Tiếng thét khủng khiếp của Nguyễn Tiến làm Phùng Huy Hoàng giật mình. Gã dừng lạinấp vào một bụi cây. Lúc này đến tính mạng của gã còn khóbảo toàn, nói gì đến cứu người. Mãi một lúc sau, gã mới lồm cồm bò ra. Cái hố vẫn còn nguyên. Lá mục và đất bụi cònvung vãi xung quanh chứng tỏ có người mới ở đây. Phùng HuyHoàng nhìn quanh, xác nhận không có ai rồi mới chui xuống hố.Gã cầm lá mục và đất từng tảng phủ lên trên đầu. Lá mục bịgạt đi để lộ ra thân thể của Nguyễn Tiến đang nằm phía dưới.Phùng Huy Hoàng sờ vào mũi sư đệ. Y đã không còn thở nữa. Gãđau lòng để sư đệ sang một bên. Đột nhiên sư đệ bỗng mở mắt.Đó là một đôi mắt đỏ quạch trông rất kỳ quái và đáng sợ. Hai bàn tay Nguyễn Tiến bỗng vươn ra chụp vào cổ Phùng Huy Hoàng.
Trong lúc nguy cấp, Phùng Huy Hoàng vung chân lên đạp vào ngựcNguyễn Tiến. Sau đó gã tung mình bò khỏi hố. Nhưng gã chưa kịp đứng dậy thì Nguyễn Tiến đã tóm được chân gã, kéo gã ngãxuống. Phùng Huy Hoàng cố đạp lên sư đệ để chạy trốn chỉ cóđiều bàn tay của Nguyễn Tiến như cái kìm thép, kẹp chặt lấycổ chân gã. Hai người giằng co một lúc lâu cho đến khi con ma áo đỏ xuất hiện. Nó lại rút bông hoa màu tím ra. Phùng Huy Hoàng ở gần mới thấy đó là một bông hoa đẹp mê hồn.
Con ma áo đỏ lại rứt từng cánh hoa, lại đọc: “Chết, khôngchết, chết , không chết….” Đến cánh cuối cùng thì Phùng HuyHoàng đã không phản kháng nữa. Gã chờ đợi giây phút phán xét.
Đột nhiên một thanh kiếm bay qua, chém đứt bông hoa màu tím. Con ma áo đỏ gầm lên giận dữ. Nó phùng mang trợn mắt, thổi mộthơi vào cành hoa. Một bông hoa màu tím khác lại mọc ra, trôngcó vẻ kém lộng lẫy hơn bông hoa trước. Con ma áo đỏ vung cànhhoa lên. Bông hoa màu tím bay thẳng về phía Phùng Huy Hoàng.Nhưng đột nhiên từ phía trước gã , mọc ra một bụi hoa màutrắng. Đó là hoa Ngọc Yến, một loài hoa dùng để xua đuổi tàma hay được trồng ở sân các môn phái người tu đạo.
Tương truyền rằng khi trời đất còn sơ khai, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, tà ma chướng khí mịt mù. Loài người khi đó cònnhỏ yếu và sinh sống một cách khó khăn. Lúc đó có một ngườiphụ nữ tên là Ngọc Yến. Bà tu luyện cả trăm năm sắp thànhtiên. Nhưng do thương cảm giống nòi bị ma quỷ yêu quái đe dọa,bà đã lên núi Tản cầu Sơn thần ban cho bà một thứ vũ khí cóthể giúp đỡ loài người, đổi lại bà sẵn sàng hiến dâng tínhmạng.
Cảm động trước tấm lòng chân thành của bà, sơn thần ban chobà một viên thuốc, bảo bà uống vào, dặn sau năm ngày bà sẽđươc toại nguyện. Đến ngày thứ năm, bà Ngọc Yến tự nhiên quađời. Dân làng vô cùng thương xót, nhớ lời bà dặn, không bỏ bàvào quan tài mà đem chôn ở đầu làng. Mấy ngày sau, chỗ bà nằm mọc lên một loài hoa kỳ lạ, trắng muốt và xinh đẹp. Loài hoađó thơm một cách lạ lùng, khiến các loại côn trùng, các loạichướng khí không dám lại gần.
Từ đó làng của bà cũng vắng bóng dần các loại ma quỷ.Người dân các nơi cũng đến xin hạt của hoa về trồng. Từ đó con người xua dần yêu ma quỷ quái về các vùng rừng núi xa xôi.Cảm phục tấm lòng của bà, dân làng lập đền thờ, rồi xin bàđổi tên loài hoa lạ thành Ngọc Yến, để kỷ niệm một người phụ nữ vĩ đại.
