Trong rừng cây yên tĩnh, trên một bãi hoa oải hương, Hắc Khi Phong ngồi cùng Huyên Trữ, Cô Ngự Hàn ngồi đối diện bọn họ.
Đây là an bài của Cô Ngự Hàn, hoa oải hương giúp trì hoãn cảm xúc con người, có tác dụng làm an giấc, có thể giúp Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ trong quá trình đổi máu đau khổ mà bình tĩnh trở lại.
Mà cách đó không xa, Bối Bối đang hết sức chăm chú lưu ý tất cả động tĩnh xung quanh, tránh cho người đến quấy rầy.
Nàng cơ hồ là nín thở cùng tập trung, không dám thở mạnh, rất sợ sẽ quấy rầy đến người bên trong trận pháp.
Bắt đầu trị liệu, Cô Ngự Hàn nâng lên bàn tay hồng quang lóe sáng dán trên lưng Hắc Khi Phong, để hồng quang tiến vào thân thể hắn.
Sau đó hắn chậm rãi rút tay về, cách một tấc rồi dừng lại, khống chế hồng quang dọc theo sống lưng Hắc Khi Phong chậm rãi hướng lên trên.
Lúc hồng quang đi đến sau gáy, Hắc Khi Phong bắt đầu cau chặt mày, hắn tựa hồ đang chịu đựng nhiều đau đớn, cả mặt nhăn lại, nhưng không giãy dụa chút nào.
Cô Ngự Hàn ngưng đọng mày kiếm, tiếp tục tăng cường tác dụng của pháp lực trên người hắn, toàn lực dẫn máu trong cơ thể hắn ra.
Ngay sau đó, hắn vươn một tay còn lại dán lên lưng Huyên Trữ, đầu ngón tay lóe ra hồng quang nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người nàng.
Trong lúc hào quang lóe ra, đầu ngón tay Huyên Trữ bắt đầu nhỏ ra máu đen.
Có lẽ là quá trình bức máu quá mức đau đớn, sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên thái dương, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Dần dần, hai tay Cô Ngự Hàn thoáng động, đưa một tay của hai người họ liên hợp lại chưởng đối chưởng, loáng thoáng, ánh sáng màu đỏ tựa hồ càng thêm tươi, tựa như nhiễm máu vậy.
Thời gian một phút một giây trôi qua, Bối Bối nắm chặt quyền, hết sức nhịn xuống không để mình kêu ngừng lại, chỉ vì nàng thấy hai hàng mồ hôi của Cô Ngự Hàn, còn có bạc môi ngày càng tái nhợt của hắn.
Hắn nhất định là đang dùng toàn lực duy trì quá trình truyền máu, hơn nữa tựa hồ sắp đến cực hạn rồi.
Nàng muốn giúp hắn, nhưng mà, nàng cái gì cũng không thể, nếu không bọn họ sẽ vì bị quấy nhiễu mà gặp nguy hiểm.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy trên đỉnh đầu Huyên Trữ toát ra khói đen, nàng tựa hồ chịu không nổi chấn động bên trong cơ thể, bắt đầu vô ý thức giãy dụa càng ngày càng gay gắt, Cô Ngự Hàn bị giãy dụa nàng làm cho chật vật vô cùng, tựa hồ sắp chống đỡ không nổi rồi.
Cô Ngự Hàn cơ hồ sắp cắn gãy cả răng, hắn vừa phải kịch liệt khống chế thân thể chấn động dữ dội của Huyên Trữ, vừa phải không ngừng một hơi dẫn ra ma chú bị Hắc Khi Dạ hạ trong cơ thể nàng, còn phải dẫn dắt quá trình truyền máu, thể lực hắn dần dần cạn kiệt.
Thời gian qua thật sự chậm, Bối Bối cơ hồ nghĩ mình sẽ bởi vì căng thẳng mà té xỉu.
Rốt cuộc, nàng thấy đỉnh đấu Huyên Trữ bắn ra một làn sương đen nồng đậm, đồng thời hai bàn tay đối nhau của Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ cũng buông ra.
Thành công rồi! Nhưng Cô Ngự Hàn lại ngã xuống một cách mệt mỏi, Bối Bối xông lên đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng vỗ mặt hắn: “Hàn, nói cho ta biết chàng không sao, nói chuyện với ta, ta phải làm sao mới có thể giúp chàng khỏe lại?”
Cố gắng mở mí mắt, hắn gửi nàng một nụ cười trấn an: “Ta không sao, chỉ là rất mệt, bọn họ không sao, nương tử tốt, ta muốn ngủ, nàng ôm ta, để ta dựa vào nàng ngủ một chút.”
