Có lúc đàn ông cũng cần một chút cảm giác an toàn. Lâm Dương nói nhiều như vậy, Đường Tiểu Mễ chỉ nhớ câu này, nàng không cho hắn cảm giác an toàn sao? Cho nên hắn mới dùng phương thức của hắn để bảo vệ nàng sao, không chỉ là hắn, còn có ông nội và những người thân yêu của nàng.
"Nếu như lúc đầu em nói cho anh biết tình cảm của em với anh, có phải anh sẽ chấp nhận cùng nhau giải quyết vấn đề?" Đường Tiểu Mễ ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn Lâm Dương. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đường Tiểu Mễ, hắn hơi kinh ngạc, gật đầu một cái, ánh mắt kiên định: "Nếu là như vậy, anh nhất định sẽ không rời bỏ em đi".
Dường như Đường Tiểu Mễ không nhìn thấy chân tình trong mắt Lâm Dương, nàng có chút chán nản, hắn không phải là Lâm Dương, cho tới bây giờ nàng không thể nhìn ra tâm tình của hắn, hắn dối gạt nàng đâu chỉ một chuyện? Nàng đã nói phải tin tưởng hắn nhưng phải tin như thế nào đây?
Lâm Dương nhìn Đường Tiểu Mễ đang chìm vào suy tư, trong lòng nghe cay đắng, cử động của nàng rất quen thuộc, làm sao hắn không biết bây giờ nàng đang nghĩ tới một người khác? Nhớ tới người đàn ông kia, lần đầu tiên Lâm Dương nhìn thấy thì biết rõ rất nguy hiểm, dã tâm trong ánh mắt của người đàn ông đó lộ ra không thể nghi ngờ, tham muốn giữ lấy, lúc nhìn Đường Tiểu Mễ không cần che giấu.
"Tiểu Mễ, có rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình tự tranh thủ, một mình suy nghĩ lung tung vĩnh viễn không biết được sự thực như thế nào". Lâm Dương nhìn vào ánh mắt nàng. Đường Tiểu Mễ nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng nàng đè nén quá nhiều vấn đề, mong đợi nhìn Lâm Dương: "Nếu như kết quả em không đủ sức chịu đựng thì sao?".
Lâm Dương cười khẽ: "Em thật đúng là không chút thay đổi, không cố gắng, vĩnh viễn không biết kết quả thế nào". Giống như hắn, nếu như ban đầu tranh thủ một chút, hắn có thể quang minh chính đại yêu cô gái trước mặt này mà không phải ngồi đây nhìn nàng vì một người đàn ông khác mà phiền não.
Có chút bối rối đứng dậy, lấy điện thoại di động trong giỏ xách, dường như quyết định điều gì, Đường Tiểu Mễ cười cười nói với Lâm Dương: "Sư huynh, em đi trước, cám ơn anh". Nói xong vội vàng chạy đi. Lâm Dương nhìn bóng lưng Đường Tiêu Mễ đi xa, trong lòng tràn đầy chua xót, trái tim bỗng dưng đau nhói, hắn còn có tư cách gì để nàng yêu hắn? Còn có ai đáng thương hơn hắn sao? Đem người mình yêu dâng cho người đàn ông khác.
Trong quán bar DL, Phó Thụy Dương lắc lắc chất lỏng màu vàng trong ly, tiếng viên đá va chạm kêu lách cách, trong đôi mắt đen tràn đầy lạnh lùng. Một ly, hai ly, ba ly, Phó Thụy Dương khổ sở nhắm mắt lại, tại sao càng ngày càng tỉnh táo? Trong đầu đều là hình ảnh của nàng và Lâm Dương ngồi chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, bọn họ đang nói cái gì? Sao bọn họ ở chung một chỗ? tại sao nàng không nhận điện thoại?
"Vincent, đừng uống nữa". Đỗ Thủy Tâm đoạt lấy cái ly trong tay Phó Thụy Dương, nàng đến DL đã nhìn thấy Phó Thụy Dương ở chỗ này uống rượu. Phó Thụy Dương nhàn nhạt liếc Đỗ Thủy Tâm một cái: "Không phải đi nước Anh sao?"
"Bà nội ngã bệnh, em muốn ở lại chăm sóc bà". Đỗ Thủy Tâm rót cho mình một ly rượu, đó là người thân duy nhất của nàng.
"Cần giúp một tay không?" Hắn biết tình trạng gia đình Đỗ Thủy Tâm, tự nhiên nhớ tới Đường Kiếm, nhớ tới Đường Tiểu Mễ, trong ngực một hồi hít thở không thông.
