Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 126 : Tiểu quận chúa

/129


“Vương gia, nô tỳ bưng chút đồ ăn tới ạ?” Thừa dịp Hàn Nguyệt Nguyệt không có ở đây, Trúc Thanh hỏi. Không biết tại sao, mấy ngày nay khẩu vị của vương phi rất lạ, khẳng định vương gia không quen, đáng tiếc vì rất yêu vương phi, chỉ có thể cùng ăn.

Mạnh Dịch Vân nghĩ nghĩ nói, “Mang chút cháo đến đây đi”, vừa rồi quả thật ăn không nhiều, củ cải khô vừa khô vừa cứng, còn măng chua vừa chua vừa cay, quả thật không phải cho người ăn, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ăn ngon lành như vậy, Mạnh Dịch Vân thật hoài nghi, không biết gần đây Hàn Nguyệt Nguyệt có bị cái gì kích thích hay không.

Hàn Nguyệt Nguyệt tắm xong ra ngoài, thấy Mạnh Dịch Vân đang húp cháo, mùi cháo thơm lan tỏa khắp nơi, nàng nuốt nước miếng, đi tới, “Chưa ăn no?”, từ trước đến giờ Mạnh Dịch Vân không thường ăn khuya.

Mạnh Dịch Vân ngẩng đầu, thấy một đôi mắt to nhìn chằm chằm cái chén trước mặt mình, hỏi “Muốn ăn?”. Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng gật đầu, “Thơm quá, hấp dẫn ghê”.

Nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt ăn gấp như chưa ăn cơm tối, Mạnh Dịch Vân có chút lo lắng, “Ăn ít chút, nhiều quá nửa đêm lại la đầy bụng”, nhớ không lầm thì vừa rồi nàng đã ăn đến ba chén cơm.

Hàn Nguyệt Nguyệt ợ một tiếng, để muỗng xuống, cầm khăn tay chùi miệng, “Không sao, ta còn có thể ăn thêm chén nữa”. Mạnh Dịch Vân vội bảo Trúc Thanh bưng phần còn lại đến, bị Hàn Nguyệt Nguyệt chén sạch.

“Gần đây có phải có chỗ nào không thoải mái không?” hai người nằm trên giường, Mạnh Dịch Vân hỏi.

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không có mà, sao vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tóc Mạnh Dịch Vân chơi.

“Trước kia chẳng phải rất sợ mập sao? Giờ ăn nhiều như vậy?” Mạnh Dịch Vân sờ sờ eo Hàn Nguyệt Nguyệt, hình như nhiều thịt hơn trước một ít, mềm mềm.

“Ta mập? Ở đâu? Ta cũng cảm thấy gần đây mặt tròn hơn trước nhiều” nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức ngồi dậy, nhìn Mạnh Dịch Vân hỏi, dưa tay sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ eo.

“Eo lớn! Trời ạ!” Hàn Nguyệt Nguyệt xuống giường, đi tới trước gương, túm y phục nhìn nhìn, mập thật! Trước đây nàng ăn bao nhiêu cũng không mập được, sao giờ mới ăn mấy ngày đã thành ra thế này rồi.

Mạnh Dịch Vân lắc đầu nhìn nữ nhân đang lo lắng trước mặt, “Vừa đủ, không mập!” Hàn Nguyệt Nguyệt leo lên giường, nằm xuống, kéo chăn đắp lên, nhắm mắt lại.

“Sao vậy?” Mạnh Dịch Vân hỏi, mới rồi còn lo lắng, đảo mắt đã đi ngủ.

“Có thể là đã lâu không vận động mới vậy, mau ngủ, từ ngày mai trở đi, mỗi sáng sớm ta sẽ dậy chạy bộ, nhất định ốm lại như xưa” Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêng người, không để ý Mạnh Dịch Vân nữa.

Mỗi ngày Mạnh Dịch Vân vào triều từ rất sớm, lúc đó Hàn Nguyệt Nguyệt còn ngủ. Sáng sớm nay, Mạnh Dịch Vân dậy sớm như mọi hôm, nhớ ra lời tối qua của Hàn Nguyệt Nguyệt, bèn gọi, “Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt? Dậy chạy bộ kìa!” Kêu vài tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn không tỉnh, Mạnh Dịch Vân đành thôi, dù hắn gọi thế nào đi nữa, nàng không muốn dậy, cũng không có cách.

Đến khi Hàn Nguyệt Nguyệt thức dậy, nắng đã lên ba sào, Trúc Thanh đi vào, thấy nàng ngồi ngẩn người trên giường, nói “Vương phi, đứng dậy rửa mặt thôi!”

