Huỳnh Hiểu cùng Đỗ Thiện về tới nhà chưa được bao lâu thì ngoài cổng vang tiếng gọi ầm ĩ. Một đám người hùng hổ tiến vào, đi đầu là một nam nhân ngoài ba mươi, tướng mạo khá ưa nhìn. Hắn ta mặc y phục màu vàng nhạt, tay cầm một chiếc quạt nhỏ, bộ dáng như một gã thư sinh nho nhã. Tuy nhiên, ánh mắt gian xảo của con buôn kia đã phá vỡ hết tất cả. Vân Tịch cùng Đỗ Thiện vội vã chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy nam nhân kia, trong mắt hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng lo lắng. Vân Tịch tiến lên, lắp bắp :
- Lâm thiếu…đã muộn thế này, ngài…ngài còn tới nhà chúng ta làm gì?
- Ây, Vân Tịch, ngươi trí nhớ thật kém. Ta tất nhiên là tới thăm nhạc phụ tương lai rồi.
Vừa nghe tới chữ “ nhạc phụ tương lai”, Vân Tịch toàn thân liền run rẩy.Nói như vậy Lâm Tịnh kia quyết lấy con gái hắn? Ôi, Hoa nhi đáng thương, người làm phụ thân như hắn phải làm sao để bảo vệ nữ nhi mình khỏi tên vô lại kia?
Ánh mắt Lâm Tịnh chợt dừng lại, nữ nhân ở sau Đỗ Thiện quả là xinh đẹp. So với nàng, Vân Hoa kia không khác nào một đóa hoa dại tầm thường. Nàng không trang điểm cầu kì, toàn thân bạch y trắng muốt, khí chất thoát tục như tiên nữ hạ phàm. Hắn si mê nhìn nàng, phút chốc hoàn toàn quên mất mục đích mình đến đây.
Thấy nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống, hai vai Huỳnh Hiểu chợt co lại, nàng nép mình vào phía sau lưng Đỗ Thiện, không dám nhìn ra ngoài. Tiểu mĩ nhân đột nhiên nấp sau lưng người đàn bà kia làm hắn có chút mất mác. Phải chăng nàng đang e lệ? Lâm Tịnh vừa nghĩ vừa cười thỏa mãn. Nữ nhân này thật đáng yêu, hắn nhất định phải có nàng. Lâm Tịnh hướng Vân Tịch hỏi, hai mắt thủy chung vẫn đặt trên người Huỳnh Hiểu :
- Nhạc phụ, mĩ nhân sau lưng nhạc mẫu là ai ?
Vân Tịch cơ hồ có chút giật mình, Lâm Tịnh có khi nào để ý tới Huỳnh Hiểu cô nương? Nhưng người ta là khách trong nhà, vì gặp nạn mà lưu lạc đến đây, nếu để cô ấy bị tên vô lại kia nhúng chàm, sau này người thân cô ấy tìm đến hắn biết ăn nói ra sao?
- Cô ấy là khách nhân trong nhà. Ngươi đừng có mà vọng tưởng.
- Ây dà, đừng nặng lời thế chứ? Ngươi không phải rất thương Hoa nhi sao? Hay là để cô nương đó lại cho ta, ta sẽ không đụng đến Hoa nhi nhà ngươi nữa.
- Đừng mơ.- Vân Tịch quát lên, thanh âm không nén nổi giận dữ.
- Hừ, ngươi tưởng không đồng ý thì lão tử không làm gì được sao? Người đâu, lên.- Lâm Tịnh hừ một tiếng, phất tay ra lệnh cho đám người phía sau.
Một đám nam nhân cao lớn túm lấy Huỳnh Hiểu lôi tới. Huỳnh Hiểu hoảng sợ, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay chúng :
- Buông ra…Mau buông ta ra.
- Thả cô ấy ra.- Vân Tịch xông lên giằng tay hai nam nhân kia ra.
Đám người kia thấy thế liền đánh vào bụng hắn một quyền. Vân Tịch ôm bụng đau đớn ngã xuống.
