“Gia, Tiên Vương tới.” Giọng nói trầm ổn của Tiêu Đồ vang lên bên tai. Thiên Duật Dạ nhíu mày nhìn lại, trên bầu trời xanh biếc hiện ra bóng dáng tuyệt mĩ màu trắng. Theo ánh mắt của hắn, bóng dáng màu trắng từ từ hạ xuống, đứng trước mặt Thiên Duật Dạ. Hắn nhìn dung nhan cổ điển tuyệt mỹ của nàng, giọng nói lạnh nhạt: “Ngươi tới làm gì?”
Tiêu Dao mỉm cười, nhìn quanh một lần, lông mày như quạt hương bồ linh động chớp chớp: “Xem ra, ta bỏ lỡ không ít trò hay.”
“Nếu ngươi tới xem náo nhiệt thì thật xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.” Thiên Duật Dạ lạnh lùng nói, đối với người đột nhiên xuất hiện này, hắn không cho là chuyện tốt.
Đối với sự lạnh nhạt của Thiên Duật Dạ, Tiêu Dao cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng nhìn thấy Yêu Vũ Mị tiều tụy trong lòng hắn, kinh ngạc hô: “Mị tỷ tỷ?”
Yêu Vũ Mị cố gắng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Xin chào.” Sau đó, không có tiếp theo. Tiêu Dao xấu hổ gật đầu với nàng.
“Ngươi có chuyện gì?” Thiên Duật Dạ cũng không rảnh rỗi nói chuyện với Tiêu Dao, nhìn thời gian, đám người Hoa Lưu Băng chắc đã thu xếp xong hết rồi.
“Phong ấn của Nhân tộc bị hủy, ta đến xem. Hiện tại hình huống này giải quyết thế nào?” Ma Vương, Thú Vương, Nhân Vương đều phạm vào quy định, nàng là Tiên Vương một trong ba Vương của tam giới, đương nhiên phải đi một chuyến.
“Chờ sau khi ta và Nạp Lan Diễm trở về sẽ định đoạt sau, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời. Còn hiện tại, ta hi vọng người của ngươi không cần nhúng tay.” Thiên Duật Dạ ôm lấy Yêu Vũ Mị, bộ dáng không muốn nhiều lời. Tiêu Dao bất đắc dĩ gật đầu: “Nếu thế ta sẽ chờ tin xấu của các ngươi!” Ở lại cũng không có ý nghĩa gì, nàng nhún chân, biến mất tại chỗ.
“Chàng quá lạnh lùng với nàng ta, mà nàng đối với chàng, có vẻ rất kiên nhẫn.” Giọng nói rầu rĩ của Yêu Vũ Mị vang lên trước ngực Thiên Duật Dạ, hắn nhịn không nổi nhếch miệng lên: “A, Thì ra Tu La Vương phi không sợ trời không sợ đất của chúng ta, đang ghen?”
“Ghen cái cọng lông, nàng ta sẽ thành thật chờ các ngươi đi xử lý sao? Nữ nhân này, ta vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.” Tiêu Dao, tuy vẫn là dạng nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng nữ nhân bình thường sao có thể trở thành Vương của Tiên giới, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Huống chi bây giờ là thời điểm tam giới năm tộc rung chuyển, nàng ta sẽ không có hành động gì sao? Nàng sẽ cứ như vậy quay về chờ tin tức? Có khả năng sao?
Đối với sự nghi ngờ của Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ chỉ khẽ cười nói: “Được rồi, bất luận ai làm việc gì đều có mục đích khác ở trong đó, những thứ vặt vãnh này nàng không cần suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện bên ngoài hãy giao cho ta.”
“Được rồi, lần này nghe lời chàng.” Đối với sự săn sóc của Thiên Duật Dạ, Yêu Vũ Mị thật sự không hề nghi ngờ, bởi vì gần đây, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.
“Thật ngoan, ta đưa nàng vào không gian Linh Giới.” Thiên Duật Dạ thỏa mãn ấn nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, Yêu Vũ Mị hài lòng gật đầu, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau đã truyền tới tiếng hít thở đều đều, Thiên Duật Dạ an bài tất cả hoàn hảo, đi ra khỏi bảo tháp, phân phó Linh Tiểu Giới cẩn thận chăm sóc, sau đó hắn xoay người ra khỏi không gian Linh Giới.