Đỗ Thủy Tâm lắc đầu một cái: "Em có thể tự lo". Hớp một ngụm rượu, dường như nghĩ đến việc gì, cười cười nói, "Vị hôn thê của anh, ánh mắt không tệ".
Nhớ tới Đường Tiểu Mễ đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định "Thụy Dương đã không còn là Vincent nữa rồi". Đường Tiểu Mễ như vậy, khó trách hắn yêu thương nàng.
Đỗ Thủy Tâm cảm thấy mình đã quan sát Đường Tiểu Mễ rất tỉ mỉ, cũng nghe ngóng rất nhiều nhưng vẫn nhìn không thấu nàng, cô ấy tự bảo vệ mình quá tốt, sợ là lần này Vincent đá trúng thiết bản rồi nhưng ai nói đây không phải là cơ hội của nàng?
"Em đã gặp qua nàng?" đôi mắt Phó Thụy Dương khẽ nheo lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Thủy Tâm.
"Cô ấy không nói với anh sao?" Đỗ Thủy Tâm chau chau mày, "Vincent, anh giấu cô ấy kỹ như vậy, em đương nhiên muốn biết cô ấy là dạng người gì".
Phó Thụy Dương nắm chặt cái ly: "Nàng biết em là. . . . . ."
Không đợi Phó Thụy Dương nói xong, Đỗ Thủy Tâm cười nói: "Cô ấy là một cô gái rất thông minh".
Nàng biết, nàng biết sự tồn tại của Đỗ Thủy Tâm, nàng biết quá khứ của hắn nhưng tại sao, tại sao không hỏi hắn? Nàng không để ý quá khứ của hắn chút nào sao? Phó Thụy Dương đột nhiên cảm thấy trái tim đau dữ dội, chưa từng đau đớn như vậy.
Nàng xa cách, nàng kháng cự, nàng cười với Lâm Dương, tất cả chỉ có một nguyên nhân, nàng không quan tâm hắn.
Whisky cay nồng trôi vào cổ họng, Phó Thụy Dương cảm giác tay của hắn cũng bắt đầu run, hắn và nàng, vốn là hắn yêu đơn phương sao?

aiz, PTD này lại tiếp tục phạm sai lầm, rất là không thể tha thứ được...ặc, ặc, tự làm tự chịu
"Nếu như lúc đầu em nói cho anh biết tình cảm của em với anh, có phải anh sẽ chấp nhận cùng nhau giải quyết vấn đề?" Đường Tiểu Mễ ánh mắt sáng lên, mong đợi nhìn Lâm Dương. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đường Tiểu Mễ, hắn hơi kinh ngạc, gật đầu một cái, ánh mắt kiên định: "Nếu là như vậy, anh nhất định sẽ không rời bỏ em đi".
Dường như Đường Tiểu Mễ không nhìn thấy chân tình trong mắt Lâm Dương, nàng có chút chán nản, hắn không phải là Lâm Dương, cho tới bây giờ nàng không thể nhìn ra tâm tình của hắn, hắn dối gạt nàng đâu chỉ một chuyện? Nàng đã nói phải tin tưởng hắn nhưng phải tin như thế nào đây?
Lâm Dương nhìn Đường Tiểu Mễ đang chìm vào suy tư, trong lòng nghe cay đắng, cử động của nàng rất quen thuộc, làm sao hắn không biết bây giờ nàng đang nghĩ tới một người khác? Nhớ tới người đàn ông kia, lần đầu tiên Lâm Dương nhìn thấy thì biết rõ rất nguy hiểm, dã tâm trong ánh mắt của người đàn ông đó lộ ra không thể nghi ngờ, tham muốn giữ lấy, lúc nhìn Đường Tiểu Mễ không cần che giấu.
"Tiểu Mễ, có rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình tự tranh thủ, một mình suy nghĩ lung tung vĩnh viễn không biết được sự thực như thế nào". Lâm Dương nhìn vào ánh mắt nàng. Đường Tiểu Mễ nhất thời có chút hoảng hốt, trong lòng nàng đè nén quá nhiều vấn đề, mong đợi nhìn Lâm Dương: "Nếu như kết quả em không đủ sức chịu đựng thì sao?".
Lâm Dương cười khẽ: "Em thật đúng là không chút thay đổi, không cố gắng, vĩnh viễn không biết kết quả thế nào". Giống như hắn, nếu như ban đầu tranh thủ một chút, hắn có thể quang minh chính đại yêu cô gái trước mặt này mà không phải ngồi đây nhìn nàng vì một người đàn ông khác mà phiền não.