Sau này, loài hoa Ngọc Yến tuyệt tích dần, chỉ còn đượctrồng ở những vùng núi cao, không khí trong lành. Nó cũng được các môn phái tu đạo yêu thích vì có thể xua đuổi tà ma. Hômnay Phùng Huy Hoàng lại được chứng kiến nó mọc lên ngay trướcmặt gã như một kỳ tích. Bông hoa tím gặp phải bụi hoa NgọcYến thì tan rã như băng tuyết gặp ánh mặt trời. Con ma áo đỏgào lên tức giận. Bốn phía dưới chân nó đều mọc lên một bụihoa Ngọc Yến từ bao giờ.
Rồi có một ông lão râu tóc bạc phơ tiến đến, cầm kiếm bắtđầu đâm chém nó, cho đến khi con ma áo đỏ mờ dần rồi biếnmất. Phùng Huy Hoàng nhận ra đó là Bá Tường đạo trưởng củaphái Mộc Quyết, liền tạ ơn cứu mạng.
Bá Tường đạo trưởng xua tay, bảo gã trị thương đi rồi bướctới xem Nguyễn Tiến. Con ma trong thân thể gã đã chạy trốn từlúc bụi hoa Ngọc yến đầu tiên mọc lên, bỏ lại cái xác củachàng trai trẻ xấu số.
*****************
Trong lúc này, Minh Dũng, Minh Long Minh Khánh cũng đã tiến vào trong rừng. Bọn họ là những người trừ tà chính thống, cóthể nào gặp ma quỷ lại bỏ chạy được. Bóng đêm quỷ mỵ trongkhu rừng không thể ngăn bước chân họ tiến về phía trung tâm. Đến một dòng suối, Minh Khánh dừng lại. Bà Mun – con mèo bắt MinhKhánh gọi nó như thế, cũng nhảy khỏi cái gùi sau lưng hắn. Đôi mắt nó sáng lập lòe. Minh Khánh nói với hai vị sư huynh:“Phía trước có hai con, phía sau có ba con, bên trái có một con, bên phải có một con.” Nghe vậy Minh Dũng phân phối : “Khánh lophía trước, Long giải quyết đằng sau, hai bên để tôi.”
Thế rồi ba huynh đệ bắt đầu hành động. Chờ đến khi bảy con ma lại gần, Minh Dũng vung kiếm lên chém con ma bên phải. Con mavừa hiện hình thì bị một kiếm chém làm đôi. Nó rú lên thảmthiết rồi biến mất. Minh Long lúc này cũng lẩm nhẩm đọc đạochú. Ba lá bùa Trấn hồn tự động bay ra, dính vào ba con maphía sau. Rồi Minh Long bắt đầu ngồi xuống đọc kinh siêu độ.Chỉ trong chốc lát ba con ma đã bị tiễn xuống âm ty.
Trong khi Minh Dũng chém nốt con ma bên trái thì Minh Khánh cũng giải quyết xong một con. Con cuối cùng bị ‘bà Mun’ vồ mất. Ănxong nó còn liếm mép nói: “Thứ này nhạt phèo, chả ngon gì.”
Minh Khánh bèn hỏi nó: “Sao bà vẫn ăn?”
Con mèo vểnh râu lên: “Ăn nó được thêm công đức, tội gì khôngxơi.” Cứ thế ba người tiến dần đến trung tâm khu rừng. Nơi đâymùi máu dày đặc. Ba người đều rất khó chịu. Cảm giác như đang đứng trong một ao máu khiến tất cả buồn nôn.
Từ trong bóng tối, một ngọn đèn lấp lóe bay ra. Nó cứ lơlửng trên mặt đất. Mãi cho đến khi ngọn đèn tới trước mặt baanh em, Minh Dũng Minh Long mới nhận ra nó nằm trên tay một đứabé. Đứa bé mặc một bộ đồ cũ mèm, tóc để dài ngang vai. Nócười lên khằng khặc rồi nói: “Tưởng ai, hóa ra là mấy tên thầy trừ tà nhãi con.” Minh Dũng chưa kịp nói gì thì đứa bé đãtự giới thiệu; “Xin tự giới thiệu ta là Ngưu Khanh Đại Vương,đứng đầu đội quân số mười một của đoàn Ám Dạ.” Rồi gã chĩangón tay về phía sau lưng nói: “Đây là thủ hạ thiện chiến nhất của ta.”