- Tướng công…
Đỗ Thiện cùng Vân Hoa chạy tới đỡ lấy hắn.Vân Hoa bật khóc, nước mắt như những hạt chân trâu rơi xuống :
-Cha, cha có làm sao không?- Nói rồi nàng xoay người hướng Lâm Tịnh cầu xin.- Lâm thiếu, xin đừng bắt tỉ ấy. Ta cầu xin ngài…
Lâm Tịnh không đếm xỉa gì đến những lời nói kia, hắn vui mừng đến bên tiểu mĩ nhân, đưa đôi bàn tay bẩn thỉu mơn trớn gò má nàng. Huỳnh Hiểu nghiêng đầu tránh nhưng không thoát khỏi sự đụng chạm của hắn.
- Nàng thật đẹp.- Hắn không kìm lòng buông lời khen ngợi.
Khà khà, hôm nay thu hoạch thật tốt. Thật không ngờ đến tìm người đẹp lại gặp được cực phẩm tiên nữ. Ha ha ha, ông trời thật tốt với hắn. Liếc mắt nhìn người đẹp ở phía sau, hắn thỏa mãn cười lớn. Tiểu mĩ nhân, đại gia đây nhất định phục vụ nàng thật chu đáo. Lâm Tịnh xoay người trở về, hô lên một tiếng :
- Về thôi.
Huỳnh Hiểu cố hết sức thoát khỏi hai cái công cùm đang túm lấy tay nàng, miệng không ngừng kêu :
- Mau buông ta ra. Tên xấu xa kia, mau thả ta ra. Ngươi ức hiếp dân lành như vậy không sợ người ta báo quan sao?
- Ai, tiểu mĩ nhân à, ta mà còn phải sợ quan sao? Nói cho nàng biết, ở Nam Kinh này, không ai dám đắc tội với ta. Ngoan ngoãn theo ta về, bổn đại gia nhất định sẽ hảo hảo yêu thương nàng.
- Đừng có mơ. Ta không đời nào để ngươi chạm vào ta.- Huỳnh Hiểu quật cường nói.
Đối với nam nhân vô sỉ trước mặt nàng cảm thấy vô cùng căm ghét. Muốn nàng làm nữ nhân của hắn? Không bao giờ.
- Chuyện này không phải nàng quyết định.- Hắn cười tà nói.
- Cũng không phải do ngươi quyết định.
Thanh âm trầm thấp, uy nghiêm mà cũng không kém phần lạnh lùng vang lên. Đằng trước một nam nhân áo đen cao lớn dựa vào tường nói. Hắn có gương mặt tuyệt mĩ, toàn thân toát ra hơi thở vương giả, khí chất cao quý. Hơn nữa, trên người hắn còn mang một mùi nguy hiểm, khiến người ta không rét mà run.
- Hừ, ngươi là ai mà dám to gan chặn đường bổn công tử? Khôn hồn thì mau cút xéo bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn.
Mộ Dung Phong nhếch mép cười, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Thách thức hắn sao? Được, hắn sẽ cho chúng biết thế nào là tàn nhẫn. Mộ Dung Phong chậm rãi cước bộ tới, túm lấy một bộ hạ của Lâm Tịnh bẻ gãy cổ hắn. Tên kia hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Huỳnh Hiểu lúc này mới nhìn rõ nam nhân kia. Đây chẳng phải là Mộ Dung Phong sao? Hai năm không gặp hắn không thay đổi mấy, gương mặt vẫn anh tuấn như ngày nào. Bao nhớ thương trong nàng bỗng ùa về, Huỳnh Hiểu không kìm lòng khẽ gọi :
- Tiểu Phong.
Một tiếng này của nàng làm trái tim hắn bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Thanh âm ấy, khuôn mặt ấy làm hắn nhung nhớ bao lâu nay. Mộ Dung Phong mừng rỡ, là nàng, nàng đã thực sự trở lại bên cạnh hắn rồi. Nhưng nhìn thấy đám nam nhân kia giữ nàng, hai mắt hắn bỗng tối sầm lại. Chúng dám dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào nàng? Mộ Dung Phong vung kiếm chặt đứt cánh tay hai nam nhân đang túm lấy nàng. Huỳnh Hiểu giật mình nhắm chặt mắt lại. Phụt…máu văng ra, vương vào bạch y trắng muốt của nàng. Mộ Dung Phong như một cơn gió lao đến ôm chặt lấy nàng làm Huỳnh Hiểu có chút khó thở.
