“Đại thúc. . . .ngươi cười rộ lên trông cực kỳ “Man” nha!” Hạ Thiên khen ngợi.
Còn nhớ trước đây, mỗi lần nói chuyện với Ngôn Hoan, các nàng hay thảo luận về vấn đề sau này lớn lên thì phải gả cho loại người như thế nào, khi ấy nàng một mực nói rằng, nàng nhất định phải gả cho một đại thúc hơn mình mười tám tuổi, như vậy người chồng mới có thể yêu thương vợ mình, lúc ấy Ngôn Hoan còn cười nàng ngây thơ nữa.
“Cười rộ lên cực kỳ cái gì? Cực kỳ mãn?”
“Phụt, ý ta là cực kỳ đẹp mắt a!” Hạ Thiên khoái chí cười hề hề nói.
Khóe miệng của Ân Tịch Ly co giật một phen, quyết định dứt khoát coi như là không có nàng.
Nhưng Hạ Thiên từ trước đến giờ vẫn luôn thuộc dạng tuổi trẻ cần cù siêng năng Ba tốt, rất kiên nhẫn mà hỏi lại: “Đại thúc, rốt cuộc thì ngươi tên gì?”
“. . . . . . .” Coi như không có nàng.
“A! Không đúng, nơi này là cổ đại, lẽ ra ta nên hỏi ngươi, đại thúc, tôn tính đại danh cùa ngài là gì nha?” Cổ nhân đều nói như vậy, chắc là không sai chứ.
“. . . . . . .” Mỗ đại thúc tiếp tục coi như không có nàng, mày kiếm xen lẫn tóc mai bay tứ tung, ẩn ẩn hiện hiện đôi phần không kiên nhẫn.
“Đại thúc, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết? Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho người khác khi dễ danh tính của ngươi, ta là một học sinh ba tốt ở trong trường học, nhưng rốt cuộc, tên của ngươi cuối cùng là có cái bí mật gì?”
“. . . . . .” Khóe miệng của hắn hơi hơi co rút, mơ hồ không thể nhìn thấy được.
“Được rồi, đại thúc, ngươi đã không muốn nói, ta sẽ tôn trọng ngươi, chỉ là, ngươi có thể cho ta biết ngươi bao nhiêu tuổi được không? Ách, ý ta là, đại thúc năm nay bao nhiêu kim niên quý canh?”
(cũng là một cách hỏi tuổi nhưng giống như đối với bề trên í ~~ )
“. . . . . .” Ân Tịch Ly híp mắt, xách nàng lên như xách gà con, hắn đưa mắt nhìn mái tóc đuôi ngựa xinh xắn của nàng nói: “Ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã một mực chen ngang: “Đại thúc không muốn khối ngọc bội này nữa sao?”
Hắn định làm gì? Định giết nàng sao? Hừ!
Nàng chớp mắt, đôi mắt đen to tròn linh động lóe lên tia sáng, giống như những ngôi sao, không hề sợ hãi, nhược điểm của hắn bây giờ đang nằm trong tay nàng, nàng mới không thèm sợ hắn đâu.
Ân Tịch Ly âm hiểm nhìn nàng: “Dám uy hiếp ta, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Giọng nói của hắn rất lạnh, giữa giá rét còn mang theo một chút âm u, ở trên bóng dáng vô cùng mềm mại lại hiện lên một cỗ tà khí kinh người.
Hạ Thiên cường ngạnh vỗ vỗ ngực: “Việc gì cũng đều có lần đầu tiên, đại thúc phải tập làm quen, tập làm quen là một việc tốt, không chừng sau này còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . .”
Ân Tịch Ly lặng lẽ đến gần nàng: “Người nào ở trước mặt ta nói như vậy thì đã bị tiễn xuống Âm tào địa phủ rồi, ngươi cũng muốn xuống đó ngồi thử một chút sao?”
“Khụ khụ.” Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, Hạ Thiên tự nhận mình là gái ngoan, sẽ không đối đầu với đại thúc, vì thế nàng lựa chọn ngoan ngoãn im lặng, “Được, không nói thì không nói, ghét người ta ầm ỹ như vậy thì để cho người ta đi đi, ta còn phải quay về khách điếm lấy đồ nữa. . . . .”
