Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 62 - Phú Quý Ngất Trời

/291


Tạ Khang Hà sửng sốt, bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, thật lâu sau mới gật gật đầu: “Vấn đề này làm ta băn khoăn nhiều năm, vì sao thời điểm ta nghèo khó Từ Hử huynh không hề xa lánh, lại cùng ta thân cận, nhưng chờ khi ta phát đạt , muốn hắn cùng nhau chia sẻ, vì sao hắn lại biến mất không lời từ biệt ?”



Đôi mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười: “Phụ thân cảm thấy số tiền này hẳn nên thuộc về bá phụ, cho nên mới rời đi không từ biệt.”



Giang Tiểu Lâu tuy rằng không ở hiện trường, nói lại chuẩn xác vô cùng, ngay cả Tạ Khang Hà không thể không bội phục nàng: “Ngươi so với ai khác đều hiểu rõ sâu sắc tâm tính phụ thân ngươi, không sai, ngày hôm sau bán đi số cá chình, ta mang theo toàn bộ tiền đi tìm hắn. Nếu không có tấm lòng hắn nhân hậu, kiên trì kêu ta mai táng nàng kia, căn bản không có loại chuyện tốt từ trên trời giáng xuống………… Số tiền hẳn là thuộc về hắn.”

Nhiều tia sáng rọi phản chiếu từ đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe ra, nói: “Không, số tiền nên thuộc về Tạ bá phụ , phụ thân chính là hết lòng tin theo điểm này, mới cố ý không để người tìm thấy. Chứng tỏ hắn đối với bản tính cố chấp của người vô cùng hiểu biết, tình nguyện từ nay về sau không hề lui tới, cũng muốn buộc người đem tiền lưu lại. Quan trọng là, nếu không phải lúc trước bá phụ cứu mạng phụ thân, người cũng sẽ không còn mạng để sống …………… Hết thảy đều là nhân quả tuần hoàn, thiện hạnh có báo.”

Tạ Khang Hà không khỏi chấn trụ, nửa ngày cũng chưa nói được lời nào.

Thái Vô tiên sinh lại gật gật đầu: “Tiểu Lâu nói không sai, hết thảy có nhân mới có quả, ngươi có tấm lòng lương thiện, gieo xuống quả thiện, cho nên ông trời mới ban cho ngươi tài phú.”

Tạ Khang Hà lại thở dài, nói: “Tìm không thấy hắn, ta đem tất cả tiền tài đầu tư vào việc buôn bán, ban đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ, sau đó sinh ý càng làm càng lớn, dần dần khuếch trương đến các châu [1] khác, vì thế ta bắt đầu phái người chung quanh tìm kiếm những nơi phụ thân ngươi dừng chân. Rốt cục bị ta biết hắn lúc trước cũng không có thật sự rời khỏi Liêu Châu, chính là thay đổi nơi cư ngụ, vì thế ta tự mình đuổi theo, mới phát hiện hắn mang theo gia quyến đến kinh thành. Ta lập tức cử hành đến kinh thành, đáng tiếc mặc kệ ta đi bao nhiêu lần, Từ Hử luôn từ chối không gặp ta. Có một lần ta ngăn hắn ở trên thuyền, kết quả hắn tình nguyện từ đuôi thuyền nhảy xuống sông cũng không chịu gặp ta, làm ta dở khóc dở cười, rõ ràng là ta thiếu nợ hắn, như thế nào hắn chạy so với ai khác còn muốn nhanh hơn …………….”

[ 1 ] đơn vị hành chính thời xưa

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, Tạ Khang Hà quá mức cố chấp, hắn trăm phương nghìn kế tìm được phụ thân, vì muốn báo ân, bởi vì hắn cho rằng tài phú lấy được cùng phụ thân giúp có liên quan. Phụ thân từng nói qua, tiền tài dùng là hết, giao tình thì ăn chẳng xong. Cho nên người khác liều mạng dành dụm tiền, hắn lại một mực gìn giữ phần giao tình khó có được này. Kiếm nhiều tiền hơn nữa chẳng qua chỉ là núi vàng biển bạc, nhưng đem giao tình đi chi tiêu sẽ khó khăn giống như trời đất vậy. Đương nhiên không phải mỗi người đều đáng giá tín nhiệm, cũng không phải mỗi lần thi ân đều muốn người khác báo ân, chân chính gặp được một người uống nước nhớ nguồn ……………….. Đến thời khắc mấu chốt mới có thể dùng.

Phụ thân tránh mặt Tạ Khang Hà, không chịu cùng hắn lui tới, bởi vì người cảm thấy tài phú hẳn nên thuộc về người chính trực ngay thẳng, về phương diện khác, phụ thân cũng có suy tính của mình. Tạ Khang Hà nhiều năm qua tâm tâm niệm niệm muốn báo ân, đến thời khắc mấu chốt, hắn nhất định có thể phát huy công dụng thật lớn.

Phụ thân là một người tốt bụng kỳ lạ, hắn một bên không cầu người chịu ơn hồi báo, một bên ngầm quan sát mỗi người, phát hiện bản chất bọn họ, cố gắng tận dụng tốt của họ. Mà trong hai hài tử của hắn, duy nhất Giang Tiểu Lâu kế thừa cá tính cùng đặc điểm của hắn, cho nên hắn mới có thể liếc mắt một cái nhìn thấu ý tưởng phụ thân. Đương nhiên, hắn cũng có thời điểm nhìn lầm, tỷ như đối với Tần gia……………

“Gia phụ tuy rằng chưa lần nào ở trước mặt Tiểu Lâu nhắc đến bá phụ, nhưng lúc hắn lâm chung, lại lôi kéo tay Tiểu Lâu nói cho ta biết về người, nếu về sau gặp khó khăn, dưới tình huống khó khănlâm vào đường cùng, có thể tìm đến bá phụ. Hắn nói qua, Tạ bá phụ là một người chính trực hơn nữa còn là bằng hữu tận tâm tận lực , nhất định sẽ tận hết sức lực giúp Tiểu Lâu.” Giang Tiểu Lâu mỉm cười, thập phần thành khẩn nói.

Phụ thân tin tưởng Tạ Khang Hà, bởi vì bọn họ là bằng hữu, nhưng nhiều năm không gặp mặt, Tạ Khang Hà vẫn là người bản tính chánh trực năm đó sao? Giang Tiểu Lâu không thể tùy tiện tin tưởng, cho nên mới có thể kêu Ly Tuyết Ngưng đến thử. Biện pháp tuy là kém cỏi, nhưng hữu hiệu và trực tiếp, chỉ có phản ứng đầu tiên mới có thể biểu hiện ra nội tâm chân thật của một người. Nhưng dưới loại tình huống này cũng có một tai hại, nếu Tạ Khang Hà là một người có đầu óc thông minh, hắn chưa chắc sẽ sẽ nhận đồ tốt từ Ly Tuyết Ngưng tặng, bởi vì hắn không thể khẳng định tương lai có thể hay không bị người khác vạch trần, thanh danh tốt bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nhưng là, Giang Tiểu Lâu lại nghe thấy hắn ở mua phần mộ. Thời điểm Giang gia lâm vào cảnh khó khăn, tất cả mọi người đều cùng bọn họ phân rõ giới tuyến, nhưng phần mộ phụ thân cùng đại ca lại thường lệ có người đến dọn dẹp sạch sẽ, không có cỏ dại mọc tràn lan, thậm chí còn có dấu vết cúng bái . Người nào lại không hề tránh hiềm nghi làm như vậy?

Hiện tại nàng có thể khẳng định, người đó chính là Tạ Khang Hà, hắn chẳng những nhìn vọng đã muốn mất bằng hữu, thậm chí còn chuẩn bị vì hắn mua một phần mồ tốt, để phục thân sau khi chết khỏi bị những người khác quấy rầy.