“Khởi bẩm Gia, Yêu Vương điện hạ, Qủy Vương điện hạ đã trở về, trước mắt đang nghỉ ngơi ở Tử Minh Cung.” Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Thiên Duật Dạ hơi gật đầu, tiện đà phân phó: “Báo xuống, tất cả người của Tử Minh Cung và La Sát môn lui hết về Tử Minh Cung.” “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Hắc y nhân lui ra ngoài. Thiên Duật Dạ xoay người phân phó Cung Tuyết an bài người của Nhạc gia ở Tử Minh phủ ở Hỏa Đô thành, năm sau sau sẽ để họ tiến vào đại lục Tiên vực.
Sáng sớm hôm sau, bốn Vương tập hợp tại thư phòng ở Tử Minh Cung. Nhìn ánh mắt trong suốt của Hoa Lưu Băng, Qủy, Nạp Lan Diễm, Thiên Duật Dạ nhịn không được quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi một đêm, cảm giác thế nào?”
Nạp Lan Diễm hừ lạnh: “Nghỉ ngơi cả tháng lão tử cũng không chịu nổi, Yêu chết tiệt, Long Nham chết tiệt, để lại cục diện rối rắm như vậy cho lão tử.”
“May mà phong ấn ở Qủy tộc chúng ta rất chặt chẽ, trước mặt không có kẻ nào ra ngoài.” Qủy cúi mắt xuống, nhấp ngụm trà, thản nhiên mở miệng.
“Yêu tộc cũng hoàn toàn bình thường, Nhân Vương đã bị chúng ta đưa về Thượng giới, xử trí thế nào thì là chuyện của Tam Vương các ngươi rồi.” Hoa Lưu Băng ôn hòa cười, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
“Có thể chữa trị phong ấn được không?” Chuyện quan trọng trước mắt là chữa trị phong ấn, nếu không tam giới năm tộc sẽ không được che chở, dễ dàng tạo nên cục diện hỗn loạn vô pháp khống chế.
“Ừm, đã chữa trị tốt, mặc dù thế trong Nhân giới vẫn có không ít ngoại nhân. Có điều sau khi phong ấn được chữa trị thì linh lực của bọn họ sẽ không thể thi triển, cũng không lật chuyển được gì. Hiện tại ta lo lắng chính là Yêu, các ngươi định xử trí thế nào?” Hoa Lưu Băng gật đầu, bộ dáng lo lắng.
“Chuyện này trước mắt không vội, chờ sau khi chúng ta trở về sẽ làm tiếp! Các ngươi hãy kết thúc những việc trong tay mình, ba ngày sau trở về đại lục Tiên Vực.” Thiên Duật Dạ chính thức tuyên bố rời khỏi đại lục, tin tức này đối với bọn họ quả thực là chuyện vui, “Thật sự quyết định rồi?” Nạp Lan Diễm vẫn có cảm giác không chân thực, tới nơi này năm năm, hắn ngoại trừ làm chân chạy cho tên này thì cũng không làm được gì, nghĩ như vậy, lại nhịn không được tức giận.
Thiên Duật Dạ sắc lẻm nói: “Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn lưu luyến chỗ này? Nếu không thì ngươi ở đây dưỡng lão cũng được? Thuận tiện giúp ta cai quản Tử Minh Cung, ngươi thấy thế nào?” Thiên Duật Dạ cười cười nhìn Nạp Lan Diễm.
Nạp Lan Diễm vừa nghe, kích động xù lông: “Ngươi nghĩ thật tốt, lão tử đường đường là Thần vương điện hạ, đến chỗ này chẳng những thành tay sai của ngươi, lại còn không công tặng nữ nhân của mình đi, uất ức này ta tìm ai phát tiết đây?”
“Nữ nhân của ngươi? Hử?” Thiên Duật Dạ nheo mắt nguy hiểm nhìn sang, tự tiếu phi tiếu nhìn Nạp Lan Diễm. Nạp Lan Diễm oán hận tốn hơi thừa sức kêu: “Ngươi trừng cái gì mà trừng? Lúc trước ngươi còn nói cái gì mà cạnh tranh công bằng? Ngươi lừa gạt ai chứ hả? Đưa một chút ngọt rồi tính gây sự hả? Nói cho ngươi, lão tử sẽ không nói lời từ bỏ, cùng trở về đại lục Tiên Vực, tất cả mới bắt đầu thôi.”
