Hai tuần sau vết thương Lãm đã lành trở lại. Các bác sĩ cho Lãm xuất viện, điều đầu tiên Lãm yêu cầu là tiếp tục đến công ty làm việc. Không có chuyện làm Lãm cảm thấy rất chán và khó chịu. Cô nàng Yến không cho Lãm làm việc vì cho rằng sức khoẻ còn yếu. Gia đình Long cũng nói như thế nhưng Lãm cương quyết muốn làm. Mẹ Long bảo:
- Con có nhiệm vụ là sáng tạo cái mới. Nằm trong bộ phận thiết kế thì không cần đến công ty cũng làm được. Ở công ty đã có Long nên không có gì khó khăn cả. Con ở nhà cũng có thể thiết kế được vậy. Hãy yên tâm đi! Cố giữ gìn sức khoẻ rồi tính chuyện làm sau!
Lãm nghe lời và không đòi làm việc nữa. Lãm chỉ còn cách là đến quán bar của Yến ở tạm để giải khoây một phần nào. Yến rất vui mừng khi Lãm đến quán mình chơi. Yến nói:
- Lãm yên tâm đi nhé! Ở đây còn đến hai phòng trống. Bình thường em về nhà ngủ nhưng nếu có Lãm thì em sẽ ngủ ở đây chơi. Em sẽ hát cho anh Lãm nghe mỗi buổi chiều há!
Lãm thích lắm. Lãm nhìn khuôn mặt vui mừng của Yến mà không tài nào nói ra lời. Lãm cằm giọt nước mắt pha lê và hỏi:
- Yến mua cái này ở đâu mà đẹp thế! Nó giống hệt giọt nước. Lần trước quên hỏi Yến.
Yến cố tình không nói:
- Đó là một bí mật. Khi nào khám phá ra đi rồi Yến nói cho Lãm nghe.
Yến nói thế nhưng chính bản thân Yến cũng chưa hiểu được ý nghĩa thực thụ của nước mắt pha lê mà Lãm đeo bên mình. Lãm nhìn nó lấp lánh như sáng lên. Nó trong suốt và thật sự mang một vẻ đẹp hoàn hảo. Lãm thì thầm:
- Nếu nó được đeo trên người Yến thì đẹp lắm!
Nói rồi Lãm bèn cởi ra và đeo thử vào cổ Yến. Cô ngắm nghía nó và tỏ ra rất thích. Đeo được một lúc thì Yến thổ lộ:
- Đây là vật kỷ niệm của chúng mình thì ai đeo cũng vậy thôi. Nhưng tốt nhất là Lãm nên đeo bởi vì Yến đã tặng nó cho Lãm, Lãm mới là chủ nhân của nó. Hãy giữ gìn nó cũng như giữ gìn hình ảnh của Yến nhé!
Lãm làm bộ chọc Yến:
- Giữ gìn khuôn mặt “sấu sí” của Yến hả? Hổng thèm tí nào!
Yến nghe thế bèn đánh vào chỗ vết thương Lãm cho bỏ thói nói xấu người khác. Hai người ung dung cười giỡn trông thật xứng đôi. Ở cách đó không xa, có một ánh mắt âm thầm nhìn Lãm. Một ánh mắt rất thiết tha và chứa đầy nỗi nhớ. Một người con gái chỉ biết nhìn một anh chàng đang vô tư đùa giỡn cùng một người con gái khác. Nhưng vẻ mặt cô không tỏ ra buồn rầu tí nào. Trông cô như hạnh phúc khi Lãm tìm được một người thân mới. Một người thân chia nhiều điều tâm sự của chàng. Lãm nhìn ra ngoài cửa theo trực giác của mình. Lãm nhìn thử xem có ai nhìn mình không mà tại sao Lãm lại cảm giác được một thứ tình cảm quen thuộc. Một cảm giác thân quen mà Lãm không thể nào quên. Lãm nhìn lại bên cửa. Cô bé Thảo nhìn Lãm với vẻ mặt ngầu trông rất hung dữ. Bé Thảo quát lên:
- Anh Lãm sao lại trốn ở đây? Bộ anh không về nhà nữa à!
Lãm trố mắt nhìn bé Thảo và đi lại gần vuốt đầu nó:
- Anh ở đây vài ngày rồi vê! Ở nhà có bà vui rồi còn gì. Ngoan đi nhé!
Nhìn thấy bé Thảo lần này. Yến đột nhiên muốn biết về thân thế của gia đình nó. Yến hỏi:
- Em quê ở đâu vậy? Có muốn về nhà không? Hãy cho Lãm và chị biết đi.
Bé Thảo tru mỏ nó ra không muốn nói. Nó ôm anh Lãm rồi cười:
- Ở đây có anh Lãm nên vui hơn ở nhà!
Lãm thấy thế mới nghĩ ra một cách. Lãm nói:
- Nếu không cho anh thư giản anh sẽ tìm nhà em mà trả em lại đó!
Bé Thảo tỏ ra không chút gì lo lắng. Nó tỏ ra thông minh hơn:
- Thách anh tìm được đó!
Lãm bó tay với cô bé quậy này luôn. Nó níu tay anh Lãm về và tỏ ra đe doạ giống cô nàng Yến lúc trước:
- Nếu anh Lãm không về, em ngủ không được thì bắt đền anh Lãm đó nghe!
Lãm nhìn Yến cười và gãi đầu. Yến nhìn bé Thảo mà cười tủm tỉm. Nét mặt Yến rất vui:
- Anh Lãm hãy về cùng cô nàng bé tí này đi, nếu không nó ngủ không được thì khốn.
Bé Thảo le lưỡi và cười hạnh phúc. Lãm đành phải về theo cô bé nhỏ nhắn của mình. bé Thảo chào tạm biệt chị Yến và tỏ ra hạnh phúc vì có một người anh dễ thương và đẹp trai như anh Lãm. Yến nhìn dáng vẻ chọc ghẹo của Lãm đối với bé Thảo mà cười. Yến thì thầm:
- Với điệu bộ thế kia thì làm sao bọn trẻ không yêu được chứ!
Cùng lúc ấy tại địa điểm kho hàng, nơi thầy Nhân và bọn đàn em thường gặp mặt. Thầy Nhân đi từ từ về phía bọn đàn em rồi nhỏ nhẹ nói. Nhưng ý nghĩa thì lại chửi trên đầu người khác:
- Các người làm rất giỏi! Khá lắm! Năm người lại không làm gì được một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi. Các người làm việc còn tệ hơn cả bọn khốn ở công ty tao nữa.
Bọn chúng cùng nhìn phía phía gã đầu trọc. Bọn chúng muốn dựa vào gã đại ca để gánh nạn. Gã đầu trọc tỏ ra nể mặt thầy Nhân. Hắn nói:
- Dù sao thì việc cũng thất bại! Nếu cứ theo cách củ hành hung thì không thành công được. vậy theo anh thì tôi phải làm gì để tiện lợi đây?
Thầy Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi cười sang sảng. Thầy Nhân chầm chậm nói với một cử chỉ của một kẻ tâm thần:
- Hãy ở yên ở đây… Tao vừa nghĩ ra một cách mà chính bản thân tao cũng không nghĩ ra cách cứu con bé đó. Tụi bay hãy chờ thời cơ nhé, hãy chờ đấy!
Thầy Nhân nói xong bèn đi từ từ về chiếc xe mình. Nhưng tên đàn em nhìn thấy cử chỉ đó mà không nói gì. Họ không dám đụng đến thầy Nhân vì thầy là người nuôi họ nên nếu không có thầy thì bọn họ không có như hôm nay. Thầy Nhân cười với vẻ mặt háo thắng và như khinh thường tất cả. Chỉ có một mình thầy mới hiểu mình đang nghĩ điều gì.
Lãm đứng trên tầng hai trong trong Công Ty Giày Dép 2-L Fashion, công ty của gia đình Long. Nó được đặt tên của Lãm và Long để nói lên hai người đã cùng nhau tạo dựng. Lãm nâng niu nước mắt pha lê của Yến và không nói gì. Lãm không nói nhưng vẻ mặt Lãm lại hiện ra một chữ buồn to lớn. Lãm đã tự hỏi vì sao nhiều lần mà vẫn chưa giải đáp được hoàn toàn. Lãm nâng niu giọi nước mắt pha lê là tự hỏi với lòng:
- Tại sao mình đã có giọt nước này mà vẫn chưa thể nào sống vui được trọn vẹn? Tại sao mỗi khi chiều về lại nhớ đến một người? Tại sao….
Lãm không muốn thắc mắc nhưng không hiểu tại sao lại nảy ra những câu hỏi kì lạ. Lãm đã thật sự hạnh phúc khi ở cạnh Yến và hạnh phúc khi nghe tiếng cười của cô ấy. Thế mà vẫn còn một điều gì đó khiến Lãm phải suy nghĩ rất nhiều. Bất ngờ có tiếng chuông réo gọi, Lãm bình thãn lấy điện thoại ra và khẽ đặt vào bên tai mình. Lãm chưa kịp nói gì thì có một tiếng nói thì thầm khiến Lãm hồi hộp:
- Mày nhớ tao không, Lãm?
Lãm bất đầu có cảm giác kì lạ. Lãm tỏ ra kinh ngạc khi số điện thoại này không phải của những người Lãm quen biết. Tiếng nói lại cất lên trong ghê sợ:
- Số trời éo le quá, cuối cùng thì tao cũng có dịp trò chuyện cùng một người bạn thân…
Lãm đến giờ vẫn chưa nhận ra giọng nói này. Giọng nói chứa đầy vẻ mưu mô hiểm độc. Hắn nói tiếp:
- … một người đã bị mày làm mất mặt. Một người đã phải bỏ xứ mà đi đến mảnh đất này… đến giờ mày nhận ra tao chưa?
Lãm vẫn chưa hiểu được lời nói hằn học đó. Hắn cười lớn lên, Lãm nghe được qua cả chiếc điện thoại nhỏ nhắn của mình:
- Tao là … thầy của mầy! Thầy Nhân đây! Nhớ chưa..
Lãm sững sờ khi nghe một người tự xưng là thầy Nhân. Một ông thầy dị hợm đã chọc bạn gái của mình. Nhưng đã năm sáu năm rồi Lãm chưa hề nghe nói đến thầy mà giờ thầy lại xuất hiện khiến Lãm thắc mắc nhiều hơn. Nhưng lời thầy nói rất là giận dữ và không thân thiện. Lãm nói:
- Hãy đến quán bar Ngọc Yến nói chuyện nhé thầy. Đã lâu rồi không gặp lại em cũng nhớ thầy lắm!
Thầy Nhân cười lớn hơn nữa:
- Nhớ ư! Rồi sẽ gặp ngay thôi. Hãy đến kho hàng gần bến cảng. Kho hàng màu đỏ ấy. Đến ngay đi. Người yêu mày lâm nguy rồi đó! Không đến thì đừng trách tại sao Linh của mày không muốn gặp mày nhé!
Nói xong thì thầy lập tức cúp máy. Lãm nghe qua bán tín bán nghi nhưng thà bị gạt còn hơn để chuyện không may xảy ra với Linh. Lãm bèn phóng vội lên xe để đi đến điểm hẹn. Lãm không hiểu chuyện gì xảy ra cho Linh nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Long thấy điệu bộ hấp tấp của Lãm bèn hỏi:
- Lãm định đi đâu vậy? Lãm còn một việc chưa làm mà. Buổi hợp ngày mai Lãm phải nhớ đấy nhé!
Lãm nhìn Long bằng một vẻ mặt căng thẳng:
- Buổi hợp đó rất quan trọng Lãm nhất đĩnh sẽ đến! Nhưng giờ Lãm cần phải làm một chuyện rất quan trọng. Có một người đe doạ làm hại đến Linh Long ạ! Nếu có chuyện gì thì báo cho Yến biết nhé!
Nói xong Lãm bèn phóng lên chiếc xe mình rồi lao nhanh như chớp. Lãm cảm thấy trong lòng đang thấp thỏm. Lãm sợ sẽ không còn gặp lại Linh nữa. Lãm cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Lãm cảm thấy đau nhói sau lưng do vết thương còn chưa lành sẹo. Lãm thì thầm:
- Linh ơi. Lãm đang cố quên Linh mà sao lại xảy ra chuyện này kia chứ!
Lãm chạy chầm chậm lại. Bên dưới cầu, Lãm thấy một người có dáng giống Linh đang tìm kiếm một thứ gì đó. Vẻ mặc Linh rất hoang mang và tội nghiệp. Lãm dừng xe và khẽ tiến lại gần Linh đến nỗi Linh không nhận ra Lãm sau lưng mình. Lãm khẽ gọi:
- Linh! Em không sao chứ!