Mặc dù đến thời điểm này, Giang Tiểu Lâu vẫn là không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, bởi vì hắn cũng có thể là vì mua danh chuộc tiếng, để đổi lấy một thanh danh tốt. Không nên trách nàng đa nghi, không ai đáng giá không hề giữ lại tin cậy, mặc dù là phụ thân vẫn tin tưởng Tạ bá phụ. Cho nên nàng mới dẫn dắt Tạ Khang Hà nói ra quá trình phụ thân cùng hắn quen biết nhau. Nếu Tạ Khang Hà trong quá trình tự thuật có điều gì giấu diếm hoặc là lừa gạt, Giang Tiểu Lâu đều có thể mơ hồ nhận thấy được. Nhưng là hắn phi thường thành thực, hơn nữa không chút nào che lấp đem hết thảy nói ra. Bao gồm cảm xúc hắn từng thất vọng, bần cùng, hai bàn tay trắng, bao gồm hắn cùng Giang Thừa Thiên trải qua quen biết, cùng với lần đầu tiên hắn phát đạt…………………………..

Một người chú trọng thanh danh , nhất định sẽ lựa chọn che dấu quá khứ của mình, hận không thể khắp thiên hạ biết hắn hôm nay phú quý bức người, nhưng hắn ngay cả chuyện muội muội từng đói chết đều nói ra, trực tiếp thừa nhận chính mình xuất thân bần hàn. Nếu hắn muốn chiếm cứ số tài phú này, đại khái có thể đem hết thảy công lao do mình đoạt được, căn bản không cần phải nói ra, nhưng hắn không có. Cho tới tận lúc này, Giang Tiểu Lâu mới tin hắn.

“Tài phú lập nghiệp của ta là vì Từ Hử trợ giúp, nếu không có hắn, nay ta chỉ là một ngư dân nghèo túng bên sông. Cho nên, toàn bộ gia sản, một nửa là vì ta cố gắng, mặt khác một nửa hẳn là thuộc về Từ Hử huynh. Nếu hắn đã qua đời, kia này phần còn lại hẳn là do nữ nhi của hắn kế thừa.” Tạ Khang Hà trịnh trọng nói.

Lúc trước bán đi số cá chình, đạt được toàn bộ tiền tài hiện nay đều để đầu tư ban đầu, nếu không có nó, không có hắn hôm nay, cho nên hắn cho rằng tài phú có một nửa hẳn nên thuộc về Giang Thừa Thiên, lời này thật ra là không sai . Nhưng hôm nay hắn đã trở thành cự phú kinh thành, của cải ngàn vạn, làm sao có thể dễ dàng phân tiền ra ?

Nhìn thấy hắn thế nhưng không chút do dự làm ra quyết định như vậy, tất cả mọi người sợ ngây người.

Ngay cả Giang Tiểu Lâu đều cảm thấy thập phần kinh ngạc: “Bá phụ, ta tới gặp ngươi chỉ vì phụ thân nhắc qua ngươi, ta hy vọng có thể gặp mặt một lần vị bằng hữu mà phụ thân trước lúc lâm chung vẫn còn nhớ mãi không quên, tuyệt đối không có ý tứ khác. Số tài phú này đều là ngươi nhiều năm qua cẩn trọng giành được, gia phụ còn không ôm công lao, huống chi là ta ? Ta cảm kích lòng tốt của ngài, nhưng đây là chuyện không có khả năng .”

Nếu Tạ Khang Hà chẳng qua là diễn trò, vậy có thể dừng ở đây, bởi vì hắn đã thành công làm cho Giang Tiểu Lâu tín nhiệm hắn . Nhưng hắn không hề có ý định dừng lại, mà là nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu, năm đó ta không có cơ hội hồi báo phụ thân ngươi, thời điểm nữ nhi hắn gặp khó khăn cũng không có vươn tay viện trợ, đã làm cho ta lương tâm bất an . Nếu ngươi có thể nhận, tương lai ta nhắm mắt xuôi tay, mới có thể chân chính không thẹn với lương tâm.”

Tạ Khang Hà không phải đang diễn trò, càng không phải là đang làm dáng, hắn chính thật sự nghĩ như vậy.

Giang Tiểu Lâu vừa muốn cự tuyệt, Tạ Khang Hà lại nhẹ nhàng phất phất tay, nói: “Tiểu Lâu, đây là điều cuối cùng ta có thể nỗ lực làm vì Từ Hử huynh, nếu ngươi không cần, tương lai có thể đưa cho người khác hoặc là đem quyên tặng, đều tùy ngươi. Nhưng ta tsẽ không thay đổi quyết định, ngươi không nên tiếp tục cự tuyệt lễ vật của bá phụ.”

Chẳng sợ Giang Tiểu Lâu đầu lưỡi lại khéo, cũng tuyệt đối không thể tưởng được Tạ Khang Hà sẽ làm ra quyết định như vậy, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngay cả nàng cũng không biết chính mình nên phản ứng thế nào , chỉ ngẩn người đứng tại chỗ.

Tạ Khang Hà đã chuyển hướng Thái Vô tiên sinh bên cạnh: “Tiên sinh, chất nữ của ta ở trong này là vì chẩn bệnh sao, bệnh của nàng đã bình phục tốt rồi chứ?”

Trên mặt Thái Vô tiên sinh lộ ra thần thái đắc ý , nói: “Có ta ở đây thì sợ gì? Yên tâm đi, đã không còn trở ngại, chính là cần điều dưỡng thật tốt, về sau không nên quá lao lực.”

Tạ Khang Hà nghe vậy, không chút do dự nói: “Nếu là vậy , ngươi hãy cùng bá phụ về nhà đi.”

Về nhà, hắn muốn dẫn nàng trở về ? Giang Tiểu Lâu khẽ giật mình , trong kế hoạch ban đầu của nàng, bắt đầu thân cận Tạ gia, như vậy nàng sẽ có cơ hội từng bước tiếp cận trung tâm tài phú kinh thành, nhưng nàng thật không ngờ không đợi chính mình thực thi bước tiếp theo trong kế hoạch, Tạ Khang Hà liền chủ động mời.

“Nhưng thân phận ta đặc thù, không tiện đi quý phủ quấy rầy ——” nàng phảng phất có chút do dự.

Tạ Khang Hà cười cười, nói: “Không cần để ý, ngươi là nữ nhi bằng hữu tốt nhất của ta lưu lại, cũng đại biểu là khách quý của ta, ai dám có ý kiến ?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu như nước chảy xuôi, chậm rãi lướt qua trên người Ly Tuyết Ngưng.

Tạ Khang Hà thấy ánh mắt nàng nhìn về phía Ly Tuyết Ngưng, nhân tiện nói: “Nếu Ly cô nương không ngại, có thể cùng đi Tạ phủ, tiện thể làm bạn với Tiểu Lâu.” Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vẫn là một bộ dáng do dự, hắn không khỏi cười rộ lên, “Tạ gia có nhiều chủ nhân, mà không phải khách nhân. Tiểu Lâu, mặc kệ ngươi về sau nghĩ muốn làm cái gì, muốn đi chỗ nào, bá phụ đều không có gì dị nghị, nhưng là vừa rồi Thái Vô tiên sinh nói qua, ngươi phải điều dưỡng thật tốt. Đến khi thân thể hoàn toàn khang phục, cùng bá phụ về nhà thôi.”

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn ánh mắt Tạ Khang Hà, ánh mắt hắn tỏa ra tia sáng chân thành, ngữ khí thần thái đều không tự giác biểu lộ sự quan tâm, mặc dù là ý chí sắt đá cũng muốn cảm động. Nàng mỉm cười, nói: “Bá phụ đã thịnh tình mời, Tiểu Lâu cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tạ Khang Hà rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ này đứa nhỏ muốn hay không số tài sản đó, hắn phải tìm mọi cách để nàng nhận lấy, thế này mới quên đi tâm sự nhiều năm. Nợ ân tình Giang gia, tương lai hắn còn mặt mũi nào đi gặp lão bằng hữu dưới suối vàng.

