Cẩn Ngôn vẫn ngồi ở trên giường im lặng nhìn mẹ Hạnh, nhất thời không biết trong lòng mẹ rốt cuộc nghĩ gì, cô có chút lo lắng đi tới bên cửa sổ, bên ngoài là vòng dây xanh của sân tennis, nơi xa hơn nữa, chính là các tòa nhà cao tầng, gió thổi vào người có chút lạnh, nhưng gió mát này cũng không làm cho cô bình tĩnh được, trong lòng vẫn luôn lo lắng, quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ vẫn ngơ ngác ngồi ở trên giường, im lặng không biết suy nghĩ cái gì.
Cái gì nên nói cô cũng đã nói, nên thẳng thắn cũng đều thẳng thắn, tuổi của Lăng Minh, Lăng Minh trải qua những gì, Lăng Minh của ba năm qua. Cô vốn không có ý định nói cặn kẽ như vậy, giống như cô và Lăng Minh tính trước, trước tiên sẽ không nói tuổi của cậu cho cha mẹ biết, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, đợi đến lúc Lăng Minh được cha mẹ chấp nhận một trăm phần trăm rồi mới nói.
Khi đó cho dù bọn họ có giật mình, nhưng bọn họ cũng sẽ không để ý đến chuyện tuổi tác của Lăng Minh.
Nhưng ai biết chuyện lại xảy ra như vậy, kế hoạch của cô và Lăng Minh đều bị làm rối loạn, làm cho hiện tại không muốn nói, cũng phải nói, cho nên Cẩn Ngôn dứt khoát thẳng thắn ràng rõ mọi chuyện, nếu như mẹ không ủng hộ cô, cũng không qua được cửa ải cha mẹ này, thì làm sao cô và Lăng Minh đi đối mặt với trách móc của Lăng Đào.
Lăng Đào, cô nhớ tới ánh mắt và sắc sảo của anh ta, cô nghĩ, tuyệt đối Lăng Đào sẽ không tiếp nhận cô, mà Lăng Minh, cũng sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp, bọn họ hoặc là đối mặt, hoặc là rời đi.
Mẹ đã ngồi trên giường thật lâu, giống như thầy chùa ngồi thiền vậy, cũng không nhúc nhích, Cẩn Ngôn thở dài một cái, đi tới, nắm tay mẹ, lúc này mới phát hiện ra, hốc mắt của mẹ đã ướt, thoạt nhìn khuôn mặt của bà vốn đã có nếp nhăn hình như đã nhiều hơn rồi.
Cẩn Ngôn. . . . . . Mẹ nghẹn ngào kêu tên của cô, thái độ quá mức áy náy, tay mẹ run rẩy nhẹ nhàng sờ mặt của cô, một cái kén mỏng, đột nhiên đâm vào lòng của bà đau nhói. Từ sau khi trưởng thành, hình như cô đã có thói quen tự mình làm chủ mọi việc, còn mẹ thì sao, hình như bà cũng có thói quen độc lập, những năm này, lúc ban đầu là không dám về nhà đối mặt với cha mẹ, sau đó là ngại mẹ càu nhàu thúc giục cưới, cuối cùng lại càng không chú ý đến cảm giác của cha mẹ mà rời nhà ba năm, một ngày rồi lại một ngày, trong trí nhớ mẹ luôn yêu cầu nghiêm khắc với cô, đã thật lâu rồi hai mẹ con không có chân thành nói chuyện với nhau, cô trở lại cũng chưa có về nhà thăm mẹ, đã trở nên già nua như vậy rồi.
Mẹ. . . . . . Cẩn Ngôn vội vàng cầm khăn giấy cho mẹ lau nước mắt sạch sẽ: Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . . Con thật sự không có chuyện gì. . . . . . Con rất khỏe, con rất tốt. . . . . .
Một lúc lâu, Mẹ Hạnh kéo dài mới không cho nước mắt rớt xuống, bà nắm tay Cẩn Ngôn: “Đều do mẹ và cha con không tốt, mới để cho con phải chịu uất ức ở trước đám đông. . . . .
