Phong Dạ Hàn ở một bên thấy cái miệng nhỏ nhắn của Ngạo Tình nhếch lên cao, thật là đắc ý.
Băng Tâm thấy tiểu thư mình nói một chút liền dừng lại, cho dù có việc cũng không thể hỏi, tránh cho tai vách mạch rừng (*).
(*) tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra.
Cho đến ngày thứ ba, Hoàng Phủ Tòng Dung mang theo mọi người cùng nhau ra khỏi thạch thất (động đá), quả nhiên thấy cảnh tượng giống như ghi lại, hoàng hôn làm trời đất cùng màu hợp thành một đường, cát bụi tung bay mịt mù, mặt trời lặn dần, xa xa chân trời nổi lên một vòi rồng san bằng đất, cuốn tất cả dừng lại nơi phía tây bầu trời.
Chỉ sau thời gian uống một ly trà, mặt trời đã hoàn toàn bị Thiên Cẩu cắn nuốt, phía tây loáng thoáng tách ra vầng hào quang vàng óng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng.
Mê Thất Hoàng cung, có người la hoảng lên.
Hoàng Phủ Tòng Dung ngẩn ra, vội vàng mang mọi người tiến vào bên trong cửa đá.
Nhưng mà, tất cả mọi người vừa mới bước vào không lâu, đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, khói dầy đặc tràn ngập cả lối đi, mọi người bị phân tán lạc mất nhau.
Ngạo Tinh vẫn nắm tay Phong Dạ Hàn nên không bị phân tán. Mà Băng Tâm nắm chặt vạt áo của Ngạo Tình nên cũng không bị rơi xuống. Còn Băng Lam trước lúc tiến vào liền dùng sợi dây trói cổ tay mình và Băng Tâm, tự nhiên cũng không có đi lạc. Nhưng ngược lại bốn người Xuất Nguyệt không thấy đâu. Ngạo Tình nhớ lại theo hai kiếm Đan Phượng Triều Dương reo vang phát ra ánh sáng nhìn thấy rõ địa hình Tây Vực. Dựa vào trí nhớ, bốn người Ngạo Tình dễ dàng tránh thoát cơ quan thông đến trung tâm của hoàng cung -Tàng Bảo Các.
Cùng lúc đó Hoàng Phủ Tòng Dung cùng Hoàng Phủ Tử Khiên, Sở Mộc Hi và Vô Trần, vừa tiến vào.
Ba bên nhìn nhau cười, đều tự hiểu thâm ý trong mắt mình.
Trở lại năm ngày trước, khi Ngạo Tình tìm Sở Mộc Hi để giải tỏa nghi vấn, lúc trở về, bên trong còn có thêm một người —— Hoàng Phủ Tòng Dung.
Hắn im lặng lấy ra quyển sách phủ đầy bụi từ trong ngực, đưa cho Ngạo Tình.
Thì ra tất cả ghi chép bên trong đều là những cống hiến của tổ tiên Lăng gia 300 năm nay vì thủ hộ hoàng cung Tây Vực.
Ba trăm năm trước, hoàng cung Tây Vực mới được thành lập, tổ tiên Lăng gia chính là Khai Quốc Nguyên Thần (người có công lớn dựng nước). Cho nên đến thời nay Lăng gia vẫn là Thủ Hộ Thần của hoàng cung Tây Vực. Bảo vật gia truyền của Lăng gia không chỉ có Phượng Hoàng Kiếm, mà còn có một thần công thiên hạ vô song gọi là Long Thần công, mà nội công Ngạo Tình học chính là Long Thần công.
Hai trăm năm trước, bởi vì Tây Vực gặp thiên tai trước nay chưa từng có ——vòi rồng bão cát. Cả Tây Vực đã gặp phải liên tiếp ba tháng bão cát, thiếu chút nữa hoàng cung bị nhấn chìm trong bão cát. Lúc này Hoàng thất Tây Vực mới quyết tâm dẫn bộ tộc di chuyển. Mà Lăng Gia là Thủ Hộ Thần của Tây Vực nên đảm đương vấn đề sinh sống của cả bộ lạc. Vì vậy Lăng gia bắt đầu tranh giành quyền lực ở Phụng Thiên lục địa, trở thành chuyên gia buôn bán, bí mật đem tiền bạc, lương thực về Tây Vực.
Sau này Lăng gia gặp nạn, lúc này mới cắt đứt liên lạc giữa Tây Vực với Phụng Thiên lục địa.