Linh quay đầu lại sững sờ. Linh vội chạy lại gần Lãm rồi sờ vào thân Lãm như muốn cảm nhận có phải Lãm đang thực sự tồn tại. Linh mừng rỡ khóc lóc:
- Híc híc… anh Lãm không sao ư! Anh Lãm còn sống ư!
Lãm bâng khuâng không hiểu tại sao Linh lại khóc lóc tội nghiệp đến thế kia. Lãm vịnh vai Linh để cô ấy bình tĩnh lại:
- Có chuyện gì với em sao Linh. Tại sao lại khóc thế kia!
Linh chảy nước mắt ròng ròng nói với giọng tắt nghẽn:
- Có người nói rằng anh Lãm đã bị người ta giết chết rồi … đang ở cây cầu này. Linh buồn quá và không biết làm gì thì Lãm … Lãm không có chuyện gì ư?
Lãm gật đầu nhìn Linh với vẻ mặt thắc mắc. Lãm nói:
- Em nói không còn quan tâm đến Lãm nữa sao lại khóc thế kia. Lần trước anh gặp nạn, em có ở đó không?
Linh quay sang chỗ khác lao nước mắt rồi nói:
- Không có ở đó! Lãm có chuyện gì thì mặc kệ Lãm, không muốn quan tâm làm gì! Thôi Linh phải về!
Lãm nhìn theo cô nàng và lặng yên không nói. Lãm thấy nước mắt Linh đang rơi mà Linh không nói gì cả. Phải chăng người con gái đó vẫn còn sống. Phải chăng tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao. Lãm khẽ gọi:
- Linh! Em còn nhớ nói gì sau khi rời đại học không?
Linh dừng lại rồi bất ngờ chạy lại ôm chầm lấy Lãm. Bàn tay cô bấu chặt lấy Lãm không muốn buông ra. Linh thều thào với một giọng buồn:
- Nhớ! Nhớ rồi lại quên! Nhớ không làm sao cứu vãng được quá khứ. Linh đau khổ nhiều lắm! Linh muốn quay về chốn củ lắm nhưng Linh còn một chuyện quan trọng cần làm cho một người mà Linh đã nợ. Hãy nhớ rằng Linh luôn ở cạnh Lãm dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Linh từ từ buông Lãm ra và đi về nhà. Linh không nói gì ngoài những lời mà trước đây Linh chưa hề nói. Linh chỉ giấu tình cảm của mình mà thôi. Linh đi khuất rồi, Lãm một mình đứng nhìn theo cái bóng xa dần của Linh. Lãm bèn quay đầu lại để về nhà. Bỗng Yến từ sau một cây cột to lớn bước ra và nhìn Lãm với một vẻ mặt thất vọng. Yến chỉ nhìn Lãm mà không nói gì. Ngay cả Lãm cũng cũng bất ngờ trước sự có mặt của Yến ở đây. Lãm từ từ đi lại gần Yến. Đôi bàn tay Lãm cằm lấy đôi bàn tay miềm mại của Yến. Yến buông tay mình ra và vẫn nhìn Lãm bằng một vẻ mặc thắc mắc. Yến chảy nước mắt và khẽ nói:
- Hôm qua chúng ta vui vẻ. Hôm nay lại thế này! Mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy sao!
Lãm không nói gì vì Lãm có nói gì cũng vô dụng mà thôi. Lúc này Lãm chỉ nhìn Yến cho cô ấy mặc sức la mắng Lãm vì Lãm là một kẻ vô dụng. Lãm không biết dùng lời nào để biện hộ cho mình. Lãm tự cho mình là vô dụng vì những chuyện tình cảm luôn dây dưa mà không dứt khoát. Lãm tự thú nhận tội mình trước mặt Yến:
- Yến! Có những chuyện chỉ thấy bằng mắt mình thì chưa đủ đâu. Có khi nó chỉ mê hoặc Yến một lúc, đến khi nhìn nhận lại bản thân và sự việc thì mới hối hận. Khi đó đã quá trễ.
Yến nhìn mặt Lãm mà tỏ ra tức giận:
- Nếu trước mặt chỉ là một giấc mơ thì Yến sẽ nghe lời anh Lãm nói. Nhưng đó lại là một sự thật! Chính thầy Nhân của Lãm đã nói về những chuyện quá khứ cho Yến nghe hết rồi. Lãm không cần giải thích thêm gì nữa.
Lãm đi về phía bờ sông và cười thật lớn:
- Phải thì sao chứ! Tại sao người ta cứ nhìn sự việc vào lúc hiện tại mà lại không nhìn về quá khứ một lúc. Tại sao Yến không nghĩ về những gì mà chúng ta đã trải qua trong quá khứ kia chứ. Tại sao hôm qua chúng ta cười nói vui vẻ mà hôm nay lại khác. Nếu Yến nói Lãm là một người xấu xa đê tiện thì những gì Yến thấy là sự thật. Nhưng…. Tại sao lại thế này.
Lãm bèn bứt sợi dây mình đeo nước mắt pha lê và cầm trên tay. Lãm nói:
- Đây là gì Yến lại quên rồi sao! Chính Yến đã tặng cho Lãm và nói nó là một vật kỷ niệm. Vậy tại sao Yến gọi là kỷ niệm chứ. Nếu là kỷ niệm thì Yến phải nhớ lại cảm giác lúc xưa mới phải chứ.
Lãm cảm thấy buồn lòng một lúc. Yến không nói gì và bỏ ra đi. Lãm không hiểu thầy Nhân đã nói gì với Yến mà trông cô có vẻ buồn bã hơn lúc trước. Yến buồn và lẳng lặng mà đi. Lãm ném giọt nước mắt pha lê cho Yến và nói:
- Hãy lấy nó đi đi. Lãm không muốn nhìn thấy nó nữa.
Yến với tay lấy nhưng không kịp. Giọt nước mắt rơi xuống đất và vỡ vụng thành từng mảnh nhỏ. Chúng tan ra như những giọt nước mắt nhỏ hơn và trong hơn. Không hiểu vì sao nước mắt Yến lúc này lại rơi xuống đất và hoà vào những mảnh vỡ đó. Yến ôm mặt khóc rồi chạy miết không nhìn về phía Lãm nữa. Lãm nhắm mắt và quay nhìn chỗ khác. Hai người đi hai đường bỏ mặc những lời nói hôm nào. Phải chăng đó gọi là sự hờn dỗi của tình yêu trai trẻ. Lãm từ từ nhìn về trước và không thấy Yến đâu. Lãm thì thầm với bản thân mình:
- Xin lỗi!
Lãm cuối xuống nhặt những mảnh vỡ và ngồi một mình không làm gì hết. Trước mắt Lãm hiện ra những gì là tươi đẹp của hai người. Có thể lúc này Lãm mới thật sự thấy yêu quí Yến nhiều nhất. Bởi vì lúc này Lãm cảm thấy có lỗi với một cô gái trẻ đẹp, vốn không biết Lãm mà giờ đây phải chịu đau khổ.
Lúc này Yến chạy mãi. Yến cứ cấm đầu về trước và chạy không do dự. Trong đầu Yến chỉ nghĩ đến giây phút giọt nước mắt tan thành từng mảnh. Yến thơ thẩn vô hồn và vào một khu vườn hoa mà không hay biết mình ở đây và để làm gì. Yến ngửi được nhiều mùi hương của nhiều loài hoa. Sự đặc trưng của từng loài vẫn có một cái gì đó khá đặc biệt. Yến bình tĩnh ngồi xuống một băng ghế bằng gỗ trông rất củ kỹ nhưng lại đẹp và lạ mắt. Ở đó một người đàn bà đang ngồi thưởng thức mùi hương của hoa cỏ. Yến thấy bà ta vội mừng rỡ:
- A! là cô bán giọt nước mắt pha lê phải không ạ! Có nhận ra con không?
Bà ta cười và chỉ vào chỗ còn trống. Yến ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn bà ta một hồi lâu. Bà ta nhìn Yến và hỏi:
- Giọt nước pha lê còn không?
Câu hỏi kì lạ của bà ta khiến Yến phải ngơ ngẩn một lúc. Yến buồn bã trả lời:
- Nó đã bị bể nát rồi. Cái gọi là níu kéo kỷ niệm đã bị bể nát bởi bàn tay vụng về của con.
Bà ta cười và đưa cho Yến một giọt nước khác. Bà ta nói:
- Hãy nghe một câu chuyện rồi suy nghĩ về hành động của mình nhé: Có một chàng thanh niên muốn đi tìm thú vui câu cá. Cậu ta bèn mua một cây cần câu, lưỡi và mồi sau đó đến một hồ cá công cộng để câu. Anh ta cầm cần câu đi ngang một ông cụ. Anh thấy cụ câu cá mà không có dùng đến mồi. Trong lòng anh ta thầm cho ông già khùng điên và không biết câu cá. Bởi vì câu cá thì phải có mồi, đúng không? thế là anh tìm một chỗ thích hợp thả câu. Lúc rảnh rỗi anh nhìn sang ông lão thì thấy ông ta giật một con cá. Lâu lâu lại giật một con cá. Cứ thế anh ngồi cả buổi mà vẫn không dính một con nào. Anh bắt đầu thắc mắc và lại gần ông lão hỏi lí do. Anh ta hỏi: Tại sao ông không dùng mồi mà câu dính cá, trong khi tôi có mồi lại không dính là sao? ông lão nghe xong bèn cười. Ông từ tốn giải thích cho chàng thanh niên: Bởi vì trước khi người ta mở cửa cho ta câu thì người chủ đã cho cá ăn no rồi. Do đó chúng không thèm miến mồi nào cả. Chúng chỉ muốn giỡn mà mà thôi. Lão phải dùng nhiều lưỡi câu nhấp như muốn giỡn với chúng. Khi chúng lại gần thì ta giật. Nhiều lưỡi câu móc vào nhau chẳng lẽ không câu được chúng sao? chàng ta gật đầu và hối hận vì những ý nghĩ bất kính với người lớn tuổi.
Sau khi kể xong. Bà ta hỏi Yến:
- Con có hiểu câu chuyện muốn nói gì không?
Yến lắc đầu và tỏ ra khen ông lão thông minh. Bà ta nói:
- Cái hạn hẹp của con người là không chịu thắc mắc những điều người khác làm mà chỉ chê bài thì không tốt. Chỉ nhìn bề ngoài thì chưa chắc hiểu được những ý nghĩa bên trong. Hãy từ từ mà suy nghĩ đi!
Những lời lẽ đó khiến Yến từ từ suy nghĩ lại. Yến sực nhớ ra hoàn cảnh mà Lãm đã ở. Khi đó rõ ràng có cả Linh nhưng họ nói gì đó rồi bỏ đi. Vả lại cử chỉ lúng túng của Lãm hơi kì lạ. Yến bắt đầu nhớ lại lời nói của Lãm. Lúc này Yến mới thấy mình có lỗi rất nhiều. Yến không tin vào Lãm nên mới ra nông nỗi này. Yến khóc thật lớn và chửi bản thân mình:
- Híc híc… xin lỗi anh Lãm. Xin lỗi anh Lãm nhiều lắm! Chỉ vì nghi oan cho Lãm mà Lãm phải buồn lòng.
Yến nhớ lại những lời biện hộ cho mình của Lãm mà hận bản thân mình. khi đó Lãm rất bình tĩnh cố giải thích cho Yến nghe mà Yến không nghe chỉ cho anh Lãm là người xấu. Yến nhìn sang người đàn bà và đinh cám ơn thì chẳng thấy bà ta đâu cả. Yến nhìn xung quanh và cố tìm nhưng không gặp bà ta nữa. Yến cứ ngỡ đây là một giấc mơ kì lạ nhưng trong tay vẫn cầm một giọt nước pha lê mà bà ta tặng. Yến mỉm cười và không còn giận anh Lãm nữa. Yến bèn chạy về nhà và hỏi chú Nhân vì sao phải nói ra những lời nói xấu về Lãm và Linh như thế. Linh chạy một mạch về nhà mình. Trong tay Yến vẫn lấp lánh ánh sáng của một vật minh chứng kỷ niệm.