Cẩn Ngôn nắm tay mẹ thật chặt, hình như mẹ đã có thể đồng ý chuyện này, đối với mẹ, đối với cha mà nói, vẫn là cây kim cắm trong thịt, con gái ở trong suy nghĩ của mẹ, có lẽ mãi mãi là một đứa bé cần bảo vệ, nhưng mẹ đã già, rất nhiều việc, không bảo vệ được cô.
Mẹ, đều đã qua rồi, con thật sự không sao. . . . . . Mẹ xem, con có Lăng Minh rồi, Lăng Minh sẽ chăm sóc con, mặc dù anh ấy hơi nhỏ tuổi, nhưng mà anh ấy đủ thành thục chăm sóc con. . . . . .
Cẩn Ngôn. . . . . . Mẹ Hạnh yên lặng nhìn cô, muốn mở miệng nhưng chần chờ một chút, rồi lại không có mở miệng, trong ánh mắt, tràn đầy lo lắng.
Mẹ, mẹ có lời gì cứ nói.
Cẩn Ngôn. . . . . . Con thật sự cảm thấy Lăng Minh thích hợp sao? Có phải con rất yêu cậu ấy hay không. . . . .
Trong lòng Cẩn Ngôn lung lay một chút, quả nhiên mẹ vẫn không yên lòng, thật ra thì cô cũng có thể hiểu được, nói như vậy, đàn ông lớn hơn phụ nữ ba tuổi, mới đúng là số tuổi chênh lệch thích hợp. Nếu như con gái bà lựa chọn đàn ông nhỏ tuổi như vậy, có lẽ bà sẽ lo lắng đi, nhưng bây giờ không chứng minh được hạnh phúc tương lai, chỉ có theo thời gian, mới có thể chứng minh Lăng Minh chính là người kia của cô, mới có thể chứng minh lựa chọn của cô không có sai.
Cẩn Ngôn, nếu như còn có lựa chọn khác. . . . . . Mẹ Hạnh cẩn thận tìm từ: “Mẹ muốn nói, nếu như tình cảm của con và cậu ấy không có sâu đến mức đó, con có thể suy nghĩ thêm một chút những người khác hay không, Lăng Minh quá nhỏ, nếu là theo như bình thường mà nói, chắc cậu ấy vẫn còn ở trong đại học lãng mạn, nhưng mà con đã hai mươi tám rồi, phải làm mẹ người. . . . . . Giữa các con có sự khác biệt, có thể quá sâu hay không. . . . . .
Cẩn Ngôn không biết làm sao thuyết phục được mẹ, không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Lăng Minh, đôi mắt Lăng Minh nhìn chằm chằm cô, sau đó hôn cô như bị điên vậy.
Cẩn Ngôn, em nói cho anh biết, sẽ không bởi vì bác gái phản đối, em sẽ dao động đối với với anh, em nói cho anh biết đi. . . . . .
Trong mắt của cậu đầy ưu thương làm cho cô đột nhiên khổ sở một lúc, trong tình cảm này, tất cả mọi người trôi qua mệt mỏi như vậy, cô và Lăng Minh, sẽ phải nghênh đón ngày hạnh phúc thôi.
Cẩn Ngôn, không thể hoài nghi, nhất định không thể hoài nghi, cô tự nói với mình như vậy.
Sẽ. Cô nói, nhìn thấy mặt Lăng Minh thở phào nhẹ nhõm, Cẩn Ngôn càng thêm kiên định hứa hẹn: Sẽ, chỉ cần anh vẫn còn muốn em, nhất định sẽ, cho dù là người nào, cũng không thể chia rẽ chúng ta.
Tuy nhiên lời nói này, cuối cùng vẫn làm cho trong lòng mẹ Hạnh không yên, bà muốn ở lại nhìn biểu hiện của Lăng Minh, làm cho Lăng Minh rất buồn bực, vì hình tượng, bức tường này, dĩ nhiên là không thể trèo, cũng không thể quang minh chính đại tới đây hôn Cẩn Ngôn thậm chí là ngủ lại, còn không thể không tùy thời giữ vững hình tượng lịch sự, tóm lại một câu nói, không, hai chữ, khổ sở.
