Nữ từ xuất thân thương hộ, cho dù diện mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục, cầm kỳ thư họa xuất chúng, tương lai cũng sẽ không gả được vào nhà tốt, rất nhiều cô nương vì gia đình không thể không xuất đầu lộ diện ra ngoài buôn bán, một khi làm ra lựa chọn đó, nửa đời sau muốn tìm được phu quân như ý càng thêm khó như lên trời. Giống như Giang Tiểu Lâu cả người lương chất mỹ ngọc, thế nhưng muốn ở trong đám thương nhân thấp hèn yên lặng mai danh cả đời, An vương phi tự nhiên sinh ra lòng tiếc hận.
◊
Giang Tiểu Lâu định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên thấy thần tình An vương phi nhíu chặt, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ nào đó, đột nhiên ánh mắt vừa lật, cả người ngã về phía sau. Đám tỳ nữ một trận kinh hô, tiến lên phía trước đỡ lấy nàng, lại không ngừng phái người đi thỉnh đại phu.
Giang Tiểu Lâu vừa chạm vào lập tức phát hiện cả người đối phương nóng hổi vô cùng, trên mặt toàn là mồ hôi, lập tức nhắc nhở tỳ nữ nói: “Nhanh đi nấu nước ấm, đừng quên ở trong nước ấm cho thêm một chút dấm chua, thay Vương phi lau sạch cơ thể!”
Tỳ nữ kinh sợ. Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, Giang Tiểu Lâu nói: “Trong thời gian chờ đại phu tới, trước dùng loại này biện pháp có thể làm chậm lại nhiệt độ cơ thể, còn không mau đi làm!”
Tỳ nữ thấy Giang Tiểu Lâu nói lời thề son sắt, cũng không dám trì hoãn, liền lập tức đi làm . An vương phi rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy tỳ nữ đang lau cơ thể cho mình, mà Giang Tiểu Lâu đã thối lui đến ba thước ở ngoài, không khỏi hỏi: ” Phương pháp dùng nước ấm thêm dấm chua lau đi mồ hôi, là ai dạy các ngươi ?”
Tỳ nữ khom người, cúi đầu hồi đáp: “Hồi Vương phi, là Giang tiểu thư.”
Ánh mắt An vương phi liền dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra một tia ngạc nhiên. Đại phu vừa vặn lúc này đuổi tới, thật cẩn thận thay An vương phi chẩn mạch xong mới nói: “Vương phi là do hương khí trong phòng đốt quá lâu, nhất thời choáng váng mới đột nhiên ngất xỉu, có thể thấy được thể chất hơi yếu, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
An vương phi gật đầu, tỳ nữ liền dẫn đại phu đi ra ngoài bốc thuốc.
An vương phi thở hổn hển ra một hơi, thế này mới phân phó kẻ dưới: “Ngột ngạt ở chỗ này ra một thân mồ hôi thật khó chịu, các ngươi nhanh đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa. Giang tiểu thư, vừa vặn có thể nhân cơ hội này thử nhìn cách ta bảo dưỡng.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười nói: “Vương phi cứ tự nhiên.”
Nhóm tỳ nữ không dám có chút dị nghị, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị, bất quá ngắn ngủn nửa canh giờ đã chuẩn bị tốt bể tắm.
An vương phi muốn tắm rửa, Giang Tiểu Lâu tự nhiên thối lui đến phòng khách ngồi chờ. Nàng vừa đứng trong chốc lát, đã có tỳ nữ lời nói nhỏ nhẹ lại đây thỉnh nàng: “Giang tiểu thư, vương phi thỉnh ngài đi tới bể tắm.”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc, An vương phi đang tắm, vì sao muốn nàng đi vào, chuyện này rất không hợp cấp bậc lễ nghĩa . Tinh tế suy tư một lát, nàng chung quy vẫn động bước chân, theo tỳ nữ dẫn đường tiến vào nơi tắm của An vương phủ . Bể mặt bể tắm rải đầy hoa hải đường, đáy ao nước có gắn cặp vòi hoa sen đồng thời hướng ra phía ngoài phun nước, rất là độc đáo. Màn che trong bể tắm tung bay, bóng người lay động, lại có đến mười tỳ nữ ở bên trong hầu hạ. An vương phi đã ngồi vào trong bể tắm, dòng nước ấm áp thủy dâng cao đến ngực nàng, càng nổi bật làn da mềm mại nõn nà, trắng tuyết như ngọc. Nàng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, trên mặt mỉm cười: “Thử nhìn son bột nước này của ngươi đi, nếu như có hiệu quả tốt, ta sẽ đề cử lên hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Vâng, đây chính là nước trộn với hoa thơm, sẽ làm giảm công hiệu dưỡng nhan của phấn, thỉnh vương phi tạm thời thay nước mới.”
An vương phi thập phần thống khoái, mệnh tỳ nữ dựng thẳng tấm bình phong thay nàng che chắn, cũng rất nhanh dựa theo an bài Giang Tiểu Lâu thay đổi nước tắm mới. Chờ nàng một lần nữa ngồi vào trong nước, lại phát hiện nước này có chút kỳ quái, mặt ngoài nổi lơ lửng một tầng vật thể vẩn đục lờ mờ, không khỏi có chút trầm mặt: “Đây là cái gì ?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hoà: “Vương phi, trong nước ấm có bỏ vào dầu hạnh nhân và mật ong, trộn lẫn theo tỷ lệ đồng đều, sau đó ngâm lặp đi lặp lại, có thể làm cho da mềm mại, trở nên nhu hòa, hơn nữa hơi nóng tỏa ra, tất nhiên làn da sẽ đạt được hiệu quả thư giãn tốt, kế tiếp lại dùng son bột nước mới có thể hấp thu tốt hơn. Thỉnh Vương phi thứ Tiểu Lâu vô lễ, ta còn muốn vì ngài thoa mặt.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu so với chim hoàng oanh còn muốn êm tai gấp bội, Vương phi gật gật đầu. Giang Tiểu Lâu từ một chiếc hộp nhỏ tinh xảo lấy ra chất cao ở dạng mỡ đặc, tinh tế nghiền nát , tự mình ở trên mặt Vương phi thoa một lớp. Vương phi ngửi được mùi vị thuốc, hỏi: “Đây là dùng gì làm thành?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đây là cây ích mẫu sấy khô giã thành bột, đem sàng thật kỹ cho thêm bột gạo và nước, sau đó vo tròn thành từng cục to bằng quả trứng gà, vì để cho dược tính phát huy, ta tiếp tục phơi nắng cho khô, chờ đun sôi trong nửa canh giờ, lại thêm nước nấu sôi một ngày một đêm, cuối cùng trộn đều với hoạt thạch phấn [ 1 ], bài thuốc này có tên gọi là Thần Tiên Ngọc Nữ phấn, chính là năm đó vị Trương quý phi là phi tần được Thái Tổ gia sủng ái nhất sử dụng bí phương cung đình.”
[ 1 ] còn gọi là hoạt thạch, một chất khoáng bột trắng mịn sờ trơn mát không tan trong nước
An vương phi liên tục gật đầu, lại truy vấn: “Nếu là bí phương cung đình, ngươi sao lại biết được?”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Thái tổ gia sau khi Trương quý phi qua đời thập phần bi thương, sợ xúc cảnh sinh tình, lập tức giải tán hết cung nhân, không ít cung nữ năm đó hầu hạ quý phi đều lưu lạc đến dân gian. Huynh trưởng của ta từng đi khắp tứ phương Đại Chu, hắn thích nhất sưu tập kỳ văn dật sự [ 2 ], cũng thường xuyên ghi lại một ít diệu phương ngẫu nhiên gặp được. Ta là bằng trí nhớ tái hiện hắn ghi chú, tìm người tự mình thí nghiệm quá, xác nhận không có vấn đề mới dám gia nhập phương tử lý, vương phi yên tâm.”
[ 2 ] kỳ văn: chuyện lạ /// dật sự: nghĩa là sự thất lạc, sách không thấy chép, chỉ nghe thấy di truyền lại. Cũng đọc là chữ điệt.
Nguồn http://hvdic.thivien.net/han/d%E1%BA%ADt
An vương phi thế này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Giang Tiểu Lâu đã sai người ở trong bồn tắm đốt huân hương, trong lò đốt thảo dược thiên nhiên, tản mát ra hương thơm êm dịu bất tri bất giác khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng một trận khoan khoái, Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu cả gan, thỉnh Vương phi đứng dậy.”
An vương phi nhìn nàng một cái, cũng không kiêng dè, lập tức từ trong nước đứng lên. Bọt nước trong suốt lướt qua bộ ngực cao ngất của nàng, thắt lưng mảnh khảnh, thoạt nhìn cả người đều sáng bừng lên. Giang Tiểu Lâu nhìn không chớp mắt, trên mặt thủy chung hàm chứa tươi cười thản nhiên, cũng không có lộ ra vẻ mặt chấn kinh hoặc là thẹn thùng. An vương phi xem ở trong mắt, đối với nàng lại thêm vài phần hài lòng. Không hèn mọn cũng không cao ngạo, thái độ ngôn ngữ có chừng mực, là một nữ tử trẻ tuổi có giáo dưỡng.
Giang Tiểu Lâu lấy ra một hộp phấn dạng kem khác, phân phó hai tỳ nữ đi lên, giúp Vương phi thoa lên khắp người, không đợi An vương phi hỏi, chủ động giải thích nói: “Dùng bạch chỉ cùng với bột vỏ sò ngọc trai mẹ làm cơ sở, lại bỏ thêm bột ngao sò biển, cho nên thuốc mỡ dùng để thoa ngoài thân thể, chẳng những có thể tẩm bổ làn da, còn làm thân thể trắng sáng như tuyết, mềm mịn như lụa, còn có thể phòng ngừa rất nhiều tật bệnh.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu thập phần nhu hòa êm tai, An vương phi ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: “Nha đầu ngươi thật đúng là có tâm tư, nói rất nhiều phương pháp đều thực mới lạ, ta đã thấy nhiều danh môn thiên kim, ai cũng không chịu tốn chút tâm tư ở đây. Đối với ta nói, thâm chí dành một chút tâm tư cũng không có, càng miễn bàn chủ trì việc bếp núc .”
An vương phi vô cùng mỹ lệ, bởi vậy quá mức chấp nhất bên ngoài, sau đó cẩn thận cân nhắc những lời của nàng, giống như cố ý ám chỉ coi trọng đối với chính mình. Giang Tiểu Lâu lại khẽ cười cười: “Vương phi nói phải.”
Chờ tắm rửa xong, tỳ nữ mang tới gậy ngọc nhỏ nhắn tinh xảo ở trên mặt vương phi mềm nhẹ lăn qua lăn lại, mới dùng hoa hồng chế thành phấn hoa thoa ở trên gương mặt nàng, cuối cùng điểm xuống phủ trên bờ môi nàng một lớp son, trình độ phức tạp cùng xa hoa làm người ta than thở. Chờ trang điểm hoàn tất, An vương phi nhẹ nhàng hít thở một chút, tựa hồ ngửi thấy trong không khí hương thơm mát mẻ, thật lâu sau, mỉm cười nói: “Thật là làm cho tâm thần người ta thoải mái vô cùng, quả nhiên là đặc biệt.”
27_4200_18
Kỳ thật, căn bản không cần hương phấn, trên người An vương phi thoang thoảng một loại giống như lan giống như xạ, hương khí say lòng người, Giang Tiểu Lâu mặt mày bình tĩnh: “Tạ vương phi tán thưởng.”
An vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu dung mạo phong độ cùng ngôn hành cử chỉ, kinh ngạc cùng thưởng thức không đè nén được, cố ý lưu nàng lại hàn huyên, đến khi Giang Tiểu Lâu đứng dậy muốn cáo từ, nàng mới cười lưu khách: “Không cần sốt ruột, buổi chiều trong phủ ta có vừa vặn trình
diễn một vở kịch, cùng ta xem xong lại đi cũng không muộn.”
Không phải mời, mà là mệnh lệnh trên cao nhìn xuống.
Khách nhân chỉ có một mình Giang Tiểu Lâu, nàng bị an bài ở vị trí bàn tiệc thập phần tôn quý. Vương phi rất thích xem diễn, chuyên môn mở diễn thính, nơi bố trí xa hoa không kém phần thoải mái dễ chịu. Chẳng những thỉnh đoàn diễn Danh Giác đứng đầu kinh thành, kịch bản vẫn là An vương phi chính mình mời người viết , chuyện xưa kể về một kỹ nữ cùng với nam tử xuất thân thương nhân, vì muốn chuộc nàng từ thanh lâu ra mà nhiều lần trải qua trắc trở hương diễm, tuy rằng câu chuyện dung tục tầm thường, nhưng An vương phi lại yêu thích, ai dám nhiều lời nửa chữ.
Đôi mắt An vương phi bình tĩnh, hướng nàng cười cười: “Vở diễn này viết rất tốt, chỉ là có vài từ không tao nhã phù hợp, ta tự mình sửa đổi, ngươi nghe thử xem.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh dị thường, thản nhiên ở trên sân khấu kịch đảo qua, chính là mỉm cười gật đầu.
