Hắn cũng chỉ đáp lại một chữ "được" liền cùng y quay trở ra, ánh mắt hắn lại va vào túi vải y cầm trên tay
''Chủ nhân đồ này, để thần cầm cho''
y giương túi vải lên rồi nhìn hắn
'' quên mất''
rồi y nhanh chóng đưa cho hắn, hắn cũng tự nhiên mà đón lấy
đi cả ngày trời, làm đủ thứ chuyện nên y cũng có chút kiệt sức trở về đến phòng y trực tiếp lăn lên giường, mắt nhắm lại cố để bản thân thư giãn
'' cuối cùng cũng có thể thở tử tế''
Tiêu Cầm lúc này mới đặt nhẹ túi vải lên bàn rồi có ý muốn lui ra
'' Vậy thần ra ngoài canh gác ''
'' ấy ấy! ngươi đợi chút! lại đây, mở túi vải này ra đi ''
hắn lấy làm lạ, nhưng cũng nhanh chóng làm theo ý của y
'' đây là ''
'' phải! ta nhờ Lý Tư chuẩn bị cho ngươi ít bộ y phục, ngươi xem bản thân có vừa mắt không?, còn nữa qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, hôm qua để ngươi chịu thiệt vì phải tạm bợ trong phòng ta rồi! bản thân ngươi đang bị thương không nên làm việc quá lao lực ''
Tiêu Cầm lúc này quay lưng lại với y, không thể biết được hắn là có loại biểu hiện gì, chỉ nghe lại được hắn đáp với một giọng khá bình tĩnh
'' vì sao?''
Khuynh Bảo bật cả người dậy, ngăn nắp tạo một tư thế nhìn hắn hỏi đầy thắc mắc
'' ta hỏi tại sao chúng ta mới gặp nhau, mà ngươi có thể đối tốt với ta như vậy?''
y cũng chỉ ngây ra, bản thân cũng thấy rất bình thường mà? ta sắm đồ cho ngươi, ngươi bảo vệ ta, thế chẳng phải huề rồi sao? còn nữa con người y ghét nhất là phải chịu thiệt, y đầu tư cho hắn như vậy đương nhiên là có nguyên do cả
có điều, nghĩ thì như vậy nhưng y cũng không thể nói lời tuyệt tình như vậy được, đành cố ý lựa lời cho qua chuyện
'' sao ngươi có thể khẳng định như vậy a? biết đâu trước đây, chúng ta từng rất thân thiết thì sao?''
'' thân đến nỗi có thể tặng y phục cho nhau sao?''
y cũng thật không nghĩ đến tình cảnh này, chẳng biết nên nói thế nào thì tốt
'' Đu..Đúng vậy!''
hắn phía bên này chỉ cười nhạt một tiếng, xoay người cảm tạ y, đáy mắt có một tia hỗn loạn, cũng không có ý nán lại
y phía bên trong này cũng bị hắn nói cho tâm trạng rối bời nha?
qua mấy ngày sau y vẫn cùng hắn chạy khắp nơi, lần nào khi trở về trên tay y lại nhiều hơn một món đồ, đa phần là từ những quán ăn của cái vị " Nhàn vương " kia khiến cho mấy tên tiểu nhị trong quán được hưởng ké không ít, đổi lại là hộ vệ bên cạnh Khuynh Bảo mấy bữa nay cũng sức sống căng tràn, tâm trạng đặc biệt cải thiện lên không ít, y phục mỗi ngày một kiểu, thêm việc cả cái mã đẹp chết người của hắn khiến cho cô nương mấy nhà gần đấy, mỗi hôm đều cố ý ghé qua hỏi thăm hắn
hôm nay lại là một ngày y bận đầu tất mặt tối, về đến phòng là lao ngay đến giường, tâm tâm niệm niệm nhìn hắn đầy thù hằn, cái tên này, đẹp trai như vậy làm cái gì? là muốn hại ta bị chèn ép cho tèo luôn sao?Tiêu cầm bắt gặp được ánh mắt của y thì cũng vội tránh né, hắn.. vô tội mà?
Chẳng là nửa canh trước y đang tung tăng trở về thì bắt gặp một đám cô nương đang dồn dập hướng y mà chạy đến, tưởng hướng bên này có biến, y cũng vội né qua nhường đường cho bọn họ, nào ngờ y vừa đổi hướng, dẫn đến Tiêu Cầm cũng vì thế mà bước theo, và thế là bên đó cũng ồ ạt chạy lại theo hướng của y, một ''tiểu cô nương'' thân hình có vài phần đô con tiên phong chạy đến hét lớn, một cái huých khiến cho y lăn ra đất, chẳng chờ Tiêu Cầm kịp phản ứng với lấy y, các vị cô nương đó sức lực cũng thật lớn trực tiếp xô hắn chạy ra xa
còn về y thì sớm đã bị mấy vị đó dẫm cho giác ngộ rồi
" shi-, không nói lại còn tưởng thần tượng nhà nào xuyên chạy về đây không đấy!"