Từ phía sau của gã, một con cáo khổng lồ hiện ra. Đằng saunó mấy cái đuôi ve vẩy trong bóng tối. Minh Khánh thò tay vàotrong gùi, bóc mở chiếc hộp gỗ sơn đỏ có chứa Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm của con yêu quái cùng với sức mạnh kinh hồn ẩn bên trong cái hìnhhài nhỏ bé của Ngưu Khanh đại vương. Hơn nữa, hắn và hai vị sưhuynh phải giải quyết được đối thủ trước khi đồng bọn của yđến.
Trong lúc nguy cấp, Phùng Huy Hoàng vung chân lên đạp vào ngựcNguyễn Tiến. Sau đó gã tung mình bò khỏi hố. Nhưng gã chưa kịp đứng dậy thì Nguyễn Tiến đã tóm được chân gã, kéo gã ngãxuống. Phùng Huy Hoàng cố đạp lên sư đệ để chạy trốn chỉ cóđiều bàn tay của Nguyễn Tiến như cái kìm thép, kẹp chặt lấycổ chân gã. Hai người giằng co một lúc lâu cho đến khi con ma áo đỏ xuất hiện. Nó lại rút bông hoa màu tím ra. Phùng Huy Hoàng ở gần mới thấy đó là một bông hoa đẹp mê hồn.
Con ma áo đỏ lại rứt từng cánh hoa, lại đọc: “Chết, khôngchết, chết , không chết….” Đến cánh cuối cùng thì Phùng HuyHoàng đã không phản kháng nữa. Gã chờ đợi giây phút phán xét.
Đột nhiên một thanh kiếm bay qua, chém đứt bông hoa màu tím. Con ma áo đỏ gầm lên giận dữ. Nó phùng mang trợn mắt, thổi mộthơi vào cành hoa. Một bông hoa màu tím khác lại mọc ra, trôngcó vẻ kém lộng lẫy hơn bông hoa trước. Con ma áo đỏ vung cànhhoa lên. Bông hoa màu tím bay thẳng về phía Phùng Huy Hoàng.Nhưng đột nhiên từ phía trước gã , mọc ra một bụi hoa màutrắng. Đó là hoa Ngọc Yến, một loài hoa dùng để xua đuổi tàma hay được trồng ở sân các môn phái người tu đạo.
Tương truyền rằng khi trời đất còn sơ khai, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, tà ma chướng khí mịt mù. Loài người khi đó cònnhỏ yếu và sinh sống một cách khó khăn. Lúc đó có một ngườiphụ nữ tên là Ngọc Yến. Bà tu luyện cả trăm năm sắp thànhtiên. Nhưng do thương cảm giống nòi bị ma quỷ yêu quái đe dọa,bà đã lên núi Tản cầu Sơn thần ban cho bà một thứ vũ khí cóthể giúp đỡ loài người, đổi lại bà sẵn sàng hiến dâng tínhmạng.
Cảm động trước tấm lòng chân thành của bà, sơn thần ban chobà một viên thuốc, bảo bà uống vào, dặn sau năm ngày bà sẽđươc toại nguyện. Đến ngày thứ năm, bà Ngọc Yến tự nhiên quađời. Dân làng vô cùng thương xót, nhớ lời bà dặn, không bỏ bàvào quan tài mà đem chôn ở đầu làng. Mấy ngày sau, chỗ bà nằm mọc lên một loài hoa kỳ lạ, trắng muốt và xinh đẹp. Loài hoađó thơm một cách lạ lùng, khiến các loại côn trùng, các loạichướng khí không dám lại gần.
Từ đó làng của bà cũng vắng bóng dần các loại ma quỷ.Người dân các nơi cũng đến xin hạt của hoa về trồng. Từ đó con người xua dần yêu ma quỷ quái về các vùng rừng núi xa xôi.Cảm phục tấm lòng của bà, dân làng lập đền thờ, rồi xin bàđổi tên loài hoa lạ thành Ngọc Yến, để kỷ niệm một người phụ nữ vĩ đại.
Sau này, loài hoa Ngọc Yến tuyệt tích dần, chỉ còn đượctrồng ở những vùng núi cao, không khí trong lành. Nó cũng được các môn phái tu đạo yêu thích vì có thể xua đuổi tà ma. Hômnay Phùng Huy Hoàng lại được chứng kiến nó mọc lên ngay trướcmặt gã như một kỳ tích. Bông hoa tím gặp phải bụi hoa NgọcYến thì tan rã như băng tuyết gặp ánh mặt trời. Con ma áo đỏgào lên tức giận. Bốn phía dưới chân nó đều mọc lên một bụihoa Ngọc Yến từ bao giờ.