Ban đầu, Lăng Sơ Hạ dùng tánh mạng bảo vệ Phượng Hoàng Kiếm phổ cùng nội công tâm pháp, đối với Long thần công cũng không hiểu rõ. Sau này Ngạo Tình cũng luyện tâm pháp, bất tri bất giác trong cơ thể tích tụ hai cổ Long thần công, Hỏa Long thần công cùng Băng Long thần công.
Thật ra thì, Long thần công bao gồm ba loại là Hỏa Thần Long, Băng Thần Long, còn có Huyết Thần Long. Hỏa Long cùng Băng Long đều là Thủ Hộ Thần của Huyết Long nhất tộc. Mà Tử Diệu Thạch là tổ tiên hoàng thất Tây Vực ~bởi vì thể chất ~đặc biệt, nên luyện thành ~ba loại Long thần công, sau nhiều năm chết đi trong cơ thể lưu lại một ít đồ vật. Long thần công có một năng lượng khổng lồ, người sở hữu Long thần công có khả năng hủy thiên diệt địa. Đồng thời nó cũng là một tai họa!
Vậy mà hôm nay chỉ có Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung lĩnh hội Long thần công, cho nên Ngạo Tình là một người cực kì quan trọng. Có thể tạo ra cũng có thể hủy diệt.
Mấy người đang nghiên cứu cách mở Tàng Bảo Các, thì từ bốn phương tám hướng truyền đến những tiến vang lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có sét đánh?" Băng Tâm kêu lên.
"Không giống!" Ngạo Tình lắc đầu, nằm xuống đá cẩm thạch lát trên mặt đất, cẩn thận nghe, quả nhiên, là thứ gì đó sụp xuống, trong tiếng vang xen lẫn tiếng người lộn xộn.
"Xem ra bọn họ đã phá hư cửa cung, nơi này chẳng mấy chốc sẽ sụp xuống rồi!" Thời khắc mấu chốt Hoàng Phủ Tòng Dung kết luận.
Vừa mới nói xong, một trận xương mù từ bốn bề xông vào mũi, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ.
"Không ổn!"
Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung đồng thời lên tiếng.
Sắc mặt Ngạo Tình trầm xuống, lôi kéo Phong Dạ Hàn liền chạy về phía cửa đường hầm lúc tới, "Chạy mau!"
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, tiếng nổ đã càng ngày càng gần, cả đường hầm tràn ngập bụi mù cùng cát đá, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng ầm ầm của vách tường vỡ vụn, trong đường hầm một luồng khí gay gắt xông lên mũi, còn mang theo một cỗ khí độc.
"Đi theo ta!" Hoàng Phủ Tòng Dung quyết định thật nhanh, ra lệnh.
Mang theo mọi người chạy đến một cửa nhỏ bên hông vách đá, trong cơ thể xuất ra quán chú Huyết Long đánh vào cái chìa khóa bên cửa động trong khe hở, ‘ba’ một tiếng, cửa được mở ra.
Đoàn người tránh ở bên trong, cho đến khi cơn chấn động dừng lại, lúc này Hoàng Phủ Tòng Dung mới chậm rãi nói ra nguyên nhân xuất hiện cơn chấn động mạnh đó.
Thì ra là do tổ tiên của hắn trước khi rời đi, đề phòng người khác dòm ngó tài sản Tây Vực, liền thiết kế một số cơ quan bên trong hoàng cung, còn chứa không ít khí độc. Vừa mới nãy chấn động trong cơ quan trụ cột, từ đó dẫn đến toàn bộ cơ quan phát động.
Sau chuyện này, muốn lần nữa thuận lợi tiến vào Tàng Bảo Các sợ rằng đã là chuyện không thể nào, vì theo tin tức tìm kiếm được, ban đầu Hoàng thất Tây Vực chỉ lưu lại duy nhất một lối đi bí mật thông đến Tàng Bảo Các. Vậy mà lối đi bí mất này trên bản đồ Hoàng thất Tây Vực không có ghi chú gì, trên Phượng Hoàng Kiếm phổ cũng không có ghi lại.
Theo suy luận của Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung, muốn thông đến mật đạo có hai cơ hội, một là trở về đường cũ, bắt đầu từ sư tử đá trước Tàng Bảo Cát, nơi đó phải có cơ quan vào trong; hai là từ đường hầm trở về, tới bức tường phía Tây của hoàng cung Tây Vực, nơi đó có năm cửa động vào trong.
