ Du vừa rồi cùng nàng trò chuyện không thoải mái, nàng liền gây hấn trả thù, nhưng trực tiếp động thủ, không khỏi cũng quá ương ngạnh, nửa điểm đều không có phong thái của khách nhân……… Thực rõ ràng, mọi người ở đây tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng đều hoặc nhiều hoặc ít suy đoán theo hướng đó.
“Ngươi muốn nói, là Giang tiểu thư đẩy tiểu thư nhà ngươi xuống hồ ?” Thần sắc Vương Bảo Trân kinh ngạc, trong miệng lại chất vấn Mạch Nhi.
Mạch Nhi muốn nói lại thôi.
Tạ Du vội vàng nói: “Ta không sao , di nương không cần lo lắng cho ta. Việc này trăm ngàn không cần truy cứu, chớ để quấy nhiễu khách nhân……….”
Vương Bảo Trân hỏi nhìn Tạ Khang Hà, chuyện này thập phần đặc thù. Tạ tứ tiểu thư là dưỡng nữ, Tạ Khang Hà đối với nàng so với người khác chiếu cố ba phần, nhưng Giang Tiểu Lâu vừa tới, xem như khách quý, hai người kia phát sinh xung đột, chỉ còn xem Tạ Khang Hà sẽ giúp ai ………… Tựa hồ giúp ai cũng không tốt.
Tạ Khang Hà không nghĩ làm Giang Tiểu Lâu mất hứng, chỉ có thể lựa chọn ủy khuất Tạ Du, liền vung tay cao lên: “Hết thảy đều là hiểu lầm, chuyện này không cần nhắc lại .”
Tạ Du cúi đầu, che lại con ngươi đắc ý. Lời này vừa ra, Giang Tiểu Lâu ở trong lòng phụ thân nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu, thời gian trôi qua, còn sợ đuổi không được nàng sao?
“Phụ thân, ta tin tưởng Giang tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ làm loại chuyện này.” Tạ Liên Thành lại trong thời khắc chỉ mành treo chuông mở miệng, lập tức ánh mắt hắn bình tĩnh chuyển hướng Giang Tiểu Lâu, “Có thể giải thích cho chúng ta nghe chuyện gì đã xảy ra không ?”
Hắn thanh âm thuần hậu, thập phần ôn nhuận, gọi người cảm thấy trong lòng thoải mái, không có chút chất vấn ý tứ, thuần túy là muốn muốn đem sự tình biết rõ ràng.
Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu đứng ở bên cạnh nhìn Tạ Du biểu diễn, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, cũng không có nói nhiều nửa câu. Giờ phút này Tạ Liên Thành hỏi nàng, đáy mắt nàng hiện lên mỉm cười, trên mặt lại thập phần áy náy bất an: “Chính là…………ta đem tứ tiểu thư đẩy xuống hồ.”
Tạ Khang Hà sửng sốt, không dám tin nhìn nàng.
Tạ Liên Thành không khỏi giật mình, tạm dừng một lát, mới nói: “Vì sao?”
Giang Tiểu Lâu trừng mắt nhìn tình, tựa hồ do dự không thôi, mới khó xử kéo một góc tay áo lên. Mọi người đầu tiên là bị thu hút cổ tay tuyết trắng của nàng, lại nương theo ánh mặt trời nhìn kỹ, mới phát hiện trên cổ tay một lỗ rất nhỏ, đứng ở xa xa là nhìn không thấy , chỉ có đứng ở gần mới có thể phát hiện kích cỡ giống như lỗ kim, chung quanh lại sưng thật lớn, hồng hồng một mảnh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Giang Tiểu Lâu từ tốn nói: “Vừa rồi tứ tiểu thư và ta cùng nhau đi dạo bên hồ , không hiểu sao bất ngờ bay tới một con ong độc, ngay tại lúc nó bay quanh hai bên má tứ tiểu thư, ta lo lắng nàng bị chích, theo bản năng đẩy nàng, ai ngờ nàng nhất thời không đứng vững, thẳng tắp liền hướng trong hồ ngã xuống . Ta hiện ở trong lòng vô cùng áy náy, đều là ta không tốt, dùng sức quá lớn, nghĩ đến tứ tiểu thư yếu đuối , đương nhiên đứng không vững.”
Nghe thấy lời này, Tạ Khang Hà chấn động, lập tức quay đầu nhìn phía Tạ Du, phát hiện trên tóc của nàng cài một đóa hải đường màu trắng, thập phần thu hút ánh mắt người khác, không khỏi giận tái mặt nói: “Du nhi, ngươi sao cũng học ngũ nha đầu không quy củ như vậy, êm đẹp đội hoa nhi, đưa tới ong mật cũng không biết, còn làm liên lụy tới Tiểu Lâu!”
Tạ Khang Hà xưa nay đối với Tạ Du vẻ mặt ôn hoà, so với nữ nhi thân sinh còn thương tiếc coi chừng nàng hơn, chưa bao giờ lộ ra thái độ nặng nề giận dữ như vậy. Trong nháy mắt nhìn thấy, cả người Tạ Du đều cứng đờ, cơ hồ ngay cả nói đều nói không nên lời .
Tạ Du tâm niệm nhanh chuyển đổi, phụ thân hoài nghi ong độc vô cùng có khả năng là đóa hoa hải đường trên đầu nàng đưa tới , Giang Tiểu Lâu vì giúp nàng tránh bị chích, trên cánh tay còn có dấu vết bị ong độc chích, đây là không thể làm giả , chính mình lại oan uổng nói là Giang Tiểu Lâu đẩy nàng xuống………. Thấy thế nào đều là Tạ Du cố tình gây sự, trong lòng nàng quýnh lên, không khỏi nhìn Giang Tiểu Lâu, mắt nước lưng tròng: “Ta…… Ta không nhìn thấy ong mật……”
“Ong mật thật ra không ngại , mà đó là ong độc, ” Giang Tiểu Lâu nâng cổ tay lên cho Tạ Du xem, thần sắc ôn nhu, lại phảng phất bộ dáng rất khó chịu, “Thái Vô tiên sinh đã từng nhắc nhở , vào mùa này trong hoa viên dễ dàng xuất hiện ong độc, nọc ong độc tiến vào trong máu, nahnh chóng nóng rực sưng đỏ…….”
“Đâu chỉ là sưng đỏ, Thái Vô tiên sinh còn nói khả năng sẽ xuất hiện mụn nước hoặc tụ huyết, nghiêm trọng nhất là làn da bị hoại tử !” Ly Tuyết Ngưng luôn luôn tại bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, tính tình nàng luôn ôn hòa, giờ phút này biểu tình khó nén tức giận, “Tiểu Lâu ngươi cũng thật là , tránh đi thì tốt rồi, vì sao muốn tiến lên, chính ngươi còn không biết có dị ứng với nọc ong hay không, Thái Vô tiên sinh nói, thân thể ngươi suy yếu dễ dàng phát sinh triệu chứng khó thở, trái tim suy kiệt thậm chí đi đời nhà ma ! Hảo tâm cứu người lại bị hiểu lầm, ngươi lại có lý do gì đẩy tứ tiểu thư xuống nước, hoài nghi quả thực không có căn cứ.”
Nàng tiếp lời rất nhanh, có trật tự chỉnh tề vô cùng.
Thái Vô tiên sinh xác thực có nói qua, cũng nhắc nhở các nàng phải đặc biệt cẩn thận ong độc. Nhưng hắn cũng không có nói nặng nề như vậy, nếu không phải ong độc kết thành đàn công kích, cũng sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhiều lắm chỉ là sưng đỏ, ngứa ngáy ba đến năm ngày mà thôi.
Nhưng tại thời điểm này, nói càng nghiêm trọng, Tạ Du đắc tội lại càng lớn.
Ánh mắt Mọi người nhìn về phía Tạ Du đều có điểm khác thường, ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, yêu thích hoa cỏ cài trên đầu đó là thiên chân hoạt bát, tứ tiểu thư ngươi cài hoa cũng liền thôi, liên lụy người khác còn muốn khóc lóc kể khổ. Vừa rồi khóc sướt mướt chọc người thương tiếc, hiện tại từ vô tội liền biến thành trả đũa, không phân rõ thị phi.
Vương Bảo Trân nhìn nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời nhận không ra nàng nói thật hay giả. Xem thần sắc nàng, ngôn hành cử chỉ thản nhiên ứng đối, miệng vết thương lại sưng đỏ, thập phần xác thật, không giống như đang nói dối. Nhưng cũng không khỏi quá khéo đi……………..
Tạ Du lặng lẽ trừng mắt nhìn Mạch Nhi một cái: “Đều là ngươi nói lung tung, thiếu chút nữa oan uổng người tốt!” Nàng vừa nói, một bên tràn ngập áy náy nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, “Ta…… Ta…… Ta thật sự không biết, Giang tiểu thư, đều là lỗi của ta.”
Tạ Khang Hà thở dài, nói: “Ngươi nha, sự tình không có biết rõ ràng, thiếu chút nữa trách lầm Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu mười phần rộng lượng, mỉm cười đối đãi: “Không sao, bá phụ nói quá lời, bất quá là hiểu lầm mà thôi.”
Tạ Khang Hà rất nhanh phân phó hạ nhân: “Nhanh đi thỉnh đại phu thay Tiểu Lâu chẩn trị.”
Tạ Du không ngờ đến lời Giang Tiểu Lâu vừa nói ra, nói hai ba câu trở thành chính mình không phải, giờ phút này trên mặt cười cũng không được, khóc cũng không phải, thậm chí cứng ngắc chẳng ra cái gì cả.
Tạ Liên Thành đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt mang ý cười. Nha đầu kia vô thanh vô tức, thế nhưng lại rất xảo quyệt…………
Ly Tuyết Ngưng yên lòng, Giang Tiểu Lâu bề ngoài là người dịu ngoan hữu lễ, ngày thường quen thuộc, ôn nhu dễ thân. Nếu không biết nàng, nghĩ rằng nàng là quả hồng mềm tùy ý xoa nắn, vậy ngươi hoàn toàn sai lầm rồi. Ngoại nhân xem nàng hòa khí thân thiện, lại vĩnh viễn không thể biết sự giả dối, âm hiểm liên hệ cùng nàng một chỗ. Nàng dễ dàng không phát hỏa, cười tủm tỉm liền đem người khác thu thập .
Tạ gia thỉnh đại phu, cố ý thay Giang Tiểu Lâu cẩn thận kiểm tra, bảo đảm không có gì trở ngại mới rời đi . Tạ Khang Hà cùng Vương Bảo Trân nhắc nhở Giang Tiểu Lâu nghỉ ngơi cho tốt, hai tỷ muội Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương cũng an ủi một phen mới rời đi, lưu lại một mình Tạ Du đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đành phải nói: “Tiểu Lâu, hôm nay đều là ta không phải………………..”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên bưng một tách trà, chậm rãi uống một ngụm, nghe nàng nói chuyện cũng không ngẩng đầu, uống hơn phân nửa mới giương mắt nhìn nàng, bên môi mang theo tươi cười nhàn nhạt, nói: “Tứ tiểu thư không cần quá mức tự trách, ong độc không có mắt , sao có thể đoán trước.”
Tạ Du nghe xong không khỏi cả kinh, ngầm cắn răng, trên mặt lại chỉ có thể mang vẻ tươi cười nói: “Phải, đều do nó không có mắt, suýt nữa phá hỏng cảm tình của chúng ta .”
Hai người kia, có qua có lại, ngoài mặt nói ong độc nhưng ngụ ý lại sâu xa, Ly Tuyết Ngưng nghe không khỏi lắc lắc đầu.
Tạ Du rốt cục đứng dậy cáo từ, Tiểu Điệp lĩnh mệnh tiễn nàng ra ngoài, cũng là ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi , dù là vậy, nhưng vẫn trọn vẹn cấp bậc lễ nghĩa đưa tới cửa. Tạ Du ý bảo nàng không cần tiễn nữa, nhẹ nhàng xoay người nhanh chóng ly khai.