Sau khi ngồi buồn một mình. Lãm cầm trên tay những mảnh vụng và thiễu não về nhà. Vẻ mặt Lãm như thiếu đi sự sống. Long có hỏi gì Lãm cũng không nói. Long chỉ thoáng thấy những mảnh vụng trên tay Lãm và nghĩ rằng giữa Lãm và Yến lại xảy ra một vấn đề. Long vịnh vai Lãm lại và hỏi:
- Lãm! Hãy đừng buồn. Ngày mai Long sẽ huỷ bỏ cuộc hợp với các nhân viên phòng kế hoạch thiết kế. Hãy cố bình tĩnh lại nhé!
Lãm nhìn Long cười và nói:
- Cám ơn Long, không cần đâu! Ngày mai Lãm trình bày những mẫu design mới mà Lãm đã vạch kế hoạch từ lâu rồi. Lãm sẽ ổn qua một đêm thôi.
Long nhìn Lãm cười:
- Muốn “Luyện công” tiếp không?
Lãm lắc đầu và đi vào phòng mình. Long để Lãm một mình để giải quyết những nỗi buồn của mình. Long biết Lãm buồn về cô nàng Yến ở quán bar nên muốn điện thoai cho cô ta để hỏi lí do. Nhưng nghĩ lại thì cứ thuận theo tự nhiên sẽ hay hơn. Nếu cố tình thêm bớt vào càng làm rối thêm mà thôi. Long thì thầm:
- Lãm đã nói thì phải làm được, đúng là một phong cách có bản lĩnh.
Phần Yến sau khi về đến công ty đĩa nhạc của ông mình. Yến bèn đẩy cửa vào phòng quản lý của thầy Nhân. Yến quát lên:
- Chú Nhân ! Hãy giải thích tại sao lại nói xấu Lãm và Linh? Chú hãy nói đi!
Thầy Nhân nhìn Yến với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Chú chỉ muốn tác hợp cho hai đứa học trò củ thôi mà. Có gì sai đâu!
Yến bèn hù doạ:
- Đừng quên chú làm cho ông nội tôi. Ông nội tôi biết được thì chú giải thích thế nào? Có phải chuyện của Linh là do chú sắp đặt không?
Thầy Nhân tỏ ta hoang mang và bối rối. Thầy với điệu bộ xin xỏ:
- Chỉ tại chú thấy chúng tội nghiệp quá. Chú sẽ không tái phạm đâu. Còn chuyện Linh lấy ông nội Yến là chủ ý của ông nội Yến mà… không liên quan đến chú đâu!
Yến nghe thầy Nhân nói thế bèn dịu lại. Yến nhìn thẳng thầy Nhân và nói:
- Tôi rất ghét chú. Nếu tôi là ông nội thì chú đã bị đuổi từ lâu rồi.
Yến nói xong bèn ra ngoài. Vẻ mặt Yến hậm hực và giận dữ. Thầy Nhân nhìn Yến tức giận đi ra ngoài và mỉm cười. Thầy Nhân cười với một giọng cười kì lạ như là muốn nuốt chửng mọi người. Thầy Nhân thỏ thẻ:
- Chuyện người lớn con nít sẽ không biết đâu.
Ông ta bèn cầm điện thoại lên và nhìn theo dấu chân Yến. Thầy Nhân thì thầm vài lời:
- Chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng.
Ngày hôm sau, mọi người đều đến hợp nhưng Lãm vẫn chưa đến. Long lo lắng cho Lãm và định huỷ buổi hợp thì Lãm bước vào. Trên tay Lãm cằm một xấp bản thiết kế. Lãm đứng trước những thành viên trong phòng kế hoạch thiết kế và từ từ mở từng trang cho mọi người xem. Long nhìn những mẫu dép trong rất đẹp mắt và mang nhiều màu sắc thật tươi. Long nhìn Lãm cười:
- Lãm, đây là bản thiết kế trông rất đẹp mắt!
Lãm nhìn Long cười rồi từ từ nêu ra ý nghĩa của bộ mẫu này. Lãm nói:
- Những ý tưởng này là Lãm lấy được từ Yến, một cô gái dễ thương và hiền lành….
Long góp ý:
- Thế có gì liên quan đâu?
Lãm bèn giải thích rõ hơn:
- Bộ mẫu này bao gồm trang phục và dép. Bộ mẫu này chia ra làm nhiều biểu tượng. Lãm sẽ gọi mẫu dép màu hồng nhạt là biểu tượng của sự dễ thương. Màu trắng biểu tượng của sự ngây thơ và hiền lành. Màu đỏ cho sự sôi nổi và xanh cho sự mới mẻ.
Những thành viên trong công ty nghe Lãm nói xong bèn tỏ ra hứng thú vô cùng. Họ mới nghe một ý tưởng kì lạ nhưng lại mới mẻ thế này. Họ nghe Lãm nói mà trong lòng nôn nao mong muốn được mang những bộ mẫu này thử. Long đưa ngón cái lên bái phục và hỏi:
- Thế Lãm sẽ tính như thế nào?
Lãm nhìn Long cười:
- Như Lãm đã nói, bộ này bao gồm cả trang phục mới bộc lộ hết sự vẻ đẹp của nó. Lãm sẽ đến công ty của cha Lãm để nghiên cứu về cách thiết kế mẫu quần áo. Có thể nó rất thích hợp với thời tiết này.
Long nghe bạn mình nói bèn vỗ đùi và mừng rối rít:
- Xin bái phục cậu đấy! Mới hôm qua như vậy mà hôm nay lại có tinh thần.
Lãm cười và nhìn Long nói với một dáng vẻ không vui lắm:
- Biết làm gì đây. Chỉ còn cách là làm việc cho quên đi một lúc mà thôi.
Long nhìn Lãm và nói:
- Chừng nào Lãm đi Hà Nội? Long sẽ cùng đi với Lãm, dẫn cả Thuỷ và bé Thảo đi cùng cho vui. Một mình buồn lắm!
Lãm ra dấu chiều ngày hôm sau đi để chuẩn bị một số đồ đạc. Lãm nhìn Long nói:
- Đi một tuần rồi về! Sẵng tiện đi tham quan Hồ Gươm nữa chứ. Lãm chưa đi lần nào?
Những cô gái trong bộ phận thiết kế quảng cáo nghe nói thế đòi đi theo Lãm. Lãm chỉ cười và khẽ từ chối. Những cô gái đó nghe Lãm nói thế bèn buồn bã và nhìn Lãm với một ánh mắt mong mỏi được đi theo chơi. Long nhìn Lãm lúng túng khi đối phó với con gái. Long bèn nói:
- Nếu đi thì tôi sẽ trừ nữa tháng lương của mấy người chịu không?
Họ gật đầu đồng ý và mừng rỡ vì Long cho theo cùng. Lãm chợt nghĩ ra một cách khiến mọi người đều làm việc. Lãm nhìn Long nói:
- Có thể cho mấy cô này đi cùng cũng được. Nếu họ có thể cùng bộ phận quảng cáo ở công ty cha Hà Nội thì sẽ tốt hơn nhiều đúng không Long?
Long gật đầu và nhìn những cô gái ngưỡng mộ Lãm:
- Khâm phục anh Lãm chưa mấy cô. Chuyện gì nói ra cũng trúng hết và không sao từ chối được. Cứ đi theo Lãm đến Hà Nội làm việc không trừ lương đâu mà lo.
Họ cám ơn Long rối rít và trông rất phấn chấn. Long nhìn Lãm và lắc đầu. Long khẽ nói nhỏ vào tai Lãm:
- Số đào hoa sướng thật!
Lãm cười nhìn ra cửa sổ. Lãm thoáng thấy một cô gái trông rất giống Yến đang đứng gần cửa hàng đối diện công ty Long. Lãm vội chạy ra ngoài và cố tìm gặp Yến nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Lãm nhìn dáo dát tìm kiếm rồi mang đầy thất vọng. Bỗng Lãm nhìn xuống bên chân mình. Một cô bé dễ thương khiều chân Lãm và đưa cho Lãm một vật trong suốt. Lãm thốt lên kinh ngạc:
- Giọt nước mắt pha lê! Nó đã vỡ rồi kia mà sao lại thế này.
Lãm bèn hiểu ý của nó và đeo vào cổ mình. Lãm đã biết vật này của ai rồi. Mặt Lãm tươi tắn lại, em bé đó còn đưa cho Lãm một tờ giấy. Nó nói:
- Chị gì cho em kem mới làm thôi. Chị bảo đọc xong không được gặp chị ấy!
Lãm giật mình rồi từ từ lật ra xem. Yến viết: “ Xảy ra chuyện đó, Yến không dám gặp Lãm. Hãy để tuần sau rồi hãy đến chỗ củ. Yến sẽ về quê Lãm chơi nhé! Rồi lại đi đến nhưng nơi ta từng đến để quen lại từ đầu. Nhớ nha!”. Lãm đọc xong và mừng rối rít. Lúc này Lãm đã lấy lại bình tĩnh và cảm thấy xôn xao trong lòng. Lãm không ngờ Yến đã không giận Lãm và còn hứa sẽ về nơi mà Lãm và Yến đi qua. Một dấu hiệu thật tốt đẹp. Lãm mừng quá rồi nhìn đứa bé:
- Em thích ăn kem lắm hả? Anh đãi em ăn tới chiều tối luôn! Tới chiều ngày mai luôn. Cho đến lúc em cảm thấy không ăn nổi thì thôi nhé!
Nó nhìn Lãm bằng một ánh mắt rất ngạc nhiên. Nó rùng mình rồi nói:
- Không ăn nhiều đâu! Ăn nhiều sẽ mập, con gái mà mập thì không làm người mẫu được.
Lãm vò đầu nó và cảm thấy nó đáng yêu gì đâu. Lúc này Lãm cảm thấy mọi vật điều đáng yêu cả. Ở cách đó không xa lắm. Yến đang nằm trên giường của mình và nghĩ về những lời lẽ mà Lãm đã nói. Có thể Yến đã thuộc lòng lời nói của Lãm khi cố gắng biện minh cho mình. Yến thì thầm và khẽ mỉm cười như cố tình không giấu niềm cui của mình. Yến thỏ thẻ và ngơ ngẩn:
- Không biết anh Lãm thích giọt nước đó không há! Nếu không thích thì em bé đã không khen anh Lãm rồi. Đứa bé mà Yến nhờ đưa đồ là cháu của Yến. Và nó nói anh Lãm đã rất hạnh phúc khi có được nó.
Yến thì thầm:
- Không biết khuôn mặt khi đó của Lãm như thế nào nhỉ. Có vui cười như mình lúc này không nữa?
Bỗng có tiếng gõ cửa của cô người hầu. Cô ta kêu Yến ra ngoài để ông nội Yến nói chuyện. Yến bèn nhanh nhẹn phóng xuống giường rồi chạy ra phòng khách. Lúc này có cả Long và thầy Nhân đang đợi. Ông nội Yến nhìn Yến rồi lắc đầu:
- Con gái lớn rồi mà nhảy nhót như con nít!
Thầy Nhân thấy thế bèn nói:
- Lần này ông nội Yến có chuyện cần nói với Yến đó.
Ông nội nhìn Yến một hồi rồi nói:
- Lần này ông phải sang Trung Quốc để thăm người em. Tức là bác ba của con đó. Ông ấy đang bị bệnh. Con ở nhà cho khoẻ nhé!
Yến nhăn mặt:
- Không có ông nội ở nhà buồn quá à! Cho con đi theo nhe!
Ông nội Yến gõ đầu cháu mình và cười:
- Con nhỏ quậy! Lúc ông nội ở nhà có thấy mặt con đâu mà nói gì như rất thương ông vậy? Thôi! Khoảng tuần sau ông về. Chú Nhân cũng có lịch cho con làm đấy!
Thầy Nhân liền nói:
- Lần này Yến không có rảnh được đâu! Lần này Ở Đà Lạt có tổ chức một đêm nhạc hội dùng để gây quĩ cho người nghèo. Nếu Yến không thích đi thì cũng được. Họ nghe bài “Nàng Tinh Tú” của Yến hát họ thích nên có mời Yến đi cùng.
Yến nhìn thầy Nhân suy nghĩ một lúc. Yến nghĩ về chuyện Lãm đi Hà Nội cùng Long và những người khác cũng buồn. Yến bèn gật đầu đồng ý. Thầy Nhân nghe nói thế bèn tỏ ra hoan nghênh Yến. Thầy Nhân quay sang chỗ khác cười mỉm với một cách kì lạ. Linh đứng bên cạch nhìn thấy vẻ mặt háo thắng và chứa đầy mưu mô của thầy. Linh không nói ra, cứ để thời gian sẽ chứng minh tất cả. Phần Linh phải theo chồng mình là ông nội Yến đến Trung Quốc thăm người em mình. Linh không có thời gian để mà suy nghĩ về thầy Nhân bởi vì Linh đã biết thầy Nhân là một người độc ác. Chính thầy đã hại cha và mẹ Long khiến họ không còn mặt mủi nào nhìn Linh nữa. Chính thầy Nhân là thủ phạm.
