Sau đó họ lại tiếp tục nhìn bóng lưng thần bí của ngài Cửu đó, biểu cảm như “Hai chúng tôi chính là có gian tình”, rồi quay người sải bước dần mất hẳn trước cửa sổ sát đất.
Khán giả nữ quan sát cả quá trình đã khóc hết nước mắt - đẹp trai nhà giàu bây giờ đều thích xấu xí sao! Chỉ trách ông trời không có mắt, để tôi sinh ra xinh đẹp như hoa như vậy…
Khán giả nữ khóc hết nước mắt, khán giả nam cũng có vài người phải nghiến răng nghiến lợi. Như chú Tư Sở, như Lạc Lê, hay như… Sở Minh Hiên. Giây phút người đó quay người lại, cậu đã có một dự cảm không lành. Khi nhìn rõ mặt của đối phương, bàn tay đang nắm lấy tay Lạc Thi Nhã bắt đầu không tự chủ mà dùng lực - Là người đó, người đứng phía sau Kim Đậu Đậu, người không coi ai ra gì hôn cô ấy!
“Á! Minh Hiên, anh làm em đau!”
Lạc Thi Nhã đau đớn hét lên, Sở Minh Hiên mới giật mình buông tay, “Xin… xin lỗi. Anh không cố ý.”
Minh Hiên rất để ý.
Nhận thức này khiến Lạc Thi Nhã điên cuồng. Kim Đậu Đậu có gì tốt hơn cô ta? Dựa vào đâu mà nhiều đàn ông như thế nguyện chi cả đống tiền chỉ để có được nụ cười của cô ta? Nếu là người khác thì cũng cho qua, cô ta không để ý. Tại sao Minh Hiên cũng lại như vậy?
Không phải cố ý?
Cô ta đương nhiên biết cậu ta không cố ý, là vô ý để lộ cảm xúc mới là đáng sợ! Cậu vô ý như thế, chính là do không thể khống chế cảm xúc!
Tâm tư Lạc Thi Nhã suy nghĩ đủ kiểu, nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ vẻ dịu dàng trang nhã. Cô ta cười dịu dàng nói không sao, sau đó liền nói, “Ngài Cửu đó không phải có ý muốn theo đuổi Kim Đậu Đậu đấy chứ? Minh Hiên, anh có biết anh ta không?”
Minh Hiên vô thức nắm chặt tay, ngực như đang bị đè bởi một hòn đá nặng, “Không biết.”
Khóe miệng Lạc Thi Nhã khẽ cong, “Đậu Đậu tuổi còn nhỏ mới biết yêu, rất dễ bị những loại đàn ông nhìn có vẻ có tiền này lừa. Chúng ta đều là anh chị của em ấy, việc như thế này phải chú ý một chút.”
Lúc nói đến từ mới biết yêu và có tiền, Lạc Thi Nhã đọc rõ từng chữ, cố ý nhấn mạnh. Sau đó là một vẻ mặt vô cùng quan tâm hỏi chú Tư Sở, “Chú Tư, chú hiểu biết rộng, ngài Cửu này có phải là người trong giới ta không?”
Chú Tư Sở cau mày chỉ nghĩ đến việc Thái Tuế, đột nhiên nghe thấy Lạc Thi Nhã hỏi vậy thì liền lắc đầu. Anh ta thực sự không biết ngài Cửu đó. Ngài Cửu đó cũng quả thực không phải người trong giới này. Nếu anh ta đoán không nhầm thì ngài Cửu này có lẽ chính là Cửu điện hạ.
Tâm trạng của chú Tư Sở giống như leo núi vậy, lúc lên lúc xuống. Tuy không đấu giá được Thái Tuế, nhưng anh ta đã nhìn thấy Cửu điện hạ rồi! Cửu điện hạ xuất hiện bên cạnh Kim Đậu Đậu trong trạng thái yêu thương vô điều kiện. Như vậy bất luận Chủ Thượng có làm gì thì đều không có chút khả năng nào với ngài ấy. Nỗi chán chường khi không đấu giá được Thái Tuế, cũng vì nhìn thấy người trong lòng của Chủ Thượng mà bống chốc biến mất một cách lạ thường...
Lúc này Lạc Thi Nhã thấy chú Tư Sở gật đầu, trong giây lát lại càng có sức mạnh.
“Anh xem em nói đúng chưa? Em ấy còn nhỏ tuổi, rất dễ bị loại người có tiền lừa gạt. Hôm nào đó chúng ta giới thiệu cho em ấy vài người trong giới, biết gốc biết gác, gia đình thế nào chúng ta cũng nắm rõ, tránh để em ấy vì không hiểu chuyện mà phải chịu thiệt thòi.”
Ba câu nói của Lạc Thi Nhã không thoát khỏi cụm từ có tiền, tuổi nhỏ, rõ ràng là khắc họa Đậu Đậu thành một người ham hư vinh yêu tiền tài chuộng vẻ bề ngoài. Thế nhưng Sở Minh Hiên lại không hề nghe ra sự bất thường, càng không đi theo hướng dẫn dụ của Lạc Thi Nhã để nghĩ xấu về Đậu Đậu.
Tuy ban đầu cậu đã hiểu lầm cô ấy, nhưng bây giờ cậu đã biết rất rõ. Cô ấy yêu tiền, nhưng cô ấy không phải loại người vì tiền mà bán đứng cả bản thân. Nếu là người như vậy thì vì sao cô ấy nhất định không chịu gả cho Trường Sinh chứ? Tại sao rõ ràng đã dùng ngọc bội của cậu lại không hề bám lấy cậu?
