Tưởng Tuệ Phương tránh ánh mắt sang chỗ khác không muốn nhìn thẳng vào mắt cô, hơi đau đớn nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, một lúc sau mới khẽ gật đầu nói: "Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi, bác sẽ nói tất cả chuyện năm đó cho cháu biết."
Ôn Hoàn nhìn bà suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới gật đầu nhưng không đi theo bà ta ngay mà cầm điện thoại di động gọi vào máy bàn ở nhà, bác Trương nhận điện thoại, cô nói cho bác biết mình đi có chút việc sẽ về trễ một chút để cho bà và ba mẹ chồng cô khỏi lo lắng.
Hai người cũng không đi xa mà xuống quán cà phê dưới lầu, đặt một phòng riêng, gọi cà phê và đồ uống. Hai người cứ ngồi đối mặt nhau như vậy, không ai lên tiếng mở miệng trước.
Người phục vụ mang cà phê và đồ uống tới, lúc nhìn thấy Ôn Hoàn còn cố ý nhìn thêm mấy lần nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì cả mà lễ phép lui ra ngoài.
Đợi lâu thấy bà không có ý muốn lên tiếng Ôn Hoàn mở miệng trước nói: "Có thể nói chưa, rốt cuộc vụ án năm đó của ba cháu xảy ra chuyện gì?!"
Tưởng Tuệ Phương ngước mắt nhìn thoáng qua cô rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay bưng ly cà phê trên bàn, cũng không bỏ đường vào mà uống luôn một ngụm lớn.
Sau khi đặt ly cà phê xuống bàn mới nhìn Ôn Hoàn chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó người tố cáo ba cháu chính là Thành Dân Sơn." Dường như là đã hạ quyết tâm và dũng khí rất lớn, lúc nói tay để trên bàn nắm thật chặt, thậm chí còn có thể thấy rõ gân xanh nổi trên tay.
Ôn Hoàn nhìn bà, sự thật đó không phải là cô chưa từng nghĩ tới mà đã nghĩ ra từ lâu, bây giờ chỉ là nghe chính miệng bà ta xác nhận suy đoán của mình mà thôi.
Khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, nhưng nụ cười đó phần nhiều là châm chọc, mắt bình tĩnh nhìn Tưởng Tuệ Phương nói: "Quyền lực thực sự quan trọng như vậy sao? Không phải lúc đầu là do ba cháu cất nhắc ông ta sao?!" Vì sao không nghĩ tới một chút xíu tình nghĩa nào, chẳng lẽ không có chút lòng cảm ơn nào sao?
Tưởng Tuệ Phương ngước mắt nhìn cô rồi lạnh lùng nở nụ cười sau đó mới giơ tay bưng tách cà phê đặt ở trên bàn lên, vừa ra sức uống vào miệng vừa nói: "Không chỉ là quyền lực." Giọng nói kia so với vừa rồi càng sinh thêm một phần tự giễu.
Ôn Hoàn không hiểu nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Còn cái gì nữa?" Tiền sao? Cũng đúng, có quyền rồi không phải càng muốn nhiều tiền hơn nữa sao?
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô miễn cưỡng cười nói: "Vì sao cháu không hỏi bác tại sao lại muốn nói cho cháu nhiều như vậy, người đàn ông Thành Dân Sơn kia là chồng của bác mà, cháu không có một chút hiếu kỳ nào sao?"
Nghe vậy lúc này Ôn Hoàn mới nhớ tới, đúng vậy, sao bà ta lại muốn nói cho cô nhiều điều như vậy, sao lại muốn đem chuyện lúc xưa của Thành Dân Sơn ra nói, không phải là vợ nên bảo vệ cho chồng mình sao?
"Vì sao?" Mặc dù câu hỏi đến hơi muộn một chút nhưng Ôn Hoàn vẫn hỏi.
Tưởng Tuệ Phương khẽ cười, uống hết chỗ cà phê kia, một tách cà phê đen sánh không bao lâu đã đổ hết vào trong bụng của bà nhưng bà không cảm thấy đắng một chút nào mà chỉ đưa tay nhấn chuông gọi người phục vụ. Chẳng mấy chốc có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó người phục vụ mang theo nụ cười thân thiện đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu với các cô rồi hỏi: "Xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?"
Tưởng Tuệ Phương không nhìn cô mà nói: "Cho tôi một ly cà phê đen nữa, không bỏ thêm gì vào." Cà phê có đắng cũng không bằng cỗ đắng chát trong lòng bà.
Ôn Hoàn nhìn bà không mở miệng nói gì mà chỉ yên lặng ngồi như vậy.
Không bao lâu sau cà phê được đưa tới, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút, Tưởng Tuệ Phương dùng muỗng khuấy ly cà phê, cũng không bưng lên uống mà chỉ nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen kịt trong ly sau đó mới chậm chạp mở miệng nói: "Có thể cháu không biết, thực ra người mà Thành Dân Sơn vẫn luôn yêu chính là mẹ của cháu."
Nghe vậy Ôn Hoàn ngồi ở đối diện bị bất ngờ mở to hai mắt nhìn bà, giống như là hoàn toàn không thể tin được, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, hỏi bà: "Bác, bác vừa nói cái gì?" Thành Dân Sơn và mẹ?! Điều này sao có thể...
Thấy bộ dạng bất ngờ kia của cô, Tưởng Tuệ Phương khẽ cười, tay không ngừng khuấy đều ly cà phê, tiếp tục nói: "Trước đây ba cháu, mẹ cháu và Thành Dân Sơn là bạn học. Lúc trước Thành Dân Sơn theo đuổi mẹ cháu nhưng mẹ cháu không thích ông ấy, trong lòng chỉ có ba cháu. Sau đó mẹ cháu và ba cháu vì yêu nhau thật sự nên đã cùng nhau chung sống, từ đó mặc dù Thành Dân Sơn và ba mẹ cháu vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè nhưng trong lòng vẫn sinh ra oán hận với ba của cháu, cho rằng bởi vì ba cháu nên ông ta mới không có được mẹ cháu."
Ôn Hoàn nhìn bà cái gì cũng không nói được, chuyện này là đả kích rất lớn đối với cô, trước đây cô hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
Một lúc sau mới chậm chạp khôi phục lại tinh thần, nhìn Tưởng Tuệ Phương hỏi: "Cho nên, cho nên cũng vì mẹ cháu nên Thành Dân Sơn mới cố ý hãm hại ba cháu, tố cáo ba cháu sao?"
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái rồi lại bưng ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng chát khiến cho chân mày của bà hơi nhíu lại, sau đó nhìn Ôn Hoàn nói: "Coi như là vậy đi, rất nực cười đúng không?"
Đúng là nực cười, quá mức hoang đường! Chỉ vì như vậy mà ông ta làm hại nhà họ tan cửa nát nhà, còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không?!
Thấy cô có vẻ tức giận Tưởng Tuệ Phương cũng không bất ngờ, bà tiếp tục nói: "Mặc dù đây là một nguyên nhân nhưng quyền lực và tiền bạc cũng là nguyên nhân rất quan trọng, cho nên ông ta mới có thể tiếp nhận chức vụ và quyền lực khi ba cháu bị mất chức, thậm chí cả ngôi nhà hiện giờ."
Ôn Hoàn cắn môi, tay đặt ở phía dưới bàn nắm thật chặt lại.
"Cháu có biết tại sao mẹ của cháu bị điên không?" Tưởng Tuệ Phương đặt tách cà phê trên tay xuống bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn, trên mặt có loại tâm tình khó nói được.
"Không phải là vì ba cháu chết sao?..." Cô vẫn cho là như vậy, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao? Vậy rốt cuộc năm đó còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết?
Tưởng Tuệ Phương lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng không hiểu vì sao lại không khống chế được chảy ra nước mắt, giống như là đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, mãi sau đó mới cắn môi mở miệng nói: "Năm đó... năm đó lúc mẹ cháu đi tìm Thành Dân Sơn..." Tưởng Tuệ Phương dừng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được.
Ôn Hoàn nắm tay thật chặt, mắt không rời khỏi người bà, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?!"
Tưởng Tuệ Phương không dám nhìn vào mắt cô, hai tay đang cầm tách cà phê lại bưng lên uống một ngụm lớn, sau đó lại đặt xuống nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, đôi tay kia nhìn có vẻ run rẩy kịch liệt.
Một lúc lâu sau Tưởng Tuệ Phương mới chậm chạp ổn định lại tâm trạng của mình, ngước mắt nhìn vào Ôn Hoàn, cắn môi mở miệng nói: "Năm đó lúc ba cháu gặp chuyện không may, mẹ cháu vì muốn ba cháu được ra ngoài nên đã tìm rất nhiều người, nhờ vả nhiều mối quan hệ nhưng không có một ai bằng lòng ra tay giúp đỡ. Mặc dù mẹ cháu có biết một chút chuyện ba cháu gặp chuyện không may có liên quan tới Thành Dân Sơn nhưng vì để cả nhà có thể đoàn tụ nên cuối cùng mẹ cháu vẫn lựa chọn đi tìm gặp Thành Dân Sơn, hi vọng ông ta có thể ra tay giúp đỡ ba cháu."
"Nhưng ông ta từ chối phải không?!" Ôn Hoàn nói, giọng nói kia gần như là nghiến răng nghiến lợi! Cô còn nhớ rõ ngày đó mẹ từ nhà họ Thành trở về không nói câu nào liền giam mình ở trong phòng tròn một ngày một đêm, mấy lần đứng ở cửa cô còn có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của mẹ ở trong phòng.
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô hơi buồn cười lắc đầu, khẽ nén giọng nói: "Từ chối sao, ha ha..."
Thấy bà nói vậy Ôn Hoàn không hiểu tiếp tục hỏi: "Bác cười cái gì, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Thành Dân Sơn sao có thể không đồng ý, ông ta luôn chờ ngày mẹ cháu đi tìm ông ta cầu xin, làm sao ông ta có thể từ chối được, chẳng qua là phải có điều kiện mà thôi." Tưởng Tuệ Phương nói nhưng nụ cười trên môi rõ ràng mang theo sự châm chọc và chế giễu, tất nhiên những châm chọc và chế giễu đó không phải dành cho Ôn Hoàn mà là cho Thành Dân Sơn.
Ôn Hoàn càng nghe tay đặt ở dưới bàn càng nắm chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Điều kiện gì..."
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái, có phần đau đớn nhắm mắt lại, đó là nỗi đau trong lòng bà, bà chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện năm đó nói ra ngoài, bởi vì bà thật sự rất yêu rất yêu người đàn ông kia dù biết rõ người đó không yêu mình, dù biết năm đó ông ta đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy nhưng vẫn ngậm miệng giấu diếm giúp ông ta, làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng bà đã làm nhiều như vậy, thậm chí ngay cả người bạn tốt nhất của mình trước đây cũng không cần, vậy mà ông ta vẫn ở sau lưng mình tìm người đàn bà khác bên ngoài, còn để cho người phụ nữ đáng tuổi con mình đó tới trước mặt bà làm ầm ĩ, rốt cuộc ông ta đặt bà ở vị trí nào, vì sao bà làm cho ông ta nhiều chuyện như vậy mà những năm qua đã nhận được cái gì?
Nghĩ như vậy hai ngày nay bà mới quyết định tìm Ôn Hoàn nói tất cả mọi việc, ông ta chưa từng quý trọng những cố gắng của mình thì mình cần gì phải vì ông ta và một người phụ nữ khác mà giữ lại những khổ não bao năm qua.
Điểu chỉnh lại tâm trạng, Tưởng Tuệ Phương chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó điều kiện mà Thành Dân Sơn đồng ý với mẹ cháu để đi cứu ba cháu chính là trao thân cho ông ta, thậm chí ông ta còn cưỡng bức mẹ cháu ở trong nhà chúng ta." Lúc đó bà còn nhớ rõ mình ở ngoài thư phòng nghe được tiếng của mẹ Ôn Hoàn liền dùng sức đẩy cửa đi vào nhưng lại thật không ngờ sẽ nhìn thấy một màn dơ bẩn như vậy. Xung quanh bàn làm việc rơi đầy tài liệu và sách, còn Hiếu Cầm thì bị đặt ở trên bàn đọc, quần áo trên người bị trút bỏ rơi trên mặt đất, dĩ nhiên trên mặt đất ngoài quần áo của bà ấy ra thì còn có của Thành Dân Sơn. Hai người cứ trần trụi triền miên như vậy, bà nhìn thấy vẻ mặt Hiếu Cầm không có nhiều bằng lòng, cũng nhìn ra vẻ mặt của Thành Dân Sơn lúc đó có bao nhiêu khoái trá, thậm chí bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần hai người gần nhau đều không nhìn thấy vẻ thỏa mãn của ông ta như vậy.
Lúc nhìn thấy bà đứng ở cửa Thành Dân Sơn có chút bối rối liền từ trong thân thể Hiếu Cầm lui ra ngoài, thậm chí còn không quan tâm tới mình mà cầm quần áo của mình lên đắp cho Hiếu Cầm đang nằm ở trên bàn.
Sự chăm sóc vô ý như vậy so với bức tranh dơ bẩn mà bà vừa đối mặt còn đả kích hơn, vì dù đã kết hôn nhiều năm nhưng vợ chồng hai người vẫn tôn trọng nhau như khách, những dịu dàng và săn sóc kia ông ta chưa bao giờ cho bà.
Bà không biết nên đối mặt với tình huống như vậy như thế nào nên liền xoay người rời đi, lúc đó bà thực sự đã nghĩ rằng ít nhất ông ta sẽ chạy đuổi theo bà, nhưng không có, đến tận ban đêm ông ta mới trở lại phòng, vậy mà đối với chuyện ban ngày một chữ cũng không nhắc tới, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Bác nói cái gì!" Ánh mắt Ôn Hoàn đỏ rực, giọng nói gần như là rít từ trong kẽ răng ra, cô không biết, thật sự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng ngày đó mẹ về nhà rầu rĩ không vui là vì nhà họ Thành không chịu ra tay giúp đỡ, lại không hề nghĩ tới hóa ra ngày đó xảy ra chuyện như này!
Tưởng Tuệ Phương hiểu tâm trạng của cô bây giờ, nhưng sự thực lại cay đắng khắc nghiệt như vậy, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ cháu bị ông ta lừa, trong lòng Thành Dân Sơn luôn ghi hận ba cháu nên mặc kệ mẹ cháu làm gì ông ta vốn cũng sẽ không ra tay đi cứu ba cháu. Thậm chí ông ta còn nhân lúc ba cháu bị điều tra đến gặp ba cháu, mặc dù bác không rõ ông ta nói với ba cháu chuyện gì nhưng bác tin đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến ba cháu nhảy lầu tự sát, còn mẹ cháu dưới hai sự đả kích lớn như vậy cho nên mới hoàn toàn bị sụp đổ."
"Tại sao ông ta có thể!..." Ôn Hoàn không nói ra lời, tay nắm chặt, dùng sức mạnh khiến cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mình.
Cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ lại cảnh năm đó mẹ tự giam mình ở trong phòng kia cô liền hận không thể cho mình vài cái tát, vì sao trước đây cô lại không phát hiện ra, mẹ...
