Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ba và mẹ tới nơi này tìm nàng, Đường Tiểu Mễ đưa bọn họ vào nhà, rót nước trà, mặc cho bọn họ không ngừng quan sát bài biện bên trong nhà, tất cả vẫn còn nguyên hiện trạng lúc trước, phòng ốc lúc bọn họ kết hôn, bọn họ trang trí, bọn họ mua ghế mây, trên đất mỗi một viên gạch men, trên tường mỗi một chỗ trang trí, thậm chí phòng bếp kia, đều còn dấu vết trước đây bọn họ sinh hoạt, từng ly, từng tý trong ký ức lùa về.
Không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị. Đường Tiểu Mễ khom lưng trêu chọc hai vật nhỏ, không thèm quan tâm thái độ của bọn họ, nàng một mình ở đây bao nhiêu năm, cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng rất quen thuộc tất cả nơi này.
Dương Ái Hoa ho nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt: "Tiểu Mễ, con và Thụy Dương xảy ra chuyện gì?"
Đường Quốc Khánh nói tiếp: "Bây giờ bên ngoài xôn xao loan truyền, nói các con đã chia tay. Tại sao không thương lượng với chúng ta một chút?"
Ôm Gạo đứng dậy, Đường Tiểu Mễ lạnh nhạt nói: "Ban đầu quyết định đính hôn, các người có cùng con thương lượng sao?"
Một câu nói khiến Dương Ái Hoa và Đường Quốc Khánh có chút cứng họng, Dương Ái Hoa có chút phiền não: "Cái đứa nhỏ này, trước đó không phải rất tốt sao? dù gió hay mưa thế nào, làm sao không hiểu ba và mẹ quan tâm đến?"
"Tiểu Mễ, ba biết rõ Thụy Dương gần đây đã làm chuyện hồ đồ, hãy nói cho rõ mọi chuyện, người trẻ tuổi. . . . . ."
Không đợi Đường Quốc Khánh nói xong, Đường Tiểu Mễ nhìn thẳng vào ánh mắt của ông: "Cha, con và hắn đã kết thúc".
Dương Ái Hoa nhìn vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không chút để ý, Đường Kiếm mất đi, làm cho bà tâm tình không tốt, gấp đến độ chỉ ngón trỏ vào đầu Đường Tiểu Mễ: "Con nói như thế không sợ phụ lòng ông nội sao? ông sẽ hại con sao? thằng bé Thụy Dương kia mẹ xem rất tốt, nhất định là con lại bướng bỉnh". Nói xong ánh mắt Dương Ái Hoa đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đường Quốc Khánh: "Cũng tại ông làm hư! ba nếu thấy Tiểu Mễ như vậy. . . . . ."
Nói xong nghẹn ngào không nói ra lời. Dương Ái Hoa cảm giác có lỗi với ông cụ, chuyện Tiểu Mễ là nổi lo duy nhất của ông cụ, thằng bé Thụy Dương kia lúc nhìn Tiểu Mễ, trong ánh mắt đau lòng, bà thấy rất rõ, làm sao Tiểu Mễ, đứa nhỏ này lại giống bà, không nhìn thấy điểm tốt của người ta? Chuyện này, bà xác định do Tiểu Mễ càn quấy.
Nhắc tới Đường Kiếm, Đường Tiểu Mễ trong lòng đau nhói, gần như nàng gào lên: "Đúng, đều là lỗi của con, cho nên các người, ai cũng không cần biết cảm nhận của con, muốn con thương lượng với các người, lúc trước các người ly hôn có thương lượng với con chưa? Là lỗi của con, cho nên Lâm Dương không quan tâm con! Là lỗi của con, ông nội bệnh như vậy cũng không chịu nói cho con biết, ngay cả một lần cuối con cũng không nhìn thấy được! Là lỗi của con, cho nên, bây giờ hắn cũng không cần con!"
Liên tục nói ra một hơi , Đường Tiểu Mễ ngồi bệch xuống đất: "Con như vậy làm cho các người không yên lòng, các người vì con làm rất nhiều chuyện, có nghĩ tới con có cần hay không? Chú hai và Cậu hai thỏa thuận với Thụy Dương, đúng, các người đều muốn tốt cho con, đều nói không muốn thương tổn con, kết quả con không thể nhìn thấy ông nội ra đi lần cuối cùng, ngay cả việc đính hôn, cũng một mình con chẳng hay biết gì. . . . . ."
Đường Tiểu Mễ chưa từng ở trước mặt trưởng bối càn rỡ như vậy, cho tới bây giờ người khác nói cái gì, nàng đều đáp ứng, nàng rất ngoan. Nhưng bây giờ nàng ngồi dưới đất, tóc ngắn có chút xốc xếch, mắt sưng thành hột đào, trên mặt đầy nước mắt, ánh mắt có chút tan rã. Dương Ái Hoa trong lòng máy động, đây là con gái của bà a, một năm không thấy con gái, bà chưa từng chứng kiến nàng lớn lên, chưa từng nghĩ tới nàng vui vẻ hay không, may mắn, hạnh phúc không.
Cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, Dương Ái Hoa ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực, khẽ vuốt tóc của nàng, mắt, mũi ê ẩm, bà đã bỏ quên đứa con này, ôm vào trong ngực mới phát hiện nàng đúng là lớn rồi, Dương Ái Hoa nhớ lại đã ôm Tiểu Mễ như vậy dường như rất lâu rồi, khi đó Tiểu Mễ còn nhỏ, giống như cái đuôi nhỏ của bà, đi đâu cũng đi theo, quấn chặt bà. Sau khi bà bận rộn công việc ở trường học, liền đem nàng giao cho Đường Quốc Khánh, khi bà lấy lại tinh thần thì Tiểu Mễ đã không còn hôn bà nữa, bà nhớ vì chuyện này, bà đã bất bình thật lâu.
Hai mắt Đường Tiểu Mễ giống như vòi nước không van, nhào vào trong ngực Dương Ái Hoa: "Mẹ, mẹ. . . . . . Thật xin lỗi, con chỉ không muốn sống trong lừa dối lẫn nhau, mẹ, ông nội ra đi, con rất khổ sở, bây giờ con và Thụy Dương cũng xong rồi, con làm sao đây? Mẹ. . . . . . con không muốn chia tay với hắn, con không muốn, mẹ, con thích hắn, thích đến cả người đều đau. . . . . ."
Nàng ôm Dương Ái Hoa Khóc không thành tiếng, Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giống như lúc còn nhỏ, chỉ có ở trong lòng mẹ, nàng mới cảm thấy an toàn, trong lòng khổ sở, uất ức đều nói ra, nàng không thể đè nén nữa.
Đường Quốc Khánh nhìn hai người phụ nữ ngồi dưới đất ôm nhau khóc, trong lòng có chút mềm yếu, một người là con gái của ông, một người đã từng là vợ ông, các nàng rất giống nhau, lúc khóc hay cười cũng rất đẹp mắt, làm cho lòng ông đau dữ dội.
Gần như theo bản năng, Đường Quốc Khánh cúi xuống, đem hai người ôm vào trong ngực, hai cái tay đồng thời vỗ nhẹ sau lưng của hai mẹ con, Dương Ái Hoa có chút kinh ngạc, con ngươi đầy sương mù nhìn ông một cái, rồi để cho ông ôm.
Biệt thự cũ, bọn họ đã từng chung một mái nhà, ba người ôm nhau thật chặt. Đường Quốc Khánh đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai người trong ngực trước đây là trách nhiệm của ông, ông muốn bảo vệ hai người, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng thế.
Không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị. Đường Tiểu Mễ khom lưng trêu chọc hai vật nhỏ, không thèm quan tâm thái độ của bọn họ, nàng một mình ở đây bao nhiêu năm, cho dù nhắm mắt lại, nàng cũng rất quen thuộc tất cả nơi này.
Dương Ái Hoa ho nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt: "Tiểu Mễ, con và Thụy Dương xảy ra chuyện gì?"
Đường Quốc Khánh nói tiếp: "Bây giờ bên ngoài xôn xao loan truyền, nói các con đã chia tay. Tại sao không thương lượng với chúng ta một chút?"
Ôm Gạo đứng dậy, Đường Tiểu Mễ lạnh nhạt nói: "Ban đầu quyết định đính hôn, các người có cùng con thương lượng sao?"
Một câu nói khiến Dương Ái Hoa và Đường Quốc Khánh có chút cứng họng, Dương Ái Hoa có chút phiền não: "Cái đứa nhỏ này, trước đó không phải rất tốt sao? dù gió hay mưa thế nào, làm sao không hiểu ba và mẹ quan tâm đến?"
"Tiểu Mễ, ba biết rõ Thụy Dương gần đây đã làm chuyện hồ đồ, hãy nói cho rõ mọi chuyện, người trẻ tuổi. . . . . ."
Không đợi Đường Quốc Khánh nói xong, Đường Tiểu Mễ nhìn thẳng vào ánh mắt của ông: "Cha, con và hắn đã kết thúc".
Dương Ái Hoa nhìn vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không chút để ý, Đường Kiếm mất đi, làm cho bà tâm tình không tốt, gấp đến độ chỉ ngón trỏ vào đầu Đường Tiểu Mễ: "Con nói như thế không sợ phụ lòng ông nội sao? ông sẽ hại con sao? thằng bé Thụy Dương kia mẹ xem rất tốt, nhất định là con lại bướng bỉnh". Nói xong ánh mắt Dương Ái Hoa đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Đường Quốc Khánh: "Cũng tại ông làm hư! ba nếu thấy Tiểu Mễ như vậy. . . . . ."