Trên đài làn điệu của đoàn diễn Danh Giác vang lên, xướng từ tuyệt mỹ, nhưng mà ở một âm tiết lại không biết vì sao bị sửa thay đổi hoàn toàn, không vần không điệu, nghe qua dài ngắn không đồng đều, cho dù Giang Tiểu Lâu là người ngoài nghề nghe qua cũng hiểu được không thích hợp, trên đài đào kép lại xướng có bài bản hẳn hoi, cực kỳ chăm chú. Giang Tiểu Lâu mơ hồ suy đoán, những đào kép này cũng không phải không thông thạo mà là do trải qua bút pháp thần kỳ của An vương phi mới đạt được như thế……………… Nàng không khỏi hạ mi mắt, trên đài nhóm đào kép mới là hành gia (người thạo nghề) chân chính, lại vì đón ý hùa theo quyền quý vọng tộc bán đứng lương tri chính mình, tuy rằng đáng thương, nhưng cũng buồn cười.
An vương phi một bên nhìn diễn xuất trên đài, một bên cầm vở hát đối từ, trên đài chỉ cần một nhân vật xướng sai một câu, một khúc hát sai nhịp, thậm chí một ánh mắt không đúng, nàng đều đã giận tái mặt. Mỗi khi đến lúc này, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ. Duy nhất một lão nô áo lam không chớp mắt đứng ở góc sáng sủa, cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Tiểu Lâu. Mặc kệ vương phi là vui mừng hay là tức giận, thần sắc Giang Tiểu Lâu đều không có chút nào bị ảnh hưởng, thủy chung là thong dong trấn tĩnh, ôn hòa như lúc ban đầu, có thể thấy được là nữ tử vui mừng không hiện ra , không có lây dính nửa phần hẹp hòi của con buôn.
Đôi mắt đẹp của An vương phi dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu: “Ngươi cảm thấy vở diễn này như thế nào?”
Giang Tiểu Lâu giống nhau xem vô cùng chuyên tâm, nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm trên đài, nghe được Vương phi hỏi, thế này mới như ở trong mộng tỉnh lại nói: “Vương phi thưởng thức độc đáo, không giống người thường.”
Thanh âm êm tai của nàng lọt vào tai, An vương phi rốt cục cười gật gật đầu.
Giang Tiểu Lâu trong lòng tiếc hận, Giang Thừa Thiên cũng thích xem diễn, hắn luôn nói khúc hát là da lông, câu chuyện là máu thịt, tư tưởng chính là linh hồn, trong vở kịch làn điệu hát rất tốt, nội dung lại hời hợt, về phần tư tưởng một chút cũng không có, mất máu thịt cũng đánh mất linh hồn, quang cảnh chỉ còn lại da lông, căn bản không có chút thú vị nào.
Tỳ nữ đem chén trà mang đến trước mặt, đồng thời lại cầm một chiếc gối mềm để An vương phi dựa vào, ánh mắt nàng một khắc cũngkhông có rời đi trên đài, thân mình thoái mái nửa nằm, vẻ mặt thập phần hưởng thụ. Giang Tiểu Lâu đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, nhưng không có nửa phần biều tình hâm mộ . Đúng lúc này, sau bình phong có một đạo bóng người giống như muốn lao tới, lại bị lực lượng mạnh mẽ chặn lại , nhất thời uốn éo xé rách kêu vang một cái. Bình phong chạm trồ họa tiết mẫu đơn trong nháy mắt hằn lên bóng người lay động, tựa như quỷ mỵ, so với trên đài diễn còn muốn phấn khích vạn phần. Giang Tiểu Lâu mày khẽ nhíu, nháy mắt công phu, thân ảnh người nọ liền biến mất. Trong đại sảnh, một đám tỳ nữ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa như không có lưu ý đến chuyện vừa phát sinh, nhưng Giang Tiểu Lâu lại vạn phần khẳng định, vừa rồi mặt sau bình phong nhất định có người đứng. Nhưng mà, vì sao tất cả mọi người làm như không thấy?
Giang Tiểu Lâu rất nhanh thu hồi ánh mắt, bên trong đồng tử tối đen hướng về đào kép xinh đẹp trên đài, ánh mắt vô cùng yên tĩnh, tựa hồ không hề bị cảnh vật bên ngoài ảnh hưởng.
Bản thân không nên hỏi chuyện không liên quan đến mình, quả thật là người thông minh. An vương phi vừa lòng gật gật đầu, vẫn chờ sân khấu kịch trình diễn xong, mới không chút để ý nói: “Nghe nói Giang tiểu thư còn kinh doanh cửa hàng đồ cổ, chắc hẳn cũng là một người am hiểu sâu sắc . Ta có bốn pho tượng Phật trân quý, muốn mời ngươi thay ta giám định.” Nói xong nàng nhẹ nhàng vẫy tay, liền có bốn tỳ nữ thủ đang cầm khay, nối đuôi nhau tiến vào đại sảnh.
Trên khay có bốn pho tượng Phật thủ công tinh xảo, chính là Hồng ngọc mài dũa thành, phật thủ [ 3 ], vành tai, khuôn mặt, thậm chí hoa văn trên bụng đều thập phần tinh tế, vừa thấy liền biết là thượng phẩm. Giang Tiểu Lâu quan sát kỹ chỉ chốc lát, mới nói: “Mong Vương phi cho người dùng lụa đem bốn pho tượng Phật bao phủ lại, cần phải che khuất ánh sáng.”
[ 3 ] Phật thủ là giống cây ăn quả thuộc chi Cam chanh, tên gọi này xuất phát từ hình dáng của quả chia nhánh trông như bàn tay Phật
An vương phi nghe vậy liền phân phó người làm theo, Giang Tiểu Lâu cố ý làm cho tỳ nữ mang chén đựng ngọn nến đến, bốn phía đều là tối đen , chỉ còn ánh sáng của ngọn nến chiếu tới trên Hồng ngọc, bốn pho tượng Phật trong nháy mắt nở rộ ánh sáng màu đỏ tươi diễm lệ, độc đáo xinh đẹp, rung động lòng người. Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra kinh ngạc: “Đây không phải Hồng ngọc, mà là Huyết ngọc. Tượng Phật Huyết ngọc là vật vô giá, Vương phi tất nhiên sớm hiểu rõ.”
An vương phi mỉm cười: “Ta đối với chuyện này cũng không tinh thông, ngươi nói xem giá trị của nó ở chỗ nào?”
“Vương phi, mặc kệ là phỉ thúy, ngọc Hòa Điền [4], hay là Hoàng ngọc, chỉ có thật sự thông qua máu mới có thể hình thành Huyết ngọc. Đến khi người chết đem đi mai táng, ta dùng một viên ngọc nhét vào trong miệng người đó, nếu người vừa mới chết, một hơi nuốt xuống, lúc ấy khối ngọc bị nhét vào, sẽ gặp lập tức tuột vào cổ họng tiến vào mạch máu dầy đặc, lâu dài qua trăm năm ngàn năm, khối ngọc được ngâm trong máu, thẳng tới ngọc tâm, sẽ hình thành Huyết ngọc hoàn mỹ. Loại ngọc này thường là được tìm thấy yết hầu trong bộ xương cốt, là loại ngọc quý giá nhất trong tất cả các loại ngọc, bình thường ở phường hội đồ cổ dựa vào phẩm chất mà định giá cả, nhỏ thì mấy ngàn, nhiều thì mấy vạn, cho nên mới nói nó vô giá.”
[ 4 ] Ngọc Hòa Điền có bao thể mật độ dày, sáng,bán trong, mịn,trọng lượng nặng, có độ cứng cao cho nên không thể sử dụng dao để khắc Ngọc, mà Họ có thể đã dùng một loại công cụ gọi là Đà ( tương tự như máy khâu đạp chân )
An vương phi hơi nhướng mày: “Theo như lời ngươi nói, Huyết ngọc là nhét vào cơ thể người, vậy là có thể giải thích vì sao bốn pho tượng Phật đều tinh xảo như thế, nếu như khối ngọc quá lớn, chắc chắn là nhét vào không lọt.”
Giang Tiểu Lâu tán thưởng nói: “Nương nương nói không sai, nay rất nhiều thương nhân cũng dùng thủ đoạn tương tự đến tạo Huyết ngọc, bọn họ đem khối ngọc nhét vào miệng con chó, lại đóng chặt cửa miệng của nó, sau đó đem con chó đang sống siết đến chết, thi cốt mai táng xuống đất, hơn mười năm sau lại đào nó lên là có thể lấy được Huyết ngọc. Chính là máu người thông linh, máu chó lại có oán khí, đối với người đeo cũng không mang đến chỗ tốt. Bốn pho tượng Phật đều là vật phẩm thượng hạng, chân chính là dùng máu người nuôi thành ngọc, nương nương có thể yên tâm.”
An vương phi mỉm cười, thanh âm nói ra một phần: ” Ngươi nói quả thực rất có kiến giải, hôm nay ta cũng không phải hỏi ngươi giá trị của Huyết ngọc, mà chính là giá trị của bốn pho tượng Phật, ngươi có thể thay ta giải quyết nan đề này sao?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, uyển chuyển lên tiếng: “Thỉnh vương phi nói thẳng.”
Ánh mắt An vương phi thấm nhuần lòng người, nói: “Hôm qua ta vào cung, hoàng hậu nương nương cùng ta đánh cược, nàng ban thưởng ta bốn pho tượng Phật, hơn nữa hướng ta nói rõ chỉ có một pho tượng mới thật sự là bảo bối, ta nghĩ thật lâu đều không có biện pháp cởi bỏ nghi hoặc này, hôm nay ngươi có thể thay ta giải thích nghi hoặc sao?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn bốn pho tượng Phật một cái, vô luận là hình dáng, màu sắc, thủ nghệ điêu khắc, đều giống nhau như đúc, không có chút khác biệt, thậm chí ngay cả nếp nhăn trên mặt khi cười của tượng Phật cũng trông rất sống động, không có sai biệt, nàng thật lâu sau cũng không nói gì, trong con ngươi có chút hoang mang, tựa hồ bị vấn đề gian nannày làm ngập ngừng.
An vương phi chính là mỉm cười, chứng tỏ đây là cửa ải khó khăn cuối cùng, nếu ngươi có thể xông qua, mới có thể tính chân chính thành công. Nghĩ đến đây, nàng lo lắng Giang Tiểu Lâu lâm trận lùi bước, nhân tiện nói: “Nếu ngươi có thể thay ta giải quyết, ta liền hướng hoàng hậu nương nương đề nghị, sang năm son phấn trong cung sẽ do Yên Chi Trai của ngươi cung cấp. Một khi nương nương đồng ý, sinh ý Yên Chi Trai của ngươi còn sợ không buôn bán đắt khách sao?”
Giang Tiểu Lâu lật ngược tượng Phật, mới phát hiện trên lỗ tai hai bên trái phải đều có tai mắt, trong lòng vừa động, mơ hồ đoán được cái gì. Trên mặt dấu diếm thanh sắc, đầu óc lại cấp tốc tự hỏi, An vương phi hôm nay vẫn luôn dò xét mình, là vì khảo nghiệm, hay vẫn là có ý đồ khác. Bất luận mục đích của nàng là gì, làm người tốt nhất không cần quá thông minh, nhất là không cần đem thông minh biểu hiện ra ngoài, bằng không sẽ rơi xuống kết cục thỏ tử cẩu phanh [ 5 ]. Tâm niệm vừa hạ, nàng dừng lại lời nói đã muốn đến bên miệng, lại liếc mắt một cái thấy ánh mắt dò xét của An vương phi .
[ 5 ] thỏ chết thì chó săn bị đem nấu >>>> ý chỉ việc đã thành công, đem giết những người đã từng góp công góp sức
Đó là một loại ánh mắt thực kỳ lạ, cùng âm hiểm, ngoan độc, giả dối đều không thể chạm tới, giống như là không chút để ý, lại đối với hết thảy nhìn thấu rành mạch, giống như có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang của Giang Tiểu Lâu.
Một người rất thông minh, còn hiểu che dấu chính mình, đây là chỗ hỏng lớn nhất. Người không có khuyết điểm, mới là nguy hiểm nhất .Lời Giang Tiểu Lâu muốn nói đã đến bên miệng, lại xoay chuyển nói: “Vương phi thật muốn thắng hoàng hậu nương nương?”
An vương phi trước mắt sáng ngời: “Ngươi có biện pháp?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, phân phó tỳ nữ nói: “Thay ta lấy sợi thủy tinh đến đây.”
“Ngươi nói cái gì, sợi thủy tinh?” An vương phi bị lời nàng nói có chút kinh ngạc, “Ngươi muốn sợi thủy tinh làm cái gì?”
Giang Tiểu Lâu ra vẻ thần bí: “Đợi lát nữa Vương phi sẽ biết.”
Sợi thủy tinh có độ bền cao, uốn cong thành một hình dạng liền trở lại như ban đầu, đơn giản không thể nào cắt đứt, bình thường các tú nương xen kẽ trong kim tuyến mềm mại dùng để thêu thùa. Nhóm tỳ nữ loay hoay nửa ngày, mới thật vất vả dựa theo yêu cầu của Giang Tiểu Lâu tìm được sợi thủy tinh nhỏ và mảnh như lông trâu. Giang Tiểu Lâu tiếp nhận, nhẹ nhàng uốn cong sợi dây thành thành hình dạng một cái móc, bắt đầu từ tai trái pho tượng Phật, cố gắng xuyên qua. Bức tượng phật đầu tiên, tai trái của tượng Phật được bịt kín, căn bản không có biện pháp đưa lọt vào; bức tượng phật thứ hai, sợi tơ là từ tai trái tiến vào, tai phải ra; bức tượng phật thứ ba, sợi tơ theo tai trái đi vào, lại từ trong miệng tượng phật trực tiếp đi ra; bức tượng phật thứ tư, sợi thủy tinh theo tai trái tiến vào bụng, lại không có chỗ thoát ra.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Ta nghĩ nay Vương phi đã hiểu được, cả bốn pho tượng Phật này đều có giá trị trân quý như nhau.”