Tiểu Điệp nhìn bóng dáng nàng ta giống như chim én nhẹ nhàng rời đi, càng tỏ ra cáu giận, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu trở về. Chờ trở lại trong phòng, Tiểu Điệp không khỏi truy vấn: “Tiểu thư, Tạ tứ tiểu thư oan uổng người, còn tự mình ngã xuống hồ, tiểu thư không truy cứu nàng ta, chẳng lẽ ánh mắt hỏng sao?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, một đôi mắt trong suốt hướng nàng, mái tóc màu đen tuyền tỏa ánh sáng nhàn nhạt: “Vậy theo ý tứ của ngươi, phải nói như thế nào? Xông lên vạch trần âm mưu của nàng, kêu bá phụ giáo huấn nàng một chút sao.”
Tiểu Điệp nhất thời lòng đầy căm phẫn: “Đương nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua dễ dàng !”
Giang Tiểu Lâu chi cười yếu ớt: “Mới đến , ngươi liền như thế anh dũng dám vì, lá gan thật đúng là không nhỏ.”
Tiểu Điệp vừa nghe ý tứ Giang Tiểu Lâu không đúng, vội vàng ưỡn lưng nghiêm mặt cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ còn không phải vì người bênh vực kẻ yếu sao?”
“Về sau ngôn hành cử chỉ, đều phải động não. Ta hôm nay làm như vậy, bất quá là lưu lại mặt mũi cho Tạ bá phụ. Nếu đem sự tình nháo lớn, trên mặt mọi người rất khó coi. Ta cùng Tạ tứ tiểu thư lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải cùng truy mãnh đả [ 4 ] ?” Giang Tiểu Lâu nói xong, nàng chỉ là tiện thể mượn chuyện ngẫu nhiên bị ong đốt lúc còn ngụ ở dược đường của Thái Vô tiên sinh để đục nước béo cò mà thôi, chính là hy vọng tình thế vững vàng giải quyết.
[ 4 ] cạn tào ráo máng >>>>> ví việc cư xử tệ với nhau đến mức chẳng còn chút tình nghĩa gì.
Trong lòng Tiểu Điệp còn có chút tức giận bất bình, cũng không dám cùng Giang Tiểu Lâu tranh cãi.
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp, không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi nha, Tiểu Lâu chưa từng để người ta gia khi dễ qua, nàng khoan dung người khác, vì sao ngươi lại không thể? Lấy việc dĩ hòa vi quý, có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, không phải chuyện tốt sao?”
Ly Tuyết Ngưng luôn có tấm lòng nhân hậu, từ góc độ tha thứ mà lý giải vấn đề này, lại không biết trong lòng Giang Tiểu Lâu lại nảy ra tính toán khác . Một chút việc nhỏ, căn bản không thể xúc phạm tới địa vị tứ tiểu thư ở Tạ gia, chỉ là điều thừa, lãng phí võ mồm.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nhìn về phía Tuyết Ngưng, ánh mắt đối phương rất trong suốt , mặc dù có năm tháng đầu hạ ưu thương, nhưng mà càng nhiều hơn chính là tĩnh lặng, giống như bảo thạch màu đen tự nhiên sáng chói mắt, luôn luôn đầy lòng từ bi, thấu hiểu, chất chứa cảm tình sâu lắng.
Giang Tiểu Lâu không khỏi nhớ tới chính mình, mỗi lần soi gương, nàng luôn tránh đi ánh mắt kia. Bất tri bất giác,trong ánh mắt nàng chất chứa rất nhiều cừu hận, chuyên chú mà dã tâm bừng bừng, lúc nào cũng thời thời khắc khắc đang chờ đợi cắn xé con mồi.
Nàng là người như vậy, vì sao lại có bằng hữu như Ly Tuyết Ngưng ……………….
“Chỉ sợ người ta lại không muốn !” Tiểu Điệp không chú ý tới vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, chính là âm thầm nhớ kỹ, vừa vặn tỳ nữ Tạ gia tên là Thiến Thiến tiến vào đổi trà. Tiểu Điệp liền trở về bộ dáng biết vâng lời liếc Thiến Thiến một cái, lập tức đem miệng ngậm chặt , không hề hé răng.
Ly Tuyết Ngưng nhìn dáng vẻ Tiểu Điệp khổ đại cừu thâm [5] , cảnh giác vạn phần bất giác cảm thấy buồn cười, nàng nghĩ đến nha đầu ngốc này, còn biết tai vách mạch rừng, cuối cùng không có ngốc lắm.
[ 5 ] ý chỉ mối thù sâu nặng
Tạ Du trở lại viện của mình, liếc mắt một cái nhìn thấy tỳ nữ đang ở tỉa cắt cành lá hoa hải đường trắng trong viện, không khỏi khí huyết dâng lên, rất nhanh đi qua, một phen đoạt lấy kéo trong tay tỳ nữ , răng rắc răng rắc, không lưu tình chút nào cắt rớt đóa hoa. Nàng chọn chọn một đóa hoa cắt, càng cắt càng là xấu hổ và giận dữ không thôi, đợi cho đóa hoa dần thưa thớt, lại giống nhau đem lòng nàng vò nát. Mạch Nhi nhìn từng đóa hoa rơi xuống, ngã lăn xuống đất, sợ kéo làm bị thương bàn tay trắng nõn của Tạ Du, nhất thời nóng nảy, nhanh chóng tiến lên đoạt kéo trong tay nàng: “Tiểu thư, ngươi đừng làm nô tỳ sợ ! Tiểu thư !”
Nàng vốn là có ý tốt, cũng không ngờ tâm tình Tạ Du lúc này không tốt, trong tay theo bản năng dùng một chút lực, kéonhất thời ở trong lòng bàn tay tuyết trắng của Tạ Du cứa vào thịt vẽ ra một đạo vết máu, máu cũng đồng thời trào ra, Tạ Du đột nhiên hét lên một tiếng, đem nàng hướng bên cạnh đẩy mạnh một cái.
Mạch Nhi kinh hãi đến cực điểm, có chút không đứng vững, ngã ngồi dưới đất.
“Ngươi muốn hại chết ta! Mỗi người trong nhà đều xem ta là kẻ dư thừa , hiện tại ngay cả nha đầu như ngươi cũng hùa theo các nàng cùng nhau khi dễ ta? Ngươi xem xem tay của ta!” Tạ Du phẫn nộ hét rầm lêm, người bên ngoài nếu là nghe thấy, tuyệt khó có thể tưởng tượng trong thân hình nho nhỏ của nàng có thể phát ra thanh âm bén nhọn chói tai như vậy.
Mạch Nhi cả người đều dọa ngây người, run lập cập, còn chưa kịp biện giải, cây kéo thoáng cái bay tới, nằm ở dưới chân của nàng, Mạch Nhi nơm nớp lo sợ , nhưng mà Tạ Du lại như một cỗ hỏa khí lạnh lẽo , đứng ở nơi đó sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ. Mạch Nhi sợ hãi, vội vàng đứng lên đỡ nàng, ai ngờ bị Tạ Du một phen đẩy ra. Trong viện xuất hiện động tĩnh lớn kinh động Cố ma ma trong phòng, nàng vội vàng bước nhanh đi ra, nhìn thấy tất cả tỳ nữ đều đứng ở dưới hành lang không dám tới gần, mà tiểu thư lung lay muốn ngã, Mạch Nhi chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, không khỏi mặt trầm xuống, nói: “Đều quên quy củ sao, còn không lo đi làm bổn phận của mình!”
Đám tỳ nữ cúi đầu lui xuống, đều không dám nhìn Cố ma ma một cái.
Cố ma ma chạy nhanh đi lên nâng Tạ Du, lại phóng ánh mắt hướng Mạch Nhi : “Ngươi là người chết sao, mau đỡ tiểu thư !” Mạch Nhi do do dự dự, còn không chờ tay nàng đến đỡ, Tạ Du không biết làm sao dậy nổi khí lực, một phen hất tay Cố ma ma thẳng bước vào phòng .
Cố ma ma vào cửa, chỉ thấy tứ tiểu thư ngồi ở trước gương, thân thể vẫn không nhúc nhích, chính là nhìn chằm chằm trong gương, vẻ mặt tràn ngập khác thường.
Tạ Du tuổi không lớn, nhưng lại có một loại phong vận độc đáo khác, mỗi cái nhăn mày mỉm cười của nàng, giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng. Có điều đã trải qua nền giáo dục cho các tiểu thư khuê tú, cho nên yên thị mị hành [ 6 ] mà nữ tử khác khó có thể sánh bằng. Chỉ là tươi cười cùng động tác hiển lộ trong nháy mắt, nàng đã phải ở trước gương luyện tập trăm ngàn lần, đem khí chất tiểu thư tôn quý cùng với ý vị phong lưu kết hợp hài hòa, làm cho người ta không tự chủ được tâm sinh trìu mến. Nhưng hiện tại, nàng lại hận không thể đập nát tấm gương này.
[ 6 ] hạ mắt quyến rũ – đi đứng ngượng ngùng
“Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, lúc ra ngoài còn vui vẻ , sao trở về liền tức giận. Bọn nha đầu không hiểu chuyện, muốn đánh muốn mắng còn không phải tùy ý ngài, phân phó nô tỳ một tiếng là được, sao có thể trước mặt người nhiều tức giận như vậy, lỡ như bị truyền ra ngoài vậy làm sao bây giờ !” Cố ma ma không tự giác nói. Nàng là nhũ mẫu của Tạ Du, trong phủ này là người thân cận nàng nhất.
Tạ Du quay sang , hé ra gương mặt tuyết trắng, nàng nhìn thoáng qua Cố ma ma, không lên tiếng, chỉ có hai hàng nước mắt dọc theo hai má chảy xuống.
“Ai nha, tiểu thư tốt của ta, ngài làm sao, đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với nô tỳ.” Con cái của Cố ma ma từ lâu ra phủ thành gia lập thất, vị tiểu thư này so ra còn trọng yếu hơn, mắt thấy nàng khóc liền tâm hoảng ý loạn.
Tạ Du cắn cắn hàm răng tuyết trắng, ánh mắt đỏ bừng: “Ta ở Tạ gia sớm bị mỗi người ghét bỏ, hôm nay mất hết thể diện, còn cái gì có thể nói…………”
Cố ma ma vừa rồi đã hỏi rõ Mạch Nhi, giờ phút này hiểu được, nhanh chóng thay nàng lau lệ, ôn nhu khuyên giải an ủi “Tiểu thư, Giang Tiểu Lâu chỉ là khách nhân, ngài lại là lão gia thương yêu nuôi lớn, nàng làm sao có thể cùng ngài so sánh ? Ngài đối nàng tốt, biểu lộ ngoài mặt cho lão gia xem, hắn chỉ biết khen ngài thông tuệ quy củ, từ trước không phải đều là như vậy sao, làm cho lão gia vui vẻ mới là quan trọng !”
Trên mặt Tạ Du xuất hiện một tia xấu hổ và giận dữ: “Phụ thân hôm nay rõ ràng chính là thiên vị nàng, hắn đã sớm không còn thương ta !” Vừa nói, một bên nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ma ma, ngươi không biết Giang Tiểu Lâu có bao nhiêu giảo hoạt, đem phụ thân dụ dỗ xoay vòng, thái độ của nàng so với ta còn muốn thân thiết hơn………………..”
Cố ma ma nhướng mày, nói: “Tiểu thư, ta hôm qua đứng từ xa xa xem , diện mạo nha đầu kia rất xinh đẹp, không nghĩ tới tâm cơ cũng thâm sâu như vậy, bất quá, chúng ta không sợ , nàng dù được sủng ái, cũng không được san sẻ phần đồ cưới của tiểu thư—— “
Cố ma ma là người sống rất thực tế, nàng nhìn thấy chỉ có ích lợi, chỉ cần ích lợi của Tạ Du không bị tổn hại, chuyện khác sẽ không quản nhiều. Trên thực tế cũng là vậy, Tạ gia phú quý bậc nào, Tạ lão gia lại coi nàng là nữ nhi thân sinh, tương lai xuất giá nhất định sẽ chọn được phu quân phù hợp, đồ cưới chắc chắn không thể quá ít.
Tạ Du mở to ánh mắt ngập nước: “Nhưng trong cuộc đối thoại của phụ thân cùng đại ca, ý tứ muốn cưới nàng làm đại tẩu ……………..”
Cố ma ma sửng sốt, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Tiểu thư tốt của ta, ngài nếu biết lão gia coi trọng nàng, tội gì lại đi chọc vào, vạn nhất tương lai nàng thật sự gả cho đại thiếu gia, các người ở chung như thế nào?”