Hai ngày sau đó. Lãm đã cùng bạn đồng nghiệp đến Hà Nội công tác. Lãm muốn từ biệt Yến cũng không được. Lãm phải lẳng lặng mà đi vì lời nói của Yến. Yến đã cho Lãm giọt mắt pha lê thì Lãm đã hiểu được ý Yến nói gì. Lãm lên đường không chút do dự và không luyến tiếc những gì xa cách. Chính Yến đã nói ngày Lãm về chính là ngày gặp mặt, ngày đó sẽ là ngày Lãm vui nhất. Bởi vì trong đó có sự chờ đợi, sự mong mỏi và hi vọng. Tất cả những thứ mà luôn làm con người chột dạ và mất ăn mất ngủ. Lãm nhìn những gì đang theo bên mình và hạnh phúc cười thật tươi. Lãm nhìn Long hạnh phúc cùng Thuỷ. Những cô nàng muốn theo Lãm cũng bị cảnh lạ làm hoa mắt. Chỉ có cô nàng nhỏ bé là bám theo Lãm mãi. Chỉ có nó là muốn giữ Lãm bên mình. Chỉ đơn gian là người lớn và con nít. Bé Thảo thấy trên tay Lãm cầm một cái gì đó sáng chói. Nó bèn hỏi anh Lãm:
- Anh cầm cái gì vậy? Cho em được không?
Anh Lãm nhìn nó cười và cho nó cầm thử. Lãm nói:
- Vật này là của chị xinh đẹp Yến tặng anh đó! Sao anh cho bé Thảo được. Bé Thảo muốn gì anh Lãm cũng mua cho hết. Bé Thảo muốn cái gì nào.
Bé Thảo nhìn anh Lãm một hồi lâu rồi mới nói:
- Chỉ cần có anh Lãm làm anh là vui rồi. Nếu sau này không có anh Lãm chắc em buồn chết mất.
Lãm nghe giọng điệu thông minh của cô bé mà mỉm cười. Trông nó nhỏ nhưng lại nói ra những lời khiến Lãm phải nể phục. Lãm không biết bé Thảo từ đâu đến và quê ở nơi nào. Lãm đã hỏi nhiều lần nhưng không bao giờ nó nói ra cả. Mỗi lần Lãm hỏi về quê của bé Thảo, bé Thảo nhìn anh Lãm giận dữ rồi khóc:
- Anh Lãm muốn đuổi em hả, không chịu đâu!
Thế là nó không nói chuyện với Lãm nữa. Lãm phải năng nỉ nhiều lắm nó mới nhìn Lãm cười. Thế là Lãm không dám hỏi về quê quán của nó nữa. Cứ mặc bé Thảo là ai thì cũng xem như người thân của mình. Lãm nhìn bé Thảo nhiều lần và để ý thấy hành động của nó rất giống con nhà giàu nhưng không hiểu lí do vì sao lại gặp được ở bến xe đó. Lãm khiều nó và định hỏi thì nó nhìn Lãm ngơ ngẩn. Bé Thảo hỏi:
- Bộ anh định hỏi quê em nữa hả?
Lãm xua tay và ra dấu không phải. Thấy thế nó mới an tâm và tiếp tục nhìn những cảnh vật khác. Những cô gái cùng đi lôi kéo Lãm cùng chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm. Cả Long cũng được thơm lây từ số đào hoa của Lãm. Anh chàng nhìn Lãm đá lông nheo:
- Lãm có đi uống cà phê mát lần nào chưa?
Lãm lắc đầu hỏi:
- Ủa cà phê mát là gì vậy?
Thuỷ đi lại cóc đầu Long khiến anh chàng hoảng hồn:
- Không được dạy người ta tật xấu của mình nghe chưa!
Long bèn chạy lại những chắn song quanh bờ hồ. Long phì cười:
- Vậy thì anh và Thuỷ đi uống cà phê mát nhé!
Hai người họ cứ chọc tới chọc lui và cười thật hạnh phúc. Lãm nhìn và nhớ lại những giây phút mà Lãm và Yến đã có được. Yến hẹn Lãm khi về sẽ gặp nhau ở quê nhà. Khi đó sẽ vui biết chừng nào. Lãm chỉ nghĩ thôi mà tâm trạng đã phấn chấn trở lại. Lãm đang ngơ ngẩn thì một cô bạn gái đi cùng chạy lại hôn Lãm một cái, còn cô kia thì chụp tấm hình với cảnh hôn nhau đó. Cô gái chụp hình hô tô:
- Đây là bằng chứng anh Lãm mèo mỡ! Chết anh Lãm rồi, về mét cô nàng Yến mới được.
Lãm bèn chạy theo và cùng đùa giỡn với những chị ham vui này nhưng Lãm vẫn lo sợ mấy cô nàng ham vui này làm thiệt thì khốn khổ đời Lãm. Long thấy Lãm có tâm trạng vui đó cũng mừng lòng. Hai người là những người bạn thật tốt. Hiếm có được một tri kỷ như Lãm và Long.
Trong khi đó Yến theo đề nghị của thầy Nhân đến Đà Lạt biểu diễn từ thiện. Yến đồng ý và cùng ba người trợ giúp lên đường. Thầy Nhân không đi theo cùng với lí do phải quản lí công việc làm ăn nên không thể giúp gì được. Yến nghe thế thích lắm vì Yến ghét thầy Nhân từ lúc nói xấu Lãm và Linh khiến Yến phải làm Lãm buồn. Vả lại giờ này ông nội Yến cũng đã đi thăm bác ba rồi. Không có ở nhà cho Yến nhõng nhẽo. Yến chỉ còn một con đường vui vẻ là đi biểu diễn và tham quan một khu nghĩ mát lớn và là ngôi nhà của họ nhà hoa xứ lạnh. Mọi chuyện diễn ra bình thường và không có gì trục trặc. Yến nhìn chiếc xe lao nhanh và không cảm thấy gì mệt mỏi. Có khi Yến nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt rồi cười toe toét một mình. Yến lại cười và nhớ lại lúc Lãm bào chữa và giọng nói thuyết phục gì đâu. Nhưng Yến lại không tin tưởng Lãm khiến Lãm buồn lòng rất nhiều. Nghĩ đến đó Yến không thể nào cười nổi nữa, nếu cười chỉ là cười bản thân thích làm anh Lãm giận để nghe lí lẽ của Lãm. Yến đã nhìn thấy những làng sương phủ đầy lưng chừng núi. Chúng lỏng lẻo như một vùng sương mù chứa nhiều cái lạnh. Chúng không làm cho Yến thấy lạ mắt vì cảnh này Yến đã nhìn thấy nhiều có khi còn nhiều hơn nữa. Yến có đi một lần đến miền nam Trung Quốc và xem cảnh tuyết rơi và nước đóng băng. Khi đó Yến đã mặc rất nhiều áo ấm mới chịu nổi cái lạnh ấy. Nên khi nhìn thấy chúng Yến không tỏ ra ngạc nhiên tí nào. Cái đáng nói chính là một cảm giác như lơ lửng bên lưng chừng núi. Một cảm giác mà ở đồng bằng không hề có được. Mắt Yến từ từ nhắm lại, Yến đang mơ về một giấc mộng đẹp. Một giấc mơ Lãm nhìn Yến cười rồi đeo vào tay Yến một chiếc nhẫn không to lắm nhưng đã làm Yến cảm động.
Tiếng chiếc xe thắng gấp khiến Yến tĩnh dậy. Mắt Yến vẫn chưa nhìn được rõ ràng, cô còn say ngủ và ngồi lặng yên. Yến đợi mãi cũng chẳng thấy ai lên tiếng hay chạy xe tiếp. Yến bèn bước ra xe và nhìn hai bên đường. Bên dưới chân Yến là một bờ đất khá cao. Yến mới nhận ra mình đang đứng trên một dốc đèo. Khung cảnh xung quanh chẳng có chút tiếng động. Yến ngạc nhiên khi mình đang đứng ở nơi này. Có tiếng nói từ sau lưng cô:
- Vui chứ cô chủ nhỏ!
Thầy Nhân đứng sau Yến và tủm tỉm cười khá lớn. Hai bên có ba đàn em trong rất hung dữ. Yến nhìn thấy thầy Nhân và tỏ ra không nghi ngờ gì. Yến nói:
- Sao lại dừng ở đây vậy chú Nhân? Có vấn đề về xe cộ hả.
Thầy Nhân không nói gì. Thầy Nhân ra hiệu cho ba đàn em đẩy chiếc xe xuống dốc đèo trước sự sững sờ của Yến. Yến lúc này mới bắt đầu lo lắng và hoảng sợ. Thầy Nhân ra vẻ bình tĩnh:
- Không có gì đâu! Chỉ là một tai nạn về xe cộ mà thôi. Chỉ là tai nạn giao thông thôi cô chủ ạ! Và cô sẽ đóng vai một xác chết ha ha… có vui không?
Yến vẫn không hiểu lí do chú Nhân lại đối xử với Yến như vậy. Yến thắc mắc và không còn sợ nữa:
- Tại sao chú lại hãm hại tôi chứ! Tôi có lỗi gì đâu!
Thầy Nhân chỉ về phía thành phố. Nơi hàng trăm cây số về hướng đông nam. Thầy Nhân nói với một vẻ tức giận:
- Hãy hỏi ông nội của cô đấy. Chính tao đã khiến gia đình Linh tan nát nhưng ông nội mày đã chỏ tay vào và còn đòi cưới con Linh nữa chứ! Một chuyện mà đối với tao là một xúc phạm. Con Linh rất giống người yêu của tao năm xưa nhưng nó đã từ chối và khiến tao phải bị sa thải. Mày cảm thấy ngạc nhiên chứ?
Lúc này Yến tỏ ra ngạc nhiên thật sự. Yến không còn tin vào lỗ tai mình nữa. Những lời này lại thoát ra từ một người mà lúc trước chính Yến đã giới thiệu vào làm ư. Yến tỏ ra không tin:
- Toàn là những lời lừa gạt thiên hạ.
Yến nhìn thầy Nhân đâm đâm và nói tiếp:
- Không thể là sự thật. Nếu thế thì tại sao ông tôi lại chọn Linh chứ! Ông tôi không thể nào dựng ra màn kịch này được. Tôi không tin!
Thầy Nhân tỏ ra sung sướng khi nói ra những lời nói đó:
- Không tin cũng được! Chính vì ông mày muốn hại tao nên bắt buột phải dùng cách này. Xin lỗi nhé cô chủ xinh đẹp!
Yến cương quyết không tin những lời nói của một kẻ đã lường gạt mình. Yến quả quyết:
- Nhất định là âm mưu của chú rồi. Chỉ vì ham muốn gia sản của ông nội tôi mà chú đã dựng ra nhiều vở kịch hay như vậy. Dầu gì thì tôi cũng khó sống sót, thôi thì tạm biệt chú Nhân hung ác vậy!
Yến nói xong bèn nhảy xuống bên sườn đèo thẳng đứng. Anh mắt chỉ hối hận một điều là không được nhìn thấy Lãm lần cuối. Yến không nói gì ngoài nhìn thẳng về những điều mà Yến đã đối mặt. Yến muốn nhìn khuôn mặt đắc thắng của thầy Nhân như thế nào. Yến muốn biết cuộc sống đẹp như thế nào mà bình thường Yến không hề chú ý. Giọt nước mắt Yến rơi ra và như cô động lại thành những hạt đá. Yến chảy nước mắt hối hận về những chuyện quá khứ. Trong đó chính Yến là người đã giới thiệu thầy Nhân cho ông nội mình. Chính bản thân Yến là người tin vào lời nói của một kẻ nói dối. Yến hoà vào những làng sương vây quanh và không còn thấy hình dáng của Yến đâu nữa. Thầy Nhân nhìn khung cảnh đang diễn ra vào mãn nguyện vì sự thành công đang gần kề. Thầy Nhân nhìn làng sương mờ ảo và không nói gì cả. Thầy Nhân chỉ nhớ lại những khoảng khắc mà chính Lãm và Linh đã làm thầy mất mặt. Trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến một mối thù do đám học trò gây ra cho mình. Quan cảnh xung quanh như lỏng lẻo hơn và thưa hơn. Chỉ có một nụ cười mãn nguyện của một con người quái đảng.
