“. . . . . .” Ân Tịch Ly bỗng nhiên đứng dậy, quyết định mặc kệ nàng, tránh cho bản thân của mình tức giận đến nội thương.
Nào ngờ, hắn vừa mới đứng lên, ma men Hạ Thiên lại từ trên giường lồm cồm bò dậy, cũng không nói câu nào, lại đem quần áo trên người cởi hết không còn một mảnh.
Ân Tịch Ly hóa đá, lúc nàng cởi ra lớp y phục thứ nhất, hắn cảm thấy choáng váng, đến khi kịp phục hồi lại tinh thần, thì toàn thân nàng từ trên xuống dưới đã không còn một mảnh.
“Ngươi định làm gì?” Hắn hoàn toàn bạo phát, đầu óc như muốn vỡ tung, hết bị chọc tức rồi lại bị chọc giận, nhiều lần như vậy khiến cho lý trí của hắn hoàn toàn biến mất.
Hạ Thân toàn thân trần như nhộng, lảo đảo chạy về phía Ân Tịch Ly, đem bả vai của mình đưa lên miệng hắn: “Ngươi cắn đi, cắn đi. . . . .Ta cho ngươi cắn lại đấy. . . . .Cắn lại rồi sẽ không đau nữa. . . . . .”
“. . . . . . .” Hắn chỉ biết im lặng hỏi trời xanh.
Giờ khắc này, Ân Tịch Ly đột nhiên rất hối hận, tại sao hắn lại mang nàng đi uống rượu cơ chứ?
Uống rượu thì thôi đi.
Tại sao còn để cho nàng uống say?
“Nha đầu. . . . . .” Thân thể mềm mại kề của nàng sát hắn, cách một lớp quần áo, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được từng chỗ lồi lõm ở trên người nàng.
Yết hầu đột nhiên dâng lên một trận lửa nóng, Ân Tịch Ly cảm thấy bụng dưới của mình trở nên căng thẳng, giống như có một luồng nhiệt trong cơ thể đang muốn thoát ra, thiêu đốt lý trí của hắn, đồng thời cũng đem nàng nhấn chìm vào bên trong.
Hạ Thiên hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang gặp nguy hiểm, còn cố tình đem bả vai mình dâng tới sát miệng của ai kia, nàng cảm thấy bản thân mình cắn người khác bị thương thì cũng phải để cho họ cắn lại, như vậy mới công bằng.
Ân Tịch Ly không phải là Liễu Hạ Huệ, nhìn nữ tử mình yêu thương nằm trong ngực mà lòng vẫn không hề rối loạn, bàn tay của hắn chậm rãi nâng lên, vuốt ve gương mặt nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, hơi thở nóng hừng hực, hô hấp càng lúc càng trở nên nóng rực, phả ra ở trên người nàng.
“Ngươi. . . thật sự muốn ta cắn sao?” Hắn hỏi, giọng nói khàn khàn, giống như đang cố kìm nén cảm xúc của mình.
“Phải. . . . .” Thanh âm trầm thấp của hắn vô cùng mê người, Hạ Thiên mơ mơ màng màng lên tiếng, còn chưa kịp nói xong thì đã bị hắn đột ngột hôn lên môi, nụ hôn mang theo hương thơm nhàn nhạt, mùi vị của rượu tràn ngập ở trong khoang miệng, chạy thẳng đến tận đáy lòng.
“Ưm. . . . .” Thanh âm của nàng, dưới sự cường ngạnh của hắn lại nói không thành câu, một luồng nhiệt nóng rực vô cùng mãnh liệt xộc thẳng vào mũi, khiến cho nàng có chút bất an giãy giụa, muốn đẩy cái người mang theo hơi thở áp bách này ra.
Nụ hôn của hắn mỗi lúc càng thêm bá đạo. Môi của hắn cọ sát ở trên môi nàng, quý trọng che chở, dịu dàng triền miên giống như nàng là một món bảo bối dễ vỡ, khiến cho hắn cứ muốn nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Tay phải của hắn giữ chặt ở phía sau đầu nàng, ngón tay xuyên qua từng lọn tóc, tay trái ôm trọn eo nàng, dịu dàng vuốt ve, khiến cho Hạ Thiên vốn đã mơ mơ màng màng lại càng thêm tan rã, trong lòng dâng lên một ngọn lửa nóng.