Sau khi mấy người thương nghị, quyết định chia làm hai lối. Sở Mộc Hi và Vô Trần đi theo Hoàng Phủ Tòng Dung, mà Hoàng Phủ Tòng Dung cũng phái một vài tên tùy tùng đi theo nhóm Ngạo Tình.
Ngạo Tình vừa dò đường, cũng không quên trò chuyện với tùy tùng Thúc Phương của Hoàng Phủ Tòng Dung về tình hình gần đây của Lang Gia tộc.
Theo Thúc Phương miêu tả, bên trong Lang gia tộc sợ rằng thật sự có bệnh truyền nhiễm. Nhưng qua lời kể của Thúc Phương Ngạo Tình cẩn thận phân tích một chút bệnh trạng, xem chừng có thể tìm ra nguyên nhân.
Theo như lời Thúc Phương nói, những bệnh này phần lớn vì bị đau mắt hột, kết sỏi, bệnh phổi, trĩ dẫn đến bệnh. Những chứng bệnh này ở trên sa mạc mà nói đều là chút bệnh tật thông thường.
Bởi vì Sa Mạc là vùng khô hạn, thiếu nước, ban ngày nhiệt độ cao, dễ khiến cơ thể người mất đi nước, mà nước đối với người mà nói là quan trọng nhất. Cho nên, tình trạng lâu dài dẫn đến các chức năng bị rối loạn. Sự rối loạn này cộng với cơ thể bị thiếu dưỡng khí, sẽ dẫn đến xuất hiện các triệu trứng bệnh, tỷ như khát nước, xương sống thắt lưng đau đớn, xương cổ đau đớn, nghiêm trọng dẫn đến bị loét dạ dày, huyết áp lên cao,ảnh hưởng đến sự tiết ra của insulin* làm xuất hiện nhiều bệnh trạng khác .
*insulin: loại kích thích tố do tuyến tụy tiết ra có thể xúc tiến sự hình thành tinh bột trong cơ và gan của cơ thể động vật, từ đó điều tiết hàm lượng đường và máu trong cơ thể. Insulin bị giảm sẻ gây ra bệnh tiểu đường.
Băng Tâm thấy tiểu thư mình nói một chút liền dừng lại, cho dù có việc cũng không thể hỏi, tránh cho tai vách mạch rừng (*).
(*) tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu thì khả năng tiết lộ vẫn có thể xảy ra.
Cho đến ngày thứ ba, Hoàng Phủ Tòng Dung mang theo mọi người cùng nhau ra khỏi thạch thất (động đá), quả nhiên thấy cảnh tượng giống như ghi lại, hoàng hôn làm trời đất cùng màu hợp thành một đường, cát bụi tung bay mịt mù, mặt trời lặn dần, xa xa chân trời nổi lên một vòi rồng san bằng đất, cuốn tất cả dừng lại nơi phía tây bầu trời.
Chỉ sau thời gian uống một ly trà, mặt trời đã hoàn toàn bị Thiên Cẩu cắn nuốt, phía tây loáng thoáng tách ra vầng hào quang vàng óng, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng.
Mê Thất Hoàng cung, có người la hoảng lên.
Hoàng Phủ Tòng Dung ngẩn ra, vội vàng mang mọi người tiến vào bên trong cửa đá.
Nhưng mà, tất cả mọi người vừa mới bước vào không lâu, đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, khói dầy đặc tràn ngập cả lối đi, mọi người bị phân tán lạc mất nhau.
Ngạo Tinh vẫn nắm tay Phong Dạ Hàn nên không bị phân tán. Mà Băng Tâm nắm chặt vạt áo của Ngạo Tình nên cũng không bị rơi xuống. Còn Băng Lam trước lúc tiến vào liền dùng sợi dây trói cổ tay mình và Băng Tâm, tự nhiên cũng không có đi lạc. Nhưng ngược lại bốn người Xuất Nguyệt không thấy đâu. Ngạo Tình nhớ lại theo hai kiếm Đan Phượng Triều Dương reo vang phát ra ánh sáng nhìn thấy rõ địa hình Tây Vực. Dựa vào trí nhớ, bốn người Ngạo Tình dễ dàng tránh thoát cơ quan thông đến trung tâm của hoàng cung -Tàng Bảo Các.
Cùng lúc đó Hoàng Phủ Tòng Dung cùng Hoàng Phủ Tử Khiên, Sở Mộc Hi và Vô Trần, vừa tiến vào.