“Nói bậy, đại ca sẽ không cưới nàng ta!” sắc mặt Tạ Du đại biến, thần sắc trong nháy mắt bi thương cùng phẫn nộ. Mẫu thân của nàng là ca kỹ thanh lâu, nhưng phụ thân nàng cũng là xuất thân từ vọng tộc Liêu gia ở Liêu Châu, nếu không có bởi vì mẫu thân xuất thân thấp kém, không được tổ mẫu dung nạp, nàng sớm là tiểu thư Liêu gia cao quý. Phụ thân hèn nhát chỉ dám kim ốc tàng kiều, sau khi mẫu thân qua đời hắn lập tức đưa nàng mang đến Tạ gia Tạ Khang Hà tìm nơi nương tựa. Khi đó chính mình vẫn là tiểu oa nhi không thể thoát ly mẫu thân ruột, cả ngày vừa khóc lại nháo. Trừ bỏ đại ca ôn nhu an ủi nàng, có ai từng thiệt tình quan tâm nàng chưa ? Cho đến nay, lòng của nàng chỉ chứa bóng hình đại ca cùng chính nàng kết thành một đôi, mặc kệ là tài sản Tạ gia, hay vẫn là cái khác, nàng đều không cần. Thời điểm Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương khắp nơi đề phòng Giang Tiểu Lâu nàng còn cười nhạo các nàng vì chút tiền bạc tính toán chi li, mà khi nàng phát hiện phụ thân muốn đểđại ca cưới Giang Tiểu Lâu, cảm giác này hoàn toàn thay đổi. Nàng trở nên phẫn nộ, buồn bực, thâm tâm chua xót không gì sánh được.
Sắc mặt Cố ma ma trong nháy mắt tái xanh, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, trong phòng không ai, nàng chạy nhanh đem Tạ Du kéo vào nội thất, đè thấp âm lượng, nói: “Tiểu thư, ngài sẽ không đối với đại thiếu gia hắn —— “
Một câu nói trúng lòng nàng.
Gương mặt Tạ Du lập tức trở nên đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn Cố ma ma, cơ hồ quên ngôn ngữ. Phải, nàng tuổi còn trẻ, lại đối với tình yêu nam nữ vô cùng mẫn cảm, đại ca cùng phụ thân giống nhau hàng năm lo chuyện bên ngoài, nàng thường thường nửa đêm tỉnh lại, lén lút cầu nguyện, phù hộ hắn bình an trở về, nhưng nàng lại chưa từng có vì lòng yêu thương của nàng tỏ rõ cầu xin với phụ thân. Biết đại ca hôm nay trở về, nàng cố ý tháo xuống hoa hải đường trắng mà hắn yêu thích nhất đi gặp hắn, chỉ vì muốn hắn cao hứng………………………… Nhưng mà, đây là bí mật của nàng, ngày thường quyết không dám biểu lộ sơ hở. Nàng so với ai khác đều rõ ràng, nếu nàng có ý tưởng này bị người khác phát giác, phụ thân sẽ chán ghét nàng, Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương cũng sẽ khinh bỉ cười nhạo nàng, ngay cả đại ca bản tính ôn hòa cũng nhất định không bao giờ muốn thấy nàng. Khi đó, nàng sẽ mất đi cơ hội được nhìn thấy hắn…………….. Nhưng mà bí mật này, lại chung quy không thể giấu diếm được ánh mắt Cố ma ma.
“Tiểu thư, ngài điên rồi ! Ngài là nữ nhi Tạ gia, đại thiếu gia là đại ca ngài đó!”
“Cái gì đại ca, hắn căn bản không phải ——” nàng theo bản năng thốt ra.
“Tiểu thư, ngài mau phủi sạch ý niệm trong đầu đáng sợ ngay đi, ngài họ Tạ, các người chính là thân huynh muội, tuyệt đối không có loại khả năng thứ hai, nếu bị lão gia cùng những người khác biết, ngài còn có đường sống sao?” Trong lòng Cố ma ma hoảng hốt, sắc mặt vội vàng hết xanh rồi chuyển trắng .
Tạ Du hé ra khuôn mặt trắng như tuyết, trương miệng muốn nói gì, cũng là yên lặng không tiếng động. Tạ gia thu lưu nàng, phụ thân xem nàng như nữ nhi Tạ gia, thân phận này sẽ liên hệ với nàng cả đời. Nàng nghĩ đại ca, ngày ngày đêm đêm nghĩ, tích tụ nhiều năm nên nhất thời mới có ý niệm điên rồ trong đầu……………….. Những lời này, nàng làm sao không biết. Cuối cùng, nàng đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi xuống, nhịn không được nói: “Ta là hài tử mồ côi, Giang Tiểu Lâu thì không phải sao ! Nàng dựa vào cái gì —— “
“Không giống ! Ngài là tiểu thư ở Tạ gia lớn lên, từ nhỏ đã sinh sống ở đây ! Tiểu thư ngài nghe cho rõ, chớ nói lão gia cho ngài họ Tạ, dù hiện tại ngài vẫn họ Liêu, lão gia cũng sẽ không đồng ý! Ngài không ngẫm lại xem, hắn vốn là hảo tâm thu lưu nữ nhi của bằng hữu không nơi nương tựa , sau đó đem ngài nuôi lớn , thoả đáng gả ra ngoài, ai cũng khen ngợi hắn một câu nhân đức ! Nhưng nếu Tạ gia dưỡng dục ngài với ý định trưởng thành sẽ đưa vào trong phòng đại thiếu gia, Tạ gia sẽ thành địa phương xấu xa mục nát cỡ nào, lão gia là người nặng tình nghĩa, hắn có thể đáp ứng sao?” Cố ma ma tận tình khuyên bảo phân tích lợi hại trong đó rành mạch.
Tạ Khang Hà muốn Giang Tiểu Lâu gả vào Tạ gia, người khác còn có thể coi là ân đức. Nhưng Tạ Du thì không phải, mặc dù nàng hiện tại vẫn được quyền giữa lại dòng họ của mình, chính là ở tại Tạ gia, nàng cũng là thiếu ân tình Tạ gia, nếu gả cho Tạ đại thiếu gia, mỗi người đều nói Tạ gia có ân cầu báo, tính kế nữ tử mồ côi, truyền ra ngoài miễn bàn có bao nhiều lời khó nghe . Huống chi hiện tại nàng đã đường đường chính chính là tứ tiểu thư, thân phận cả đời cũng thay đổi không được.
Tạ Du không biết khí lực đến từ đâu, đột nhiên mày dựng thẳng lên, ánh mắt tràn ngập tàn khốc: “Ta biết nói sao đều không tới phiên ta làm chủ, nhưng người ưu tú như đại ca, người xứng với hắn phải làm cho ta tâm phục khẩu phục , Giang Tiểu Lâu trừ bỏ dung mạo xinh đẹp, thân thế của nàng tương tự như ta không nơi nương tựa, đều là nữ tử mồ côi, sao có thể xứng đôi với đại ca!” Nàng xưa nay lời nói nhỏ nhẹ, Cố ma ma chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ hung hăng đáng sợ của nàng, nhất thời kinh sợ .
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang đổ vỡ thanh thúy.
Cố ma ma là người đầu tiên phản ứng lại, đã muốn bước nhanh chạy ra ngoài, một tay túm người tiến vào, thở hổn hển: “Ngươi nghe thấy được gì !”
Mạch Nhi vừa thấy, vẻ mặt Tạ Du cùng Cố ma ma khẩn trương, đều trừng mắt to nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, trong lòng nàng run lên, đầu lưỡi lập tức lắp bắp: “Nô tỳ……. Nô tỳ…….. không có nghe gì hết.” Vừa nói, chân của nàng theo bản năng lui từng bước về sau.
Cố ma ma nhìn thoáng qua Tạ Du, môi của nàng giờ khắc này mất đi toàn bộ huyết sắc, đáy mắt hoảng sợ nhìn thấy ghê người. Cố ma ma giương tay đánh Mạch Nhi một cái tát: “Còn chưa cút xuống!”
Trên mặt Mạch Nhi trong nháy mắt đỏ bừng, nàng nói cũng không dám nhiều nói nửa câu, chạy nhanh lui xuống.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, Tạ Du suy sụp nói: “Ma ma, nàng nhất định đã nghe thấy hết —— “
Cố ma ma mặt nhăn mày nhíu, nha đầu Mạch Nhi kia là nữ nhi của hạ nhân trong phủ Tạ gia, tuy rằng ngày thường làm việc coi như trung tâm, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi của hạ nhân trong phủ, chừng nào người còn đang ở trong phủ, hầu hết đều bị Vương di nương dùng thế lực không chế. Hôm nay để nàng nghe xong lời này, ngày mai nói không chừng sẽ lọt vào tai Vương Bảo Trân. Trong phủ trừ bỏ lão gia cùng đại thiếu gia, không ai chân chính hoan nghênh tứ tiểu thư, nếu mọi người đều biết tâm tư của nàng , hoặc là tin đồn đầy trời bất lợi với nàng, một muội muội luyến mộ huynh trưởng, dù bọn họ không có nửa điểm huyết thống, danh phận cũng đã sớm định rồi ,hậu quả xác thực là không thể tưởng tượng……..
“Ma ma, ngươi nhất định phải cứu ta!” Tạ Du không khỏi thất kinh, “Ta nên làm gì bây giờ………….. Nếu Mạch Nhi nói lung tung với người bên ngoài, hết thảy đều xong rồi!”
Dù Mạch Nhi thật sự trung thành với tiểu thư, người khác cũng chưa chắc là không có ý đồ thăm dò từ trong miệng nàng nắm nhược điểm tiểu thư trong tay. Tạ Du đã sắp đến thời điểm gả ra ngoài, nếu việc này thật sự lan truyền , chỉ sợ chờ đợi nàng không phải cái chết thì chính là cả đời thanh đăng cổ phật [ 7 ]. Tạ Du là Cố ma ma từ nhỏ nuôi lớn, nàng sao có thể trơ mắt nhìn đối phương lưu lạc đến nước này.
[ 7 ] Ý chỉ xuất gia, cả đời làm bạn bên phật tổ.
“Tiểu thư, ta đi xem Mạch Nhi, sẽ không để nàng hồ ngôn loạn ngữ.” Cố ma ma chỉ chốc lát liền hạ quyết tâm, thần sắc âm trầm nói.
Trong lòng Tạ Du đang hoảng sợ, nghe xong lời này theo bản năng cả người run lên: “Ngươi……………..”
Mạch Nhi cả buổi tối đều không yên lòng, mặc kệ đi đến đâu Cố ma ma đều nhìn chằm chằm nàng, thời điểm đi ngoài cũng giống nhau, ánh mắt lãnh đạm sâu kín làm người nhìn vô cùng sợ hãi. Vào lúc ban đêm ,vốn là đến phiên nàng trực đêm bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở cửa sổ lung lay. Cố ma ma ! Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không hô lên, Cố ma ma lắc đầu, hướng nàng vẫy vẫy tay, giống như có chuyện nói với nàng. Nàng vội vàng đứng dậy, đi ra cửa …….
Tạ gia ban đêm thực im lặng, tiếng trống canh ba đã muốn vang thật lâu.
Tiểu Điệp kiên trì muốn trực đêm lại từ từ ngủ thiếp đi, nửa đêm khoác xiêm y đi tiểu đêm, mới giựt mình thấy cửa sổ đứng một bóng người, thân ảnh kéo dài trên mặt đất, nhìn xa ánh trăng ngoài cửa sổ. Tiểu Điệp không khỏi hoảng sợ, chờ thấy rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, sao trễ như vậy còn không ngủ?”
Giang Tiểu Lâu không có trả lời nàng, chỉ ngoái đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Đêm nay ánh trăng, đặc biệt sáng rực, đặc biệt mỹ lệ. Đáy mắt nàng u tối xen lẫn sáng rỡ cùng tồn tại, bất tri bất giác có sóng ngầm mãnh liệt.
Tiểu Điệp có chút lo lắng, lại kêu một tiếng: “Tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu tựa hồ vừa mới lấy lại tinh thần, nàng chú ý tới thần sắc Tiểu Điệp có chút bất an, không khỏi nghiêng người mím môi, liễm mục nở nụ cười, lại nhìn ánh trăng sáng vằng vặc một cái, thần sắc vững vàng hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
“A?” cả người Tiểu Điệp sửng sốt, đứng ở nơi đó thẫn thờ nửa ngày mới phản ứng lại, “Tiểu thư, hôm nay là ngày 10 tháng 9.”