Nói xong nghẹn ngào không nói ra lời. Dương Ái Hoa cảm giác có lỗi với ông cụ, chuyện Tiểu Mễ là nổi lo duy nhất của ông cụ, thằng bé Thụy Dương kia lúc nhìn Tiểu Mễ, trong ánh mắt đau lòng, bà thấy rất rõ, làm sao Tiểu Mễ, đứa nhỏ này lại giống bà, không nhìn thấy điểm tốt của người ta? Chuyện này, bà xác định do Tiểu Mễ càn quấy.
Nhắc tới Đường Kiếm, Đường Tiểu Mễ trong lòng đau nhói, gần như nàng gào lên: "Đúng, đều là lỗi của con, cho nên các người, ai cũng không cần biết cảm nhận của con, muốn con thương lượng với các người, lúc trước các người ly hôn có thương lượng với con chưa? Là lỗi của con, cho nên Lâm Dương không quan tâm con! Là lỗi của con, ông nội bệnh như vậy cũng không chịu nói cho con biết, ngay cả một lần cuối con cũng không nhìn thấy được! Là lỗi của con, cho nên, bây giờ hắn cũng không cần con!"
Liên tục nói ra một hơi , Đường Tiểu Mễ ngồi bệch xuống đất: "Con như vậy làm cho các người không yên lòng, các người vì con làm rất nhiều chuyện, có nghĩ tới con có cần hay không? Chú hai và Cậu hai thỏa thuận với Thụy Dương, đúng, các người đều muốn tốt cho con, đều nói không muốn thương tổn con, kết quả con không thể nhìn thấy ông nội ra đi lần cuối cùng, ngay cả việc đính hôn, cũng một mình con chẳng hay biết gì. . . . . ."
Đường Tiểu Mễ chưa từng ở trước mặt trưởng bối càn rỡ như vậy, cho tới bây giờ người khác nói cái gì, nàng đều đáp ứng, nàng rất ngoan. Nhưng bây giờ nàng ngồi dưới đất, tóc ngắn có chút xốc xếch, mắt sưng thành hột đào, trên mặt đầy nước mắt, ánh mắt có chút tan rã. Dương Ái Hoa trong lòng máy động, đây là con gái của bà a, một năm không thấy con gái, bà chưa từng chứng kiến nàng lớn lên, chưa từng nghĩ tới nàng vui vẻ hay không, may mắn, hạnh phúc không.
Cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, Dương Ái Hoa ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực, khẽ vuốt tóc của nàng, mắt, mũi ê ẩm, bà đã bỏ quên đứa con này, ôm vào trong ngực mới phát hiện nàng đúng là lớn rồi, Dương Ái Hoa nhớ lại đã ôm Tiểu Mễ như vậy dường như rất lâu rồi, khi đó Tiểu Mễ còn nhỏ, giống như cái đuôi nhỏ của bà, đi đâu cũng đi theo, quấn chặt bà. Sau khi bà bận rộn công việc ở trường học, liền đem nàng giao cho Đường Quốc Khánh, khi bà lấy lại tinh thần thì Tiểu Mễ đã không còn hôn bà nữa, bà nhớ vì chuyện này, bà đã bất bình thật lâu.
Hai mắt Đường Tiểu Mễ giống như vòi nước không van, nhào vào trong ngực Dương Ái Hoa: "Mẹ, mẹ. . . . . . Thật xin lỗi, con chỉ không muốn sống trong lừa dối lẫn nhau, mẹ, ông nội ra đi, con rất khổ sở, bây giờ con và Thụy Dương cũng xong rồi, con làm sao đây? Mẹ. . . . . . con không muốn chia tay với hắn, con không muốn, mẹ, con thích hắn, thích đến cả người đều đau. . . . . ."
Nàng ôm Dương Ái Hoa Khóc không thành tiếng, Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giống như lúc còn nhỏ, chỉ có ở trong lòng mẹ, nàng mới cảm thấy an toàn, trong lòng khổ sở, uất ức đều nói ra, nàng không thể đè nén nữa.
Đường Quốc Khánh nhìn hai người phụ nữ ngồi dưới đất ôm nhau khóc, trong lòng có chút mềm yếu, một người là con gái của ông, một người đã từng là vợ ông, các nàng rất giống nhau, lúc khóc hay cười cũng rất đẹp mắt, làm cho lòng ông đau dữ dội.
Gần như theo bản năng, Đường Quốc Khánh cúi xuống, đem hai người ôm vào trong ngực, hai cái tay đồng thời vỗ nhẹ sau lưng của hai mẹ con, Dương Ái Hoa có chút kinh ngạc, con ngươi đầy sương mù nhìn ông một cái, rồi để cho ông ôm.
Biệt thự cũ, bọn họ đã từng chung một mái nhà, ba người ôm nhau thật chặt. Đường Quốc Khánh đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai người trong ngực trước đây là trách nhiệm của ông, ông muốn bảo vệ hai người, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng thế.
/191
|