Hai nam nhân kia lăn lộn dưới đất, đau đớn kêu rên. Lâm Tịnh bàng hoàng nhìn nam nhân lạ mặt kia động thủ. Từ trước đến nay ở Nam Kinh này, không ai dám đụng tới hắn. Vậy mà tên kia không biết trời cao đất dày, dám một lúc hạ thủ với ba thuộc hạ của hắn, còn có ý cướp mất tiểu mĩ nhân. Hừ, hôm nay hắn nhất định phải cho tên đó một bài học. Lâm Tịnh chỉ vào mặt mấy thuộc hạ còn lại quát :
-Lên. Các ngươi mau giết hắn cho ta.
Mộ Dung Phong tung Hỏa kiếm lên, thanh kiếm đỏ rực lửa tự động lao tới lấy mạng chúng. Linh tính Hỏa kiếm rất cao, nó tự khắc biết phải đối phó đám người kia như thế nào. Chưa hết thời gian một nén hương, những thân ảnh cao lớn kia từ từ ngã xuống. Lâm Tịnh sợ hãi lùi lại, hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng kì dị khủng khiếp thế này. Hỏa kiếm bay lên trời một vòng rồi tự động cắm xuống đất. Mộ Dung Phong siết chặt Huỳnh Hiểu trong lòng, chỉ sợ một khi lỏng tay nàng sẽ biến mất khỏi hắn. Huỳnh Hiểu vòng tay qua lưng hắn vỗ nhè nhẹ :
- Tiểu Phong. Ta hơi khó thở.
Mộ Dung Phong lập tức buông lỏng lực đạo, hắn hơi đẩy nàng ra, bàn tay to lớn phủ lên nửa gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong chốc lát, ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình :
- Hiểu Hiểu.
Lúc này hắn không biết phải nói gì bởi hắn muốn hỏi nàng rất nhiều chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể gọi tên nàng.
Mộ Dung Phong kéo tay nàng, bàn tay to dày ấm áp bao phủ lên bàn tay búp măng nhỏ bé. Hắn dịu dàng nói :
- Hiểu Hiểu, theo ta về thôi.
Nàng gật đầu lặng lẽ đi theo hắn. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, nàng dừng lại, giật giật tay Mộ Dung Phong. Hắn xoay người, thắc mắc :
- Nàng sao thế?
Huỳnh Hiểu chỉ chỉ tay về phía Lâm Tịnh :
- Bọn chúng tính sao giờ?
- Giết.- Mộ Dung Phong nhàn nhạt nói.
Lâm Tịnh kinh hãi lùi lại, hắn gần như đã sợ tới mức tè ra quần nhưng vẫn mạnh miệng :
- Ngươi...ngươi đừng qua đây. Ta nói cho ngươi biết, ta là con trai của Đô đốc Lâm Thanh. Ngươi...ngươi dám giết ta, phụ thân ta sẽ lấy mạng ngươi.
Mộ Dung Phong lắc đầu cười. Nụ cười của hắn đầy châm biếm lại có ý khinh bỉ. Hóa ra cũng chỉ là một tên nhóc con sống bám vào thanh thế cha mẹ.
- Vậy thì kêu cha ngươi tới phủ Tiêu Dao Vương lấy mạng ta.
Lâm Tịnh giật mình hoảng hốt. Nói như vậy, người kia là Tiêu Dao Vương? Nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Hắn coi như xong rồi, Tiêu Dao Vương nổi tiếng tàn bạo, nhẫn tâm. Hôm nay hắn đắc tội ngài, chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Huỳnh Hiểu kéo tay áo Mộ Dung Phong :
- Tiểu Phong, đừng giết người nữa.
Huỳnh Hiểu không muốn hắn vì nàng mà giết người, cho dù Lâm Tịnh kia thực sự đáng chết. Mộ Dung Phong lúc đầu có chút khó hiểu, sau đó hắn cũng sáng tỏ. Hiểu Hiểu của hắn vẫn là thiện lương như vậy.