Ngày 10 tháng 9, cách sinh nhật của nàng còn có một tháng. Hồi trước hàng năm đến ngày này, Tần gia sẽ đặc biệt vì nàng chúc thọ, Tần Tư còn tỉ mỉ thay nàng chuẩn bị lễ vật…………….. Lại nói tiếp, trong chớp mắt thời gian trôi qua đã lâu như vậy không có gặp mặt, có lẽ những người đó sớm đã quên mất nàng. Bất quá, nàng rất nhanh sẽ làm cho bọn họ nhớ tới nàng. Ngày 10 tháng 9, còn có một tháng ………………
“Tiểu Điệp, đi ngủ đi.” Giang Tiểu Lâu đi qua bên người Tiểu Điệp còn ngây ngốc không rõ đứng tại chỗ, bỏ lại một câu.
Tiểu Điệp gãi gãi đầu, càng thật không rõ, nhưng là quay đầu nhìn sang bóng dáng tiểu thư, ngoan ngoãn nuốt xuống nghi vấn. Hơn nửa đêm , sao đột nhiên nhớ tới hỏi ngày, ngày hôm nay có gì đặc biệt sao?
Ban đêm, Giang Tiểu Lâu ngủ rất say, Tạ gia an bài chu đáo, đệm chăn mềm mại tinh xảo, bông hoa rũ xuống bên giường lớn, màn trướng mới tinh, nằm trong giường có thể ngửi thấy hương vị của buổi sớm mai trong lành tươi mát, quả thật là một đêm tốt lành, hết thảy thoạt nhìn đều làm người hài lòng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu mặc nội bào ngồi trước gương đồng, mái tóc đen dài rũ xuống,
Thiến Thiến thay nàng chải tóc , vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí. Chờ chải xong, nàng thật cẩn thận đem tráp mở ra, nhìn đến trân châu bảo ngọc tinh xảo nằm bên trong Giang Tiểu Lâu nhạy bén phát giác Thiến Thiến biểu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục thay nàng trang điểm.
Tất cả mọi người nghĩ đến Giang Tiểu Lâu là nữ hài mồ côi tới tìm nơi nương tựa Tạ gia, cho nên Vương Bảo Trân dựa theo Tạ Khang Hà phân phó chuẩn bị tốt hết thảy, thậm chí ngay cả xiêm y châu báu đều là có sẵn , nhưng khi trang điểm, Giang Tiểu Lâu lại cố ý dùng châu báu trang sức của mình. Mấy thứ này, là lúc nàng ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu lặng lẽ chuyển dời đến chỗ ở của Vương đại phu, gần đây vừa mới thu hồi lại………………… Thực hiển nhiên, số châu báu tỏa ánh sáng rực rỡ làm cho
Thiến Thiến không tự chủ được ngẩn ngơ, đại khái là thật không ngờ, Giang Tiểu Lâu sẽ có thứ tốt như vậy.
Giang Tiểu Lâu ở trong gương đồng quan sát thần sắc Thiến Thiến, bên môi khẽ cười .
Bên này đang lúc trang điểm, ai ngờ cửa « rầm » một tiếng bị người đẩy ra.Thiến Thiến nhướng mày, nhìn về phía cửa Tiểu Điệp, trong lòng không khỏi nghĩ : rốt cuộc là bên ngoài đến, chẳng có quy củ gì cả. Cũng không chờ nàng chuyển xong ý niệm trong đầu, chỉ thấy được Tiểu Điệp đã hốt hoảng vọt tới trước mặt Giang Tiểu Lâu , thở hồng hộc, đầy mặt kinh hoàng: “Tiểu thư, nha đầu kia đã chết!”
Đã chết, ai đã chết? Giang Tiểu Lâu nhìn nàng liếc mắt một cái, mâu quang chớp động, trong miệng nói: “Từ từ nói.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch, câu chữ cơ hồ là từ miệng lý bính đi ra: “Là nha đầu Mạch Nhi bên tứ tiểu thư,đêm hôm qua nàng đã chết!”
« Choang » một tiếng, lược trong tay Thiến Thiến rơi mạnh trên mặt đất, hé ra khuôn mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, Mạch Nhi hoang mang rối loạn chạy tới, ý đồ muốn kéo Tạ Du đi, còn nhỏ giọng nói điều gì. Tạ Du lại gạt nàng qua, biểu tình lãnh đạm đi tới.
Tạ Nguyệt nhướng cao mày, nhìn Giang Tiểu Lâu cười nói: “Đây là tứ muội của ta, ngày hôm qua vừa mới gặp, nàng thường ngày không thích náo nhiệt, hôm nay hiếm khi khó được xuất hiện tại đây.” Vừa dứt lời, Tạ Du đã không mặn không nhạt trả lời: “Đại tỷ, ta là nữ nhi Tạ gia, chiêu đãi khách nhân sao lại không bảo ta cùng nhau đến.”
Thần sắc của nàng lạnh lùng, thanh âm tuy rằng không cao, nhưng cũng làm cho người ta nghẹn họng nói không nên lời, một câu vừa thốt làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tạ Du ngày thường thích cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu quây quần một chỗ, hai người đều là bộ dạng văn văn tĩnh tĩnh [1], ôn nhu nhược nhược, nhị tiểu thư cả ngày chăm sóc hoa cỏ, tứ tiểu thư Tạ Du yêu thích thi từ, hai người các nàng cũng không hứng thú tham gia hoạt động trong phủ, càng miễn bàn nhắc đến việc chiêu đãi khách nhân. Tạ Nguyệt bị lời nàng nói mạc danh kỳ diệu [2] , sắc mặt không khỏi có chút trầm xuống. Chính mình vừa mới cũng không cố ý khó xử nàng, Tạ Du này không phải cố ý đến phá đám sao?
[ 1 ] dịu dàng ít nói , an tĩnh
[ 2 ] không giải thích được
Trong khoảnh khắc, Tạ Du giống như chim én nhẹ nhàng đi tới, nàng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, ôn hoà nói: “Hôm qua cách khá xa, ta cũng không có thấy rõ ràng, hôm nay vừa thấy, Giang tiểu thư quả nhiên là chu nhan rực rỡ, xinh đẹp tuyệt trần, thật sự xứng với danh tiểu mỹ nhân.”
Hai tỷ muội Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương đều có chút ngượng ngùng , các nàng tuy vẫn phòng bị Giang Tiểu Lâu, lại còn không có biểu hiện thái độ âm dương quái khí, cũng không thể đánh mất mặt mũi trước người khác. Tâm niệm Tạ Nguyệt vừa chuyển, không khỏi mở miệng: “Tứ muội muội, sao lại không có lễ phép như vậy.”
Tạ Du lãnh đạm nhìn nàng một cái, nói: “A, ta bất quá là khen dung mạo Giang tiểu thư xinh đẹp, sao lại nói không có lễ phép ? Đại tỷ, ngươi hỏi Giang tiểu thư một chút, xem nàng có để ý hay không.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, câu hỏi của nàng làm mọi người sửng sốt. Vị tứ tiểu thư này, ngày hôm qua còn êm đẹp , hôm nay vì sao sinh ra nhiều địch ý như vậy? Chính mình ở trong này ngồi, chưa bao giờ cùng nàng từng có chút mâu thuẫn, việc đaang diễn ra, xác thực có chút không đúng !
Mạch Nhi đầy mặt mỉm cười ngăn lại Tạ Du nói: “Tứ tiểu thư, ngài vừa rồi thổi phong, không phải nói nhức đầu sao ? Chúng ta đi về trước nghỉ tạm, sau đó lại đến gặp khách.”
Tạ Du sa sầm mặt, nói: “Đại tỷ cùng tam tỷ đều ở trong này, ta sao có thể ngang nhiên bước đi, này khởi là Tạ gia đạo đãi khách đâu? Ta không đi, ta muốn lưu lại, tin tưởng Giang tiểu thư cũng muốn ta ở lại.” Nói xong, nàng ngước một đôi mắt đẹp nhìn Giang Tiểu Lâu.
Thần sắc Ly Tuyết Ngưng lộ vẻ lo lắng, Giang Tiểu Lâu mới vào Tạ phủ, đến tột cùng là dạng địa phương gì, lại tự dưng xuất hiện một thù địch, làm người ta nói không nên lời cách ứng phó. Ai ngờ lời nói Giang Tiểu Lâu thập phần tự nhiên, tươi cười ôn hòa như ban đầu: “Tứ tiểu thư nói phải, đây là Tạ gia, đương nhiên khách tùy chủ liền.”
Mạch Nhi vẫn là lo lắng Tạ Du làm ra chuyện thất lễ, không khỏi lặng lẽ kéo kéo của tay áo nàng, Tạ Du lại cười lạnh đẩy nàng ra nói: “Ngươi tránh ra cho ta, khi nào thì chủ tớ đảo ngược, chủ khách chẳng phân biệt được, thế nhưng đến phiên một nha đầu đến quản tiểu thư ?”
Nàng nói xong một câu, liền bước nhanh hướng Giang Tiểu Lâu đi tới hai bước, Ly Tuyết Ngưng thấy nàng cước bộ phi nhanh, nhất thời bất an, sợ nàng gây bất lợi, theo bản năng đứng lên. Ai ngờ nàng chính là khinh miệt nhìn Ly Tuyết Ngưng, thuận thế ngồi xuống ngay tại bên cạnh Giang Tiểu Lâu, thân thể dính sát sao không kẽ hở, nở ra nụ cười tươi tắn : “Giang tiểu thư, ta vừa thấy ngươi liền cảm thấy thân thiết vô cùng, có thể thấy được chúng ta rất có duyên phận.” Nàng vừa nói, một bên đi lên chủ động cầm tay Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gián tiếp chạm được tay Tạ tứ tiểu thư , chỉ cảm thấy một đôi tay toát ra hơi thở lạnh lẽo, mềm mại không xương, nàng nhưng cũng không khẩn trương, chính là tựa tiếu phi tiếu chống lại ánh mắt Tạ Du .
“Đúng vậy tứ tiểu thư, chúng ta xem như nhất kiến như cố [3] .” Thật sự là nhất kiến như cố, hay là vừa thấy thành thù, Giang Tiểu Lâu còn không biết sao lại phát sinh cừu hận. Nếu nói là ghen tị chính mình dung mạo xinh đẹp, hôm qua lần đầu gặp mặt nàng mặc dù có chút đố kỵ , lại còn không có thể hiện rõ thần sắc như vậy, hôm nay đột nhiên khác lạ, chẳng lẽ là nghe nói gì đó? Nhưng đến tột cùng là dạng tin tức gì, có thể làm cho một nữ hài tử cao quý lãnh đạm sinh ra dũng khí này.
[ 3 ] mới quen đã thân
Tạ Nguyệt nghiễm nhiên là trưởng tỷ trong nhà, rất khí phái, hơn nữa nàng cũng xưa nay không thích Tạ Du luôn trưng ra thái độ lạnh lùng, không khỏi gương mặt càng trầm: “Giang tiểu thư là khách nhân, tự nhiên sẽ không so đo thất lễ của ngươi, nhưng không mời mà tới cũng không phải là thói quen tốt, tứ muội, ngươi vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đây là rõ ràng hạ lệnh đuổi khách, hơn nữa là một chút mặt cũng không lưu lại cho Tạ Du. Tạ Du chỉ cảm thấy thanh âm đối phương giống như mũi đao sắc bén, oán khí chặn giữa lồng ngực, lại cố ý không để ý tới, chính là cười khanh khách nói: “Giang tiểu thư, chúng ta sân dựa vào là rất gần, ta đưa ngươi trở về đi.” Nàng vừa nói, tay đã muốn đem Giang Tiểu Lâu nâng dậy, cũng không biết khí lực từ nơi nào đến, đủ để làm người khác kinh ngạc.
Giang Tiểu Lâu nếu cường ngạnh gạt tay nàng ra, thứ nhất không có cấp bậc lễ nghĩa, thứ hai làm người chê cười, nàng chính là cười cười: “Đã vậy, liền làm phiền Tạ tứ tiểu thư .” Ly Tuyết Ngưng đi theo đứng lên, ánh mắt hơi bất an.
