Ân Tử Dương lo Nhàn phi sẽ thật sự đánh Tiểu Phàm, vội vàng lên tiếng cầu xin: “Mẫu phi, Tiểu Phàm còn nhỏ, không hiểu chuyện, mẫu phi đừng so đo với đệ ấy. . .”
“Thất ca, huynh không cần phải ăn nói khép nép với bà ta như vậy.” Tiểu Phàm rất đau lòng, không muốn Ân Tử Dương phải nói chuyện với cái nữ nhân đáng ghét này: “Bà ta muốn đệ hành lễ, đệ cứ không hành lễ đấy!”
Tiểu Phàm khinh thường nhìn Nhàn phi, ánh mắt chợt lóe lên ý xấu: “Cái bà già chết tiệt này, ta nói cho bà biết, lúc trước thúc thúc và bà nội của ta đã từng nói, chỉ cần ta không muốn thì không ai có thể bắt ta quỳ xuống hành lễ, nếu bà dám bắt ta, ta sẽ đi nói với thúc thúc và bà nội đấy!”
“Tiểu tiện nhân, thúc thúc và bà nội của ngươi là cái thá gì! Cho dù thúc thúc và bà nội của ngươi có đến đây thì bổn cung cũng sẽ bắt hết! Các ngươi còn sợ cái gì nữa! Coi lời nói của bổn cung là gió thổi qua tai sao? Còn không mau bắt hai tên này lại cho ta!”
Nhậm Diệc vừa nghe xong thì khóe môi không khỏi nở một nụ cười xấu xa, thằng nhóc Tiểu Phàm này cũng quá gian trá rồi, cố tình không nói thúc thúc và bà nội nó là ai, để cho Nhàn phi mở miệng nhục mạ, nếu không, cho dù là ngay từ đầu Nhàn phi có thật sự để ý thì chỉ sợ cũng không dám lỗ mãng rồi.
Thúc thúc của Tiểu Phàm là ai? Chính là đương kim hoàng thượng! Bà nội của Tiểu Phàm là ai? Là lão thái hậu đấy! Nhàn phi dám nói hoàng thượng và lão thái hậu không là cái thá gì! Nếu hoàng thượng có ở đây thì chỉ sợ nàng ta đã bị đày vào lãnh cung rồi.
“Mẫu phi . . .” Ân Tử Dương lau mồ hôi, bây giờ hắn không phải là lo lắng cho Tiểu Phàm nữa mà là lo lắng cho nàng ta, hắn hắn hắn . . . có nên nói cho mẫu phi biết, Tiểu Phàm là con cháu nhà ai hay không?
Đáng tiếc, Ân Tử Dương cố tình muốn giải thích, Nhàn phi lại không cho hắn cơ hội để giải thích, nàng ta hét nửa ngày cũng không thấy tên thị vệ nào trong phủ tiến lên bắt Tiểu Phàm và Nhậm Diệc, điều này khiến nàng ta không khỏi nổi trận lôi đình, hung hăng dữ tợn chỉ vào Ân Tử Dương: “Được! Tốt lắm! Uổng công bổn cung nuôi dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không những không biết cảm ơn mà còn dung túng cho hai tên điêu dân này vô lễ với bổn cung, bây giờ ngay cả đám nô tài hèn mọn cũng dám chống lại lời nói của bổn cung! Thật sự là rất tốt! Bổn cung thật hối hận vì đã nuôi một đứa nghịch tử như ngươi, chỉ sợ nuôi chó còn trung thành hơn so với ngươi!”
Thân thể của Ân Tử Dương khẽ cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch!
Thì ra mấy năm nay, trong lòng bà ấy, hắn chẳng là gì cả! Bà ấy . . . thật sự đã thành tâm dưỡng dục mình sao?
Ánh mắt Nhậm Diệc trầm xuống, đôi mắt khẽ híp lại, chợt vươn tay ra, dường như đang định ra tay dạy dỗ Nhàn phi.
Ân Tử Dương lại đột nhiên hét lên: “Nhậm đại ca!”