- Con có nhiệm vụ là sáng tạo cái mới. Nằm trong bộ phận thiết kế thì không cần đến công ty cũng làm được. Ở công ty đã có Long nên không có gì khó khăn cả. Con ở nhà cũng có thể thiết kế được vậy. Hãy yên tâm đi! Cố giữ gìn sức khoẻ rồi tính chuyện làm sau!
Lãm nghe lời và không đòi làm việc nữa. Lãm chỉ còn cách là đến quán bar của Yến ở tạm để giải khoây một phần nào. Yến rất vui mừng khi Lãm đến quán mình chơi. Yến nói:
- Lãm yên tâm đi nhé! Ở đây còn đến hai phòng trống. Bình thường em về nhà ngủ nhưng nếu có Lãm thì em sẽ ngủ ở đây chơi. Em sẽ hát cho anh Lãm nghe mỗi buổi chiều há!
Lãm thích lắm. Lãm nhìn khuôn mặt vui mừng của Yến mà không tài nào nói ra lời. Lãm cằm giọt nước mắt pha lê và hỏi:
- Yến mua cái này ở đâu mà đẹp thế! Nó giống hệt giọt nước. Lần trước quên hỏi Yến.
Yến cố tình không nói:
- Đó là một bí mật. Khi nào khám phá ra đi rồi Yến nói cho Lãm nghe.
Yến nói thế nhưng chính bản thân Yến cũng chưa hiểu được ý nghĩa thực thụ của nước mắt pha lê mà Lãm đeo bên mình. Lãm nhìn nó lấp lánh như sáng lên. Nó trong suốt và thật sự mang một vẻ đẹp hoàn hảo. Lãm thì thầm:
- Nếu nó được đeo trên người Yến thì đẹp lắm!
Nói rồi Lãm bèn cởi ra và đeo thử vào cổ Yến. Cô ngắm nghía nó và tỏ ra rất thích. Đeo được một lúc thì Yến thổ lộ:
- Đây là vật kỷ niệm của chúng mình thì ai đeo cũng vậy thôi. Nhưng tốt nhất là Lãm nên đeo bởi vì Yến đã tặng nó cho Lãm, Lãm mới là chủ nhân của nó. Hãy giữ gìn nó cũng như giữ gìn hình ảnh của Yến nhé!
Lãm làm bộ chọc Yến:
- Giữ gìn khuôn mặt “sấu sí” của Yến hả? Hổng thèm tí nào!
Yến nghe thế bèn đánh vào chỗ vết thương Lãm cho bỏ thói nói xấu người khác. Hai người ung dung cười giỡn trông thật xứng đôi. Ở cách đó không xa, có một ánh mắt âm thầm nhìn Lãm. Một ánh mắt rất thiết tha và chứa đầy nỗi nhớ. Một người con gái chỉ biết nhìn một anh chàng đang vô tư đùa giỡn cùng một người con gái khác. Nhưng vẻ mặt cô không tỏ ra buồn rầu tí nào. Trông cô như hạnh phúc khi Lãm tìm được một người thân mới. Một người thân chia nhiều điều tâm sự của chàng. Lãm nhìn ra ngoài cửa theo trực giác của mình. Lãm nhìn thử xem có ai nhìn mình không mà tại sao Lãm lại cảm giác được một thứ tình cảm quen thuộc. Một cảm giác thân quen mà Lãm không thể nào quên. Lãm nhìn lại bên cửa. Cô bé Thảo nhìn Lãm với vẻ mặt ngầu trông rất hung dữ. Bé Thảo quát lên:
- Anh Lãm sao lại trốn ở đây? Bộ anh không về nhà nữa à!
Lãm trố mắt nhìn bé Thảo và đi lại gần vuốt đầu nó:
- Anh ở đây vài ngày rồi vê! Ở nhà có bà vui rồi còn gì. Ngoan đi nhé!
Nhìn thấy bé Thảo lần này. Yến đột nhiên muốn biết về thân thế của gia đình nó. Yến hỏi:
- Em quê ở đâu vậy? Có muốn về nhà không? Hãy cho Lãm và chị biết đi.
Bé Thảo tru mỏ nó ra không muốn nói. Nó ôm anh Lãm rồi cười:
- Ở đây có anh Lãm nên vui hơn ở nhà!
Lãm thấy thế mới nghĩ ra một cách. Lãm nói:
- Nếu không cho anh thư giản anh sẽ tìm nhà em mà trả em lại đó!
Bé Thảo tỏ ra không chút gì lo lắng. Nó tỏ ra thông minh hơn:
- Thách anh tìm được đó!
Lãm bó tay với cô bé quậy này luôn. Nó níu tay anh Lãm về và tỏ ra đe doạ giống cô nàng Yến lúc trước:
- Nếu anh Lãm không về, em ngủ không được thì bắt đền anh Lãm đó nghe!
Lãm nhìn Yến cười và gãi đầu. Yến nhìn bé Thảo mà cười tủm tỉm. Nét mặt Yến rất vui:
- Anh Lãm hãy về cùng cô nàng bé tí này đi, nếu không nó ngủ không được thì khốn.
Bé Thảo le lưỡi và cười hạnh phúc. Lãm đành phải về theo cô bé nhỏ nhắn của mình. bé Thảo chào tạm biệt chị Yến và tỏ ra hạnh phúc vì có một người anh dễ thương và đẹp trai như anh Lãm. Yến nhìn dáng vẻ chọc ghẹo của Lãm đối với bé Thảo mà cười. Yến thì thầm:
- Với điệu bộ thế kia thì làm sao bọn trẻ không yêu được chứ!
Cùng lúc ấy tại địa điểm kho hàng, nơi thầy Nhân và bọn đàn em thường gặp mặt. Thầy Nhân đi từ từ về phía bọn đàn em rồi nhỏ nhẹ nói. Nhưng ý nghĩa thì lại chửi trên đầu người khác:
- Các người làm rất giỏi! Khá lắm! Năm người lại không làm gì được một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi. Các người làm việc còn tệ hơn cả bọn khốn ở công ty tao nữa.
Bọn chúng cùng nhìn phía phía gã đầu trọc. Bọn chúng muốn dựa vào gã đại ca để gánh nạn. Gã đầu trọc tỏ ra nể mặt thầy Nhân. Hắn nói:
- Dù sao thì việc cũng thất bại! Nếu cứ theo cách củ hành hung thì không thành công được. vậy theo anh thì tôi phải làm gì để tiện lợi đây?
Thầy Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi cười sang sảng. Thầy Nhân chầm chậm nói với một cử chỉ của một kẻ tâm thần:
- Hãy ở yên ở đây… Tao vừa nghĩ ra một cách mà chính bản thân tao cũng không nghĩ ra cách cứu con bé đó. Tụi bay hãy chờ thời cơ nhé, hãy chờ đấy!
Thầy Nhân nói xong bèn đi từ từ về chiếc xe mình. Nhưng tên đàn em nhìn thấy cử chỉ đó mà không nói gì. Họ không dám đụng đến thầy Nhân vì thầy là người nuôi họ nên nếu không có thầy thì bọn họ không có như hôm nay. Thầy Nhân cười với vẻ mặt háo thắng và như khinh thường tất cả. Chỉ có một mình thầy mới hiểu mình đang nghĩ điều gì.
Lãm đứng trên tầng hai trong trong Công Ty Giày Dép 2-L Fashion, công ty của gia đình Long. Nó được đặt tên của Lãm và Long để nói lên hai người đã cùng nhau tạo dựng. Lãm nâng niu nước mắt pha lê của Yến và không nói gì. Lãm không nói nhưng vẻ mặt Lãm lại hiện ra một chữ buồn to lớn. Lãm đã tự hỏi vì sao nhiều lần mà vẫn chưa giải đáp được hoàn toàn. Lãm nâng niu giọi nước mắt pha lê là tự hỏi với lòng:
- Tại sao mình đã có giọt nước này mà vẫn chưa thể nào sống vui được trọn vẹn? Tại sao mỗi khi chiều về lại nhớ đến một người? Tại sao….
Lãm không muốn thắc mắc nhưng không hiểu tại sao lại nảy ra những câu hỏi kì lạ. Lãm đã thật sự hạnh phúc khi ở cạnh Yến và hạnh phúc khi nghe tiếng cười của cô ấy. Thế mà vẫn còn một điều gì đó khiến Lãm phải suy nghĩ rất nhiều. Bất ngờ có tiếng chuông réo gọi, Lãm bình thãn lấy điện thoại ra và khẽ đặt vào bên tai mình. Lãm chưa kịp nói gì thì có một tiếng nói thì thầm khiến Lãm hồi hộp:
- Mày nhớ tao không, Lãm?
Lãm bất đầu có cảm giác kì lạ. Lãm tỏ ra kinh ngạc khi số điện thoại này không phải của những người Lãm quen biết. Tiếng nói lại cất lên trong ghê sợ:
- Số trời éo le quá, cuối cùng thì tao cũng có dịp trò chuyện cùng một người bạn thân…
Lãm đến giờ vẫn chưa nhận ra giọng nói này. Giọng nói chứa đầy vẻ mưu mô hiểm độc. Hắn nói tiếp:
- … một người đã bị mày làm mất mặt. Một người đã phải bỏ xứ mà đi đến mảnh đất này… đến giờ mày nhận ra tao chưa?
Lãm vẫn chưa hiểu được lời nói hằn học đó. Hắn cười lớn lên, Lãm nghe được qua cả chiếc điện thoại nhỏ nhắn của mình:
- Tao là … thầy của mầy! Thầy Nhân đây! Nhớ chưa..
Lãm sững sờ khi nghe một người tự xưng là thầy Nhân. Một ông thầy dị hợm đã chọc bạn gái của mình. Nhưng đã năm sáu năm rồi Lãm chưa hề nghe nói đến thầy mà giờ thầy lại xuất hiện khiến Lãm thắc mắc nhiều hơn. Nhưng lời thầy nói rất là giận dữ và không thân thiện. Lãm nói:
- Hãy đến quán bar Ngọc Yến nói chuyện nhé thầy. Đã lâu rồi không gặp lại em cũng nhớ thầy lắm!
Thầy Nhân cười lớn hơn nữa:
- Nhớ ư! Rồi sẽ gặp ngay thôi. Hãy đến kho hàng gần bến cảng. Kho hàng màu đỏ ấy. Đến ngay đi. Người yêu mày lâm nguy rồi đó! Không đến thì đừng trách tại sao Linh của mày không muốn gặp mày nhé!
Nói xong thì thầy lập tức cúp máy. Lãm nghe qua bán tín bán nghi nhưng thà bị gạt còn hơn để chuyện không may xảy ra với Linh. Lãm bèn phóng vội lên xe để đi đến điểm hẹn. Lãm không hiểu chuyện gì xảy ra cho Linh nên không cần phải nghĩ ngợi nhiều. Long thấy điệu bộ hấp tấp của Lãm bèn hỏi:
- Lãm định đi đâu vậy? Lãm còn một việc chưa làm mà. Buổi hợp ngày mai Lãm phải nhớ đấy nhé!
Lãm nhìn Long bằng một vẻ mặt căng thẳng:
- Buổi hợp đó rất quan trọng Lãm nhất đĩnh sẽ đến! Nhưng giờ Lãm cần phải làm một chuyện rất quan trọng. Có một người đe doạ làm hại đến Linh Long ạ! Nếu có chuyện gì thì báo cho Yến biết nhé!
Nói xong Lãm bèn phóng lên chiếc xe mình rồi lao nhanh như chớp. Lãm cảm thấy trong lòng đang thấp thỏm. Lãm sợ sẽ không còn gặp lại Linh nữa. Lãm cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Lãm cảm thấy đau nhói sau lưng do vết thương còn chưa lành sẹo. Lãm thì thầm:
- Linh ơi. Lãm đang cố quên Linh mà sao lại xảy ra chuyện này kia chứ!
Lãm chạy chầm chậm lại. Bên dưới cầu, Lãm thấy một người có dáng giống Linh đang tìm kiếm một thứ gì đó. Vẻ mặc Linh rất hoang mang và tội nghiệp. Lãm dừng xe và khẽ tiến lại gần Linh đến nỗi Linh không nhận ra Lãm sau lưng mình. Lãm khẽ gọi:
- Linh! Em không sao chứ!
Linh quay đầu lại sững sờ. Linh vội chạy lại gần Lãm rồi sờ vào thân Lãm như muốn cảm nhận có phải Lãm đang thực sự tồn tại. Linh mừng rỡ khóc lóc:
- Híc híc… anh Lãm không sao ư! Anh Lãm còn sống ư!
