Mặt đất bằng phẳng, núi Himalaya bao quanh. Từng ngọn núi gom lại thành cụm, núi non trùng điệp, từng ngọn núi Tuyết dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng bàn bạc, trước mắt như mở ra một bức tranh trải dài. Lâm Vĩ Ba chỉ vào dãy núi kia nói, đó chính là ngọn Everest, bởi cách quá xa, ngọn Everest thoạt nhìn giống như đứa trẻ ba tuổi nhưng Đường Tiểu Mễ lại không nhận ra tòa núi nào mới là ngọn núi chính.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, bánh xe gập ghềnh không ngừng nhún nhảy. Bầu trời càng lúc càng sáng sủa, da trời xanh ngắt, không hề có một áng mây, dãy núi nơi xa xa càng thêm rõ ràng.
"Nhìn kìa! Chính là nó!" xe dừng lại theo ngón tay chỉ trỏ của người dân Tạng, Đường Tiểu Mễ nhìn thấy ngọn Everest hình Kim Tự Tháp đột nhiên ở trước mắt, nàng nhìn chăm chú màu xanh lam dưới ngọn Everest. Toàn thân ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, trong vắt, trắng ngần, như một khối thủy tinh hình cái chùy khổng lồ đứng lặng yên bên cạnh, có một không hai, mấy ngọn núi kề bên cũng mất đi khí thế, yên ổn đứng hai bên.
Từ phía xa đã trông thấy toàn cảnh ngọn Everest, làm cho Đường Tiểu Mễ rất ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy biết ơn ông trời đã đem đến vận may cho bọn hắn. Có lẽ, là do nàng đã chân thành ước nguyện, mà tặng thưởng cho nàng một cảnh sắc tươi đẹp.
Trải qua mấy giờ lắc lư, bọn họ mới đi tới dưới chân ngọn Everest. Chùa Nhung Bố là ngôi chùa cao nhất thế giới, được công nhận là vị trí tốt nhất nhìn lên đỉnh Everest. Từ phía nam chùa Nhung Bố nhìn ra xa, tận cùng thung lũng, có một ngọn núi hình chóp nhô lên, xông thẳng lên trời, tuyết trắng phau phau che lấp cả ngọn núi, dường như bao phủ trong làn áo bạc thần thánh ngạo nghễ cao chót vót, khí thế mạnh mẽ như một Quân vương. Vì ngọn núi Everest cách đây rất gần, bọn họ lại đi thêm 10 km.
Dọc theo chùa Nhung Bố, núi tuyết tan chảy, đá vụn đầy đất, đường đi khó khăn khác thường, trong xe Đường Tiểu Mễ bị chấn động ngã trái, ngã phải mắt nổ đom đóm, Lâm Vĩ Ba thấy thế, liền một tay ôm lấy nàng, ổn định thân hình, trong lòng Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút lúng túng, cũng không tiện nói gì, dọc theo con đường này, thật may là có hắn.
Trên con đường như vậy vẫn có khách đi vai đeo ba lô đi bộ. Gặp một số người nước ngoài, mặc ăn mặc gọn gàng, lưng đeo ba lô lớn, nhảy tới, nhảy lui trên tảng đá ở bờ sông. Làn da trắng của bọn họ phơi nắng đỏ bừng, bước chân vững chắc có lực. Đường Tiểu Mễ âm thầm thán phục, nơi này là Cao Nguyên cao hơn 1.000 m. Lái xe không hợp, Đường Tiểu Mễ khâm phục nhìn nhóm khách đeo ba lô vẫy tay chào.
Nơi dừng chân nghỉ ngơi ở ngọn núi Everest thật ra là một vùng thung lũng bằng phẳng, có người leo núi dựng lên mấy cái lều màu sắc sặc sỡ, bên đường lập một khối đá bia có khắc cao độ. Sau khi xuống xe Lâm Vĩ Ba dắt Đường Tiểu Mễ đi lòng vòng chỗ đóng doanh trại, thấy không bị phản ứng Cao Nguyên, mới đem nàng leo lên sườn núi.
Leo nhanh đến đỉnh dốc, hai người không ngờ cũng thở hồng hộc. Đứng đón gió lên đỉnh dốc, Đường Tiểu Mễ chợt thấy sự khó thở, Lâm Vĩ Ba ôm lấy nàng vội vàng quay lưng lại ngồi ở nơi tránh gió há mồm thở dốc, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ cảm nhận rõ ràng không khí loãng của Cao Nguyên, tim đập loạn không dứt. Chốc lát, sau khi thích ứng, nàng lại đứng lên đỉnh dốc đón gió, đoàn leo núi với các biểu ngữ và các ngọn cờ phát ra tiếng soạt soạt bên tai.
Lâm Vĩ Ba đứng sóng vai bên cạnh nàng cùng nhìn xung quanh ngọn núi. Đường Tiểu Mễ chợt nhớ tới ngày trước, nàng từng có một nguyện vọng, cùng người yêu đứng trên ngọn núi cao nhất để thề nguyện, chẳng qua, hôm nay nàng một thân một mình, liếc mắt nhìn Lâm Vĩ Ba, trong lòng có chút buồn bã, nàng chợt rất muốn ở nơi trên ngọn Everest này réo gọi tên của Phó Thụy Dương, dường như, làm như vậy mới có thể giảm đi một chút nhớ nhung.