Nhậm Diệc quay đầu nhìn hắn, Ân Tử Dương cũng nhìn hắn cười cười, nụ cười này lại mang theo quá nhiều cay đắng, quá nhiều gượng gạo: “Hai người đi trước đi.”
Hắn không muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của mình.
“Tử Dương . . .” Nhậm Diệc đau lòng nhìn hắn, trong ngực lại cảm thấy nhói lên, đệ đệ của hắn, hắn chỉ có thể đứng nhìn đệ đệ của hắn tủi thân oan ức mà lại chẳng giúp được gì! Hắn thật sự con mẹ nó đáng chết!
Nhưng mà, Nhậm Diệc không ra tay thì không có nghĩa là người khác sẽ không ra tay, Tiểu Phàm cũng đã vô cùng tức giận, bé bổ nhào về phía Nhàn phi, động tác cứ như mãnh hổ đang vồ mồi.
Nhàn phi hoàn toàn không ngờ Tiểu Phàm sẽ đột nhiên nhào lên như vậy, nàng ta bị hù dọa đến mặt mũi tái mét, cả người ngã về phía sau, nặng nề té xuống đất, còn Tiểu Phàm thì cưỡi trên người nàng ta, nắm chặt tóc nàng ta, sau đó hung hăng đánh xuống.
“Bà dám mắng thất ca của ta à! Bà dám ức hiếp thất ca của ta à! Ta đánh chết bà, đánh chết bà! Cái bà lão này! Bà là đồ phù thủy! Đồ yêu quái! Ta đánh gãy răng cho bà khỏi ăn cơm! Ta đánh chết bà! Đánh! Đánh!”
“. . .” Ân Tử Dương kinh hãi.
“. . .” Nhậm Diệc cũng ngẩn ra.
Ngay cả cái đám người đi theo Nhàn phi cũng bị kinh sợ đến mức thẫn thờ, trong lúc nhất thời, chẳng ai có thể ngờ rằng Tiểu Phàm nói đánh là đánh! Hơn nữa còn xuống tay không hề nể nang, da thịt Nhàn phi mềm mại, không chịu nổi vài cú đấm của Tiểu Phàm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến thành đầu heo . . . .
Mà đám thị vệ trong vương phủ cũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, tất cả mọi người đều bị một màn diễn ra trước mắt dọa sợ thẫn thờ.
“A ————!” Nhàn phi hét lên một tiếng thảm thương!
Một tiếng hét này đã lay tỉnh tất cả đám người đang thất thần, ngay lập tức, một vài giọng nói cuống quýt vang lên, át cả tiếng thét.
“Người đâu! Mau cứu Nhàn phi nương nương! Nương nương! Nương nương ——”
“Nương nương bị đánh rồi ——”
Tiểu Phàm bị một người kéo ra, Nhàn phi được đám cung nữ ba chân bốn cẳng đỡ lên, dung nhan cao quý xinh đẹp đã hoàn toàn sưng thành đầu heo, nàng ta bị đánh đến choáng váng, đứng cũng không vững, chỉ có thể tức giận chỉ vào Tiểu Phàm: “Ngươi, ngươi, ngươi ————!” Ngay cả một câu đơn giản cũng không nói nên lời.
Tiểu Phàm rất hài lòng với kiệt tác đầu heo của mình, cảm thấy công lực của mình như vừa mới tăng thêm một tầng, bé đắc ý vỗ vỗ tay, còn cố tình quay về phía Nhàn phi làm mặt quỷ.
“Các ngươi còn không mau bắt hung thủ hành thích Nhàn phi nương nương lại!” Đám cung nữ đều bị dọa sợ phát khóc, cuối cùng, chỉ có tiểu Liên giữ được một chút tỉnh táo, quay sang ra lệnh cho đám thị vệ trong vương phủ.
Tiểu Phàm ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nói: “Ai dám bắt ta? Bà ta dám nói thúc thúc và bà nội của ta không là cái thá gì, ta thay hoàng thượng thúc thúc và bà nội thái hậu dạy dỗ bà ta thì có gì sai!”
“. . .!” Trong nháy mắt, tiểu Liên hóa đá, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phàm, không kịp định thần lại, nó vừa nói cái gì?