Thời điểm lướt qua bên người Tạ Nguyệt, Tạ Du lạnh lùng , chậm rãi đem cằm nâng lên, mỉm cười liếc mắt nhìn nàng một cái, đáy mắt âm thầm cất giấu một tia cao ngạo pha lẫn khinh miệt.
Vì thế, nàng thành công nhìn đến khuôn mặt kiều mỵ như ánh mặt trời của đại tỷ, chậm rãi biến sắc, tựa hồ đang nghiến răng nghiến lợi không tiếng động mắng nàng. Tạ Du cảm thấy trong lòng một trận khoái ý, nhẹ nhàng thư sướng bước xuống bậc thang.
Nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi, Tạ Hương lấy khăn gấm ấn vào ngực, hơi chán ghét nói: “Nha đầu kia không chỉ không hiểu quy củ mà thần kinh còn có vấn đề, mất đi sự sủng ái của phụ thân, thật không biết nàng ta sẽ thế nào —— “
Nói tất nhiên chính là Tạ Du.
Tạ Nguyệt gắt gao nhíu mày, cơ hồ ngăn không được đáy mắt ghét cay ghét đắng, phân phó nói: “Chúng ta cũng cùng đi nhìn xem.”
Tạ Hương gật gật đầu, lập tức đứng dậy đi theo .
Hai người vừa mới tới hoa viên, lại đột nhiên nghe thấy một trận tiếng thét chói tai, không khỏi đều thay đổi sắc mặt.
“Người tới, tứ tiểu thư rơi vào trong hồ ……..” Này thanh âm cắt qua Tạ gia bình tĩnh trên không.
Đến khi tỷ muội Tạ Nguyệt đuổi tới, trong hoa viên sớm có không ít tỳ nữ ma ma vội vàng chạy tới . Toàn thân Tạ Du ướt đẫm run rẩy từng trận, Mạch Nhi mang theo âm thanh khóc nức nở nói tứ tiểu thư ngã vào trong hồ, tất cả mọi người cảm thấy bất khả tư nghị, khu hoa viên dẫn nước chảy, mặt ngoài thoạt nhìn trong suốt phản chiếu hình ảnh rõ ràng, trên thực tế nước rất sâu, tứ tiểu thư đang êm đẹp, sao vô duyên vô cớ ngã xuống .
Rất nhanh, toàn bộ trên dưới Tạ gia đều bị kinh động .
Tóc tai Tạ Du tí tách nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt hồng hồng , thân hình nho nhỏ bao trùm trong áo choàng rộng thùng thình càng nổi bật bộ dáng yếu ớt của nàng, chờ nàng thấy Tạ Khang Hà xuất hiện , liền lập tức khóc lớn nhào vào hắn trong lòng: “Phụ thân!”
Tạ Khang Hà sửng sốt, vội vàng nâng mặt nàng lên: “Làm sao vậy, đang êm đẹp sao lại rơi vào trong hồ?”
Vương Bảo Trân ở một bên cũng là lòng như lửa đốt truy vấn: “Mạch Nhi, ngươi chiếu cố tứ tiểu thư thế nào!”
Mạch Nhi lắp bắp: “Nô tỳ… Nô tỳ…” Không tự chủ được liền đem mắt hướng qua Giang Tiểu Lâu.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn không có chú ý tới loại động tác nhỏ này của nàng, nhưng là Tạ Du giống con cá nhỏ bé dựa dẫm ở trong lòng Tạ Khang Hà, thân mình run run lợi hại, hai tay gắt gao bắt lấy tay hắn, hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Dưới tình huống Tạ Khang Hà luôn mãi truy vấn, nàng giật giật mí mắt, chậm rãi vươn một bàn tay đến giật nhẹ tay áo hắn, nhát gan mười phần: “Phụ thân, không liên quan Giang tiểu thư, nàng không phải cố ý ………………”
Tạ Khang Hà giật mình nhìn Giang Tiểu Lâu, lộ vẻ sửng sốt.
Tiểu Điệp không tự chủ được biểu lộ giận dữ: “Ngươi nói lung tung gì vậy, rõ ràng chính bản thân ngươi tự ngã xuống , quản tiểu thư nhà ta chuyện gì!”
Trong nháy mắt, cao thấp lập hiện.
Tiểu Điệp dù sao không có trải qua quá loại chuyện ly kỳ này, đối với bên trong cổng lớn đại trạch ẩn chứa nhiều phức tạp hoàn toàn không rõ, vừa ra khỏi miệng liền lộ ra khuyết điểm.
Tạ Du nước mắt giống như trân châu đứt dây rơi xuống không ngừng, tay lại vội vàng che gương mặt, quay mặt qua chỗ khác, chỉ thấy ngón tay như hành tước, móng tay như ngọc mài (**), nàng cố nén ủy khuất nói: “Phải, đều do ta không cẩn thận……”
(**) chỉ ngón tay thon nhỏ như hành tước, móng tay trơn nhẵn như ngọc mài
Gương mặt của nàng giống như một khối mỹ ngọc chạm khắc mà thành, vô cùng tinh xảo, phá lệ nhu nhược, làm tâm người ta sinh thương tiếc.
Giang Tiểu Lâu nghe xong lời này, cũng là cười mà không nói, không có nửa câu giải thích.
Ánh mắt Tạ Nguyệt như hạt châu vừa chuyển, trong lòng hạ chủ ý, trên mặt ngược lại do dự nói: “Phụ thân, Giang tiểu thư nhất định không phải cố ý , nàng có thể là không cẩn thận, chắc là……….. đến quá gần hồ mới sơ sẩy .”
Tạ Hương thích nhất gây sóng gió, hé ra cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn hát đệm: “Đúng vậy, nhất định là như vậy.” Bên ngoài thoạt nhìn các nàng đều vì Giang Tiểu Lâu giải thích, trên thực tế cũng là bỏ đá xuống giếng.
Đúng lúc này, Tạ Liên Thành nghe tin tức chạy tới, hắn nhìn thấy tình hình, không khỏi ngẩn ra. Tạ Du nhìn lên thấy hắn đến, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, tuy rằng đã muốn ngừng nước mắt, dường như một giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại chảy xuống cằm, thập phần thống khổ: “Đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe được tiếng kêu sợ hãi.” Tạ Liên Thành nói xong, ánh mắt ở trên người Tạ Du đảo qua, phát hiện trên người nàng đều ướt sũng nhếch nhác, một bộ dáng lã chã chực khóc, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Là ta…….. Ta không cẩn thận rơi xuống nước , cũng may Mạch Nhi đúng lúc đem ta kéo lên…….” Tạ Du xoa xoa nước mắt, bao hàm kinh hách run lên.
Ly Tuyết Ngưng không khỏi mặt nhăn mày nhíu, một vị tứ tiểu thư thoạt nhìn thanh cao lãnh đạm, công phu diễn trò một chút cũng không kém, căn bản chính là kẻ giỏi sau lưng cáo trạng !
“Rõ ràng chính là Giang tiểu thư ——” Mạch Nhi theo bản năng thốt ra, còn chưa có nói xong, chợt nghe Tạ Du khẽ quát một tiếng: “Không được nói bậy!”
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, Tạ Nguyệt không khỏi nghĩ rằng, chẳng lẽ là Tạ Du vừa rồi cùng nàng trò chuyện không thoải mái, nàng liền gây hấn trả thù, nhưng trực tiếp động thủ, không khỏi cũng quá ương ngạnh, nửa điểm đều không có phong thái của khách nhân……… Thực rõ ràng, mọi người ở đây tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng đều hoặc nhiều hoặc ít suy đoán theo hướng đó.
“Ngươi muốn nói, là Giang tiểu thư đẩy tiểu thư nhà ngươi xuống hồ ?” Thần sắc Vương Bảo Trân kinh ngạc, trong miệng lại chất vấn Mạch Nhi.
Mạch Nhi muốn nói lại thôi.
Tạ Du vội vàng nói: “Ta không sao , di nương không cần lo lắng cho ta. Việc này trăm ngàn không cần truy cứu, chớ để quấy nhiễu khách nhân……….”
Vương Bảo Trân hỏi nhìn Tạ Khang Hà, chuyện này thập phần đặc thù. Tạ tứ tiểu thư là dưỡng nữ, Tạ Khang Hà đối với nàng so với người khác chiếu cố ba phần, nhưng Giang Tiểu Lâu vừa tới, xem như khách quý, hai người kia phát sinh xung đột, chỉ còn xem Tạ Khang Hà sẽ giúp ai ………… Tựa hồ giúp ai cũng không tốt.
Tạ Khang Hà không nghĩ làm Giang Tiểu Lâu mất hứng, chỉ có thể lựa chọn ủy khuất Tạ Du, liền vung tay cao lên: “Hết thảy đều là hiểu lầm, chuyện này không cần nhắc lại .”
Tạ Du cúi đầu, che lại con ngươi đắc ý. Lời này vừa ra, Giang Tiểu Lâu ở trong lòng phụ thân nhất định sẽ lưu lại ấn tượng xấu, thời gian trôi qua, còn sợ đuổi không được nàng sao?
“Phụ thân, ta tin tưởng Giang tiểu thư sẽ không vô duyên vô cớ làm loại chuyện này.” Tạ Liên Thành lại trong thời khắc chỉ mành treo chuông mở miệng, lập tức ánh mắt hắn bình tĩnh chuyển hướng Giang Tiểu Lâu, “Có thể giải thích cho chúng ta nghe chuyện gì đã xảy ra không ?”
Hắn thanh âm thuần hậu, thập phần ôn nhuận, gọi người cảm thấy trong lòng thoải mái, không có chút chất vấn ý tứ, thuần túy là muốn muốn đem sự tình biết rõ ràng.
Từ đầu tới cuối, Giang Tiểu Lâu đứng ở bên cạnh nhìn Tạ Du biểu diễn, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, cũng không có nói nhiều nửa câu. Giờ phút này Tạ Liên Thành hỏi nàng, đáy mắt nàng hiện lên mỉm cười, trên mặt lại thập phần áy náy bất an: “Chính là…………ta đem tứ tiểu thư đẩy xuống hồ.”
Tạ Khang Hà sửng sốt, không dám tin nhìn nàng.
Tạ Liên Thành không khỏi giật mình, tạm dừng một lát, mới nói: “Vì sao?”
Giang Tiểu Lâu trừng mắt nhìn tình, tựa hồ do dự không thôi, mới khó xử kéo một góc tay áo lên. Mọi người đầu tiên là bị thu hút cổ tay tuyết trắng của nàng, lại nương theo ánh mặt trời nhìn kỹ, mới phát hiện trên cổ tay một lỗ rất nhỏ, đứng ở xa xa là nhìn không thấy , chỉ có đứng ở gần mới có thể phát hiện kích cỡ giống như lỗ kim, chung quanh lại sưng thật lớn, hồng hồng một mảnh.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chợt nghe Giang Tiểu Lâu từ tốn nói: “Vừa rồi tứ tiểu thư và ta cùng nhau đi dạo bên hồ , không hiểu sao bất ngờ bay tới một con ong độc, ngay tại lúc nó bay quanh hai bên má tứ tiểu thư, ta lo lắng nàng bị chích, theo bản năng đẩy nàng, ai ngờ nàng nhất thời không đứng vững, thẳng tắp liền hướng trong hồ ngã xuống . Ta hiện ở trong lòng vô cùng áy náy, đều là ta không tốt, dùng sức quá lớn, nghĩ đến tứ tiểu thư yếu đuối , đương nhiên đứng không vững.”
Nghe thấy lời này, Tạ Khang Hà chấn động, lập tức quay đầu nhìn phía Tạ Du, phát hiện trên tóc của nàng cài một đóa hải đường màu trắng, thập phần thu hút ánh mắt người khác, không khỏi giận tái mặt nói: “Du nhi, ngươi sao cũng học ngũ nha đầu không quy củ như vậy, êm đẹp đội hoa nhi, đưa tới ong mật cũng không biết, còn làm liên lụy tới Tiểu Lâu!”
Tạ Khang Hà xưa nay đối với Tạ Du vẻ mặt ôn hoà, so với nữ nhi thân sinh còn thương tiếc coi chừng nàng hơn, chưa bao giờ lộ ra thái độ nặng nề giận dữ như vậy. Trong nháy mắt nhìn thấy, cả người Tạ Du đều cứng đờ, cơ hồ ngay cả nói đều nói không nên lời .