Còn khoảnh khắc khi mẹ biết ba nhảy lầu kia, giờ thì cô đã hiểu tâm tình của mẹ lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng và sụp đổ.
Răng gắt gao cắn môi của mình, ngay cả khóe miệng bị cắn chảy máu cũng không để ý, bây giờ trong lòng cô rất hận, thực sự rất hận, hận không thể lập tức giết được Thành Dân Sơn!
Thấy cô như vậy, Tưởng Tuệ Phương lấy từ trong túi của mình ra một tập tài liệu, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay hồi lâu sau đó mới quyết định đặt tập tài liệu kia lên bàn rồi đẩy tới chỗ của Ôn Hoàn, chậm rãi nói: "Thứ bên trong này sẽ giúp cháu, đây là một chút bồi thường của bác đối với nhà họ Ôn các cháu."
Nhìn tập tài liệu trên bàn Ôn Hoàn đưa tay cầm lên, lấy từ bên trong ra là một số tài liệu tố cáo Thành Dân Sơn lạm dụng chức quyền tham ô nhận hối lộ.
Tâm tình đang tức giận từ từ bình tĩnh trở lại, cầm những tài liệu này trong tay Ôn Hoàn ngẩng đầu nhìn Tưởng Tuệ Phương hỏi: "Sao bác lại phải làm như vậy?"
Tưởng Tuệ Phương cười nhạt, giơ tay bưng tách cà phê vẫn còn hơi ấm ở trên bàn lên uống một ngụm, cà phê nguội so với cà phê nóng còn đắng hơn, nhưng có đắng nữa cũng không đắng bằng nỗi khổ ở trong lòng bà, bà đã ngu ngốc nhiều năm như vậy giờ cũng nên tỉnh lại rồi.
Bà khó chịu nhắm mắt lại nói: "Ông ta chưa từng yêu bác, nhiều năm qua bác vẫn nhịn nhưng bởi vì bác giả vờ như cái gì cũng không biết, giả vờ ngu nên bây giờ có nhiều cô gái tuổi trẻ xinh đẹp đến tìm bác, họ xỉa xói châm chọc bác, bác còn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngậm miệng giả ngốc, thật sự ngốc, thật sự ngu."
Nghe bà ấy nói như vậy Ôn Hoàn mới nhớ tới cảnh tượng ngày đó gặp phải Thành Dân Sơn, bên cạnh Thành Dân Sơn đúng là có người phụ nữ khác, hơn nữa quan hệ thân mật khiến cho vừa nhìn là hiểu ngay.
Ôn Hoàn không nói thêm gì nữa, tay nắm thật chặt tập tài liệu, lần này cô sẽ vì mẹ và người ba đã mất đòi lại công bằng!
Lời muốn nói cũng đã nói xong, thứ cần đưa cũng đã đưa rồi, Tưởng Tuệ Phương cầm túi đứng dậy, lúc nhìn Ôn Hoàn còn nói thêm một câu: "Cho bác nói một câu xin lỗi với mẹ của cháu..." Đây là bà thiếu nợ bà ấy.
Lần này Ôn Hoàn không từ chối mà nhìn bà gật đầu.
Tưởng Tuệ Phương quay người rời đi, trước khi ra cửa chợt nhớ ra điều gì đó vội dừng bước xoay đầu lại nhìn Ôn Hoàn nói thêm: "Từ đầu tới cuối Thành Việt đều yêu cháu, nhưng vì biết chuyện này nên nó không dám nói yêu cháu nữa, nó xấu hổ, một đằng là ba ruột của nó, một đằng là người con gái nó yêu nhất trên đời, nó không lựa chọn được nên cuối cùng chỉ có thể chọn cách trốn tránh."
Nghe vậy Ôn Hoàn quay mặt đi lạnh giọng nói: "Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa." Cho dù thế nào cô và Thành Việt không thể nào nữa.
Thấy cô nói vậy Tưởng Tuệ Phương nói: "Bác biết cháu và Thành Việt không thể nữa, bác cho cháu biết những điều này là chỉ mong cháu đừng nói những lời lạnh nhạt với Thành Việt nữa, nó cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cháu, chẳng qua là vì nó bị kẹp ở trong tình thế khó xử giữa cháu và ba nó. Cháu đau khổ thì cùng lắm là lựa chọn hận nó hay hận cả nhà họ Thành, nhưng nó đau khổ thì không còn lựa chọn nào khác, nó không thể hận ba ruột của mình, cũng không có khả năng đi hận người con gái nó yêu sâu đậm nhất đời này. Trong chuyện này nó mới là người đáng thương và vô tội nhất."
Bà không chỉ một lần nhìn thấy Thành Việt cầm ảnh chụp trước đây của nó và Ôn Hoàn ngồi đờ đẫn ở trong phòng, cũng không chỉ một lần thấy nó cầm chai rượu uống giải sầu một mình ở trong phòng, uống say liền nằm vật ra giường ngủ, mắt nhắm nhưng miệng vẫn gọi tên của cô. Thấy con trai của mình như vậy, bà làm mẹ đau đớn và khó chịu trong lòng không nói ra được.
Ôn Hoàn không nói gì chỉ ngồi yên lặng ở một bên nhìn bà.
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái cũng không nói thêm gì, con trai của mình và cô tuyệt đối không còn khả năng nữa, coi như không có những ân oán đời trước của hai nhà thì hiện giờ Ôn Hoàn cũng đã lấy người khác, hai người bọn họ đúng là vẫn bỏ lỡ nhau. Bà thở dài một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Hoàn ngồi một mình ở trong phòng một lúc lâu, sau đó mới cầm tập tài liệu trong tay rồi đi ra ngoài. Đợi đến khi về nhà ba Lục và mẹ Lục đã không còn ở trong phòng khách, chỉ có một mình bác Trương ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Ôn Hoàn đi tới phòng bếp hỏi thì mới biết hóa ra Lục Lâm Phong đang ở trong phòng Lục Viện nói chuyện còn Trương Kim Lan đang ở trong phòng của mẹ cô.
Đi thẳng tới phòng của mẹ, giơ tay khẽ gõ cửa một cái rồi mở cửa đi vào. Trương Kim Lan đang chải đầu cho mẹ cô, nhẹ giọng nói chuyện cùng mẹ cô, cũng không biết mẹ nghe có hiểu hay không, giống như tìm được một người có thể tâm sự, bà đem mọi thương yêu về Lục Viện giấu ở đáy lòng nói hết ra, thậm chí ngay cả khi Ôn Hoàn vào rồi cũng không phát hiện ra.
Ôn Hoàn yên lặng đứng ở bên cạnh không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng nhìn mẹ, nhớ tới những lời Tưởng Tuệ Phương vừa nói với cô ở quán cà phê dưới lầu, nhớ tới cảnh ngộ mẹ gặp phải trước đây, nhớ tới nguyên nhân sau khi mẹ quay về biến thành như ngày hôm nay, sự phẫn nộ và căm hận ở trong lòng khiến cho cô không tự chủ được nắm chặt tài liệu trong tay, viền mắt cùng vì đau lòng cho mẹ mà bắt đầu ửng đỏ, sương mù che kín mắt làm cho nhìn không rõ nữa.
Trương Kim Lan chải đầu cho người bạn chí cốt của mình xong cũng giơ tay lau nước mắt trên mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ôn Hoàn đứng ở đó viền mắt hồng hồng, trên mặt còn ướt nước mắt.
Không biết xảy ra chuyện gì, Trương Kim Lan đặt cái lược trong tay xuống rồi đi về phía Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, con làm sao vậy?"
Lúc này Ôn Hoàn mới xoay người lại, thấy bà lo lắng nhìn mình như vây liền giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi cười nói: "Không, không có gì."
"Đứa ngốc, không có chuyện gì sao lại khóc." Trương Kim Lan không chỉ coi cô như con dâu mình mà vì có quan hệ với Hiếu Cầm nên bà càng coi Ôn Hoàn như con gái của mình, đưa tay lau giúp nước mắt trên mặt cô, nghĩ rằng cô vì chuyện của Lục Viện mới khóc nên an ủi cô nói: "Được rồi đừng khóc nữa, tuy Lục Thần hay nói chuyện to tiếng lại có phần thô lỗ nhưng mẹ biết nó rất thương vợ, sẽ không giống như Lạc Hướng Đông không đáng tin cậy kia."
Biết bà hiểu lầm Ôn Hoàn vẫn không ngừng gật đầu, đưa tay kéo tay bà xuống nắm thật chặt như muốn cam đoan với bà: "Lục Thần đối với con rất tốt, gả cho anh ấy con thực sự cảm thấy rất may mắn và rất hạnh phúc."
Nghe Ôn Hoàn nói vậy Trương Kim Lan mới gật đầu khẽ cười nói: "Vậy là được rồi, nếu như thằng nhóc A Thần kia có chỗ nào ức hiếp con, con hãy nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng ở phe của con!"
Ôn Hoàn cười nhưng mắt lại không nhịn được có chút ửng hồng, chỉ là lần này không phải vì đau khổ mà là vì cảm động, vì những lời bà nói khiến cho mình không nhịn được có phần xúc động.
"Đứa ngốc, tốt rồi đừng khóc nữa." Trương Kim Lan cố ý trêu ghẹo nói: "Được rồi, chắc là bác Trương đã xong rồi, chúng ta đẩy mẹ con ra ăn cơm đi."
Ôn Hoàn gật đầu rồi đem xe đẩy của mẹ tới sau đó cùng Trương Kim Lan ra khỏi phòng.
Lúc từ trong phòng đi ra Lục Lâm Phong và Lục Viện cũng vừa từ trong phòng ra, bác Trương đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi đang bày từng bộ chén đũa ra chỗ ngồi của từng người.
Đang chuẩn bị ăn thì cánh cửa truyền đến tiếng động, quay đầu nhìn ra chỗ có tiếng động thì thấy Lục Thần trong bộ quân phục đang cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Trương Kim Lan cũng đã lâu không nhìn thấy con trai, thấy nó trở về liền vội vàng đứng dậy nói: "A Thần, con về rồi à, mau tới dùng cơm đi."
Lúc này Lục Thần mới nhìn thấy ba mẹ đều ở đây, thay giầy xong liền đi về phía bên này, la to: "Ba, mẹ, sao mọi người cũng tới đây ạ!"
Vẻ mặt Lục Lâm Phong nhìn anh có phần nghiêm túc nói: "Chị con xảy ra chuyện lớn như vậy con cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, để cho nó bị ức hiếp lớn như vậy, con làm em mà như thế à!"
Đối với trách mắng của ba, anh không có một câu cãi lại, về chuyện của Lạc Hướng Đông anh cũng luôn tự trách mình thiếu kiên quyết, biết rõ Lạc Hướng Đông khiến cho Lục Viện ngậm nhiều cục đắng như vậy, thấy chị kiên trì lại thôi không nói gì nữa nên giờ mới để cho Lục Viện chịu nhiều thương tổn.
"Ba, chuyện này vốn không thể trách A Thần, là do con kiên trì đòi kết hôn, bị tổn thương cũng là tự tìm tới nên không thể trách bất cứ ai được." Lục Viện nói, khóe miệng mang theo nụ cười miễn cưỡng.
Thấy con gái như vậy Trương Kim Lan cũng không muốn con gái buồn nên vội vàng thay đổi đề tài nói: "Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa, ăn cơm trước đi, tất cả mọi người đều đói bụng rồi."
Cơm nước xong Lục Thần bị Lục Lâm Phong gọi vào thư phòng còn Trương Kim Lan lại kéo Lục Viện về phòng nói chuyện.
Ôn Hoàn cho mẹ ăn cơm xong, mẹ Ôn cứ ngồi ở trên xe lăn như vậy bình tĩnh nhìn phía trước, mắt vô hồn không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Ôn Hoàn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh lấy nước ấm và khăn mặt lau mặt và tay cho mẹ, vừa lau vừa nghĩ lại những ngày tháng ba còn sống trước đây, lúc đó cả nhà bọn họ vui vẻ cỡ nào, cô nghĩ đó là thời gian hạnh phúc và vui sướng nhất trong đời cô.
Càng nghĩ lại, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, cộng với những lời Tưởng Tuệ Phương nói lúc trước, những hình ảnh này liên tục xuất hiện trong đầu cô, ngực căm giận khiến cho cô nhìn chằm chằm vào mẹ như muốn cam đoan với bà: "Mẹ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ giúp ba và mẹ lấy lại công bằng, những ngày tốt lành của Thành Dân Sơn sẽ chấm dứt." Vừa nói vừa đưa tay cầm thật chặt tay mẹ.
Cũng không biết có phải Ôn Hoàn dùng sức hơi mạnh hay không mà mẹ Ôn có chút không thoải mái nhíu mày rồi rút tay lại.
Ôn Hoàn để ý tới vội vàng buông tay mình ra, có chút áy náy nói: "Xin lỗi mẹ, con cầm quá mạnh."
Ánh mắt vốn có chút rời rạc của mẹ Ôn quay trở lại, thấy Ôn Hoàn ở trước mặt liền nhìn chằm chằm hồi lâu sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Hoàn?"
Ôn Hoàn sửng sốt phục hồi lại tinh thần vội vàng gật đầu liên tục, mẹ đã rất lâu không nhận ra cô, lần nữa nắm lấy tay mẹ không ngừng gật đầu nói: "Vâng vâng, con là Tiểu Hoàn, mẹ, mẹ nhận ra con sao?"
Mẹ Ôn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Ôn Hoàn một lúc lâu sau đó lại hỏi không đầu không đuôi: "Tiểu Hoàn, ba con đâu, sao không thấy ba con?"
Ôn Hoàn sửng sốt, khóe miệng bày ra nụ cười khổ nhưng vẫn mạnh mẽ lên tinh thần nói với mẹ: "Buổi tối ba còn có tiệc xã giao mà, không về sớm như vậy được đâu, mẹ mệt sao, nếu mệt thì ngủ một lát đi, chờ lát nữa tỉnh lại ba sẽ quay về."
Nghe cô nói vậy mẹ Ôn như hiểu như không gật đầu rồi lầm bầm vài câu nói: "Ừ, ngủ, mẹ muốn đi ngủ, tỉnh ngủ ông Ôn sẽ về..." Nói xong liền đứng dậy từ xe lăn, xoay người đi vào giường rồi nằm xuống, tự động nhắm mắt lại, hành động cứ như một đứa trẻ học sinh tiểu học.
Ôn Hoàn nhìn mẹ có chút đau đớn len lén lau nước mắt, một lúc sau mới cố gắng bình ổn được tâm tình của mình, không muốn biểu hiện ra sự khó chịu và căm hận ở trước mặt mẹ.
Mẹ Ôn ngủ thật, nhắm mắt không bao lâu liền truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng. Thấy mẹ ngủ Ôn Hoàn mới lần nữa đi vào nhà vệ sinh thay một chậu nước khác, cầm theo khăn mặt lau chùi mặt cho mẹ, trong lòng suy tính tìm thời điểm nào để trình lên những tài liệu mà Tưởng Tuệ Phương cho cô lúc buổi tối.
