Không phát hiện mỹ nam trên giường di chuyển thân thể, chuẩn bị đứng lên. Nhưng hắn vừa mới đứng lên thì động vào vết thương ở ngực, đau đến mức hắn thét lớn và ngã xuống.
Dạ Tiểu Nhụy vội vảng thả chén thuốc trên tay xuống, xem vết thương của hắn có sao không , quả nhiên băng vừa mới thay xong đã thấm từng mảng máu đỏ.
Nàng lập tức nói với Nha Nhi: “Nha Nhi mau đưa thuốc cầm máu và băng gạc cho ta“
Rồi quay đầu nói với người trên giường: “Công tử, vết thương của ngươi có thể đã rách ra, ta giúp ngươi bôi thuốc, ngươi phải chịu đựng“
Vừa nói nàng vừa với thanh chùy thủ trên bàn cắt từng tầng băng gạc trên người hắn.
Nha Nhi đứng bên cạnh cũng căng thẳng: “Công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng động, đại phu nói phải hơn mười ngày mới được xuống giường đi lại , không thì vết thương sẽ bị vỡ ra“
Dạ Tiểu Nhụy cắt hết băng trên người hắn, rồi gọi Nha Nhi cùng thận trọng đỡ hắn dậy, sợ lần nữa động vào vết thương của hắn, hai người đều vô cùng cẩn thận. Nếu không thì mấy ngày nay các nàng cố gắng cũng vô ích.
Thay thuốc cho hắn xong, quấn chắc băng gạc, nàng đỡ hắn từ từ nằm xuống, rồi nàng cúi người băng bó cho hắn .
Mái tóc đen tuyền rủ xuống, một vài sợi tóc theo đầu nàng đung đưa, lướt trên lồng ngực của hắn, gãi ngực đang bị trầy xước một trận ngứa ngáy.
Mùa hè nóng bức chỉ cần khẽ động là mổ hôi rịn ra như tắm, thay người bôi thuốc cũng không thoải mái gì, Dạ Tiểu Nhụy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rồi lại tiếp tục băng bó .
Nhưng nàng chảy mồ hôi cũng không vì quá nóng, hơn một nửa bởi vì nàng quá khẩn trương.
Nàng rất buồn bực … Người đàn ông này vì cái gì mà nhìn nàng không chớp mắt, ngay cả chớp mắt một cái cũng không. Không phải cổ nhân rất tế nhị à? Vì sao hắn lớn mật thế, hơn nữa quá lớn mật luôn! Từ ánh mắt của hắn căn bản không nhìn ta bất kỳ sắc thái tình cảm gì, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là người này rất khó thân thiết, xác thực giống cương thi lạnh như băng. Tay Dạ Tiểu Nhụy không ngừng bận rộn, ngẫm nghĩ: chẳng lẽ bị người ta chém nhiều nên tâm trí không cân bằng trở nên ngu ngốc rồi, trong phủ lại có thêm một kẻ ngốc?.
Mắt Đông Phương Thanh Bạch đen nhánh, tựa hồ trời sinh đã có một tầng hàn khí. Thật ra con người hắn giống như Dạ Tiểu Nhụy nghĩ, lãnh khốc vô tình, chẳng qua hiện tại trong mắt thể hiện thần sắc và suy nghĩ trong lòng không nhất trí, nhìn nữ tử này vì mình cẩn thận băng bó, chết tiệt, trong lòng hắn thậm chí sinh ra một tia ấm áp, hắn vô cùng không thích loại cảm giác lạ lẫm nhưng lại không thể khống chế mình không thèm nghĩ nữa, không thể khống chế mắt của mình không chú ý tới mỗi động tác nhỏ của nàng.
Dạ Tiểu Nhụy chịu đựng ánh mắt cực lạnh kia cuối cùng cũng băng bó xong. Ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười cười nhìn hắn.