Bối Bối rốt cuộc yên tâm, nàng ôn nhu cười: “Vậy chàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ luôn luôn ôm chàng ở đây, thẳng đến khi chàng ngủ đủ rồi tỉnh lại.”
Tiếp theo, nàng cúi đầu, hôn nhẹ trên bạc môi tái nhợt của hắn, rất nhẹ dịu, rất thương tiếc.
Sau đó, nàng gọi hạ nhân đưa Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ về.
…
Mới để người ta đặt lên giường, Hắc Khi Phong rất nhanh đã mở mắt, hắn vội xoay người, nhìn thấy Huyên Trữ đang ngủ bên người hắn.
Nhìn hai má nàng khôi phục một ít hồng nhuận, hắn nở nụ cười: “Huyên nhi, nàng rốt cuộc cũng khỏe lại, Huyên nhi của ta… ”
Bàn tay dày rộng khẽ vuốt gò má mềm mại của nàng, cảm giác được độ ấm của da thịt, nụ cười hắn càng ngày càng ôn nhu.
Tiếp theo, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Huyên nhi, nghỉ ngơi cho tốt, chờ khi nàng tỉnh lại, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với nàng.”
Tiếp theo, động tác hắn rất nhẹ lại nằm xuống, thuận tay ôm nàng vào lòng, để nàng ngủ sâu trong lòng hắn.
Nhìn gương mặt khi ngủ của nàng, hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trong lòng, đó là một loại cảm giác hạnh phúc đang lan tỏa.
Cho dù hắn vẫn cảm thấy mình rất suy yếu sau khi truyền máu, cho dù sắc mặt hắn so với nàng còn tái nhợt hơn, cho dù hắn mệt đến nổi hai mắt sắp nhắm lại…
Hắn, vẫn là chấp nhất như vậy mà thâm tình nhìn nàng, đôi mắt chớp cũng không chớp, tựa như nhìn sao cũng không đủ.
“Huyên nhi, trước kia ta thật sự rất ngốc, nói chuyện cũng rất ngốc, ta nên sớm nghĩ thông suốt, nếu ta sớm nghĩ thông suốt, có phải nàng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta mà ở lại, có thể… cảm thấy ở bên ta cũng sẽ hạnh phúc không? Nơi này, có người yêu nàng, ta yêu nàng, cho nên… nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng hay không, cũng sẽ vì ta mà ở lại đúng hay không?”
Đầu ngón tay hắn như chuồn chuồn lướt nước mà phất quá đôi mi thanh tú của nàng: “Huyên nhi, ta muốn nói với nàng, Hắc Khi Phong của trước kia yêu Tiểu Bối, nhưng Hắc Khi Phong của bây giờ và tương lai, yêu Huyên nhi, cũng chỉ yêu Huyên nhi, Hắc Khi Phong vẫn là Phong của Huyên nhi, là trượng phu của Huyên nhi… ”
Giọng nói hắn càng ngày càng thấp, mí mắt rốt cuộc chống đỡ hết nổi mệt mỏi mà khép lại.
Gió nhẹ thổi vào tẩm thất, lướt qua rèm tơ ngăn cách giường, gợi lên làn sóng dập dờn tươi đẹp, nhẹ nhàng mềm mại, điểm thêm sự đầm ấm cho căn phòng.
Trong lúc ngủ, Huyên Trữ phảng phất nghe được giọng nói ôn nhu của Phong của nàng từ phương xa truyền đến, hắn đang thâm tình nhìn nàng, nói với nàng, hắn yêu nàng, tương lai cũng chỉ yêu mình nàng.
Giấc mộng, rất mỹ lệ tươi đẹp, rất hạnh phúc.
Phong, ta cũng yêu chàng, cũng chỉ yêu chàng, chàng đừng rời xa ta nữa được không? Chúng ta mãi mãi ở bên nhau…
Hạnh phúc mà ở bên nhau, không có nước mắt, không nhớ cũng không quên, chỉ có nàng và Phong của nàng.
Nàng không muốn tỉnh lại, hy vọng giấc mộng này, vẫn kéo dài mãi, thẳng đến khi bạc đầu, cũng không muốn có một ngày tỉnh lại.
Bởi vì, nàng ngóng trông hạnh phúc này, đã quá mệt mỏi rồi, muốn tiếp tục đuổi theo chỉ muốn lưu lại một khắc hạnh phúc này, không ưu không sầu.
Giấc mộng hạnh phúc, Phong của nàng, đối xử với nàng rất tốt rất tốt, luôn mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, nói với nàng, hắn mãi mãi yêu nàng.