Tạ Du tâm niệm nhanh chuyển đổi, phụ thân hoài nghi ong độc vô cùng có khả năng là đóa hoa hải đường trên đầu nàng đưa tới , Giang Tiểu Lâu vì giúp nàng tránh bị chích, trên cánh tay còn có dấu vết bị ong độc chích, đây là không thể làm giả , chính mình lại oan uổng nói là Giang Tiểu Lâu đẩy nàng xuống………. Thấy thế nào đều là Tạ Du cố tình gây sự, trong lòng nàng quýnh lên, không khỏi nhìn Giang Tiểu Lâu, mắt nước lưng tròng: “Ta…… Ta không nhìn thấy ong mật……”
“Ong mật thật ra không ngại , mà đó là ong độc, ” Giang Tiểu Lâu nâng cổ tay lên cho Tạ Du xem, thần sắc ôn nhu, lại phảng phất bộ dáng rất khó chịu, “Thái Vô tiên sinh đã từng nhắc nhở , vào mùa này trong hoa viên dễ dàng xuất hiện ong độc, nọc ong độc tiến vào trong máu, nahnh chóng nóng rực sưng đỏ…….”
“Đâu chỉ là sưng đỏ, Thái Vô tiên sinh còn nói khả năng sẽ xuất hiện mụn nước hoặc tụ huyết, nghiêm trọng nhất là làn da bị hoại tử !” Ly Tuyết Ngưng luôn luôn tại bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, tính tình nàng luôn ôn hòa, giờ phút này biểu tình khó nén tức giận, “Tiểu Lâu ngươi cũng thật là , tránh đi thì tốt rồi, vì sao muốn tiến lên, chính ngươi còn không biết có dị ứng với nọc ong hay không, Thái Vô tiên sinh nói, thân thể ngươi suy yếu dễ dàng phát sinh triệu chứng khó thở, trái tim suy kiệt thậm chí đi đời nhà ma ! Hảo tâm cứu người lại bị hiểu lầm, ngươi lại có lý do gì đẩy tứ tiểu thư xuống nước, hoài nghi quả thực không có căn cứ.”
Nàng tiếp lời rất nhanh, có trật tự chỉnh tề vô cùng.
Thái Vô tiên sinh xác thực có nói qua, cũng nhắc nhở các nàng phải đặc biệt cẩn thận ong độc. Nhưng hắn cũng không có nói nặng nề như vậy, nếu không phải ong độc kết thành đàn công kích, cũng sẽ không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nhiều lắm chỉ là sưng đỏ, ngứa ngáy ba đến năm ngày mà thôi.
Nhưng tại thời điểm này, nói càng nghiêm trọng, Tạ Du đắc tội lại càng lớn.
Ánh mắt Mọi người nhìn về phía Tạ Du đều có điểm khác thường, ngũ tiểu thư tuổi còn nhỏ, yêu thích hoa cỏ cài trên đầu đó là thiên chân hoạt bát, tứ tiểu thư ngươi cài hoa cũng liền thôi, liên lụy người khác còn muốn khóc lóc kể khổ. Vừa rồi khóc sướt mướt chọc người thương tiếc, hiện tại từ vô tội liền biến thành trả đũa, không phân rõ thị phi.
Vương Bảo Trân nhìn nhìn Giang Tiểu Lâu, nhất thời nhận không ra nàng nói thật hay giả. Xem thần sắc nàng, ngôn hành cử chỉ thản nhiên ứng đối, miệng vết thương lại sưng đỏ, thập phần xác thật, không giống như đang nói dối. Nhưng cũng không khỏi quá khéo đi……………..
Tạ Du lặng lẽ trừng mắt nhìn Mạch Nhi một cái: “Đều là ngươi nói lung tung, thiếu chút nữa oan uổng người tốt!” Nàng vừa nói, một bên tràn ngập áy náy nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, “Ta…… Ta…… Ta thật sự không biết, Giang tiểu thư, đều là lỗi của ta.”
Tạ Khang Hà thở dài, nói: “Ngươi nha, sự tình không có biết rõ ràng, thiếu chút nữa trách lầm Tiểu Lâu.”
Giang Tiểu Lâu mười phần rộng lượng, mỉm cười đối đãi: “Không sao, bá phụ nói quá lời, bất quá là hiểu lầm mà thôi.”
Tạ Khang Hà rất nhanh phân phó hạ nhân: “Nhanh đi thỉnh đại phu thay Tiểu Lâu chẩn trị.”
Tạ Du không ngờ đến lời Giang Tiểu Lâu vừa nói ra, nói hai ba câu trở thành chính mình không phải, giờ phút này trên mặt cười cũng không được, khóc cũng không phải, thậm chí cứng ngắc chẳng ra cái gì cả.
Tạ Liên Thành đứng yên tại chỗ, vẫn nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt mang ý cười. Nha đầu kia vô thanh vô tức, thế nhưng lại rất xảo quyệt…………
Ly Tuyết Ngưng yên lòng, Giang Tiểu Lâu bề ngoài là người dịu ngoan hữu lễ, ngày thường quen thuộc, ôn nhu dễ thân. Nếu không biết nàng, nghĩ rằng nàng là quả hồng mềm tùy ý xoa nắn, vậy ngươi hoàn toàn sai lầm rồi. Ngoại nhân xem nàng hòa khí thân thiện, lại vĩnh viễn không thể biết sự giả dối, âm hiểm liên hệ cùng nàng một chỗ. Nàng dễ dàng không phát hỏa, cười tủm tỉm liền đem người khác thu thập .
Tạ gia thỉnh đại phu, cố ý thay Giang Tiểu Lâu cẩn thận kiểm tra, bảo đảm không có gì trở ngại mới rời đi . Tạ Khang Hà cùng Vương Bảo Trân nhắc nhở Giang Tiểu Lâu nghỉ ngơi cho tốt, hai tỷ muội Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương cũng an ủi một phen mới rời đi, lưu lại một mình Tạ Du đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đành phải nói: “Tiểu Lâu, hôm nay đều là ta không phải………………..”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên bưng một tách trà, chậm rãi uống một ngụm, nghe nàng nói chuyện cũng không ngẩng đầu, uống hơn phân nửa mới giương mắt nhìn nàng, bên môi mang theo tươi cười nhàn nhạt, nói: “Tứ tiểu thư không cần quá mức tự trách, ong độc không có mắt , sao có thể đoán trước.”
Tạ Du nghe xong không khỏi cả kinh, ngầm cắn răng, trên mặt lại chỉ có thể mang vẻ tươi cười nói: “Phải, đều do nó không có mắt, suýt nữa phá hỏng cảm tình của chúng ta .”
Hai người kia, có qua có lại, ngoài mặt nói ong độc nhưng ngụ ý lại sâu xa, Ly Tuyết Ngưng nghe không khỏi lắc lắc đầu.
Tạ Du rốt cục đứng dậy cáo từ, Tiểu Điệp lĩnh mệnh tiễn nàng ra ngoài, cũng là ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi , dù là vậy, nhưng vẫn trọn vẹn cấp bậc lễ nghĩa đưa tới cửa. Tạ Du ý bảo nàng không cần tiễn nữa, nhẹ nhàng xoay người nhanh chóng ly khai.
Tiểu Điệp nhìn bóng dáng nàng ta giống như chim én nhẹ nhàng rời đi, càng tỏ ra cáu giận, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay đầu trở về. Chờ trở lại trong phòng, Tiểu Điệp không khỏi truy vấn: “Tiểu thư, Tạ tứ tiểu thư oan uổng người, còn tự mình ngã xuống hồ, tiểu thư không truy cứu nàng ta, chẳng lẽ ánh mắt hỏng sao?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, một đôi mắt trong suốt hướng nàng, mái tóc màu đen tuyền tỏa ánh sáng nhàn nhạt: “Vậy theo ý tứ của ngươi, phải nói như thế nào? Xông lên vạch trần âm mưu của nàng, kêu bá phụ giáo huấn nàng một chút sao.”
Tiểu Điệp nhất thời lòng đầy căm phẫn: “Đương nhiên không thể cứ như vậy bỏ qua dễ dàng !”
Giang Tiểu Lâu chi cười yếu ớt: “Mới đến , ngươi liền như thế anh dũng dám vì, lá gan thật đúng là không nhỏ.”
Tiểu Điệp vừa nghe ý tứ Giang Tiểu Lâu không đúng, vội vàng ưỡn lưng nghiêm mặt cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ còn không phải vì người bênh vực kẻ yếu sao?”
“Về sau ngôn hành cử chỉ, đều phải động não. Ta hôm nay làm như vậy, bất quá là lưu lại mặt mũi cho Tạ bá phụ. Nếu đem sự tình nháo lớn, trên mặt mọi người rất khó coi. Ta cùng Tạ tứ tiểu thư lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải cùng truy mãnh đả [ 4 ] ?” Giang Tiểu Lâu nói xong, nàng chỉ là tiện thể mượn chuyện ngẫu nhiên bị ong đốt lúc còn ngụ ở dược đường của Thái Vô tiên sinh để đục nước béo cò mà thôi, chính là hy vọng tình thế vững vàng giải quyết.
[ 4 ] cạn tào ráo máng >>>>> ví việc cư xử tệ với nhau đến mức chẳng còn chút tình nghĩa gì.
Trong lòng Tiểu Điệp còn có chút tức giận bất bình, cũng không dám cùng Giang Tiểu Lâu tranh cãi.
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp, không khỏi lắc đầu nói: “Ngươi nha, Tiểu Lâu chưa từng để người ta gia khi dễ qua, nàng khoan dung người khác, vì sao ngươi lại không thể? Lấy việc dĩ hòa vi quý, có thể chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, không phải chuyện tốt sao?”
Ly Tuyết Ngưng luôn có tấm lòng nhân hậu, từ góc độ tha thứ mà lý giải vấn đề này, lại không biết trong lòng Giang Tiểu Lâu lại nảy ra tính toán khác . Một chút việc nhỏ, căn bản không thể xúc phạm tới địa vị tứ tiểu thư ở Tạ gia, chỉ là điều thừa, lãng phí võ mồm.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nhìn về phía Tuyết Ngưng, ánh mắt đối phương rất trong suốt , mặc dù có năm tháng đầu hạ ưu thương, nhưng mà càng nhiều hơn chính là tĩnh lặng, giống như bảo thạch màu đen tự nhiên sáng chói mắt, luôn luôn đầy lòng từ bi, thấu hiểu, chất chứa cảm tình sâu lắng.
Giang Tiểu Lâu không khỏi nhớ tới chính mình, mỗi lần soi gương, nàng luôn tránh đi ánh mắt kia. Bất tri bất giác,trong ánh mắt nàng chất chứa rất nhiều cừu hận, chuyên chú mà dã tâm bừng bừng, lúc nào cũng thời thời khắc khắc đang chờ đợi cắn xé con mồi.
Nàng là người như vậy, vì sao lại có bằng hữu như Ly Tuyết Ngưng ……………….
“Chỉ sợ người ta lại không muốn !” Tiểu Điệp không chú ý tới vẻ mặt Giang Tiểu Lâu, chính là âm thầm nhớ kỹ, vừa vặn tỳ nữ Tạ gia tên là Thiến Thiến tiến vào đổi trà. Tiểu Điệp liền trở về bộ dáng biết vâng lời liếc Thiến Thiến một cái, lập tức đem miệng ngậm chặt , không hề hé răng.
Ly Tuyết Ngưng nhìn dáng vẻ Tiểu Điệp khổ đại cừu thâm [5] , cảnh giác vạn phần bất giác cảm thấy buồn cười, nàng nghĩ đến nha đầu ngốc này, còn biết tai vách mạch rừng, cuối cùng không có ngốc lắm.