Gió ào áo gào thét, Lâm Vĩ Ba đột nhiên đưa tay ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực, Đường Tiểu Mễ đầu óc “oanh” một tiếng, theo bản năng muốn đẩy ra nhưng Lâm Vĩ Ba lại gia tăng sức lực trong tay.
bắt đầu trở về thành phố N thôi, xem cuộc chiến tranh giành cháu dâu của "Lâm gia" và "Phó gia"
Xe tiếp tục chạy về phía trước, bánh xe gập ghềnh không ngừng nhún nhảy. Bầu trời càng lúc càng sáng sủa, da trời xanh ngắt, không hề có một áng mây, dãy núi nơi xa xa càng thêm rõ ràng.
"Nhìn kìa! Chính là nó!" xe dừng lại theo ngón tay chỉ trỏ của người dân Tạng, Đường Tiểu Mễ nhìn thấy ngọn Everest hình Kim Tự Tháp đột nhiên ở trước mắt, nàng nhìn chăm chú màu xanh lam dưới ngọn Everest. Toàn thân ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, trong vắt, trắng ngần, như một khối thủy tinh hình cái chùy khổng lồ đứng lặng yên bên cạnh, có một không hai, mấy ngọn núi kề bên cũng mất đi khí thế, yên ổn đứng hai bên.
Từ phía xa đã trông thấy toàn cảnh ngọn Everest, làm cho Đường Tiểu Mễ rất ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy biết ơn ông trời đã đem đến vận may cho bọn hắn. Có lẽ, là do nàng đã chân thành ước nguyện, mà tặng thưởng cho nàng một cảnh sắc tươi đẹp.
Trải qua mấy giờ lắc lư, bọn họ mới đi tới dưới chân ngọn Everest. Chùa Nhung Bố là ngôi chùa cao nhất thế giới, được công nhận là vị trí tốt nhất nhìn lên đỉnh Everest. Từ phía nam chùa Nhung Bố nhìn ra xa, tận cùng thung lũng, có một ngọn núi hình chóp nhô lên, xông thẳng lên trời, tuyết trắng phau phau che lấp cả ngọn núi, dường như bao phủ trong làn áo bạc thần thánh ngạo nghễ cao chót vót, khí thế mạnh mẽ như một Quân vương. Vì ngọn núi Everest cách đây rất gần, bọn họ lại đi thêm 10 km.
Dọc theo chùa Nhung Bố, núi tuyết tan chảy, đá vụn đầy đất, đường đi khó khăn khác thường, trong xe Đường Tiểu Mễ bị chấn động ngã trái, ngã phải mắt nổ đom đóm, Lâm Vĩ Ba thấy thế, liền một tay ôm lấy nàng, ổn định thân hình, trong lòng Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút lúng túng, cũng không tiện nói gì, dọc theo con đường này, thật may là có hắn.
Trên con đường như vậy vẫn có khách đi vai đeo ba lô đi bộ. Gặp một số người nước ngoài, mặc ăn mặc gọn gàng, lưng đeo ba lô lớn, nhảy tới, nhảy lui trên tảng đá ở bờ sông. Làn da trắng của bọn họ phơi nắng đỏ bừng, bước chân vững chắc có lực. Đường Tiểu Mễ âm thầm thán phục, nơi này là Cao Nguyên cao hơn 1.000 m. Lái xe không hợp, Đường Tiểu Mễ khâm phục nhìn nhóm khách đeo ba lô vẫy tay chào.
Nơi dừng chân nghỉ ngơi ở ngọn núi Everest thật ra là một vùng thung lũng bằng phẳng, có người leo núi dựng lên mấy cái lều màu sắc sặc sỡ, bên đường lập một khối đá bia có khắc cao độ. Sau khi xuống xe Lâm Vĩ Ba dắt Đường Tiểu Mễ đi lòng vòng chỗ đóng doanh trại, thấy không bị phản ứng Cao Nguyên, mới đem nàng leo lên sườn núi.
Leo nhanh đến đỉnh dốc, hai người không ngờ cũng thở hồng hộc. Đứng đón gió lên đỉnh dốc, Đường Tiểu Mễ chợt thấy sự khó thở, Lâm Vĩ Ba ôm lấy nàng vội vàng quay lưng lại ngồi ở nơi tránh gió há mồm thở dốc, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.
Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Mễ cảm nhận rõ ràng không khí loãng của Cao Nguyên, tim đập loạn không dứt. Chốc lát, sau khi thích ứng, nàng lại đứng lên đỉnh dốc đón gió, đoàn leo núi với các biểu ngữ và các ngọn cờ phát ra tiếng soạt soạt bên tai.
Lâm Vĩ Ba đứng sóng vai bên cạnh nàng cùng nhìn xung quanh ngọn núi. Đường Tiểu Mễ chợt nhớ tới ngày trước, nàng từng có một nguyện vọng, cùng người yêu đứng trên ngọn núi cao nhất để thề nguyện, chẳng qua, hôm nay nàng một thân một mình, liếc mắt nhìn Lâm Vĩ Ba, trong lòng có chút buồn bã, nàng chợt rất muốn ở nơi trên ngọn Everest này réo gọi tên của Phó Thụy Dương, dường như, làm như vậy mới có thể giảm đi một chút nhớ nhung.
Gió ào áo gào thét, Lâm Vĩ Ba đột nhiên đưa tay ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực, Đường Tiểu Mễ đầu óc “oanh” một tiếng, theo bản năng muốn đẩy ra nhưng Lâm Vĩ Ba lại gia tăng sức lực trong tay.
bắt đầu trở về thành phố N thôi, xem cuộc chiến tranh giành cháu dâu của "Lâm gia" và "Phó gia"
/191
|