Ba bên nhìn nhau cười, đều tự hiểu thâm ý trong mắt mình.
Trở lại năm ngày trước, khi Ngạo Tình tìm Sở Mộc Hi để giải tỏa nghi vấn, lúc trở về, bên trong còn có thêm một người —— Hoàng Phủ Tòng Dung.
Hắn im lặng lấy ra quyển sách phủ đầy bụi từ trong ngực, đưa cho Ngạo Tình.
Thì ra tất cả ghi chép bên trong đều là những cống hiến của tổ tiên Lăng gia 300 năm nay vì thủ hộ hoàng cung Tây Vực.
Ba trăm năm trước, hoàng cung Tây Vực mới được thành lập, tổ tiên Lăng gia chính là Khai Quốc Nguyên Thần (người có công lớn dựng nước). Cho nên đến thời nay Lăng gia vẫn là Thủ Hộ Thần của hoàng cung Tây Vực. Bảo vật gia truyền của Lăng gia không chỉ có Phượng Hoàng Kiếm, mà còn có một thần công thiên hạ vô song gọi là Long Thần công, mà nội công Ngạo Tình học chính là Long Thần công.
Hai trăm năm trước, bởi vì Tây Vực gặp thiên tai trước nay chưa từng có ——vòi rồng bão cát. Cả Tây Vực đã gặp phải liên tiếp ba tháng bão cát, thiếu chút nữa hoàng cung bị nhấn chìm trong bão cát. Lúc này Hoàng thất Tây Vực mới quyết tâm dẫn bộ tộc di chuyển. Mà Lăng Gia là Thủ Hộ Thần của Tây Vực nên đảm đương vấn đề sinh sống của cả bộ lạc. Vì vậy Lăng gia bắt đầu tranh giành quyền lực ở Phụng Thiên lục địa, trở thành chuyên gia buôn bán, bí mật đem tiền bạc, lương thực về Tây Vực.
Sau này Lăng gia gặp nạn, lúc này mới cắt đứt liên lạc giữa Tây Vực với Phụng Thiên lục địa.
Ban đầu, Lăng Sơ Hạ dùng tánh mạng bảo vệ Phượng Hoàng Kiếm phổ cùng nội công tâm pháp, đối với Long thần công cũng không hiểu rõ. Sau này Ngạo Tình cũng luyện tâm pháp, bất tri bất giác trong cơ thể tích tụ hai cổ Long thần công, Hỏa Long thần công cùng Băng Long thần công.
Thật ra thì, Long thần công bao gồm ba loại là Hỏa Thần Long, Băng Thần Long, còn có Huyết Thần Long. Hỏa Long cùng Băng Long đều là Thủ Hộ Thần của Huyết Long nhất tộc. Mà Tử Diệu Thạch là tổ tiên hoàng thất Tây Vực ~bởi vì thể chất ~đặc biệt, nên luyện thành ~ba loại Long thần công, sau nhiều năm chết đi trong cơ thể lưu lại một ít đồ vật. Long thần công có một năng lượng khổng lồ, người sở hữu Long thần công có khả năng hủy thiên diệt địa. Đồng thời nó cũng là một tai họa!
Vậy mà hôm nay chỉ có Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung lĩnh hội Long thần công, cho nên Ngạo Tình là một người cực kì quan trọng. Có thể tạo ra cũng có thể hủy diệt.
Mấy người đang nghiên cứu cách mở Tàng Bảo Các, thì từ bốn phương tám hướng truyền đến những tiến vang lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Có sét đánh?" Băng Tâm kêu lên.
"Không giống!" Ngạo Tình lắc đầu, nằm xuống đá cẩm thạch lát trên mặt đất, cẩn thận nghe, quả nhiên, là thứ gì đó sụp xuống, trong tiếng vang xen lẫn tiếng người lộn xộn.
"Xem ra bọn họ đã phá hư cửa cung, nơi này chẳng mấy chốc sẽ sụp xuống rồi!" Thời khắc mấu chốt Hoàng Phủ Tòng Dung kết luận.
Vừa mới nói xong, một trận xương mù từ bốn bề xông vào mũi, mặt đất rung chuyển mạnh mẽ.
"Không ổn!"
Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung đồng thời lên tiếng.
Sắc mặt Ngạo Tình trầm xuống, lôi kéo Phong Dạ Hàn liền chạy về phía cửa đường hầm lúc tới, "Chạy mau!"
