- Ta ghen tị với tiểu Phong. Vì lí gì mà nó lại thông minh hơn ta, giỏi giang hơn ta? Vì lí gì mà nó lại được yêu thương hơn ta? Bởi vì tiểu Phong quá xuất sắc mà nhiều người cho rằng tương lai nó sẽ thay thế ta làm thái tử. Ta khi đó vô cùng chán ghét nó. Cho rằng tiểu Phong đã cướp mất tất cả của ta. Ta hận nó, chỉ mong nó biến đi cho khuất mắt.
Từ khi xuyên không đến đây, Huỳnh Hiểu thấy Mộ Dung Triệt cực kì thương yêu tiểu Phong. Nàng không ngờ khi xưa Mộ Dung Triệt lại đối với em mình địch ý sâu như vậy. Vậy bây giờ thì sao? Biểu hiện của hắn đối với Mộ Dung Phong là thật hay chỉ là giả bộ che mắt người ngoài?
-Vào đại hội đi săn mười lăm năm trước, ta đã cố gắng thể hiện rất nhiều để mọi người thấy được thực lực của ta. Nhưng không may, trong lúc đuổi bắt một con thỏ ta bị lạc trong rừng còn gặp một con cọp trắng vô cùng hung hãn. Ta mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ bản lĩnh đối phó với một con cọp lớn như thế. Vào lúc ta tưởng mình sắp bị con cọp kia xơi tái thì tiểu Phong xuất hiện. Nó không sợ nguy hiểm trực tiếp lao tới cứu ta. Tiểu Phong rút kiếm điên cuồng vật lộn với con cọp. Ta nghe thấy tiếng con súc sinh kia rống lên một tiếng đau đớn nhưng trước khi chết nó đã đạp tiểu Phong rơi xuống vách núi. Tiểu Phong đại nạn không chết song một Mộ Dung Phong tài danh bậc nhất đế quốc đã không còn, thay vào đó là một tên ngốc.
Mộ Dung Triệt chậm rãi nói, tròng mắt đầy phức tạp, có một chút cảm kích xen vào một tia hối hận cùng với nỗi bi thương. Huỳnh Hiểu hoàn toàn ngây dại, nàng cảm thấy đau lòng lẫn tiếc nuối cho Mộ Dung Phong đồng thời nàng cũng sáng tỏ tại sao Mộ Dung Triệt lại đối với Mộ Dung Phong tốt như vậy. Có lẽ là hắn áy náy mà muốn bù đắp cho đệ đệ mình.
Mộ Dung Triệt nói xong một tràng dài không khỏi thấy miệng khô lưỡi đắng. Hắn rót một li trà đưa lên miệng uống. Gương mặt hắn phảng phất một nét buồn, ánh mắt hướng ra xa mang theo một tia mất mát. Phong thái lạnh lùng kiêu ngạo của đế vương giờ đây hoàn toàn mất đi. Bóng dáng hắn mệt mỏi tựa vào ghế mang theo một nỗi cô tịch.
- Tất cả mọi người đều cho rằng ta cố ý hại tiểu Phong. Họ cho rằng ta độc ác, dã tâm làm hoàng đế quá lớn, nhận thấy tiểu Phong thông minh kiệt xuất có thể uy hiếp đến địa vị của mình mà không tiếc thủ đoạn làm hại nó. Ha ha ha.- Tiếng cười của Mộ Dung Triệt có phần chua xót.- Buồn cười. Nó là đệ đệ ta. Cho dù ta chán ghét nó thế nào cũng không bao giờ làm ra cái chuyện táng tận lương tâm như thế.
Nói rồi, hắn hướng Huỳnh Hiểu, thấp giọng hỏi :
- Huỳnh Hiểu, ngươi có tin trẫm không?
Huỳnh Hiểu có chút mờ mịt nhưng nhìn biểu hiện của Mộ Dung Triệt nàng cho rằng hắn không nói dối. Huỳnh Hiểu có chút cảm thông nhìn hắn :
- Ta tin bệ hạ.