Mộ Dung Phong thu lại Hỏa kiếm, không thèm liếc Lâm Tịnh một cái, nhanh chóng đưa nàng hồi phủ. Bảo bối của hắn, hắn nhất định sẽ giữ nàng thật chặt không để nàng rời xa hắn lần nữa.
- Lâm thiếu…đã muộn thế này, ngài…ngài còn tới nhà chúng ta làm gì?
- Ây, Vân Tịch, ngươi trí nhớ thật kém. Ta tất nhiên là tới thăm nhạc phụ tương lai rồi.
Vừa nghe tới chữ “ nhạc phụ tương lai”, Vân Tịch toàn thân liền run rẩy.Nói như vậy Lâm Tịnh kia quyết lấy con gái hắn? Ôi, Hoa nhi đáng thương, người làm phụ thân như hắn phải làm sao để bảo vệ nữ nhi mình khỏi tên vô lại kia?
Ánh mắt Lâm Tịnh chợt dừng lại, nữ nhân ở sau Đỗ Thiện quả là xinh đẹp. So với nàng, Vân Hoa kia không khác nào một đóa hoa dại tầm thường. Nàng không trang điểm cầu kì, toàn thân bạch y trắng muốt, khí chất thoát tục như tiên nữ hạ phàm. Hắn si mê nhìn nàng, phút chốc hoàn toàn quên mất mục đích mình đến đây.
Thấy nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống, hai vai Huỳnh Hiểu chợt co lại, nàng nép mình vào phía sau lưng Đỗ Thiện, không dám nhìn ra ngoài. Tiểu mĩ nhân đột nhiên nấp sau lưng người đàn bà kia làm hắn có chút mất mác. Phải chăng nàng đang e lệ? Lâm Tịnh vừa nghĩ vừa cười thỏa mãn. Nữ nhân này thật đáng yêu, hắn nhất định phải có nàng. Lâm Tịnh hướng Vân Tịch hỏi, hai mắt thủy chung vẫn đặt trên người Huỳnh Hiểu :
- Nhạc phụ, mĩ nhân sau lưng nhạc mẫu là ai ?
Vân Tịch cơ hồ có chút giật mình, Lâm Tịnh có khi nào để ý tới Huỳnh Hiểu cô nương? Nhưng người ta là khách trong nhà, vì gặp nạn mà lưu lạc đến đây, nếu để cô ấy bị tên vô lại kia nhúng chàm, sau này người thân cô ấy tìm đến hắn biết ăn nói ra sao?
- Cô ấy là khách nhân trong nhà. Ngươi đừng có mà vọng tưởng.
- Ây dà, đừng nặng lời thế chứ? Ngươi không phải rất thương Hoa nhi sao? Hay là để cô nương đó lại cho ta, ta sẽ không đụng đến Hoa nhi nhà ngươi nữa.
- Đừng mơ.- Vân Tịch quát lên, thanh âm không nén nổi giận dữ.
- Hừ, ngươi tưởng không đồng ý thì lão tử không làm gì được sao? Người đâu, lên.- Lâm Tịnh hừ một tiếng, phất tay ra lệnh cho đám người phía sau.
Một đám nam nhân cao lớn túm lấy Huỳnh Hiểu lôi tới. Huỳnh Hiểu hoảng sợ, cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay chúng :
- Buông ra…Mau buông ta ra.
- Thả cô ấy ra.- Vân Tịch xông lên giằng tay hai nam nhân kia ra.
Đám người kia thấy thế liền đánh vào bụng hắn một quyền. Vân Tịch ôm bụng đau đớn ngã xuống.
- Tướng công…
Đỗ Thiện cùng Vân Hoa chạy tới đỡ lấy hắn.Vân Hoa bật khóc, nước mắt như những hạt chân trâu rơi xuống :
-Cha, cha có làm sao không?- Nói rồi nàng xoay người hướng Lâm Tịnh cầu xin.- Lâm thiếu, xin đừng bắt tỉ ấy. Ta cầu xin ngài…
Lâm Tịnh không đếm xỉa gì đến những lời nói kia, hắn vui mừng đến bên tiểu mĩ nhân, đưa đôi bàn tay bẩn thỉu mơn trớn gò má nàng. Huỳnh Hiểu nghiêng đầu tránh nhưng không thoát khỏi sự đụng chạm của hắn.