Giữa lúc Ôn Hoàn đang suy tính như vậy thì Lục Thần vừa từ thư phòng đi ra đang bước vào đây, thấy mẹ Ôn đã ngủ trên giường nên không giơ tay gõ cửa mà nhẹ nhàng đi vào, hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ em ngủ rồi sao?"
Nghe thấy tiếng nói của anh lúc này Ôn Hoàn mới chú ý tới anh đã vào đây bèn nhìn anh rồi gật đầu, viền mắt vẫn còn hơi hồng, trong mắt cũng vẫn còn ngận nước mắt.
Lục Thần thấy vậy liền nghiêm túc nhìn cô chăm chú hỏi: "Sao lại khóc?"
Ôn Hoàn chỉ giơ tay lên lau nước mắt rồi khẽ cười với anh nói: "Không, không có, mắt chỉ hơi khô mà thôi."
Lục Thần đương nhiên đoán được những lời kia là nói dối nhưng vì lo lắng mẹ vợ đang ngủ trên giường nên cũng không nói gì thêm mà chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh cô.
Anh cứ đứng như vậy nên Ôn Hoàn rửa tay và mặt cho mẹ qua loa xong, thấy mẹ đã ngủ sâu mới kéo Lục Thần đi ra ngoài.
Hai người quay về phòng, Ôn Hoàn mới định đi tới giường thì bị Lục Thần kéo lại giam cô ở trên cánh cửa, mắt nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: "Vừa rồi sao lại khóc?"
Ôn Hoàn không muốn anh lo lắng nên giống như vừa rồi lắc đầu nói: "Không có, không có gì."
Lục Thần không tin, hai tay nâng mặt của cô lên, chăm chú nhìn ào mắt của cô nói: "Đừng nói dối anh, nói cho anh biết."
Ôn Hoàn không nói lời nào, quay đầu đi, những lời Tưởng Tuệ Phương nói với cô mà bảo cô nói hết cho Lục Thần, dù anh là chồng mình là người thân nhất của mình thì cô vẫn không thể nói ra khỏi miệng được.
Thấy cô quay đầu đi Lục Thần vừa định mở miệng thì mắt lại nhìn thấy tay cô cầm tập tài liệu, nghi ngờ nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?" Vừa nói vừa đưa tay cầm tập tài liệu trong tay cô lên, Ôn Hoàn muốn tránh nhưng động tác không nhanh được như anh.
Lục Thần mở túi tài liệu rồi lấy các tài liệu bên trong ra chăm chú nhìn một lúc lâu, có phần bất ngờ nhìn cô nói: "Em lấy thứ này ở đâu ra?" Những tài liệu này bấy lâu nay anh vẫn đang sai người tìm kiếm thu thập nhưng chỉ tìm được một phần trong đó, không đủ để làm sụp đổ Thành Dân Sơn, lại không ngờ trong tay Ôn Hoàn có đầy đủ hết tài liệu và bằng chứng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Người khác cho em, em tra được trước đây sở dĩ ba bị người ta tố giác rồi cuối cùng ích kỷ sợ tội nhảy lầu nhưng thật ra phía sau đều là do Thành Dân Sơn sắp xếp tất cả." Ôn Hoàn giơ tay lấy lại những tài liệu trong tay anh rồi bỏ vào trong túi, mấy thứ này đối với cô rất quan trọng, cô cần nhờ những thứ này để dồn Thành Dân Sơn vào chỗ chết!
Cầm tập tài liệu trong tay, giọng nói của Ôn Hoàn có phần lành lùng tàn nhẫn nói: "Em muốn đem tất cả những việc ông ta đã làm với ba em trả lại hết cho ông ta!"
Lục Thần nhìn cô, sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến cho anh dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, có phải em biết điều gì rồi hay không? Ai nói với em chuyện đó?"
Anh hỏi như vậy làm Ôn Hoàn nhớ tới những điều Tưởng Tuệ Phương nói với cô, cắn môi có phần nói không ra lời, cô đau lòng cho mẹ, cảm thấy uất ức thay cho mẹ, càng nghĩ vậy sự căm hận trong lòng với Thành Dân Sơn càng tăng lên, tay nắm chặt tập văn kiện tăng thêm không ít sức.
"Tiểu Hoàn." Nhìn cô như vậy Lục Thần có chút đau lòng, đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc của cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, không nói gì mà chỉ xoa nhẹ như vậy.
Sự dịu dàng của Lục Thần khiến cho Ôn Hoàn nhớ tới ba mình, nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc trước đây cả nhà cùng chung sống, nhưng vì Thành Dân Sơn nên bọn họ không thể trở lại, thậm chí mẹ còn...
Càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu, đang tựa ở trong ngực Lục Thần nhưng vẫn không kiềm chế được bật khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Thành Dân Sơn, Thành Dân Sơn sẽ chết không được tử tế, mẹ biến thành như vậy là tại ông ta hết, nhất định phải nộp những tài liệu này lên trên để cho ông ta cũng nếm mùi khổ sở như ba em năm đó..." Vừa nói tâm tình có phần kích động không nhịn được đập vào vai Lục Thần.
Nghe cô nói vậy trong lòng Lục Thần càng khẳng định thêm một ít nhưng anh không nói gì mà chỉ giơ tay vuốt ve tóc của cô, xoa dịu tâm tình của cô để cho cô dần dần bình tĩnh lại.
Ôn Hoàn ôm Lục Thần khóc một hồi lâu cho đến khi hơi mệt mới từ từ dừng lại.
Lúc này Lục Thần mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô khóc đến nỗi mũi hơi hồng và mắt có chút sưng, anh đau lòng đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt của cô, môi dán vào mặt của cô rồi hạ giọng an ủi cô: "Được rồi, không sao nữa, anh ở bên cạnh em rồi."
Ôn Hoàn vẫn còn hơi nức nở nhưng so với lúc trước đã khá hơn rất nhiều, cô không ngừng gật đầu, tay mạnh mẽ vòng quanh hông của anh.
Lục Thần hôn môi cô một lúc lâu, xác định tâm tình của cô đã thực sự bình tĩnh trở lại mới kéo cô đi về phía chiếc giường của hai người, để cho cô ngồi lên giường rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau chùi nước mắt trên mặt cho cô.
Mặc cho anh lau chùi cho mình Ôn Hoàn vẫn không nói gì nhưng mắt từ đầu tới cuối luôn nhìn anh.
Đợi đến khi Lục Thần đem chậu rửa mặt và khăn mặt vào phòng tắm rồi đi ra, lúc này Ôn Hoàn đang ngồi trên giường mới nhìn anh hỏi: "Anh đã điều tra được những gì?"
Lục Thần nhìn cô một cái, mặc dù không nói rõ là chuyện gì nhưng đương nhiên cũng hiểu cô đang hỏi cái gì, mắt nhìn cô rồi đi tới chỗ cô, song nói rất mơ hồ: "Một chút." Anh không biết cô đã biết bao nhiêu nhưng có một số chuyện anh không muốn để cho cô biết, cho dù kêu anh nói anh cũng không nói được, nếu như có thể anh thực sự muốn giấu cô cả đời.
"Chuyện của mẹ anh đã tra ra được có phải không?" Ôn Hoàn nhìn anh nhưng không chắc chắn lắm.
Nghe vậy Lục Thần cũng nhìn cô một lúc lâu không nói gì, anh bước tới nhẹ nhàng ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Trong lòng có chút tức giận liền dùng sức đẩy anh ra, mắt đỏ lên nhìn anh nói: "Anh đã biết từ lâu sao lại không nói cho em, mẹ bị uất ức lớn như vậy anh dựa vào cái gì mà không nói cho em biết!" Ôn Hoàn la to, giọng nói rất lớn tiếng, thậm chí vẻ mặt bắt đầu có phần hung dữ.
Lục Thần mặc cho cô trút hết tâm tình của mình, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô thậm chí để kệ cho cô giơ tay đánh lên người anh, không giữ tay lại cũng không đẩy cô ra.
Tâm trạng của Ôn Hoàn rất kích động, trong lòng cũng rất phẫn nộ và tức giận nhưng cũng phải tất cả đều là vì tức Lục Thần mà là giận mình nhiều hơn, giận mình đã nhiều năm trôi qua vậy mà không biết một chút nào trước đây mẹ bị uất ức lớn như vậy, không biết một chút nào trước đây trong lòng mẹ đã có bao nhiêu đau khổ.
Càng nghĩ nước mắt trên mặt Ôn Hoàn càng tuôn rơi nhiều hơn, không ngừng được nước mắt, thậm chí còn có phần khóc không thành tiếng.
Thấy cô khóc ngã cả xuống giường, Lục Thần đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng của cô, an ủi cô nói: "Được rồi, không sao rồi, đều đã trôi qua."
Ôn Hoàn cũng giang tay ôm thật chặt lấy anh, khóc hu hu ở trên người anh, thậm chí nước mắt nước mũi còn trút hết vào quân phục vẫn chưa kịp thay ra của Lục Thần.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, giọng của mẹ Lục vang lên ở bên ngoài: "A Thần, Tiểu Hoàn, các con xảy ra chuyện gì ở trong đó, sao mẹ lại nghe thấy tiếng Tiểu Hoàn khóc?"
Lục Thần quay đầu liếc nhìn cửa phòng rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Hoàn.
Dĩ nhiên Ôn Hoàn cũng nghe được tiếng gõ cửa của mẹ, cô chậm chạp lui từ trong ngực của Lục Thần ra, nhưng nhất thời không thể ngừng ngay nước mắt trên mặt được mà chỉ có thể thút thít liên tục giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt mình.
Thấy vậy Lục Thần quay về phía cửa cất giọng hô to: "Mẹ, bọn con không sao, mẹ đừng lo lắng."
Trương Kim Lan ở ngoài cửa vẫn thấy có chút không yên tâm bèn tiếp tục gõ cửa nói: "Mau lên, mở cửa ra, mẹ vào xem Tiểu hoàn."
Nghe Trương Kim Lan bên ngoài nói như vậy Ôn Hoàn ở trong phòng vội vàng nói: "Mẹ, con, con thực sự không làm sao, mẹ quay về phòng ngủ đi." Lúc nói chuyện giọng nói vẫn còn mang theo âm mũi dày đặc, rõ ràng đó là tiếng sau khi khóc.
Nghe thấy Ôn Hoàn nói, Trương Kim Lan ngoài cửa vẫn còn hơi không yên tâm tiếp tục nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, có phải con khóc hay không?" Giọng nói kia mang theo âm mũi rõ ràng là đã khóc.
"Không, không có, mẹ nghe lầm rồi." Ôn Hoàn giải thích, lúc nói còn không ngừng giơ tay lau nước mắt trên mặt mình, mặc dù nước mắt đã dừng lại nhưng đôi mắt khóc vừa hồng vừa sưng.
Lục Thần ngồi ở bên cạnh đau lòng, với tay lấy chiếc khăn tay để ở tủ đầu giường lau mặt cho cô.
Thấy Ôn Hoàn ở trong phong kiên trì nói không có chuyện gì, Trương Kim Lan bên ngoài cũng không tiếp tục khăng khăng đòi bọn họ mở cửa nữa mà nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, nếu A Thần ăn hiếp gì con thì con nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng ở phe của con, biết không?"
Ôn Hoàn cảm động, lại tiếp tục muốn rơi lệ, cô không ngừng gật đầu sau đó nhớ ra Trương Kim Lan ở bên ngoài không thể nhìn thấy nên vội vàng trả lời: "Vâng, con biết rồi."
Nghe cô nói vậy lúc này Trương Kim Lan mới yên tâm xoay người rời đi.
Đợi đến khi Trương Kim Lan bên ngoài đã rời khỏi, trong phòng hai người cứ ngồi trên giường mặt đối mặt nhìn nhau như vậy, tâm tình của Ôn Hoàn so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có cặp mắt khóc hơi sưng khiến Lục thần nhìn có phần đau lòng.
Khẽ thở dài, Lục Thần một lần nữa đứng dậy đi tới phòng tắm lấy khăn mặt nóng đưa cho Ôn Hoàn. Ôn Hoàn nhận lấy rồi đem khăn mặt đắp lên hai mắt của mình xong nhẹ nhàng dựa vào giường.
Thấy cô nằm như vậy Lục Thần mới chậm rãi mở miệng giải thích: "Chuyện của mẹ là khi anh điều tra Thành Dân Sơn mới biết được, anh không nói cho em là vì anh không biết nói thế nào với em, với lại anh cũng không muốn cho em biết." Anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng cô như bây giờ, có một số chuyện không nên biết không hẳn là không tốt.
Ôn Hoàn cắn mạnh môi mình, mắt vẫn còn bị khăn ấm che kín.
Lục Thần nhìn cô tiếp tục nói: "Có thể ở trong mắt em sự thật năm đó đối với em rất quan trọng nhưng với anh mà nói, tâm trạng của em với anh còn quan trọng hơn. Kể từ ngày chúng ta kết hôn trở đi anh đã tự nói với mình, em là người phụ nữ của anh, cả đời này anh phải chú ý che chở cho em, không để cho em bị chút xíu tổn thương nào, anh không mong muốn nhất chính là nhìn thấy nước mắt trên mặt của em."
Ôn Hoàn nghe anh nói vậy càng cắn môi mạnh hơn, thậm chí các đầu ngón tay cũng bắt đầu nắm chặt lại.
Lục Thần đều nhìn thấy hết những biểu hiện của cô, cúi người thấp xuống lấy chiếc khăn mặt đang đắp ở trên mắt cô ra rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt vẫn còn hơi run rẩy của cô, cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô, thấp giọng nói lời xin lỗi: "Bà xã à, anh xin lỗi."
Ôn Hoàn chậm rãi mở mắt ra, cô đâu có trách anh mà chỉ trách bản thân mình, oán hận trong lòng cũng không phải do anh tạo ra. Cô lắc đầu giơ tay lên vòng quanh cổ anh, song lại có chút muốn khóc, mắt và mũi bắt đầu đỏ lên có cảm giác hơi nóng.
Thấy vậy Lục Thần khẽ cười đưa tay xoa nhẹ mặt cô đầy vẻ yêu thương, chăm chú nhìn cô nói: "Đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp."
Ôn Hoàn nghẹn ngào, mắt bình tĩnh nhìn lại mắt anh hỏi: "Không xinh đẹp thì anh sẽ không muốn em nữa sao?"
Lục Thần lắc đầu nhìn cô thề: "Vĩnh viễn không bao giờ." Vợ của anh đời này chỉ có một người đó chính là Ôn Hoàn.
Ôn Hoàn cúi đầu bật cười, tay ôm thật chặt lấy cổ anh, nói ở bên tai anh: "Ông xã, xin lỗi, không phải em cố ý muốn nổi giận với anh mà chỉ là trong lòng rất khó chịu nên mới..." Ôn Hoàn nói nhưng lại không thể nó tiếpi nữa, chỉ cần nghĩ đến trong lòng vẫn rất khó chịu.
Lục Thần gật đầu, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô, khẽ thấp giọng nói: "Anh biết, anh đều biết." Giống như dỗ dành một đứa bé, kiên trì một lần lại thêm một lần nữa.
Cả đêm Ôn Hoàn nằm ở trong lòng Lục Thần một chút buồn ngủ cũng không có. Lục Thần ôm cô, tay không ngừng khẽ vỗ về lưng của cô, từ đầu tới cuối đều không dừng lại động tác.