Lãm bâng khuâng không hiểu tại sao Linh lại khóc lóc tội nghiệp đến thế kia. Lãm vịnh vai Linh để cô ấy bình tĩnh lại:
- Có chuyện gì với em sao Linh. Tại sao lại khóc thế kia!
Linh chảy nước mắt ròng ròng nói với giọng tắt nghẽn:
- Có người nói rằng anh Lãm đã bị người ta giết chết rồi … đang ở cây cầu này. Linh buồn quá và không biết làm gì thì Lãm … Lãm không có chuyện gì ư?
Lãm gật đầu nhìn Linh với vẻ mặt thắc mắc. Lãm nói:
- Em nói không còn quan tâm đến Lãm nữa sao lại khóc thế kia. Lần trước anh gặp nạn, em có ở đó không?
Linh quay sang chỗ khác lao nước mắt rồi nói:
- Không có ở đó! Lãm có chuyện gì thì mặc kệ Lãm, không muốn quan tâm làm gì! Thôi Linh phải về!
Lãm nhìn theo cô nàng và lặng yên không nói. Lãm thấy nước mắt Linh đang rơi mà Linh không nói gì cả. Phải chăng người con gái đó vẫn còn sống. Phải chăng tất cả chỉ là một màn kịch thôi sao. Lãm khẽ gọi:
- Linh! Em còn nhớ nói gì sau khi rời đại học không?
Linh dừng lại rồi bất ngờ chạy lại ôm chầm lấy Lãm. Bàn tay cô bấu chặt lấy Lãm không muốn buông ra. Linh thều thào với một giọng buồn:
- Nhớ! Nhớ rồi lại quên! Nhớ không làm sao cứu vãng được quá khứ. Linh đau khổ nhiều lắm! Linh muốn quay về chốn củ lắm nhưng Linh còn một chuyện quan trọng cần làm cho một người mà Linh đã nợ. Hãy nhớ rằng Linh luôn ở cạnh Lãm dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất.
Linh từ từ buông Lãm ra và đi về nhà. Linh không nói gì ngoài những lời mà trước đây Linh chưa hề nói. Linh chỉ giấu tình cảm của mình mà thôi. Linh đi khuất rồi, Lãm một mình đứng nhìn theo cái bóng xa dần của Linh. Lãm bèn quay đầu lại để về nhà. Bỗng Yến từ sau một cây cột to lớn bước ra và nhìn Lãm với một vẻ mặt thất vọng. Yến chỉ nhìn Lãm mà không nói gì. Ngay cả Lãm cũng cũng bất ngờ trước sự có mặt của Yến ở đây. Lãm từ từ đi lại gần Yến. Đôi bàn tay Lãm cằm lấy đôi bàn tay miềm mại của Yến. Yến buông tay mình ra và vẫn nhìn Lãm bằng một vẻ mặc thắc mắc. Yến chảy nước mắt và khẽ nói:
- Hôm qua chúng ta vui vẻ. Hôm nay lại thế này! Mọi chuyện kết thúc dễ dàng vậy sao!
Lãm không nói gì vì Lãm có nói gì cũng vô dụng mà thôi. Lúc này Lãm chỉ nhìn Yến cho cô ấy mặc sức la mắng Lãm vì Lãm là một kẻ vô dụng. Lãm không biết dùng lời nào để biện hộ cho mình. Lãm tự cho mình là vô dụng vì những chuyện tình cảm luôn dây dưa mà không dứt khoát. Lãm tự thú nhận tội mình trước mặt Yến:
- Yến! Có những chuyện chỉ thấy bằng mắt mình thì chưa đủ đâu. Có khi nó chỉ mê hoặc Yến một lúc, đến khi nhìn nhận lại bản thân và sự việc thì mới hối hận. Khi đó đã quá trễ.
Yến nhìn mặt Lãm mà tỏ ra tức giận:
- Nếu trước mặt chỉ là một giấc mơ thì Yến sẽ nghe lời anh Lãm nói. Nhưng đó lại là một sự thật! Chính thầy Nhân của Lãm đã nói về những chuyện quá khứ cho Yến nghe hết rồi. Lãm không cần giải thích thêm gì nữa.
Lãm đi về phía bờ sông và cười thật lớn:
- Phải thì sao chứ! Tại sao người ta cứ nhìn sự việc vào lúc hiện tại mà lại không nhìn về quá khứ một lúc. Tại sao Yến không nghĩ về những gì mà chúng ta đã trải qua trong quá khứ kia chứ. Tại sao hôm qua chúng ta cười nói vui vẻ mà hôm nay lại khác. Nếu Yến nói Lãm là một người xấu xa đê tiện thì những gì Yến thấy là sự thật. Nhưng…. Tại sao lại thế này.
Lãm bèn bứt sợi dây mình đeo nước mắt pha lê và cầm trên tay. Lãm nói:
- Đây là gì Yến lại quên rồi sao! Chính Yến đã tặng cho Lãm và nói nó là một vật kỷ niệm. Vậy tại sao Yến gọi là kỷ niệm chứ. Nếu là kỷ niệm thì Yến phải nhớ lại cảm giác lúc xưa mới phải chứ.
Lãm cảm thấy buồn lòng một lúc. Yến không nói gì và bỏ ra đi. Lãm không hiểu thầy Nhân đã nói gì với Yến mà trông cô có vẻ buồn bã hơn lúc trước. Yến buồn và lẳng lặng mà đi. Lãm ném giọt nước mắt pha lê cho Yến và nói:
- Hãy lấy nó đi đi. Lãm không muốn nhìn thấy nó nữa.
Yến với tay lấy nhưng không kịp. Giọt nước mắt rơi xuống đất và vỡ vụng thành từng mảnh nhỏ. Chúng tan ra như những giọt nước mắt nhỏ hơn và trong hơn. Không hiểu vì sao nước mắt Yến lúc này lại rơi xuống đất và hoà vào những mảnh vỡ đó. Yến ôm mặt khóc rồi chạy miết không nhìn về phía Lãm nữa. Lãm nhắm mắt và quay nhìn chỗ khác. Hai người đi hai đường bỏ mặc những lời nói hôm nào. Phải chăng đó gọi là sự hờn dỗi của tình yêu trai trẻ. Lãm từ từ nhìn về trước và không thấy Yến đâu. Lãm thì thầm với bản thân mình:
- Xin lỗi!
Lãm cuối xuống nhặt những mảnh vỡ và ngồi một mình không làm gì hết. Trước mắt Lãm hiện ra những gì là tươi đẹp của hai người. Có thể lúc này Lãm mới thật sự thấy yêu quí Yến nhiều nhất. Bởi vì lúc này Lãm cảm thấy có lỗi với một cô gái trẻ đẹp, vốn không biết Lãm mà giờ đây phải chịu đau khổ.
Lúc này Yến chạy mãi. Yến cứ cấm đầu về trước và chạy không do dự. Trong đầu Yến chỉ nghĩ đến giây phút giọt nước mắt tan thành từng mảnh. Yến thơ thẩn vô hồn và vào một khu vườn hoa mà không hay biết mình ở đây và để làm gì. Yến ngửi được nhiều mùi hương của nhiều loài hoa. Sự đặc trưng của từng loài vẫn có một cái gì đó khá đặc biệt. Yến bình tĩnh ngồi xuống một băng ghế bằng gỗ trông rất củ kỹ nhưng lại đẹp và lạ mắt. Ở đó một người đàn bà đang ngồi thưởng thức mùi hương của hoa cỏ. Yến thấy bà ta vội mừng rỡ:
- A! là cô bán giọt nước mắt pha lê phải không ạ! Có nhận ra con không?
Bà ta cười và chỉ vào chỗ còn trống. Yến ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn bà ta một hồi lâu. Bà ta nhìn Yến và hỏi:
- Giọt nước pha lê còn không?
Câu hỏi kì lạ của bà ta khiến Yến phải ngơ ngẩn một lúc. Yến buồn bã trả lời:
- Nó đã bị bể nát rồi. Cái gọi là níu kéo kỷ niệm đã bị bể nát bởi bàn tay vụng về của con.
Bà ta cười và đưa cho Yến một giọt nước khác. Bà ta nói:
- Hãy nghe một câu chuyện rồi suy nghĩ về hành động của mình nhé: Có một chàng thanh niên muốn đi tìm thú vui câu cá. Cậu ta bèn mua một cây cần câu, lưỡi và mồi sau đó đến một hồ cá công cộng để câu. Anh ta cầm cần câu đi ngang một ông cụ. Anh thấy cụ câu cá mà không có dùng đến mồi. Trong lòng anh ta thầm cho ông già khùng điên và không biết câu cá. Bởi vì câu cá thì phải có mồi, đúng không? thế là anh tìm một chỗ thích hợp thả câu. Lúc rảnh rỗi anh nhìn sang ông lão thì thấy ông ta giật một con cá. Lâu lâu lại giật một con cá. Cứ thế anh ngồi cả buổi mà vẫn không dính một con nào. Anh bắt đầu thắc mắc và lại gần ông lão hỏi lí do. Anh ta hỏi: Tại sao ông không dùng mồi mà câu dính cá, trong khi tôi có mồi lại không dính là sao? ông lão nghe xong bèn cười. Ông từ tốn giải thích cho chàng thanh niên: Bởi vì trước khi người ta mở cửa cho ta câu thì người chủ đã cho cá ăn no rồi. Do đó chúng không thèm miến mồi nào cả. Chúng chỉ muốn giỡn mà mà thôi. Lão phải dùng nhiều lưỡi câu nhấp như muốn giỡn với chúng. Khi chúng lại gần thì ta giật. Nhiều lưỡi câu móc vào nhau chẳng lẽ không câu được chúng sao? chàng ta gật đầu và hối hận vì những ý nghĩ bất kính với người lớn tuổi.
Sau khi kể xong. Bà ta hỏi Yến:
- Con có hiểu câu chuyện muốn nói gì không?
Yến lắc đầu và tỏ ra khen ông lão thông minh. Bà ta nói:
- Cái hạn hẹp của con người là không chịu thắc mắc những điều người khác làm mà chỉ chê bài thì không tốt. Chỉ nhìn bề ngoài thì chưa chắc hiểu được những ý nghĩa bên trong. Hãy từ từ mà suy nghĩ đi!
Những lời lẽ đó khiến Yến từ từ suy nghĩ lại. Yến sực nhớ ra hoàn cảnh mà Lãm đã ở. Khi đó rõ ràng có cả Linh nhưng họ nói gì đó rồi bỏ đi. Vả lại cử chỉ lúng túng của Lãm hơi kì lạ. Yến bắt đầu nhớ lại lời nói của Lãm. Lúc này Yến mới thấy mình có lỗi rất nhiều. Yến không tin vào Lãm nên mới ra nông nỗi này. Yến khóc thật lớn và chửi bản thân mình:
- Híc híc… xin lỗi anh Lãm. Xin lỗi anh Lãm nhiều lắm! Chỉ vì nghi oan cho Lãm mà Lãm phải buồn lòng.
Yến nhớ lại những lời biện hộ cho mình của Lãm mà hận bản thân mình. khi đó Lãm rất bình tĩnh cố giải thích cho Yến nghe mà Yến không nghe chỉ cho anh Lãm là người xấu. Yến nhìn sang người đàn bà và đinh cám ơn thì chẳng thấy bà ta đâu cả. Yến nhìn xung quanh và cố tìm nhưng không gặp bà ta nữa. Yến cứ ngỡ đây là một giấc mơ kì lạ nhưng trong tay vẫn cầm một giọt nước pha lê mà bà ta tặng. Yến mỉm cười và không còn giận anh Lãm nữa. Yến bèn chạy về nhà và hỏi chú Nhân vì sao phải nói ra những lời nói xấu về Lãm và Linh như thế. Linh chạy một mạch về nhà mình. Trong tay Yến vẫn lấp lánh ánh sáng của một vật minh chứng kỷ niệm.
Sau khi ngồi buồn một mình. Lãm cầm trên tay những mảnh vụng và thiễu não về nhà. Vẻ mặt Lãm như thiếu đi sự sống. Long có hỏi gì Lãm cũng không nói. Long chỉ thoáng thấy những mảnh vụng trên tay Lãm và nghĩ rằng giữa Lãm và Yến lại xảy ra một vấn đề. Long vịnh vai Lãm lại và hỏi:
- Lãm! Hãy đừng buồn. Ngày mai Long sẽ huỷ bỏ cuộc hợp với các nhân viên phòng kế hoạch thiết kế. Hãy cố bình tĩnh lại nhé!