“Được rồi“
Nụ cười khiến khóe mắt người lạnh như băng trên giường dịu đi, hắn mỉm cười khiến Dạ Tiểu Nhụy nhìn dại ra, ta chỉ có thể nói quả nhiên mình là một sắc nữ.
Trong mắt hắn, nụ cười của nàng rất ngọt ngào. Có lẽ bởi vì má lúm đồng tiền khiến cho nàng không cần trang sức cũng rất đẹp. Chỉ có Dạ Tiểu Nhụy mới biết giờ phút này nụ cười của nàng có bao nhiêu cứng ngắc. (Luyến Luyến: bà bắt đầu thấy buồn bực, rối loạn? Nhị Nhị: bà mới buồn bực, rối loạn ý, tôi đây cần tình tiết vở kịch. Luyến Luyến: A ~ Vậy bà cứ tiếp tục giả bộ thanh thuần đi.)
Một ngày, một ngày, lại một ngày trôi qua Dạ Tiểu Nhụy vẫn muốn báo thù! Nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của lang quân ngốc, nhưng nàng nghĩ ra biện pháp nào cũng không thực tế, giống như Hách Liên Dận Hiên đêm hôm đó không phải là Hách Liên Dận Hiên, hắn chưa từng làm mà vừa trông thấy đã linh cơm (thông minh).
Tỷ như ngày hôm trước ngày hôm trước ba ngày hôm trước nữa hắn trèo tường qua nhà Vương viên ngoại cách vách đem một con vẹt quý đi nướng, kết quả người ta cầm lông chim tìm tới tận cửa.
Dạ Tiểu Nhụy rất nghiêm túc hỏi : “Tướng công ngươi đem vẹt của người ta ăn?”
Dận Hiên khoa tay múa chân nói : “Nương tử ~ đó không phải con vẹt mà là con gà con…”
Trên trán Dạ Tiểu Nhụy có ba đường hắc tuyến : “Tướng công con gà con sao lại có lông chim đẹp như vậy?”
Hiên Hiên cúi đầu làm bộ thương tâm nói: “Nương tử ~ nàng kỳ thị loài gà, tại sao gà con lại không thể có lông đẹp chứ?“
Dạ Tiểu Nhụy triệt để im lặng, coi như hắn là một tên ngốc mà cho qua, thôi thì nhận lỗi rồi bồi thường cho họ ít bạc,chấm rứt sự kiện về con gà xinh đẹp.
Nhưng việc này không đủ để chứng minh hắn không giả bộ ngu .
Sau đó trước một ngày của ngày hôm trước ngày hôm trước nữa, Trương phu nhân nhà sát vách kéo con trai bảo bối gõ cửa thượng phủ, khí thế kia giống như là muốn đập Vương phủ đi cho rồi .
“Các ngươi gọi tên ngốc ra đây cho ta, hôm nay lão nương phải có một câu trả lời hợp lý, là Vương gia thì giỏi lắm à, có thể bắt nạt dân chúng, bắt nạt con nít sao?“
Chờ Dạ Tiểu Nhụy vừa ra tới, Trương phu nhân kéo nàng đi tới trước một tiểu bằng hữu.
‘Wow ~ tiểu tử này so với David Beckham thế kỷ 21 còn hơn, xem kiểu tóc mào gà này, thật là đi trước thời đại a’.
“Vương phi ~ ngươi còn cười, con ta bị Vương gia chỉnh cho thành như vậy, ngươi còn giễu cợt?“
“Phu nhân, phu nhân, ta không có ý này…“
“Vậy ngươi nói là có ý gì? Ngươi xem việc hôm nay làm thế nào đây? Hôm nay nếu không giao cho ta một cái công đạo, một câu trả lời hợp lý! Ta sẽ không đi!“ Vừa nói vừa tức giận đặt mông ngồi trên ghế .
Dạ Tiểu Nhụy nhìn đại nương vạm vỡ kia mà cố nén cười đi tới bên cạnh đứa nhỏ ngồi xuống .