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, “Vương gia vào triều lâu chưa?” Trúc Thanh sửng sốt, trả lời, “Vương gia đã về, thấy vương phi còn chưa tỉnh, lại đi ra ngoài rồi.” Hàn Nguyệt Nguyệt than thở một tiếng, thì ra đã trễ thế này.

“Tiểu thư” Trương Tiểu Tinh vào cửa, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang ăn gì đó, đi tới. Hàn Nguyệt Nguyệt nghe tiếng Trương Tiểu Tinh ngẩng đầu lên, “Chờ ta một chút, xong ngay đây.”

Mấy ngày trước đã hẹn, trời nóng quá, đi biệt trang ở vài ngày, có thể tắm suối nước nóng, Hàn Nguyệt Nguyệt rất thích, đáng tiếc Mạnh Dịch Vân không có thời gian, nếu không cả nhà đi thì vui biết bao nhiêu, hiện tại chỉ có thể đi với Hắc Ưng và Tiểu Tinh mấy ngày.

“Nương, nương” Đoàn Đoàn và Viên Viên chạy vào, kéo tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt, “Nương, chúng con cũng muốn đi”, nghe nha hoàn nói Hàn Nguyệt Nguyệt phải ra khỏi phủ, hai tiểu tử liền lập tức chạy tới, rất sợ mẫu thân bỏ bọn họ lạ, đi chơi một mình.

“Dựa vào mấy ngày nay hai đứa biểu hiện rất tốt, được rồi, nhanh đổi y phục đi, nếu chậm, ta không chờ nha.” Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

“Nương chờ chút, chúng con xong ngay”, hai đứa chạy vội đi, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ cười, vốn định dẫn hai đứa nó theo mà.

Quản gia phái thêm mấy thị vệ đi theo, đoàn người chậm rãi xuất phát, bốn người ngồi trong xe ngựa, hai nhóc không chịu ngồi yên chút nào, chốc chốc vén rèm xe lên, nhìn đường phố náo nhiệt, huơ tay múa chân đầy thích thú, đều do Mạnh Dịch Vân cả, không cho nàng ra ngoài cũng thôi đi, ngay cả nhi tử cũng giam lại.

“Nương, kia là cái gì?” Viên Viên chỉ ra bên ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn theo nói, “Đó là Băng đường hồ lô”.

“Có thể ăn ạ?” Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Có thể, chua chua ngọt ngọt”. Nghe vậy, Viên Viên lập tức kéo tay áo Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Nương, mua cho Viên Viên được không, Viên Viên cũng muốn ăn chua chua ngọt ngọt, Viên Viên sẽ không nói cho phụ thân”, Viên Viên bảo đảm nói, thật ra mẫu tử ba người cũng thường làm một ít chuyện nho nhỏ giấu Mạnh Dịch Vân, xong hẹn không ai được nói.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Viên Viên, Đoàn Đoàn mong đợi nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “ Được, bất quá không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ bị sâu răng, biết không?”

Hai nhóc vội vàng gật đầu, chỉ sợ Hàn Nguyệt Nguyệt đổi ý. Trương Tiểu Tinh vén rèm lên, bảo người đánh xe đi mua.

Xe ngựa chậm rãi đi. Đoàn Đoàn và Viên Viên đã no bụng, ngáp mấy cái, nằm trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ thiếp đi.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, ngựa hí vang lùi mấy bước. Hàn Nguyệt Nguyệt đang ngủ gục, theo quán tính của xe ngựa, bụng đụng vào thành xe. Trương Tiểu Tinh ôm chặt Đoàn Đoàn, ổn định xong, lớn tiếng hỏi, “Chuyện gì vậy?”

“Bẩm phu nhân, phía trước bỗng nhiên có một người chạy ra giữa đường”, phu xe khẩn trương nói, trong xe ngựa có vương phi và tiểu hoàng thượng đó!

“Buông ra, ta muốn giết tiểu tiện nhân kia”, bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi, Đoàn Đoàn và Viên Viên bị dọa tỉnh, nhăn mặt, Hàn Nguyệt Nguyệt hôn nhẹ trán hai con.

“Viên Viên ngồi đây nha”, Trương Tiểu Tinh vén rèm lên thấy một phụ nhân đang bị thị vệ giữ lại, nhảy xuống xe, hỏi:“Chuyện gì?”

Thấy Trương Tiểu Tinh mấy thị vệ cúi đầu, “Vị phu nhân này mau bảo thị vệ nhà người thả ta ra, không thì tiểu tặc kia chạy mất”, nữ nhân kia vội nói.

“Điêu phụ to gan, dám chửi bậy, phiền tẩu tử báo với phu nhân một tiếng, tại hạ dẫn người này đi ra”.