Đây là an bài của Cô Ngự Hàn, hoa oải hương giúp trì hoãn cảm xúc con người, có tác dụng làm an giấc, có thể giúp Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ trong quá trình đổi máu đau khổ mà bình tĩnh trở lại.
Mà cách đó không xa, Bối Bối đang hết sức chăm chú lưu ý tất cả động tĩnh xung quanh, tránh cho người đến quấy rầy.
Nàng cơ hồ là nín thở cùng tập trung, không dám thở mạnh, rất sợ sẽ quấy rầy đến người bên trong trận pháp.
Bắt đầu trị liệu, Cô Ngự Hàn nâng lên bàn tay hồng quang lóe sáng dán trên lưng Hắc Khi Phong, để hồng quang tiến vào thân thể hắn.
Sau đó hắn chậm rãi rút tay về, cách một tấc rồi dừng lại, khống chế hồng quang dọc theo sống lưng Hắc Khi Phong chậm rãi hướng lên trên.
Lúc hồng quang đi đến sau gáy, Hắc Khi Phong bắt đầu cau chặt mày, hắn tựa hồ đang chịu đựng nhiều đau đớn, cả mặt nhăn lại, nhưng không giãy dụa chút nào.
Cô Ngự Hàn ngưng đọng mày kiếm, tiếp tục tăng cường tác dụng của pháp lực trên người hắn, toàn lực dẫn máu trong cơ thể hắn ra.
Ngay sau đó, hắn vươn một tay còn lại dán lên lưng Huyên Trữ, đầu ngón tay lóe ra hồng quang nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người nàng.
Trong lúc hào quang lóe ra, đầu ngón tay Huyên Trữ bắt đầu nhỏ ra máu đen.
Có lẽ là quá trình bức máu quá mức đau đớn, sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra trên thái dương, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Dần dần, hai tay Cô Ngự Hàn thoáng động, đưa một tay của hai người họ liên hợp lại chưởng đối chưởng, loáng thoáng, ánh sáng màu đỏ tựa hồ càng thêm tươi, tựa như nhiễm máu vậy.
Thời gian một phút một giây trôi qua, Bối Bối nắm chặt quyền, hết sức nhịn xuống không để mình kêu ngừng lại, chỉ vì nàng thấy hai hàng mồ hôi của Cô Ngự Hàn, còn có bạc môi ngày càng tái nhợt của hắn.
Hắn nhất định là đang dùng toàn lực duy trì quá trình truyền máu, hơn nữa tựa hồ sắp đến cực hạn rồi.
Nàng muốn giúp hắn, nhưng mà, nàng cái gì cũng không thể, nếu không bọn họ sẽ vì bị quấy nhiễu mà gặp nguy hiểm.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy trên đỉnh đầu Huyên Trữ toát ra khói đen, nàng tựa hồ chịu không nổi chấn động bên trong cơ thể, bắt đầu vô ý thức giãy dụa càng ngày càng gay gắt, Cô Ngự Hàn bị giãy dụa nàng làm cho chật vật vô cùng, tựa hồ sắp chống đỡ không nổi rồi.
Cô Ngự Hàn cơ hồ sắp cắn gãy cả răng, hắn vừa phải kịch liệt khống chế thân thể chấn động dữ dội của Huyên Trữ, vừa phải không ngừng một hơi dẫn ra ma chú bị Hắc Khi Dạ hạ trong cơ thể nàng, còn phải dẫn dắt quá trình truyền máu, thể lực hắn dần dần cạn kiệt.
Thời gian qua thật sự chậm, Bối Bối cơ hồ nghĩ mình sẽ bởi vì căng thẳng mà té xỉu.
Rốt cuộc, nàng thấy đỉnh đấu Huyên Trữ bắn ra một làn sương đen nồng đậm, đồng thời hai bàn tay đối nhau của Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ cũng buông ra.
Thành công rồi! Nhưng Cô Ngự Hàn lại ngã xuống một cách mệt mỏi, Bối Bối xông lên đỡ lấy hắn, vẻ mặt lo lắng vỗ mặt hắn: “Hàn, nói cho ta biết chàng không sao, nói chuyện với ta, ta phải làm sao mới có thể giúp chàng khỏe lại?”
Cố gắng mở mí mắt, hắn gửi nàng một nụ cười trấn an: “Ta không sao, chỉ là rất mệt, bọn họ không sao, nương tử tốt, ta muốn ngủ, nàng ôm ta, để ta dựa vào nàng ngủ một chút.”