An vương phi sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha: “Không sai, ta sớm nên biết là như vậy, thì ra là hoàng hậu nương nương đang gạt ta!” Nàng đứng lên đi đến trước mặt bốn pho tượng Phật, tinh tế quan sát nói: ” Bốn pho tượng Phật Huyết ngọc giống như con người, loại thứ nhất nếu là nghe phải chuyện quan trọng, che lại lỗ tai tất nhiên sẽ không nghe thấy, người như vậy không thể tin, bởi vì quá mức ngu dốt. Loại thứ hai nếu là từ tai trái tiến vào, tai phải ra, nghe thấy cũng giống như không nghe thấy, người như vậy không đáng tin cậy, bởi vì quá thiếu sót. Loại thứ ba, lỗ tai nghe thấy cái gì miệng sẽ nói cái đó, người như thế đáng chết nhất, bởi vì lắm miệng. Chỉ có loại người thứ tư, nghe thấy nói cái gì đều giấu ở trong bụng, là người đáng tin, mới có thể yên tâm làm việc. Tốt, Giang Tiểu Lâu ngươi thật sự là nữ tử thông tuệ, ta thích ngươi.”
Tuy rằng thông minh, lại hiển nhiên còn chưa quá mức, còn chưa biết cách lộ sự sắc sảo ra ngoài, trong tâm An vương phi thoáng yên lòng. Nàng thích người thông minh, lại không thích quá mức thông minh , bởi vì rất phiền toái. Nếu Giang Tiểu Lâu biết rõ nên như thế nào giải quyết vấn đề lại cố ý làm bộ như không biết, An vương phi sẽ lo lắng đối phương quá mức nhạy bén, tâm tư thâm trầm quá nặng ………………….
Giang Tiểu Lâu khom mình hành lễ, vẻ mặt dịu ngoan: “Ở trước mặt Vương phi khoe khoang, Tiểu Lâu thất lễ.”
An vương phi phất phất tay: “Không cần để ý, bốn pho tượng Phật ta đã đưa cho rất nhiều người nhìn, nhưng bọn họ đều không có cách nào thay ta giải thích. Nay ngươi lý giải rất tốt, ta tin tưởng nếu hoàng hậu nương nương biết được, sẽ có ban thưởng hậu hĩnh.” Nàng nói tới đây, vừa cẩn thận đánh giá bốn pho tượng Phật Huyết ngọc, cười đến càng thêm thoải mái: “Ngày mai ta sẽ tiến cung, nhân tiện thay ngươi khoe thành tích.”
Nghe nàng nói xong, Giang Tiểu Lâu cũng sẽ không cho là thật, cho nên liền rũ mắt xuống, phảng phất như không có nghe thấy.
An vương phi đối với Giang Tiểu Lâu không chút nào che dấu thưởng thức, cố ý phân phó hạ nhân chuẩn bị cỗ kiệu đưa Giang Tiểu Lâu về phủ. Ngồi ở bên trong kiệu An vương phi an bài, Giang Tiểu Lâu vén rèm lên hướng ra phía ngoài nhìn lại. Trên đường phố, giờ phút này đã thắp vô số đèn lồng sáng rực, người đi đường lui tới không ngừng, nhưng chỉ cần cỗ kiệu nàng ngồi vừa đến, mỗi người đều dừng lại né tránh, đứng lẳng lặng không đi , tất cung tất kính đứng ở hai bên đường, chờ đợi cỗ kiệu An vương phủ đi qua, cái gọi là quyền thế ngập trời, oai phong lẫm liệt cũng không gì hơn cái này. Giang Tiểu Lâu mỉm cười, đây xem như cáo mượn oai hùm sao?
Xa xa, một chiếc xe cút kít chứa hai thùng nước đầy kẽo cà kẽo kẹt tiến lại, xa phu trên cổ lộ vẻ một bộ xe mang, hai tay nắm chặt xe ngựa dồn lực nhích về phía trước, hắn một đường đẩy xe, vừa vặn cùng cỗ kiệu của An vương phủ ở giữa cầu hiệp lộ tương phùng [ 6 ]. Lui không có cách nào khác lui lại, tiến cũng không có cách nào khác tiến, không phải hắn cố ý gây nên, mà là vì xe cút kít nắm trong tay phương hướng thực khó khăn, không có cách nào dễ dàng quay đầu. Hộ vệ cỗ kiệu bên cạnh cực kỳ tức giận, giơ lên côn bổng (côn, gậy) trong tay đem xe cút kít đẩy lùi, xa phu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nỗ lực lui về phía sau, không nghĩ rằng, bánh xe vừa mới cán lên tảng đá, thân xe nghiêng ngả rầm một tiếng, hai thùng nước toàn bộ đổ xuống, nước văng tung tóe, nhất thời các loại cá tươi mới trong thùng đều tràn ra ngoài, đưa tới người qua đường hăng hái cướp đoạt. Xa phu lòng như lửa đốt, khóc không ra nước mắt, liều mạng cầu xin , cực kỳ đáng thương. Quản gia phụ trách hộ tống cỗ kiệu trở về Vương phủ lại dùng phất ra một cây quạt che bụi bặm, không ngừng hướng mọi người vẫy tay chỉ trích, tựa hồ như rất phẫn nộ.
[ 6 ] gặp lại nơi đường hẹp, không thể buông tha
Giang Tiểu Lâu sa sầm mặt, An vương phi an bài nàng ngồi trong cỗ kiệu, rốt cuộc là muốn nàng thể nghiệm chỗ tốt của quyền thế, hay là muốn báo cho biết nàng đối phương ngang ngược cao ngạo………………… Giang Tiểu Lâu cho dù vận hành sinh ý làm được tốt cỡ nào, lại thông minh, cũng không có khả năng lọt vào mắt Vương phi, một bước này, một màn này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nhớ tới tiếng cười ôn nhu, giọng nói kiều mỵ An vương phi, liền nhớ lại ánh mắt kia có khi ánh mắt phong lưu uyển chuyển, có khi lại lợi hại bức người, tựa hồ muốn đem tâm tư người khác hoàn toàn nhìn thấu, Giang Tiểu Lâu lâm vào trầm tư.
Xem phấn son, là vì khảo nghiệm tính nết của nàng dịu ngoan hay không, cùng Vương phi có hợp ý không; nghe diễn, là vì quan sát nàng có thể kiên nhẫn hay không, bảo trì khoan dung bình thản; chuyện rối loạn sau bình phong, nếu là cố ý dàn xếp, tám chín phần mười là vì khảo nghiệm lực nhẫn nại cùng lòng hiếu kỳ của nàng; phật tượng cũng là một cửa cuối cùng, xem nàng tuổi trẻ khí thịnh, bộc lộ tài năng hay không………………. Nếu mỗi một cửa đều qua, Giang Tiểu Lâu không khỏi sinh lòng cảnh giác với An vương phi, một cửa cuối cùng, không thể không cố ý bước vào cạm bẫy của đối phương.
Cỗ kiệu rốt cục ở trước cửa Tạ phủ dừng lại, Giang Tiểu Lâu hạ kiệu, phân phó người ban thưởng bạc, thế này mới bước vào cửa. Vương Bảo Trân đang ngồi trong nội đường, đám người Tạ Nguyệt cũng đã có mặt . Thấy Giang Tiểu Lâu tiến vào, Vương Bảo Trân vội vàng buông chén trà, mỉm cười đứng dậy tiếp đón: “Giang tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu thăm hỏi, Tạ Nguyệt nhìn Giang Tiểu Lâu, mặt mang tươi cười nói: “Tiểu Lâu, hôm nay An vương phi đưa tới rất nhiều lễ vật, đem qua trước khi ngươi trở về phủ .”
Tạ Hương lại càng hân hoan xen vào: “Ngươi thật đúng là có phúc khí, nghe nói An vương phi hôm nay đặc biệt lưu ngươi lại xem diễn. Nhà chúng ta tuy có gánh hát thế nhưng luôn trình diễn các vở kịch cũ, An vương phi là người am hiểu sâu sắc vở kịch, ở Vương phủ diễn kịch là quang cảnh như thế nào , ngươi nói ra, chúng ta cũng được thêm kiến thức.”
Bên trong lời nói đối phương tràn ngập tò mò cùng dò xét, Giang Tiểu Lâu phảng phất như chưa nghe, chính là thản nhiên nói: “Lần khác đi, hôm nay ta có chút mệt mỏi, đi trước cáo lui.” Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài, không có nửa điểm ý tứ xin lỗi.
Tạ Hương ngạc nhiên một lát, hừ lạnh một tiếng: “Đức hạnh gì vậy, thực cho rằng chính mình giỏi giang lắm sao, một thiên kim tiểu thư luôn xuất đầu lộ diện trong việc buôn bán, quan to quyền quý làm sao có thể coi trọng nàng? Theo ta thấy, bất quá là chút tạp kỹ nhỏ, nhất thời cao hứng biễu diễn!”
Tạ Hương nói lời vô cùng cay nghiệt, quả thực quá mất thể thống. Ngũ tiểu thư Tạ Xuân không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Ngươi ghen tị? Vậy ngươi cũng đi đi! Xem An vương phi có thể hay không lưu ngươi xem diễn, uống trà.”
“Ngươi nói cái gì —— “
Tạ Nguyệt ngắt lời nói: “Chúng ta ban đầu đã coi thường Tiểu Lâu, ngươi xem nàng, chẳng những đem cửa hàng kinh doanh làm ăn càng thịnh vượng, ngay cả quan to quý nhân cũng đối với nàng nhìn bằng ánh mắt khác. Bộ dáng xinh đẹp, tính tình ôn hòa hữu lễ, lại biết buôn bán, khó trách được nhiều người thích.” Thời điểm nàng nói câu này thật ra có ba phần thiệt tình hâm mộ, nữ nhi thương hộ muốn trở nên nổi bật là rất khó , chỉ khi nào đã bị quan to quyền quý ưu ái, thí dụ như An vương phi, mới có thể đem Giang Tiểu Lâu tiến vào vòng xã giao giới thượng lưu, dựa thế để tìm được một vị hôn phu tốt, vậy thì hoàn toàn khác nhau.
27_4200_18
Tạ Xuân liên tục gật đầu, mà Tạ Hương lại càng thêm khinh thường, tròng mắt trắng dã: “Bất quá chính là dựa vào công phu vuốt mông ngựa mà thôi, một nữ nhi gia xuất đầu lộ diện đã là không tốt, An vương phi cư nhiên còn mời nàng xem diễn, ta xem vị Vương phi tám phần cũng không bình thường!”
Vương Bảo Trân nhíu mày: “Tam tiểu thư, nói chuyện cần phải cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Tạ Hương không khỏi ngẩng đầu, khó nén kiêu ngạo nói: “Ta đi chính, ngồi thẳng, cũng không giống người ta cả ngày lén lút, có gì không thể nói !”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Đi chính, ngồi thẳng? Vậy vì sao trước mặt mỉm cười, sau lưng trào phúng, đây chính là gia giáo sao !” Nghe xong câu đó, nội tâm Tạ Hương nháy mắt trầm xuống, sắc mặt trắng bệch vội siết chặt làn váy: “Thì ra là phụ thân đã trở lại.”
Tạ Khang Hà mắt lạnh nhìn nữ nhi của mình, vẻ mặt thất vọng, hắn thật không ngờ chính mình cả ngày trong ngoài hối hả, nhóm nữ nhi cả một đám đều trở nên chanh chua, hẹp hòi như thế. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, ngược lại đem mặt chuyển hướng Tạ Xuân, vẻ mặt ôn hoà: “Xuân nhi, phụ thân hôm nay xuất môn có mua quà cho ngươi, đợi đến phụ thân vào thư phòng lấy ra.”
Trên mặt Tạ Xuân lộ ra một tia kinh hỉ, ban đầu ở trong đám nữ nhi, Tạ Khang Hà không thích nhất chính là Tạ Xuân lỗ mãng, nhưng hôm nay hắn làm như vậy rõ ràng chính là tưởng thưởng Tạ Xuân thẳng thắn thiện lương —— trên mặt Tạ Hương lúc trắng lúc xanh, cắn răng không hề mở miệng.
Giang Tiểu Lâu trở lại Họa lâu, Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp chính giơ đèn lồng đứng ở trên bậc thang đợi nàng. Gió thổi bay làn váy của Ly Tuyết Ngưng, làm cho cả người nàng càng lộ vẻ mảnh khảnh nhu nhược, cơ hồ như là bị gió lớn thổi bay.
Tiểu Điệp liếc mắt, bước nhanh đi tới thay Giang Tiểu Lâu khoác áo choàng, ôn nhu nói: “Tiểu thư, người đã trở lại, đồ ăn đều đã hâm nóng vài lần!”
Giang Tiểu Lâu tươi cười khẽ nhếch: “Không phải nói các ngươi không cần chờ ta sao?” Gặp chào đón Ly Tuyết Ngưng cũng là vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi nói, “Ta là đi An vương phủ, cũng không phải đầm rồng hang hổ, vì sao đều hoảng sợ như vậy nhìn ta, là sợ ta không về được sao?”