sau một hồi vật lộn chạy trốn thì Tiêu Cầm cũng đã cắt đuôi được bọn họ bản thân cũng không ngờ bỗng dưng có loại chuyện này sảy ra mặt mũi còn có chút trắng bệch, lọ mọ tìm đường trở về.
kết thúc hồi tưởng, lưng y truyền đến một cơn đau nhức không từ nào có thể miêu tả được, bản thân lấy tay vỗ vỗ vài cái vào lưng
" ôi cái mạng già này của ta!"
hắn thấy vậy cũng có chút áy náy nhìn y còn cố tỏ vẻ hối lỗi
" chủ nhân xin lỗi! sau này ta sẽ thu liễm một chút "
khoảng không bỗng dưng rơi vào im lặng
nội tâm y rất chi là đấu tranh để không mắng hắn nha?
"vị đại ca này! có cần phải nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy không? thứ cần thu liễm lại chính là cái nhan sắc này a?"
Y càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân đúng là sắp khùng rồi!
thở dài một cái nhìn nam nhân đang nín thở xem biểu hiện của y, bản thân y lại đành thôi
" được rồi chuyện này không trách ngươi được, còn nữa ngươi miệng một tiếng chủ nhân hai tiếng chủ nhân nhưng lúc thì xưng thần lúc thì xưng ta, nếu thấy không quen thì cứ gọi ta bằng tên đi, ta cũng không để tâm lắm "
Tiêu cầm khẩn trương đáp
" sao thần có thể a?"
y nhìn hắn, hằn học
" nói thử đi xem nào? gọi một cái tên thì ngươi có chết được đâu?"
thấy y đã nói vậy rồi hắn cũng một ngụm nuốt vào khó khăn nói ra hai chữ
" T..tần Ngọc"
y ngây người ra một chút, xém quên y là đang ở trong thân xác của một người khác, cái tên này đối với y vừa xa lạ, lại vừa khó có thể quên được...
hắn thấy y ngây người ra phút chốc cũng trở nên lúng túng
" ch..chủ nhân hay là thôi đi"
" ta không phải có ý đấy" bất chợt y kéo lấy vạt áo của bắn cười một cái
" ý ta là hình như lâu lắm rồi mới có người chịu gọi tên ta ( nhàn vương)"
''Chủ nhân đồ này, để thần cầm cho''
y giương túi vải lên rồi nhìn hắn
'' quên mất''
rồi y nhanh chóng đưa cho hắn, hắn cũng tự nhiên mà đón lấy
đi cả ngày trời, làm đủ thứ chuyện nên y cũng có chút kiệt sức trở về đến phòng y trực tiếp lăn lên giường, mắt nhắm lại cố để bản thân thư giãn
'' cuối cùng cũng có thể thở tử tế''
Tiêu Cầm lúc này mới đặt nhẹ túi vải lên bàn rồi có ý muốn lui ra
'' Vậy thần ra ngoài canh gác ''
'' ấy ấy! ngươi đợi chút! lại đây, mở túi vải này ra đi ''
hắn lấy làm lạ, nhưng cũng nhanh chóng làm theo ý của y
'' đây là ''
'' phải! ta nhờ Lý Tư chuẩn bị cho ngươi ít bộ y phục, ngươi xem bản thân có vừa mắt không?, còn nữa qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, hôm qua để ngươi chịu thiệt vì phải tạm bợ trong phòng ta rồi! bản thân ngươi đang bị thương không nên làm việc quá lao lực ''
Tiêu Cầm lúc này quay lưng lại với y, không thể biết được hắn là có loại biểu hiện gì, chỉ nghe lại được hắn đáp với một giọng khá bình tĩnh
'' vì sao?''
Khuynh Bảo bật cả người dậy, ngăn nắp tạo một tư thế nhìn hắn hỏi đầy thắc mắc
'' ta hỏi tại sao chúng ta mới gặp nhau, mà ngươi có thể đối tốt với ta như vậy?''
y cũng chỉ ngây ra, bản thân cũng thấy rất bình thường mà? ta sắm đồ cho ngươi, ngươi bảo vệ ta, thế chẳng phải huề rồi sao? còn nữa con người y ghét nhất là phải chịu thiệt, y đầu tư cho hắn như vậy đương nhiên là có nguyên do cả
có điều, nghĩ thì như vậy nhưng y cũng không thể nói lời tuyệt tình như vậy được, đành cố ý lựa lời cho qua chuyện
'' sao ngươi có thể khẳng định như vậy a? biết đâu trước đây, chúng ta từng rất thân thiết thì sao?''