Bối Bối rốt cuộc yên tâm, nàng ôn nhu cười: “Vậy chàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ luôn luôn ôm chàng ở đây, thẳng đến khi chàng ngủ đủ rồi tỉnh lại.”
Tiếp theo, nàng cúi đầu, hôn nhẹ trên bạc môi tái nhợt của hắn, rất nhẹ dịu, rất thương tiếc.
Sau đó, nàng gọi hạ nhân đưa Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ về.
…
Mới để người ta đặt lên giường, Hắc Khi Phong rất nhanh đã mở mắt, hắn vội xoay người, nhìn thấy Huyên Trữ đang ngủ bên người hắn.
Nhìn hai má nàng khôi phục một ít hồng nhuận, hắn nở nụ cười: “Huyên nhi, nàng rốt cuộc cũng khỏe lại, Huyên nhi của ta… ”
Bàn tay dày rộng khẽ vuốt gò má mềm mại của nàng, cảm giác được độ ấm của da thịt, nụ cười hắn càng ngày càng ôn nhu.
Tiếp theo, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn ở trên đôi môi đỏ mọng của nàng.
“Huyên nhi, nghỉ ngơi cho tốt, chờ khi nàng tỉnh lại, ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với nàng.”
Tiếp theo, động tác hắn rất nhẹ lại nằm xuống, thuận tay ôm nàng vào lòng, để nàng ngủ sâu trong lòng hắn.
Nhìn gương mặt khi ngủ của nàng, hắn chỉ cảm thấy thỏa mãn trong lòng, đó là một loại cảm giác hạnh phúc đang lan tỏa.
Cho dù hắn vẫn cảm thấy mình rất suy yếu sau khi truyền máu, cho dù sắc mặt hắn so với nàng còn tái nhợt hơn, cho dù hắn mệt đến nổi hai mắt sắp nhắm lại…
Hắn, vẫn là chấp nhất như vậy mà thâm tình nhìn nàng, đôi mắt chớp cũng không chớp, tựa như nhìn sao cũng không đủ.
“Huyên nhi, trước kia ta thật sự rất ngốc, nói chuyện cũng rất ngốc, ta nên sớm nghĩ thông suốt, nếu ta sớm nghĩ thông suốt, có phải nàng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của ta mà ở lại, có thể… cảm thấy ở bên ta cũng sẽ hạnh phúc không? Nơi này, có người yêu nàng, ta yêu nàng, cho nên… nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng hay không, cũng sẽ vì ta mà ở lại đúng hay không?”
Đầu ngón tay hắn như chuồn chuồn lướt nước mà phất quá đôi mi thanh tú của nàng: “Huyên nhi, ta muốn nói với nàng, Hắc Khi Phong của trước kia yêu Tiểu Bối, nhưng Hắc Khi Phong của bây giờ và tương lai, yêu Huyên nhi, cũng chỉ yêu Huyên nhi, Hắc Khi Phong vẫn là Phong của Huyên nhi, là trượng phu của Huyên nhi… ”
Giọng nói hắn càng ngày càng thấp, mí mắt rốt cuộc chống đỡ hết nổi mệt mỏi mà khép lại.
Gió nhẹ thổi vào tẩm thất, lướt qua rèm tơ ngăn cách giường, gợi lên làn sóng dập dờn tươi đẹp, nhẹ nhàng mềm mại, điểm thêm sự đầm ấm cho căn phòng.
Trong lúc ngủ, Huyên Trữ phảng phất nghe được giọng nói ôn nhu của Phong của nàng từ phương xa truyền đến, hắn đang thâm tình nhìn nàng, nói với nàng, hắn yêu nàng, tương lai cũng chỉ yêu mình nàng.
Giấc mộng, rất mỹ lệ tươi đẹp, rất hạnh phúc.
Phong, ta cũng yêu chàng, cũng chỉ yêu chàng, chàng đừng rời xa ta nữa được không? Chúng ta mãi mãi ở bên nhau…
Hạnh phúc mà ở bên nhau, không có nước mắt, không nhớ cũng không quên, chỉ có nàng và Phong của nàng.
Nàng không muốn tỉnh lại, hy vọng giấc mộng này, vẫn kéo dài mãi, thẳng đến khi bạc đầu, cũng không muốn có một ngày tỉnh lại.
Bởi vì, nàng ngóng trông hạnh phúc này, đã quá mệt mỏi rồi, muốn tiếp tục đuổi theo chỉ muốn lưu lại một khắc hạnh phúc này, không ưu không sầu.
Giấc mộng hạnh phúc, Phong của nàng, đối xử với nàng rất tốt rất tốt, luôn mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, nói với nàng, hắn mãi mãi yêu nàng.
/395
|