Nhưng mà lúc này, Nhiễm Sĩ Duệ còn tìm đến phiền toái, hôm nay, chủ nhật Lăng Minh và Cẩn Ngôn quyết định cùng mẹ đi chơi ở vùng ngoại ô, trước khi đi, Lăng Minh chính tai nghe Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của Nhiễm Sĩ Duệ, còn nghe được Nhiễm Sĩ Duệ hẹn Cẩn Ngôn đi ra ngoài, muốn nói chuyện.
Trong quán cà phê, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn qua hình như có chút tiều tụy, trong ấn tượng của Cẩn Ngôn, Nhiễm Sĩ Duệ luôn luôn sẽ để ý rất tốt với mình, quần áo, khuôn mặt, lễ nghi, từng phương diện của anh, đại biểu đều là tập đoàn công ty, trước kia Cẩn Ngôn cũng có chút không chịu nổi một điểm này của anh ta, về đến nhà còn giống như ở công ty, ngay cả dép lê cũng không đổi.
Nhưng mà hôm nay nhìn anh ta thật sự có chút thê thảm, cà vạt bị lệch, màu sắc cũng không hợp với áo sơ mi, càng giống như là trong lúc vội vàng tùy tiện mặc vào vậy, trước mặt là ly cà phê, thế nhưng anh ta lại vẫn không uống, không có khí nóng, xem ra đã nguội, trước kia anh ta thích nhất tiệm cà phê này, lúc rãnh rỗi sẽ đến ngồi một chút, có lúc mang theo cô, có lúc một người, ánh mắt càng thêm không có tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ, ngay cả cô tới, anh ta cũng không có chú ý tới.
Sĩ Duệ. . . . . . Cẩn Ngôn nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Anh ta phục hồi lại tinh thần, cho nên làm đổ ly cà phê, chất lỏng màu nâu chảy một bàn, bất đắc dĩ anh ta buông tay cười nhẹ với cô: Chúng ta đổi lại nơi khác thôi.
Sau đó tìm chỗ ngồi xuống, Cẩn Ngôn thật sự lo lắng với tình trạng này: Anh không sao chứ. . . . . . Chưa từng thấy qua tình trạng của anh như vậy. . . . . .
Không có. . . . . . Anh cười cười: Chỉ là hôm nay xử lý rất nhiều việc, cảm thấy có chút mệt mỏi, còn nữa, anh hẹn em ra ngoài, chỉ là muốn nói với em một tiếng, thật xin lỗi. . . . . .
Cẩn Ngôn bưng lên cà phê khẽ nhấp một hớp.
Ngày đó chuyện ở trong nhà hàng, anh biết rõ rồi. . . . . . Anh ta nói: Anh nghĩ thật lâu, vẫn quyết định từ hôn. . . . . . Anh ta mím môi cười khổ một cái, mới tiếp tục nói: Anh nghĩ thật lâu, mới hiểu được thứ anh muốn rốt cuộc là cái gì, coi như người kia không phải em, nhưng chính là một người khác, anh không muốn, cùng một người không có tình cảm, sống hết cả đời, thời gian dài như vậy, anh nghĩ, anh sẽ không chịu được, nhiều năm như vậy, anh đều tập trung vào công việc, anh nghĩ, anh nên suy nghĩ chuyện ngoài công việc một chút. . . . . .
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh đèn, lúc này Cẩn Ngôn mới phát hiện ra gương mặt của anh rất đỏ, còn có chút sưng, rõ ràng là in dấu năm ngón tay, Nhiễm Sĩ Duệ sẽ cam tâm để cho người ta đánh? Cẩn Ngôn có chút hoài nghi.
Mặt của anh, không có sao chứ?
Anh không có tự nguyện . . . . . . Trên mặt của anh mỉm cười: Cô gái kia cũng không hung, chỉ là khóc, nhưng chị gái của cô ấy, thật. . . . . . Anh nhún vai một cái: Rất BH.
Cẩn Ngôn cười cười: Chuyện này đã dạy dỗ anh, không nên tùy tiện đắc tội với phụ nữ.
Anh thở dài một cái: Chuyện ngày đó, thật sự xin lỗi, coi như là anh gây ra, cho nên nói lời xin lỗi với em . . . . .
Đều đã qua rồi. Cẩn Ngôn cười cười.
Đang nói chuyện, Lăng Minh điện thoại chen vào.