Bất mãn lầm bầm một câu, vừa dứt lời, đại thúc đang đứng bên cạnh đột nhiên sát ý tăng mạnh, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, bao phủ cả bầu trời, một đoản kiếm sắc lạnh nháy mắt nằm ở trong tay hắn, đằng đằng sát khí.
“Ách, ta…ta, đại thúc, đừng kích động, đừng kích động, cái gì ta cũng không nói, cái gì cũng không nói, đánh đánh giết giết, đừng tổn thương hòa khí nha, hơn nữa, ngọc bội của ngươi vẫn còn ở chỗ ta đấy.”
Trên đầu nàng nhỏ xuống hai giọt mồ hôi lạnh, mặc dù đang nắm giữ nhược điểm của hắn trong tay, nhưng nếu hắn giết người đoạt bảo thì làm sao bây giờ? Đại thúc này sao lại nhỏ mọn như vậy, người ta chỉ tùy tiện nói ra lời nói có chút không xuôi tai, mà hắn đã muốn giết người sao?
Ân Tịch Ly mím môi hồi lâu, bờ môi mỏng lạnh lẽo tựa như điêu khắc mang theo toan tính âm hiểm, sát khí không hề yếu đi, ngược lại càng tăng thêm, khiến cho toàn thân hắn vừa nhìn vào giống như Diêm vương mới đến từ địa ngục.
Hạ Thiên có chút sợ hãi, ngập ngừng sải bước lui về phía sau, lông mi run rẩy, sợ hãi trừng mắt nhìn đoản kiếm trong tay hắn: “Không phải chứ đại thúc, người ta mới chỉ nói mấy câu như vậy mà ngươi đã muốn giết ta, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ. . . . . . .”
“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, cánh tay thon dài vung lên, ánh sáng sắc lạnh từ trong đoản kiếm ánh lên.
Còn nhớ trước đây, mỗi lần nói chuyện với Ngôn Hoan, các nàng hay thảo luận về vấn đề sau này lớn lên thì phải gả cho loại người như thế nào, khi ấy nàng một mực nói rằng, nàng nhất định phải gả cho một đại thúc hơn mình mười tám tuổi, như vậy người chồng mới có thể yêu thương vợ mình, lúc ấy Ngôn Hoan còn cười nàng ngây thơ nữa.
“Cười rộ lên cực kỳ cái gì? Cực kỳ mãn?”
“Phụt, ý ta là cực kỳ đẹp mắt a!” Hạ Thiên khoái chí cười hề hề nói.
Khóe miệng của Ân Tịch Ly co giật một phen, quyết định dứt khoát coi như là không có nàng.
Nhưng Hạ Thiên từ trước đến giờ vẫn luôn thuộc dạng tuổi trẻ cần cù siêng năng Ba tốt, rất kiên nhẫn mà hỏi lại: “Đại thúc, rốt cuộc thì ngươi tên gì?”
“. . . . . . .” Coi như không có nàng.
“A! Không đúng, nơi này là cổ đại, lẽ ra ta nên hỏi ngươi, đại thúc, tôn tính đại danh cùa ngài là gì nha?” Cổ nhân đều nói như vậy, chắc là không sai chứ.
“. . . . . . .” Mỗ đại thúc tiếp tục coi như không có nàng, mày kiếm xen lẫn tóc mai bay tứ tung, ẩn ẩn hiện hiện đôi phần không kiên nhẫn.
“Đại thúc, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết? Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho người khác khi dễ danh tính của ngươi, ta là một học sinh ba tốt ở trong trường học, nhưng rốt cuộc, tên của ngươi cuối cùng là có cái bí mật gì?”
“. . . . . .” Khóe miệng của hắn hơi hơi co rút, mơ hồ không thể nhìn thấy được.
