Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 299: Nơi rất lâu về sau

/322


Bốn năm sau.

Hoàng đế Tây Diệm băng hà, thất vương gia nhỏ nhất được lập làm thái tử, kế thừa hoàng vị.

Còn thất vương phi đầy ắp sắc màu kì tích trong mắt bách tính, cũng trở thành hoàng hậu duy nhất của Tây Diệm quốc kể từ khi khai quốc đến nay, không có tam cung lục viện, không có hậu cung phi tần, chỉ có một vị hoàng hậu, tập trung ba ngàn sủng ái tại một thân, vị hoàng hậu duy nhất.

Sự sủng ái độc nhất vô nhị này của hoàng đế, cũng lần nữa thêm một bút sắc màu truyền kì vào cuộc đời đầy truyền kì của nàng,

Hậu cung, cả nhà hoàng dế đang dạo chơi hoa viên nở rộ trăm hoa, Lãnh Niệm đã hơn tám tuổi đang dắt muội muội Lãnh Nhược Song, hưng phấn chạy ở phía trước.

Còn sau lưng họ, là Ưu Vô Song vẻ mặt giận dữ đang nghênh cái bụng to, còn Lãnh Như Tuyết thì vẻ mặt cẩn trọng, bồi cười.

Lãnh Nhược Song mới hơn ba tuổi, bàn tay nhỏ bị ca ca kéo, miệng hồng chu nói: “ca ca, tại sao chúng ta phải chạy? Nhược Nhược không muốn chạy, Nhược Nhược muốn mami bế.”

Lãnh Niệm ra sức kéo cơ thể nho nhỏ của Lãnh Nhược Song đi thêm mấy bước nữa, bộ dạng nít quỷ nói: “Muội không nhìn thấy mami bây giờ đang nổi điên lên sao? Nếu như chúng ta quay trở về, nhất định sẽ trở thành thùng trút giận của mami”

Lãnh Nhược Song chớp chớp đôi mắt to, hỏi: “Ca ca, thùng trút giận là gì?”

Lãnh Niệm nói: “Chính là giống như phụ hoàng đấy, bị mami chửi đến không dám lên tiếng, còn phải bồi cười…”

Nói rồi, Lãnh Niệm đột nhiên quay đầu chỉ về phía Lãnh Như Tuyết, tiếp tục nói: “muội xem, bộ dạng bây giờ của phụ hoàng có phải rất khó coi không?”

Lãnh Nhược Song quay đầu lại, chăm chú liếc nhìn Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song, sau đó vẻ mặt nghiêm túc quay lại nói với Lãnh Niệm: “Đúng a, mami thật đáng sợ, phụ hoàng thật đáng thương.”

Tiếng nói mà hai đứa bé cho là rất nhỏ, nhưng kì thực, tiếng nói lại rõ mồn một truyền đến tai Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết.

Lãnh Như Tuyết không biết nên khóc hay nên cười nhìn con trai bảo bối và con gái bảo bối của mình, còn Ưu Vô Song lại tức đen mặt mắng hai đứa bé nắm tay nhau ở phía trước: “Lãnh Niệm, Lãnh Nhược Song, da hai đứa ngứa rồi à…”

Nghe thấy mẫu thân nổi điên, Lãnh Niệm kéo tay muội muội chạy không thấy bóng dáng, chỉ để lại Ưu Vô Song nghênh cái bụng to, giẫy chân không có nơi phát tiết.

Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song nổi giận, vội cẩn thận dìu nàng, an ủi nói: “Song Nhi, đừng giận, đừng tức giận làm hại cơ thể, cơ thể nàng bây giờ không chịu được sơ suất.”

Ưu Vô Song không vui lườm Lãnh Như Tuyết, không chút nể tình rút tay lại, tức giận nói: “Đều là tại chàng! Ta đã nói rồi, ta không muốn sinh, không muốn sinh! Lãnh Như Tuyết, nếu như lần sau chàng còn làm bậy, cả đời này đừng hòng động đến ta!”

Đối diện với cơn nổi điên của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ bồi cười, trong lòng tự an ủi, gần đây Song Nhi mang thai, tính khí tự khắc có chút nóng nảy, nhịn là được.

Kì thực, người thật sự khóc không ra nước mắt là Ưu Vô Song, bởi vì Lãnh Như Tuyết vì nàng mà giải tán tất cả các phi tử và tú nữ trong cả hậu cung, nhưng sau đó lại cả ngày dán lấy nàng, trong thời cổ đại này, ngoài những thảo dược khó mà nuốt kia ra, thì không có phương pháp tránh thai nào.

Còn Lãnh Như Tuyết lại không cho phép nàng uống những thuốc đó, hại nàng trong bốn năm ngắn ngủi, sau khi sinh Lãnh Nhược Song, lại lần nữa mang thai!

Nàng thật sự không muốn sinh nữa, nàng không muốn thanh xuân của nàng đều lãng phí trong việc sinh hài tử này, nàng muốn xuất cung, đi xông pha giang hồ đi xem mĩ nam đi làm những việc mà một người xuyên không cần phải làm.

Nhưng Ưu Vô Song cúi đầu, nhìn cái bụng căng tròn của mình, không nhịn được trong lòng nổi điên!

Và may trong lúc này, không xa truyền đến tiếng gọi của Lãnh Niệm: “Mami, người mau lại đây”

Lãnh Như Tuyết liếc nhìn Ưu Vô Song sắc mặt không tốt, vội nói: “Song Nhi, Niệm Nhi đang gọi nàng kìa, có lẽ Niệm Nhi phát hiện được hoa gì đẹp đấy.”

Ưu Vô Song lần nữa lườm Lãnh Như Tuyết, sau đó đi về phía Lãnh Niệm.

Lãnh Như Tuyết cười trừ, vội vàng lên trước dìu nàng, hỏi: “Song Nhi, tại sao nàng lại dạy Niệm Nhi và Nhược Nhi gọi nàng là mami, chứ không phải mẫu thân?”

Nghe thấy lời Lãnh Như Tuyết, bước chân Ưu Vô Song khẽ ngừng, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Lãnh Như Tuyết, nếu như ta nói, ta vốn dĩ không phải là người thuộc về nơi này, mà là một linh hồn bay đến từ một nơi rất xa, chàng có tin không?”

Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, khẽ sững sốt, nhưng rất nhanh đã lộ ra nụ cười sùng nịnh, nói: “Ta tin! Bởi vì, Song Nhi của ta đặc biệt như vậy, chỉ là, Song Nhi, nàng không nói đùa với ta chứ?”

Ưu Vô Song không nhìn Lãnh Như Tuyết nữa, mà nhìn về phía bầu trời trong xanh, khẽ thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm trước kia, từ từ nói: “Lãnh Như Tuyết, ta không hề nói đùa, bất kể chàng có tin hay không, điều ta nói đều là sự thật, ta từ một nơi rất lâu về sau đến đây, ở nơi đó, có cha mẹ thương yêu ta, ở nơi đó của ta, có rất nhiều thứ nơi này các người không có, còn nữa, trẻ con ở nơi đó, đều gọi cha mẹ là daddy và mami, ý cũng chính là phụ thân và mẫu thân.”

Lãnh Như Tuyết nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng, không giống như đang đùa với hắn, trong lòng bất giác ngờ hoặc, không nhịn được hỏi: “Song Nhi, nhưng nàng rõ ràng là nữ nhi của Ưu thừa tướng, sao lại đến từ nơi khác được?”

/322

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status