Cẩn Ngôn, em đã đi gặp anh ta ba mươi ba phút hai mươi sáu giây. . . . . .
Chuyện này không có cảm giác an toàn trong mắt đàn ông, Cẩn Ngôn im lặng nói: Anh thì không thể. . . . . .
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của cậu: Cẩn Ngôn, làm sao bây giờ, nửa đời sau em muốn giao cho một người nhỏ mọn lại thích ăn dấm trên người đàn ông. . . . . .
Xem ra là anh rất hiểu biết mình. . . . . .
Cậu cười cười: Anh đến đón em. . . . . .
Anh ở đâu. . . . . .
Trong xe bên ngoài quán cà phê, ở cùng một chỗ với bác gái. . . . .
Cẩn Ngôn cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt của Nhiễm Sĩ Duệ.
Là Lăng Minh. . . . . . Cô nói: Tiếp nhận lời xin lỗi của anh, tôi đi trước. . . . . .
Lăng Minh chờ ở trong xe, có chút nhàm chán, thì nhìn chằm chằm một chỗ, chỗ đó có một phụ nữ, xách theo một cái thùng nước sơn nhỏ màu vàng, cũng không biết có mục đích gì, người phụ nữ ghé vào trên kính thủy tinh, vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong, theo hướng nhìn của tầm mắt, mục đích của cô ta, hình như là —— Cẩn Ngôn ——
Trong lòng Lăng Minh bỗng nhúc nhích, vội vàng mở cửa xe xông ra ngoài, bên trong Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ đã đứng lên, mà nngười phụ nữ kia, cũng bắt đầu di chuyển, vừa di chuyển vừa nhìn Cẩn Ngôn, Lăng Minh nhíu nhíu mày. . . . . . Xông tới muốn đoạt lấy cái thùng trong tay người phụ nữ kia. . . . . .
Đến gần đã ngửi một mùi có tính kích thích . . . . . .
Cẩn Ngôn, đừng ra đây . . . . . . Lăng Minh kêu to lên, bên này đã muốn đoạt lấy cái thùng trong tay người phụ nữ kia, người phụ nữ đó thấy không đúng, cho nên giơ thùng lên hắt tới, Lăng Minh bất chấp tất cả xông lên ôm Cẩn Ngôn, cậu cảm thấy, trên lưng, rất đau
Cái gì nên nói cô cũng đã nói, nên thẳng thắn cũng đều thẳng thắn, tuổi của Lăng Minh, Lăng Minh trải qua những gì, Lăng Minh của ba năm qua. Cô vốn không có ý định nói cặn kẽ như vậy, giống như cô và Lăng Minh tính trước, trước tiên sẽ không nói tuổi của cậu cho cha mẹ biết, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, đợi đến lúc Lăng Minh được cha mẹ chấp nhận một trăm phần trăm rồi mới nói.
Khi đó cho dù bọn họ có giật mình, nhưng bọn họ cũng sẽ không để ý đến chuyện tuổi tác của Lăng Minh.
Nhưng ai biết chuyện lại xảy ra như vậy, kế hoạch của cô và Lăng Minh đều bị làm rối loạn, làm cho hiện tại không muốn nói, cũng phải nói, cho nên Cẩn Ngôn dứt khoát thẳng thắn ràng rõ mọi chuyện, nếu như mẹ không ủng hộ cô, cũng không qua được cửa ải cha mẹ này, thì làm sao cô và Lăng Minh đi đối mặt với trách móc của Lăng Đào.
Lăng Đào, cô nhớ tới ánh mắt và sắc sảo của anh ta, cô nghĩ, tuyệt đối Lăng Đào sẽ không tiếp nhận cô, mà Lăng Minh, cũng sẽ tuyệt đối không thỏa hiệp, bọn họ hoặc là đối mặt, hoặc là rời đi.
Mẹ đã ngồi trên giường thật lâu, giống như thầy chùa ngồi thiền vậy, cũng không nhúc nhích, Cẩn Ngôn thở dài một cái, đi tới, nắm tay mẹ, lúc này mới phát hiện ra, hốc mắt của mẹ đã ướt, thoạt nhìn khuôn mặt của bà vốn đã có nếp nhăn hình như đã nhiều hơn rồi.