Giang Tiểu Lâu vẫn chưa lập tức rời đi, nàng yêu cầu nương nhờ ở dược đường nửa tháng, xử lý xong một ít việc tư, Tạ Khang Hà không có cưỡng cầu, hắn cũng cần thời gian về nhà trước bố trí. Đỉnh đầu sự tình tất cả đều xử lý xong rồi, sáng sớm, Giang Tiểu Lâu tự mình đi hướng Thái Vô tiên sinh bái biệt, hắn lại phất phất tay, nói: “Đi thôi đi thôi, ta biết ngươi sớm muộn gì cũng sẽ đi .”

Giang Tiểu Lâu lại cười nói: “Thỉnh tiên sinh thay ta hướng Phó đại phu nói lời tạm biệt, chuyển lời đến hắn rằng ân tình hắn giúp Tiểu Lâu , ta khắc sâu trong lòng, mong hắn bảo trọng.”

Thái Vô tiên sinh nghe vậy, không khỏi lại đem nàng lặp lại nhìn nhìn: “Cô nương, lần này rời đi không thể quay đầu, thật sự không hối hận sao?”

Hắn nói lời không đầu không đuôi, người khác nghe không hiểu, nhưng Giang Tiểu Lâu lại rõ ràng. Nếu nàng lựa chọn Phó Triêu Tuyên, tương đương lựa chọn cuộc sống ấm áp thoải mái, nàng sẽ có một trượng phu trân trọng nàng, có một gia đình hạnh phúc bình an , về sau nàng còn có thể có hài tử đáng yêu của chính mình……………….. Nhưng nàng lựa chọn cự tuyệt Phó Triêu Tuyên, rời đi nơi này, ý nghĩa nàng từ chối cuộc sống như vậy. Lựa chọn con đường phong ba bão táp nổi lên bốn phía, mạo hiểm vạn phần. Nha đầu này, thật sự là làm cho người ta không biết nói gì cho phải ……………

Giang Tiểu Lâu lại nở nụ cười, thần thái nhẹ nhàng mà giương cao, thanh âm quyết đoán: “Phải, ta không hối hận. Tiên sinh, mong ngươi bảo trọng.” Nói xong một câu, nàng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi .

Thái Vô tiên sinh xa xa nhìn bóng dáng khuất dần của nàng, chung quy dài thở dài một hơi: “Xuất hiện đi, sáng sớm đã tới rồi, vì sao còn muốn tránh né.”

Phó Triêu Tuyên từ sau bụi cây đi ra, sắc mặt thẫn thờ rầu rĩ.

Thái Vô tiên sinh trừng mắt liếchắn một cái: “Thật sự là không có tiền đồ, khó trách người ta không thích ngươi, nếu là thích sẽ dũng cảm tranh thủ, giống bộ dạng uể oải như ngươi thì có ích lợi gì?”

Phó Triêu Tuyên cười khổ lắc lắc đầu: “Sư phụ, ngươi không phải không đồng ý ta cùng nàng qua lại sao?”

Thái Vô tiên sinh nhịn không được lại thở dài, tiếc hận nói: “Hết thảy đều là mệnh, tất cả không khỏi nhân, chẳng lẽ ta không đồng ý ngươi sẽ buông tha cho ?”

Phó Triêu Tuyên nở nụ cười: “Đúng vậy, chẳng lẽ sư phụ không đồng ý, ta sẽ buông tha sao?”

“Nàng đi Tạ gia, ta không biết nàng muốn làm gì, nhưng ta cảm thấy lần này ngẫu ngộ quá khéo, Tạ huynh cao hứng quá độ, khả năng nhìn không ra, nha đầu kia …………”

Phó Triêu Tuyên nhíu mày: ” Ý sư phụ là —— “

Trong tiếng nói chuyện của bọn họ, xe ngựa đã muốn càng chạy càng xa, dần dần biến mất trong tầm mắt bọn họ.

Xe ngựa một đường thẳng tiến về phía trước, cảnh sắc chung quanh không ngừng lui dần về sau, ánh mắt có thể thấy được những vật màu xanh lá cây ban đầu thành khu chợ phiên phồn thịnh náo nhiệt, Giang Tiểu Lâu ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía dân chúng nườm nượp qua lại. Ly Tuyết Ngưng nhìn nàng, ánh mắt như có điều suy nghĩ: “Tiểu Lâu, ngươi vì sao muốn đi vào Tạ gia?”

Giang Tiểu Lâu nghiêng đầu nhìn nàng, đối diện Ly Tuyết Ngưng đã thay đổi một thân xiêm y váy liền áo màu lam thêu bách hợp, thoạt nhìn tươi mát hào phóng, xinh đẹp nhu hòa, so với ngày xưa tái nhợt gầy yếu thoạt nhìn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Ngươi kìm nén một đường, đãnhẫn thật lâu đi, chờ tới bây giờ mới hỏi, xem như rất giỏi chịu đựng .”

Tạ Khang Hà sau khi phát tài về sau không hề đánh cá nữa, hắn đầu tiên mua một cửa hàng gạo, sau đó phát triển sang các khách điếm, tửu lâu, ban đầu bởi vì thiếu kinh nghiệm, bị người lừa không ít tiền, dần dần hắn rút ra bài học từ những lần thất bại, tích lũy kinh nghiệm, hơn nữa làm người kiên định chịu khó, quảng kết thiện duyên [ 2 ] , sinh ý càng làm càng lớn, đồng thời lại mở cửa hàng xay gạo, cửa hàng tơ lụa, cửa hàng đồ cổ, cửa hàng đồ ngọc, các ngành các nghề đều mở rộng quan hệ giao thiệp. Hắn cũng quên gốc, cố ý mua ngàn mẫu ruộng tốt, muốn tự trồng lúa, ngũ cốc, đem sinh ý khuếch trương đến các châu, chân chính trở thành trở thành phú hào. Giang Tiểu Lâu bản vì báo thù mà đến, lại lựa chọn đặt chân ở Tạ gia, trong đó nhất định có nguyên do, nhưng đến tột cùng là vì sao ?

[ 2 ] Lúc người khác làm bất cứ việc gì, khi làm không được trọn vẹn, chúng mình giúp họ làm trọn phần nào, như vậy không chỉ trọn vẹn mình, mà cũng là trọn vẹn người khác. Có khi ở một nơi rộng lớn, những chi tiết nhỏ luôn luôn bị bỏ sót, mà có lẽ chi tiết nhỏ này là chỗ người khác rất quan tâm. Có lẽ mình cho rằng chi tiết nhỏ là chỗ không đáng gì, nhưng cũng chính vì nó mà luôn luôn tạo khoảng cách với nhau. Cho nên khi sự việc không có biện pháp viên mãn thì xin khởi bút cho viên mãn, như vậy việc việc đều viên mãn, mà không cần lấy tâm bất bình đi yêu cầu người khác. Khi có yêu cầu, tâm bất bình sẽ khởi, tâm sân hận sẽ khởi, nên đem tâm bất bình hóa giải thành một tâm khoang dung, tri túc, tâm tha thứ, tâm cảm ơn, như vậy mới có thể tiến thêm một bước trong việc xử sự làm người, mới có thể trên con đường nhân sinh gặp được người tri kỷ.

to-pic4

Giang Tiểu Lâu chẳng những đồng ý tiến vào Tạ gia, còn bán đi nông trang, hơn nữa mang theo Ly Tuyết Ngưng cùng đi, mang theo một nha hoàn Tiểu Điệp đi trước Tạ gia. Ly Tuyết Ngưng thực thông minh, nàng mơ hồ theo dõi hành động Giang Tiểu Lâu suy một ra hai, lại không giải thích được nguyên do, dù sao tâm tư Tiểu Lâu giấu quá sâu, làm người khó có thể nắm bắt.