Có chút bối rối đứng dậy, lấy điện thoại di động trong giỏ xách, dường như quyết định điều gì, Đường Tiểu Mễ cười cười nói với Lâm Dương: "Sư huynh, em đi trước, cám ơn anh". Nói xong vội vàng chạy đi. Lâm Dương nhìn bóng lưng Đường Tiêu Mễ đi xa, trong lòng tràn đầy chua xót, trái tim bỗng dưng đau nhói, hắn còn có tư cách gì để nàng yêu hắn? Còn có ai đáng thương hơn hắn sao? Đem người mình yêu dâng cho người đàn ông khác.
Trong quán bar DL, Phó Thụy Dương lắc lắc chất lỏng màu vàng trong ly, tiếng viên đá va chạm kêu lách cách, trong đôi mắt đen tràn đầy lạnh lùng. Một ly, hai ly, ba ly, Phó Thụy Dương khổ sở nhắm mắt lại, tại sao càng ngày càng tỉnh táo? Trong đầu đều là hình ảnh của nàng và Lâm Dương ngồi chung một chỗ chuyện trò vui vẻ, bọn họ đang nói cái gì? Sao bọn họ ở chung một chỗ? tại sao nàng không nhận điện thoại?
"Vincent, đừng uống nữa". Đỗ Thủy Tâm đoạt lấy cái ly trong tay Phó Thụy Dương, nàng đến DL đã nhìn thấy Phó Thụy Dương ở chỗ này uống rượu. Phó Thụy Dương nhàn nhạt liếc Đỗ Thủy Tâm một cái: "Không phải đi nước Anh sao?"
"Bà nội ngã bệnh, em muốn ở lại chăm sóc bà". Đỗ Thủy Tâm rót cho mình một ly rượu, đó là người thân duy nhất của nàng.
"Cần giúp một tay không?" Hắn biết tình trạng gia đình Đỗ Thủy Tâm, tự nhiên nhớ tới Đường Kiếm, nhớ tới Đường Tiểu Mễ, trong ngực một hồi hít thở không thông.
Đỗ Thủy Tâm lắc đầu một cái: "Em có thể tự lo". Hớp một ngụm rượu, dường như nghĩ đến việc gì, cười cười nói, "Vị hôn thê của anh, ánh mắt không tệ".
Nhớ tới Đường Tiểu Mễ đứng ở nơi đó, ánh mắt kiên định "Thụy Dương đã không còn là Vincent nữa rồi". Đường Tiểu Mễ như vậy, khó trách hắn yêu thương nàng.
Đỗ Thủy Tâm cảm thấy mình đã quan sát Đường Tiểu Mễ rất tỉ mỉ, cũng nghe ngóng rất nhiều nhưng vẫn nhìn không thấu nàng, cô ấy tự bảo vệ mình quá tốt, sợ là lần này Vincent đá trúng thiết bản rồi nhưng ai nói đây không phải là cơ hội của nàng?
"Em đã gặp qua nàng?" đôi mắt Phó Thụy Dương khẽ nheo lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Thủy Tâm.
"Cô ấy không nói với anh sao?" Đỗ Thủy Tâm chau chau mày, "Vincent, anh giấu cô ấy kỹ như vậy, em đương nhiên muốn biết cô ấy là dạng người gì".
Phó Thụy Dương nắm chặt cái ly: "Nàng biết em là. . . . . ."
Không đợi Phó Thụy Dương nói xong, Đỗ Thủy Tâm cười nói: "Cô ấy là một cô gái rất thông minh".
Nàng biết, nàng biết sự tồn tại của Đỗ Thủy Tâm, nàng biết quá khứ của hắn nhưng tại sao, tại sao không hỏi hắn? Nàng không để ý quá khứ của hắn chút nào sao? Phó Thụy Dương đột nhiên cảm thấy trái tim đau dữ dội, chưa từng đau đớn như vậy.
Nàng xa cách, nàng kháng cự, nàng cười với Lâm Dương, tất cả chỉ có một nguyên nhân, nàng không quan tâm hắn.
Whisky cay nồng trôi vào cổ họng, Phó Thụy Dương cảm giác tay của hắn cũng bắt đầu run, hắn và nàng, vốn là hắn yêu đơn phương sao?

aiz, PTD này lại tiếp tục phạm sai lầm, rất là không thể tha thứ được...ặc, ặc, tự làm tự chịu
/191
|