Sáng hôm sau thậm chí trời còn chưa sáng Lục Thần đã rời giường, nhưng anh không đi vào phòng vệ sinh mà cầm điện thoại di động đi tới ban công.
Ôn Hoàn không nghe được anh ở bên ngoài ban công nói cái gì những cũng đoán được một ít, nhìn thoáng qua tập tài liệu anh đặt ở đầu giường, có lẽ đây chính là lúc lấy lại công bằng cho nhà họ Ôn và mẹ.
Ba Lục và mẹ Lục ở đây không lâu lắm, chưa tới hai ngày đã dẫn theo Lục Viện cùng trở về thành phố A. Trước khi bọn họ rời đi Lạc Hướng Đông kia dường như vẫn còn chưa hết hy vọng, đúng lúc Lục Viện và ba Lục chuẩn bị rời đi thì lại tới phía trước căn hộ của Lục Thần, thấy Lục Viện và ba Lục mẹ Lục từ bên trong đi ra liền vội vàng chạy tới nói với mẹ Lục giúp anh ta khuyên nhủ Lục Viện, đừng để cho cô ấy đòi ly hôn.
Nhưng anh ta không ngờ chưa chờ Trương Kim Lan mở miệng, Lục Lâm Phong đứng ở bên cạnh đã tuôn một tràng giáo huấn dạy dỗ anh ta, cuối cùng còn nói rõ cho anh ta biết Lục Viện và anh ta nhất định phải ly hôn, không thể thương lượng khác được.
Ôn Hoàn thấy dáng vẻ Lạc Hướng Đông cô đơn tĩnh mịch, nhưng kết quả ngày hôm nay đều là do chính anh ta tạo ra chứ chẳng phải ai khác. Có những thứ lúc có được lại không biết trân trọng bảo vệ đến khi làm tổn thương trái tim người khác mà vẫn còn muốn nắm chặt thứ tình cảm đó trong tay thì dù có nói nhiều thế nào đi nữa cũng sẽ trở nên vô ích, không còn tác dụng , có một số việc không thể quay về như lúc trước được nữa.
Sau khi Lục Viện rời khỏi thỉnh thoảng Văn Phong cũng có gọi điện tới hỏi thăm tin tức của Lục Viện, anh ta cũng không nói nhiều nhưng hầu như tất cả lời nói đều tập trung về Lục Viện.
Ôn Hoàn không biết Lục Thần giao chuyện này cho ai nhưng rất nhanh đã có kết quả, thậm chí còn bị phơi bày ở trên mạng, nói là Thành Dân Sơn bị kỷ luật để điều tra chuyện trước đây. Kể từ lúc những tin tức ít ỏi bị lộ ở trên mạng, đã có rất nhiều các trang báo mạng khác không biết tìm kiếm được tư liệu ở nơi nào đã phơi bày hết chuyện của Thành Dân Sơn ra ngoài, nào là lạm dụng chức quyền, nào là sở hữu bao nhiêu căn hộ đều bị tung hết ra.
Sau khi một loạt tin tức bị đưa ra ngoài ánh sáng, thậm chí có người bắt đầu lật lại những chuyện trước kia, còn lật tới cả vụ của ba Ôn Hoàn, có người đặt nghi vấn chuyện của ba Ôn Hoàn năm đó bị người ta tố cáo liệu có phải quỷ kế của thư ký thị trưởng Thành Dân Sơn hay không.
Cũng bởi vì liên quan tới Thành Dân Sơn, trên mạng bắt đầu có người nghiêm túc nghiên cứu vụ án của ba Ôn Hoàn trước đây, mọi người bắt đầu nghi ngờ chuyện kia có phải có chút kỳ lạ hay không, thậm chí mọi người còn không rõ vì sao lúc đó ba Ôn Hoàn đang bị thẩm vấn vẫn còn chưa có kết quả thì đã nhảy lầu.
Có một số việc không qua nổi những phân tích sâu, càng phân tích thêm thì sẽ càng bị bới móc ra nhiều nghi vấn hơn, mà bây giờ chính là thời đại tin tức online, bởi vì áp lực của cư dân mạng nên các ngành phải đứng ra điều tra lại vụ án năm đó một lần nữa.
Hôm nay Ôn Hoàn và mẹ phơi nắng ở trên ban công, mấy ngày hôm nay mẹ dường như đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, mặc dù có lúc không nhớ rõ Ôn Hoàn nhưng thỉnh thoảng cũng nhận ra cô, chẳng qua là ký ức của bà còn rối loạn, cho rằng vẫn đang sống cuộc sống lúc trước ba Ôn chưa rời đi.
Vào lúc này Thành Việt gọi điện thoại tới, Ôn Hoàn cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, mãi ở lần thứ hai Thành Việt gọi tới cô mới bắt máy. Nghĩ tới những lời Tưởng Tuệ Phương nói lúc trước, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, nói qua điện thoại: "A lo" Cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên nhã nhặn với Thành Việt.
Bên kia đầu dây Thành Việt dường như vẫn còn vướng mắc điều gì mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tiểu Hoàn, có thể ra ngoài gặp mặt được không?"
Ôn Hoàn cắn môi, tay cầm điện thoại tăng thêm sức một chút, mãi sau mới nói: "Không càn, anh có chuyện gì thì cứ nói luôn ở trong điện thoại đi."
Giống như đã dự đoán trước được cô sẽ từ chối nên Thành Việt bên kia cũng không quá kiên trì mà cầm điện thoại hỏi: "Chỗ tài liệu kia là em đưa lên sao?"
Anh ta cũng không nói trắng ra nhưng Ôn Hoàn rất rõ anh ta đang nói cái gì nên không che che giấu giấu phủ nhận mà nói ngay: "Đúng vậy."
"Ha ha..." Bên kia điện thoại Thành Việt cười đau khổ, một lúc sau mới hỏi Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn, em nói nếu trước đây không xảy ra chuyện này thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?"
Ôn Hoàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại khẽ cắn môi, lúc sau mới bình thản mở miệng nói: "Trên thế giới này không có nếu như, phải xảy ra đều đã xảy ra rồi." Nếu biết rõ bọn cũng không thể quay lại nữa, cần gì phải lăn tăn, cô thực sự không có thói quen nhìn lại, nếu đã bỏ qua thì chỉ có thể nói bọn họ có duyên nhưng không có phận, không thể trách cứ ai được.
Nghe vậy, Thành Việt bên kia có phần miễn cưỡng cười: "Đúng vậy, xảy ra đã xảy ra rồi, bây giờ em cũng đã là vợ của người khác, anh không còn cơ hội nữa..." Anh thật sự hận, rất hận, hận ông trời cố ý đùa cợt, anh thật sự yêu cô nhưng bắt đầu từ sáu năm trước đã không còn cơ hội.
Ôn Hoàn không nói gì mà chỉ cầm điện thoại nhìn bầu trời xa xăm, trước đây cô cũng đã từng nghĩ rằng bọn họ sẽ sống với nhau hạnh phúc cả đời nhưng mọi việc không theo như ý nguyện, bọn họ đã chia tay. Trước đây cô cũng chẳng tin vào số phận nhưng từ lúc gắp được Lục Thần, cô bắt đầu thay đổi suy nghĩ rằng trên thế giới này thật sự có cái gọi là số phận, trải qua các loại đau khổ, đủ loại không như ý, có lẽ ông trời đã để cho cô được gặp Lục Thần.
Có thể cô đã từng vì mất đi Thành Việt mà đau khổ một thời gian nhưng đó là chuyện đã qua, bây giờ trong lòng cô không hề có Thành Việt mà chỉ có Lục Thần. Vì cô rất rõ, sau này người đàn ông cùng cô đi hết quãng đường chính là Lục Thần, anh sẽ cho cô cái ôm, cánh tay rắn chắc để cô có thể dựa vào.
Bên kia điện thoại Thành Việt cũng im lặng không nói gì, lúc sau mở miệng trong giọng nói nghe thấy có sự cô đơn: "Tiểu Hoàn, nếu như bảo em buông tha cho ba anh, em có đồng ý không?" Thực ra đối với vấn đề này trong lòng anh đã sớm có đáp án nhưng dù biết anh và cô không thể anh vẫn muốn chính miệng hỏi cô một câu.
"Không." Ôn Hoàn từ chối, giọng điệu không có bất kỳ sự nhún nhường nào, thái độ kiên quyết mà lại thẳng thắn.
"Ha ha. . ." Thành Việt khẽ cười, nói qua điện thoại: "Đúng vậy, sao có thể đồng ý chứ, trước đây ông ấy đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy."
Ôn Hoàn không nói gì, tay nắm chặt điện thoại đồng thời quay đầu nhìn mẹ ngồi ở trên ghế.
"Tiểu Hoàn, hình như anh vẫn luôn nợ em ba chữ."
Cách điện thoại Ôn Hoàn bình thản hỏi: "Chữ gì?"
"Thật xin lỗi..." Ba chữ này anh vẫn luôn muốn nói với cô, không phải chỉ bởi vì tình cảm giữa bọn họ mà anh cũng muốn thay ba anh nói lời xin lỗi chân thành tới toàn bộ người nhà họ Ôn.
Ôn Hoàn khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Em tiếp nhận."
Nghe Ôn Hoàn nói vậy, Thành Việt bên kia dường như khóc, qua điện thoại giọng nói trở nên có phần run rẩy: "Cảm ơn."
Ôn Hoàn cũng không nói gì, không hiểu sao mũi hơi cay cay, ngẩng đầu để cho mình nhìn bầu trời, mạnh mẽ ép lui ý chí muốn khóc.
Im lặng một hồi Thành Việt mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Anh ta có đối tốt với em không?..."
Cũng không chỉ đích danh là ai nhưng hai người đều hiểu đó chính là Lục Thần.
Ôn Hoàn gật đầu, nói với Thành Việt: "Tốt, bọn em vẫn luôn tốt."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . ." Thành Việt vừa nói vừa cười nhưng nụ cười trên mặt kia chỉ có chính anh ta mới rõ có bao nhiêu cay đắng.
Hai người cầm điện thoại im lặng một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng không ai nói lời tạm biệt mà lẳng lặng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Ôn Hoàn từ từ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên cao rất lâu, lúc sau mới bỏ điện thoại vẫn còn hơi nóng trong tay vào túi, khóe miệng hơi nhếch lên cho mình một nụ cười rực rỡ.
Có lẽ do chuyện trên mạng quá lớn cộng thêm những tài liệu Ôn Hoàn đưa lên kia vô cùng đầy đủ để chứng minh trong lúc Thành Dân Sơn đương chức đã lợi dụng chức vụ trong tay chiếm được bao nhiêu tiền tài cho nên kỷ luật không bao lâu liền giáng chức. Chức vụ của Thành Dân Sơn bị bãi bỏ, cùng ngày bị đưa đến cơ quan tư pháp tiến hành tạm giữ, nhưng vì bản án dính dáng đến nhiều người và chuyện nên buổi thẩm vẫn công khai còn phải một thời gian nữa. Nhưng vì trông thấy tình hình trên mạng đang sục sôi bàn tán cho nên cấp trên đã công khai phát biểu nói rõ về chuyện của Thành Dân Sơn, mặt khác sẽ tuyệt đối nghiêm minh xử lý công bằng điều tra vụ nhảy lầu của thị trưởng Ôn sáu năm trước, sau khi có kết quả sẽ thông báo trực tiếp ở trên mạng cho mọi người biết.
Mọi chuyện xem như là đã có cái kết viên mãn, mặc dù kết quả phán quyết của Thành Dân Sơn vẫn chưa ban ra nhưng cô tin tưởng ngày đó sẽ không xa.
Lục Thần vẫn bận rộn chuyện huấn luyện như trước nhưng vẫn cố gắng đều đặn hai ngày về nhà một lần, có thêm thời gian ở bên cạnh cô hơn.
Ôn Hoàn từ sau khi chuyện của ba bị lộ ra ngoài đã không còn nhận công việc nữa, về vấn đề hợp đồng chị Lynda cũng không nhắc lại. Sau này Ôn Hoàn xem TV mới biết được hóa ra trước đây vai mà chị Lynda chuẩn bị cho mình cuối cùng đã phân cho Tiểu Lâm, mà nhìn những chương trình và các buổi họp báo của Tiểu Lâm không khó nhận ra chị Lynda đã chuẩn bị bồi dưỡng cho Tiểu Lâm như thế nào.
Thực ra cô cũng không buồn để ý tới những điều này, với lại trong khoảng thời gian này mỗi ngày không phải họp báo hay tham dự chương trình đối với cô mà nói còn thoải mái hơn, thêm vào đó tình hình gần đây của mẹ đã khả quan hơn lúc trước rất nhiều, tuy rằng ký ức vẫn còn lộn xộn nhưng dần dần bà đã bắt đầu nhận ra từng chút một, biết cô, bác Trương và cả Lục Thần.
Cô không dám đòi hỏi xa xôi mà chỉ cần mẹ khá hơn một chút, thậm chí có lúc còn không muốn mẹ nhớ tới quãng thời gian đau khổ trong quá khứ kia, nếu vậy mẹ sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, như vậy cũng chẳng có gì là không tốt.
Đang nghĩ vậy, cánh cửa ở phía sau bị người gõ, bác Trương mở cửa đi vào hỏi cô: "Buổi tối cá định làm thế nào, hấp hay là kho tàu?"
Ôn Hoàn gần như không cần nghĩ mà nói ngay: "Kho tàu đi, Lục Thần anh ấy thích ăn thịt kho tàu."
"Được, bác ra ngoài chuẩn bị bữa tối, có chuyện gì gọi bác." Bác Trương vừa nói vừa xoau người chuẩn bị rời đi, lúc rời khỏi không quên giúp cô đóng cửa lại.
Ôn Hoàn cúi đầu nhìn bụng mình, cái bụng vẫn còn bằng phẳng chưa nhìn ra được gì nhưng bên trong lại chứa đựng một sinh mệnh mới, hai ngày trước lúc cô đi kiểm tra biết được, chính là con của cô và Lục Thần.
Lục Thần vì mấy ngày hôm trước phải chuẩn bị cho buổi huấn luyện đặc biệt nên không về nhà, vì vậy vẫn chưa biết, nhưng lúc trưa có điện thoại về nói buổi tối sẽ trở về.
Nghĩ tới buổi tối nói cho Lục Thần biết cô đã có thai anh sẽ có biểu cảm như thế nào Ôn Hoàn lại bắt đầu có chút chờ mong. Mang theo nụ cười, tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của mình, mắt nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình bình tĩnh cũng rất hạnh phúc...
Hoàn
Ôn Hoàn nhìn bà suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới gật đầu nhưng không đi theo bà ta ngay mà cầm điện thoại di động gọi vào máy bàn ở nhà, bác Trương nhận điện thoại, cô nói cho bác biết mình đi có chút việc sẽ về trễ một chút để cho bà và ba mẹ chồng cô khỏi lo lắng.
Hai người cũng không đi xa mà xuống quán cà phê dưới lầu, đặt một phòng riêng, gọi cà phê và đồ uống. Hai người cứ ngồi đối mặt nhau như vậy, không ai lên tiếng mở miệng trước.