Giang Tiểu Lâu bán đi nông trang , còn làm ra một chuyện kỳ quái. Nàng thế nhưng xuất ra số tiền lớn thu mua heo, ngay cả heo bệnh chết cũng thu, mua gần trăm con. Ly Tuyết Ngưng cơ hồ nghĩ rằng nàng phát điên , nhưng Giang Tiểu Lâu lại kiên trì chứng kiến. Không chỉ như vậy, nàng còn thuê một chiếc thuyền, tự mình giám sát, bên trong chứa đầy heo chết xuôi dòng ra khỏi kinh thành về phía đông của kênh đào, một đường trôi ngược sông mà đi. Vừa mới bắt đầu Ly Tuyết Ngưng thầm nghĩ nàng bán số heo chết đi nơi nào, nhưng sau đó nàng lại thuê rất nhiều người, phá hư lưới đánh cá, bện túi đem heo quăng vào, siết chặt miệng túi kín kẽ, kéo đến trên bãi thượng lưu sông rồi nhặt lấy một tảng đá, đem tất cả heo chết thả vào khoảng bãi sông cách đó không xa. Nhưng mà số heo chết cũng không phải chỉ thả xuống nước một lần, mỗi ngày nàng cũng sẽ liên tục thay đổi người giúp đỡ, như là cố tình che giấu điều gì.

Ly Tuyết Ngưng không hiểu Giang Tiểu Lâu rốt cuộc muốn làm gì, nàng thấy Giang Tiểu Lâu dùng cây lớn, vào cửa sông để đánh dấu, men theo bờ sông, thả heo chết trôi một đường, còn vẽ một bức tranh nhận diện/phân biệt mà chỉ nàng ấy mới có thể hiểu rõ. Chờ làm xong hết thảy , Giang Tiểu Lâu rốt cục như trút được gánh nặng.

Giờ phút này, Giang Tiểu Lâu một xiêm y thân lục nhạt , trâm cài trên đầu đính hạt châu tròn trịa bóng loáng, hai viên nhẵn nhụi trong suốt, hơn nữa tóc đen mượt mà như mây, đôi mắt tinh tường giống như sao sáng, so với dĩ vãng tăng thêm ba phần thanh lệ.

Giang Tiểu Lâu cũng không trả lời, chính là lột một quả nho đưa tới trước mặt nàng, cười nói: “Rất ngọt, ngươi nếm thử !”

Ly Tuyết Ngưng nâng tay tiếp nhận nho cho vào miệng, ánh mắt lại càng phát ra hoang mang.

Giang Tiểu Lâu chính mình cũng ăn một quả nho, thật sự rất ngọt, thấm vào ruột gan. Vẻ tươi cười của nàng trở nên sâu hơn : “Ta đi Tạ gia, tự nhiên có dụng ý của ta, ngươi không cần lo lắng.”

Chung quy là không chịu nói —— Ly Tuyết Ngưng thở dài một hơi.

Tạ gia cũng không cùng quan to quý nhân trong kinh thành tranh giành phủ đệ, chỉ đem trạch viện xây ở giữa kinh giao phía nam, diện tích rất lớn, chỉ là từ nam chí bắc chủ phòng đạt đến chín. Sau khi vào cửa một đường hướng về phía bắc, phòng ốc, lầu các, mái hiên, lương đình đạt tới một trăm phòng, hành lang trùng trùng điệp điệp, lầu các liên tục không ngớt, dường như liếc mắt một cái nhìn không thấy điểm cuối. Tổng thể thiết kế cùng phủ đệ quan to quý nhân trong kinh thành, nhân vật phú thương nổi tiếng đem ro so sánh , khuynh hướng mang đậm phong cách cổ xưa đại khí. Mọi thứ đều không phải là phong cách kiến trạch của kinh thành, mà là hoàn cảnh đậm chất dân chúng Liêu Châu .

Tạ Khang Hà trong khung là một người nhớ tình bạn cũ, Giang Tiểu Lâu một đường mặt mang mỉm cười tiến vào, Tạ Khang Hà dẫn dắt nàng vào cửa. Vòng qua từ đường, bước vào cổng, băng qua hành lang, trên đường chạm phải quản gia vú già nhìn thấy Tạ Khang Hà, đều là nín thở liễm tức hành lễ, khí thế thật lớn. Qua sân vườn, mới đến đại sảnh. Nàng ngẩng đầu vừa nhìn, ở giữa treo một tấm biển lớn, ba chữ nạm vàng là “Thận tư đường”, hai bên câu đối cũng làm bằng vàng thập phần tinh tế.

Giang Tiểu Lâu ngưng thần nhìn một lát, nói: “Bá phụ viết câu đối viết rất hay, rất ý nghĩa.”

Đám người Ly Tuyết Ngưng cũng dừng lại, cẩn thận nhìn thoáng qua câu đối, chỉ thấy được hai bên câu đối phân biệt là: đọc sách tốt, cày ruộng tốt, học giỏi tốt; gây dựng sự nghiệp gian nan, gìn giữ cơ nghiệp trước, biết có khó không.

Tạ Khang Hà nhìn thoáng qua Giang Tiểu Lâu, trong thần sắc hơn vài phần ôn nhu hiếm thấy: “Hai câu đối này dùng để chỉ tiết kiệm , ta lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, mới không quên cội nguồn.”

“Lão gia, ngài đã trở lại!” Trong lúc đang nói chuyện, một âm thanh nữ tử ôn nhuận vang lên, mỹ nhân một thân hoa phục đứng ở cửa đại sảnh , mặt mày kiều diễm ngọt ngào , phía sau đám hạ nhân vây quanh.

“Tiểu Lâu, tới gặp Vương di nương nào.” Tạ Khang Hà mỉm cười nói.

Hắn nói là di nương, mà không phải bá mẫu, trong đó có sự khác nhau rõ rệt. Giang Tiểu Lâu sâu sắc phát hiện điểm này, chính là có chút mỉm cười, tiến lên nói: “Vương di nương.”

Vương Bảo Trân là thiếp của Tạ Khang Hà, bởi vì hiểu biết chữ nghĩa, xử sự giỏi giang, Tạ Khang Hà liền đem nàng xuất môn buôn bán. Nàng cũng không có cô phụ hắn chờ mong, dốc lòng xử lý gia vụ [3] , quay vần nhân sự, phàm là việc lớn việc nhỏ, đều có thể thay hắn hiến kế. Năm rộng tháng dài, Tạ Khang Hà chẳng những ở trên việc làm ăn rời không được nàng, ngay cả trong nhà ẩm thực, y phục, sinh hoạt hằng ngày, cũng đều không thể không có nàng . Giang Tiểu Lâu biết thương nhân khi làm ăn buôn bán ở ngoài đều thịnh hành việc cưới hai thê tử, một là phu nhân ở chính viện, một người khác thì luôn theo hắn khắp nơi buôn bán. Người ngoài không biết có chính thê , tchỉ coh rằng người thường xuyên đi theo hắn bôn tẩu nghiễm nhiên trở thành phu nhân. Dựa theo đạo lý mà nói chỉ là thiếp của hắn, nhưng địa vị Vương Bảo Trân ở Tạ gia từ lâu không hề thua kém chính thê, lại càng không phải là di nương có thể sánh bằng. Bất quá nàng vô cùng biết quy củ, không chịu để mọi người kêu nàng nhị phu nhân, chỉ xưng hô là Vương di nương.