Nghe được nàng nói như vậy, Ly Tuyết Ngưng liên tục lắc đầu: “Thật không biết nên nói ngươi gan lớn, hay vẫn là nói ngươi không quan tâm, ngươi cũng biết An vương phi là dạng người gì ?”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu không thay đổi: “Vương phi dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, rất thích nghe diễn, lại so với thực tế tuổi thoạt nhìn trẻ hơn nhiều lắm, đối với người ngoài lại vô cùng khách khí, là một Vương phi cao quý đoan trang, ngươi vì sao hỏi như vậy?”
Ly Tuyết Ngưng bị biểu tình lạc quan của nàng làm kinh ngạc: “Ta cho rằng ngươi biết, thì ra ngươi cũng không biết ! Ngoại nhân đều nói An vương phi là một người thập phần ôn hòa, còn nói nàng ngay cả con kiến cũng không nỡ giết chết . Nhưng trên đời cũng không có bức tường nào không lọt gió, ta có một lần nghe người ta nói, bởi vì Vương phi là cầm tinh con cừu, mà trong Mục Dương ký, chữ rồng Mục Dương có chứa chữ cừu, cho nên hết thảy đều không cho phép hát đùa, trong lời hát cũng không cho phép xuất hiện chữ cừu này.”
Giang Tiểu Lâu tạm dừng một lát, nói: “Không sai, ta hôm nay cũng nghe được một câu xướng từ, là sao chép từ lời hát hồi trước ra. Ban nãy nghe cứ như là dê vào miệng cọp, thời điểm đào kép đó xướng lên, lời hát tương tự như con cá sa lưới một khi đi vào sẽ không thể trở ra,nghe qua thật sự lam người ta cảm thấy có chút kỳ quái.”
Ly Tuyết Ngưng nghiêm túc nói: “Ngươi lưu ý đến là tốt rồi! Nghe nói An vương phi vốn coi trọng một đào kép, mà tên đào kép đó ở bên ngoài cùng người khác hợp tác mở một cửa hàng bán thịt dê, chuyện này lại phạm vào kiêng kị của Vương phi, An vương phi phái người đổ thuốc độc vào miệng hắn, mạng mẽ bức hắn đóng cửa hiệu, thậm chí không cho bất luận kẻ nào thu lưu hắn, sau khi chết còn nói hắn tạo nghiệp chướng, đem hắn cùng thi thể con dê khâu vào nhau cùng hạ táng. Người mà ngay cả con kiến cũng không nỡ giết chết, lại hờ hững hạ sát một mạng người, không phải rất đáng sợ sao?”
Khó trách —— Giang Tiểu Lâu luôn cảm thấy vẻ mặt An vương phi có chút hỉ nộ bất định, âm dương không rõ.
Giang Tiểu Lâu giả vờ chưa phát giác: “Nàng ta kỳ quái cùng ta không liên quan, ta chỉ cần hoàn thành việc đi đưa son phấn, nàng thích nghe diễn, hay thích hãm hại người khác, ta đều không thèm để ý.”
Tiểu Điệp cũng là nghĩ mà sợ hút một ngụm lãnh khí: “Tiểu thư còn không biết, sau khi chúng ta trở về, nghe nói ngài đi An vương phủ, những người đó liền ở sau lưng nói huyên thuyên, nói tiểu thư nếu không hiểu chuyện đắc tội An vương phi, không bao giờ có khả năng quay lại nữa, còn nói để cho chúng ta chuẩn bị tâm lý thật tốt —— “
Giang Tiểu Lâu không cần hỏi cũng biết người nói lời này là ai, sắc mặt lãnh xuống: “Không cần để ý tới Tạ Xuân, nàng không phải là người cay nghiệt trong phủ, lại không đủ thông minh, ta nếu là bá phụ, sớm quản giáo miệng của nàng, đỡ phải gây ra tai họa.”
Giang Tiểu Lâu cũng không biết, sau khi nàng rời đi, An vương phi liền vỗ vỗ tay mở miệng nói: “Gọi Vương ma ma vào đây cho ta.”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa tiến vào một phụ nhân áo lam, nàng thần sắc trịnh trọng, thân thể gầy gò, tóc sớm hoa râm, ánh mắt lại tinh tường, giờ phút này nghiêm túc hướng Vương phi hành lễ: “Gặp qua Vương phi.”
An vương phi nói: “Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy, tướng mạo vị cô nương này thế nào?”
Vương ma ma khom người nói: “Là tướng Cô Loan (**) .”
(**)Tức là “chim Loan đơn độc” ấy, gần như mệnh khắc phu vậy
[ tks bạn Di ~ admin Diêu Hoa cung đã giúp đỡ giải nghĩa từ trên ]
An vương phi lập tức gắt gao nhíu mày, đáy mắt hiện ra tia tàn khốc: “Thật sao? Chẳng lẽ hôn sự này lại không thành?”
Trong lòng Vương ma ma run lên, đây đã muốn là hôn phối thứ tư , thật sự nếu không thành, Vương phi vô cùng có khả năng nổi giận, nàng vội vàng nói: “Cũng không hẳn, Quận vương vốn là mệnh hung tinh, nhất định phải có người đến khắc chế nó, mệnh không đủ cứng rắn, khẳng định là không khắc chế được. Huống chi Vương gia cùng Vương phi đều là quý nhân, nô tỳ cam đoan, nhất định sẽ đè ép được !”
An vương phi thế này mới thả lỏng mặt mày “Thật tốt.”
Vương ma ma có chút do dự: “Bất quá, thân phận nữ tử này có phải quá thấp hay không? Vương gia biết, chỉ sợ sẽ trách tội .”
27_4200_18
An vương phi trầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì, Vương gia sớm cũng đã bị chuyện này phiền nhiễu đến đau đầu, làm cho ta nghĩ vô số biện pháp, thế nhưng trong nhóm quan viên có nữ nhi không ai có tật, ai lại muốn gả cho hắn ! Cao Viện từ nhỏ cơ thể béo mập, thể trọng ước chừng bằng ba nữ tử cộng lại, mà nàng còn chết sống không muốn gả, ta lại có biện pháp nào? Chúng ta là người có thân phận, hơn nữa lại có người làm mai trong cung làm đảm bảo, sự tình đã đến nước này, quan hệ hai bên sẽ rất khó coi, ta cũng chỉ có thể về sau lại thu thập con tiện nhân đó ! Tìm tới tìm lui cũng chưa có thu hoạch, ngươi cũng không thể để ta tìm một tỳ nữ thấp hèn tới chiếu cố Quận vương đi.”
Vương ma ma thật cẩn thận trả lời: “Nhưng mà………….. nữ tử xuất thân thương hộ cũng thật sự là quá thấp —— “
Vẻ mặt An vương phi có chút cáu giận: “Ta làm sao không biết! Chính là thiên kim quan gia thì không có khả năng, phải lựa chọn từ những người khác, người bình thường không thể nào giáo dưỡng ra cô nương tốt, tâm tính hẹp hòi, ta đã thấy không biết bao nhiêu rồi ! Một đám kinh sợ, ngay cả nói cũng nói không nên lời hai câu, sao có thể mang đi ra ngoài gặp người. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu bất đồng, chẳng những diện mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, lời nói, cử chỉ, phong độ không gì không tốt, theo ta thấy, chính là một đôi giai ngẫu (vợ chồng) ! Thái tử phi đem ta làm kẻ ngu dốt, nhưng cũng không có tiến cử sai lầm!” Nàng tự cho là đắc kế, trên mặt không tự chủ được lộ ra tia đắc ý.
Nghe được lời Vương phi, trong đầu Vương ma ma lại nói thầm: một cái đại mỹ nhân, lại có gia sản cự phú, sao có thể hạ người khuất phục Duyên Bình Quận Vương. Chính là lời này nàng không dám nói ra, chỉ có thể không yên nói: “Vậy nô tỳ sẽ đi an bài ngay.”
Vương phi giơ tay nói: “Không vội, ta lại quan sát nàng một thời gian, ngươi mau đi hỏi thăm một chút, xem cô nương này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Vương ma ma lập tức nói: “Dạ, nô tỳ nhất định làm theo.”
“Đúng rồi, thay ta thỉnh Mẫn phu nhân đến.”
“Mẫn phu nhân?” Vương ma ma vô cùng kinh ngạc nhìn Vương phi.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, An vương phi cười đến càng thêm ôn hòa: “Vì bảo đảm không có sai sót, ta phải sử dụng chút thủ đoạn.”
Từ ngày hôm nay bắt đầu, An vương phi thường thường mời Giang Tiểu Lâu đến quý phủ An Vương nghe diễn, ngắm hoa. Càng cùng Giang Tiểu Lâu ở chung, An vương phi càng thích nàng, chẳng những cách nói năng phong độ đều rất mực chu toàn, hơn nữa các nói chuyện dễ làm người ta yêu thích, một cô nương mặc dù xuất thân hơi thấp kém, cũng không đến mức để cho người khác nói ra nói vào.
Một ngày này, Giang Tiểu Lâu đang ở trong phòng tính toán sổ sách, Tiểu Điệp bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, Tạ lão gia mời ngài.”
Giang Tiểu Lâu nâng mắt: “Mời ta?”
Tiểu Điệp gật gật đầu, thần sắc có chút khác thường: “Hình như là có khách quý viếng thăm, sắc mặt Tạ lão gia rất trịnh trọng, lệnh ta nhanh chóng mời tiểu thư ra gặp mặt.”
Giang Tiểu Lâu tiến vào đại sảnh, ngoài cửa tỳ nữ đang muốn thông báo, nàng giương tay lên ngăn cản đối phương mở miệng. Trong đại sảnh ngồi bốn năm người, Vương Bảo Trân ngồi ở hướng nam, trên mặt mỉm cười, Tạ Khang Hà tự mình tiếp khách, vẻ mặt trịnh trọng, hướng về một mỹ phụ trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chung quanh đứng đầy tỳ nữ xinh đẹp, khí thế cực kỳ gây chú ý, không khí vô cùng trang trọng.
Giang Tiểu Lâu một chân bước vào cửa, chỉ nghe thấy Vương Bảo Trân cười mở miệng nói: “Tiểu Lâu đến đây.” Thái độ nàng ta thập phần thân thiết, ngày thường ở trước mặt mọi người luôn phải tôn kính Giang tiểu thư , nhưng giờ phút này cứ như Giang Tiểu Lâu chính là thân nhân của nàng, tự mình đứng dậy kéo cánh tay của nàng.
Nhìn thấy Vương Bảo Trân làm vẻ ta đây, Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Bá phụ có chuyện gì muốn gặp ta sao?”
Tạ Khang Hà cười nói: “Đến, Tiểu Lâu, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là phu nhân Mẫn Thượng Thư.”
Mẫn Thượng Thư mới thăng chức Công Bộ Thượng Thư, Thượng Thư phu nhân tự mình đến bái phỏng, khó trách vẻ mặt mọi người đều trịnh trọng. Giang Tiểu Lâu hành lễ nói: “Thì ra là Thượng Thư phu nhân, Giang Tiểu Lâu thất lễ.”
Tạ Khang Hà còn không có phát giác, hắn gật đầu cười nói: “Mẫn phu nhân nói muốn đặt một ít son phấn ở cửa hàng của ngươi, chính là đặt lượng hàng quá lớn, ta sợ không thể quyết định.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên đáp: “Cửa hàng gần đây sinh ý tốt lắm, xác thực không có trữ hàng, nếu phu nhân cần chỉ có thể đợi thêm một ít thời gian.”
Mẫn phu nhân cười cười: “Không sao, bao lâu ta cũng chờ !” Nàng vừa nói, vừa mỉm cười đánh giá Giang Tiểu Lâu, trên nét mặt lại là tò mò lại cùng hứng thú.
Giang Tiểu Lâu thủy chung thần sắc trấn định mặc nàng đánh giá, không có biểu hiện ra chút khác thường.
Tạ Khang Hà cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở trên người vị Mẫn phu nhân, vẻ mặt hơi trầm tư, chỉ nghe thấy Mẫn phu nhân cười khanh khách nói: “Giang tiểu thư, nghe nói ngươi thích đọc sách, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, phải không?”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Phu nhân thật sự là coi trọng ta , mọi thứ chỉ biết một chút, không tính là tinh thông, làm cho ngài chê cười.”
Mẫn phu nhân tươi cười cực độ hòa ái, lấy thân phận của nàng không cần phải hạ mình trước người có địa vị thấp, nhưng nàng lại phá lệ nhiệt tình: “Chẳng những lớn lên xinh đẹp như đóa hoa, còn hiểu biết chữ nghĩa, khí chất tao nhã, quả thật là thiên kim trong sạch.”
Vương Bảo Trân cười nói: “Ngày thường chỉ thấy nàng ôn hòa cười, cô nương tính tình tốt như vậy ta còn chưa bao giờ gặp qua đâu.”
Mẫn phu nhân liên tục gật đầu, tướng môn sinh hổ tử, quý nữ ra vọng tộc, đạo lý này nàng hiểu, dù xuất thân thương hộ, lại có thể giáo dưỡng ra một cô nương tốt như vậy,vừa hào phóng lại xinh đẹp, khí chất không chê vào đâu được, nhất là nụ cười dịu dàng kia làm cho trong lòng người ta vô cùng thoải mái dễ chịu, rất tốt, khó trách bị Vương phi liếc mắt một cái đã nhìn trúng !
