“Chủ nhân, là ta, Tiểu Giới, không phải người vừa mới kêu tên ta sao? Thật là, nhanh như vậy đã quên?” Thanh âm mềm mại bên cạnh nàng lại phát ra, Vũ Nhạc chỉ nhìn thấy ánh sáng màu tím chợt lóe lên, một bóng dáng màu tím xuất hiện ở trước mặt mình, tóc màu tím, quần áo màu tím, mà ngay cả đôi mắt cũng màu tím. Hài tử bé nhỏ dáng dấp như hoa như ngọc siêu cấp đáng yêu. Vũ Nhạc trợn mắt há mồm, nàng đưa tay phải ra, bóp bóp khuôn mặt phấn nộn kia tới lúc bé “gào khóc”, tiếng thét chói tai vang lên, nữ nhân kia mới nghi ngờ nói: “Trời đất, ngươi không phải là ảo giác? Ngươi…Ngươi có thật?”
“Vô nghĩa, bổn tiểu thư đương nhiên là thật, so với vàng còn thật hơn? Ta phải nói chủ nhân à, người chuyển thế đúng là lần này so với lần trước kém cỏi, nhất là đầu óc lúc này, quả thật…Người tại sao lại có thể dùng lửa đốt? Có thể làm bỏng ta? Rất…rất đáng giận!” Tiểu Giới ưu nhã hất mái tóc tím trước ngực, mắt nhỏ trừng trừng, khó chịu nhìn Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến nhìn hài tử chưa tới 70cm trước mặt, khổ người của nàng cùng lắm chỉ là bộ dáng của hài tử hai tuổi, sao lại có kiểu ăn nói già dặn như vậy? Nàng vuốt vuốt thấy huyệt Thái Dương đau đau, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Tiểu Giới: “Ngươi là ai?”
“Ách…Người, người không biết ta?” Khuôn mặt Tiểu Giới như đưa đám nhìn Vũ Nhạc muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu: “Chủ nhân, đây là ý gì chứ? Không muốn nhận ta sao?”
“Đừng, ngươi đừng đau lòng, ta…Ta mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm, ngươi là…Ai?” Vũ Nhạc xấu hổ đau đầu, cảm thấy có lỗi nhìn về phía Tiểu Giới.
Tiểu Giới vừa nghe Vũ Nhạc nói, nhanh chóng đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra, bắt mạch cho Vũ Nhạc, năm phút sau nàng cau mày nhìn Vũ Nhạc: “Huyết mạch trong đầu người quả thật có bị tắc một chút, nhưng mà…Chủ nhân? Người không phải đã xuyên không tới đây sao? Chẳng lẽ cũng quên rồi?”
Vũ Nhạc vừa nghe càng thêm hiếu kỳ, nàng kích động kéo tay Tiểu Giới: “Tiểu muội muội, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao biết là ta xuyên không tới?”
Tiểu Giới mở tròn mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng được: “Tiểu muội muội, làm ơn đi, người ta đã nghìn tuổi rồi, người lại còn gọi gọi ta là tiểu muội muội? Xem ra người đã thật sự quên không nhớ gì hết, vậy hắn…Khẳng định người cũng không nhớ gì cả, ôi…Hắn thật đáng thương, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể ở cùng một chỗ với người. Đã chín kiếp luân hồi, không biết các người có thể có kết cục viên mãn hay không đây?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Vũ Nhạc nhìn tiểu tử kia lầm bầm lầu bầm một hồi, không nhịn được, mở miệng hỏi.
Tiểu Giới nhìn Vũ Nhạc thật sâu, rồi thở dài thật mạnh: “Thôi, nếu người đã quên chuyện trước kia, vậy bắt đầu lại từ đầu là được. Thưa Chủ Nhân tôn kính , ta xin tự giới thiệu, ta tên là Linh Tiểu Giới, là linh hồn nhẫn cổ trấn giới Thiên Sát, cũng là một trong những phụ tá đắc lực của người năm đó. Sinh nhật mười tuổi của người đã qua, kết giới linh giới tự động mở ra, máu tươi của người chính là cách duy nhất giải trừ kết giới, vì vậy Tiểu Giới mới có thể từ Linh Giới đi ra để gặp người.”