“Ưm. . . .mỹ, mỹ nhân. . . .Ta. . . .ta chết. . . . .” Hạ Thiên lẩm bẩm, hít thở một cách khó khăn, thừa dịp môi của hắn chừa ra một chút khe hở, nàng khẽ cằn nhằn giãy giụa.
Nghe vậy, hắn vô cùng hợp tác dời đôi môi đến trên cổ nàng, tham lam hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn.
Khuôn mặt của Hạ Thiên nóng bừng như lửa đốt, trong đầu nhất thời trống rỗng, cảm giác trên cổ mình tê tê ngứa ngứa, chọc cho nàng cười khanh khách không thôi, tiếng cười lánh lót văng vẳng trong không khí, cũng đồng thời chảy vào trong tim hắn.
Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Ân Tịch Ly cúi người, dùng thân thể tráng kiện ngăn không cho nàng động đậy, mỗi một tiếng cười của nàng, chỉ có một mình hắn mới có thể nghe, chỉ có một mình hắn mới được nhìn thấy.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt tựa như một loại cảnh đẹp, cũng chỉ có mình hắn mới có thể thưởng thức.
Hạ Thiên bị ép tới không thể nào thở nổi, chỉ có thể ngưng cười, nâng hai tay chống lên người hắn, ngước đầu nói: “Nặng quá. . . . .”
Dung nhan tuấn mỹ của Ân Tịch Ly tràn ngập sự động tình, nóng rực, vài giọt mồ hôi mỏng manh ở phía sau mang tai, theo đường cong hoàn mỹ mà chảy xuống.
“Nha đầu, biết ta là ai không?” Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng mị hoặc, con ngươi xinh đẹp chăm chú khóa chặt cô gái nhỏ ở dưới thân.
“Ngươi là. . . .mỹ nhân. . . .”
“Không đúng!” Hắn áp chế bản thân, cúi đầu ngậm chặt môi nàng, cắn nhẹ như muốn trừng phạt: “Nói lại!”
“Ưm. . . .là mỹ nhân. . . .mỹ nhân đại thúc. . . .đại thúc. . . . . .”
Nào ngờ, hắn vừa mới đứng lên, ma men Hạ Thiên lại từ trên giường lồm cồm bò dậy, cũng không nói câu nào, lại đem quần áo trên người cởi hết không còn một mảnh.
Ân Tịch Ly hóa đá, lúc nàng cởi ra lớp y phục thứ nhất, hắn cảm thấy choáng váng, đến khi kịp phục hồi lại tinh thần, thì toàn thân nàng từ trên xuống dưới đã không còn một mảnh.
“Ngươi định làm gì?” Hắn hoàn toàn bạo phát, đầu óc như muốn vỡ tung, hết bị chọc tức rồi lại bị chọc giận, nhiều lần như vậy khiến cho lý trí của hắn hoàn toàn biến mất.
Hạ Thân toàn thân trần như nhộng, lảo đảo chạy về phía Ân Tịch Ly, đem bả vai của mình đưa lên miệng hắn: “Ngươi cắn đi, cắn đi. . . . .Ta cho ngươi cắn lại đấy. . . . .Cắn lại rồi sẽ không đau nữa. . . . . .”
“. . . . . . .” Hắn chỉ biết im lặng hỏi trời xanh.
Giờ khắc này, Ân Tịch Ly đột nhiên rất hối hận, tại sao hắn lại mang nàng đi uống rượu cơ chứ?
Uống rượu thì thôi đi.
Tại sao còn để cho nàng uống say?
“Nha đầu. . . . . .” Thân thể mềm mại kề của nàng sát hắn, cách một lớp quần áo, hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được từng chỗ lồi lõm ở trên người nàng.
Yết hầu đột nhiên dâng lên một trận lửa nóng, Ân Tịch Ly cảm thấy bụng dưới của mình trở nên căng thẳng, giống như có một luồng nhiệt trong cơ thể đang muốn thoát ra, thiêu đốt lý trí của hắn, đồng thời cũng đem nàng nhấn chìm vào bên trong.