Người phục vụ mang cà phê và đồ uống tới, lúc nhìn thấy Ôn Hoàn còn cố ý nhìn thêm mấy lần nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì cả mà lễ phép lui ra ngoài.
Đợi lâu thấy bà không có ý muốn lên tiếng Ôn Hoàn mở miệng trước nói: "Có thể nói chưa, rốt cuộc vụ án năm đó của ba cháu xảy ra chuyện gì?!"
Tưởng Tuệ Phương ngước mắt nhìn thoáng qua cô rồi hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay bưng ly cà phê trên bàn, cũng không bỏ đường vào mà uống luôn một ngụm lớn.
Sau khi đặt ly cà phê xuống bàn mới nhìn Ôn Hoàn chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó người tố cáo ba cháu chính là Thành Dân Sơn." Dường như là đã hạ quyết tâm và dũng khí rất lớn, lúc nói tay để trên bàn nắm thật chặt, thậm chí còn có thể thấy rõ gân xanh nổi trên tay.
Ôn Hoàn nhìn bà, sự thật đó không phải là cô chưa từng nghĩ tới mà đã nghĩ ra từ lâu, bây giờ chỉ là nghe chính miệng bà ta xác nhận suy đoán của mình mà thôi.
Khóe miệng khẽ nhếch nụ cười, nhưng nụ cười đó phần nhiều là châm chọc, mắt bình tĩnh nhìn Tưởng Tuệ Phương nói: "Quyền lực thực sự quan trọng như vậy sao? Không phải lúc đầu là do ba cháu cất nhắc ông ta sao?!" Vì sao không nghĩ tới một chút xíu tình nghĩa nào, chẳng lẽ không có chút lòng cảm ơn nào sao?
Tưởng Tuệ Phương ngước mắt nhìn cô rồi lạnh lùng nở nụ cười sau đó mới giơ tay bưng tách cà phê đặt ở trên bàn lên, vừa ra sức uống vào miệng vừa nói: "Không chỉ là quyền lực." Giọng nói kia so với vừa rồi càng sinh thêm một phần tự giễu.
Ôn Hoàn không hiểu nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Còn cái gì nữa?" Tiền sao? Cũng đúng, có quyền rồi không phải càng muốn nhiều tiền hơn nữa sao?
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô miễn cưỡng cười nói: "Vì sao cháu không hỏi bác tại sao lại muốn nói cho cháu nhiều như vậy, người đàn ông Thành Dân Sơn kia là chồng của bác mà, cháu không có một chút hiếu kỳ nào sao?"
Nghe vậy lúc này Ôn Hoàn mới nhớ tới, đúng vậy, sao bà ta lại muốn nói cho cô nhiều điều như vậy, sao lại muốn đem chuyện lúc xưa của Thành Dân Sơn ra nói, không phải là vợ nên bảo vệ cho chồng mình sao?
"Vì sao?" Mặc dù câu hỏi đến hơi muộn một chút nhưng Ôn Hoàn vẫn hỏi.
Tưởng Tuệ Phương khẽ cười, uống hết chỗ cà phê kia, một tách cà phê đen sánh không bao lâu đã đổ hết vào trong bụng của bà nhưng bà không cảm thấy đắng một chút nào mà chỉ đưa tay nhấn chuông gọi người phục vụ. Chẳng mấy chốc có người nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó người phục vụ mang theo nụ cười thân thiện đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu với các cô rồi hỏi: "Xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?"
Tưởng Tuệ Phương không nhìn cô mà nói: "Cho tôi một ly cà phê đen nữa, không bỏ thêm gì vào." Cà phê có đắng cũng không bằng cỗ đắng chát trong lòng bà.
Ôn Hoàn nhìn bà không mở miệng nói gì mà chỉ yên lặng ngồi như vậy.
Không bao lâu sau cà phê được đưa tới, hơi nóng vẫn còn bốc lên nghi ngút, Tưởng Tuệ Phương dùng muỗng khuấy ly cà phê, cũng không bưng lên uống mà chỉ nhìn chằm chằm vào chất lỏng đen kịt trong ly sau đó mới chậm chạp mở miệng nói: "Có thể cháu không biết, thực ra người mà Thành Dân Sơn vẫn luôn yêu chính là mẹ của cháu."
Nghe vậy Ôn Hoàn ngồi ở đối diện bị bất ngờ mở to hai mắt nhìn bà, giống như là hoàn toàn không thể tin được, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, hỏi bà: "Bác, bác vừa nói cái gì?" Thành Dân Sơn và mẹ?! Điều này sao có thể...
Thấy bộ dạng bất ngờ kia của cô, Tưởng Tuệ Phương khẽ cười, tay không ngừng khuấy đều ly cà phê, tiếp tục nói: "Trước đây ba cháu, mẹ cháu và Thành Dân Sơn là bạn học. Lúc trước Thành Dân Sơn theo đuổi mẹ cháu nhưng mẹ cháu không thích ông ấy, trong lòng chỉ có ba cháu. Sau đó mẹ cháu và ba cháu vì yêu nhau thật sự nên đã cùng nhau chung sống, từ đó mặc dù Thành Dân Sơn và ba mẹ cháu vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè nhưng trong lòng vẫn sinh ra oán hận với ba của cháu, cho rằng bởi vì ba cháu nên ông ta mới không có được mẹ cháu."
Ôn Hoàn nhìn bà cái gì cũng không nói được, chuyện này là đả kích rất lớn đối với cô, trước đây cô hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
Một lúc sau mới chậm chạp khôi phục lại tinh thần, nhìn Tưởng Tuệ Phương hỏi: "Cho nên, cho nên cũng vì mẹ cháu nên Thành Dân Sơn mới cố ý hãm hại ba cháu, tố cáo ba cháu sao?"
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái rồi lại bưng ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng chát khiến cho chân mày của bà hơi nhíu lại, sau đó nhìn Ôn Hoàn nói: "Coi như là vậy đi, rất nực cười đúng không?"
Đúng là nực cười, quá mức hoang đường! Chỉ vì như vậy mà ông ta làm hại nhà họ tan cửa nát nhà, còn có chuyện nào nực cười hơn chuyện này không?!
Thấy cô có vẻ tức giận Tưởng Tuệ Phương cũng không bất ngờ, bà tiếp tục nói: "Mặc dù đây là một nguyên nhân nhưng quyền lực và tiền bạc cũng là nguyên nhân rất quan trọng, cho nên ông ta mới có thể tiếp nhận chức vụ và quyền lực khi ba cháu bị mất chức, thậm chí cả ngôi nhà hiện giờ."
Ôn Hoàn cắn môi, tay đặt ở phía dưới bàn nắm thật chặt lại.
"Cháu có biết tại sao mẹ của cháu bị điên không?" Tưởng Tuệ Phương đặt tách cà phê trên tay xuống bình tĩnh nhìn Ôn Hoàn, trên mặt có loại tâm tình khó nói được.
"Không phải là vì ba cháu chết sao?..." Cô vẫn cho là như vậy, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao? Vậy rốt cuộc năm đó còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết?
Tưởng Tuệ Phương lắc đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng không hiểu vì sao lại không khống chế được chảy ra nước mắt, giống như là đang cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, mãi sau đó mới cắn môi mở miệng nói: "Năm đó... năm đó lúc mẹ cháu đi tìm Thành Dân Sơn..." Tưởng Tuệ Phương dừng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được.
Ôn Hoàn nắm tay thật chặt, mắt không rời khỏi người bà, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?!"
Tưởng Tuệ Phương không dám nhìn vào mắt cô, hai tay đang cầm tách cà phê lại bưng lên uống một ngụm lớn, sau đó lại đặt xuống nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, đôi tay kia nhìn có vẻ run rẩy kịch liệt.
Một lúc lâu sau Tưởng Tuệ Phương mới chậm chạp ổn định lại tâm trạng của mình, ngước mắt nhìn vào Ôn Hoàn, cắn môi mở miệng nói: "Năm đó lúc ba cháu gặp chuyện không may, mẹ cháu vì muốn ba cháu được ra ngoài nên đã tìm rất nhiều người, nhờ vả nhiều mối quan hệ nhưng không có một ai bằng lòng ra tay giúp đỡ. Mặc dù mẹ cháu có biết một chút chuyện ba cháu gặp chuyện không may có liên quan tới Thành Dân Sơn nhưng vì để cả nhà có thể đoàn tụ nên cuối cùng mẹ cháu vẫn lựa chọn đi tìm gặp Thành Dân Sơn, hi vọng ông ta có thể ra tay giúp đỡ ba cháu."
"Nhưng ông ta từ chối phải không?!" Ôn Hoàn nói, giọng nói kia gần như là nghiến răng nghiến lợi! Cô còn nhớ rõ ngày đó mẹ từ nhà họ Thành trở về không nói câu nào liền giam mình ở trong phòng tròn một ngày một đêm, mấy lần đứng ở cửa cô còn có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của mẹ ở trong phòng.
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô hơi buồn cười lắc đầu, khẽ nén giọng nói: "Từ chối sao, ha ha..."
Thấy bà nói vậy Ôn Hoàn không hiểu tiếp tục hỏi: "Bác cười cái gì, chẳng lẽ không đúng sao?"
"Thành Dân Sơn sao có thể không đồng ý, ông ta luôn chờ ngày mẹ cháu đi tìm ông ta cầu xin, làm sao ông ta có thể từ chối được, chẳng qua là phải có điều kiện mà thôi." Tưởng Tuệ Phương nói nhưng nụ cười trên môi rõ ràng mang theo sự châm chọc và chế giễu, tất nhiên những châm chọc và chế giễu đó không phải dành cho Ôn Hoàn mà là cho Thành Dân Sơn.
Ôn Hoàn càng nghe tay đặt ở dưới bàn càng nắm chặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Điều kiện gì..."
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái, có phần đau đớn nhắm mắt lại, đó là nỗi đau trong lòng bà, bà chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện năm đó nói ra ngoài, bởi vì bà thật sự rất yêu rất yêu người đàn ông kia dù biết rõ người đó không yêu mình, dù biết năm đó ông ta đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy nhưng vẫn ngậm miệng giấu diếm giúp ông ta, làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng bà đã làm nhiều như vậy, thậm chí ngay cả người bạn tốt nhất của mình trước đây cũng không cần, vậy mà ông ta vẫn ở sau lưng mình tìm người đàn bà khác bên ngoài, còn để cho người phụ nữ đáng tuổi con mình đó tới trước mặt bà làm ầm ĩ, rốt cuộc ông ta đặt bà ở vị trí nào, vì sao bà làm cho ông ta nhiều chuyện như vậy mà những năm qua đã nhận được cái gì?
Nghĩ như vậy hai ngày nay bà mới quyết định tìm Ôn Hoàn nói tất cả mọi việc, ông ta chưa từng quý trọng những cố gắng của mình thì mình cần gì phải vì ông ta và một người phụ nữ khác mà giữ lại những khổ não bao năm qua.
Điểu chỉnh lại tâm trạng, Tưởng Tuệ Phương chậm rãi mở miệng nói: "Năm đó điều kiện mà Thành Dân Sơn đồng ý với mẹ cháu để đi cứu ba cháu chính là trao thân cho ông ta, thậm chí ông ta còn cưỡng bức mẹ cháu ở trong nhà chúng ta." Lúc đó bà còn nhớ rõ mình ở ngoài thư phòng nghe được tiếng của mẹ Ôn Hoàn liền dùng sức đẩy cửa đi vào nhưng lại thật không ngờ sẽ nhìn thấy một màn dơ bẩn như vậy. Xung quanh bàn làm việc rơi đầy tài liệu và sách, còn Hiếu Cầm thì bị đặt ở trên bàn đọc, quần áo trên người bị trút bỏ rơi trên mặt đất, dĩ nhiên trên mặt đất ngoài quần áo của bà ấy ra thì còn có của Thành Dân Sơn. Hai người cứ trần trụi triền miên như vậy, bà nhìn thấy vẻ mặt Hiếu Cầm không có nhiều bằng lòng, cũng nhìn ra vẻ mặt của Thành Dân Sơn lúc đó có bao nhiêu khoái trá, thậm chí bọn họ đã kết hôn nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần hai người gần nhau đều không nhìn thấy vẻ thỏa mãn của ông ta như vậy.
Lúc nhìn thấy bà đứng ở cửa Thành Dân Sơn có chút bối rối liền từ trong thân thể Hiếu Cầm lui ra ngoài, thậm chí còn không quan tâm tới mình mà cầm quần áo của mình lên đắp cho Hiếu Cầm đang nằm ở trên bàn.
Sự chăm sóc vô ý như vậy so với bức tranh dơ bẩn mà bà vừa đối mặt còn đả kích hơn, vì dù đã kết hôn nhiều năm nhưng vợ chồng hai người vẫn tôn trọng nhau như khách, những dịu dàng và săn sóc kia ông ta chưa bao giờ cho bà.
Bà không biết nên đối mặt với tình huống như vậy như thế nào nên liền xoay người rời đi, lúc đó bà thực sự đã nghĩ rằng ít nhất ông ta sẽ chạy đuổi theo bà, nhưng không có, đến tận ban đêm ông ta mới trở lại phòng, vậy mà đối với chuyện ban ngày một chữ cũng không nhắc tới, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Bác nói cái gì!" Ánh mắt Ôn Hoàn đỏ rực, giọng nói gần như là rít từ trong kẽ răng ra, cô không biết, thật sự hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện như vậy. Cô vẫn luôn cho rằng ngày đó mẹ về nhà rầu rĩ không vui là vì nhà họ Thành không chịu ra tay giúp đỡ, lại không hề nghĩ tới hóa ra ngày đó xảy ra chuyện như này!
Tưởng Tuệ Phương hiểu tâm trạng của cô bây giờ, nhưng sự thực lại cay đắng khắc nghiệt như vậy, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Mẹ cháu bị ông ta lừa, trong lòng Thành Dân Sơn luôn ghi hận ba cháu nên mặc kệ mẹ cháu làm gì ông ta vốn cũng sẽ không ra tay đi cứu ba cháu. Thậm chí ông ta còn nhân lúc ba cháu bị điều tra đến gặp ba cháu, mặc dù bác không rõ ông ta nói với ba cháu chuyện gì nhưng bác tin đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến ba cháu nhảy lầu tự sát, còn mẹ cháu dưới hai sự đả kích lớn như vậy cho nên mới hoàn toàn bị sụp đổ."
"Tại sao ông ta có thể!..." Ôn Hoàn không nói ra lời, tay nắm chặt, dùng sức mạnh khiến cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mình.
Cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ, chỉ cần nghĩ lại cảnh năm đó mẹ tự giam mình ở trong phòng kia cô liền hận không thể cho mình vài cái tát, vì sao trước đây cô lại không phát hiện ra, mẹ...
Còn khoảnh khắc khi mẹ biết ba nhảy lầu kia, giờ thì cô đã hiểu tâm tình của mẹ lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng và sụp đổ.
Răng gắt gao cắn môi của mình, ngay cả khóe miệng bị cắn chảy máu cũng không để ý, bây giờ trong lòng cô rất hận, thực sự rất hận, hận không thể lập tức giết được Thành Dân Sơn!