Cẩn Ngôn. . . . . . Mẹ nghẹn ngào kêu tên của cô, thái độ quá mức áy náy, tay mẹ run rẩy nhẹ nhàng sờ mặt của cô, một cái kén mỏng, đột nhiên đâm vào lòng của bà đau nhói. Từ sau khi trưởng thành, hình như cô đã có thói quen tự mình làm chủ mọi việc, còn mẹ thì sao, hình như bà cũng có thói quen độc lập, những năm này, lúc ban đầu là không dám về nhà đối mặt với cha mẹ, sau đó là ngại mẹ càu nhàu thúc giục cưới, cuối cùng lại càng không chú ý đến cảm giác của cha mẹ mà rời nhà ba năm, một ngày rồi lại một ngày, trong trí nhớ mẹ luôn yêu cầu nghiêm khắc với cô, đã thật lâu rồi hai mẹ con không có chân thành nói chuyện với nhau, cô trở lại cũng chưa có về nhà thăm mẹ, đã trở nên già nua như vậy rồi.
Mẹ. . . . . . Cẩn Ngôn vội vàng cầm khăn giấy cho mẹ lau nước mắt sạch sẽ: Không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . . Con thật sự không có chuyện gì. . . . . . Con rất khỏe, con rất tốt. . . . . .
Một lúc lâu, Mẹ Hạnh kéo dài mới không cho nước mắt rớt xuống, bà nắm tay Cẩn Ngôn: “Đều do mẹ và cha con không tốt, mới để cho con phải chịu uất ức ở trước đám đông. . . . .
Cẩn Ngôn nắm tay mẹ thật chặt, hình như mẹ đã có thể đồng ý chuyện này, đối với mẹ, đối với cha mà nói, vẫn là cây kim cắm trong thịt, con gái ở trong suy nghĩ của mẹ, có lẽ mãi mãi là một đứa bé cần bảo vệ, nhưng mẹ đã già, rất nhiều việc, không bảo vệ được cô.
Mẹ, đều đã qua rồi, con thật sự không sao. . . . . . Mẹ xem, con có Lăng Minh rồi, Lăng Minh sẽ chăm sóc con, mặc dù anh ấy hơi nhỏ tuổi, nhưng mà anh ấy đủ thành thục chăm sóc con. . . . . .
Cẩn Ngôn. . . . . . Mẹ Hạnh yên lặng nhìn cô, muốn mở miệng nhưng chần chờ một chút, rồi lại không có mở miệng, trong ánh mắt, tràn đầy lo lắng.
Mẹ, mẹ có lời gì cứ nói.
Cẩn Ngôn. . . . . . Con thật sự cảm thấy Lăng Minh thích hợp sao? Có phải con rất yêu cậu ấy hay không. . . . .
Trong lòng Cẩn Ngôn lung lay một chút, quả nhiên mẹ vẫn không yên lòng, thật ra thì cô cũng có thể hiểu được, nói như vậy, đàn ông lớn hơn phụ nữ ba tuổi, mới đúng là số tuổi chênh lệch thích hợp. Nếu như con gái bà lựa chọn đàn ông nhỏ tuổi như vậy, có lẽ bà sẽ lo lắng đi, nhưng bây giờ không chứng minh được hạnh phúc tương lai, chỉ có theo thời gian, mới có thể chứng minh Lăng Minh chính là người kia của cô, mới có thể chứng minh lựa chọn của cô không có sai.
Cẩn Ngôn, nếu như còn có lựa chọn khác. . . . . . Mẹ Hạnh cẩn thận tìm từ: “Mẹ muốn nói, nếu như tình cảm của con và cậu ấy không có sâu đến mức đó, con có thể suy nghĩ thêm một chút những người khác hay không, Lăng Minh quá nhỏ, nếu là theo như bình thường mà nói, chắc cậu ấy vẫn còn ở trong đại học lãng mạn, nhưng mà con đã hai mươi tám rồi, phải làm mẹ người. . . . . . Giữa các con có sự khác biệt, có thể quá sâu hay không. . . . . .