Hạ Thiên hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang gặp nguy hiểm, còn cố tình đem bả vai mình dâng tới sát miệng của ai kia, nàng cảm thấy bản thân mình cắn người khác bị thương thì cũng phải để cho họ cắn lại, như vậy mới công bằng.
Ân Tịch Ly không phải là Liễu Hạ Huệ, nhìn nữ tử mình yêu thương nằm trong ngực mà lòng vẫn không hề rối loạn, bàn tay của hắn chậm rãi nâng lên, vuốt ve gương mặt nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, hơi thở nóng hừng hực, hô hấp càng lúc càng trở nên nóng rực, phả ra ở trên người nàng.
“Ngươi. . . thật sự muốn ta cắn sao?” Hắn hỏi, giọng nói khàn khàn, giống như đang cố kìm nén cảm xúc của mình.
“Phải. . . . .” Thanh âm trầm thấp của hắn vô cùng mê người, Hạ Thiên mơ mơ màng màng lên tiếng, còn chưa kịp nói xong thì đã bị hắn đột ngột hôn lên môi, nụ hôn mang theo hương thơm nhàn nhạt, mùi vị của rượu tràn ngập ở trong khoang miệng, chạy thẳng đến tận đáy lòng.
“Ưm. . . . .” Thanh âm của nàng, dưới sự cường ngạnh của hắn lại nói không thành câu, một luồng nhiệt nóng rực vô cùng mãnh liệt xộc thẳng vào mũi, khiến cho nàng có chút bất an giãy giụa, muốn đẩy cái người mang theo hơi thở áp bách này ra.
Nụ hôn của hắn mỗi lúc càng thêm bá đạo. Môi của hắn cọ sát ở trên môi nàng, quý trọng che chở, dịu dàng triền miên giống như nàng là một món bảo bối dễ vỡ, khiến cho hắn cứ muốn nhẹ nhàng mà thưởng thức.
Tay phải của hắn giữ chặt ở phía sau đầu nàng, ngón tay xuyên qua từng lọn tóc, tay trái ôm trọn eo nàng, dịu dàng vuốt ve, khiến cho Hạ Thiên vốn đã mơ mơ màng màng lại càng thêm tan rã, trong lòng dâng lên một ngọn lửa nóng.
“Ưm. . . .mỹ, mỹ nhân. . . .Ta. . . .ta chết. . . . .” Hạ Thiên lẩm bẩm, hít thở một cách khó khăn, thừa dịp môi của hắn chừa ra một chút khe hở, nàng khẽ cằn nhằn giãy giụa.
Nghe vậy, hắn vô cùng hợp tác dời đôi môi đến trên cổ nàng, tham lam hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn.
Khuôn mặt của Hạ Thiên nóng bừng như lửa đốt, trong đầu nhất thời trống rỗng, cảm giác trên cổ mình tê tê ngứa ngứa, chọc cho nàng cười khanh khách không thôi, tiếng cười lánh lót văng vẳng trong không khí, cũng đồng thời chảy vào trong tim hắn.
Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Ân Tịch Ly cúi người, dùng thân thể tráng kiện ngăn không cho nàng động đậy, mỗi một tiếng cười của nàng, chỉ có một mình hắn mới có thể nghe, chỉ có một mình hắn mới được nhìn thấy.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt tựa như một loại cảnh đẹp, cũng chỉ có mình hắn mới có thể thưởng thức.
Hạ Thiên bị ép tới không thể nào thở nổi, chỉ có thể ngưng cười, nâng hai tay chống lên người hắn, ngước đầu nói: “Nặng quá. . . . .”
Dung nhan tuấn mỹ của Ân Tịch Ly tràn ngập sự động tình, nóng rực, vài giọt mồ hôi mỏng manh ở phía sau mang tai, theo đường cong hoàn mỹ mà chảy xuống.
“Nha đầu, biết ta là ai không?” Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng mị hoặc, con ngươi xinh đẹp chăm chú khóa chặt cô gái nhỏ ở dưới thân.
“Ngươi là. . . .mỹ nhân. . . .”
“Không đúng!” Hắn áp chế bản thân, cúi đầu ngậm chặt môi nàng, cắn nhẹ như muốn trừng phạt: “Nói lại!”
“Ưm. . . .là mỹ nhân. . . .mỹ nhân đại thúc. . . .đại thúc. . . . . .”
/180
|