“Được rồi, đại thúc, ngươi đã không muốn nói, ta sẽ tôn trọng ngươi, chỉ là, ngươi có thể cho ta biết ngươi bao nhiêu tuổi được không? Ách, ý ta là, đại thúc năm nay bao nhiêu kim niên quý canh?”
(cũng là một cách hỏi tuổi nhưng giống như đối với bề trên í ~~ )
“. . . . . .” Ân Tịch Ly híp mắt, xách nàng lên như xách gà con, hắn đưa mắt nhìn mái tóc đuôi ngựa xinh xắn của nàng nói: “Ngươi còn lảm nhảm nữa, ta sẽ. . . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã một mực chen ngang: “Đại thúc không muốn khối ngọc bội này nữa sao?”
Hắn định làm gì? Định giết nàng sao? Hừ!
Nàng chớp mắt, đôi mắt đen to tròn linh động lóe lên tia sáng, giống như những ngôi sao, không hề sợ hãi, nhược điểm của hắn bây giờ đang nằm trong tay nàng, nàng mới không thèm sợ hắn đâu.
Ân Tịch Ly âm hiểm nhìn nàng: “Dám uy hiếp ta, ngươi là người đầu tiên đấy!”
Giọng nói của hắn rất lạnh, giữa giá rét còn mang theo một chút âm u, ở trên bóng dáng vô cùng mềm mại lại hiện lên một cỗ tà khí kinh người.
Hạ Thiên cường ngạnh vỗ vỗ ngực: “Việc gì cũng đều có lần đầu tiên, đại thúc phải tập làm quen, tập làm quen là một việc tốt, không chừng sau này còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . .”
Ân Tịch Ly lặng lẽ đến gần nàng: “Người nào ở trước mặt ta nói như vậy thì đã bị tiễn xuống Âm tào địa phủ rồi, ngươi cũng muốn xuống đó ngồi thử một chút sao?”
“Khụ khụ.” Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, Hạ Thiên tự nhận mình là gái ngoan, sẽ không đối đầu với đại thúc, vì thế nàng lựa chọn ngoan ngoãn im lặng, “Được, không nói thì không nói, ghét người ta ầm ỹ như vậy thì để cho người ta đi đi, ta còn phải quay về khách điếm lấy đồ nữa. . . . .”
Bất mãn lầm bầm một câu, vừa dứt lời, đại thúc đang đứng bên cạnh đột nhiên sát ý tăng mạnh, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, bao phủ cả bầu trời, một đoản kiếm sắc lạnh nháy mắt nằm ở trong tay hắn, đằng đằng sát khí.
“Ách, ta…ta, đại thúc, đừng kích động, đừng kích động, cái gì ta cũng không nói, cái gì cũng không nói, đánh đánh giết giết, đừng tổn thương hòa khí nha, hơn nữa, ngọc bội của ngươi vẫn còn ở chỗ ta đấy.”
Trên đầu nàng nhỏ xuống hai giọt mồ hôi lạnh, mặc dù đang nắm giữ nhược điểm của hắn trong tay, nhưng nếu hắn giết người đoạt bảo thì làm sao bây giờ? Đại thúc này sao lại nhỏ mọn như vậy, người ta chỉ tùy tiện nói ra lời nói có chút không xuôi tai, mà hắn đã muốn giết người sao?
Ân Tịch Ly mím môi hồi lâu, bờ môi mỏng lạnh lẽo tựa như điêu khắc mang theo toan tính âm hiểm, sát khí không hề yếu đi, ngược lại càng tăng thêm, khiến cho toàn thân hắn vừa nhìn vào giống như Diêm vương mới đến từ địa ngục.
Hạ Thiên có chút sợ hãi, ngập ngừng sải bước lui về phía sau, lông mi run rẩy, sợ hãi trừng mắt nhìn đoản kiếm trong tay hắn: “Không phải chứ đại thúc, người ta mới chỉ nói mấy câu như vậy mà ngươi đã muốn giết ta, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy chứ. . . . . . .”
“Hừ!” Ân Tịch Ly hừ lạnh một tiếng, cánh tay thon dài vung lên, ánh sáng sắc lạnh từ trong đoản kiếm ánh lên.
/180
|