Thấy cô như vậy, Tưởng Tuệ Phương lấy từ trong túi của mình ra một tập tài liệu, nhìn chằm chằm tài liệu trong tay hồi lâu sau đó mới quyết định đặt tập tài liệu kia lên bàn rồi đẩy tới chỗ của Ôn Hoàn, chậm rãi nói: "Thứ bên trong này sẽ giúp cháu, đây là một chút bồi thường của bác đối với nhà họ Ôn các cháu."
Nhìn tập tài liệu trên bàn Ôn Hoàn đưa tay cầm lên, lấy từ bên trong ra là một số tài liệu tố cáo Thành Dân Sơn lạm dụng chức quyền tham ô nhận hối lộ.
Tâm tình đang tức giận từ từ bình tĩnh trở lại, cầm những tài liệu này trong tay Ôn Hoàn ngẩng đầu nhìn Tưởng Tuệ Phương hỏi: "Sao bác lại phải làm như vậy?"
Tưởng Tuệ Phương cười nhạt, giơ tay bưng tách cà phê vẫn còn hơi ấm ở trên bàn lên uống một ngụm, cà phê nguội so với cà phê nóng còn đắng hơn, nhưng có đắng nữa cũng không đắng bằng nỗi khổ ở trong lòng bà, bà đã ngu ngốc nhiều năm như vậy giờ cũng nên tỉnh lại rồi.
Bà khó chịu nhắm mắt lại nói: "Ông ta chưa từng yêu bác, nhiều năm qua bác vẫn nhịn nhưng bởi vì bác giả vờ như cái gì cũng không biết, giả vờ ngu nên bây giờ có nhiều cô gái tuổi trẻ xinh đẹp đến tìm bác, họ xỉa xói châm chọc bác, bác còn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngậm miệng giả ngốc, thật sự ngốc, thật sự ngu."
Nghe bà ấy nói như vậy Ôn Hoàn mới nhớ tới cảnh tượng ngày đó gặp phải Thành Dân Sơn, bên cạnh Thành Dân Sơn đúng là có người phụ nữ khác, hơn nữa quan hệ thân mật khiến cho vừa nhìn là hiểu ngay.
Ôn Hoàn không nói thêm gì nữa, tay nắm thật chặt tập tài liệu, lần này cô sẽ vì mẹ và người ba đã mất đòi lại công bằng!
Lời muốn nói cũng đã nói xong, thứ cần đưa cũng đã đưa rồi, Tưởng Tuệ Phương cầm túi đứng dậy, lúc nhìn Ôn Hoàn còn nói thêm một câu: "Cho bác nói một câu xin lỗi với mẹ của cháu..." Đây là bà thiếu nợ bà ấy.
Lần này Ôn Hoàn không từ chối mà nhìn bà gật đầu.
Tưởng Tuệ Phương quay người rời đi, trước khi ra cửa chợt nhớ ra điều gì đó vội dừng bước xoay đầu lại nhìn Ôn Hoàn nói thêm: "Từ đầu tới cuối Thành Việt đều yêu cháu, nhưng vì biết chuyện này nên nó không dám nói yêu cháu nữa, nó xấu hổ, một đằng là ba ruột của nó, một đằng là người con gái nó yêu nhất trên đời, nó không lựa chọn được nên cuối cùng chỉ có thể chọn cách trốn tránh."
Nghe vậy Ôn Hoàn quay mặt đi lạnh giọng nói: "Bây giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa." Cho dù thế nào cô và Thành Việt không thể nào nữa.
Thấy cô nói vậy Tưởng Tuệ Phương nói: "Bác biết cháu và Thành Việt không thể nữa, bác cho cháu biết những điều này là chỉ mong cháu đừng nói những lời lạnh nhạt với Thành Việt nữa, nó cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cháu, chẳng qua là vì nó bị kẹp ở trong tình thế khó xử giữa cháu và ba nó. Cháu đau khổ thì cùng lắm là lựa chọn hận nó hay hận cả nhà họ Thành, nhưng nó đau khổ thì không còn lựa chọn nào khác, nó không thể hận ba ruột của mình, cũng không có khả năng đi hận người con gái nó yêu sâu đậm nhất đời này. Trong chuyện này nó mới là người đáng thương và vô tội nhất."
Bà không chỉ một lần nhìn thấy Thành Việt cầm ảnh chụp trước đây của nó và Ôn Hoàn ngồi đờ đẫn ở trong phòng, cũng không chỉ một lần thấy nó cầm chai rượu uống giải sầu một mình ở trong phòng, uống say liền nằm vật ra giường ngủ, mắt nhắm nhưng miệng vẫn gọi tên của cô. Thấy con trai của mình như vậy, bà làm mẹ đau đớn và khó chịu trong lòng không nói ra được.
Ôn Hoàn không nói gì chỉ ngồi yên lặng ở một bên nhìn bà.
Tưởng Tuệ Phương nhìn cô một cái cũng không nói thêm gì, con trai của mình và cô tuyệt đối không còn khả năng nữa, coi như không có những ân oán đời trước của hai nhà thì hiện giờ Ôn Hoàn cũng đã lấy người khác, hai người bọn họ đúng là vẫn bỏ lỡ nhau. Bà thở dài một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Hoàn ngồi một mình ở trong phòng một lúc lâu, sau đó mới cầm tập tài liệu trong tay rồi đi ra ngoài. Đợi đến khi về nhà ba Lục và mẹ Lục đã không còn ở trong phòng khách, chỉ có một mình bác Trương ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Ôn Hoàn đi tới phòng bếp hỏi thì mới biết hóa ra Lục Lâm Phong đang ở trong phòng Lục Viện nói chuyện còn Trương Kim Lan đang ở trong phòng của mẹ cô.
Đi thẳng tới phòng của mẹ, giơ tay khẽ gõ cửa một cái rồi mở cửa đi vào. Trương Kim Lan đang chải đầu cho mẹ cô, nhẹ giọng nói chuyện cùng mẹ cô, cũng không biết mẹ nghe có hiểu hay không, giống như tìm được một người có thể tâm sự, bà đem mọi thương yêu về Lục Viện giấu ở đáy lòng nói hết ra, thậm chí ngay cả khi Ôn Hoàn vào rồi cũng không phát hiện ra.
Ôn Hoàn yên lặng đứng ở bên cạnh không quấy rầy mà chỉ lẳng lặng nhìn mẹ, nhớ tới những lời Tưởng Tuệ Phương vừa nói với cô ở quán cà phê dưới lầu, nhớ tới cảnh ngộ mẹ gặp phải trước đây, nhớ tới nguyên nhân sau khi mẹ quay về biến thành như ngày hôm nay, sự phẫn nộ và căm hận ở trong lòng khiến cho cô không tự chủ được nắm chặt tài liệu trong tay, viền mắt cùng vì đau lòng cho mẹ mà bắt đầu ửng đỏ, sương mù che kín mắt làm cho nhìn không rõ nữa.
Trương Kim Lan chải đầu cho người bạn chí cốt của mình xong cũng giơ tay lau nước mắt trên mặt, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ôn Hoàn đứng ở đó viền mắt hồng hồng, trên mặt còn ướt nước mắt.
Không biết xảy ra chuyện gì, Trương Kim Lan đặt cái lược trong tay xuống rồi đi về phía Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, con làm sao vậy?"
Lúc này Ôn Hoàn mới xoay người lại, thấy bà lo lắng nhìn mình như vây liền giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi cười nói: "Không, không có gì."
"Đứa ngốc, không có chuyện gì sao lại khóc." Trương Kim Lan không chỉ coi cô như con dâu mình mà vì có quan hệ với Hiếu Cầm nên bà càng coi Ôn Hoàn như con gái của mình, đưa tay lau giúp nước mắt trên mặt cô, nghĩ rằng cô vì chuyện của Lục Viện mới khóc nên an ủi cô nói: "Được rồi đừng khóc nữa, tuy Lục Thần hay nói chuyện to tiếng lại có phần thô lỗ nhưng mẹ biết nó rất thương vợ, sẽ không giống như Lạc Hướng Đông không đáng tin cậy kia."
Biết bà hiểu lầm Ôn Hoàn vẫn không ngừng gật đầu, đưa tay kéo tay bà xuống nắm thật chặt như muốn cam đoan với bà: "Lục Thần đối với con rất tốt, gả cho anh ấy con thực sự cảm thấy rất may mắn và rất hạnh phúc."
Nghe Ôn Hoàn nói vậy Trương Kim Lan mới gật đầu khẽ cười nói: "Vậy là được rồi, nếu như thằng nhóc A Thần kia có chỗ nào ức hiếp con, con hãy nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng ở phe của con!"
Ôn Hoàn cười nhưng mắt lại không nhịn được có chút ửng hồng, chỉ là lần này không phải vì đau khổ mà là vì cảm động, vì những lời bà nói khiến cho mình không nhịn được có phần xúc động.
"Đứa ngốc, tốt rồi đừng khóc nữa." Trương Kim Lan cố ý trêu ghẹo nói: "Được rồi, chắc là bác Trương đã xong rồi, chúng ta đẩy mẹ con ra ăn cơm đi."
Ôn Hoàn gật đầu rồi đem xe đẩy của mẹ tới sau đó cùng Trương Kim Lan ra khỏi phòng.
Lúc từ trong phòng đi ra Lục Lâm Phong và Lục Viện cũng vừa từ trong phòng ra, bác Trương đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi đang bày từng bộ chén đũa ra chỗ ngồi của từng người.
Đang chuẩn bị ăn thì cánh cửa truyền đến tiếng động, quay đầu nhìn ra chỗ có tiếng động thì thấy Lục Thần trong bộ quân phục đang cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Trương Kim Lan cũng đã lâu không nhìn thấy con trai, thấy nó trở về liền vội vàng đứng dậy nói: "A Thần, con về rồi à, mau tới dùng cơm đi."
Lúc này Lục Thần mới nhìn thấy ba mẹ đều ở đây, thay giầy xong liền đi về phía bên này, la to: "Ba, mẹ, sao mọi người cũng tới đây ạ!"
Vẻ mặt Lục Lâm Phong nhìn anh có phần nghiêm túc nói: "Chị con xảy ra chuyện lớn như vậy con cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, để cho nó bị ức hiếp lớn như vậy, con làm em mà như thế à!"
Đối với trách mắng của ba, anh không có một câu cãi lại, về chuyện của Lạc Hướng Đông anh cũng luôn tự trách mình thiếu kiên quyết, biết rõ Lạc Hướng Đông khiến cho Lục Viện ngậm nhiều cục đắng như vậy, thấy chị kiên trì lại thôi không nói gì nữa nên giờ mới để cho Lục Viện chịu nhiều thương tổn.
"Ba, chuyện này vốn không thể trách A Thần, là do con kiên trì đòi kết hôn, bị tổn thương cũng là tự tìm tới nên không thể trách bất cứ ai được." Lục Viện nói, khóe miệng mang theo nụ cười miễn cưỡng.
Thấy con gái như vậy Trương Kim Lan cũng không muốn con gái buồn nên vội vàng thay đổi đề tài nói: "Được rồi được rồi, đừng nói những chuyện không vui này nữa, ăn cơm trước đi, tất cả mọi người đều đói bụng rồi."
Cơm nước xong Lục Thần bị Lục Lâm Phong gọi vào thư phòng còn Trương Kim Lan lại kéo Lục Viện về phòng nói chuyện.
Ôn Hoàn cho mẹ ăn cơm xong, mẹ Ôn cứ ngồi ở trên xe lăn như vậy bình tĩnh nhìn phía trước, mắt vô hồn không biết rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Ôn Hoàn đứng dậy đi tới phòng vệ sinh lấy nước ấm và khăn mặt lau mặt và tay cho mẹ, vừa lau vừa nghĩ lại những ngày tháng ba còn sống trước đây, lúc đó cả nhà bọn họ vui vẻ cỡ nào, cô nghĩ đó là thời gian hạnh phúc và vui sướng nhất trong đời cô.
Càng nghĩ lại, nước mắt càng không ngừng chảy xuống, cộng với những lời Tưởng Tuệ Phương nói lúc trước, những hình ảnh này liên tục xuất hiện trong đầu cô, ngực căm giận khiến cho cô nhìn chằm chằm vào mẹ như muốn cam đoan với bà: "Mẹ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ giúp ba và mẹ lấy lại công bằng, những ngày tốt lành của Thành Dân Sơn sẽ chấm dứt." Vừa nói vừa đưa tay cầm thật chặt tay mẹ.
Cũng không biết có phải Ôn Hoàn dùng sức hơi mạnh hay không mà mẹ Ôn có chút không thoải mái nhíu mày rồi rút tay lại.
Ôn Hoàn để ý tới vội vàng buông tay mình ra, có chút áy náy nói: "Xin lỗi mẹ, con cầm quá mạnh."
Ánh mắt vốn có chút rời rạc của mẹ Ôn quay trở lại, thấy Ôn Hoàn ở trước mặt liền nhìn chằm chằm hồi lâu sau đó mới chậm rãi nói: "Tiểu Hoàn?"
Ôn Hoàn sửng sốt phục hồi lại tinh thần vội vàng gật đầu liên tục, mẹ đã rất lâu không nhận ra cô, lần nữa nắm lấy tay mẹ không ngừng gật đầu nói: "Vâng vâng, con là Tiểu Hoàn, mẹ, mẹ nhận ra con sao?"
Mẹ Ôn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Ôn Hoàn một lúc lâu sau đó lại hỏi không đầu không đuôi: "Tiểu Hoàn, ba con đâu, sao không thấy ba con?"
Ôn Hoàn sửng sốt, khóe miệng bày ra nụ cười khổ nhưng vẫn mạnh mẽ lên tinh thần nói với mẹ: "Buổi tối ba còn có tiệc xã giao mà, không về sớm như vậy được đâu, mẹ mệt sao, nếu mệt thì ngủ một lát đi, chờ lát nữa tỉnh lại ba sẽ quay về."
Nghe cô nói vậy mẹ Ôn như hiểu như không gật đầu rồi lầm bầm vài câu nói: "Ừ, ngủ, mẹ muốn đi ngủ, tỉnh ngủ ông Ôn sẽ về..." Nói xong liền đứng dậy từ xe lăn, xoay người đi vào giường rồi nằm xuống, tự động nhắm mắt lại, hành động cứ như một đứa trẻ học sinh tiểu học.
Ôn Hoàn nhìn mẹ có chút đau đớn len lén lau nước mắt, một lúc sau mới cố gắng bình ổn được tâm tình của mình, không muốn biểu hiện ra sự khó chịu và căm hận ở trước mặt mẹ.
Mẹ Ôn ngủ thật, nhắm mắt không bao lâu liền truyền tới tiếng hít thở nhẹ nhàng. Thấy mẹ ngủ Ôn Hoàn mới lần nữa đi vào nhà vệ sinh thay một chậu nước khác, cầm theo khăn mặt lau chùi mặt cho mẹ, trong lòng suy tính tìm thời điểm nào để trình lên những tài liệu mà Tưởng Tuệ Phương cho cô lúc buổi tối.
Giữa lúc Ôn Hoàn đang suy tính như vậy thì Lục Thần vừa từ thư phòng đi ra đang bước vào đây, thấy mẹ Ôn đã ngủ trên giường nên không giơ tay gõ cửa mà nhẹ nhàng đi vào, hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ em ngủ rồi sao?"