Mộ Dung Triệt như được an ủi vài phần nhưng nỗi đau trong lòng hắn không thể xóa nhòa hết được. Hắn đưa mắt nhìn Huỳnh Hiểu, giọng nói có phần cảm kích :
- Cảm ơn ngươi. Nhưng người khác không tin ta, ngay cả mẫu hậu đối với ta cũng có ba phần địch ý. Bà không nói chuyện với ta, thậm chí từ chối gặp mặt ta suốt một năm liền. Phụ hoàng không giống những người khác, người không hề trách móc ta nhưng ánh mắt người nhìn ta lại thể hiện rõ sự thất vọng. Người trong thiên hạ không tin ta, ta cũng mặc. Nhưng ngay cả họ cũng không tin ta…
Giọng nói của Mộ Dung Triệt đã lạc hẳn đi. Âm điệu khàn khàn thả ra như tiếng kêu đau xót trong trái tim hắn. Đế vương như hắn, đứng trên vạn người trong thiên hạ nhưng không hề sung sướng gì. Bị người đời oán hận là kẻ lòng dạ độc ác, bị phụ mẫu xa lánh, không tin tưởng. Huỳnh Hiểu có thể hiểu được tâm trạng của Mộ Dung Triệt lúc đó. Là thất vọng, là mất mát, là đau đớn..,
- Sau này, khi lên ngôi hoàng đế, ta tự hứa với bản thân sẽ chăm sóc, bảo hộ, đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu Phong. Ta phong cho tiểu Phong danh Tiêu Dao vương là mong nó có thể sống một đời tiêu dao, tự do tự tại.
Nói đến đây nét mặt Mộ Dung Triệt đã giãn ra mang theo nét dịu dàng. Huỳnh Hiểu nhớ trước hôm đi săn, Mộ Dung Triệt có chạy tới lều của nàng và Mộ Dung Phong cẩn thận dặn dò mọi thứ, không được cảm ơn thì thôi còn bị Mộ Dung Phong mắng là “ Đồ nhiều chuyện” rồi bị đệ đệ mình một cước đá ra khỏi lều. Mộ Dung Triệt không hề giận, còn cười hì hì đưa nước hoa chống muỗi cho tiểu ngốc kia rồi mới trở về. Huỳnh Hiểu không khỏi thở dài, dù có tự hứa nhưng yêu thương , chiều chuộng em mình đến vô pháp vô thiên thế này cũng chỉ có một mình hắn.
-Tuy tiểu Phong bị ngốc nhưng tài năng của nó thì không thể phủ nhận. Đặc biệt là kiếm pháp và võ công của nó. Chỉ là sau lần gặp nạn năm ấy, tiểu Phong cơ hồ có chút biến đổi. Bình thường nó sẽ như oa nhi lên năm nhưng hễ nhìn thấy kiếm hay bị ai đó uy hiếp tính mạng, nó sẽ phát điên mà giết người không ghê tay.
Huỳnh Hiểu thoáng giật mình. Đây chính là điều nàng muốn hỏi nhất.
- Tại sao? Còn nữa, lần đó, ta nhìn thấy mắt tiểu Phong chuyển thành màu xanh rất đáng sợ. Bệ hạ, người có thể giải thích cho ta không?
Mộ Dung Triệt có chút giật mình. Hắn đảo mắt rơi vào trầm tư nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn lắc đầu :
- Ta cũng không rõ chuyện này lắm. Chỉ cần ngươi không để tiểu Phong nhìn thấy kiếm thì sẽ không có việc gì.Còn về đôi mắt…có lẽ là ngươi trong lúc hoảng loạn nên nhìn lầm thôi. Mắt tiểu Phong vốn màu đen mà.
Huỳnh Hiểu định phản bác, nàng thật sự không có nhìn nhầm mà. Nhưng Mộ Dung Triệt cứ một mực cho rằng nàng sai nên Huỳnh Hiểu cũng không đôi co với hắn.
- Vậy thích khách kia từ đâu tới?
- Vân quốc. Họ muốn bắt cóc tiểu Phong để uy hiếp ta. -Ánh mắt Mộ Dung Triệt thoáng chốc lạnh đi như vực cốc không đáy làm người ta không khỏi rùng mình.
Qua một lúc, hàn ý trong mắt Mộ Dung Triệt đã biến mất, ánh mắt lại trở về tĩnh lặng như nước.