[ 3 ] việc vặt trong nhà

Vương Bảo Trân nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, bất giác có chút sửng sốt. Giang Tiểu Lâu một thân váy lục nhạt, tóc đen mềm mại, đôi mắt như sao sáng, làn da tuyết trắng làm chói mắt người nhìn, cả người giống như ngọc chạm mà thành , không mập không gầy không nhiều không ít. Nếu chỉ là như thế, cả người không khỏi quá mức hao gầy, khuôn mặt hồng nhuận rực rỡ, tươi cười quyến rũ, trông rất đẹp mắt.

“Thì ra vị này chính là Giang tiểu thư, mau mau tiến vào.” Vương Bảo Trân cười đến đầy mặt rạng rỡ.

Mọi người tiến vào đại sảnh, Vương Bảo Trân mới cười nói: “Phu nhân hàng năm ăn chay lễ phật, hôm nay là ngày sinh của bồ tát, nàng ở phật đường làm phật sự (việc tăng ni cúng bái ở chùa), giữa trưa lại tự thân mở tiệc chiêu đãi Giang tiểu thư. Hồng ma ma, còn thất thần làm cái gì, nhanh đi đem các vị tiểu thư mời đến đây gặp qua khách quý………………………..”

Thái độ nàng hết sức nhiệt tình, ánh mắt dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu cũng thập phần ôn hòa, thậm chí có thể nói là ân cần.

Tạ Khang Hà đối với biểu hiện của nàng có chút vừa lòng, lại cố ý sửa đúng nói: “Không phải khách nhân, Tiểu Lâu từ nay về sau sẽ ở tại Tạ gia, nàng là chủ nhân.”

Vương Bảo Trân cũng không lộ ra thần sắc giật mình: “Phải, phải, là ta nhất thời nhanh miệng nói sai !” Nàng chủ động đi lên, kéo tay Giang Tiểu Lâu, đầy mặt ôn hòa mang theo ý cười nói, “Đến nơi này cứ xem như là gia đình của mình, tất cả ăn mặc chi phí thiếu cái gì cứ nói với di nương, trăm ngàn lần không cần khách khí.”

Rõ ràng tự xưng di nương, nói cũng là chỉ có chủ mẫu mới có thể nói , Giang Tiểu Lâu không có trả lời, chính là đứng ở một bên cười, trong tươi cười hơi có chút ngại ngùng cùng không lưu loát.

Ly Tuyết Ngưng cúi đầu rũ mắt, thỉnh thoảng nâng mắt xem Giang Tiểu Lâu một cái, rồi lại cúi đầu, không khỏi nở nụ cười. Nha đầu này, bình thường cố làm ra vẻ, cư nhiên còn lợi hại phô bày bộ dáng thập phần khẩn trương dè chừng khi tới nơi xa lạ diễn giống như đúc.

Tạ Khang Hà cười cười: “Xem nàng, dọa đến Tiểu Lâu rồi………………”

Vương Bảo Trân ha ha cười: “Tính tình ta là vậy, lão gia là rõ ràng nhất, về sau Tiểu Lâu cũng sẽ biết .”

Giang Tiểu Lâu cúi đầu cười cười.

Không bao lâu, Tạ gia tiểu thư liền đến, một đám chỉnh tề xinh đẹp, tụ cùng một chỗ tựa như trăm hoa đua nở. Các nàng đối với Tạ Khang Hà đều thập phần kính sợ, một đám hơi cúi đầu, thời điểm đi tới trước mặt Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười ngẩng đầu lên. Những nữ tử này không nhiều không ít đều có vài phần hàm súc khiêm nhường, tựa như đóa hoa bách hợp rũ xuống e lệ, trên người mang khí độ thanh tao nhã nhặn.

Tuy rằng xuất thân từ thương hộ, Tạ Khang Hà ngày thường luôn đối với các nữ nhi thập phần nghiêm khắc.

Dung nhan Đại tiểu thư Tạ Nguyệt rất giống Vương di nương, hé ra mặt trái xoan tiêu chuẩn, chân mày lá liễu, một đôi mắt phượng lộ ra vô tận kiều diễm, dị thường sáng ngời cùng mềm mại đáng yêu. Nàng lặng lẽ giữ chặt tay Giang Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Muội muội bộ dạng thật xinh đẹp !”

Ngữ khí của nàng tràn ngập hâm mộ cùng vui sướng, mười phần chân thành.

Giang Tiểu Lâu ngại ngùng cười, môi mang theo ý cười động lòng người, giống như trên môi được bôi mật hoa kiều diễm.

Tạ Nguyệt tuy rằng mỹ mạo, nhưng cây trâm thạch anh lưu tô nàng mang trên tóc lại cố ý để rèm tua rất dài —— dựa theo luật lệ Đại Chu, chỉ có một khả năng, nàng đang thủ tiết. Giang Tiểu Lâu cẩn thận suy nghĩ, không có nghe Tạ bá phụ đề cập qua điểm này, có lẽ Tạ Nguyệt vẫn chưa chính thức xuất giá. Vậy chỉ còn lại một khả năng —— vọng môn phương [ 4 ].

[ 4 ] cũng như vọng tộc chỉ nhà xưa nay cao quý mà chữ phương có nhiều nghĩa ,nghĩa trong câu này mang hàm nghĩa xấu ,hại, trở ngại, ngăn trở

Cái gì gọi là “vọng môn phương”? Trước kia, mọi người tuân thủ lễ pháp, sau khi nam nữ hai bên trải qua sự mai mối, cha mẹ đồng ý, trao đổi bát tự và tín vật, quan hệ thông gia được xem như là “đã định”. Sau này cưới gả gọi là “qua cửa”, nếu trước khi “qua cửa”, nhà trai chết, thì sẽ nói nữ “mệnh cứng”, “hại” chết nam nhân của mình, nhà nữ có thể chọn người tái giá lần nữa, nhưng gả cho ai người đó cũng sợ bị “hại” chết. Nhưng nếu như là nhà nữ chết, nữ nhân chết đi thì được gọi là “vọng môn phương” của nhà trai, nam có thể tùy ý tái giá, nhưng quan hệ thông gia với nhà gái vẫn tồn tại, dù ít qua lại, nhưng cuối cùng hợp táng xong, quan hệ thông gia vẫn có thể kéo dài thêm mấy thế hệ. Lúc hợp táng, bất kể nhà trai về sau có lấy bao nhiêu người vợ, thì thân phận vợ cả vẫn là “vọng môn phương” được hợp táng với nhà trai.

Link: http://blog.sina.com.cn/s/blog_9727be02010128n1.html

Chữ “Phương” đối với những người mê tín mù quáng mà nói ý chỉ mệnh nữ tử đó cứng rắn, thời điểm chưa qua cửa đã khắc chết vị hôn phu, về sau nàng sẽ không dễ dàng gả ra ngoài lần nữa, ngoại nhân đặt cho nàng cái tên là vọng môn phương. Nói như thế, vị đại tiểu thư thiên kiều bá mị chính là một nữ tử đáng thương. Giang Tiểu Lâu nghĩ đến đây, trên mặt tươi cười càng ôn hòa ba phần.

Nhị tiểu thư Tạ Nhu thoạt nhìn nhã nhặn yếu ớt, ánh mắt hẹp dài, miệng nho nhỏ, dung mạo không quá xuất sắc, nhưng cũng rất có phong vận, tính cách thập phần văn tĩnh, chính là đứng ở chỗ yên lặng xa nhất nhìn Giang Tiểu Lâu. Mặc dù có chút không lớn, nhưng có khí chất điềm đạm đáng yêu khác. Giang Tiểu Lâu hơi nghi ngờ, nếu là gió lớn một chút rất có khả năng đem vị tiểu thư này thổi bay đi.