Lãm nhìn Long cười và nói:
- Cám ơn Long, không cần đâu! Ngày mai Lãm trình bày những mẫu design mới mà Lãm đã vạch kế hoạch từ lâu rồi. Lãm sẽ ổn qua một đêm thôi.
Long nhìn Lãm cười:
- Muốn “Luyện công” tiếp không?
Lãm lắc đầu và đi vào phòng mình. Long để Lãm một mình để giải quyết những nỗi buồn của mình. Long biết Lãm buồn về cô nàng Yến ở quán bar nên muốn điện thoai cho cô ta để hỏi lí do. Nhưng nghĩ lại thì cứ thuận theo tự nhiên sẽ hay hơn. Nếu cố tình thêm bớt vào càng làm rối thêm mà thôi. Long thì thầm:
- Lãm đã nói thì phải làm được, đúng là một phong cách có bản lĩnh.
Phần Yến sau khi về đến công ty đĩa nhạc của ông mình. Yến bèn đẩy cửa vào phòng quản lý của thầy Nhân. Yến quát lên:
- Chú Nhân ! Hãy giải thích tại sao lại nói xấu Lãm và Linh? Chú hãy nói đi!
Thầy Nhân nhìn Yến với vẻ mặt ngạc nhiên:
- Chú chỉ muốn tác hợp cho hai đứa học trò củ thôi mà. Có gì sai đâu!
Yến bèn hù doạ:
- Đừng quên chú làm cho ông nội tôi. Ông nội tôi biết được thì chú giải thích thế nào? Có phải chuyện của Linh là do chú sắp đặt không?
Thầy Nhân tỏ ta hoang mang và bối rối. Thầy với điệu bộ xin xỏ:
- Chỉ tại chú thấy chúng tội nghiệp quá. Chú sẽ không tái phạm đâu. Còn chuyện Linh lấy ông nội Yến là chủ ý của ông nội Yến mà… không liên quan đến chú đâu!
Yến nghe thầy Nhân nói thế bèn dịu lại. Yến nhìn thẳng thầy Nhân và nói:
- Tôi rất ghét chú. Nếu tôi là ông nội thì chú đã bị đuổi từ lâu rồi.
Yến nói xong bèn ra ngoài. Vẻ mặt Yến hậm hực và giận dữ. Thầy Nhân nhìn Yến tức giận đi ra ngoài và mỉm cười. Thầy Nhân cười với một giọng cười kì lạ như là muốn nuốt chửng mọi người. Thầy Nhân thỏ thẻ:
- Chuyện người lớn con nít sẽ không biết đâu.
Ông ta bèn cầm điện thoại lên và nhìn theo dấu chân Yến. Thầy Nhân thì thầm vài lời:
- Chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng.
Ngày hôm sau, mọi người đều đến hợp nhưng Lãm vẫn chưa đến. Long lo lắng cho Lãm và định huỷ buổi hợp thì Lãm bước vào. Trên tay Lãm cằm một xấp bản thiết kế. Lãm đứng trước những thành viên trong phòng kế hoạch thiết kế và từ từ mở từng trang cho mọi người xem. Long nhìn những mẫu dép trong rất đẹp mắt và mang nhiều màu sắc thật tươi. Long nhìn Lãm cười:
- Lãm, đây là bản thiết kế trông rất đẹp mắt!
Lãm nhìn Long cười rồi từ từ nêu ra ý nghĩa của bộ mẫu này. Lãm nói:
- Những ý tưởng này là Lãm lấy được từ Yến, một cô gái dễ thương và hiền lành….
Long góp ý:
- Thế có gì liên quan đâu?
Lãm bèn giải thích rõ hơn:
- Bộ mẫu này bao gồm trang phục và dép. Bộ mẫu này chia ra làm nhiều biểu tượng. Lãm sẽ gọi mẫu dép màu hồng nhạt là biểu tượng của sự dễ thương. Màu trắng biểu tượng của sự ngây thơ và hiền lành. Màu đỏ cho sự sôi nổi và xanh cho sự mới mẻ.
Những thành viên trong công ty nghe Lãm nói xong bèn tỏ ra hứng thú vô cùng. Họ mới nghe một ý tưởng kì lạ nhưng lại mới mẻ thế này. Họ nghe Lãm nói mà trong lòng nôn nao mong muốn được mang những bộ mẫu này thử. Long đưa ngón cái lên bái phục và hỏi:
- Thế Lãm sẽ tính như thế nào?
Lãm nhìn Long cười:
- Như Lãm đã nói, bộ này bao gồm cả trang phục mới bộc lộ hết sự vẻ đẹp của nó. Lãm sẽ đến công ty của cha Lãm để nghiên cứu về cách thiết kế mẫu quần áo. Có thể nó rất thích hợp với thời tiết này.
Long nghe bạn mình nói bèn vỗ đùi và mừng rối rít:
- Xin bái phục cậu đấy! Mới hôm qua như vậy mà hôm nay lại có tinh thần.
Lãm cười và nhìn Long nói với một dáng vẻ không vui lắm:
- Biết làm gì đây. Chỉ còn cách là làm việc cho quên đi một lúc mà thôi.
Long nhìn Lãm và nói:
- Chừng nào Lãm đi Hà Nội? Long sẽ cùng đi với Lãm, dẫn cả Thuỷ và bé Thảo đi cùng cho vui. Một mình buồn lắm!
Lãm ra dấu chiều ngày hôm sau đi để chuẩn bị một số đồ đạc. Lãm nhìn Long nói:
- Đi một tuần rồi về! Sẵng tiện đi tham quan Hồ Gươm nữa chứ. Lãm chưa đi lần nào?
Những cô gái trong bộ phận thiết kế quảng cáo nghe nói thế đòi đi theo Lãm. Lãm chỉ cười và khẽ từ chối. Những cô gái đó nghe Lãm nói thế bèn buồn bã và nhìn Lãm với một ánh mắt mong mỏi được đi theo chơi. Long nhìn Lãm lúng túng khi đối phó với con gái. Long bèn nói:
- Nếu đi thì tôi sẽ trừ nữa tháng lương của mấy người chịu không?
Họ gật đầu đồng ý và mừng rỡ vì Long cho theo cùng. Lãm chợt nghĩ ra một cách khiến mọi người đều làm việc. Lãm nhìn Long nói:
- Có thể cho mấy cô này đi cùng cũng được. Nếu họ có thể cùng bộ phận quảng cáo ở công ty cha Hà Nội thì sẽ tốt hơn nhiều đúng không Long?
Long gật đầu và nhìn những cô gái ngưỡng mộ Lãm:
- Khâm phục anh Lãm chưa mấy cô. Chuyện gì nói ra cũng trúng hết và không sao từ chối được. Cứ đi theo Lãm đến Hà Nội làm việc không trừ lương đâu mà lo.
Họ cám ơn Long rối rít và trông rất phấn chấn. Long nhìn Lãm và lắc đầu. Long khẽ nói nhỏ vào tai Lãm:
- Số đào hoa sướng thật!
Lãm cười nhìn ra cửa sổ. Lãm thoáng thấy một cô gái trông rất giống Yến đang đứng gần cửa hàng đối diện công ty Long. Lãm vội chạy ra ngoài và cố tìm gặp Yến nhưng không thấy cô ấy đâu cả. Lãm nhìn dáo dát tìm kiếm rồi mang đầy thất vọng. Bỗng Lãm nhìn xuống bên chân mình. Một cô bé dễ thương khiều chân Lãm và đưa cho Lãm một vật trong suốt. Lãm thốt lên kinh ngạc:
- Giọt nước mắt pha lê! Nó đã vỡ rồi kia mà sao lại thế này.
Lãm bèn hiểu ý của nó và đeo vào cổ mình. Lãm đã biết vật này của ai rồi. Mặt Lãm tươi tắn lại, em bé đó còn đưa cho Lãm một tờ giấy. Nó nói:
- Chị gì cho em kem mới làm thôi. Chị bảo đọc xong không được gặp chị ấy!
Lãm giật mình rồi từ từ lật ra xem. Yến viết: “ Xảy ra chuyện đó, Yến không dám gặp Lãm. Hãy để tuần sau rồi hãy đến chỗ củ. Yến sẽ về quê Lãm chơi nhé! Rồi lại đi đến nhưng nơi ta từng đến để quen lại từ đầu. Nhớ nha!”. Lãm đọc xong và mừng rối rít. Lúc này Lãm đã lấy lại bình tĩnh và cảm thấy xôn xao trong lòng. Lãm không ngờ Yến đã không giận Lãm và còn hứa sẽ về nơi mà Lãm và Yến đi qua. Một dấu hiệu thật tốt đẹp. Lãm mừng quá rồi nhìn đứa bé:
- Em thích ăn kem lắm hả? Anh đãi em ăn tới chiều tối luôn! Tới chiều ngày mai luôn. Cho đến lúc em cảm thấy không ăn nổi thì thôi nhé!
Nó nhìn Lãm bằng một ánh mắt rất ngạc nhiên. Nó rùng mình rồi nói:
- Không ăn nhiều đâu! Ăn nhiều sẽ mập, con gái mà mập thì không làm người mẫu được.
Lãm vò đầu nó và cảm thấy nó đáng yêu gì đâu. Lúc này Lãm cảm thấy mọi vật điều đáng yêu cả. Ở cách đó không xa lắm. Yến đang nằm trên giường của mình và nghĩ về những lời lẽ mà Lãm đã nói. Có thể Yến đã thuộc lòng lời nói của Lãm khi cố gắng biện minh cho mình. Yến thì thầm và khẽ mỉm cười như cố tình không giấu niềm cui của mình. Yến thỏ thẻ và ngơ ngẩn:
- Không biết anh Lãm thích giọt nước đó không há! Nếu không thích thì em bé đã không khen anh Lãm rồi. Đứa bé mà Yến nhờ đưa đồ là cháu của Yến. Và nó nói anh Lãm đã rất hạnh phúc khi có được nó.
Yến thì thầm:
- Không biết khuôn mặt khi đó của Lãm như thế nào nhỉ. Có vui cười như mình lúc này không nữa?
Bỗng có tiếng gõ cửa của cô người hầu. Cô ta kêu Yến ra ngoài để ông nội Yến nói chuyện. Yến bèn nhanh nhẹn phóng xuống giường rồi chạy ra phòng khách. Lúc này có cả Long và thầy Nhân đang đợi. Ông nội Yến nhìn Yến rồi lắc đầu:
- Con gái lớn rồi mà nhảy nhót như con nít!
Thầy Nhân thấy thế bèn nói:
- Lần này ông nội Yến có chuyện cần nói với Yến đó.
Ông nội nhìn Yến một hồi rồi nói:
- Lần này ông phải sang Trung Quốc để thăm người em. Tức là bác ba của con đó. Ông ấy đang bị bệnh. Con ở nhà cho khoẻ nhé!
Yến nhăn mặt:
- Không có ông nội ở nhà buồn quá à! Cho con đi theo nhe!
Ông nội Yến gõ đầu cháu mình và cười:
- Con nhỏ quậy! Lúc ông nội ở nhà có thấy mặt con đâu mà nói gì như rất thương ông vậy? Thôi! Khoảng tuần sau ông về. Chú Nhân cũng có lịch cho con làm đấy!
Thầy Nhân liền nói:
- Lần này Yến không có rảnh được đâu! Lần này Ở Đà Lạt có tổ chức một đêm nhạc hội dùng để gây quĩ cho người nghèo. Nếu Yến không thích đi thì cũng được. Họ nghe bài “Nàng Tinh Tú” của Yến hát họ thích nên có mời Yến đi cùng.
Yến nhìn thầy Nhân suy nghĩ một lúc. Yến nghĩ về chuyện Lãm đi Hà Nội cùng Long và những người khác cũng buồn. Yến bèn gật đầu đồng ý. Thầy Nhân nghe nói thế bèn tỏ ra hoan nghênh Yến. Thầy Nhân quay sang chỗ khác cười mỉm với một cách kì lạ. Linh đứng bên cạch nhìn thấy vẻ mặt háo thắng và chứa đầy mưu mô của thầy. Linh không nói ra, cứ để thời gian sẽ chứng minh tất cả. Phần Linh phải theo chồng mình là ông nội Yến đến Trung Quốc thăm người em mình. Linh không có thời gian để mà suy nghĩ về thầy Nhân bởi vì Linh đã biết thầy Nhân là một người độc ác. Chính thầy đã hại cha và mẹ Long khiến họ không còn mặt mủi nào nhìn Linh nữa. Chính thầy Nhân là thủ phạm.