- Nàng thật đẹp.- Hắn không kìm lòng buông lời khen ngợi.
Khà khà, hôm nay thu hoạch thật tốt. Thật không ngờ đến tìm người đẹp lại gặp được cực phẩm tiên nữ. Ha ha ha, ông trời thật tốt với hắn. Liếc mắt nhìn người đẹp ở phía sau, hắn thỏa mãn cười lớn. Tiểu mĩ nhân, đại gia đây nhất định phục vụ nàng thật chu đáo. Lâm Tịnh xoay người trở về, hô lên một tiếng :
- Về thôi.
Huỳnh Hiểu cố hết sức thoát khỏi hai cái công cùm đang túm lấy tay nàng, miệng không ngừng kêu :
- Mau buông ta ra. Tên xấu xa kia, mau thả ta ra. Ngươi ức hiếp dân lành như vậy không sợ người ta báo quan sao?
- Ai, tiểu mĩ nhân à, ta mà còn phải sợ quan sao? Nói cho nàng biết, ở Nam Kinh này, không ai dám đắc tội với ta. Ngoan ngoãn theo ta về, bổn đại gia nhất định sẽ hảo hảo yêu thương nàng.
- Đừng có mơ. Ta không đời nào để ngươi chạm vào ta.- Huỳnh Hiểu quật cường nói.
Đối với nam nhân vô sỉ trước mặt nàng cảm thấy vô cùng căm ghét. Muốn nàng làm nữ nhân của hắn? Không bao giờ.
- Chuyện này không phải nàng quyết định.- Hắn cười tà nói.
- Cũng không phải do ngươi quyết định.
Thanh âm trầm thấp, uy nghiêm mà cũng không kém phần lạnh lùng vang lên. Đằng trước một nam nhân áo đen cao lớn dựa vào tường nói. Hắn có gương mặt tuyệt mĩ, toàn thân toát ra hơi thở vương giả, khí chất cao quý. Hơn nữa, trên người hắn còn mang một mùi nguy hiểm, khiến người ta không rét mà run.
- Hừ, ngươi là ai mà dám to gan chặn đường bổn công tử? Khôn hồn thì mau cút xéo bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn.
Mộ Dung Phong nhếch mép cười, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Thách thức hắn sao? Được, hắn sẽ cho chúng biết thế nào là tàn nhẫn. Mộ Dung Phong chậm rãi cước bộ tới, túm lấy một bộ hạ của Lâm Tịnh bẻ gãy cổ hắn. Tên kia hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống. Huỳnh Hiểu lúc này mới nhìn rõ nam nhân kia. Đây chẳng phải là Mộ Dung Phong sao? Hai năm không gặp hắn không thay đổi mấy, gương mặt vẫn anh tuấn như ngày nào. Bao nhớ thương trong nàng bỗng ùa về, Huỳnh Hiểu không kìm lòng khẽ gọi :
- Tiểu Phong.
Một tiếng này của nàng làm trái tim hắn bỗng trở nên ấm áp lạ thường. Thanh âm ấy, khuôn mặt ấy làm hắn nhung nhớ bao lâu nay. Mộ Dung Phong mừng rỡ, là nàng, nàng đã thực sự trở lại bên cạnh hắn rồi. Nhưng nhìn thấy đám nam nhân kia giữ nàng, hai mắt hắn bỗng tối sầm lại. Chúng dám dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào nàng? Mộ Dung Phong vung kiếm chặt đứt cánh tay hai nam nhân đang túm lấy nàng. Huỳnh Hiểu giật mình nhắm chặt mắt lại. Phụt…máu văng ra, vương vào bạch y trắng muốt của nàng. Mộ Dung Phong như một cơn gió lao đến ôm chặt lấy nàng làm Huỳnh Hiểu có chút khó thở.