Tạ gia tam tiểu thư Tạ Hương đứng ở bên người đại tỷ, lông mi đen bóng cong cong, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong trẻo tựa như mặt hồ mùa xuân, khóe miệng không cười cũng nhếch lên, dung mạo cực kỳ ngọt ngào. Giờ phút này đôi mắt nàng mở to, tràn đầy tò mò nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ngươi là từ đâu tới ?”

Sóng mắt nàng lóng lánh, mang theo thăm dò, vốn vẻ mặt thuần khiết liền phai nhạt ba phần.

Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, nói: “Ta sao —— “

Tạ Khang Hà lập tức nói: “Tiểu Lâu là từ Liêu Châu đến.”

Tạ Khang Hà cũng không định đem thân thế Giang Tiểu Lâu báo cho các nàng biết, miễn cho đưa tới nhiều phiền toái.

Tạ Hương nga một tiếng, ánh mắt nhìn phía đại tỷ Tạ Nguyệt. Tạ Nguyệt sợ tam muội nói lung tung làm khách nhân tức giận, cười thản nhiên, diệu mục đảo mắt: “Xem ngươi hỏi đông hỏi tây , thật sự là không có lễ phép.”

Tạ gia tứ tiểu thư Tạ Du đứng ở một bên, nàng vai xiên cổ dài, màu da trắng nõn, viền mắt đen bóng, đầy vẻ lạnh lùng. Nữ tử này, rõ ràng một thân y phục đơn giản lại tỏa ra sắc màu rực rỡ , xinh đẹp làm người khác chú ý. Vừa rồi Giang Tiểu Lâu rõ ràng chú ý tới, thời điểm nàng vừa bước đi, cả người thân nhẹ như yến, như nhược liễu phù phong [ 5 ] , phiên nhiên như thiên tiên, phong tình vạn chủng, lại không có nào khinh bạc. Trước khi tiến vào Tạ gia, Giang Tiểu Lâu từng nghe nói qua, Tạ Du cùng các tiểu thư khác bất đồng, nàng là dưỡng nữ Tạ gia, mẫu thân thân sinh từng là ca kỹ, phụ thân là Liêu Gia Sinh bằng hữu của Tạ Khang Hà , bởi vì mẫu thân không được dung nạp vào Liêu phủ, Tạ Khang Hà thu lưu Tạ Du.

[ 5 ] dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió

Tạ Khang Hà thu lưu một nữ nhi không có chung huyết thống, hơn nữa đem nàng trở thành nữ nhi thân sinh tự tay nuôi nấng , chỉ riêng phần khí độ này đã khiến cho người ta tán thưởng.

Tạ Du mỉm cười cùng nhị tiểu thư Tạ Nhu song song đứng, càng phát ra dung mạo tầm thường của Tạ Nhu so với ảm đạm không ánh sáng. Nàng dùng ánh mắt sâu kín đánh giá Giang Tiểu Lâu. Nữ tử xinh đẹp luôn thích so sánh với nhau, nhất là nàng xưa nay tự xưng là xinh đẹp, Giang Tiểu Lâu so với nàng không hề kém cỏi, nói không nên lời trong lòng có chút ê ẩm , chẳng qua là ở một bên quan sát.

Đám người Tạ Nguyệt đều chú ý ở trên người Giang Tiểu Lâu, đối với Ly Tuyết Ngưng đứng ở phía sau cũng không thèm nhìn tới, khả năng nghĩ nàng bất quá chỉ là cái người tiếp khách [6] , cho nên không người nào liếc mắt một cái. Duy nhất Tạ gia ngũ tiểu thư Tạ Xuân, nàng nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh Giang Tiểu Lâu, liền chủ động đi đến bên người Ly Tuyết Ngưng, cười hì hì cùng nàng nói chuyện. Tạ Xuân tuổi nhỏ nhất, tóc mai tùng tùng , trên đầu thược dược đều không phải là giấy làm quyên hoa, mà là theo trong vườn tân hái thược dược, tiên diễm ướt át, cấp trên rõ ràng còn có nhất con bướm nhiễu lai nhiễu khứ, bộ dáng thoạt nhìn có vài phần buồn cười.

[ 6 ] người do chủ nhân đặc biệt mời tới để tiếp khách

Quả nhiên, Tạ Hương thổi phù một tiếng cười rộ lên: “Tiểu ngũ, trên đầu ngươi cắm cái gì?”

Tạ Xuân xoay quá, quơ quơ đầu, thực không hình tượng nói: “Cái này sao?”

“Ngươi không lớn như vậy con bướm ở ngươi trên đầu bay tới bay lui sao? Ta đều nói ngươi bao nhiêu hồi, không cần đem này loạn thất bát tao hoa nhi hướng trên đầu mang, ngươi nhìn một cái, ngay cả con bướm đều dẫn vào được, kinh hách khách nhân nhiều không tốt!” Tạ Hương mặt mang bỡn cợt nói.

Dung mạo Tạ Xuân tinh xảo cũng không kém các vị tiểu thư khác, cũng là mày rậm mắt to, mặt như trăng tròn. Sau khi nghe những lời của Tạ Hương, liền trực tiếp nhìn thẳng trên đầu nàng, quả thực nhìn thấy một con bướm bay tới bay lui, nàng hì hì cười, nhịn không được một tay lấy con bướm bắt được nắm ở trong tay, vừa muốn thả ra, lại nghe thấy Vương Bảo Trân cười nói: “Ngũ tiểu thư, Tiểu Lâu còn ở đây, ngươi chớ làm nàng kinh sợ.”

Tạ Khang Hà nhíu mày, hiếm khi thấy hắn không kiên nhẫn: “Không được mất quy củ.”

Dung mạo Tạ Xuân thoạt nhìn giống Tạ Khang Hà nhất, nhìn thần sắc của hắn, cũng không phải thực yêu thích nữ nhi này, Giang Tiểu Lâu vội vàng sơ lược, lập tức đã nhìn ra đại khái tình hình.

Tạ Xuân không cho là đúng đem con bướm thả bay lên , chính là nhìn Giang Tiểu Lâu, hơi bĩu môi, lầm bầm nói: “Nàng cũng không phải bùn tạo thành , gió thổi qua liền tan. Làm sao dễ dàng bị làm kinh sợ!” Tuy rằng oán giận, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu.

Sắc mặt Tạ Khang Hà trầm xuống : “Tạ Xuân!” Ngay cả tính danh cũng đem gọi ra, rõ ràng là vô cùng tức giận.

“Được rồi, người mỗi lần trở về liền nhìn chằm chằm huấn nữ nhi, nữ nhi chỉ là xem hoa nở đẹp nên mới không kìm lòng được hái xuống , cũng không phải cố ý chọc giận người tức giận !” Tạ Xuân vội vàng xin tha.

Lúc này, Tạ Du mở miệng nói câu đầu tiên : “Giang tiểu thư bản tính thiện lương, làm sao có thể tức giận chứ ? Phụ thân ngài lo lắng nhiều quá rồi.”

Thanh âm như chim hoàng oanh uyển chuyển êm tai, làm cho trong lòng người ta run lên.

Nhìn như thay Tạ Xuân khuyên can, trong lời nói lại pha chút thâm ý.

Quả nhiên, sắc mặt Tạ Khang Hà càng tỏ ra mất hứng, nói: “Thấy không, về sau ngươi nên học theo tứ tỷ ngươi , còn không quy củ nữa, ta liền tìm ma ma quản giáo ngươi !”

Tạ Xuân phảng phất bị quát lớn như là cơm thường, cũng không thèm để ý, cười hì hì liền bay qua này một tờ.

Tạ Nguyệt nhiệt tình, lập tức xoay chuyển đề tài: “Tiểu Lâu lần đầu tiên đến kinh thành đung không ? Về sau buồn chán, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo………….. Kinh thành thực náo nhiệt, ngươi nhất định sẽ vui vẻ………………..”