◊
Giang Tiểu Lâu định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên thấy thần tình An vương phi nhíu chặt, tựa hồ đang thừa nhận thống khổ nào đó, đột nhiên ánh mắt vừa lật, cả người ngã về phía sau. Đám tỳ nữ một trận kinh hô, tiến lên phía trước đỡ lấy nàng, lại không ngừng phái người đi thỉnh đại phu.
Giang Tiểu Lâu vừa chạm vào lập tức phát hiện cả người đối phương nóng hổi vô cùng, trên mặt toàn là mồ hôi, lập tức nhắc nhở tỳ nữ nói: “Nhanh đi nấu nước ấm, đừng quên ở trong nước ấm cho thêm một chút dấm chua, thay Vương phi lau sạch cơ thể!”
Tỳ nữ kinh sợ. Nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, Giang Tiểu Lâu nói: “Trong thời gian chờ đại phu tới, trước dùng loại này biện pháp có thể làm chậm lại nhiệt độ cơ thể, còn không mau đi làm!”
Tỳ nữ thấy Giang Tiểu Lâu nói lời thề son sắt, cũng không dám trì hoãn, liền lập tức đi làm . An vương phi rất nhanh tỉnh lại, nhìn thấy tỳ nữ đang lau cơ thể cho mình, mà Giang Tiểu Lâu đã thối lui đến ba thước ở ngoài, không khỏi hỏi: ” Phương pháp dùng nước ấm thêm dấm chua lau đi mồ hôi, là ai dạy các ngươi ?”
Tỳ nữ khom người, cúi đầu hồi đáp: “Hồi Vương phi, là Giang tiểu thư.”
Ánh mắt An vương phi liền dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu, toát ra một tia ngạc nhiên. Đại phu vừa vặn lúc này đuổi tới, thật cẩn thận thay An vương phi chẩn mạch xong mới nói: “Vương phi là do hương khí trong phòng đốt quá lâu, nhất thời choáng váng mới đột nhiên ngất xỉu, có thể thấy được thể chất hơi yếu, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn.”
An vương phi gật đầu, tỳ nữ liền dẫn đại phu đi ra ngoài bốc thuốc.
An vương phi thở hổn hển ra một hơi, thế này mới phân phó kẻ dưới: “Ngột ngạt ở chỗ này ra một thân mồ hôi thật khó chịu, các ngươi nhanh đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa. Giang tiểu thư, vừa vặn có thể nhân cơ hội này thử nhìn cách ta bảo dưỡng.”
Giang Tiểu Lâu chính là mỉm cười nói: “Vương phi cứ tự nhiên.”
Nhóm tỳ nữ không dám có chút dị nghị, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị, bất quá ngắn ngủn nửa canh giờ đã chuẩn bị tốt bể tắm.
An vương phi muốn tắm rửa, Giang Tiểu Lâu tự nhiên thối lui đến phòng khách ngồi chờ. Nàng vừa đứng trong chốc lát, đã có tỳ nữ lời nói nhỏ nhẹ lại đây thỉnh nàng: “Giang tiểu thư, vương phi thỉnh ngài đi tới bể tắm.”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc, An vương phi đang tắm, vì sao muốn nàng đi vào, chuyện này rất không hợp cấp bậc lễ nghĩa . Tinh tế suy tư một lát, nàng chung quy vẫn động bước chân, theo tỳ nữ dẫn đường tiến vào nơi tắm của An vương phủ . Bể mặt bể tắm rải đầy hoa hải đường, đáy ao nước có gắn cặp vòi hoa sen đồng thời hướng ra phía ngoài phun nước, rất là độc đáo. Màn che trong bể tắm tung bay, bóng người lay động, lại có đến mười tỳ nữ ở bên trong hầu hạ. An vương phi đã ngồi vào trong bể tắm, dòng nước ấm áp thủy dâng cao đến ngực nàng, càng nổi bật làn da mềm mại nõn nà, trắng tuyết như ngọc. Nàng nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, trên mặt mỉm cười: “Thử nhìn son bột nước này của ngươi đi, nếu như có hiệu quả tốt, ta sẽ đề cử lên hoàng hậu nương nương.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói: “Vâng, đây chính là nước trộn với hoa thơm, sẽ làm giảm công hiệu dưỡng nhan của phấn, thỉnh vương phi tạm thời thay nước mới.”
An vương phi thập phần thống khoái, mệnh tỳ nữ dựng thẳng tấm bình phong thay nàng che chắn, cũng rất nhanh dựa theo an bài Giang Tiểu Lâu thay đổi nước tắm mới. Chờ nàng một lần nữa ngồi vào trong nước, lại phát hiện nước này có chút kỳ quái, mặt ngoài nổi lơ lửng một tầng vật thể vẩn đục lờ mờ, không khỏi có chút trầm mặt: “Đây là cái gì ?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ôn hoà: “Vương phi, trong nước ấm có bỏ vào dầu hạnh nhân và mật ong, trộn lẫn theo tỷ lệ đồng đều, sau đó ngâm lặp đi lặp lại, có thể làm cho da mềm mại, trở nên nhu hòa, hơn nữa hơi nóng tỏa ra, tất nhiên làn da sẽ đạt được hiệu quả thư giãn tốt, kế tiếp lại dùng son bột nước mới có thể hấp thu tốt hơn. Thỉnh Vương phi thứ Tiểu Lâu vô lễ, ta còn muốn vì ngài thoa mặt.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu so với chim hoàng oanh còn muốn êm tai gấp bội, Vương phi gật gật đầu. Giang Tiểu Lâu từ một chiếc hộp nhỏ tinh xảo lấy ra chất cao ở dạng mỡ đặc, tinh tế nghiền nát , tự mình ở trên mặt Vương phi thoa một lớp. Vương phi ngửi được mùi vị thuốc, hỏi: “Đây là dùng gì làm thành?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Đây là cây ích mẫu sấy khô giã thành bột, đem sàng thật kỹ cho thêm bột gạo và nước, sau đó vo tròn thành từng cục to bằng quả trứng gà, vì để cho dược tính phát huy, ta tiếp tục phơi nắng cho khô, chờ đun sôi trong nửa canh giờ, lại thêm nước nấu sôi một ngày một đêm, cuối cùng trộn đều với hoạt thạch phấn [ 1 ], bài thuốc này có tên gọi là Thần Tiên Ngọc Nữ phấn, chính là năm đó vị Trương quý phi là phi tần được Thái Tổ gia sủng ái nhất sử dụng bí phương cung đình.”
[ 1 ] còn gọi là hoạt thạch, một chất khoáng bột trắng mịn sờ trơn mát không tan trong nước
An vương phi liên tục gật đầu, lại truy vấn: “Nếu là bí phương cung đình, ngươi sao lại biết được?”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Thái tổ gia sau khi Trương quý phi qua đời thập phần bi thương, sợ xúc cảnh sinh tình, lập tức giải tán hết cung nhân, không ít cung nữ năm đó hầu hạ quý phi đều lưu lạc đến dân gian. Huynh trưởng của ta từng đi khắp tứ phương Đại Chu, hắn thích nhất sưu tập kỳ văn dật sự [ 2 ], cũng thường xuyên ghi lại một ít diệu phương ngẫu nhiên gặp được. Ta là bằng trí nhớ tái hiện hắn ghi chú, tìm người tự mình thí nghiệm quá, xác nhận không có vấn đề mới dám gia nhập phương tử lý, vương phi yên tâm.”
[ 2 ] kỳ văn: chuyện lạ /// dật sự: nghĩa là sự thất lạc, sách không thấy chép, chỉ nghe thấy di truyền lại. Cũng đọc là chữ điệt.
Nguồn http://hvdic.thivien.net/han/d%E1%BA%ADt
An vương phi thế này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này Giang Tiểu Lâu đã sai người ở trong bồn tắm đốt huân hương, trong lò đốt thảo dược thiên nhiên, tản mát ra hương thơm êm dịu bất tri bất giác khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng một trận khoan khoái, Giang Tiểu Lâu nói: “Tiểu Lâu cả gan, thỉnh Vương phi đứng dậy.”
An vương phi nhìn nàng một cái, cũng không kiêng dè, lập tức từ trong nước đứng lên. Bọt nước trong suốt lướt qua bộ ngực cao ngất của nàng, thắt lưng mảnh khảnh, thoạt nhìn cả người đều sáng bừng lên. Giang Tiểu Lâu nhìn không chớp mắt, trên mặt thủy chung hàm chứa tươi cười thản nhiên, cũng không có lộ ra vẻ mặt chấn kinh hoặc là thẹn thùng. An vương phi xem ở trong mắt, đối với nàng lại thêm vài phần hài lòng. Không hèn mọn cũng không cao ngạo, thái độ ngôn ngữ có chừng mực, là một nữ tử trẻ tuổi có giáo dưỡng.
Giang Tiểu Lâu lấy ra một hộp phấn dạng kem khác, phân phó hai tỳ nữ đi lên, giúp Vương phi thoa lên khắp người, không đợi An vương phi hỏi, chủ động giải thích nói: “Dùng bạch chỉ cùng với bột vỏ sò ngọc trai mẹ làm cơ sở, lại bỏ thêm bột ngao sò biển, cho nên thuốc mỡ dùng để thoa ngoài thân thể, chẳng những có thể tẩm bổ làn da, còn làm thân thể trắng sáng như tuyết, mềm mịn như lụa, còn có thể phòng ngừa rất nhiều tật bệnh.”
Thanh âm Giang Tiểu Lâu thập phần nhu hòa êm tai, An vương phi ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: “Nha đầu ngươi thật đúng là có tâm tư, nói rất nhiều phương pháp đều thực mới lạ, ta đã thấy nhiều danh môn thiên kim, ai cũng không chịu tốn chút tâm tư ở đây. Đối với ta nói, thâm chí dành một chút tâm tư cũng không có, càng miễn bàn chủ trì việc bếp núc .”
An vương phi vô cùng mỹ lệ, bởi vậy quá mức chấp nhất bên ngoài, sau đó cẩn thận cân nhắc những lời của nàng, giống như cố ý ám chỉ coi trọng đối với chính mình. Giang Tiểu Lâu lại khẽ cười cười: “Vương phi nói phải.”
Chờ tắm rửa xong, tỳ nữ mang tới gậy ngọc nhỏ nhắn tinh xảo ở trên mặt vương phi mềm nhẹ lăn qua lăn lại, mới dùng hoa hồng chế thành phấn hoa thoa ở trên gương mặt nàng, cuối cùng điểm xuống phủ trên bờ môi nàng một lớp son, trình độ phức tạp cùng xa hoa làm người ta than thở. Chờ trang điểm hoàn tất, An vương phi nhẹ nhàng hít thở một chút, tựa hồ ngửi thấy trong không khí hương thơm mát mẻ, thật lâu sau, mỉm cười nói: “Thật là làm cho tâm thần người ta thoải mái vô cùng, quả nhiên là đặc biệt.”
27_4200_18
Kỳ thật, căn bản không cần hương phấn, trên người An vương phi thoang thoảng một loại giống như lan giống như xạ, hương khí say lòng người, Giang Tiểu Lâu mặt mày bình tĩnh: “Tạ vương phi tán thưởng.”
An vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu dung mạo phong độ cùng ngôn hành cử chỉ, kinh ngạc cùng thưởng thức không đè nén được, cố ý lưu nàng lại hàn huyên, đến khi Giang Tiểu Lâu đứng dậy muốn cáo từ, nàng mới cười lưu khách: “Không cần sốt ruột, buổi chiều trong phủ ta có vừa vặn trình
diễn một vở kịch, cùng ta xem xong lại đi cũng không muộn.”
Không phải mời, mà là mệnh lệnh trên cao nhìn xuống.
Khách nhân chỉ có một mình Giang Tiểu Lâu, nàng bị an bài ở vị trí bàn tiệc thập phần tôn quý. Vương phi rất thích xem diễn, chuyên môn mở diễn thính, nơi bố trí xa hoa không kém phần thoải mái dễ chịu. Chẳng những thỉnh đoàn diễn Danh Giác đứng đầu kinh thành, kịch bản vẫn là An vương phi chính mình mời người viết , chuyện xưa kể về một kỹ nữ cùng với nam tử xuất thân thương nhân, vì muốn chuộc nàng từ thanh lâu ra mà nhiều lần trải qua trắc trở hương diễm, tuy rằng câu chuyện dung tục tầm thường, nhưng An vương phi lại yêu thích, ai dám nhiều lời nửa chữ.
Đôi mắt An vương phi bình tĩnh, hướng nàng cười cười: “Vở diễn này viết rất tốt, chỉ là có vài từ không tao nhã phù hợp, ta tự mình sửa đổi, ngươi nghe thử xem.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh dị thường, thản nhiên ở trên sân khấu kịch đảo qua, chính là mỉm cười gật đầu.
Trên đài làn điệu của đoàn diễn Danh Giác vang lên, xướng từ tuyệt mỹ, nhưng mà ở một âm tiết lại không biết vì sao bị sửa thay đổi hoàn toàn, không vần không điệu, nghe qua dài ngắn không đồng đều, cho dù Giang Tiểu Lâu là người ngoài nghề nghe qua cũng hiểu được không thích hợp, trên đài đào kép lại xướng có bài bản hẳn hoi, cực kỳ chăm chú. Giang Tiểu Lâu mơ hồ suy đoán, những đào kép này cũng không phải không thông thạo mà là do trải qua bút pháp thần kỳ của An vương phi mới đạt được như thế……………… Nàng không khỏi hạ mi mắt, trên đài nhóm đào kép mới là hành gia (người thạo nghề) chân chính, lại vì đón ý hùa theo quyền quý vọng tộc bán đứng lương tri chính mình, tuy rằng đáng thương, nhưng cũng buồn cười.