Nghe thấy tiếng nói của anh lúc này Ôn Hoàn mới chú ý tới anh đã vào đây bèn nhìn anh rồi gật đầu, viền mắt vẫn còn hơi hồng, trong mắt cũng vẫn còn ngận nước mắt.
Lục Thần thấy vậy liền nghiêm túc nhìn cô chăm chú hỏi: "Sao lại khóc?"
Ôn Hoàn chỉ giơ tay lên lau nước mắt rồi khẽ cười với anh nói: "Không, không có, mắt chỉ hơi khô mà thôi."
Lục Thần đương nhiên đoán được những lời kia là nói dối nhưng vì lo lắng mẹ vợ đang ngủ trên giường nên cũng không nói gì thêm mà chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh cô.
Anh cứ đứng như vậy nên Ôn Hoàn rửa tay và mặt cho mẹ qua loa xong, thấy mẹ đã ngủ sâu mới kéo Lục Thần đi ra ngoài.
Hai người quay về phòng, Ôn Hoàn mới định đi tới giường thì bị Lục Thần kéo lại giam cô ở trên cánh cửa, mắt nhìn chăm chú vào mắt cô hỏi: "Vừa rồi sao lại khóc?"
Ôn Hoàn không muốn anh lo lắng nên giống như vừa rồi lắc đầu nói: "Không có, không có gì."
Lục Thần không tin, hai tay nâng mặt của cô lên, chăm chú nhìn ào mắt của cô nói: "Đừng nói dối anh, nói cho anh biết."
Ôn Hoàn không nói lời nào, quay đầu đi, những lời Tưởng Tuệ Phương nói với cô mà bảo cô nói hết cho Lục Thần, dù anh là chồng mình là người thân nhất của mình thì cô vẫn không thể nói ra khỏi miệng được.
Thấy cô quay đầu đi Lục Thần vừa định mở miệng thì mắt lại nhìn thấy tay cô cầm tập tài liệu, nghi ngờ nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?" Vừa nói vừa đưa tay cầm tập tài liệu trong tay cô lên, Ôn Hoàn muốn tránh nhưng động tác không nhanh được như anh.
Lục Thần mở túi tài liệu rồi lấy các tài liệu bên trong ra chăm chú nhìn một lúc lâu, có phần bất ngờ nhìn cô nói: "Em lấy thứ này ở đâu ra?" Những tài liệu này bấy lâu nay anh vẫn đang sai người tìm kiếm thu thập nhưng chỉ tìm được một phần trong đó, không đủ để làm sụp đổ Thành Dân Sơn, lại không ngờ trong tay Ôn Hoàn có đầy đủ hết tài liệu và bằng chứng, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
"Người khác cho em, em tra được trước đây sở dĩ ba bị người ta tố giác rồi cuối cùng ích kỷ sợ tội nhảy lầu nhưng thật ra phía sau đều là do Thành Dân Sơn sắp xếp tất cả." Ôn Hoàn giơ tay lấy lại những tài liệu trong tay anh rồi bỏ vào trong túi, mấy thứ này đối với cô rất quan trọng, cô cần nhờ những thứ này để dồn Thành Dân Sơn vào chỗ chết!
Cầm tập tài liệu trong tay, giọng nói của Ôn Hoàn có phần lành lùng tàn nhẫn nói: "Em muốn đem tất cả những việc ông ta đã làm với ba em trả lại hết cho ông ta!"
Lục Thần nhìn cô, sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến cho anh dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Ôn Hoàn hỏi: "Tiểu Hoàn, có phải em biết điều gì rồi hay không? Ai nói với em chuyện đó?"
Anh hỏi như vậy làm Ôn Hoàn nhớ tới những điều Tưởng Tuệ Phương nói với cô, cắn môi có phần nói không ra lời, cô đau lòng cho mẹ, cảm thấy uất ức thay cho mẹ, càng nghĩ vậy sự căm hận trong lòng với Thành Dân Sơn càng tăng lên, tay nắm chặt tập văn kiện tăng thêm không ít sức.
"Tiểu Hoàn." Nhìn cô như vậy Lục Thần có chút đau lòng, đưa tay kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn lên tóc của cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, không nói gì mà chỉ xoa nhẹ như vậy.
Sự dịu dàng của Lục Thần khiến cho Ôn Hoàn nhớ tới ba mình, nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc trước đây cả nhà cùng chung sống, nhưng vì Thành Dân Sơn nên bọn họ không thể trở lại, thậm chí mẹ còn...
Càng nghĩ trong lòng càng thêm khó chịu, đang tựa ở trong ngực Lục Thần nhưng vẫn không kiềm chế được bật khóc thành tiếng, vừa khóc vừa nói: "Thành Dân Sơn, Thành Dân Sơn sẽ chết không được tử tế, mẹ biến thành như vậy là tại ông ta hết, nhất định phải nộp những tài liệu này lên trên để cho ông ta cũng nếm mùi khổ sở như ba em năm đó..." Vừa nói tâm tình có phần kích động không nhịn được đập vào vai Lục Thần.
Nghe cô nói vậy trong lòng Lục Thần càng khẳng định thêm một ít nhưng anh không nói gì mà chỉ giơ tay vuốt ve tóc của cô, xoa dịu tâm tình của cô để cho cô dần dần bình tĩnh lại.
Ôn Hoàn ôm Lục Thần khóc một hồi lâu cho đến khi hơi mệt mới từ từ dừng lại.
Lúc này Lục Thần mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn cô khóc đến nỗi mũi hơi hồng và mắt có chút sưng, anh đau lòng đưa tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt của cô, môi dán vào mặt của cô rồi hạ giọng an ủi cô: "Được rồi, không sao nữa, anh ở bên cạnh em rồi."
Ôn Hoàn vẫn còn hơi nức nở nhưng so với lúc trước đã khá hơn rất nhiều, cô không ngừng gật đầu, tay mạnh mẽ vòng quanh hông của anh.
Lục Thần hôn môi cô một lúc lâu, xác định tâm tình của cô đã thực sự bình tĩnh trở lại mới kéo cô đi về phía chiếc giường của hai người, để cho cô ngồi lên giường rồi xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn nóng lau chùi nước mắt trên mặt cho cô.
Mặc cho anh lau chùi cho mình Ôn Hoàn vẫn không nói gì nhưng mắt từ đầu tới cuối luôn nhìn anh.
Đợi đến khi Lục Thần đem chậu rửa mặt và khăn mặt vào phòng tắm rồi đi ra, lúc này Ôn Hoàn đang ngồi trên giường mới nhìn anh hỏi: "Anh đã điều tra được những gì?"
Lục Thần nhìn cô một cái, mặc dù không nói rõ là chuyện gì nhưng đương nhiên cũng hiểu cô đang hỏi cái gì, mắt nhìn cô rồi đi tới chỗ cô, song nói rất mơ hồ: "Một chút." Anh không biết cô đã biết bao nhiêu nhưng có một số chuyện anh không muốn để cho cô biết, cho dù kêu anh nói anh cũng không nói được, nếu như có thể anh thực sự muốn giấu cô cả đời.
"Chuyện của mẹ anh đã tra ra được có phải không?" Ôn Hoàn nhìn anh nhưng không chắc chắn lắm.
Nghe vậy Lục Thần cũng nhìn cô một lúc lâu không nói gì, anh bước tới nhẹ nhàng ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Trong lòng có chút tức giận liền dùng sức đẩy anh ra, mắt đỏ lên nhìn anh nói: "Anh đã biết từ lâu sao lại không nói cho em, mẹ bị uất ức lớn như vậy anh dựa vào cái gì mà không nói cho em biết!" Ôn Hoàn la to, giọng nói rất lớn tiếng, thậm chí vẻ mặt bắt đầu có phần hung dữ.
Lục Thần mặc cho cô trút hết tâm tình của mình, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô thậm chí để kệ cho cô giơ tay đánh lên người anh, không giữ tay lại cũng không đẩy cô ra.
Tâm trạng của Ôn Hoàn rất kích động, trong lòng cũng rất phẫn nộ và tức giận nhưng cũng phải tất cả đều là vì tức Lục Thần mà là giận mình nhiều hơn, giận mình đã nhiều năm trôi qua vậy mà không biết một chút nào trước đây mẹ bị uất ức lớn như vậy, không biết một chút nào trước đây trong lòng mẹ đã có bao nhiêu đau khổ.
Càng nghĩ nước mắt trên mặt Ôn Hoàn càng tuôn rơi nhiều hơn, không ngừng được nước mắt, thậm chí còn có phần khóc không thành tiếng.
Thấy cô khóc ngã cả xuống giường, Lục Thần đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng của cô, an ủi cô nói: "Được rồi, không sao rồi, đều đã trôi qua."
Ôn Hoàn cũng giang tay ôm thật chặt lấy anh, khóc hu hu ở trên người anh, thậm chí nước mắt nước mũi còn trút hết vào quân phục vẫn chưa kịp thay ra của Lục Thần.
Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, giọng của mẹ Lục vang lên ở bên ngoài: "A Thần, Tiểu Hoàn, các con xảy ra chuyện gì ở trong đó, sao mẹ lại nghe thấy tiếng Tiểu Hoàn khóc?"
Lục Thần quay đầu liếc nhìn cửa phòng rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Hoàn.
Dĩ nhiên Ôn Hoàn cũng nghe được tiếng gõ cửa của mẹ, cô chậm chạp lui từ trong ngực của Lục Thần ra, nhưng nhất thời không thể ngừng ngay nước mắt trên mặt được mà chỉ có thể thút thít liên tục giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt mình.
Thấy vậy Lục Thần quay về phía cửa cất giọng hô to: "Mẹ, bọn con không sao, mẹ đừng lo lắng."
Trương Kim Lan ở ngoài cửa vẫn thấy có chút không yên tâm bèn tiếp tục gõ cửa nói: "Mau lên, mở cửa ra, mẹ vào xem Tiểu hoàn."
Nghe Trương Kim Lan bên ngoài nói như vậy Ôn Hoàn ở trong phòng vội vàng nói: "Mẹ, con, con thực sự không làm sao, mẹ quay về phòng ngủ đi." Lúc nói chuyện giọng nói vẫn còn mang theo âm mũi dày đặc, rõ ràng đó là tiếng sau khi khóc.
Nghe thấy Ôn Hoàn nói, Trương Kim Lan ngoài cửa vẫn còn hơi không yên tâm tiếp tục nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, có phải con khóc hay không?" Giọng nói kia mang theo âm mũi rõ ràng là đã khóc.
"Không, không có, mẹ nghe lầm rồi." Ôn Hoàn giải thích, lúc nói còn không ngừng giơ tay lau nước mắt trên mặt mình, mặc dù nước mắt đã dừng lại nhưng đôi mắt khóc vừa hồng vừa sưng.
Lục Thần ngồi ở bên cạnh đau lòng, với tay lấy chiếc khăn tay để ở tủ đầu giường lau mặt cho cô.
Thấy Ôn Hoàn ở trong phong kiên trì nói không có chuyện gì, Trương Kim Lan bên ngoài cũng không tiếp tục khăng khăng đòi bọn họ mở cửa nữa mà nói qua cánh cửa: "Tiểu Hoàn, nếu A Thần ăn hiếp gì con thì con nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ đứng ở phe của con, biết không?"
Ôn Hoàn cảm động, lại tiếp tục muốn rơi lệ, cô không ngừng gật đầu sau đó nhớ ra Trương Kim Lan ở bên ngoài không thể nhìn thấy nên vội vàng trả lời: "Vâng, con biết rồi."
Nghe cô nói vậy lúc này Trương Kim Lan mới yên tâm xoay người rời đi.
Đợi đến khi Trương Kim Lan bên ngoài đã rời khỏi, trong phòng hai người cứ ngồi trên giường mặt đối mặt nhìn nhau như vậy, tâm tình của Ôn Hoàn so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có cặp mắt khóc hơi sưng khiến Lục thần nhìn có phần đau lòng.
Khẽ thở dài, Lục Thần một lần nữa đứng dậy đi tới phòng tắm lấy khăn mặt nóng đưa cho Ôn Hoàn. Ôn Hoàn nhận lấy rồi đem khăn mặt đắp lên hai mắt của mình xong nhẹ nhàng dựa vào giường.
Thấy cô nằm như vậy Lục Thần mới chậm rãi mở miệng giải thích: "Chuyện của mẹ là khi anh điều tra Thành Dân Sơn mới biết được, anh không nói cho em là vì anh không biết nói thế nào với em, với lại anh cũng không muốn cho em biết." Anh thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng cô như bây giờ, có một số chuyện không nên biết không hẳn là không tốt.
Ôn Hoàn cắn mạnh môi mình, mắt vẫn còn bị khăn ấm che kín.
Lục Thần nhìn cô tiếp tục nói: "Có thể ở trong mắt em sự thật năm đó đối với em rất quan trọng nhưng với anh mà nói, tâm trạng của em với anh còn quan trọng hơn. Kể từ ngày chúng ta kết hôn trở đi anh đã tự nói với mình, em là người phụ nữ của anh, cả đời này anh phải chú ý che chở cho em, không để cho em bị chút xíu tổn thương nào, anh không mong muốn nhất chính là nhìn thấy nước mắt trên mặt của em."
Ôn Hoàn nghe anh nói vậy càng cắn môi mạnh hơn, thậm chí các đầu ngón tay cũng bắt đầu nắm chặt lại.
Lục Thần đều nhìn thấy hết những biểu hiện của cô, cúi người thấp xuống lấy chiếc khăn mặt đang đắp ở trên mắt cô ra rồi nhìn chăm chú vào ánh mắt vẫn còn hơi run rẩy của cô, cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô, thấp giọng nói lời xin lỗi: "Bà xã à, anh xin lỗi."
Ôn Hoàn chậm rãi mở mắt ra, cô đâu có trách anh mà chỉ trách bản thân mình, oán hận trong lòng cũng không phải do anh tạo ra. Cô lắc đầu giơ tay lên vòng quanh cổ anh, song lại có chút muốn khóc, mắt và mũi bắt đầu đỏ lên có cảm giác hơi nóng.
Thấy vậy Lục Thần khẽ cười đưa tay xoa nhẹ mặt cô đầy vẻ yêu thương, chăm chú nhìn cô nói: "Đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp."
Ôn Hoàn nghẹn ngào, mắt bình tĩnh nhìn lại mắt anh hỏi: "Không xinh đẹp thì anh sẽ không muốn em nữa sao?"
Lục Thần lắc đầu nhìn cô thề: "Vĩnh viễn không bao giờ." Vợ của anh đời này chỉ có một người đó chính là Ôn Hoàn.
Ôn Hoàn cúi đầu bật cười, tay ôm thật chặt lấy cổ anh, nói ở bên tai anh: "Ông xã, xin lỗi, không phải em cố ý muốn nổi giận với anh mà chỉ là trong lòng rất khó chịu nên mới..." Ôn Hoàn nói nhưng lại không thể nó tiếpi nữa, chỉ cần nghĩ đến trong lòng vẫn rất khó chịu.