Giang Tiểu Lâu cười cười, thập phần hàm súc mà ôn nhu. Thoạt nhìn giống như là cô nương mười phần ngại ngùng, Vương Bảo Trân luôn luôn ngầm quan sát nàng, nhìn thấy tình huống này, vừa lòng gật gật đầu. Tạ Khang Hà coi trọng Giang Tiểu Lâu, nàng đương nhiên hy vọng cô nương này có thể hòa hợp ở chung với nhau, nếu là tính tình kiêu ngạo , chỉ sợ không dễ sống chung.

Những người còn lại nhìn Giang Tiểu Lâu, đều cảm thấy nàng nội liễm thẹn thùng, trong lòng gầm đánh giá.

Vương Bảo Trân lại hỏi Giang Tiểu Lâu dọc theo đường đi có thuận lợi không.

Giang Tiểu Lâu chính là nhỏ nhẹ trả lời hai câu, lời nói cử chỉ tuy rằng nội liễm, lại có vẻ thập phần khéo léo, nói vài câu qua đi, chẳng những Tạ Khang Hà liên tục gật đầu, ngay cả Tạ Du mắt mang theo soi mói không thừa nhận cũng không được, Giang Tiểu Lâu chịu quá tốt giáo dưỡng, là một tiểu thư khuê các đoan trang quý phái.

“Canh giờ không sai biệt lắm , chúng ta nên đi qua chỗ phu nhân dùng bữa .” Vương Bảo Trân nhẹ giọng nhắc nhở Tạ Khang Hà.

Tạ Khang Hà gật gật đầu, dẫn đầu đứng lên, hướng mọi người nói: “Đi thôi.”

Bọn họ đi ra đại sảnh, một đường xuyên qua tiền viện, liền nhìn thấy phiến rừng trúc rộng lớn, xanh ngát dạt dào đầy sức sống .

Tạ Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Giang Tiểu Lâu dừng ở rừng trúc, cười cười, trong thần sắc pha vài phần tự hào: “Trước kia đều là phụ thân không muốn trồng , di nương cho rằng vẫn nên trồng một số hoa cỏ……………… Lúc ở Liêu Châu, phụ thân vì kiến tạo một rừng trúc, cũng tốn không ít tâm tư, nơi nơi tìm kiếm giống trúc tốt nhất.”

Giang Tiểu Lâu nghe một cách rất chăm chú, mặt mang tươi cười, cổ vũ nàng tiếp tục nói .

“Nói đến cũng kỳ quái, có lẽ là phụ thân xem như hữu duyên . Có một ngày vị Du Phương đạo nhân đến bái kiến, khuôn mặt gầy guộc, khí vũ bất phàm, cười ha ha hỏi phụ thân có phải khắp nơi đang tìm giống trúc tốt. Phụ thân vội vàng nói phải , hắn nói xem trọng thành ý của phụ thân, đặc hiến một gốc cây gia truyền, nói xong từ trong ống tay áo lấy ra một gốc trúc , vừa đặt xuống trên bàn, sau đó hắn chắp tay nghênh ngang rời đi. Chờ phụ thân chạy theo ra cửa, hắn đã không còn thấy bóng dáng .”

“Phụ thân cầm lấy gốc trúc nhìn trái nhìn phải, như thế nào cũng nhìn không ra có cái gì tốt, ngẫm lại ký lai chi, tắc an chi [ 7 ] , liền phân phó hạ nhân chôn nó vào trong đất. Thời gian dài trôi qua, khắp nơi lục tục cầu danh trúc đều đã xuống mồ, dần dần cũng bắt đầu quên mất nó. Sau lại chuyển đến kinh thành, phụ thân cố ý chọn nhiều loại giống cùng mang theo, duy nhất một gốc trúc này…………….. Phụ thân suy nghĩ mãi vẫn là nên mang đi . Có một năm, kinh thành lan truyền một loại ôn dịch kỳ lạ, bất kể danh y nào cũng không chắc chắn kê được phương thuốc chữa bệnh. Mọi người thấp thỏm đàm luận , nơi nơi lòng người hoảng sợ, đại ca của ta không may cũng nhiễm phải, phụ thân suốt ngày lo lắng sốt ruột vô cùng, mấy ngày trằn trọc không yên. Một đêm nọ, hắn bỗng nhiên mơ một giấc mộng, trong mộng hiện ra hình ảnh của lão đạo kia lại nhẹ nhàng lướt qua, nói với hắn, ngươi là người hữu duyên , vốn không lo có kiếp nạn này, lúc trước đã giao tiên phương (thuốc tiên ) cho ngươi, nhưng lần này dùng lá pha thành trà, có thể chữa bách bệnh; lấy nhánh cây cho vào trong phòng , có thể xua đuổi tà ma. Sau khi bừng tỉnh , phụ thân lập tức phân phó hạ nhân dựa theo đạo nhân chỉ dẫn mà làm, quả nhiên lập tức thấy hiệu quả, đã cứu đại ca một tánh mạng.” thanh âm Tạ Nguyệt mang theo ba phần kiêu ngạo, tươi cười lại càng xinh đẹp.

[ 7 ] xuất xứ từ trong “Luận ngữ_Quý thị” (một trong tứ thư của Khổng Tử): “Phu như thị, cố viễn nhân bất phục, tắc tu văn đức dĩ lai chi. Ký lai chi, tắc an chi.” ///// Nghĩa là chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó

Giang Tiểu Lâu nghe xong, thật ra có chút kinh ngạc. Xem thần sắc cùng ngữ khí của Tạ Nguyệt ngôn chi chuẩn xác, giống như lão đạo thật sự tồn tại. Chỉ có điều, theo xu thế Đại Chu thịnh hành ngàn mẫu trúc, gia viên có một ngàn mẫu trúc, phú quý của hắn chẳng khác nào phong hầu. Tạ Khang Hà mở rộng sân vườn vì bước đầu là vì trồng trúc, cũng là vì chiêu tài. Trong lòng lóe lên ý tưởng, miệng nàng lại nói : “Trúc đại biểu cho các cuộc lễ hội, hương vị và sang trọng, [ ninh khả thực vô nhục, bất khả cư vô trúc, vô nhục linh nhân sấu, vô trúc linh nhân tục ] [ 8 ], từ đây có thể thấy được phẩm vị của Tạ bá phụ không giống bình thường.”

[ 8 ] câu này xuất xứ từ

Ninh khả thực vô nhục, bất khả cư vô trúc

Vô nhục linh nhân sấu, vô trúc linh nhân tục

Nhân sấu thượng khả phì, sĩ tục bất khả y

Bàng nhân tiếu thử ngôn, tự cao hoàn tự si

Nhược đối thử quân nhưng đại tước, thế gian na hữu Dương Châu hạc

(Tô Thức – “Ư Tiềm tăng Lục Quân hiên”)

Dịch nghĩa

Thà ăn cơm không có thịt chứ không thể ở mà không có trúc

Không có thịt làm cho người hoá gầy, không có trúc khiến cho người hoá tục

Người gầy thì có thể mập lại, chứ kẻ sĩ đã tục rồi thì không thể chữa trị được

Tục sĩ cười những lời này, phải là như thanh cao mà cũng là như si ngốc

Nếu đối diện với trúc mà lòng vẫn luôn ham món ngon, trên thế gian này làm gì có người cưỡi hạc đi đến Dương Châu

Nguồn http://pham-v-thanh.blogspot.com/2014/11/vo-nhuc-linh-nhan-sau-vo-truc-linh-nhan.html

to-pic4

Thấy nàng nói chuyện thỏa đáng dễ nghe, Tạ Nguyệt không khỏi tươi cười càng sâu.