'' thân đến nỗi có thể tặng y phục cho nhau sao?''
y cũng thật không nghĩ đến tình cảnh này, chẳng biết nên nói thế nào thì tốt
'' Đu..Đúng vậy!''
hắn phía bên này chỉ cười nhạt một tiếng, xoay người cảm tạ y, đáy mắt có một tia hỗn loạn, cũng không có ý nán lại
y phía bên trong này cũng bị hắn nói cho tâm trạng rối bời nha?
qua mấy ngày sau y vẫn cùng hắn chạy khắp nơi, lần nào khi trở về trên tay y lại nhiều hơn một món đồ, đa phần là từ những quán ăn của cái vị " Nhàn vương " kia khiến cho mấy tên tiểu nhị trong quán được hưởng ké không ít, đổi lại là hộ vệ bên cạnh Khuynh Bảo mấy bữa nay cũng sức sống căng tràn, tâm trạng đặc biệt cải thiện lên không ít, y phục mỗi ngày một kiểu, thêm việc cả cái mã đẹp chết người của hắn khiến cho cô nương mấy nhà gần đấy, mỗi hôm đều cố ý ghé qua hỏi thăm hắn
hôm nay lại là một ngày y bận đầu tất mặt tối, về đến phòng là lao ngay đến giường, tâm tâm niệm niệm nhìn hắn đầy thù hằn, cái tên này, đẹp trai như vậy làm cái gì? là muốn hại ta bị chèn ép cho tèo luôn sao?Tiêu cầm bắt gặp được ánh mắt của y thì cũng vội tránh né, hắn.. vô tội mà?
Chẳng là nửa canh trước y đang tung tăng trở về thì bắt gặp một đám cô nương đang dồn dập hướng y mà chạy đến, tưởng hướng bên này có biến, y cũng vội né qua nhường đường cho bọn họ, nào ngờ y vừa đổi hướng, dẫn đến Tiêu Cầm cũng vì thế mà bước theo, và thế là bên đó cũng ồ ạt chạy lại theo hướng của y, một ''tiểu cô nương'' thân hình có vài phần đô con tiên phong chạy đến hét lớn, một cái huých khiến cho y lăn ra đất, chẳng chờ Tiêu Cầm kịp phản ứng với lấy y, các vị cô nương đó sức lực cũng thật lớn trực tiếp xô hắn chạy ra xa
còn về y thì sớm đã bị mấy vị đó dẫm cho giác ngộ rồi
" shi-, không nói lại còn tưởng thần tượng nhà nào xuyên chạy về đây không đấy!"
sau một hồi vật lộn chạy trốn thì Tiêu Cầm cũng đã cắt đuôi được bọn họ bản thân cũng không ngờ bỗng dưng có loại chuyện này sảy ra mặt mũi còn có chút trắng bệch, lọ mọ tìm đường trở về.
kết thúc hồi tưởng, lưng y truyền đến một cơn đau nhức không từ nào có thể miêu tả được, bản thân lấy tay vỗ vỗ vài cái vào lưng
" ôi cái mạng già này của ta!"
hắn thấy vậy cũng có chút áy náy nhìn y còn cố tỏ vẻ hối lỗi
" chủ nhân xin lỗi! sau này ta sẽ thu liễm một chút "
khoảng không bỗng dưng rơi vào im lặng
nội tâm y rất chi là đấu tranh để không mắng hắn nha?
"vị đại ca này! có cần phải nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy không? thứ cần thu liễm lại chính là cái nhan sắc này a?"
Y càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân đúng là sắp khùng rồi!
thở dài một cái nhìn nam nhân đang nín thở xem biểu hiện của y, bản thân y lại đành thôi
" được rồi chuyện này không trách ngươi được, còn nữa ngươi miệng một tiếng chủ nhân hai tiếng chủ nhân nhưng lúc thì xưng thần lúc thì xưng ta, nếu thấy không quen thì cứ gọi ta bằng tên đi, ta cũng không để tâm lắm "
Tiêu cầm khẩn trương đáp
" sao thần có thể a?"
y nhìn hắn, hằn học
" nói thử đi xem nào? gọi một cái tên thì ngươi có chết được đâu?"
thấy y đã nói vậy rồi hắn cũng một ngụm nuốt vào khó khăn nói ra hai chữ
" T..tần Ngọc"
y ngây người ra một chút, xém quên y là đang ở trong thân xác của một người khác, cái tên này đối với y vừa xa lạ, lại vừa khó có thể quên được...
hắn thấy y ngây người ra phút chốc cũng trở nên lúng túng
" ch..chủ nhân hay là thôi đi"
" ta không phải có ý đấy" bất chợt y kéo lấy vạt áo của bắn cười một cái
" ý ta là hình như lâu lắm rồi mới có người chịu gọi tên ta ( nhàn vương)"
/39
|