An vương phi một bên nhìn diễn xuất trên đài, một bên cầm vở hát đối từ, trên đài chỉ cần một nhân vật xướng sai một câu, một khúc hát sai nhịp, thậm chí một ánh mắt không đúng, nàng đều đã giận tái mặt. Mỗi khi đến lúc này, tất cả mọi người đều thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ. Duy nhất một lão nô áo lam không chớp mắt đứng ở góc sáng sủa, cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Tiểu Lâu. Mặc kệ vương phi là vui mừng hay là tức giận, thần sắc Giang Tiểu Lâu đều không có chút nào bị ảnh hưởng, thủy chung là thong dong trấn tĩnh, ôn hòa như lúc ban đầu, có thể thấy được là nữ tử vui mừng không hiện ra , không có lây dính nửa phần hẹp hòi của con buôn.
Đôi mắt đẹp của An vương phi dừng ở trên người Giang Tiểu Lâu: “Ngươi cảm thấy vở diễn này như thế nào?”
Giang Tiểu Lâu giống nhau xem vô cùng chuyên tâm, nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn chằm chằm trên đài, nghe được Vương phi hỏi, thế này mới như ở trong mộng tỉnh lại nói: “Vương phi thưởng thức độc đáo, không giống người thường.”
Thanh âm êm tai của nàng lọt vào tai, An vương phi rốt cục cười gật gật đầu.
Giang Tiểu Lâu trong lòng tiếc hận, Giang Thừa Thiên cũng thích xem diễn, hắn luôn nói khúc hát là da lông, câu chuyện là máu thịt, tư tưởng chính là linh hồn, trong vở kịch làn điệu hát rất tốt, nội dung lại hời hợt, về phần tư tưởng một chút cũng không có, mất máu thịt cũng đánh mất linh hồn, quang cảnh chỉ còn lại da lông, căn bản không có chút thú vị nào.
Tỳ nữ đem chén trà mang đến trước mặt, đồng thời lại cầm một chiếc gối mềm để An vương phi dựa vào, ánh mắt nàng một khắc cũngkhông có rời đi trên đài, thân mình thoái mái nửa nằm, vẻ mặt thập phần hưởng thụ. Giang Tiểu Lâu đem hết thảy thu hết vào đáy mắt, nhưng không có nửa phần biều tình hâm mộ . Đúng lúc này, sau bình phong có một đạo bóng người giống như muốn lao tới, lại bị lực lượng mạnh mẽ chặn lại , nhất thời uốn éo xé rách kêu vang một cái. Bình phong chạm trồ họa tiết mẫu đơn trong nháy mắt hằn lên bóng người lay động, tựa như quỷ mỵ, so với trên đài diễn còn muốn phấn khích vạn phần. Giang Tiểu Lâu mày khẽ nhíu, nháy mắt công phu, thân ảnh người nọ liền biến mất. Trong đại sảnh, một đám tỳ nữ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa như không có lưu ý đến chuyện vừa phát sinh, nhưng Giang Tiểu Lâu lại vạn phần khẳng định, vừa rồi mặt sau bình phong nhất định có người đứng. Nhưng mà, vì sao tất cả mọi người làm như không thấy?
Giang Tiểu Lâu rất nhanh thu hồi ánh mắt, bên trong đồng tử tối đen hướng về đào kép xinh đẹp trên đài, ánh mắt vô cùng yên tĩnh, tựa hồ không hề bị cảnh vật bên ngoài ảnh hưởng.
Bản thân không nên hỏi chuyện không liên quan đến mình, quả thật là người thông minh. An vương phi vừa lòng gật gật đầu, vẫn chờ sân khấu kịch trình diễn xong, mới không chút để ý nói: “Nghe nói Giang tiểu thư còn kinh doanh cửa hàng đồ cổ, chắc hẳn cũng là một người am hiểu sâu sắc . Ta có bốn pho tượng Phật trân quý, muốn mời ngươi thay ta giám định.” Nói xong nàng nhẹ nhàng vẫy tay, liền có bốn tỳ nữ thủ đang cầm khay, nối đuôi nhau tiến vào đại sảnh.
Trên khay có bốn pho tượng Phật thủ công tinh xảo, chính là Hồng ngọc mài dũa thành, phật thủ [ 3 ], vành tai, khuôn mặt, thậm chí hoa văn trên bụng đều thập phần tinh tế, vừa thấy liền biết là thượng phẩm. Giang Tiểu Lâu quan sát kỹ chỉ chốc lát, mới nói: “Mong Vương phi cho người dùng lụa đem bốn pho tượng Phật bao phủ lại, cần phải che khuất ánh sáng.”
[ 3 ] Phật thủ là giống cây ăn quả thuộc chi Cam chanh, tên gọi này xuất phát từ hình dáng của quả chia nhánh trông như bàn tay Phật
An vương phi nghe vậy liền phân phó người làm theo, Giang Tiểu Lâu cố ý làm cho tỳ nữ mang chén đựng ngọn nến đến, bốn phía đều là tối đen , chỉ còn ánh sáng của ngọn nến chiếu tới trên Hồng ngọc, bốn pho tượng Phật trong nháy mắt nở rộ ánh sáng màu đỏ tươi diễm lệ, độc đáo xinh đẹp, rung động lòng người. Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ ra kinh ngạc: “Đây không phải Hồng ngọc, mà là Huyết ngọc. Tượng Phật Huyết ngọc là vật vô giá, Vương phi tất nhiên sớm hiểu rõ.”
An vương phi mỉm cười: “Ta đối với chuyện này cũng không tinh thông, ngươi nói xem giá trị của nó ở chỗ nào?”
“Vương phi, mặc kệ là phỉ thúy, ngọc Hòa Điền [4], hay là Hoàng ngọc, chỉ có thật sự thông qua máu mới có thể hình thành Huyết ngọc. Đến khi người chết đem đi mai táng, ta dùng một viên ngọc nhét vào trong miệng người đó, nếu người vừa mới chết, một hơi nuốt xuống, lúc ấy khối ngọc bị nhét vào, sẽ gặp lập tức tuột vào cổ họng tiến vào mạch máu dầy đặc, lâu dài qua trăm năm ngàn năm, khối ngọc được ngâm trong máu, thẳng tới ngọc tâm, sẽ hình thành Huyết ngọc hoàn mỹ. Loại ngọc này thường là được tìm thấy yết hầu trong bộ xương cốt, là loại ngọc quý giá nhất trong tất cả các loại ngọc, bình thường ở phường hội đồ cổ dựa vào phẩm chất mà định giá cả, nhỏ thì mấy ngàn, nhiều thì mấy vạn, cho nên mới nói nó vô giá.”
[ 4 ] Ngọc Hòa Điền có bao thể mật độ dày, sáng,bán trong, mịn,trọng lượng nặng, có độ cứng cao cho nên không thể sử dụng dao để khắc Ngọc, mà Họ có thể đã dùng một loại công cụ gọi là Đà ( tương tự như máy khâu đạp chân )
An vương phi hơi nhướng mày: “Theo như lời ngươi nói, Huyết ngọc là nhét vào cơ thể người, vậy là có thể giải thích vì sao bốn pho tượng Phật đều tinh xảo như thế, nếu như khối ngọc quá lớn, chắc chắn là nhét vào không lọt.”
Giang Tiểu Lâu tán thưởng nói: “Nương nương nói không sai, nay rất nhiều thương nhân cũng dùng thủ đoạn tương tự đến tạo Huyết ngọc, bọn họ đem khối ngọc nhét vào miệng con chó, lại đóng chặt cửa miệng của nó, sau đó đem con chó đang sống siết đến chết, thi cốt mai táng xuống đất, hơn mười năm sau lại đào nó lên là có thể lấy được Huyết ngọc. Chính là máu người thông linh, máu chó lại có oán khí, đối với người đeo cũng không mang đến chỗ tốt. Bốn pho tượng Phật đều là vật phẩm thượng hạng, chân chính là dùng máu người nuôi thành ngọc, nương nương có thể yên tâm.”
An vương phi mỉm cười, thanh âm nói ra một phần: ” Ngươi nói quả thực rất có kiến giải, hôm nay ta cũng không phải hỏi ngươi giá trị của Huyết ngọc, mà chính là giá trị của bốn pho tượng Phật, ngươi có thể thay ta giải quyết nan đề này sao?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, uyển chuyển lên tiếng: “Thỉnh vương phi nói thẳng.”
Ánh mắt An vương phi thấm nhuần lòng người, nói: “Hôm qua ta vào cung, hoàng hậu nương nương cùng ta đánh cược, nàng ban thưởng ta bốn pho tượng Phật, hơn nữa hướng ta nói rõ chỉ có một pho tượng mới thật sự là bảo bối, ta nghĩ thật lâu đều không có biện pháp cởi bỏ nghi hoặc này, hôm nay ngươi có thể thay ta giải thích nghi hoặc sao?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn bốn pho tượng Phật một cái, vô luận là hình dáng, màu sắc, thủ nghệ điêu khắc, đều giống nhau như đúc, không có chút khác biệt, thậm chí ngay cả nếp nhăn trên mặt khi cười của tượng Phật cũng trông rất sống động, không có sai biệt, nàng thật lâu sau cũng không nói gì, trong con ngươi có chút hoang mang, tựa hồ bị vấn đề gian nannày làm ngập ngừng.
An vương phi chính là mỉm cười, chứng tỏ đây là cửa ải khó khăn cuối cùng, nếu ngươi có thể xông qua, mới có thể tính chân chính thành công. Nghĩ đến đây, nàng lo lắng Giang Tiểu Lâu lâm trận lùi bước, nhân tiện nói: “Nếu ngươi có thể thay ta giải quyết, ta liền hướng hoàng hậu nương nương đề nghị, sang năm son phấn trong cung sẽ do Yên Chi Trai của ngươi cung cấp. Một khi nương nương đồng ý, sinh ý Yên Chi Trai của ngươi còn sợ không buôn bán đắt khách sao?”
Giang Tiểu Lâu lật ngược tượng Phật, mới phát hiện trên lỗ tai hai bên trái phải đều có tai mắt, trong lòng vừa động, mơ hồ đoán được cái gì. Trên mặt dấu diếm thanh sắc, đầu óc lại cấp tốc tự hỏi, An vương phi hôm nay vẫn luôn dò xét mình, là vì khảo nghiệm, hay vẫn là có ý đồ khác. Bất luận mục đích của nàng là gì, làm người tốt nhất không cần quá thông minh, nhất là không cần đem thông minh biểu hiện ra ngoài, bằng không sẽ rơi xuống kết cục thỏ tử cẩu phanh [ 5 ]. Tâm niệm vừa hạ, nàng dừng lại lời nói đã muốn đến bên miệng, lại liếc mắt một cái thấy ánh mắt dò xét của An vương phi .
[ 5 ] thỏ chết thì chó săn bị đem nấu >>>> ý chỉ việc đã thành công, đem giết những người đã từng góp công góp sức
Đó là một loại ánh mắt thực kỳ lạ, cùng âm hiểm, ngoan độc, giả dối đều không thể chạm tới, giống như là không chút để ý, lại đối với hết thảy nhìn thấu rành mạch, giống như có thể nhìn thấu hết thảy ngụy trang của Giang Tiểu Lâu.
Một người rất thông minh, còn hiểu che dấu chính mình, đây là chỗ hỏng lớn nhất. Người không có khuyết điểm, mới là nguy hiểm nhất .Lời Giang Tiểu Lâu muốn nói đã đến bên miệng, lại xoay chuyển nói: “Vương phi thật muốn thắng hoàng hậu nương nương?”
An vương phi trước mắt sáng ngời: “Ngươi có biện pháp?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười, phân phó tỳ nữ nói: “Thay ta lấy sợi thủy tinh đến đây.”
“Ngươi nói cái gì, sợi thủy tinh?” An vương phi bị lời nàng nói có chút kinh ngạc, “Ngươi muốn sợi thủy tinh làm cái gì?”
Giang Tiểu Lâu ra vẻ thần bí: “Đợi lát nữa Vương phi sẽ biết.”
Sợi thủy tinh có độ bền cao, uốn cong thành một hình dạng liền trở lại như ban đầu, đơn giản không thể nào cắt đứt, bình thường các tú nương xen kẽ trong kim tuyến mềm mại dùng để thêu thùa. Nhóm tỳ nữ loay hoay nửa ngày, mới thật vất vả dựa theo yêu cầu của Giang Tiểu Lâu tìm được sợi thủy tinh nhỏ và mảnh như lông trâu. Giang Tiểu Lâu tiếp nhận, nhẹ nhàng uốn cong sợi dây thành thành hình dạng một cái móc, bắt đầu từ tai trái pho tượng Phật, cố gắng xuyên qua. Bức tượng phật đầu tiên, tai trái của tượng Phật được bịt kín, căn bản không có biện pháp đưa lọt vào; bức tượng phật thứ hai, sợi tơ là từ tai trái tiến vào, tai phải ra; bức tượng phật thứ ba, sợi tơ theo tai trái đi vào, lại từ trong miệng tượng phật trực tiếp đi ra; bức tượng phật thứ tư, sợi thủy tinh theo tai trái tiến vào bụng, lại không có chỗ thoát ra.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “Ta nghĩ nay Vương phi đã hiểu được, cả bốn pho tượng Phật này đều có giá trị trân quý như nhau.”