[ 5 ] ý chỉ mối thù sâu nặng
Tạ Du trở lại viện của mình, liếc mắt một cái nhìn thấy tỳ nữ đang ở tỉa cắt cành lá hoa hải đường trắng trong viện, không khỏi khí huyết dâng lên, rất nhanh đi qua, một phen đoạt lấy kéo trong tay tỳ nữ , răng rắc răng rắc, không lưu tình chút nào cắt rớt đóa hoa. Nàng chọn chọn một đóa hoa cắt, càng cắt càng là xấu hổ và giận dữ không thôi, đợi cho đóa hoa dần thưa thớt, lại giống nhau đem lòng nàng vò nát. Mạch Nhi nhìn từng đóa hoa rơi xuống, ngã lăn xuống đất, sợ kéo làm bị thương bàn tay trắng nõn của Tạ Du, nhất thời nóng nảy, nhanh chóng tiến lên đoạt kéo trong tay nàng: “Tiểu thư, ngươi đừng làm nô tỳ sợ ! Tiểu thư !”
Nàng vốn là có ý tốt, cũng không ngờ tâm tình Tạ Du lúc này không tốt, trong tay theo bản năng dùng một chút lực, kéonhất thời ở trong lòng bàn tay tuyết trắng của Tạ Du cứa vào thịt vẽ ra một đạo vết máu, máu cũng đồng thời trào ra, Tạ Du đột nhiên hét lên một tiếng, đem nàng hướng bên cạnh đẩy mạnh một cái.
Mạch Nhi kinh hãi đến cực điểm, có chút không đứng vững, ngã ngồi dưới đất.
“Ngươi muốn hại chết ta! Mỗi người trong nhà đều xem ta là kẻ dư thừa , hiện tại ngay cả nha đầu như ngươi cũng hùa theo các nàng cùng nhau khi dễ ta? Ngươi xem xem tay của ta!” Tạ Du phẫn nộ hét rầm lêm, người bên ngoài nếu là nghe thấy, tuyệt khó có thể tưởng tượng trong thân hình nho nhỏ của nàng có thể phát ra thanh âm bén nhọn chói tai như vậy.
Mạch Nhi cả người đều dọa ngây người, run lập cập, còn chưa kịp biện giải, cây kéo thoáng cái bay tới, nằm ở dưới chân của nàng, Mạch Nhi nơm nớp lo sợ , nhưng mà Tạ Du lại như một cỗ hỏa khí lạnh lẽo , đứng ở nơi đó sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay sắp đổ. Mạch Nhi sợ hãi, vội vàng đứng lên đỡ nàng, ai ngờ bị Tạ Du một phen đẩy ra. Trong viện xuất hiện động tĩnh lớn kinh động Cố ma ma trong phòng, nàng vội vàng bước nhanh đi ra, nhìn thấy tất cả tỳ nữ đều đứng ở dưới hành lang không dám tới gần, mà tiểu thư lung lay muốn ngã, Mạch Nhi chỉ ngây ngốc đứng ở một bên, không khỏi mặt trầm xuống, nói: “Đều quên quy củ sao, còn không lo đi làm bổn phận của mình!”
Đám tỳ nữ cúi đầu lui xuống, đều không dám nhìn Cố ma ma một cái.
Cố ma ma chạy nhanh đi lên nâng Tạ Du, lại phóng ánh mắt hướng Mạch Nhi : “Ngươi là người chết sao, mau đỡ tiểu thư !” Mạch Nhi do do dự dự, còn không chờ tay nàng đến đỡ, Tạ Du không biết làm sao dậy nổi khí lực, một phen hất tay Cố ma ma thẳng bước vào phòng .
Cố ma ma vào cửa, chỉ thấy tứ tiểu thư ngồi ở trước gương, thân thể vẫn không nhúc nhích, chính là nhìn chằm chằm trong gương, vẻ mặt tràn ngập khác thường.
Tạ Du tuổi không lớn, nhưng lại có một loại phong vận độc đáo khác, mỗi cái nhăn mày mỉm cười của nàng, giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng. Có điều đã trải qua nền giáo dục cho các tiểu thư khuê tú, cho nên yên thị mị hành [ 6 ] mà nữ tử khác khó có thể sánh bằng. Chỉ là tươi cười cùng động tác hiển lộ trong nháy mắt, nàng đã phải ở trước gương luyện tập trăm ngàn lần, đem khí chất tiểu thư tôn quý cùng với ý vị phong lưu kết hợp hài hòa, làm cho người ta không tự chủ được tâm sinh trìu mến. Nhưng hiện tại, nàng lại hận không thể đập nát tấm gương này.
[ 6 ] hạ mắt quyến rũ – đi đứng ngượng ngùng
“Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, lúc ra ngoài còn vui vẻ , sao trở về liền tức giận. Bọn nha đầu không hiểu chuyện, muốn đánh muốn mắng còn không phải tùy ý ngài, phân phó nô tỳ một tiếng là được, sao có thể trước mặt người nhiều tức giận như vậy, lỡ như bị truyền ra ngoài vậy làm sao bây giờ !” Cố ma ma không tự giác nói. Nàng là nhũ mẫu của Tạ Du, trong phủ này là người thân cận nàng nhất.
Tạ Du quay sang , hé ra gương mặt tuyết trắng, nàng nhìn thoáng qua Cố ma ma, không lên tiếng, chỉ có hai hàng nước mắt dọc theo hai má chảy xuống.
“Ai nha, tiểu thư tốt của ta, ngài làm sao, đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với nô tỳ.” Con cái của Cố ma ma từ lâu ra phủ thành gia lập thất, vị tiểu thư này so ra còn trọng yếu hơn, mắt thấy nàng khóc liền tâm hoảng ý loạn.
Tạ Du cắn cắn hàm răng tuyết trắng, ánh mắt đỏ bừng: “Ta ở Tạ gia sớm bị mỗi người ghét bỏ, hôm nay mất hết thể diện, còn cái gì có thể nói…………”
Cố ma ma vừa rồi đã hỏi rõ Mạch Nhi, giờ phút này hiểu được, nhanh chóng thay nàng lau lệ, ôn nhu khuyên giải an ủi “Tiểu thư, Giang Tiểu Lâu chỉ là khách nhân, ngài lại là lão gia thương yêu nuôi lớn, nàng làm sao có thể cùng ngài so sánh ? Ngài đối nàng tốt, biểu lộ ngoài mặt cho lão gia xem, hắn chỉ biết khen ngài thông tuệ quy củ, từ trước không phải đều là như vậy sao, làm cho lão gia vui vẻ mới là quan trọng !”
Trên mặt Tạ Du xuất hiện một tia xấu hổ và giận dữ: “Phụ thân hôm nay rõ ràng chính là thiên vị nàng, hắn đã sớm không còn thương ta !” Vừa nói, một bên nhịn không được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ma ma, ngươi không biết Giang Tiểu Lâu có bao nhiêu giảo hoạt, đem phụ thân dụ dỗ xoay vòng, thái độ của nàng so với ta còn muốn thân thiết hơn………………..”
Cố ma ma nhướng mày, nói: “Tiểu thư, ta hôm qua đứng từ xa xa xem , diện mạo nha đầu kia rất xinh đẹp, không nghĩ tới tâm cơ cũng thâm sâu như vậy, bất quá, chúng ta không sợ , nàng dù được sủng ái, cũng không được san sẻ phần đồ cưới của tiểu thư—— “
Cố ma ma là người sống rất thực tế, nàng nhìn thấy chỉ có ích lợi, chỉ cần ích lợi của Tạ Du không bị tổn hại, chuyện khác sẽ không quản nhiều. Trên thực tế cũng là vậy, Tạ gia phú quý bậc nào, Tạ lão gia lại coi nàng là nữ nhi thân sinh, tương lai xuất giá nhất định sẽ chọn được phu quân phù hợp, đồ cưới chắc chắn không thể quá ít.
Tạ Du mở to ánh mắt ngập nước: “Nhưng trong cuộc đối thoại của phụ thân cùng đại ca, ý tứ muốn cưới nàng làm đại tẩu ……………..”
Cố ma ma sửng sốt, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Tiểu thư tốt của ta, ngài nếu biết lão gia coi trọng nàng, tội gì lại đi chọc vào, vạn nhất tương lai nàng thật sự gả cho đại thiếu gia, các người ở chung như thế nào?”
“Nói bậy, đại ca sẽ không cưới nàng ta!” sắc mặt Tạ Du đại biến, thần sắc trong nháy mắt bi thương cùng phẫn nộ. Mẫu thân của nàng là ca kỹ thanh lâu, nhưng phụ thân nàng cũng là xuất thân từ vọng tộc Liêu gia ở Liêu Châu, nếu không có bởi vì mẫu thân xuất thân thấp kém, không được tổ mẫu dung nạp, nàng sớm là tiểu thư Liêu gia cao quý. Phụ thân hèn nhát chỉ dám kim ốc tàng kiều, sau khi mẫu thân qua đời hắn lập tức đưa nàng mang đến Tạ gia Tạ Khang Hà tìm nơi nương tựa. Khi đó chính mình vẫn là tiểu oa nhi không thể thoát ly mẫu thân ruột, cả ngày vừa khóc lại nháo. Trừ bỏ đại ca ôn nhu an ủi nàng, có ai từng thiệt tình quan tâm nàng chưa ? Cho đến nay, lòng của nàng chỉ chứa bóng hình đại ca cùng chính nàng kết thành một đôi, mặc kệ là tài sản Tạ gia, hay vẫn là cái khác, nàng đều không cần. Thời điểm Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương khắp nơi đề phòng Giang Tiểu Lâu nàng còn cười nhạo các nàng vì chút tiền bạc tính toán chi li, mà khi nàng phát hiện phụ thân muốn đểđại ca cưới Giang Tiểu Lâu, cảm giác này hoàn toàn thay đổi. Nàng trở nên phẫn nộ, buồn bực, thâm tâm chua xót không gì sánh được.
Sắc mặt Cố ma ma trong nháy mắt tái xanh, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, trong phòng không ai, nàng chạy nhanh đem Tạ Du kéo vào nội thất, đè thấp âm lượng, nói: “Tiểu thư, ngài sẽ không đối với đại thiếu gia hắn —— “
Một câu nói trúng lòng nàng.
Gương mặt Tạ Du lập tức trở nên đỏ bừng, mở to hai mắt nhìn Cố ma ma, cơ hồ quên ngôn ngữ. Phải, nàng tuổi còn trẻ, lại đối với tình yêu nam nữ vô cùng mẫn cảm, đại ca cùng phụ thân giống nhau hàng năm lo chuyện bên ngoài, nàng thường thường nửa đêm tỉnh lại, lén lút cầu nguyện, phù hộ hắn bình an trở về, nhưng nàng lại chưa từng có vì lòng yêu thương của nàng tỏ rõ cầu xin với phụ thân. Biết đại ca hôm nay trở về, nàng cố ý tháo xuống hoa hải đường trắng mà hắn yêu thích nhất đi gặp hắn, chỉ vì muốn hắn cao hứng………………………… Nhưng mà, đây là bí mật của nàng, ngày thường quyết không dám biểu lộ sơ hở. Nàng so với ai khác đều rõ ràng, nếu nàng có ý tưởng này bị người khác phát giác, phụ thân sẽ chán ghét nàng, Tạ Nguyệt cùng Tạ Hương cũng sẽ khinh bỉ cười nhạo nàng, ngay cả đại ca bản tính ôn hòa cũng nhất định không bao giờ muốn thấy nàng. Khi đó, nàng sẽ mất đi cơ hội được nhìn thấy hắn…………….. Nhưng mà bí mật này, lại chung quy không thể giấu diếm được ánh mắt Cố ma ma.
“Tiểu thư, ngài điên rồi ! Ngài là nữ nhi Tạ gia, đại thiếu gia là đại ca ngài đó!”
“Cái gì đại ca, hắn căn bản không phải ——” nàng theo bản năng thốt ra.
“Tiểu thư, ngài mau phủi sạch ý niệm trong đầu đáng sợ ngay đi, ngài họ Tạ, các người chính là thân huynh muội, tuyệt đối không có loại khả năng thứ hai, nếu bị lão gia cùng những người khác biết, ngài còn có đường sống sao?” Trong lòng Cố ma ma hoảng hốt, sắc mặt vội vàng hết xanh rồi chuyển trắng .
