Thái hậu có chút kinh ngạc nhìn nàng :
-Hoàng nhi, đây là…
-Mẫu hậu, đây là Huỳnh Hiểu, người do Dạ thần phái tới.-Mộ Dung Triệt chỉ Huỳnh Hiểu đáp.
-Thật sao?-Gương mặt thái hậu không khỏi lộ vẻ vui mừng.Cô nương này trông cũng khá lắm, chỉ là…ăn mặc hơi khác thường chút, hay là trên Thiên giới người ta mặc như thế nhỉ?Nhưng có làm sao đi chăng nữa bà cũng không thèm để ý, bởi Phong nhi của bà sắp được cứu rồi.
Thái hậu bước tới đỡ Huỳnh Hiểu dậy, kéo nàng ngồi cạnh mình.
-Ây dà, Huỳnh Hiểu à, Phong nhi nhà ta sau này nhờ cả vào ngươi rồi.-Thái hậu cầm lấy tay Huỳnh Hiểu, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy sự tin tưởng, giao phó trách nhiệm.
Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu, đây vốn là công việc của nàng mà.Thái hậu thấy vậy cũng xuôi xuôi lòng, thở dài một cái rồi bắt đầu một bài ca đã muốn cất lên từ rất lâu rồi :
-Thực ra trước đây Phong nhi không có ngốc còn cực kì thông minh.Rồi năm đó…hức…nó gặp nạn…hức…nên mới bị thế này.Nhưng nó thật sự không phải dạng ngu ngốc đần độn đâu mà chỉ là đầu óc có chút trẻ con thôi.Phong nhi cũng ngoan lắm lại rất hiếu thuận. Ông trời thật là bất công, Phong nhi có làm gì nên tội đâu mà ông bắt nó thành ra như vậy, hu hu…
Nhìn thái hậu thương con thế này nàng mới thấm thía về tình mẫu tử.Nếu mẹ nàng còn sống hẳn là bà ấy cũng…Nghĩ tới đây sống mũi nàng cay cay.
Sau khi nghe một tràng dài câu chuyện từ thời bé xíu cho tới hiện tại của Mộ Dung Phong nàng phát hiện ra một điều...bà thái hậu này vừa nhớ dai vừa nhiều chuyện.Kinh khủng là bà ấy ôm nàng khóc đến chục lít nước mắt xong lăn ra ngủ.Trời ơi , nhìn mặt Huỳnh Hiểu lúc này ngu không thể tả. Nàng chưa thấy vị thái hậu nào vô tư đến vậy. Thường trong phim, thái hậu phải nghiêm nghị, rất thích thuyết giáo không thì cũng đoan trang, mẫu mực, còn đằng này, ài…chả giống tí nào cả.
Người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, còn nàng đi một ngày đàng gặp một sàng lạ. Không biết là nàng đã ngồi đây bao lâu rồi nhưng có một điều nàng chắc chắn, nàng ê mông.Huỳnh Hiểu vẫy ma ma đưa thái hậu đi nghỉ rồi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.
Mộ Dung Triệt ngáp một cái nhưng nhanh chóng lấy lại bộ dáng hoàng đế cao cao tại thượng, tránh làm mất hình tượng của mình.
-Khụ…khụ.-Huỳnh Hiểu giả bộ ho, coi như vừa nãy mình nhìn lầm.
Đám cung nữ thái giám thấy vậy cũng giả vờ quay mặt đi chỗ khác như nãy giờ mình chưa có thấy gì.
Mộ Dung Triệt không thèm quan tâm, quay sang nói với nàng :
-Về phủ vương gia, nhớ chăm sóc Phong nhi cho chu đáo, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó,càng sớm càng tốt.
-Ta thực sự không có phải thầy thuốc.-Huỳnh Hiểu xua tay, chăm sóc thì nàng nhận, chữa bệnh thì nàng chịu.Từ bé đến giờ nàng học dốt nhất môn Sinh học, suy ra không thể thi trường y, suy ra không thể làm bác sĩ.
-Không cần biết ngươi làm cách gì, phải chữa được bệnh.-Mộ Dung Triệt quát lòng thầm nghĩ “ Ngươi là do Dạ thần đem tới mà dám nói là không biết chữa bệnh, rõ ràng là muốn trốn việc.Nói dối ta ư, ngươi còn non lắm.”
Mộ Dung Triệt rút trong tay áo ra một chiếc còi làm bằng ngọc bích đưa cho Huỳnh Hiểu :
-Cầm cái này, cần gì thì thổi lên Vệ Ảnh sẽ tới giúp ngươi.
Huỳnh Hiểu đưa tay nhận lấy, ôi cha mẹ ơi, đẹp thật đấy.Con nhà nghèo như nàng lần đầu thấy vật phẩm đáng giá như vậy.Nàng nhất định phải cất kĩ, đồ vua ban mà ,mất là chết…chết vì tiếc.
