Lúc này phía Tiêu Khuynh Bảo lại có một bất ngờ mới, đứa nhỏ Thạch Tùng này đích thị là một thiên tài!? y nhìn cuốn tập trong tay rồi lại nhìn cậu nhóc đang ngồi trước mắt, không giấu được ngạc nhiên liền hỏi
‘’ Thạch Tùng, có thật là trong một tuần này ngươi học được từng này không?’’ y nghi ngờ cũng phải, vì theo y được biết thì cậu nhóc này từ nhỏ đến lớn chưa từng được học chữ, vậy mà bây giờ còn có thể viết đọc thành thạo, không những thế thiên phú về tính toán cũng rất được, càng không giống như mới biết đến con số và cách đếm?
Thạch Tùng được hỏi thì cũng chỉ im lặng gật đầu, Khuynh Bảo trong lòng thất kinh nhưng lại thập phần vui sướng, nhưng vì để chắc chắn với suy nghĩ của mình y lại vội cầm lên một quyển sách, nhìn sơ qua là một cuốn văn thư ghi chép về lịch sử của Nhân Viễn Quốc, đứa nhỏ nhận lấy nhìn y ánh mắt đầy nghi hoặc Khuynh Bảo cũng chẳng làm khó nó, chỉ bảo nó tuỳ tiện đọc qua rồi hỏi mấy câu
‘’ Thạch Tùng, nạn đói sảy ra ở Nhân Viễn Quốc là năm nào? nguyên nhân diễn biến và cách nhà nước xử lý ra sao?’’ đứa nhỏ sớm đã quen với mấy câu nói kì lạ của y còn có mấy bài kiểm tra đột xuất này nữa nên cũng tự nhiên mà trả lời
‘’ Nạn đói ở Nhân Viễn Quốc sảy ra trong năm 321 đến năm 325 Bắt đầu là sự kiện hạn hán ở Cận Huyền trấn, một trấn nhỏ trong quốc gia, sau đó trong trấn đó xuất hiện một loại dịch bệnh lạ lây lan khắp cả nước dẫn đến ngân khố của Nhân Viễn Quốc rỗng mất phân nửa, nền kinh tế cứ thế mà suy thoái sau xuất hiện thêm nhiều loại thiên tai ở khắp nơi, nhà nước lúc này vẫn còn yếu kém song vì những trận thiên tai liên tiếp ập tới khiến quốc gia thất thố, cuối cùng chỉ đành nhờ cậy viện trợ của Viện Trưng quốc tức bên nước láng giềng nên mới có thể tạm coi là ổn định, đến nay cũng chỉ mới trải qua chưa đến chục năm, nhiều nơi vẫn còn đói khát, dịch bệnh chỉ là bị ém nhẹm chứ không phải hoàn toàn biến mất, phần lớn công lao tạo dựng cũng cố lại nhà nước là nhờ có sự tương trợ của Viện Trưng quốc ‘’
Tiêu Khuynh Bảo nghe câu trả lời mạch lạc đến khó tin này của Thạch Tùng mà bất ngờ không thôi ánh mắt còn đánh qua bên phía Tiêu Cầm, thấy một mặt nghệt ra của hắn y lại cười đến là đắc ý, quay qua một tay nhấc đứa nhỏ lên không trung
‘’ Nhóc giỏi quá đi! ta đúng là lãi lớn rồi!’’ y vui mừng đến mức không ngừng được hai mắt cố định vào đứa nhỏ trước mặt, cái gương mặt ngượng ngùng này là sao hả? đoạn lại thả nhóc đó xuống mà xoa xoa đầu
‘‘Nhóc con! khá lắm, thật may vì ta đã gặp được nhóc!’’ Thạch Tùng nghe được y khen cũng chỉ đỏ mặt ậm ừ, thì ra cảm giác được khen ngợi này lại có thể khiến nhóc vui đến thế này sao
Xong đoạn Tiêu Khuynh Bảo một lần nữa cấp tốc lên lộ trình học tập cho hai đứa nhỏ, trước mắt y đã phát hiện ra được một nhân tài, à không là một đứa nhỏ có thiên phú là Thạch Tùng, và một tiểu bánh bao nhỏ Xuyến Chi~ vậy thì y cũng phải cân nhắc làm sao để chúng có thể phát triển toàn diện nhất, và triệt để khai phá được thiên phú của hai đứa nhỏ
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nếu chúng thật sự không thể thì y cũng không cưỡng cầu chúng làm gì cả, tránh cho chúng quá áp lực thì lại ngã ra bệnh mất, nghĩ đến vấn đề này Tiêu Khuynh Bảo cũng có chút phiền não nhìn qua Thạch Tùng hỏi
“ Nhóc này, nhóc có thích học không?”
Thạch Tùng thì đương nhiên cái đầu nhỏ luôn gật, ánh mắt sáng rực nhìn y, thấy ý chí của nhóc y cũng yên tâm
“ Vậy thì thử nỗ lực nào”
“ Vâng!” Thạch Tùng nhìn y đầy quyết tâm
Tiêu Cầm lúc bấy giờ nhìn cảnh tượng vi diệu trước mắt cũng bất lực mà thở ra, lại nữa rồi, hai người họ cả tuần nay luôn là cái ý chí hừng hực này, thật sự là sẽ có chuyện tốt sảy ra sao?