Hai nam nhân kia lăn lộn dưới đất, đau đớn kêu rên. Lâm Tịnh bàng hoàng nhìn nam nhân lạ mặt kia động thủ. Từ trước đến nay ở Nam Kinh này, không ai dám đụng tới hắn. Vậy mà tên kia không biết trời cao đất dày, dám một lúc hạ thủ với ba thuộc hạ của hắn, còn có ý cướp mất tiểu mĩ nhân. Hừ, hôm nay hắn nhất định phải cho tên đó một bài học. Lâm Tịnh chỉ vào mặt mấy thuộc hạ còn lại quát :
-Lên. Các ngươi mau giết hắn cho ta.
Mộ Dung Phong tung Hỏa kiếm lên, thanh kiếm đỏ rực lửa tự động lao tới lấy mạng chúng. Linh tính Hỏa kiếm rất cao, nó tự khắc biết phải đối phó đám người kia như thế nào. Chưa hết thời gian một nén hương, những thân ảnh cao lớn kia từ từ ngã xuống. Lâm Tịnh sợ hãi lùi lại, hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng kì dị khủng khiếp thế này. Hỏa kiếm bay lên trời một vòng rồi tự động cắm xuống đất. Mộ Dung Phong siết chặt Huỳnh Hiểu trong lòng, chỉ sợ một khi lỏng tay nàng sẽ biến mất khỏi hắn. Huỳnh Hiểu vòng tay qua lưng hắn vỗ nhè nhẹ :
- Tiểu Phong. Ta hơi khó thở.
Mộ Dung Phong lập tức buông lỏng lực đạo, hắn hơi đẩy nàng ra, bàn tay to lớn phủ lên nửa gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong chốc lát, ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình :
- Hiểu Hiểu.
Lúc này hắn không biết phải nói gì bởi hắn muốn hỏi nàng rất nhiều chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể gọi tên nàng.
Mộ Dung Phong kéo tay nàng, bàn tay to dày ấm áp bao phủ lên bàn tay búp măng nhỏ bé. Hắn dịu dàng nói :
- Hiểu Hiểu, theo ta về thôi.
Nàng gật đầu lặng lẽ đi theo hắn. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, nàng dừng lại, giật giật tay Mộ Dung Phong. Hắn xoay người, thắc mắc :
- Nàng sao thế?
Huỳnh Hiểu chỉ chỉ tay về phía Lâm Tịnh :
- Bọn chúng tính sao giờ?
- Giết.- Mộ Dung Phong nhàn nhạt nói.
Lâm Tịnh kinh hãi lùi lại, hắn gần như đã sợ tới mức tè ra quần nhưng vẫn mạnh miệng :
- Ngươi...ngươi đừng qua đây. Ta nói cho ngươi biết, ta là con trai của Đô đốc Lâm Thanh. Ngươi...ngươi dám giết ta, phụ thân ta sẽ lấy mạng ngươi.
Mộ Dung Phong lắc đầu cười. Nụ cười của hắn đầy châm biếm lại có ý khinh bỉ. Hóa ra cũng chỉ là một tên nhóc con sống bám vào thanh thế cha mẹ.
- Vậy thì kêu cha ngươi tới phủ Tiêu Dao Vương lấy mạng ta.
Lâm Tịnh giật mình hoảng hốt. Nói như vậy, người kia là Tiêu Dao Vương? Nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Hắn coi như xong rồi, Tiêu Dao Vương nổi tiếng tàn bạo, nhẫn tâm. Hôm nay hắn đắc tội ngài, chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Huỳnh Hiểu kéo tay áo Mộ Dung Phong :
- Tiểu Phong, đừng giết người nữa.
Huỳnh Hiểu không muốn hắn vì nàng mà giết người, cho dù Lâm Tịnh kia thực sự đáng chết. Mộ Dung Phong lúc đầu có chút khó hiểu, sau đó hắn cũng sáng tỏ. Hiểu Hiểu của hắn vẫn là thiện lương như vậy.
Mộ Dung Phong thu lại Hỏa kiếm, không thèm liếc Lâm Tịnh một cái, nhanh chóng đưa nàng hồi phủ. Bảo bối của hắn, hắn nhất định sẽ giữ nàng thật chặt không để nàng rời xa hắn lần nữa.
/44
|