-Hoàng nhi, đây là…
-Mẫu hậu, đây là Huỳnh Hiểu, người do Dạ thần phái tới.-Mộ Dung Triệt chỉ Huỳnh Hiểu đáp.
-Thật sao?-Gương mặt thái hậu không khỏi lộ vẻ vui mừng.Cô nương này trông cũng khá lắm, chỉ là…ăn mặc hơi khác thường chút, hay là trên Thiên giới người ta mặc như thế nhỉ?Nhưng có làm sao đi chăng nữa bà cũng không thèm để ý, bởi Phong nhi của bà sắp được cứu rồi.
Thái hậu bước tới đỡ Huỳnh Hiểu dậy, kéo nàng ngồi cạnh mình.
-Ây dà, Huỳnh Hiểu à, Phong nhi nhà ta sau này nhờ cả vào ngươi rồi.-Thái hậu cầm lấy tay Huỳnh Hiểu, ánh mắt nhìn nàng chứa đầy sự tin tưởng, giao phó trách nhiệm.
Huỳnh Hiểu khẽ gật đầu, đây vốn là công việc của nàng mà.Thái hậu thấy vậy cũng xuôi xuôi lòng, thở dài một cái rồi bắt đầu một bài ca đã muốn cất lên từ rất lâu rồi :
-Thực ra trước đây Phong nhi không có ngốc còn cực kì thông minh.Rồi năm đó…hức…nó gặp nạn…hức…nên mới bị thế này.Nhưng nó thật sự không phải dạng ngu ngốc đần độn đâu mà chỉ là đầu óc có chút trẻ con thôi.Phong nhi cũng ngoan lắm lại rất hiếu thuận. Ông trời thật là bất công, Phong nhi có làm gì nên tội đâu mà ông bắt nó thành ra như vậy, hu hu…
Nhìn thái hậu thương con thế này nàng mới thấm thía về tình mẫu tử.Nếu mẹ nàng còn sống hẳn là bà ấy cũng…Nghĩ tới đây sống mũi nàng cay cay.
Sau khi nghe một tràng dài câu chuyện từ thời bé xíu cho tới hiện tại của Mộ Dung Phong nàng phát hiện ra một điều...bà thái hậu này vừa nhớ dai vừa nhiều chuyện.Kinh khủng là bà ấy ôm nàng khóc đến chục lít nước mắt xong lăn ra ngủ.Trời ơi , nhìn mặt Huỳnh Hiểu lúc này ngu không thể tả. Nàng chưa thấy vị thái hậu nào vô tư đến vậy. Thường trong phim, thái hậu phải nghiêm nghị, rất thích thuyết giáo không thì cũng đoan trang, mẫu mực, còn đằng này, ài…chả giống tí nào cả.
Người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn, còn nàng đi một ngày đàng gặp một sàng lạ. Không biết là nàng đã ngồi đây bao lâu rồi nhưng có một điều nàng chắc chắn, nàng ê mông.Huỳnh Hiểu vẫy ma ma đưa thái hậu đi nghỉ rồi đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi.
Mộ Dung Triệt ngáp một cái nhưng nhanh chóng lấy lại bộ dáng hoàng đế cao cao tại thượng, tránh làm mất hình tượng của mình.
-Khụ…khụ.-Huỳnh Hiểu giả bộ ho, coi như vừa nãy mình nhìn lầm.
Đám cung nữ thái giám thấy vậy cũng giả vờ quay mặt đi chỗ khác như nãy giờ mình chưa có thấy gì.
Mộ Dung Triệt không thèm quan tâm, quay sang nói với nàng :
-Về phủ vương gia, nhớ chăm sóc Phong nhi cho chu đáo, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó,càng sớm càng tốt.
-Ta thực sự không có phải thầy thuốc.-Huỳnh Hiểu xua tay, chăm sóc thì nàng nhận, chữa bệnh thì nàng chịu.Từ bé đến giờ nàng học dốt nhất môn Sinh học, suy ra không thể thi trường y, suy ra không thể làm bác sĩ.
-Không cần biết ngươi làm cách gì, phải chữa được bệnh.-Mộ Dung Triệt quát lòng thầm nghĩ “ Ngươi là do Dạ thần đem tới mà dám nói là không biết chữa bệnh, rõ ràng là muốn trốn việc.Nói dối ta ư, ngươi còn non lắm.”
Mộ Dung Triệt rút trong tay áo ra một chiếc còi làm bằng ngọc bích đưa cho Huỳnh Hiểu :
-Cầm cái này, cần gì thì thổi lên Vệ Ảnh sẽ tới giúp ngươi.
Huỳnh Hiểu đưa tay nhận lấy, ôi cha mẹ ơi, đẹp thật đấy.Con nhà nghèo như nàng lần đầu thấy vật phẩm đáng giá như vậy.Nàng nhất định phải cất kĩ, đồ vua ban mà ,mất là chết…chết vì tiếc.
/44
|