Hoàng, hoàng thượng . . . thúc thúc . . . Bà, bà nội thái hậu?
Vị thống lĩnh thị vệ tiến lên một bước, tốt bụng giải thích: “Nhàn phi nương nương, vị này, khụ, đứa bé này . . . À, chính là, tiểu thế tử của Ly vương phủ . . .”
Con trai của Ly vương điện hạ, cháu ruột của hoàng thượng, cháu nội ruột của thái hậu.
Nghe vậy, hai mắt Nhàn phi trợn to, sau đó cứ thế mà hôn mê bất tỉnh. Nửa vì tức giận, nửa vì đã bị dọa sợ.
***
Thời gian chưa tới một canh giờ, tin tức Nhàn phi, vị quý phi mà Thiên Thịnh Đế có chút sủng ái bị tiểu thế tử của Ly vương phủ đánh thành đầu heo đã lập tức lan tràn khắp cả kinh thành, giống như một cơn gió lốc, trong phút chốc, cả kinh thành bỗng trở nên xôn xao nhộn nhạo!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.
Chỉ có Hạ Thiên, sau khi biết rõ chuyện này, nàng chẳng những không hề tức giận mà còn vỗ tay, vô cùng cao hứng nói: “Đáng đánh!”
Như vậy cũng chưa là gì, nàng còn đặc biệt đi mua thật nhiều rượu và thức ăn ngon, thậm chí còn lấy vài vò rượu ngon đã cất kỹ nhiều năm trong Ly vương phủ để chúc mừng con trai mình.
Chúc mừng cái gì? Đương nhiên là chúc mừng con mình đánh người rồi!
Mà sau khi vị vương gia nào đó biết đứa con trai bưu hãn của mình làm ra những chuyện bưu hãn đó thì tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra máu.
Thử hỏi, Nhàn quý phi là ai? Chính là vợ của Thiên Thịnh Đế! Là quý phi trong hậu cung đấy! Vậy mà lại bị đánh thành đầu heo?
Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi phái một đội nhân mã ra ngoài, quyết định bắt cái tiểu tử thúi kia trở lại, phải đánh một trận rồi mới tính tiếp!
“Thất ca, huynh không cần phải ăn nói khép nép với bà ta như vậy.” Tiểu Phàm rất đau lòng, không muốn Ân Tử Dương phải nói chuyện với cái nữ nhân đáng ghét này: “Bà ta muốn đệ hành lễ, đệ cứ không hành lễ đấy!”
Tiểu Phàm khinh thường nhìn Nhàn phi, ánh mắt chợt lóe lên ý xấu: “Cái bà già chết tiệt này, ta nói cho bà biết, lúc trước thúc thúc và bà nội của ta đã từng nói, chỉ cần ta không muốn thì không ai có thể bắt ta quỳ xuống hành lễ, nếu bà dám bắt ta, ta sẽ đi nói với thúc thúc và bà nội đấy!”
“Tiểu tiện nhân, thúc thúc và bà nội của ngươi là cái thá gì! Cho dù thúc thúc và bà nội của ngươi có đến đây thì bổn cung cũng sẽ bắt hết! Các ngươi còn sợ cái gì nữa! Coi lời nói của bổn cung là gió thổi qua tai sao? Còn không mau bắt hai tên này lại cho ta!”
Nhậm Diệc vừa nghe xong thì khóe môi không khỏi nở một nụ cười xấu xa, thằng nhóc Tiểu Phàm này cũng quá gian trá rồi, cố tình không nói thúc thúc và bà nội nó là ai, để cho Nhàn phi mở miệng nhục mạ, nếu không, cho dù là ngay từ đầu Nhàn phi có thật sự để ý thì chỉ sợ cũng không dám lỗ mãng rồi.
Thúc thúc của Tiểu Phàm là ai? Chính là đương kim hoàng thượng! Bà nội của Tiểu Phàm là ai? Là lão thái hậu đấy! Nhàn phi dám nói hoàng thượng và lão thái hậu không là cái thá gì! Nếu hoàng thượng có ở đây thì chỉ sợ nàng ta đã bị đày vào lãnh cung rồi.