“Ngươi tên là gì nha.”
“Hu hu~~~~ tên ta là Trương Suất Quắc.“ Chỉ thấy tiểu tử kia vừa lau nước mắt vừa nói.
“ A ~ Suất Quắc ngoan, ngươi nói cho tỷ tỷ là ai bắt nạt ngươi? Tỷ tỷ giúp ngươi đánh hắn có đươc không.“ Ha ha thật đúng là đẹp trai nha.
Tiểu oa nhi nghe có người giúp mình, vội vàng chỉ bên ngoài cửa nói:
“Là hắn “
Dạ Tiểu Nhụy theo tay đứa nhỏ nhìn thấy một người đang lén lút trốn ngoài cửa nhìn vào trong, miệng cười tà ác đi tới cạnh cửa, nhéo tai Hách Liên Dận Hiên từ sau khe cửa kéo ra ngoài:
“Lại gây chuyện, ngươi lại gây phiền phức cho ta, đi vào.”
Vừa nói nàng vừa kéo hắn vào nội đường chỉ vào tiểu hài tử hỏi:
“Nói! Làm sao ngươi đem một hài tử biến thành như vậy!“
“Nương tử …hu hu không phải là Hiên nhi, thật sự không phải! Sau giữa trưa Hiên nhi luôn ở hậu viện ấp trứng cho chim nhỏ, Hiên nhi thật không có chơi móc tổ chim, mới vừa rồi chim nhỏ nói với Hiên nhi, không biết người nào đần thế, không thắng được còn nói người nào thua thì biến tóc mình thành tổ chim.”
Nói xong len lén nói lớn tiếng bên tai Dạ Tiểu Nhụy: “Tiểu tử đó chắc chắn muốn nương tử mắng ta, cho nên cố ý để gạt nương tử, nương tử không nên tin a, bằng không người khác sẽ nói nàng ngu ~~ “
“ ……”
Nàng ngoại trừ im lặng với hắn, cũng chỉ có thể im lặng! Có thể thế nào? Trừ nàng ra người nào sẽ giải quyết!
Lấy cớ không chấp với thằng ngốc mà cúi đầu xin lỗi. Dùng một buổi chiều mới đưa được người ra khỏi đại môn Vương Phủ .
Tiếp mấy ngày sau đó không một ngày nào nàng được an bình, không phải con chó nhà Lưu lão gia bị vùi trong đất thì bàn tính của Hồ chưởng quỹ bị trộm làm cây cung, cuối cùng cuối cùng nàng chỉ cấp cho phòng chứa củi người len lén thượng hạng thuốc, liền trốn được hai kim lan tỷ muội nhà, định chơi đến mặt trời xuống núi mới trở về.
Lại nói nàng không thể không khuất phục dưới sự thông minh của hắn, nàng không phải không thừa nhận có lẽ ngày đó nàng quá mệt mỏi, nàng đang nằm mơ, nàng làm mộng xuân, nàng thực tế không chiếm được thỏa mãn, cho nên ở trong mộng hư cấu để thỏa mãn mình, không nghĩ tới nàng đáng thương đến mức này. ( Luyến Luyến: tôi không nghĩ tới thỉnh thoảng cô ấy bị thủ hạ tiểu Hiên Hiên chỉnh thành thần kinh phân liệt. . . Nhị Nhị: bà không biết? Bà nha, tại sao có thể đối đãi với đồng bào như vậy. Luyến Luyến lén lén lút lút bay đi. . . )
Hơn mười ngày trôi qua, vết thương của Đông Phương Thanh Bạch đã lành hơn một nửa, thỉnh thoảng có thể xuống giường tự mình đi lại, ngày hôm đó Dạ Tiểu Nhụy phân phó Nha Nhi ra cửa bốc thêm mấy thang thuốc cho công tử, tính toán đi phòng chứa củi cho hắn thuốc thượng hạng, tựu ra cửa tránh tai nạn.