Toàn bộ sân viện bài trí thập phần tinh xảo, cảnh vật bên trong Quốc Sắc Thiên Hương lâu cũng coi như xa hoa, nhưng cùng Tạ gia so sánh chỉ được xem như tục khí , cho nên Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp đều rất hứng thú ngắm nhìn xung quanh.

“Tảng đá này thật lớn ……………” Ly Tuyết Ngưng chỉ vào một chỗ cười nói.

Trúc và đá, vốn là đôi song sinh kết bạn, quả thật toàn bộ khu vườn đều lấy trúc đưa vào cảnh trí, giống như đá chung tình chồng chất tạo thành núi. Bởi vì trùng điệp núi đá, có thể nói đá trong cực phẩm

“Đây đều là phụ thân tiêu phí số tiền lớn mới được như hôm nay, trong đó còn có vài món là bảo vật gia truyền.” Tam tiểu thư Tạ Hương cười rộ lên ánh mắt như là trăng rằm, càng phát ra dáng vẻ ngọt ngào khả ái, “Toàn bộ núi đá đều thực trân quý, thường xuyên có người ý đồ đánh cắp, vì phòng ngừa mất trộm, phụ thân từng phân phó thợ thủ công rót một lượng lớn thủy ngân ở dưới chân núi giả, không người có thể dịch chuyển, mang đi.”

Mỗi tòa giả sơn đều dùng thủy ngân rót vào, Tạ gia thật sự là tám ngày phú quý, chỉ là loại tiêu phí xa xỉ này, thật sự là chuyện tốt sao ? Giang Tiểu Lâu nghe vào trong tai, không khỏi ngẫm nghĩ.

Cuối cùng, rốt cục đến phòng ăn, Vương Bảo Trân cười nói: “Hôm nay là vì Tiểu Lâu đón gió tẩy trần………………… Đều là việc nhà đồ ăn, không cần khách khí.”

Giang Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta đã thật lâu chưa nếm qua món ăn gia đình .”

Nhưng vào lúc này, nhóm tỳ nữ vây quanh một vị nữ tử trung niên nghiêm chỉnh đi tới, dung mạo nàng so với Vương Bảo Trân kém hơn rất nhiều, trời sinh lại có phong thái dịu dàng khoan thai, nhìn đến Giang Tiểu Lâu, chính là yên lặng gật đầu: “Là một cô nương xinh đẹp.”

“Phu nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta nên dùng bữa .” thái độ Tạ Khang Hà đối với Tạ phu nhân vô cùng kính trọng.

Tạ phu nhân mỉm cười gật đầu, mọi người đi theo cùng nhau tiến vào phòng ăn. Món ăn từ phòng bếp truyền cho gã sai vặt đưa tới cửa, tỳ nữ bên trong khom người tiếp nhận, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân bước đi vào cái bàn phía trước, trong miệng báo : “Gà xào cay Đông An.” Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn lại, các món ăn nằm chỉnh tề trên khay sứ, phong cách cổ xưa trầm tĩnh.

Tạ Khang Hà lắc lắc đầu, tỳ nữ đang cầm khay lui ra.

Tỳ nữ thứ hai nâng khay tiến lên, báo: “Bát tiên quá hải tùng la hán [9].”

[ 9 ] Một món ăn được ghi chép là gia truyền từ Nhà Họ Khổng, do con cháu Khổng Tử lưu lại là món Bát Tiên Quá Hải Tùng La Hán trong đó Hải sâm được nấu chung với Bào ngư, Bong bóng Cá, Vi cá, Tôm, Cá, Thịt gà.. Món ăn này vẫn được xem là món đặc sản của vùng Sơn Đông, Trung Hoa.

Tạ Khang Hà gật đầu, nhẹ nhàng buông khay.

Tỳ nữ thứ ba tỳ bưng khay tiến lên, báo: “Gà hấp dưa hấu.”

Tạ Khang Hà gật đầu, khay đặt lên bàn.

Tỳ nữ thứ tư nâng khay tiến lên, báo: “Long tỉnh hà nhân [10].”

[ 10 ] tôm lột vỏ của Long tỉnh

Tạ Khang Hà chưa ngữ, Vương Bảo Trân gật đầu, khay buông.

Tỳ nữ thứ năm lại nâng khay tiến lên, báo: “Vi cá đuôi phượng.”

Tạ Khang Hà vừa lắc đầu, lại nói: “Giữ đi, đây là món ăn Liêu Châu, Tiểu Lâu sẽ thích .”

Phía trước phía sau từng tốp mang đến ba mươi món ăn, nhưng chỉ để lại mười món.

Vương Bảo Trân thập phần nhiệt tình, tự mình thay Giang Tiểu Lâu chia thức ăn, bên cạnh tỳ nữ Thị Yến cũng gắp thức ăn cho nàng, cho nên rất nhanh bên trong chén của Giang Tiểu Lâu liền đầy. Lúc dùng cơm, tỳ nữ Thị Yến một tấc cũng không rời, càng không ngừng gắp thức ăn vào chén nàng.

Trên bàn cái gọi là món ăn gia đình, trên thực tế cực kỳ phong phú, mặc dù là Giang Tiểu Lâu xuất thân dòng dõi phú hào , có món nào nàng chưa từng thấy qua. Nàng rất rõ ràng, Tạ Khang Hà đem hết toàn lực chiếu cố chu đáo.

Trên bàn trừ lưu lại chén tổ yến, canh sâm ở ngoài chưa dọn lên, vẫn còn một bát trứng chưng. Giang Tiểu Lâu nếm thử một miếng, liền phát giác hương vị độc đáo.

Tạ Hương ngọt ngào cười: “Trứng gà của nhà ta cùng nhà khác bất đồng, Tiểu Lâu ăn cảm thấy sao?”

Trong lời nói của đối phương hàm chứa một tia bỡn cợt, tâm Giang Tiểu Lâu như ngọc lưu ly, trong nháy mắt liền thấu hiểu, thanh âm nhẹ nhàng trong sáng: “Có lần ta từng thấy một phương thuốc trong sách cổ đến, nói rằng chỉ cần mỗi ngày dùng nhân sâm, bạch truật [ 11 ] , táo đỏ nghiên thành phấn bột cho vào thức ăn gia súc rồi nuôi lớn chúng, số trứng con được sinh ra đều có hương vị thơm ngon độc đáo, chính là mỗi một quả trứng lại bán ra một lượng bạc, thật sự là giá trên trời………….. Ta vẫn luôn muốn biết rằng loại trứng gà này có hương vị ra sao, hôm nay xem như là được thỏa nguyện.”

Tạ Hương kinh ngạc, nàng cho rằng Giang Tiểu Lâu là người nhà quê từ Liêu Châu lên, không nghĩ tới nàng còn đoán được cách thức nuôi dưỡng trứng gà như thế nào, có thể thấy được nàng cũng không phải người kém hiểu biết như mình tưởng, trong nháy mắt không biết mình thể hiện biểu tình nào……………….

[ 11 ] Bạch Truật là cây thảo, sống nhiều năm, cao 40-60cm. Rễ củ mập, có vỏ ngoài màu vàng xám. Thân hình trụ, mọc đứng phía trên phân nhánh, phần dưới hóa gỗ. Lá mọc so le, lá phía dưới có cuống dài, xẻ sâu thành 3 thùy (ít khi 5) như những lá chét riêng biệt, thùy giữa to hơn, hình bầu dục hoặc hình trứng, gốc lệch, đầu nhọn, mép có răng cưa như gai; lá gần ngọn có cuống ngắn, không chia thùy, mép khía răng; gân lá nổi rất rõ ở mặt dưới. /// Bạch truật đã được nghiên cứu về các tác dụng dược lý như chống loét dạ dày, tăng tiết mật, tăng cường chức năng giải độc của gan và chống viêm

/291

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status