“Mẫu phi . . .” Ân Tử Dương lau mồ hôi, bây giờ hắn không phải là lo lắng cho Tiểu Phàm nữa mà là lo lắng cho nàng ta, hắn hắn hắn . . . có nên nói cho mẫu phi biết, Tiểu Phàm là con cháu nhà ai hay không?
Đáng tiếc, Ân Tử Dương cố tình muốn giải thích, Nhàn phi lại không cho hắn cơ hội để giải thích, nàng ta hét nửa ngày cũng không thấy tên thị vệ nào trong phủ tiến lên bắt Tiểu Phàm và Nhậm Diệc, điều này khiến nàng ta không khỏi nổi trận lôi đình, hung hăng dữ tợn chỉ vào Ân Tử Dương: “Được! Tốt lắm! Uổng công bổn cung nuôi dạy ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không những không biết cảm ơn mà còn dung túng cho hai tên điêu dân này vô lễ với bổn cung, bây giờ ngay cả đám nô tài hèn mọn cũng dám chống lại lời nói của bổn cung! Thật sự là rất tốt! Bổn cung thật hối hận vì đã nuôi một đứa nghịch tử như ngươi, chỉ sợ nuôi chó còn trung thành hơn so với ngươi!”
Thân thể của Ân Tử Dương khẽ cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch!
Thì ra mấy năm nay, trong lòng bà ấy, hắn chẳng là gì cả! Bà ấy . . . thật sự đã thành tâm dưỡng dục mình sao?
Ánh mắt Nhậm Diệc trầm xuống, đôi mắt khẽ híp lại, chợt vươn tay ra, dường như đang định ra tay dạy dỗ Nhàn phi.
Ân Tử Dương lại đột nhiên hét lên: “Nhậm đại ca!”
Nhậm Diệc quay đầu nhìn hắn, Ân Tử Dương cũng nhìn hắn cười cười, nụ cười này lại mang theo quá nhiều cay đắng, quá nhiều gượng gạo: “Hai người đi trước đi.”
Hắn không muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của mình.
“Tử Dương . . .” Nhậm Diệc đau lòng nhìn hắn, trong ngực lại cảm thấy nhói lên, đệ đệ của hắn, hắn chỉ có thể đứng nhìn đệ đệ của hắn tủi thân oan ức mà lại chẳng giúp được gì! Hắn thật sự con mẹ nó đáng chết!
Nhưng mà, Nhậm Diệc không ra tay thì không có nghĩa là người khác sẽ không ra tay, Tiểu Phàm cũng đã vô cùng tức giận, bé bổ nhào về phía Nhàn phi, động tác cứ như mãnh hổ đang vồ mồi.
Nhàn phi hoàn toàn không ngờ Tiểu Phàm sẽ đột nhiên nhào lên như vậy, nàng ta bị hù dọa đến mặt mũi tái mét, cả người ngã về phía sau, nặng nề té xuống đất, còn Tiểu Phàm thì cưỡi trên người nàng ta, nắm chặt tóc nàng ta, sau đó hung hăng đánh xuống.
“Bà dám mắng thất ca của ta à! Bà dám ức hiếp thất ca của ta à! Ta đánh chết bà, đánh chết bà! Cái bà lão này! Bà là đồ phù thủy! Đồ yêu quái! Ta đánh gãy răng cho bà khỏi ăn cơm! Ta đánh chết bà! Đánh! Đánh!”
“. . .” Ân Tử Dương kinh hãi.
“. . .” Nhậm Diệc cũng ngẩn ra.
Ngay cả cái đám người đi theo Nhàn phi cũng bị kinh sợ đến mức thẫn thờ, trong lúc nhất thời, chẳng ai có thể ngờ rằng Tiểu Phàm nói đánh là đánh! Hơn nữa còn xuống tay không hề nể nang, da thịt Nhàn phi mềm mại, không chịu nổi vài cú đấm của Tiểu Phàm, khuôn mặt xinh đẹp lập tức biến thành đầu heo . . . .
Mà đám thị vệ trong vương phủ cũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, tất cả mọi người đều bị một màn diễn ra trước mắt dọa sợ thẫn thờ.