- Huỳnh Hiểu, ta hôm nay đem mọi chuyện nói với ngươi, tựa hồ đối với ngươi không coi là người ngoài. Ngươi thấy đấy, tiểu Phong rất đáng thương mà ta không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc nó được. Ta hi vọng ngươi có thể toàn tâm toàn ý ở bên nó, giúp ta yêu thương, chăm lo cho nó cả đời này. Ta thấy tiểu Phong rất yêu thích ngươi mà ngươi đối với nó cũng rất tốt. Tuy nó có hơi khác người một chút nhưng ta không muốn ngươi giống những người khác bài xích chán ghét nó. Huỳnh Hiểu ngươi hiểu ý ta không?
Huỳnh Hiểu trầm lặng không đáp, nàng khe khẽ gật đầu. Kì thực Huỳnh Hiểu không có ghét Mộ Dung Phong. Chỉ là qua sự việc vừa rồi nàng có hơi e ngại Mộ Dung Phong một chút thôi. Nàng tránh mặt hắn mấy ngày, trong lòng cũng có chút nhớ cái bản mặt đáng yêu đó. Nhớ đến những lời Mộ Dung Triệt vừa nói, Huỳnh Hiểu chợt nhảy dựng lên. Mộ Dung Triệt muốn nàng phải chăm sóc tiểu Phong cả đời á? Làm bảo mẫu cả đời ư? Cho nàng xin đi. Nàng không muốn phải chết già, chết ế trong vương phủ đâu. Huỳnh Hiểu trong lòng ai oán, mặt nhăn nhó như bánh đa nhúng nước.
- Huỳnh Hiểu, mùng bảy tháng sau là ngày đẹp ngươi thấy thế nào?
Mộ Dung Triệt lên tiếng. Huỳnh Hiểu thắc mắc nhìn bạn hoàng đế, ngày đẹp thì liên quan gì đến nàng chứ?
Mộ Dung Triệt qua biểu hiện của nàng cũng đoán được là Mộ Dung Phong chưa có nói chuyện đó với nàng. Hắn cũng đành thuận theo, để họ tự nói với nhau. Mộ Dung Triệt phất tay kêu Vệ Ảnh đưa nàng về vương phủ. Hắn trầm ngâm nhìn danh sách những thứ cần chuẩn bị cho ngày đó trên bàn không biết nên vui hay nên buồn.
Từ khi xuyên không đến đây, Huỳnh Hiểu thấy Mộ Dung Triệt cực kì thương yêu tiểu Phong. Nàng không ngờ khi xưa Mộ Dung Triệt lại đối với em mình địch ý sâu như vậy. Vậy bây giờ thì sao? Biểu hiện của hắn đối với Mộ Dung Phong là thật hay chỉ là giả bộ che mắt người ngoài?
-Vào đại hội đi săn mười lăm năm trước, ta đã cố gắng thể hiện rất nhiều để mọi người thấy được thực lực của ta. Nhưng không may, trong lúc đuổi bắt một con thỏ ta bị lạc trong rừng còn gặp một con cọp trắng vô cùng hung hãn. Ta mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ bản lĩnh đối phó với một con cọp lớn như thế. Vào lúc ta tưởng mình sắp bị con cọp kia xơi tái thì tiểu Phong xuất hiện. Nó không sợ nguy hiểm trực tiếp lao tới cứu ta. Tiểu Phong rút kiếm điên cuồng vật lộn với con cọp. Ta nghe thấy tiếng con súc sinh kia rống lên một tiếng đau đớn nhưng trước khi chết nó đã đạp tiểu Phong rơi xuống vách núi. Tiểu Phong đại nạn không chết song một Mộ Dung Phong tài danh bậc nhất đế quốc đã không còn, thay vào đó là một tên ngốc.
Mộ Dung Triệt chậm rãi nói, tròng mắt đầy phức tạp, có một chút cảm kích xen vào một tia hối hận cùng với nỗi bi thương. Huỳnh Hiểu hoàn toàn ngây dại, nàng cảm thấy đau lòng lẫn tiếc nuối cho Mộ Dung Phong đồng thời nàng cũng sáng tỏ tại sao Mộ Dung Triệt lại đối với Mộ Dung Phong tốt như vậy. Có lẽ là hắn áy náy mà muốn bù đắp cho đệ đệ mình.