Tiêu Dao mỉm cười, nhìn quanh một lần, lông mày như quạt hương bồ linh động chớp chớp: “Xem ra, ta bỏ lỡ không ít trò hay.”
“Nếu ngươi tới xem náo nhiệt thì thật xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.” Thiên Duật Dạ lạnh lùng nói, đối với người đột nhiên xuất hiện này, hắn không cho là chuyện tốt.
Đối với sự lạnh nhạt của Thiên Duật Dạ, Tiêu Dao cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng nhìn thấy Yêu Vũ Mị tiều tụy trong lòng hắn, kinh ngạc hô: “Mị tỷ tỷ?”
Yêu Vũ Mị cố gắng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Xin chào.” Sau đó, không có tiếp theo. Tiêu Dao xấu hổ gật đầu với nàng.
“Ngươi có chuyện gì?” Thiên Duật Dạ cũng không rảnh rỗi nói chuyện với Tiêu Dao, nhìn thời gian, đám người Hoa Lưu Băng chắc đã thu xếp xong hết rồi.
“Phong ấn của Nhân tộc bị hủy, ta đến xem. Hiện tại hình huống này giải quyết thế nào?” Ma Vương, Thú Vương, Nhân Vương đều phạm vào quy định, nàng là Tiên Vương một trong ba Vương của tam giới, đương nhiên phải đi một chuyến.
“Chờ sau khi ta và Nạp Lan Diễm trở về sẽ định đoạt sau, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời. Còn hiện tại, ta hi vọng người của ngươi không cần nhúng tay.” Thiên Duật Dạ ôm lấy Yêu Vũ Mị, bộ dáng không muốn nhiều lời. Tiêu Dao bất đắc dĩ gật đầu: “Nếu thế ta sẽ chờ tin xấu của các ngươi!” Ở lại cũng không có ý nghĩa gì, nàng nhún chân, biến mất tại chỗ.
“Chàng quá lạnh lùng với nàng ta, mà nàng đối với chàng, có vẻ rất kiên nhẫn.” Giọng nói rầu rĩ của Yêu Vũ Mị vang lên trước ngực Thiên Duật Dạ, hắn nhịn không nổi nhếch miệng lên: “A, Thì ra Tu La Vương phi không sợ trời không sợ đất của chúng ta, đang ghen?”
“Ghen cái cọng lông, nàng ta sẽ thành thật chờ các ngươi đi xử lý sao? Nữ nhân này, ta vẫn cảm thấy không đơn giản như vậy.” Tiêu Dao, tuy vẫn là dạng nữ nhân dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng nữ nhân bình thường sao có thể trở thành Vương của Tiên giới, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Huống chi bây giờ là thời điểm tam giới năm tộc rung chuyển, nàng ta sẽ không có hành động gì sao? Nàng sẽ cứ như vậy quay về chờ tin tức? Có khả năng sao?
Đối với sự nghi ngờ của Yêu Vũ Mị, Thiên Duật Dạ chỉ khẽ cười nói: “Được rồi, bất luận ai làm việc gì đều có mục đích khác ở trong đó, những thứ vặt vãnh này nàng không cần suy nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện bên ngoài hãy giao cho ta.”
“Được rồi, lần này nghe lời chàng.” Đối với sự săn sóc của Thiên Duật Dạ, Yêu Vũ Mị thật sự không hề nghi ngờ, bởi vì gần đây, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.
“Thật ngoan, ta đưa nàng vào không gian Linh Giới.” Thiên Duật Dạ thỏa mãn ấn nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, Yêu Vũ Mị hài lòng gật đầu, từ từ nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau đã truyền tới tiếng hít thở đều đều, Thiên Duật Dạ an bài tất cả hoàn hảo, đi ra khỏi bảo tháp, phân phó Linh Tiểu Giới cẩn thận chăm sóc, sau đó hắn xoay người ra khỏi không gian Linh Giới.