Cẩn Ngôn không biết làm sao thuyết phục được mẹ, không thể làm gì khác hơn là đi hỏi Lăng Minh, đôi mắt Lăng Minh nhìn chằm chằm cô, sau đó hôn cô như bị điên vậy.
Cẩn Ngôn, em nói cho anh biết, sẽ không bởi vì bác gái phản đối, em sẽ dao động đối với với anh, em nói cho anh biết đi. . . . . .
Trong mắt của cậu đầy ưu thương làm cho cô đột nhiên khổ sở một lúc, trong tình cảm này, tất cả mọi người trôi qua mệt mỏi như vậy, cô và Lăng Minh, sẽ phải nghênh đón ngày hạnh phúc thôi.
Cẩn Ngôn, không thể hoài nghi, nhất định không thể hoài nghi, cô tự nói với mình như vậy.
Sẽ. Cô nói, nhìn thấy mặt Lăng Minh thở phào nhẹ nhõm, Cẩn Ngôn càng thêm kiên định hứa hẹn: Sẽ, chỉ cần anh vẫn còn muốn em, nhất định sẽ, cho dù là người nào, cũng không thể chia rẽ chúng ta.
Tuy nhiên lời nói này, cuối cùng vẫn làm cho trong lòng mẹ Hạnh không yên, bà muốn ở lại nhìn biểu hiện của Lăng Minh, làm cho Lăng Minh rất buồn bực, vì hình tượng, bức tường này, dĩ nhiên là không thể trèo, cũng không thể quang minh chính đại tới đây hôn Cẩn Ngôn thậm chí là ngủ lại, còn không thể không tùy thời giữ vững hình tượng lịch sự, tóm lại một câu nói, không, hai chữ, khổ sở.
Nhưng mà lúc này, Nhiễm Sĩ Duệ còn tìm đến phiền toái, hôm nay, chủ nhật Lăng Minh và Cẩn Ngôn quyết định cùng mẹ đi chơi ở vùng ngoại ô, trước khi đi, Lăng Minh chính tai nghe Cẩn Ngôn nhận được điện thoại của Nhiễm Sĩ Duệ, còn nghe được Nhiễm Sĩ Duệ hẹn Cẩn Ngôn đi ra ngoài, muốn nói chuyện.
Trong quán cà phê, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn qua hình như có chút tiều tụy, trong ấn tượng của Cẩn Ngôn, Nhiễm Sĩ Duệ luôn luôn sẽ để ý rất tốt với mình, quần áo, khuôn mặt, lễ nghi, từng phương diện của anh, đại biểu đều là tập đoàn công ty, trước kia Cẩn Ngôn cũng có chút không chịu nổi một điểm này của anh ta, về đến nhà còn giống như ở công ty, ngay cả dép lê cũng không đổi.
Nhưng mà hôm nay nhìn anh ta thật sự có chút thê thảm, cà vạt bị lệch, màu sắc cũng không hợp với áo sơ mi, càng giống như là trong lúc vội vàng tùy tiện mặc vào vậy, trước mặt là ly cà phê, thế nhưng anh ta lại vẫn không uống, không có khí nóng, xem ra đã nguội, trước kia anh ta thích nhất tiệm cà phê này, lúc rãnh rỗi sẽ đến ngồi một chút, có lúc mang theo cô, có lúc một người, ánh mắt càng thêm không có tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ, ngay cả cô tới, anh ta cũng không có chú ý tới.
Sĩ Duệ. . . . . . Cẩn Ngôn nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Anh ta phục hồi lại tinh thần, cho nên làm đổ ly cà phê, chất lỏng màu nâu chảy một bàn, bất đắc dĩ anh ta buông tay cười nhẹ với cô: Chúng ta đổi lại nơi khác thôi.
Sau đó tìm chỗ ngồi xuống, Cẩn Ngôn thật sự lo lắng với tình trạng này: Anh không sao chứ. . . . . . Chưa từng thấy qua tình trạng của anh như vậy. . . . . .
Không có. . . . . . Anh cười cười: Chỉ là hôm nay xử lý rất nhiều việc, cảm thấy có chút mệt mỏi, còn nữa, anh hẹn em ra ngoài, chỉ là muốn nói với em một tiếng, thật xin lỗi. . . . . .
Cẩn Ngôn bưng lên cà phê khẽ nhấp một hớp.