An vương phi sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cười ha ha: “Không sai, ta sớm nên biết là như vậy, thì ra là hoàng hậu nương nương đang gạt ta!” Nàng đứng lên đi đến trước mặt bốn pho tượng Phật, tinh tế quan sát nói: ” Bốn pho tượng Phật Huyết ngọc giống như con người, loại thứ nhất nếu là nghe phải chuyện quan trọng, che lại lỗ tai tất nhiên sẽ không nghe thấy, người như vậy không thể tin, bởi vì quá mức ngu dốt. Loại thứ hai nếu là từ tai trái tiến vào, tai phải ra, nghe thấy cũng giống như không nghe thấy, người như vậy không đáng tin cậy, bởi vì quá thiếu sót. Loại thứ ba, lỗ tai nghe thấy cái gì miệng sẽ nói cái đó, người như thế đáng chết nhất, bởi vì lắm miệng. Chỉ có loại người thứ tư, nghe thấy nói cái gì đều giấu ở trong bụng, là người đáng tin, mới có thể yên tâm làm việc. Tốt, Giang Tiểu Lâu ngươi thật sự là nữ tử thông tuệ, ta thích ngươi.”
Tuy rằng thông minh, lại hiển nhiên còn chưa quá mức, còn chưa biết cách lộ sự sắc sảo ra ngoài, trong tâm An vương phi thoáng yên lòng. Nàng thích người thông minh, lại không thích quá mức thông minh , bởi vì rất phiền toái. Nếu Giang Tiểu Lâu biết rõ nên như thế nào giải quyết vấn đề lại cố ý làm bộ như không biết, An vương phi sẽ lo lắng đối phương quá mức nhạy bén, tâm tư thâm trầm quá nặng ………………….
Giang Tiểu Lâu khom mình hành lễ, vẻ mặt dịu ngoan: “Ở trước mặt Vương phi khoe khoang, Tiểu Lâu thất lễ.”
An vương phi phất phất tay: “Không cần để ý, bốn pho tượng Phật ta đã đưa cho rất nhiều người nhìn, nhưng bọn họ đều không có cách nào thay ta giải thích. Nay ngươi lý giải rất tốt, ta tin tưởng nếu hoàng hậu nương nương biết được, sẽ có ban thưởng hậu hĩnh.” Nàng nói tới đây, vừa cẩn thận đánh giá bốn pho tượng Phật Huyết ngọc, cười đến càng thêm thoải mái: “Ngày mai ta sẽ tiến cung, nhân tiện thay ngươi khoe thành tích.”
Nghe nàng nói xong, Giang Tiểu Lâu cũng sẽ không cho là thật, cho nên liền rũ mắt xuống, phảng phất như không có nghe thấy.
An vương phi đối với Giang Tiểu Lâu không chút nào che dấu thưởng thức, cố ý phân phó hạ nhân chuẩn bị cỗ kiệu đưa Giang Tiểu Lâu về phủ. Ngồi ở bên trong kiệu An vương phi an bài, Giang Tiểu Lâu vén rèm lên hướng ra phía ngoài nhìn lại. Trên đường phố, giờ phút này đã thắp vô số đèn lồng sáng rực, người đi đường lui tới không ngừng, nhưng chỉ cần cỗ kiệu nàng ngồi vừa đến, mỗi người đều dừng lại né tránh, đứng lẳng lặng không đi , tất cung tất kính đứng ở hai bên đường, chờ đợi cỗ kiệu An vương phủ đi qua, cái gọi là quyền thế ngập trời, oai phong lẫm liệt cũng không gì hơn cái này. Giang Tiểu Lâu mỉm cười, đây xem như cáo mượn oai hùm sao?
Xa xa, một chiếc xe cút kít chứa hai thùng nước đầy kẽo cà kẽo kẹt tiến lại, xa phu trên cổ lộ vẻ một bộ xe mang, hai tay nắm chặt xe ngựa dồn lực nhích về phía trước, hắn một đường đẩy xe, vừa vặn cùng cỗ kiệu của An vương phủ ở giữa cầu hiệp lộ tương phùng [ 6 ]. Lui không có cách nào khác lui lại, tiến cũng không có cách nào khác tiến, không phải hắn cố ý gây nên, mà là vì xe cút kít nắm trong tay phương hướng thực khó khăn, không có cách nào dễ dàng quay đầu. Hộ vệ cỗ kiệu bên cạnh cực kỳ tức giận, giơ lên côn bổng (côn, gậy) trong tay đem xe cút kít đẩy lùi, xa phu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nỗ lực lui về phía sau, không nghĩ rằng, bánh xe vừa mới cán lên tảng đá, thân xe nghiêng ngả rầm một tiếng, hai thùng nước toàn bộ đổ xuống, nước văng tung tóe, nhất thời các loại cá tươi mới trong thùng đều tràn ra ngoài, đưa tới người qua đường hăng hái cướp đoạt. Xa phu lòng như lửa đốt, khóc không ra nước mắt, liều mạng cầu xin , cực kỳ đáng thương. Quản gia phụ trách hộ tống cỗ kiệu trở về Vương phủ lại dùng phất ra một cây quạt che bụi bặm, không ngừng hướng mọi người vẫy tay chỉ trích, tựa hồ như rất phẫn nộ.
[ 6 ] gặp lại nơi đường hẹp, không thể buông tha
Giang Tiểu Lâu sa sầm mặt, An vương phi an bài nàng ngồi trong cỗ kiệu, rốt cuộc là muốn nàng thể nghiệm chỗ tốt của quyền thế, hay là muốn báo cho biết nàng đối phương ngang ngược cao ngạo………………… Giang Tiểu Lâu cho dù vận hành sinh ý làm được tốt cỡ nào, lại thông minh, cũng không có khả năng lọt vào mắt Vương phi, một bước này, một màn này, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Nhớ tới tiếng cười ôn nhu, giọng nói kiều mỵ An vương phi, liền nhớ lại ánh mắt kia có khi ánh mắt phong lưu uyển chuyển, có khi lại lợi hại bức người, tựa hồ muốn đem tâm tư người khác hoàn toàn nhìn thấu, Giang Tiểu Lâu lâm vào trầm tư.
Xem phấn son, là vì khảo nghiệm tính nết của nàng dịu ngoan hay không, cùng Vương phi có hợp ý không; nghe diễn, là vì quan sát nàng có thể kiên nhẫn hay không, bảo trì khoan dung bình thản; chuyện rối loạn sau bình phong, nếu là cố ý dàn xếp, tám chín phần mười là vì khảo nghiệm lực nhẫn nại cùng lòng hiếu kỳ của nàng; phật tượng cũng là một cửa cuối cùng, xem nàng tuổi trẻ khí thịnh, bộc lộ tài năng hay không………………. Nếu mỗi một cửa đều qua, Giang Tiểu Lâu không khỏi sinh lòng cảnh giác với An vương phi, một cửa cuối cùng, không thể không cố ý bước vào cạm bẫy của đối phương.
Cỗ kiệu rốt cục ở trước cửa Tạ phủ dừng lại, Giang Tiểu Lâu hạ kiệu, phân phó người ban thưởng bạc, thế này mới bước vào cửa. Vương Bảo Trân đang ngồi trong nội đường, đám người Tạ Nguyệt cũng đã có mặt . Thấy Giang Tiểu Lâu tiến vào, Vương Bảo Trân vội vàng buông chén trà, mỉm cười đứng dậy tiếp đón: “Giang tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu gật đầu thăm hỏi, Tạ Nguyệt nhìn Giang Tiểu Lâu, mặt mang tươi cười nói: “Tiểu Lâu, hôm nay An vương phi đưa tới rất nhiều lễ vật, đem qua trước khi ngươi trở về phủ .”
Tạ Hương lại càng hân hoan xen vào: “Ngươi thật đúng là có phúc khí, nghe nói An vương phi hôm nay đặc biệt lưu ngươi lại xem diễn. Nhà chúng ta tuy có gánh hát thế nhưng luôn trình diễn các vở kịch cũ, An vương phi là người am hiểu sâu sắc vở kịch, ở Vương phủ diễn kịch là quang cảnh như thế nào , ngươi nói ra, chúng ta cũng được thêm kiến thức.”
Bên trong lời nói đối phương tràn ngập tò mò cùng dò xét, Giang Tiểu Lâu phảng phất như chưa nghe, chính là thản nhiên nói: “Lần khác đi, hôm nay ta có chút mệt mỏi, đi trước cáo lui.” Nói xong nàng liền xoay người đi ra ngoài, không có nửa điểm ý tứ xin lỗi.
Tạ Hương ngạc nhiên một lát, hừ lạnh một tiếng: “Đức hạnh gì vậy, thực cho rằng chính mình giỏi giang lắm sao, một thiên kim tiểu thư luôn xuất đầu lộ diện trong việc buôn bán, quan to quyền quý làm sao có thể coi trọng nàng? Theo ta thấy, bất quá là chút tạp kỹ nhỏ, nhất thời cao hứng biễu diễn!”
Tạ Hương nói lời vô cùng cay nghiệt, quả thực quá mất thể thống. Ngũ tiểu thư Tạ Xuân không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái nói: “Ngươi ghen tị? Vậy ngươi cũng đi đi! Xem An vương phi có thể hay không lưu ngươi xem diễn, uống trà.”
“Ngươi nói cái gì —— “
Tạ Nguyệt ngắt lời nói: “Chúng ta ban đầu đã coi thường Tiểu Lâu, ngươi xem nàng, chẳng những đem cửa hàng kinh doanh làm ăn càng thịnh vượng, ngay cả quan to quý nhân cũng đối với nàng nhìn bằng ánh mắt khác. Bộ dáng xinh đẹp, tính tình ôn hòa hữu lễ, lại biết buôn bán, khó trách được nhiều người thích.” Thời điểm nàng nói câu này thật ra có ba phần thiệt tình hâm mộ, nữ nhi thương hộ muốn trở nên nổi bật là rất khó , chỉ khi nào đã bị quan to quyền quý ưu ái, thí dụ như An vương phi, mới có thể đem Giang Tiểu Lâu tiến vào vòng xã giao giới thượng lưu, dựa thế để tìm được một vị hôn phu tốt, vậy thì hoàn toàn khác nhau.
27_4200_18
Tạ Xuân liên tục gật đầu, mà Tạ Hương lại càng thêm khinh thường, tròng mắt trắng dã: “Bất quá chính là dựa vào công phu vuốt mông ngựa mà thôi, một nữ nhi gia xuất đầu lộ diện đã là không tốt, An vương phi cư nhiên còn mời nàng xem diễn, ta xem vị Vương phi tám phần cũng không bình thường!”
Vương Bảo Trân nhíu mày: “Tam tiểu thư, nói chuyện cần phải cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Tạ Hương không khỏi ngẩng đầu, khó nén kiêu ngạo nói: “Ta đi chính, ngồi thẳng, cũng không giống người ta cả ngày lén lút, có gì không thể nói !”
Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Đi chính, ngồi thẳng? Vậy vì sao trước mặt mỉm cười, sau lưng trào phúng, đây chính là gia giáo sao !” Nghe xong câu đó, nội tâm Tạ Hương nháy mắt trầm xuống, sắc mặt trắng bệch vội siết chặt làn váy: “Thì ra là phụ thân đã trở lại.”
Tạ Khang Hà mắt lạnh nhìn nữ nhi của mình, vẻ mặt thất vọng, hắn thật không ngờ chính mình cả ngày trong ngoài hối hả, nhóm nữ nhi cả một đám đều trở nên chanh chua, hẹp hòi như thế. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Tạ Hương một cái, ngược lại đem mặt chuyển hướng Tạ Xuân, vẻ mặt ôn hoà: “Xuân nhi, phụ thân hôm nay xuất môn có mua quà cho ngươi, đợi đến phụ thân vào thư phòng lấy ra.”
Trên mặt Tạ Xuân lộ ra một tia kinh hỉ, ban đầu ở trong đám nữ nhi, Tạ Khang Hà không thích nhất chính là Tạ Xuân lỗ mãng, nhưng hôm nay hắn làm như vậy rõ ràng chính là tưởng thưởng Tạ Xuân thẳng thắn thiện lương —— trên mặt Tạ Hương lúc trắng lúc xanh, cắn răng không hề mở miệng.
Giang Tiểu Lâu trở lại Họa lâu, Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp chính giơ đèn lồng đứng ở trên bậc thang đợi nàng. Gió thổi bay làn váy của Ly Tuyết Ngưng, làm cho cả người nàng càng lộ vẻ mảnh khảnh nhu nhược, cơ hồ như là bị gió lớn thổi bay.
Tiểu Điệp liếc mắt, bước nhanh đi tới thay Giang Tiểu Lâu khoác áo choàng, ôn nhu nói: “Tiểu thư, người đã trở lại, đồ ăn đều đã hâm nóng vài lần!”
Giang Tiểu Lâu tươi cười khẽ nhếch: “Không phải nói các ngươi không cần chờ ta sao?” Gặp chào đón Ly Tuyết Ngưng cũng là vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi nói, “Ta là đi An vương phủ, cũng không phải đầm rồng hang hổ, vì sao đều hoảng sợ như vậy nhìn ta, là sợ ta không về được sao?”
Nghe được nàng nói như vậy, Ly Tuyết Ngưng liên tục lắc đầu: “Thật không biết nên nói ngươi gan lớn, hay vẫn là nói ngươi không quan tâm, ngươi cũng biết An vương phi là dạng người gì ?”