“Khởi bẩm Gia, Yêu Vương điện hạ, Qủy Vương điện hạ đã trở về, trước mắt đang nghỉ ngơi ở Tử Minh Cung.” Nghe thuộc hạ bẩm báo xong, Thiên Duật Dạ hơi gật đầu, tiện đà phân phó: “Báo xuống, tất cả người của Tử Minh Cung và La Sát môn lui hết về Tử Minh Cung.” “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.” Hắc y nhân lui ra ngoài. Thiên Duật Dạ xoay người phân phó Cung Tuyết an bài người của Nhạc gia ở Tử Minh phủ ở Hỏa Đô thành, năm sau sau sẽ để họ tiến vào đại lục Tiên vực.
Sáng sớm hôm sau, bốn Vương tập hợp tại thư phòng ở Tử Minh Cung. Nhìn ánh mắt trong suốt của Hoa Lưu Băng, Qủy, Nạp Lan Diễm, Thiên Duật Dạ nhịn không được quan tâm hỏi: “Nghỉ ngơi một đêm, cảm giác thế nào?”
Nạp Lan Diễm hừ lạnh: “Nghỉ ngơi cả tháng lão tử cũng không chịu nổi, Yêu chết tiệt, Long Nham chết tiệt, để lại cục diện rối rắm như vậy cho lão tử.”
“May mà phong ấn ở Qủy tộc chúng ta rất chặt chẽ, trước mặt không có kẻ nào ra ngoài.” Qủy cúi mắt xuống, nhấp ngụm trà, thản nhiên mở miệng.
“Yêu tộc cũng hoàn toàn bình thường, Nhân Vương đã bị chúng ta đưa về Thượng giới, xử trí thế nào thì là chuyện của Tam Vương các ngươi rồi.” Hoa Lưu Băng ôn hòa cười, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
“Có thể chữa trị phong ấn được không?” Chuyện quan trọng trước mắt là chữa trị phong ấn, nếu không tam giới năm tộc sẽ không được che chở, dễ dàng tạo nên cục diện hỗn loạn vô pháp khống chế.
“Ừm, đã chữa trị tốt, mặc dù thế trong Nhân giới vẫn có không ít ngoại nhân. Có điều sau khi phong ấn được chữa trị thì linh lực của bọn họ sẽ không thể thi triển, cũng không lật chuyển được gì. Hiện tại ta lo lắng chính là Yêu, các ngươi định xử trí thế nào?” Hoa Lưu Băng gật đầu, bộ dáng lo lắng.
“Chuyện này trước mắt không vội, chờ sau khi chúng ta trở về sẽ làm tiếp! Các ngươi hãy kết thúc những việc trong tay mình, ba ngày sau trở về đại lục Tiên Vực.” Thiên Duật Dạ chính thức tuyên bố rời khỏi đại lục, tin tức này đối với bọn họ quả thực là chuyện vui, “Thật sự quyết định rồi?” Nạp Lan Diễm vẫn có cảm giác không chân thực, tới nơi này năm năm, hắn ngoại trừ làm chân chạy cho tên này thì cũng không làm được gì, nghĩ như vậy, lại nhịn không được tức giận.
Thiên Duật Dạ sắc lẻm nói: “Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn lưu luyến chỗ này? Nếu không thì ngươi ở đây dưỡng lão cũng được? Thuận tiện giúp ta cai quản Tử Minh Cung, ngươi thấy thế nào?” Thiên Duật Dạ cười cười nhìn Nạp Lan Diễm.
Nạp Lan Diễm vừa nghe, kích động xù lông: “Ngươi nghĩ thật tốt, lão tử đường đường là Thần vương điện hạ, đến chỗ này chẳng những thành tay sai của ngươi, lại còn không công tặng nữ nhân của mình đi, uất ức này ta tìm ai phát tiết đây?”
“Nữ nhân của ngươi? Hử?” Thiên Duật Dạ nheo mắt nguy hiểm nhìn sang, tự tiếu phi tiếu nhìn Nạp Lan Diễm. Nạp Lan Diễm oán hận tốn hơi thừa sức kêu: “Ngươi trừng cái gì mà trừng? Lúc trước ngươi còn nói cái gì mà cạnh tranh công bằng? Ngươi lừa gạt ai chứ hả? Đưa một chút ngọt rồi tính gây sự hả? Nói cho ngươi, lão tử sẽ không nói lời từ bỏ, cùng trở về đại lục Tiên Vực, tất cả mới bắt đầu thôi.”
/130
|