Lục Thần gật đầu, bàn tay không ngừng vuốt tóc cô, khẽ thấp giọng nói: "Anh biết, anh đều biết." Giống như dỗ dành một đứa bé, kiên trì một lần lại thêm một lần nữa.
Cả đêm Ôn Hoàn nằm ở trong lòng Lục Thần một chút buồn ngủ cũng không có. Lục Thần ôm cô, tay không ngừng khẽ vỗ về lưng của cô, từ đầu tới cuối đều không dừng lại động tác.
Sáng hôm sau thậm chí trời còn chưa sáng Lục Thần đã rời giường, nhưng anh không đi vào phòng vệ sinh mà cầm điện thoại di động đi tới ban công.
Ôn Hoàn không nghe được anh ở bên ngoài ban công nói cái gì những cũng đoán được một ít, nhìn thoáng qua tập tài liệu anh đặt ở đầu giường, có lẽ đây chính là lúc lấy lại công bằng cho nhà họ Ôn và mẹ.
Ba Lục và mẹ Lục ở đây không lâu lắm, chưa tới hai ngày đã dẫn theo Lục Viện cùng trở về thành phố A. Trước khi bọn họ rời đi Lạc Hướng Đông kia dường như vẫn còn chưa hết hy vọng, đúng lúc Lục Viện và ba Lục chuẩn bị rời đi thì lại tới phía trước căn hộ của Lục Thần, thấy Lục Viện và ba Lục mẹ Lục từ bên trong đi ra liền vội vàng chạy tới nói với mẹ Lục giúp anh ta khuyên nhủ Lục Viện, đừng để cho cô ấy đòi ly hôn.
Nhưng anh ta không ngờ chưa chờ Trương Kim Lan mở miệng, Lục Lâm Phong đứng ở bên cạnh đã tuôn một tràng giáo huấn dạy dỗ anh ta, cuối cùng còn nói rõ cho anh ta biết Lục Viện và anh ta nhất định phải ly hôn, không thể thương lượng khác được.
Ôn Hoàn thấy dáng vẻ Lạc Hướng Đông cô đơn tĩnh mịch, nhưng kết quả ngày hôm nay đều là do chính anh ta tạo ra chứ chẳng phải ai khác. Có những thứ lúc có được lại không biết trân trọng bảo vệ đến khi làm tổn thương trái tim người khác mà vẫn còn muốn nắm chặt thứ tình cảm đó trong tay thì dù có nói nhiều thế nào đi nữa cũng sẽ trở nên vô ích, không còn tác dụng , có một số việc không thể quay về như lúc trước được nữa.
Sau khi Lục Viện rời khỏi thỉnh thoảng Văn Phong cũng có gọi điện tới hỏi thăm tin tức của Lục Viện, anh ta cũng không nói nhiều nhưng hầu như tất cả lời nói đều tập trung về Lục Viện.
Ôn Hoàn không biết Lục Thần giao chuyện này cho ai nhưng rất nhanh đã có kết quả, thậm chí còn bị phơi bày ở trên mạng, nói là Thành Dân Sơn bị kỷ luật để điều tra chuyện trước đây. Kể từ lúc những tin tức ít ỏi bị lộ ở trên mạng, đã có rất nhiều các trang báo mạng khác không biết tìm kiếm được tư liệu ở nơi nào đã phơi bày hết chuyện của Thành Dân Sơn ra ngoài, nào là lạm dụng chức quyền, nào là sở hữu bao nhiêu căn hộ đều bị tung hết ra.
Sau khi một loạt tin tức bị đưa ra ngoài ánh sáng, thậm chí có người bắt đầu lật lại những chuyện trước kia, còn lật tới cả vụ của ba Ôn Hoàn, có người đặt nghi vấn chuyện của ba Ôn Hoàn năm đó bị người ta tố cáo liệu có phải quỷ kế của thư ký thị trưởng Thành Dân Sơn hay không.
Cũng bởi vì liên quan tới Thành Dân Sơn, trên mạng bắt đầu có người nghiêm túc nghiên cứu vụ án của ba Ôn Hoàn trước đây, mọi người bắt đầu nghi ngờ chuyện kia có phải có chút kỳ lạ hay không, thậm chí mọi người còn không rõ vì sao lúc đó ba Ôn Hoàn đang bị thẩm vấn vẫn còn chưa có kết quả thì đã nhảy lầu.
Có một số việc không qua nổi những phân tích sâu, càng phân tích thêm thì sẽ càng bị bới móc ra nhiều nghi vấn hơn, mà bây giờ chính là thời đại tin tức online, bởi vì áp lực của cư dân mạng nên các ngành phải đứng ra điều tra lại vụ án năm đó một lần nữa.
Hôm nay Ôn Hoàn và mẹ phơi nắng ở trên ban công, mấy ngày hôm nay mẹ dường như đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, mặc dù có lúc không nhớ rõ Ôn Hoàn nhưng thỉnh thoảng cũng nhận ra cô, chẳng qua là ký ức của bà còn rối loạn, cho rằng vẫn đang sống cuộc sống lúc trước ba Ôn chưa rời đi.
Vào lúc này Thành Việt gọi điện thoại tới, Ôn Hoàn cầm điện thoại di động nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, mãi ở lần thứ hai Thành Việt gọi tới cô mới bắt máy. Nghĩ tới những lời Tưởng Tuệ Phương nói lúc trước, cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, nói qua điện thoại: "A lo" Cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên nhã nhặn với Thành Việt.
Bên kia đầu dây Thành Việt dường như vẫn còn vướng mắc điều gì mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tiểu Hoàn, có thể ra ngoài gặp mặt được không?"
Ôn Hoàn cắn môi, tay cầm điện thoại tăng thêm sức một chút, mãi sau mới nói: "Không càn, anh có chuyện gì thì cứ nói luôn ở trong điện thoại đi."
Giống như đã dự đoán trước được cô sẽ từ chối nên Thành Việt bên kia cũng không quá kiên trì mà cầm điện thoại hỏi: "Chỗ tài liệu kia là em đưa lên sao?"
Anh ta cũng không nói trắng ra nhưng Ôn Hoàn rất rõ anh ta đang nói cái gì nên không che che giấu giấu phủ nhận mà nói ngay: "Đúng vậy."
"Ha ha..." Bên kia điện thoại Thành Việt cười đau khổ, một lúc sau mới hỏi Ôn Hoàn: "Tiểu Hoàn, em nói nếu trước đây không xảy ra chuyện này thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?"
Ôn Hoàn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm điện thoại khẽ cắn môi, lúc sau mới bình thản mở miệng nói: "Trên thế giới này không có nếu như, phải xảy ra đều đã xảy ra rồi." Nếu biết rõ bọn cũng không thể quay lại nữa, cần gì phải lăn tăn, cô thực sự không có thói quen nhìn lại, nếu đã bỏ qua thì chỉ có thể nói bọn họ có duyên nhưng không có phận, không thể trách cứ ai được.
Nghe vậy, Thành Việt bên kia có phần miễn cưỡng cười: "Đúng vậy, xảy ra đã xảy ra rồi, bây giờ em cũng đã là vợ của người khác, anh không còn cơ hội nữa..." Anh thật sự hận, rất hận, hận ông trời cố ý đùa cợt, anh thật sự yêu cô nhưng bắt đầu từ sáu năm trước đã không còn cơ hội.
Ôn Hoàn không nói gì mà chỉ cầm điện thoại nhìn bầu trời xa xăm, trước đây cô cũng đã từng nghĩ rằng bọn họ sẽ sống với nhau hạnh phúc cả đời nhưng mọi việc không theo như ý nguyện, bọn họ đã chia tay. Trước đây cô cũng chẳng tin vào số phận nhưng từ lúc gắp được Lục Thần, cô bắt đầu thay đổi suy nghĩ rằng trên thế giới này thật sự có cái gọi là số phận, trải qua các loại đau khổ, đủ loại không như ý, có lẽ ông trời đã để cho cô được gặp Lục Thần.
Có thể cô đã từng vì mất đi Thành Việt mà đau khổ một thời gian nhưng đó là chuyện đã qua, bây giờ trong lòng cô không hề có Thành Việt mà chỉ có Lục Thần. Vì cô rất rõ, sau này người đàn ông cùng cô đi hết quãng đường chính là Lục Thần, anh sẽ cho cô cái ôm, cánh tay rắn chắc để cô có thể dựa vào.
Bên kia điện thoại Thành Việt cũng im lặng không nói gì, lúc sau mở miệng trong giọng nói nghe thấy có sự cô đơn: "Tiểu Hoàn, nếu như bảo em buông tha cho ba anh, em có đồng ý không?" Thực ra đối với vấn đề này trong lòng anh đã sớm có đáp án nhưng dù biết anh và cô không thể anh vẫn muốn chính miệng hỏi cô một câu.
"Không." Ôn Hoàn từ chối, giọng điệu không có bất kỳ sự nhún nhường nào, thái độ kiên quyết mà lại thẳng thắn.
"Ha ha. . ." Thành Việt khẽ cười, nói qua điện thoại: "Đúng vậy, sao có thể đồng ý chứ, trước đây ông ấy đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy."
Ôn Hoàn không nói gì, tay nắm chặt điện thoại đồng thời quay đầu nhìn mẹ ngồi ở trên ghế.
"Tiểu Hoàn, hình như anh vẫn luôn nợ em ba chữ."
Cách điện thoại Ôn Hoàn bình thản hỏi: "Chữ gì?"
"Thật xin lỗi..." Ba chữ này anh vẫn luôn muốn nói với cô, không phải chỉ bởi vì tình cảm giữa bọn họ mà anh cũng muốn thay ba anh nói lời xin lỗi chân thành tới toàn bộ người nhà họ Ôn.
Ôn Hoàn khẽ cắn môi, gật đầu nói: "Em tiếp nhận."
Nghe Ôn Hoàn nói vậy, Thành Việt bên kia dường như khóc, qua điện thoại giọng nói trở nên có phần run rẩy: "Cảm ơn."
Ôn Hoàn cũng không nói gì, không hiểu sao mũi hơi cay cay, ngẩng đầu để cho mình nhìn bầu trời, mạnh mẽ ép lui ý chí muốn khóc.
Im lặng một hồi Thành Việt mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Anh ta có đối tốt với em không?..."
Cũng không chỉ đích danh là ai nhưng hai người đều hiểu đó chính là Lục Thần.
Ôn Hoàn gật đầu, nói với Thành Việt: "Tốt, bọn em vẫn luôn tốt."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. . ." Thành Việt vừa nói vừa cười nhưng nụ cười trên mặt kia chỉ có chính anh ta mới rõ có bao nhiêu cay đắng.
Hai người cầm điện thoại im lặng một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng không ai nói lời tạm biệt mà lẳng lặng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Ôn Hoàn từ từ nhắm mắt lại ngẩng đầu lên cao rất lâu, lúc sau mới bỏ điện thoại vẫn còn hơi nóng trong tay vào túi, khóe miệng hơi nhếch lên cho mình một nụ cười rực rỡ.
Có lẽ do chuyện trên mạng quá lớn cộng thêm những tài liệu Ôn Hoàn đưa lên kia vô cùng đầy đủ để chứng minh trong lúc Thành Dân Sơn đương chức đã lợi dụng chức vụ trong tay chiếm được bao nhiêu tiền tài cho nên kỷ luật không bao lâu liền giáng chức. Chức vụ của Thành Dân Sơn bị bãi bỏ, cùng ngày bị đưa đến cơ quan tư pháp tiến hành tạm giữ, nhưng vì bản án dính dáng đến nhiều người và chuyện nên buổi thẩm vẫn công khai còn phải một thời gian nữa. Nhưng vì trông thấy tình hình trên mạng đang sục sôi bàn tán cho nên cấp trên đã công khai phát biểu nói rõ về chuyện của Thành Dân Sơn, mặt khác sẽ tuyệt đối nghiêm minh xử lý công bằng điều tra vụ nhảy lầu của thị trưởng Ôn sáu năm trước, sau khi có kết quả sẽ thông báo trực tiếp ở trên mạng cho mọi người biết.
Mọi chuyện xem như là đã có cái kết viên mãn, mặc dù kết quả phán quyết của Thành Dân Sơn vẫn chưa ban ra nhưng cô tin tưởng ngày đó sẽ không xa.
Lục Thần vẫn bận rộn chuyện huấn luyện như trước nhưng vẫn cố gắng đều đặn hai ngày về nhà một lần, có thêm thời gian ở bên cạnh cô hơn.
Ôn Hoàn từ sau khi chuyện của ba bị lộ ra ngoài đã không còn nhận công việc nữa, về vấn đề hợp đồng chị Lynda cũng không nhắc lại. Sau này Ôn Hoàn xem TV mới biết được hóa ra trước đây vai mà chị Lynda chuẩn bị cho mình cuối cùng đã phân cho Tiểu Lâm, mà nhìn những chương trình và các buổi họp báo của Tiểu Lâm không khó nhận ra chị Lynda đã chuẩn bị bồi dưỡng cho Tiểu Lâm như thế nào.
Thực ra cô cũng không buồn để ý tới những điều này, với lại trong khoảng thời gian này mỗi ngày không phải họp báo hay tham dự chương trình đối với cô mà nói còn thoải mái hơn, thêm vào đó tình hình gần đây của mẹ đã khả quan hơn lúc trước rất nhiều, tuy rằng ký ức vẫn còn lộn xộn nhưng dần dần bà đã bắt đầu nhận ra từng chút một, biết cô, bác Trương và cả Lục Thần.
Cô không dám đòi hỏi xa xôi mà chỉ cần mẹ khá hơn một chút, thậm chí có lúc còn không muốn mẹ nhớ tới quãng thời gian đau khổ trong quá khứ kia, nếu vậy mẹ sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc, như vậy cũng chẳng có gì là không tốt.
Đang nghĩ vậy, cánh cửa ở phía sau bị người gõ, bác Trương mở cửa đi vào hỏi cô: "Buổi tối cá định làm thế nào, hấp hay là kho tàu?"
Ôn Hoàn gần như không cần nghĩ mà nói ngay: "Kho tàu đi, Lục Thần anh ấy thích ăn thịt kho tàu."
"Được, bác ra ngoài chuẩn bị bữa tối, có chuyện gì gọi bác." Bác Trương vừa nói vừa xoau người chuẩn bị rời đi, lúc rời khỏi không quên giúp cô đóng cửa lại.
Ôn Hoàn cúi đầu nhìn bụng mình, cái bụng vẫn còn bằng phẳng chưa nhìn ra được gì nhưng bên trong lại chứa đựng một sinh mệnh mới, hai ngày trước lúc cô đi kiểm tra biết được, chính là con của cô và Lục Thần.
Lục Thần vì mấy ngày hôm trước phải chuẩn bị cho buổi huấn luyện đặc biệt nên không về nhà, vì vậy vẫn chưa biết, nhưng lúc trưa có điện thoại về nói buổi tối sẽ trở về.
Nghĩ tới buổi tối nói cho Lục Thần biết cô đã có thai anh sẽ có biểu cảm như thế nào Ôn Hoàn lại bắt đầu có chút chờ mong. Mang theo nụ cười, tay nhẹ nhàng đặt ở trên bụng của mình, mắt nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình bình tĩnh cũng rất hạnh phúc...
Hoàn
/73
|