Ngày đó chuyện ở trong nhà hàng, anh biết rõ rồi. . . . . . Anh ta nói: Anh nghĩ thật lâu, vẫn quyết định từ hôn. . . . . . Anh ta mím môi cười khổ một cái, mới tiếp tục nói: Anh nghĩ thật lâu, mới hiểu được thứ anh muốn rốt cuộc là cái gì, coi như người kia không phải em, nhưng chính là một người khác, anh không muốn, cùng một người không có tình cảm, sống hết cả đời, thời gian dài như vậy, anh nghĩ, anh sẽ không chịu được, nhiều năm như vậy, anh đều tập trung vào công việc, anh nghĩ, anh nên suy nghĩ chuyện ngoài công việc một chút. . . . . .
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, dưới ánh đèn, lúc này Cẩn Ngôn mới phát hiện ra gương mặt của anh rất đỏ, còn có chút sưng, rõ ràng là in dấu năm ngón tay, Nhiễm Sĩ Duệ sẽ cam tâm để cho người ta đánh? Cẩn Ngôn có chút hoài nghi.
Mặt của anh, không có sao chứ?
Anh không có tự nguyện . . . . . . Trên mặt của anh mỉm cười: Cô gái kia cũng không hung, chỉ là khóc, nhưng chị gái của cô ấy, thật. . . . . . Anh nhún vai một cái: Rất BH.
Cẩn Ngôn cười cười: Chuyện này đã dạy dỗ anh, không nên tùy tiện đắc tội với phụ nữ.
Anh thở dài một cái: Chuyện ngày đó, thật sự xin lỗi, coi như là anh gây ra, cho nên nói lời xin lỗi với em . . . . .
Đều đã qua rồi. Cẩn Ngôn cười cười.
Đang nói chuyện, Lăng Minh điện thoại chen vào.
Cẩn Ngôn, em đã đi gặp anh ta ba mươi ba phút hai mươi sáu giây. . . . . .
Chuyện này không có cảm giác an toàn trong mắt đàn ông, Cẩn Ngôn im lặng nói: Anh thì không thể. . . . . .
Bên tai là tiếng cười vui vẻ của cậu: Cẩn Ngôn, làm sao bây giờ, nửa đời sau em muốn giao cho một người nhỏ mọn lại thích ăn dấm trên người đàn ông. . . . . .
Xem ra là anh rất hiểu biết mình. . . . . .
Cậu cười cười: Anh đến đón em. . . . . .
Anh ở đâu. . . . . .
Trong xe bên ngoài quán cà phê, ở cùng một chỗ với bác gái. . . . .
Cẩn Ngôn cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt của Nhiễm Sĩ Duệ.
Là Lăng Minh. . . . . . Cô nói: Tiếp nhận lời xin lỗi của anh, tôi đi trước. . . . . .
Lăng Minh chờ ở trong xe, có chút nhàm chán, thì nhìn chằm chằm một chỗ, chỗ đó có một phụ nữ, xách theo một cái thùng nước sơn nhỏ màu vàng, cũng không biết có mục đích gì, người phụ nữ ghé vào trên kính thủy tinh, vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong, theo hướng nhìn của tầm mắt, mục đích của cô ta, hình như là —— Cẩn Ngôn ——
Trong lòng Lăng Minh bỗng nhúc nhích, vội vàng mở cửa xe xông ra ngoài, bên trong Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ đã đứng lên, mà nngười phụ nữ kia, cũng bắt đầu di chuyển, vừa di chuyển vừa nhìn Cẩn Ngôn, Lăng Minh nhíu nhíu mày. . . . . . Xông tới muốn đoạt lấy cái thùng trong tay người phụ nữ kia. . . . . .
Đến gần đã ngửi một mùi có tính kích thích . . . . . .
Cẩn Ngôn, đừng ra đây . . . . . . Lăng Minh kêu to lên, bên này đã muốn đoạt lấy cái thùng trong tay người phụ nữ kia, người phụ nữ đó thấy không đúng, cho nên giơ thùng lên hắt tới, Lăng Minh bất chấp tất cả xông lên ôm Cẩn Ngôn, cậu cảm thấy, trên lưng, rất đau
/58
|