Rồi có một ông lão râu tóc bạc phơ tiến đến, cầm kiếm bắtđầu đâm chém nó, cho đến khi con ma áo đỏ mờ dần rồi biếnmất. Phùng Huy Hoàng nhận ra đó là Bá Tường đạo trưởng củaphái Mộc Quyết, liền tạ ơn cứu mạng.
Bá Tường đạo trưởng xua tay, bảo gã trị thương đi rồi bướctới xem Nguyễn Tiến. Con ma trong thân thể gã đã chạy trốn từlúc bụi hoa Ngọc yến đầu tiên mọc lên, bỏ lại cái xác củachàng trai trẻ xấu số.
*****************
Trong lúc này, Minh Dũng, Minh Long Minh Khánh cũng đã tiến vào trong rừng. Bọn họ là những người trừ tà chính thống, cóthể nào gặp ma quỷ lại bỏ chạy được. Bóng đêm quỷ mỵ trongkhu rừng không thể ngăn bước chân họ tiến về phía trung tâm. Đến một dòng suối, Minh Khánh dừng lại. Bà Mun – con mèo bắt MinhKhánh gọi nó như thế, cũng nhảy khỏi cái gùi sau lưng hắn. Đôi mắt nó sáng lập lòe. Minh Khánh nói với hai vị sư huynh:“Phía trước có hai con, phía sau có ba con, bên trái có một con, bên phải có một con.” Nghe vậy Minh Dũng phân phối : “Khánh lophía trước, Long giải quyết đằng sau, hai bên để tôi.”
Thế rồi ba huynh đệ bắt đầu hành động. Chờ đến khi bảy con ma lại gần, Minh Dũng vung kiếm lên chém con ma bên phải. Con mavừa hiện hình thì bị một kiếm chém làm đôi. Nó rú lên thảmthiết rồi biến mất. Minh Long lúc này cũng lẩm nhẩm đọc đạochú. Ba lá bùa Trấn hồn tự động bay ra, dính vào ba con maphía sau. Rồi Minh Long bắt đầu ngồi xuống đọc kinh siêu độ.Chỉ trong chốc lát ba con ma đã bị tiễn xuống âm ty.
Trong khi Minh Dũng chém nốt con ma bên trái thì Minh Khánh cũng giải quyết xong một con. Con cuối cùng bị ‘bà Mun’ vồ mất. Ănxong nó còn liếm mép nói: “Thứ này nhạt phèo, chả ngon gì.”
Minh Khánh bèn hỏi nó: “Sao bà vẫn ăn?”
Con mèo vểnh râu lên: “Ăn nó được thêm công đức, tội gì khôngxơi.” Cứ thế ba người tiến dần đến trung tâm khu rừng. Nơi đâymùi máu dày đặc. Ba người đều rất khó chịu. Cảm giác như đang đứng trong một ao máu khiến tất cả buồn nôn.
Từ trong bóng tối, một ngọn đèn lấp lóe bay ra. Nó cứ lơlửng trên mặt đất. Mãi cho đến khi ngọn đèn tới trước mặt baanh em, Minh Dũng Minh Long mới nhận ra nó nằm trên tay một đứabé. Đứa bé mặc một bộ đồ cũ mèm, tóc để dài ngang vai. Nócười lên khằng khặc rồi nói: “Tưởng ai, hóa ra là mấy tên thầy trừ tà nhãi con.” Minh Dũng chưa kịp nói gì thì đứa bé đãtự giới thiệu; “Xin tự giới thiệu ta là Ngưu Khanh Đại Vương,đứng đầu đội quân số mười một của đoàn Ám Dạ.” Rồi gã chĩangón tay về phía sau lưng nói: “Đây là thủ hạ thiện chiến nhất của ta.”
Từ phía sau của gã, một con cáo khổng lồ hiện ra. Đằng saunó mấy cái đuôi ve vẩy trong bóng tối. Minh Khánh thò tay vàotrong gùi, bóc mở chiếc hộp gỗ sơn đỏ có chứa Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Hắn đã cảm nhận được sự nguy hiểm của con yêu quái cùng với sức mạnh kinh hồn ẩn bên trong cái hìnhhài nhỏ bé của Ngưu Khanh đại vương. Hơn nữa, hắn và hai vị sưhuynh phải giải quyết được đối thủ trước khi đồng bọn của yđến.
/146
|