Mộ Dung Triệt nói xong một tràng dài không khỏi thấy miệng khô lưỡi đắng. Hắn rót một li trà đưa lên miệng uống. Gương mặt hắn phảng phất một nét buồn, ánh mắt hướng ra xa mang theo một tia mất mát. Phong thái lạnh lùng kiêu ngạo của đế vương giờ đây hoàn toàn mất đi. Bóng dáng hắn mệt mỏi tựa vào ghế mang theo một nỗi cô tịch.
- Tất cả mọi người đều cho rằng ta cố ý hại tiểu Phong. Họ cho rằng ta độc ác, dã tâm làm hoàng đế quá lớn, nhận thấy tiểu Phong thông minh kiệt xuất có thể uy hiếp đến địa vị của mình mà không tiếc thủ đoạn làm hại nó. Ha ha ha.- Tiếng cười của Mộ Dung Triệt có phần chua xót.- Buồn cười. Nó là đệ đệ ta. Cho dù ta chán ghét nó thế nào cũng không bao giờ làm ra cái chuyện táng tận lương tâm như thế.
Nói rồi, hắn hướng Huỳnh Hiểu, thấp giọng hỏi :
- Huỳnh Hiểu, ngươi có tin trẫm không?
Huỳnh Hiểu có chút mờ mịt nhưng nhìn biểu hiện của Mộ Dung Triệt nàng cho rằng hắn không nói dối. Huỳnh Hiểu có chút cảm thông nhìn hắn :
- Ta tin bệ hạ.
Mộ Dung Triệt như được an ủi vài phần nhưng nỗi đau trong lòng hắn không thể xóa nhòa hết được. Hắn đưa mắt nhìn Huỳnh Hiểu, giọng nói có phần cảm kích :
- Cảm ơn ngươi. Nhưng người khác không tin ta, ngay cả mẫu hậu đối với ta cũng có ba phần địch ý. Bà không nói chuyện với ta, thậm chí từ chối gặp mặt ta suốt một năm liền. Phụ hoàng không giống những người khác, người không hề trách móc ta nhưng ánh mắt người nhìn ta lại thể hiện rõ sự thất vọng. Người trong thiên hạ không tin ta, ta cũng mặc. Nhưng ngay cả họ cũng không tin ta…
Giọng nói của Mộ Dung Triệt đã lạc hẳn đi. Âm điệu khàn khàn thả ra như tiếng kêu đau xót trong trái tim hắn. Đế vương như hắn, đứng trên vạn người trong thiên hạ nhưng không hề sung sướng gì. Bị người đời oán hận là kẻ lòng dạ độc ác, bị phụ mẫu xa lánh, không tin tưởng. Huỳnh Hiểu có thể hiểu được tâm trạng của Mộ Dung Triệt lúc đó. Là thất vọng, là mất mát, là đau đớn..,
- Sau này, khi lên ngôi hoàng đế, ta tự hứa với bản thân sẽ chăm sóc, bảo hộ, đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu Phong. Ta phong cho tiểu Phong danh Tiêu Dao vương là mong nó có thể sống một đời tiêu dao, tự do tự tại.
Nói đến đây nét mặt Mộ Dung Triệt đã giãn ra mang theo nét dịu dàng. Huỳnh Hiểu nhớ trước hôm đi săn, Mộ Dung Triệt có chạy tới lều của nàng và Mộ Dung Phong cẩn thận dặn dò mọi thứ, không được cảm ơn thì thôi còn bị Mộ Dung Phong mắng là “ Đồ nhiều chuyện” rồi bị đệ đệ mình một cước đá ra khỏi lều. Mộ Dung Triệt không hề giận, còn cười hì hì đưa nước hoa chống muỗi cho tiểu ngốc kia rồi mới trở về. Huỳnh Hiểu không khỏi thở dài, dù có tự hứa nhưng yêu thương , chiều chuộng em mình đến vô pháp vô thiên thế này cũng chỉ có một mình hắn.