Sắc mặt Giang Tiểu Lâu không thay đổi: “Vương phi dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, rất thích nghe diễn, lại so với thực tế tuổi thoạt nhìn trẻ hơn nhiều lắm, đối với người ngoài lại vô cùng khách khí, là một Vương phi cao quý đoan trang, ngươi vì sao hỏi như vậy?”
Ly Tuyết Ngưng bị biểu tình lạc quan của nàng làm kinh ngạc: “Ta cho rằng ngươi biết, thì ra ngươi cũng không biết ! Ngoại nhân đều nói An vương phi là một người thập phần ôn hòa, còn nói nàng ngay cả con kiến cũng không nỡ giết chết . Nhưng trên đời cũng không có bức tường nào không lọt gió, ta có một lần nghe người ta nói, bởi vì Vương phi là cầm tinh con cừu, mà trong Mục Dương ký, chữ rồng Mục Dương có chứa chữ cừu, cho nên hết thảy đều không cho phép hát đùa, trong lời hát cũng không cho phép xuất hiện chữ cừu này.”
Giang Tiểu Lâu tạm dừng một lát, nói: “Không sai, ta hôm nay cũng nghe được một câu xướng từ, là sao chép từ lời hát hồi trước ra. Ban nãy nghe cứ như là dê vào miệng cọp, thời điểm đào kép đó xướng lên, lời hát tương tự như con cá sa lưới một khi đi vào sẽ không thể trở ra,nghe qua thật sự lam người ta cảm thấy có chút kỳ quái.”
Ly Tuyết Ngưng nghiêm túc nói: “Ngươi lưu ý đến là tốt rồi! Nghe nói An vương phi vốn coi trọng một đào kép, mà tên đào kép đó ở bên ngoài cùng người khác hợp tác mở một cửa hàng bán thịt dê, chuyện này lại phạm vào kiêng kị của Vương phi, An vương phi phái người đổ thuốc độc vào miệng hắn, mạng mẽ bức hắn đóng cửa hiệu, thậm chí không cho bất luận kẻ nào thu lưu hắn, sau khi chết còn nói hắn tạo nghiệp chướng, đem hắn cùng thi thể con dê khâu vào nhau cùng hạ táng. Người mà ngay cả con kiến cũng không nỡ giết chết, lại hờ hững hạ sát một mạng người, không phải rất đáng sợ sao?”
Khó trách —— Giang Tiểu Lâu luôn cảm thấy vẻ mặt An vương phi có chút hỉ nộ bất định, âm dương không rõ.
Giang Tiểu Lâu giả vờ chưa phát giác: “Nàng ta kỳ quái cùng ta không liên quan, ta chỉ cần hoàn thành việc đi đưa son phấn, nàng thích nghe diễn, hay thích hãm hại người khác, ta đều không thèm để ý.”
Tiểu Điệp cũng là nghĩ mà sợ hút một ngụm lãnh khí: “Tiểu thư còn không biết, sau khi chúng ta trở về, nghe nói ngài đi An vương phủ, những người đó liền ở sau lưng nói huyên thuyên, nói tiểu thư nếu không hiểu chuyện đắc tội An vương phi, không bao giờ có khả năng quay lại nữa, còn nói để cho chúng ta chuẩn bị tâm lý thật tốt —— “
Giang Tiểu Lâu không cần hỏi cũng biết người nói lời này là ai, sắc mặt lãnh xuống: “Không cần để ý tới Tạ Xuân, nàng không phải là người cay nghiệt trong phủ, lại không đủ thông minh, ta nếu là bá phụ, sớm quản giáo miệng của nàng, đỡ phải gây ra tai họa.”
Giang Tiểu Lâu cũng không biết, sau khi nàng rời đi, An vương phi liền vỗ vỗ tay mở miệng nói: “Gọi Vương ma ma vào đây cho ta.”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa tiến vào một phụ nhân áo lam, nàng thần sắc trịnh trọng, thân thể gầy gò, tóc sớm hoa râm, ánh mắt lại tinh tường, giờ phút này nghiêm túc hướng Vương phi hành lễ: “Gặp qua Vương phi.”
An vương phi nói: “Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy, tướng mạo vị cô nương này thế nào?”
Vương ma ma khom người nói: “Là tướng Cô Loan (**) .”
(**)Tức là “chim Loan đơn độc” ấy, gần như mệnh khắc phu vậy
[ tks bạn Di ~ admin Diêu Hoa cung đã giúp đỡ giải nghĩa từ trên ]
An vương phi lập tức gắt gao nhíu mày, đáy mắt hiện ra tia tàn khốc: “Thật sao? Chẳng lẽ hôn sự này lại không thành?”
Trong lòng Vương ma ma run lên, đây đã muốn là hôn phối thứ tư , thật sự nếu không thành, Vương phi vô cùng có khả năng nổi giận, nàng vội vàng nói: “Cũng không hẳn, Quận vương vốn là mệnh hung tinh, nhất định phải có người đến khắc chế nó, mệnh không đủ cứng rắn, khẳng định là không khắc chế được. Huống chi Vương gia cùng Vương phi đều là quý nhân, nô tỳ cam đoan, nhất định sẽ đè ép được !”
An vương phi thế này mới thả lỏng mặt mày “Thật tốt.”
Vương ma ma có chút do dự: “Bất quá, thân phận nữ tử này có phải quá thấp hay không? Vương gia biết, chỉ sợ sẽ trách tội .”
27_4200_18
An vương phi trầm mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi biết cái gì, Vương gia sớm cũng đã bị chuyện này phiền nhiễu đến đau đầu, làm cho ta nghĩ vô số biện pháp, thế nhưng trong nhóm quan viên có nữ nhi không ai có tật, ai lại muốn gả cho hắn ! Cao Viện từ nhỏ cơ thể béo mập, thể trọng ước chừng bằng ba nữ tử cộng lại, mà nàng còn chết sống không muốn gả, ta lại có biện pháp nào? Chúng ta là người có thân phận, hơn nữa lại có người làm mai trong cung làm đảm bảo, sự tình đã đến nước này, quan hệ hai bên sẽ rất khó coi, ta cũng chỉ có thể về sau lại thu thập con tiện nhân đó ! Tìm tới tìm lui cũng chưa có thu hoạch, ngươi cũng không thể để ta tìm một tỳ nữ thấp hèn tới chiếu cố Quận vương đi.”
Vương ma ma thật cẩn thận trả lời: “Nhưng mà………….. nữ tử xuất thân thương hộ cũng thật sự là quá thấp —— “
Vẻ mặt An vương phi có chút cáu giận: “Ta làm sao không biết! Chính là thiên kim quan gia thì không có khả năng, phải lựa chọn từ những người khác, người bình thường không thể nào giáo dưỡng ra cô nương tốt, tâm tính hẹp hòi, ta đã thấy không biết bao nhiêu rồi ! Một đám kinh sợ, ngay cả nói cũng nói không nên lời hai câu, sao có thể mang đi ra ngoài gặp người. Nhưng mà Giang Tiểu Lâu bất đồng, chẳng những diện mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, lời nói, cử chỉ, phong độ không gì không tốt, theo ta thấy, chính là một đôi giai ngẫu (vợ chồng) ! Thái tử phi đem ta làm kẻ ngu dốt, nhưng cũng không có tiến cử sai lầm!” Nàng tự cho là đắc kế, trên mặt không tự chủ được lộ ra tia đắc ý.
Nghe được lời Vương phi, trong đầu Vương ma ma lại nói thầm: một cái đại mỹ nhân, lại có gia sản cự phú, sao có thể hạ người khuất phục Duyên Bình Quận Vương. Chính là lời này nàng không dám nói ra, chỉ có thể không yên nói: “Vậy nô tỳ sẽ đi an bài ngay.”
Vương phi giơ tay nói: “Không vội, ta lại quan sát nàng một thời gian, ngươi mau đi hỏi thăm một chút, xem cô nương này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Vương ma ma lập tức nói: “Dạ, nô tỳ nhất định làm theo.”
“Đúng rồi, thay ta thỉnh Mẫn phu nhân đến.”
“Mẫn phu nhân?” Vương ma ma vô cùng kinh ngạc nhìn Vương phi.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ, An vương phi cười đến càng thêm ôn hòa: “Vì bảo đảm không có sai sót, ta phải sử dụng chút thủ đoạn.”
Từ ngày hôm nay bắt đầu, An vương phi thường thường mời Giang Tiểu Lâu đến quý phủ An Vương nghe diễn, ngắm hoa. Càng cùng Giang Tiểu Lâu ở chung, An vương phi càng thích nàng, chẳng những cách nói năng phong độ đều rất mực chu toàn, hơn nữa các nói chuyện dễ làm người ta yêu thích, một cô nương mặc dù xuất thân hơi thấp kém, cũng không đến mức để cho người khác nói ra nói vào.
Một ngày này, Giang Tiểu Lâu đang ở trong phòng tính toán sổ sách, Tiểu Điệp bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư, Tạ lão gia mời ngài.”
Giang Tiểu Lâu nâng mắt: “Mời ta?”
Tiểu Điệp gật gật đầu, thần sắc có chút khác thường: “Hình như là có khách quý viếng thăm, sắc mặt Tạ lão gia rất trịnh trọng, lệnh ta nhanh chóng mời tiểu thư ra gặp mặt.”
Giang Tiểu Lâu tiến vào đại sảnh, ngoài cửa tỳ nữ đang muốn thông báo, nàng giương tay lên ngăn cản đối phương mở miệng. Trong đại sảnh ngồi bốn năm người, Vương Bảo Trân ngồi ở hướng nam, trên mặt mỉm cười, Tạ Khang Hà tự mình tiếp khách, vẻ mặt trịnh trọng, hướng về một mỹ phụ trung niên ăn mặc đẹp đẽ quý giá, chung quanh đứng đầy tỳ nữ xinh đẹp, khí thế cực kỳ gây chú ý, không khí vô cùng trang trọng.
Giang Tiểu Lâu một chân bước vào cửa, chỉ nghe thấy Vương Bảo Trân cười mở miệng nói: “Tiểu Lâu đến đây.” Thái độ nàng ta thập phần thân thiết, ngày thường ở trước mặt mọi người luôn phải tôn kính Giang tiểu thư , nhưng giờ phút này cứ như Giang Tiểu Lâu chính là thân nhân của nàng, tự mình đứng dậy kéo cánh tay của nàng.
Nhìn thấy Vương Bảo Trân làm vẻ ta đây, Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Bá phụ có chuyện gì muốn gặp ta sao?”
Tạ Khang Hà cười nói: “Đến, Tiểu Lâu, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là phu nhân Mẫn Thượng Thư.”
Mẫn Thượng Thư mới thăng chức Công Bộ Thượng Thư, Thượng Thư phu nhân tự mình đến bái phỏng, khó trách vẻ mặt mọi người đều trịnh trọng. Giang Tiểu Lâu hành lễ nói: “Thì ra là Thượng Thư phu nhân, Giang Tiểu Lâu thất lễ.”
Tạ Khang Hà còn không có phát giác, hắn gật đầu cười nói: “Mẫn phu nhân nói muốn đặt một ít son phấn ở cửa hàng của ngươi, chính là đặt lượng hàng quá lớn, ta sợ không thể quyết định.”
Giang Tiểu Lâu thản nhiên đáp: “Cửa hàng gần đây sinh ý tốt lắm, xác thực không có trữ hàng, nếu phu nhân cần chỉ có thể đợi thêm một ít thời gian.”
Mẫn phu nhân cười cười: “Không sao, bao lâu ta cũng chờ !” Nàng vừa nói, vừa mỉm cười đánh giá Giang Tiểu Lâu, trên nét mặt lại là tò mò lại cùng hứng thú.
Giang Tiểu Lâu thủy chung thần sắc trấn định mặc nàng đánh giá, không có biểu hiện ra chút khác thường.
Tạ Khang Hà cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt thỉnh thoảng dừng ở trên người vị Mẫn phu nhân, vẻ mặt hơi trầm tư, chỉ nghe thấy Mẫn phu nhân cười khanh khách nói: “Giang tiểu thư, nghe nói ngươi thích đọc sách, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, phải không?”
Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn hòa: “Phu nhân thật sự là coi trọng ta , mọi thứ chỉ biết một chút, không tính là tinh thông, làm cho ngài chê cười.”
Mẫn phu nhân tươi cười cực độ hòa ái, lấy thân phận của nàng không cần phải hạ mình trước người có địa vị thấp, nhưng nàng lại phá lệ nhiệt tình: “Chẳng những lớn lên xinh đẹp như đóa hoa, còn hiểu biết chữ nghĩa, khí chất tao nhã, quả thật là thiên kim trong sạch.”
Vương Bảo Trân cười nói: “Ngày thường chỉ thấy nàng ôn hòa cười, cô nương tính tình tốt như vậy ta còn chưa bao giờ gặp qua đâu.”
Mẫn phu nhân liên tục gật đầu, tướng môn sinh hổ tử, quý nữ ra vọng tộc, đạo lý này nàng hiểu, dù xuất thân thương hộ, lại có thể giáo dưỡng ra một cô nương tốt như vậy,vừa hào phóng lại xinh đẹp, khí chất không chê vào đâu được, nhất là nụ cười dịu dàng kia làm cho trong lòng người ta vô cùng thoải mái dễ chịu, rất tốt, khó trách bị Vương phi liếc mắt một cái đã nhìn trúng !
/291
|