Hai ngày sau đó. Lãm đã cùng bạn đồng nghiệp đến Hà Nội công tác. Lãm muốn từ biệt Yến cũng không được. Lãm phải lẳng lặng mà đi vì lời nói của Yến. Yến đã cho Lãm giọt mắt pha lê thì Lãm đã hiểu được ý Yến nói gì. Lãm lên đường không chút do dự và không luyến tiếc những gì xa cách. Chính Yến đã nói ngày Lãm về chính là ngày gặp mặt, ngày đó sẽ là ngày Lãm vui nhất. Bởi vì trong đó có sự chờ đợi, sự mong mỏi và hi vọng. Tất cả những thứ mà luôn làm con người chột dạ và mất ăn mất ngủ. Lãm nhìn những gì đang theo bên mình và hạnh phúc cười thật tươi. Lãm nhìn Long hạnh phúc cùng Thuỷ. Những cô nàng muốn theo Lãm cũng bị cảnh lạ làm hoa mắt. Chỉ có cô nàng nhỏ bé là bám theo Lãm mãi. Chỉ có nó là muốn giữ Lãm bên mình. Chỉ đơn gian là người lớn và con nít. Bé Thảo thấy trên tay Lãm cầm một cái gì đó sáng chói. Nó bèn hỏi anh Lãm:
- Anh cầm cái gì vậy? Cho em được không?
Anh Lãm nhìn nó cười và cho nó cầm thử. Lãm nói:
- Vật này là của chị xinh đẹp Yến tặng anh đó! Sao anh cho bé Thảo được. Bé Thảo muốn gì anh Lãm cũng mua cho hết. Bé Thảo muốn cái gì nào.
Bé Thảo nhìn anh Lãm một hồi lâu rồi mới nói:
- Chỉ cần có anh Lãm làm anh là vui rồi. Nếu sau này không có anh Lãm chắc em buồn chết mất.
Lãm nghe giọng điệu thông minh của cô bé mà mỉm cười. Trông nó nhỏ nhưng lại nói ra những lời khiến Lãm phải nể phục. Lãm không biết bé Thảo từ đâu đến và quê ở nơi nào. Lãm đã hỏi nhiều lần nhưng không bao giờ nó nói ra cả. Mỗi lần Lãm hỏi về quê của bé Thảo, bé Thảo nhìn anh Lãm giận dữ rồi khóc:
- Anh Lãm muốn đuổi em hả, không chịu đâu!
Thế là nó không nói chuyện với Lãm nữa. Lãm phải năng nỉ nhiều lắm nó mới nhìn Lãm cười. Thế là Lãm không dám hỏi về quê quán của nó nữa. Cứ mặc bé Thảo là ai thì cũng xem như người thân của mình. Lãm nhìn bé Thảo nhiều lần và để ý thấy hành động của nó rất giống con nhà giàu nhưng không hiểu lí do vì sao lại gặp được ở bến xe đó. Lãm khiều nó và định hỏi thì nó nhìn Lãm ngơ ngẩn. Bé Thảo hỏi:
- Bộ anh định hỏi quê em nữa hả?
Lãm xua tay và ra dấu không phải. Thấy thế nó mới an tâm và tiếp tục nhìn những cảnh vật khác. Những cô gái cùng đi lôi kéo Lãm cùng chụp chung một tấm hình làm kỷ niệm. Cả Long cũng được thơm lây từ số đào hoa của Lãm. Anh chàng nhìn Lãm đá lông nheo:
- Lãm có đi uống cà phê mát lần nào chưa?
Lãm lắc đầu hỏi:
- Ủa cà phê mát là gì vậy?
Thuỷ đi lại cóc đầu Long khiến anh chàng hoảng hồn:
- Không được dạy người ta tật xấu của mình nghe chưa!
Long bèn chạy lại những chắn song quanh bờ hồ. Long phì cười:
- Vậy thì anh và Thuỷ đi uống cà phê mát nhé!
Hai người họ cứ chọc tới chọc lui và cười thật hạnh phúc. Lãm nhìn và nhớ lại những giây phút mà Lãm và Yến đã có được. Yến hẹn Lãm khi về sẽ gặp nhau ở quê nhà. Khi đó sẽ vui biết chừng nào. Lãm chỉ nghĩ thôi mà tâm trạng đã phấn chấn trở lại. Lãm đang ngơ ngẩn thì một cô bạn gái đi cùng chạy lại hôn Lãm một cái, còn cô kia thì chụp tấm hình với cảnh hôn nhau đó. Cô gái chụp hình hô tô:
- Đây là bằng chứng anh Lãm mèo mỡ! Chết anh Lãm rồi, về mét cô nàng Yến mới được.
Lãm bèn chạy theo và cùng đùa giỡn với những chị ham vui này nhưng Lãm vẫn lo sợ mấy cô nàng ham vui này làm thiệt thì khốn khổ đời Lãm. Long thấy Lãm có tâm trạng vui đó cũng mừng lòng. Hai người là những người bạn thật tốt. Hiếm có được một tri kỷ như Lãm và Long.
Trong khi đó Yến theo đề nghị của thầy Nhân đến Đà Lạt biểu diễn từ thiện. Yến đồng ý và cùng ba người trợ giúp lên đường. Thầy Nhân không đi theo cùng với lí do phải quản lí công việc làm ăn nên không thể giúp gì được. Yến nghe thế thích lắm vì Yến ghét thầy Nhân từ lúc nói xấu Lãm và Linh khiến Yến phải làm Lãm buồn. Vả lại giờ này ông nội Yến cũng đã đi thăm bác ba rồi. Không có ở nhà cho Yến nhõng nhẽo. Yến chỉ còn một con đường vui vẻ là đi biểu diễn và tham quan một khu nghĩ mát lớn và là ngôi nhà của họ nhà hoa xứ lạnh. Mọi chuyện diễn ra bình thường và không có gì trục trặc. Yến nhìn chiếc xe lao nhanh và không cảm thấy gì mệt mỏi. Có khi Yến nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt rồi cười toe toét một mình. Yến lại cười và nhớ lại lúc Lãm bào chữa và giọng nói thuyết phục gì đâu. Nhưng Yến lại không tin tưởng Lãm khiến Lãm buồn lòng rất nhiều. Nghĩ đến đó Yến không thể nào cười nổi nữa, nếu cười chỉ là cười bản thân thích làm anh Lãm giận để nghe lí lẽ của Lãm. Yến đã nhìn thấy những làng sương phủ đầy lưng chừng núi. Chúng lỏng lẻo như một vùng sương mù chứa nhiều cái lạnh. Chúng không làm cho Yến thấy lạ mắt vì cảnh này Yến đã nhìn thấy nhiều có khi còn nhiều hơn nữa. Yến có đi một lần đến miền nam Trung Quốc và xem cảnh tuyết rơi và nước đóng băng. Khi đó Yến đã mặc rất nhiều áo ấm mới chịu nổi cái lạnh ấy. Nên khi nhìn thấy chúng Yến không tỏ ra ngạc nhiên tí nào. Cái đáng nói chính là một cảm giác như lơ lửng bên lưng chừng núi. Một cảm giác mà ở đồng bằng không hề có được. Mắt Yến từ từ nhắm lại, Yến đang mơ về một giấc mộng đẹp. Một giấc mơ Lãm nhìn Yến cười rồi đeo vào tay Yến một chiếc nhẫn không to lắm nhưng đã làm Yến cảm động.
Tiếng chiếc xe thắng gấp khiến Yến tĩnh dậy. Mắt Yến vẫn chưa nhìn được rõ ràng, cô còn say ngủ và ngồi lặng yên. Yến đợi mãi cũng chẳng thấy ai lên tiếng hay chạy xe tiếp. Yến bèn bước ra xe và nhìn hai bên đường. Bên dưới chân Yến là một bờ đất khá cao. Yến mới nhận ra mình đang đứng trên một dốc đèo. Khung cảnh xung quanh chẳng có chút tiếng động. Yến ngạc nhiên khi mình đang đứng ở nơi này. Có tiếng nói từ sau lưng cô:
- Vui chứ cô chủ nhỏ!
Thầy Nhân đứng sau Yến và tủm tỉm cười khá lớn. Hai bên có ba đàn em trong rất hung dữ. Yến nhìn thấy thầy Nhân và tỏ ra không nghi ngờ gì. Yến nói:
- Sao lại dừng ở đây vậy chú Nhân? Có vấn đề về xe cộ hả.
Thầy Nhân không nói gì. Thầy Nhân ra hiệu cho ba đàn em đẩy chiếc xe xuống dốc đèo trước sự sững sờ của Yến. Yến lúc này mới bắt đầu lo lắng và hoảng sợ. Thầy Nhân ra vẻ bình tĩnh:
- Không có gì đâu! Chỉ là một tai nạn về xe cộ mà thôi. Chỉ là tai nạn giao thông thôi cô chủ ạ! Và cô sẽ đóng vai một xác chết ha ha… có vui không?
Yến vẫn không hiểu lí do chú Nhân lại đối xử với Yến như vậy. Yến thắc mắc và không còn sợ nữa:
- Tại sao chú lại hãm hại tôi chứ! Tôi có lỗi gì đâu!
Thầy Nhân chỉ về phía thành phố. Nơi hàng trăm cây số về hướng đông nam. Thầy Nhân nói với một vẻ tức giận:
- Hãy hỏi ông nội của cô đấy. Chính tao đã khiến gia đình Linh tan nát nhưng ông nội mày đã chỏ tay vào và còn đòi cưới con Linh nữa chứ! Một chuyện mà đối với tao là một xúc phạm. Con Linh rất giống người yêu của tao năm xưa nhưng nó đã từ chối và khiến tao phải bị sa thải. Mày cảm thấy ngạc nhiên chứ?
Lúc này Yến tỏ ra ngạc nhiên thật sự. Yến không còn tin vào lỗ tai mình nữa. Những lời này lại thoát ra từ một người mà lúc trước chính Yến đã giới thiệu vào làm ư. Yến tỏ ra không tin:
- Toàn là những lời lừa gạt thiên hạ.
Yến nhìn thầy Nhân đâm đâm và nói tiếp:
- Không thể là sự thật. Nếu thế thì tại sao ông tôi lại chọn Linh chứ! Ông tôi không thể nào dựng ra màn kịch này được. Tôi không tin!
Thầy Nhân tỏ ra sung sướng khi nói ra những lời nói đó:
- Không tin cũng được! Chính vì ông mày muốn hại tao nên bắt buột phải dùng cách này. Xin lỗi nhé cô chủ xinh đẹp!
Yến cương quyết không tin những lời nói của một kẻ đã lường gạt mình. Yến quả quyết:
- Nhất định là âm mưu của chú rồi. Chỉ vì ham muốn gia sản của ông nội tôi mà chú đã dựng ra nhiều vở kịch hay như vậy. Dầu gì thì tôi cũng khó sống sót, thôi thì tạm biệt chú Nhân hung ác vậy!
Yến nói xong bèn nhảy xuống bên sườn đèo thẳng đứng. Anh mắt chỉ hối hận một điều là không được nhìn thấy Lãm lần cuối. Yến không nói gì ngoài nhìn thẳng về những điều mà Yến đã đối mặt. Yến muốn nhìn khuôn mặt đắc thắng của thầy Nhân như thế nào. Yến muốn biết cuộc sống đẹp như thế nào mà bình thường Yến không hề chú ý. Giọt nước mắt Yến rơi ra và như cô động lại thành những hạt đá. Yến chảy nước mắt hối hận về những chuyện quá khứ. Trong đó chính Yến là người đã giới thiệu thầy Nhân cho ông nội mình. Chính bản thân Yến là người tin vào lời nói của một kẻ nói dối. Yến hoà vào những làng sương vây quanh và không còn thấy hình dáng của Yến đâu nữa. Thầy Nhân nhìn khung cảnh đang diễn ra vào mãn nguyện vì sự thành công đang gần kề. Thầy Nhân nhìn làng sương mờ ảo và không nói gì cả. Thầy Nhân chỉ nhớ lại những khoảng khắc mà chính Lãm và Linh đã làm thầy mất mặt. Trong lòng ông ta chỉ nghĩ đến một mối thù do đám học trò gây ra cho mình. Quan cảnh xung quanh như lỏng lẻo hơn và thưa hơn. Chỉ có một nụ cười mãn nguyện của một con người quái đảng.
/11
|