-Tuy tiểu Phong bị ngốc nhưng tài năng của nó thì không thể phủ nhận. Đặc biệt là kiếm pháp và võ công của nó. Chỉ là sau lần gặp nạn năm ấy, tiểu Phong cơ hồ có chút biến đổi. Bình thường nó sẽ như oa nhi lên năm nhưng hễ nhìn thấy kiếm hay bị ai đó uy hiếp tính mạng, nó sẽ phát điên mà giết người không ghê tay.
Huỳnh Hiểu thoáng giật mình. Đây chính là điều nàng muốn hỏi nhất.
- Tại sao? Còn nữa, lần đó, ta nhìn thấy mắt tiểu Phong chuyển thành màu xanh rất đáng sợ. Bệ hạ, người có thể giải thích cho ta không?
Mộ Dung Triệt có chút giật mình. Hắn đảo mắt rơi vào trầm tư nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn lắc đầu :
- Ta cũng không rõ chuyện này lắm. Chỉ cần ngươi không để tiểu Phong nhìn thấy kiếm thì sẽ không có việc gì.Còn về đôi mắt…có lẽ là ngươi trong lúc hoảng loạn nên nhìn lầm thôi. Mắt tiểu Phong vốn màu đen mà.
Huỳnh Hiểu định phản bác, nàng thật sự không có nhìn nhầm mà. Nhưng Mộ Dung Triệt cứ một mực cho rằng nàng sai nên Huỳnh Hiểu cũng không đôi co với hắn.
- Vậy thích khách kia từ đâu tới?
- Vân quốc. Họ muốn bắt cóc tiểu Phong để uy hiếp ta. -Ánh mắt Mộ Dung Triệt thoáng chốc lạnh đi như vực cốc không đáy làm người ta không khỏi rùng mình.
Qua một lúc, hàn ý trong mắt Mộ Dung Triệt đã biến mất, ánh mắt lại trở về tĩnh lặng như nước.
- Huỳnh Hiểu, ta hôm nay đem mọi chuyện nói với ngươi, tựa hồ đối với ngươi không coi là người ngoài. Ngươi thấy đấy, tiểu Phong rất đáng thương mà ta không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc nó được. Ta hi vọng ngươi có thể toàn tâm toàn ý ở bên nó, giúp ta yêu thương, chăm lo cho nó cả đời này. Ta thấy tiểu Phong rất yêu thích ngươi mà ngươi đối với nó cũng rất tốt. Tuy nó có hơi khác người một chút nhưng ta không muốn ngươi giống những người khác bài xích chán ghét nó. Huỳnh Hiểu ngươi hiểu ý ta không?
Huỳnh Hiểu trầm lặng không đáp, nàng khe khẽ gật đầu. Kì thực Huỳnh Hiểu không có ghét Mộ Dung Phong. Chỉ là qua sự việc vừa rồi nàng có hơi e ngại Mộ Dung Phong một chút thôi. Nàng tránh mặt hắn mấy ngày, trong lòng cũng có chút nhớ cái bản mặt đáng yêu đó. Nhớ đến những lời Mộ Dung Triệt vừa nói, Huỳnh Hiểu chợt nhảy dựng lên. Mộ Dung Triệt muốn nàng phải chăm sóc tiểu Phong cả đời á? Làm bảo mẫu cả đời ư? Cho nàng xin đi. Nàng không muốn phải chết già, chết ế trong vương phủ đâu. Huỳnh Hiểu trong lòng ai oán, mặt nhăn nhó như bánh đa nhúng nước.
- Huỳnh Hiểu, mùng bảy tháng sau là ngày đẹp ngươi thấy thế nào?
Mộ Dung Triệt lên tiếng. Huỳnh Hiểu thắc mắc nhìn bạn hoàng đế, ngày đẹp thì liên quan gì đến nàng chứ?
Mộ Dung Triệt qua biểu hiện của nàng cũng đoán được là Mộ Dung Phong chưa có nói chuyện đó với nàng. Hắn cũng đành thuận theo, để họ tự nói với nhau. Mộ Dung Triệt phất tay kêu Vệ Ảnh đưa nàng về vương phủ. Hắn trầm ngâm nhìn danh sách những thứ cần chuẩn bị cho ngày đó trên bàn không biết nên vui hay nên buồn.
/44
|