“Nhẫn cổ Thiên Sát? Linh hồn trấn giới? Phụ tá đắc lực? Trời, đây là chuyện gì vậy?” Trong đầu Vũ Nhạc hiện lên một đống lộn xộn, đây… Đây không phải là giả dối chứ? Nhưng nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa này không phải đứa trẻ con hai tuổi có thể giả dạng được, vì muốn hiểu rõ thân thế của mình, Vũ Nhạc có chút không tin tưởng, nhìn Tiểu Giới: “Ngươi còn biết gì nữa?”
“Vô nghĩa, bổn tiểu thư đương nhiên là thật, so với vàng còn thật hơn? Ta phải nói chủ nhân à, người chuyển thế đúng là lần này so với lần trước kém cỏi, nhất là đầu óc lúc này, quả thật…Người tại sao lại có thể dùng lửa đốt? Có thể làm bỏng ta? Rất…rất đáng giận!” Tiểu Giới ưu nhã hất mái tóc tím trước ngực, mắt nhỏ trừng trừng, khó chịu nhìn Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến nhìn hài tử chưa tới 70cm trước mặt, khổ người của nàng cùng lắm chỉ là bộ dáng của hài tử hai tuổi, sao lại có kiểu ăn nói già dặn như vậy? Nàng vuốt vuốt thấy huyệt Thái Dương đau đau, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Tiểu Giới: “Ngươi là ai?”
“Ách…Người, người không biết ta?” Khuôn mặt Tiểu Giới như đưa đám nhìn Vũ Nhạc muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu: “Chủ nhân, đây là ý gì chứ? Không muốn nhận ta sao?”
“Đừng, ngươi đừng đau lòng, ta…Ta mất trí nhớ, không nhớ rõ lắm, ngươi là…Ai?” Vũ Nhạc xấu hổ đau đầu, cảm thấy có lỗi nhìn về phía Tiểu Giới.
Tiểu Giới vừa nghe Vũ Nhạc nói, nhanh chóng đưa cánh tay nhỏ bé của mình ra, bắt mạch cho Vũ Nhạc, năm phút sau nàng cau mày nhìn Vũ Nhạc: “Huyết mạch trong đầu người quả thật có bị tắc một chút, nhưng mà…Chủ nhân? Người không phải đã xuyên không tới đây sao? Chẳng lẽ cũng quên rồi?”
Vũ Nhạc vừa nghe càng thêm hiếu kỳ, nàng kích động kéo tay Tiểu Giới: “Tiểu muội muội, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao biết là ta xuyên không tới?”
Tiểu Giới mở tròn mắt tràn đầy vẻ không tưởng tượng được: “Tiểu muội muội, làm ơn đi, người ta đã nghìn tuổi rồi, người lại còn gọi gọi ta là tiểu muội muội? Xem ra người đã thật sự quên không nhớ gì hết, vậy hắn…Khẳng định người cũng không nhớ gì cả, ôi…Hắn thật đáng thương, không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể ở cùng một chỗ với người. Đã chín kiếp luân hồi, không biết các người có thể có kết cục viên mãn hay không đây?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Vũ Nhạc nhìn tiểu tử kia lầm bầm lầu bầm một hồi, không nhịn được, mở miệng hỏi.
Tiểu Giới nhìn Vũ Nhạc thật sâu, rồi thở dài thật mạnh: “Thôi, nếu người đã quên chuyện trước kia, vậy bắt đầu lại từ đầu là được. Thưa Chủ Nhân tôn kính , ta xin tự giới thiệu, ta tên là Linh Tiểu Giới, là linh hồn nhẫn cổ trấn giới Thiên Sát, cũng là một trong những phụ tá đắc lực của người năm đó. Sinh nhật mười tuổi của người đã qua, kết giới linh giới tự động mở ra, máu tươi của người chính là cách duy nhất giải trừ kết giới, vì vậy Tiểu Giới mới có thể từ Linh Giới đi ra để gặp người.”
“Nhẫn cổ Thiên Sát? Linh hồn trấn giới? Phụ tá đắc lực? Trời, đây là chuyện gì vậy?” Trong đầu Vũ Nhạc hiện lên một đống lộn xộn, đây… Đây không phải là giả dối chứ? Nhưng nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa này không phải đứa trẻ con hai tuổi có thể giả dạng được, vì muốn hiểu rõ thân thế của mình, Vũ Nhạc có chút không tin tưởng, nhìn Tiểu Giới: “Ngươi còn biết gì nữa?”
/130
|