Khán giả nữ quan sát cả quá trình đã khóc hết nước mắt - đẹp trai nhà giàu bây giờ đều thích xấu xí sao! Chỉ trách ông trời không có mắt, để tôi sinh ra xinh đẹp như hoa như vậy…
Khán giả nữ khóc hết nước mắt, khán giả nam cũng có vài người phải nghiến răng nghiến lợi. Như chú Tư Sở, như Lạc Lê, hay như… Sở Minh Hiên. Giây phút người đó quay người lại, cậu đã có một dự cảm không lành. Khi nhìn rõ mặt của đối phương, bàn tay đang nắm lấy tay Lạc Thi Nhã bắt đầu không tự chủ mà dùng lực - Là người đó, người đứng phía sau Kim Đậu Đậu, người không coi ai ra gì hôn cô ấy!
“Á! Minh Hiên, anh làm em đau!”
Lạc Thi Nhã đau đớn hét lên, Sở Minh Hiên mới giật mình buông tay, “Xin… xin lỗi. Anh không cố ý.”
Minh Hiên rất để ý.
Nhận thức này khiến Lạc Thi Nhã điên cuồng. Kim Đậu Đậu có gì tốt hơn cô ta? Dựa vào đâu mà nhiều đàn ông như thế nguyện chi cả đống tiền chỉ để có được nụ cười của cô ta? Nếu là người khác thì cũng cho qua, cô ta không để ý. Tại sao Minh Hiên cũng lại như vậy?
Không phải cố ý?
Cô ta đương nhiên biết cậu ta không cố ý, là vô ý để lộ cảm xúc mới là đáng sợ! Cậu vô ý như thế, chính là do không thể khống chế cảm xúc!
Tâm tư Lạc Thi Nhã suy nghĩ đủ kiểu, nhưng ngoài mặt lại vẫn giữ vẻ dịu dàng trang nhã. Cô ta cười dịu dàng nói không sao, sau đó liền nói, “Ngài Cửu đó không phải có ý muốn theo đuổi Kim Đậu Đậu đấy chứ? Minh Hiên, anh có biết anh ta không?”
Minh Hiên vô thức nắm chặt tay, ngực như đang bị đè bởi một hòn đá nặng, “Không biết.”
Khóe miệng Lạc Thi Nhã khẽ cong, “Đậu Đậu tuổi còn nhỏ mới biết yêu, rất dễ bị những loại đàn ông nhìn có vẻ có tiền này lừa. Chúng ta đều là anh chị của em ấy, việc như thế này phải chú ý một chút.”
Lúc nói đến từ mới biết yêu và có tiền, Lạc Thi Nhã đọc rõ từng chữ, cố ý nhấn mạnh. Sau đó là một vẻ mặt vô cùng quan tâm hỏi chú Tư Sở, “Chú Tư, chú hiểu biết rộng, ngài Cửu này có phải là người trong giới ta không?”
Chú Tư Sở cau mày chỉ nghĩ đến việc Thái Tuế, đột nhiên nghe thấy Lạc Thi Nhã hỏi vậy thì liền lắc đầu. Anh ta thực sự không biết ngài Cửu đó. Ngài Cửu đó cũng quả thực không phải người trong giới này. Nếu anh ta đoán không nhầm thì ngài Cửu này có lẽ chính là Cửu điện hạ.
Tâm trạng của chú Tư Sở giống như leo núi vậy, lúc lên lúc xuống. Tuy không đấu giá được Thái Tuế, nhưng anh ta đã nhìn thấy Cửu điện hạ rồi! Cửu điện hạ xuất hiện bên cạnh Kim Đậu Đậu trong trạng thái yêu thương vô điều kiện. Như vậy bất luận Chủ Thượng có làm gì thì đều không có chút khả năng nào với ngài ấy. Nỗi chán chường khi không đấu giá được Thái Tuế, cũng vì nhìn thấy người trong lòng của Chủ Thượng mà bống chốc biến mất một cách lạ thường...
Lúc này Lạc Thi Nhã thấy chú Tư Sở gật đầu, trong giây lát lại càng có sức mạnh.
“Anh xem em nói đúng chưa? Em ấy còn nhỏ tuổi, rất dễ bị loại người có tiền lừa gạt. Hôm nào đó chúng ta giới thiệu cho em ấy vài người trong giới, biết gốc biết gác, gia đình thế nào chúng ta cũng nắm rõ, tránh để em ấy vì không hiểu chuyện mà phải chịu thiệt thòi.”
Ba câu nói của Lạc Thi Nhã không thoát khỏi cụm từ có tiền, tuổi nhỏ, rõ ràng là khắc họa Đậu Đậu thành một người ham hư vinh yêu tiền tài chuộng vẻ bề ngoài. Thế nhưng Sở Minh Hiên lại không hề nghe ra sự bất thường, càng không đi theo hướng dẫn dụ của Lạc Thi Nhã để nghĩ xấu về Đậu Đậu.
Tuy ban đầu cậu đã hiểu lầm cô ấy, nhưng bây giờ cậu đã biết rất rõ. Cô ấy yêu tiền, nhưng cô ấy không phải loại người vì tiền mà bán đứng cả bản thân. Nếu là người như vậy thì vì sao cô ấy nhất định không chịu gả cho Trường Sinh chứ? Tại sao rõ ràng đã dùng ngọc bội của cậu lại không hề bám lấy cậu?
/871
|