Dạ Tiểu Nhụy vội vảng thả chén thuốc trên tay xuống, xem vết thương của hắn có sao không , quả nhiên băng vừa mới thay xong đã thấm từng mảng máu đỏ.
Nàng lập tức nói với Nha Nhi: “Nha Nhi mau đưa thuốc cầm máu và băng gạc cho ta“
Rồi quay đầu nói với người trên giường: “Công tử, vết thương của ngươi có thể đã rách ra, ta giúp ngươi bôi thuốc, ngươi phải chịu đựng“
Vừa nói nàng vừa với thanh chùy thủ trên bàn cắt từng tầng băng gạc trên người hắn.
Nha Nhi đứng bên cạnh cũng căng thẳng: “Công tử, ngươi ngàn vạn lần đừng động, đại phu nói phải hơn mười ngày mới được xuống giường đi lại , không thì vết thương sẽ bị vỡ ra“
Dạ Tiểu Nhụy cắt hết băng trên người hắn, rồi gọi Nha Nhi cùng thận trọng đỡ hắn dậy, sợ lần nữa động vào vết thương của hắn, hai người đều vô cùng cẩn thận. Nếu không thì mấy ngày nay các nàng cố gắng cũng vô ích.
Thay thuốc cho hắn xong, quấn chắc băng gạc, nàng đỡ hắn từ từ nằm xuống, rồi nàng cúi người băng bó cho hắn .
Mái tóc đen tuyền rủ xuống, một vài sợi tóc theo đầu nàng đung đưa, lướt trên lồng ngực của hắn, gãi ngực đang bị trầy xước một trận ngứa ngáy.
Mùa hè nóng bức chỉ cần khẽ động là mổ hôi rịn ra như tắm, thay người bôi thuốc cũng không thoải mái gì, Dạ Tiểu Nhụy đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, rồi lại tiếp tục băng bó .
Nhưng nàng chảy mồ hôi cũng không vì quá nóng, hơn một nửa bởi vì nàng quá khẩn trương.
Nàng rất buồn bực … Người đàn ông này vì cái gì mà nhìn nàng không chớp mắt, ngay cả chớp mắt một cái cũng không. Không phải cổ nhân rất tế nhị à? Vì sao hắn lớn mật thế, hơn nữa quá lớn mật luôn! Từ ánh mắt của hắn căn bản không nhìn ta bất kỳ sắc thái tình cảm gì, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là người này rất khó thân thiết, xác thực giống cương thi lạnh như băng. Tay Dạ Tiểu Nhụy không ngừng bận rộn, ngẫm nghĩ: chẳng lẽ bị người ta chém nhiều nên tâm trí không cân bằng trở nên ngu ngốc rồi, trong phủ lại có thêm một kẻ ngốc?.
Mắt Đông Phương Thanh Bạch đen nhánh, tựa hồ trời sinh đã có một tầng hàn khí. Thật ra con người hắn giống như Dạ Tiểu Nhụy nghĩ, lãnh khốc vô tình, chẳng qua hiện tại trong mắt thể hiện thần sắc và suy nghĩ trong lòng không nhất trí, nhìn nữ tử này vì mình cẩn thận băng bó, chết tiệt, trong lòng hắn thậm chí sinh ra một tia ấm áp, hắn vô cùng không thích loại cảm giác lạ lẫm nhưng lại không thể khống chế mình không thèm nghĩ nữa, không thể khống chế mắt của mình không chú ý tới mỗi động tác nhỏ của nàng.
Dạ Tiểu Nhụy chịu đựng ánh mắt cực lạnh kia cuối cùng cũng băng bó xong. Ngẩng đầu lên miễn cưỡng cười cười nhìn hắn.