Phụ nhân kia sợ nhảy dựng, không dám hừ một tiếng. Trương Tiểu Tinh nhìn chung quanh, thấy cách đó không xa có một nử tử, hình như đang trốn chạy.

“Thả người đi, chúng ta còn phải lên đường” Trương Tiểu Tinh nói. Thị vệ thả tay ra, phụ nhân được tự do, hướng Trương Tiểu Tinh cúi người, “Đa tạ phu nhân”, nói xong, đuổi theo nữ tử trước mặt.

“Tiểu thư, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?” Trương Tiểu Tinh vào lại xe ngựa, thấy sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt tái nhợt, chau mày, gấp gáp hỏi.

“Trở về phủ, nhanh lên!” Hàn Nguyệt Nguyệt cảm giác bụng rất đau, thấy Trương Tiểu Tinh vội nói, hai đứa bé ngồi bên cạnh đã sắp khóc rồi.

Trương Tiểu Tinh biết tình hình không ổn, lập tực bảo thị về chạy về vương phủ thông báo trước. Xe ngựa chạy nhanh quá, xóc nảy, Hàn Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng tươi cười, an ủi hai con.

Mạnh Dịch Vân nhận được tin, lập tức về phủ, thấy Trương Tiểu Tinh đang dỗ hai nhi tử, đi nhanh qua. Thấy Mạnh Dịch Vân, Viên Viên và Đoàn Đoàn chạy tới ôm lấy chân Mạnh Dịch Vân “Phụ thân, phụ thân”.

Trương Tiểu Tinh nói, “Vương gia vào thăm vương phi đi”. Dụ hai nhi tử thả mình ra, Mạnh Dịch Vân bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang tựa vào đầu giường, Trúc Thanh bưng chén thuốc đút.

“Vương gia” thấy Mạnh Dịch Vân đến, Trúc Thanh đứng lên, lui ra ngoài.

“Sao vậy, đột nhiên lại không thoải mái?” Mạnh Dịch Vân ngồi ở mép giường, vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, lo lắng hỏi. Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Không sao, chỉ là có chút dọa nữ nhi chúng ta thôi”.

Mạnh Dịch Vân sửng sờ, kinh ngạc cầm tay Hàn Nguyệt Nguyệt, mắt nhìn bụng nàng, “Nàng nói, nàng mang thai?”

Thấy vẻ ngây người của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đem tay mình bao lên bàn tay kia, “Ừ, có phải lần đầu tiên làm phụ thân đâu, sao kinh ngạc như vậy?”

Mạnh Dịch Vân nâng mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, “Về sau an phận ở trong viện, không được đi đâu hết”, nếu hôm nay có chuyện không hay gì, hắn biết làm sao?

Hàn Nguyệt Nguyệt sụ mặt xuống, đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra, “Mới 20 ngày, không có gì đâu, cũng chẳng phải lần đầu mang thai, hơn nữa, nữ nhân có thai phải giữ tâm tình thoải mái, đứa bé mới khỏe mạnh được” mỗi ngày ngồi ngốc ở đây chờ ăn chờ uống, không chán chết mới lạ đó.

“Không cho phép phản kháng, từ giờ trở đi, phải nghe lời ta, phải mời Công Tôn thái y đến khám.” Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt than một tiếng, nhỏ giọng nói thầm “Chàng là đại phu hay là ta”

Công Tôn thái y bị Mạnh Dịch Vân bắt viết phương thuốc cho Hàn Nguyệt Nguyệt điều dưỡng thân thể, nhưng vương phi là thần y nổi tiếng khắp nơi, một thái y nho nhỏ như hắn sao dám múa rìu qua mắt thợ, bất quá không dám kháng mệnh, đành dọn dẹp y phục vào ở vương phủ, thời thời khắc khắc đợi lệnh.

Dù sao, nói gì Mạnh Dịch Vân cũng sẽ không nghe, Hàn Nguyệt Nguyệt lười so đo. Nếu thái y tới bắt mạnh, nang liền duỗi tay ra, hốt thuốc thì nghía một cái, chỉ cần không có gì không ổn, thì thôi. Mạnh Dịch Vân xem nàng giống như đồ dễ vỡ, mỗi ngày làm gì hắn đều muốn biết hết, ngay cả thời gian chơi với hai nhi tử cũng bị rút ngắn.

“Nương, muội muội ở trong này thật sao?” Đoàn Đoàn và Viên Viên nhìn chằm chằm bụng Hàn Nguyệt Nguyệt, tò mò hỏi, muốn đưa tay sờ thử, lại không dám.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status