Đáng tiếc vẫn là chậm một bước, tiếng nổ đã càng ngày càng gần, cả đường hầm tràn ngập bụi mù cùng cát đá, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng ầm ầm của vách tường vỡ vụn, trong đường hầm một luồng khí gay gắt xông lên mũi, còn mang theo một cỗ khí độc.
"Đi theo ta!" Hoàng Phủ Tòng Dung quyết định thật nhanh, ra lệnh.
Mang theo mọi người chạy đến một cửa nhỏ bên hông vách đá, trong cơ thể xuất ra quán chú Huyết Long đánh vào cái chìa khóa bên cửa động trong khe hở, ‘ba’ một tiếng, cửa được mở ra.
Đoàn người tránh ở bên trong, cho đến khi cơn chấn động dừng lại, lúc này Hoàng Phủ Tòng Dung mới chậm rãi nói ra nguyên nhân xuất hiện cơn chấn động mạnh đó.
Thì ra là do tổ tiên của hắn trước khi rời đi, đề phòng người khác dòm ngó tài sản Tây Vực, liền thiết kế một số cơ quan bên trong hoàng cung, còn chứa không ít khí độc. Vừa mới nãy chấn động trong cơ quan trụ cột, từ đó dẫn đến toàn bộ cơ quan phát động.
Sau chuyện này, muốn lần nữa thuận lợi tiến vào Tàng Bảo Các sợ rằng đã là chuyện không thể nào, vì theo tin tức tìm kiếm được, ban đầu Hoàng thất Tây Vực chỉ lưu lại duy nhất một lối đi bí mật thông đến Tàng Bảo Các. Vậy mà lối đi bí mất này trên bản đồ Hoàng thất Tây Vực không có ghi chú gì, trên Phượng Hoàng Kiếm phổ cũng không có ghi lại.
Theo suy luận của Ngạo Tình và Hoàng Phủ Tòng Dung, muốn thông đến mật đạo có hai cơ hội, một là trở về đường cũ, bắt đầu từ sư tử đá trước Tàng Bảo Cát, nơi đó phải có cơ quan vào trong; hai là từ đường hầm trở về, tới bức tường phía Tây của hoàng cung Tây Vực, nơi đó có năm cửa động vào trong.
Sau khi mấy người thương nghị, quyết định chia làm hai lối. Sở Mộc Hi và Vô Trần đi theo Hoàng Phủ Tòng Dung, mà Hoàng Phủ Tòng Dung cũng phái một vài tên tùy tùng đi theo nhóm Ngạo Tình.
Ngạo Tình vừa dò đường, cũng không quên trò chuyện với tùy tùng Thúc Phương của Hoàng Phủ Tòng Dung về tình hình gần đây của Lang Gia tộc.
Theo Thúc Phương miêu tả, bên trong Lang gia tộc sợ rằng thật sự có bệnh truyền nhiễm. Nhưng qua lời kể của Thúc Phương Ngạo Tình cẩn thận phân tích một chút bệnh trạng, xem chừng có thể tìm ra nguyên nhân.
Theo như lời Thúc Phương nói, những bệnh này phần lớn vì bị đau mắt hột, kết sỏi, bệnh phổi, trĩ dẫn đến bệnh. Những chứng bệnh này ở trên sa mạc mà nói đều là chút bệnh tật thông thường.
Bởi vì Sa Mạc là vùng khô hạn, thiếu nước, ban ngày nhiệt độ cao, dễ khiến cơ thể người mất đi nước, mà nước đối với người mà nói là quan trọng nhất. Cho nên, tình trạng lâu dài dẫn đến các chức năng bị rối loạn. Sự rối loạn này cộng với cơ thể bị thiếu dưỡng khí, sẽ dẫn đến xuất hiện các triệu trứng bệnh, tỷ như khát nước, xương sống thắt lưng đau đớn, xương cổ đau đớn, nghiêm trọng dẫn đến bị loét dạ dày, huyết áp lên cao,ảnh hưởng đến sự tiết ra của insulin* làm xuất hiện nhiều bệnh trạng khác .
*insulin: loại kích thích tố do tuyến tụy tiết ra có thể xúc tiến sự hình thành tinh bột trong cơ và gan của cơ thể động vật, từ đó điều tiết hàm lượng đường và máu trong cơ thể. Insulin bị giảm sẻ gây ra bệnh tiểu đường.
/105
|