“A ————!” Nhàn phi hét lên một tiếng thảm thương!
Một tiếng hét này đã lay tỉnh tất cả đám người đang thất thần, ngay lập tức, một vài giọng nói cuống quýt vang lên, át cả tiếng thét.
“Người đâu! Mau cứu Nhàn phi nương nương! Nương nương! Nương nương ——”
“Nương nương bị đánh rồi ——”
Tiểu Phàm bị một người kéo ra, Nhàn phi được đám cung nữ ba chân bốn cẳng đỡ lên, dung nhan cao quý xinh đẹp đã hoàn toàn sưng thành đầu heo, nàng ta bị đánh đến choáng váng, đứng cũng không vững, chỉ có thể tức giận chỉ vào Tiểu Phàm: “Ngươi, ngươi, ngươi ————!” Ngay cả một câu đơn giản cũng không nói nên lời.
Tiểu Phàm rất hài lòng với kiệt tác đầu heo của mình, cảm thấy công lực của mình như vừa mới tăng thêm một tầng, bé đắc ý vỗ vỗ tay, còn cố tình quay về phía Nhàn phi làm mặt quỷ.
“Các ngươi còn không mau bắt hung thủ hành thích Nhàn phi nương nương lại!” Đám cung nữ đều bị dọa sợ phát khóc, cuối cùng, chỉ có tiểu Liên giữ được một chút tỉnh táo, quay sang ra lệnh cho đám thị vệ trong vương phủ.
Tiểu Phàm ưỡn ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nói: “Ai dám bắt ta? Bà ta dám nói thúc thúc và bà nội của ta không là cái thá gì, ta thay hoàng thượng thúc thúc và bà nội thái hậu dạy dỗ bà ta thì có gì sai!”
“. . .!” Trong nháy mắt, tiểu Liên hóa đá, nhìn chằm chằm vào Tiểu Phàm, không kịp định thần lại, nó vừa nói cái gì?
Hoàng, hoàng thượng . . . thúc thúc . . . Bà, bà nội thái hậu?
Vị thống lĩnh thị vệ tiến lên một bước, tốt bụng giải thích: “Nhàn phi nương nương, vị này, khụ, đứa bé này . . . À, chính là, tiểu thế tử của Ly vương phủ . . .”
Con trai của Ly vương điện hạ, cháu ruột của hoàng thượng, cháu nội ruột của thái hậu.
Nghe vậy, hai mắt Nhàn phi trợn to, sau đó cứ thế mà hôn mê bất tỉnh. Nửa vì tức giận, nửa vì đã bị dọa sợ.
***
Thời gian chưa tới một canh giờ, tin tức Nhàn phi, vị quý phi mà Thiên Thịnh Đế có chút sủng ái bị tiểu thế tử của Ly vương phủ đánh thành đầu heo đã lập tức lan tràn khắp cả kinh thành, giống như một cơn gió lốc, trong phút chốc, cả kinh thành bỗng trở nên xôn xao nhộn nhạo!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều cảm thấy khó tin.
Chỉ có Hạ Thiên, sau khi biết rõ chuyện này, nàng chẳng những không hề tức giận mà còn vỗ tay, vô cùng cao hứng nói: “Đáng đánh!”
Như vậy cũng chưa là gì, nàng còn đặc biệt đi mua thật nhiều rượu và thức ăn ngon, thậm chí còn lấy vài vò rượu ngon đã cất kỹ nhiều năm trong Ly vương phủ để chúc mừng con trai mình.
Chúc mừng cái gì? Đương nhiên là chúc mừng con mình đánh người rồi!
Mà sau khi vị vương gia nào đó biết đứa con trai bưu hãn của mình làm ra những chuyện bưu hãn đó thì tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra máu.
Thử hỏi, Nhàn quý phi là ai? Chính là vợ của Thiên Thịnh Đế! Là quý phi trong hậu cung đấy! Vậy mà lại bị đánh thành đầu heo?
Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi phái một đội nhân mã ra ngoài, quyết định bắt cái tiểu tử thúi kia trở lại, phải đánh một trận rồi mới tính tiếp!
/180
|