“Được rồi“
Nụ cười khiến khóe mắt người lạnh như băng trên giường dịu đi, hắn mỉm cười khiến Dạ Tiểu Nhụy nhìn dại ra, ta chỉ có thể nói quả nhiên mình là một sắc nữ.
Trong mắt hắn, nụ cười của nàng rất ngọt ngào. Có lẽ bởi vì má lúm đồng tiền khiến cho nàng không cần trang sức cũng rất đẹp. Chỉ có Dạ Tiểu Nhụy mới biết giờ phút này nụ cười của nàng có bao nhiêu cứng ngắc. (Luyến Luyến: bà bắt đầu thấy buồn bực, rối loạn? Nhị Nhị: bà mới buồn bực, rối loạn ý, tôi đây cần tình tiết vở kịch. Luyến Luyến: A ~ Vậy bà cứ tiếp tục giả bộ thanh thuần đi.)
Một ngày, một ngày, lại một ngày trôi qua Dạ Tiểu Nhụy vẫn muốn báo thù! Nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của lang quân ngốc, nhưng nàng nghĩ ra biện pháp nào cũng không thực tế, giống như Hách Liên Dận Hiên đêm hôm đó không phải là Hách Liên Dận Hiên, hắn chưa từng làm mà vừa trông thấy đã linh cơm (thông minh).
Tỷ như ngày hôm trước ngày hôm trước ba ngày hôm trước nữa hắn trèo tường qua nhà Vương viên ngoại cách vách đem một con vẹt quý đi nướng, kết quả người ta cầm lông chim tìm tới tận cửa.
Dạ Tiểu Nhụy rất nghiêm túc hỏi : “Tướng công ngươi đem vẹt của người ta ăn?”
Dận Hiên khoa tay múa chân nói : “Nương tử ~ đó không phải con vẹt mà là con gà con…”
Trên trán Dạ Tiểu Nhụy có ba đường hắc tuyến : “Tướng công con gà con sao lại có lông chim đẹp như vậy?”
Hiên Hiên cúi đầu làm bộ thương tâm nói: “Nương tử ~ nàng kỳ thị loài gà, tại sao gà con lại không thể có lông đẹp chứ?“
Dạ Tiểu Nhụy triệt để im lặng, coi như hắn là một tên ngốc mà cho qua, thôi thì nhận lỗi rồi bồi thường cho họ ít bạc,chấm rứt sự kiện về con gà xinh đẹp.
Nhưng việc này không đủ để chứng minh hắn không giả bộ ngu .
Sau đó trước một ngày của ngày hôm trước ngày hôm trước nữa, Trương phu nhân nhà sát vách kéo con trai bảo bối gõ cửa thượng phủ, khí thế kia giống như là muốn đập Vương phủ đi cho rồi .
“Các ngươi gọi tên ngốc ra đây cho ta, hôm nay lão nương phải có một câu trả lời hợp lý, là Vương gia thì giỏi lắm à, có thể bắt nạt dân chúng, bắt nạt con nít sao?“
Chờ Dạ Tiểu Nhụy vừa ra tới, Trương phu nhân kéo nàng đi tới trước một tiểu bằng hữu.
‘Wow ~ tiểu tử này so với David Beckham thế kỷ 21 còn hơn, xem kiểu tóc mào gà này, thật là đi trước thời đại a’.
“Vương phi ~ ngươi còn cười, con ta bị Vương gia chỉnh cho thành như vậy, ngươi còn giễu cợt?“
“Phu nhân, phu nhân, ta không có ý này…“
“Vậy ngươi nói là có ý gì? Ngươi xem việc hôm nay làm thế nào đây? Hôm nay nếu không giao cho ta một cái công đạo, một câu trả lời hợp lý! Ta sẽ không đi!“ Vừa nói vừa tức giận đặt mông ngồi trên ghế .
Dạ Tiểu Nhụy nhìn đại nương vạm vỡ kia mà cố nén cười đi tới bên cạnh đứa nhỏ ngồi xuống .
“Ngươi tên là gì nha.”