Tạ Du hé ra khuôn mặt trắng như tuyết, trương miệng muốn nói gì, cũng là yên lặng không tiếng động. Tạ gia thu lưu nàng, phụ thân xem nàng như nữ nhi Tạ gia, thân phận này sẽ liên hệ với nàng cả đời. Nàng nghĩ đại ca, ngày ngày đêm đêm nghĩ, tích tụ nhiều năm nên nhất thời mới có ý niệm điên rồ trong đầu……………….. Những lời này, nàng làm sao không biết. Cuối cùng, nàng đột nhiên đứng lên, rồi lại ngồi xuống, nhịn không được nói: “Ta là hài tử mồ côi, Giang Tiểu Lâu thì không phải sao ! Nàng dựa vào cái gì —— “
“Không giống ! Ngài là tiểu thư ở Tạ gia lớn lên, từ nhỏ đã sinh sống ở đây ! Tiểu thư ngài nghe cho rõ, chớ nói lão gia cho ngài họ Tạ, dù hiện tại ngài vẫn họ Liêu, lão gia cũng sẽ không đồng ý! Ngài không ngẫm lại xem, hắn vốn là hảo tâm thu lưu nữ nhi của bằng hữu không nơi nương tựa , sau đó đem ngài nuôi lớn , thoả đáng gả ra ngoài, ai cũng khen ngợi hắn một câu nhân đức ! Nhưng nếu Tạ gia dưỡng dục ngài với ý định trưởng thành sẽ đưa vào trong phòng đại thiếu gia, Tạ gia sẽ thành địa phương xấu xa mục nát cỡ nào, lão gia là người nặng tình nghĩa, hắn có thể đáp ứng sao?” Cố ma ma tận tình khuyên bảo phân tích lợi hại trong đó rành mạch.
Tạ Khang Hà muốn Giang Tiểu Lâu gả vào Tạ gia, người khác còn có thể coi là ân đức. Nhưng Tạ Du thì không phải, mặc dù nàng hiện tại vẫn được quyền giữa lại dòng họ của mình, chính là ở tại Tạ gia, nàng cũng là thiếu ân tình Tạ gia, nếu gả cho Tạ đại thiếu gia, mỗi người đều nói Tạ gia có ân cầu báo, tính kế nữ tử mồ côi, truyền ra ngoài miễn bàn có bao nhiều lời khó nghe . Huống chi hiện tại nàng đã đường đường chính chính là tứ tiểu thư, thân phận cả đời cũng thay đổi không được.
Tạ Du không biết khí lực đến từ đâu, đột nhiên mày dựng thẳng lên, ánh mắt tràn ngập tàn khốc: “Ta biết nói sao đều không tới phiên ta làm chủ, nhưng người ưu tú như đại ca, người xứng với hắn phải làm cho ta tâm phục khẩu phục , Giang Tiểu Lâu trừ bỏ dung mạo xinh đẹp, thân thế của nàng tương tự như ta không nơi nương tựa, đều là nữ tử mồ côi, sao có thể xứng đôi với đại ca!” Nàng xưa nay lời nói nhỏ nhẹ, Cố ma ma chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ hung hăng đáng sợ của nàng, nhất thời kinh sợ .
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang đổ vỡ thanh thúy.
Cố ma ma là người đầu tiên phản ứng lại, đã muốn bước nhanh chạy ra ngoài, một tay túm người tiến vào, thở hổn hển: “Ngươi nghe thấy được gì !”
Mạch Nhi vừa thấy, vẻ mặt Tạ Du cùng Cố ma ma khẩn trương, đều trừng mắt to nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc, trong lòng nàng run lên, đầu lưỡi lập tức lắp bắp: “Nô tỳ……. Nô tỳ…….. không có nghe gì hết.” Vừa nói, chân của nàng theo bản năng lui từng bước về sau.
Cố ma ma nhìn thoáng qua Tạ Du, môi của nàng giờ khắc này mất đi toàn bộ huyết sắc, đáy mắt hoảng sợ nhìn thấy ghê người. Cố ma ma giương tay đánh Mạch Nhi một cái tát: “Còn chưa cút xuống!”
Trên mặt Mạch Nhi trong nháy mắt đỏ bừng, nàng nói cũng không dám nhiều nói nửa câu, chạy nhanh lui xuống.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, Tạ Du suy sụp nói: “Ma ma, nàng nhất định đã nghe thấy hết —— “
Cố ma ma mặt nhăn mày nhíu, nha đầu Mạch Nhi kia là nữ nhi của hạ nhân trong phủ Tạ gia, tuy rằng ngày thường làm việc coi như trung tâm, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi của hạ nhân trong phủ, chừng nào người còn đang ở trong phủ, hầu hết đều bị Vương di nương dùng thế lực không chế. Hôm nay để nàng nghe xong lời này, ngày mai nói không chừng sẽ lọt vào tai Vương Bảo Trân. Trong phủ trừ bỏ lão gia cùng đại thiếu gia, không ai chân chính hoan nghênh tứ tiểu thư, nếu mọi người đều biết tâm tư của nàng , hoặc là tin đồn đầy trời bất lợi với nàng, một muội muội luyến mộ huynh trưởng, dù bọn họ không có nửa điểm huyết thống, danh phận cũng đã sớm định rồi ,hậu quả xác thực là không thể tưởng tượng……..
“Ma ma, ngươi nhất định phải cứu ta!” Tạ Du không khỏi thất kinh, “Ta nên làm gì bây giờ………….. Nếu Mạch Nhi nói lung tung với người bên ngoài, hết thảy đều xong rồi!”
Dù Mạch Nhi thật sự trung thành với tiểu thư, người khác cũng chưa chắc là không có ý đồ thăm dò từ trong miệng nàng nắm nhược điểm tiểu thư trong tay. Tạ Du đã sắp đến thời điểm gả ra ngoài, nếu việc này thật sự lan truyền , chỉ sợ chờ đợi nàng không phải cái chết thì chính là cả đời thanh đăng cổ phật [ 7 ]. Tạ Du là Cố ma ma từ nhỏ nuôi lớn, nàng sao có thể trơ mắt nhìn đối phương lưu lạc đến nước này.
[ 7 ] Ý chỉ xuất gia, cả đời làm bạn bên phật tổ.
“Tiểu thư, ta đi xem Mạch Nhi, sẽ không để nàng hồ ngôn loạn ngữ.” Cố ma ma chỉ chốc lát liền hạ quyết tâm, thần sắc âm trầm nói.
Trong lòng Tạ Du đang hoảng sợ, nghe xong lời này theo bản năng cả người run lên: “Ngươi……………..”
Mạch Nhi cả buổi tối đều không yên lòng, mặc kệ đi đến đâu Cố ma ma đều nhìn chằm chằm nàng, thời điểm đi ngoài cũng giống nhau, ánh mắt lãnh đạm sâu kín làm người nhìn vô cùng sợ hãi. Vào lúc ban đêm ,vốn là đến phiên nàng trực đêm bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở cửa sổ lung lay. Cố ma ma ! Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa không hô lên, Cố ma ma lắc đầu, hướng nàng vẫy vẫy tay, giống như có chuyện nói với nàng. Nàng vội vàng đứng dậy, đi ra cửa …….
Tạ gia ban đêm thực im lặng, tiếng trống canh ba đã muốn vang thật lâu.
Tiểu Điệp kiên trì muốn trực đêm lại từ từ ngủ thiếp đi, nửa đêm khoác xiêm y đi tiểu đêm, mới giựt mình thấy cửa sổ đứng một bóng người, thân ảnh kéo dài trên mặt đất, nhìn xa ánh trăng ngoài cửa sổ. Tiểu Điệp không khỏi hoảng sợ, chờ thấy rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, sao trễ như vậy còn không ngủ?”
Giang Tiểu Lâu không có trả lời nàng, chỉ ngoái đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Đêm nay ánh trăng, đặc biệt sáng rực, đặc biệt mỹ lệ. Đáy mắt nàng u tối xen lẫn sáng rỡ cùng tồn tại, bất tri bất giác có sóng ngầm mãnh liệt.
Tiểu Điệp có chút lo lắng, lại kêu một tiếng: “Tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu tựa hồ vừa mới lấy lại tinh thần, nàng chú ý tới thần sắc Tiểu Điệp có chút bất an, không khỏi nghiêng người mím môi, liễm mục nở nụ cười, lại nhìn ánh trăng sáng vằng vặc một cái, thần sắc vững vàng hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
“A?” cả người Tiểu Điệp sửng sốt, đứng ở nơi đó thẫn thờ nửa ngày mới phản ứng lại, “Tiểu thư, hôm nay là ngày 10 tháng 9.”
Ngày 10 tháng 9, cách sinh nhật của nàng còn có một tháng. Hồi trước hàng năm đến ngày này, Tần gia sẽ đặc biệt vì nàng chúc thọ, Tần Tư còn tỉ mỉ thay nàng chuẩn bị lễ vật…………….. Lại nói tiếp, trong chớp mắt thời gian trôi qua đã lâu như vậy không có gặp mặt, có lẽ những người đó sớm đã quên mất nàng. Bất quá, nàng rất nhanh sẽ làm cho bọn họ nhớ tới nàng. Ngày 10 tháng 9, còn có một tháng ………………
“Tiểu Điệp, đi ngủ đi.” Giang Tiểu Lâu đi qua bên người Tiểu Điệp còn ngây ngốc không rõ đứng tại chỗ, bỏ lại một câu.
Tiểu Điệp gãi gãi đầu, càng thật không rõ, nhưng là quay đầu nhìn sang bóng dáng tiểu thư, ngoan ngoãn nuốt xuống nghi vấn. Hơn nửa đêm , sao đột nhiên nhớ tới hỏi ngày, ngày hôm nay có gì đặc biệt sao?
Ban đêm, Giang Tiểu Lâu ngủ rất say, Tạ gia an bài chu đáo, đệm chăn mềm mại tinh xảo, bông hoa rũ xuống bên giường lớn, màn trướng mới tinh, nằm trong giường có thể ngửi thấy hương vị của buổi sớm mai trong lành tươi mát, quả thật là một đêm tốt lành, hết thảy thoạt nhìn đều làm người hài lòng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tiểu Lâu mặc nội bào ngồi trước gương đồng, mái tóc đen dài rũ xuống,
Thiến Thiến thay nàng chải tóc , vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí. Chờ chải xong, nàng thật cẩn thận đem tráp mở ra, nhìn đến trân châu bảo ngọc tinh xảo nằm bên trong Giang Tiểu Lâu nhạy bén phát giác Thiến Thiến biểu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục thay nàng trang điểm.
Tất cả mọi người nghĩ đến Giang Tiểu Lâu là nữ hài mồ côi tới tìm nơi nương tựa Tạ gia, cho nên Vương Bảo Trân dựa theo Tạ Khang Hà phân phó chuẩn bị tốt hết thảy, thậm chí ngay cả xiêm y châu báu đều là có sẵn , nhưng khi trang điểm, Giang Tiểu Lâu lại cố ý dùng châu báu trang sức của mình. Mấy thứ này, là lúc nàng ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu lặng lẽ chuyển dời đến chỗ ở của Vương đại phu, gần đây vừa mới thu hồi lại………………… Thực hiển nhiên, số châu báu tỏa ánh sáng rực rỡ làm cho
Thiến Thiến không tự chủ được ngẩn ngơ, đại khái là thật không ngờ, Giang Tiểu Lâu sẽ có thứ tốt như vậy.
Giang Tiểu Lâu ở trong gương đồng quan sát thần sắc Thiến Thiến, bên môi khẽ cười .
Bên này đang lúc trang điểm, ai ngờ cửa « rầm » một tiếng bị người đẩy ra.Thiến Thiến nhướng mày, nhìn về phía cửa Tiểu Điệp, trong lòng không khỏi nghĩ : rốt cuộc là bên ngoài đến, chẳng có quy củ gì cả. Cũng không chờ nàng chuyển xong ý niệm trong đầu, chỉ thấy được Tiểu Điệp đã hốt hoảng vọt tới trước mặt Giang Tiểu Lâu , thở hồng hộc, đầy mặt kinh hoàng: “Tiểu thư, nha đầu kia đã chết!”
Đã chết, ai đã chết? Giang Tiểu Lâu nhìn nàng liếc mắt một cái, mâu quang chớp động, trong miệng nói: “Từ từ nói.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch, câu chữ cơ hồ là từ miệng lý bính đi ra: “Là nha đầu Mạch Nhi bên tứ tiểu thư,đêm hôm qua nàng đã chết!”
« Choang » một tiếng, lược trong tay Thiến Thiến rơi mạnh trên mặt đất, hé ra khuôn mặt trắng bệch.
/291
|