‘’ Thạch Tùng, có thật là trong một tuần này ngươi học được từng này không?’’ y nghi ngờ cũng phải, vì theo y được biết thì cậu nhóc này từ nhỏ đến lớn chưa từng được học chữ, vậy mà bây giờ còn có thể viết đọc thành thạo, không những thế thiên phú về tính toán cũng rất được, càng không giống như mới biết đến con số và cách đếm?
Thạch Tùng được hỏi thì cũng chỉ im lặng gật đầu, Khuynh Bảo trong lòng thất kinh nhưng lại thập phần vui sướng, nhưng vì để chắc chắn với suy nghĩ của mình y lại vội cầm lên một quyển sách, nhìn sơ qua là một cuốn văn thư ghi chép về lịch sử của Nhân Viễn Quốc, đứa nhỏ nhận lấy nhìn y ánh mắt đầy nghi hoặc Khuynh Bảo cũng chẳng làm khó nó, chỉ bảo nó tuỳ tiện đọc qua rồi hỏi mấy câu
‘’ Thạch Tùng, nạn đói sảy ra ở Nhân Viễn Quốc là năm nào? nguyên nhân diễn biến và cách nhà nước xử lý ra sao?’’ đứa nhỏ sớm đã quen với mấy câu nói kì lạ của y còn có mấy bài kiểm tra đột xuất này nữa nên cũng tự nhiên mà trả lời
‘’ Nạn đói ở Nhân Viễn Quốc sảy ra trong năm 321 đến năm 325 Bắt đầu là sự kiện hạn hán ở Cận Huyền trấn, một trấn nhỏ trong quốc gia, sau đó trong trấn đó xuất hiện một loại dịch bệnh lạ lây lan khắp cả nước dẫn đến ngân khố của Nhân Viễn Quốc rỗng mất phân nửa, nền kinh tế cứ thế mà suy thoái sau xuất hiện thêm nhiều loại thiên tai ở khắp nơi, nhà nước lúc này vẫn còn yếu kém song vì những trận thiên tai liên tiếp ập tới khiến quốc gia thất thố, cuối cùng chỉ đành nhờ cậy viện trợ của Viện Trưng quốc tức bên nước láng giềng nên mới có thể tạm coi là ổn định, đến nay cũng chỉ mới trải qua chưa đến chục năm, nhiều nơi vẫn còn đói khát, dịch bệnh chỉ là bị ém nhẹm chứ không phải hoàn toàn biến mất, phần lớn công lao tạo dựng cũng cố lại nhà nước là nhờ có sự tương trợ của Viện Trưng quốc ‘’
Tiêu Khuynh Bảo nghe câu trả lời mạch lạc đến khó tin này của Thạch Tùng mà bất ngờ không thôi ánh mắt còn đánh qua bên phía Tiêu Cầm, thấy một mặt nghệt ra của hắn y lại cười đến là đắc ý, quay qua một tay nhấc đứa nhỏ lên không trung
‘’ Nhóc giỏi quá đi! ta đúng là lãi lớn rồi!’’ y vui mừng đến mức không ngừng được hai mắt cố định vào đứa nhỏ trước mặt, cái gương mặt ngượng ngùng này là sao hả? đoạn lại thả nhóc đó xuống mà xoa xoa đầu
‘‘Nhóc con! khá lắm, thật may vì ta đã gặp được nhóc!’’ Thạch Tùng nghe được y khen cũng chỉ đỏ mặt ậm ừ, thì ra cảm giác được khen ngợi này lại có thể khiến nhóc vui đến thế này sao
Xong đoạn Tiêu Khuynh Bảo một lần nữa cấp tốc lên lộ trình học tập cho hai đứa nhỏ, trước mắt y đã phát hiện ra được một nhân tài, à không là một đứa nhỏ có thiên phú là Thạch Tùng, và một tiểu bánh bao nhỏ Xuyến Chi~ vậy thì y cũng phải cân nhắc làm sao để chúng có thể phát triển toàn diện nhất, và triệt để khai phá được thiên phú của hai đứa nhỏ
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nếu chúng thật sự không thể thì y cũng không cưỡng cầu chúng làm gì cả, tránh cho chúng quá áp lực thì lại ngã ra bệnh mất, nghĩ đến vấn đề này Tiêu Khuynh Bảo cũng có chút phiền não nhìn qua Thạch Tùng hỏi
“ Nhóc này, nhóc có thích học không?”
Thạch Tùng thì đương nhiên cái đầu nhỏ luôn gật, ánh mắt sáng rực nhìn y, thấy ý chí của nhóc y cũng yên tâm
“ Vậy thì thử nỗ lực nào”
“ Vâng!” Thạch Tùng nhìn y đầy quyết tâm
Tiêu Cầm lúc bấy giờ nhìn cảnh tượng vi diệu trước mắt cũng bất lực mà thở ra, lại nữa rồi, hai người họ cả tuần nay luôn là cái ý chí hừng hực này, thật sự là sẽ có chuyện tốt sảy ra sao?
/39
|