“Hu hu~~~~ tên ta là Trương Suất Quắc.“ Chỉ thấy tiểu tử kia vừa lau nước mắt vừa nói.
“ A ~ Suất Quắc ngoan, ngươi nói cho tỷ tỷ là ai bắt nạt ngươi? Tỷ tỷ giúp ngươi đánh hắn có đươc không.“ Ha ha thật đúng là đẹp trai nha.
Tiểu oa nhi nghe có người giúp mình, vội vàng chỉ bên ngoài cửa nói:
“Là hắn “
Dạ Tiểu Nhụy theo tay đứa nhỏ nhìn thấy một người đang lén lút trốn ngoài cửa nhìn vào trong, miệng cười tà ác đi tới cạnh cửa, nhéo tai Hách Liên Dận Hiên từ sau khe cửa kéo ra ngoài:
“Lại gây chuyện, ngươi lại gây phiền phức cho ta, đi vào.”
Vừa nói nàng vừa kéo hắn vào nội đường chỉ vào tiểu hài tử hỏi:
“Nói! Làm sao ngươi đem một hài tử biến thành như vậy!“
“Nương tử …hu hu không phải là Hiên nhi, thật sự không phải! Sau giữa trưa Hiên nhi luôn ở hậu viện ấp trứng cho chim nhỏ, Hiên nhi thật không có chơi móc tổ chim, mới vừa rồi chim nhỏ nói với Hiên nhi, không biết người nào đần thế, không thắng được còn nói người nào thua thì biến tóc mình thành tổ chim.”
Nói xong len lén nói lớn tiếng bên tai Dạ Tiểu Nhụy: “Tiểu tử đó chắc chắn muốn nương tử mắng ta, cho nên cố ý để gạt nương tử, nương tử không nên tin a, bằng không người khác sẽ nói nàng ngu ~~ “
“ ……”
Nàng ngoại trừ im lặng với hắn, cũng chỉ có thể im lặng! Có thể thế nào? Trừ nàng ra người nào sẽ giải quyết!
Lấy cớ không chấp với thằng ngốc mà cúi đầu xin lỗi. Dùng một buổi chiều mới đưa được người ra khỏi đại môn Vương Phủ .
Tiếp mấy ngày sau đó không một ngày nào nàng được an bình, không phải con chó nhà Lưu lão gia bị vùi trong đất thì bàn tính của Hồ chưởng quỹ bị trộm làm cây cung, cuối cùng cuối cùng nàng chỉ cấp cho phòng chứa củi người len lén thượng hạng thuốc, liền trốn được hai kim lan tỷ muội nhà, định chơi đến mặt trời xuống núi mới trở về.
Lại nói nàng không thể không khuất phục dưới sự thông minh của hắn, nàng không phải không thừa nhận có lẽ ngày đó nàng quá mệt mỏi, nàng đang nằm mơ, nàng làm mộng xuân, nàng thực tế không chiếm được thỏa mãn, cho nên ở trong mộng hư cấu để thỏa mãn mình, không nghĩ tới nàng đáng thương đến mức này. ( Luyến Luyến: tôi không nghĩ tới thỉnh thoảng cô ấy bị thủ hạ tiểu Hiên Hiên chỉnh thành thần kinh phân liệt. . . Nhị Nhị: bà không biết? Bà nha, tại sao có thể đối đãi với đồng bào như vậy. Luyến Luyến lén lén lút lút bay đi. . . )
Hơn mười ngày trôi qua, vết thương của Đông Phương Thanh Bạch đã lành hơn một nửa, thỉnh thoảng có thể xuống giường tự mình đi lại, ngày hôm đó Dạ Tiểu Nhụy phân phó Nha Nhi ra cửa bốc thêm mấy thang thuốc cho công tử, tính toán đi phòng chứa củi cho hắn thuốc thượng hạng, tựu ra cửa tránh tai nạn.
/58
|