Từ Nguyệt Hi kiểm tra phòng học hiện tại của mình một chút, cô bé cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện đây không phải phòng học có chứa bộ phận cơ thể của nữ quỷ.
Cô bé sẽ an toàn trong 30 phút!!! Một lát nữa cô bé nhất định phải hội họp với anh Tạ của mình.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như hai người họ.
Thời Phong và hai người đồng đội phải bỏ ra rất nhiều đạo cụ để nữ quỷ không bắt được mình. Nguyễn Điềm Điềm và Hứa Mộng Điệp cũng vì thời khóa biểu khác nhau mà tách nhau ra.
Cô gái nhỏ không bị nữ quỷ truy đuổi ở lúc bắt đầu vòng rượt đuổi này nhưng lại vì sợ hãi, hoảng loạn mà vào nhằm phòng học nơi có giấu xác của nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc.
Nguyễn Điềm Điềm ngồi sâu trong góc phòng cạnh tủ đựng đồ. Cả người cô ấy run lên vì sợ hãi.
Hình ảnh nữ quỷ thoáng qua khi nảy vẫn khắc sâu vào tâm trí của cô khiến cô không cách nào quên được nỗi sợ đó. Cái nhìn của nữ quỷ đầy sự chết chóc, Nguyễn Điềm Điềm thật sự thấy may mắn, cô không nghĩ bản thân có thể may mắn được nữ quỷ bỏ qua như vậy.
Cô ấy thầm thở phào một hơi.
"Bịch...bịch...bịch." Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần cửa phòng học khiến trái tim vừa hạ xuống của Nguyễn Điềm Điềm lại treo lên.
"Thằng chó nào... giấu xác của tao... Tao có làm gì sai chứ?... Bọn mày là súc sinh... Tao muốn phanh thây tụi mày... Làm trăm mảnh... Hahaha... Đừng trốn mà, ra chơi rượt đuổi với tao nào... Bọn chuột nhắt."
Nguyễn Điềm Điềm sợ tới bịt chặt mũi miệng của mình. Cô nín thở nhìn nữ quỷ từng bước, từng bước giẫm nát trái tim mình.
Nữ quỷ vừa tiến vào phòng tìm kiếm người chơi, vừa thốt ra những câu nói làm người ta lạnh cả người.
Giọng nói của cô ta vang vọng cả căn phòng thôi thúc nổi sợ hãi ẩn sâu trong linh hồn của mỗi người.
Nguyễn Điềm Điềm nhịn thở đến mặt mũi tái mét nhưng nữ quỷ vẫn lanh quanh căn phòng học tăm tối này tìm kiếm con mồi của cô ta.
"Ha" Nguyễn Điềm Điềm nhịn không được bật ra một hơi vội nín thở im lặng trở lại nhưng đã muộn.
Nữ quỷ đã bay đến chỗ cô rồi!!!
Nguyễn Điềm Điềm nuốt hết nước mắt và nỗi sợ hãi vào trong cố giữ cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể.
Cô ấy không thể chết được.
Cha mẹ còn đợi cô ấy ở nhà, cô ấy nhất định phải sống rời khỏi đây.
Cô ấy suy nghĩ rất nhiều nhưng thời gian thực tế chỉ qua khoảng 2 giây.
Nguyễn Điềm Điềm không chút do dự mở balo hệ thống sử dụng viên thuốc vị đại lão kia tặng.
Nữ quỷ đưa gương mặt dữ tợn sát cạnh mặt cô, Nguyễn Điềm Điềm nhắm chặt mắt theo bản năng nhưng mãi một lúc lâu sau nghe được tiếng gào lên đầy căm tức của nữ quỷ Nguyễn Điềm Điềm mới mở bừng mắt thở dốc liên tục.
Vị đại lão đó thật sự cho cô ấy vật phẩm thần kì như vậy.
Cô ấy còn sống. Nữ quỷ vẫn còn đang ở rất gần cô ấy nhưng cô ta lại như không thấy gì mà tức giận kêu gào.
"Mày đâu rồi?... Tao mới nghe được tiếng thở của mày mà... Ra đây mau nào lũ khốn kiếp."
Cô ta đợi mãi nhưng lại chẳng cảm nhận được sự tồn tại của con mồi nào nữa nên chỉ có thể tiếp tục cuộc đi săn của mình ở những khu vực khác.
[Thời gian sử dụng thuốc che giấu hơi thở đã hết.]
[Vật phẩm còn lại: 0]
Nguyễn Điềm Điềm không kiềm được cảm xúc của mình nữa, cô nghẹn ngào vừa khóc vừa kiềm chế run rẩy gửi tin nhắn qua cho Tạ Hoài Du.
[Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều.]
Tạ Hoài Du đang vạch sẵn lộ trình chạy trốn, không ngờ lại nhận được lời cảm ơn từ cô gái nhỏ tên Nguyễn Điềm Điềm. Cậu cũng đại khái hiểu được cô nhóc cảm ơn mình vì điều gì nên thản nhiên gửi lại một tin nhắn động viên cho cô ấy rồi tiếp tục vẽ vẽ lên bảng lộ trình của mình.
Khi biết tác dụng của vật phẩm mình nhận được có thể sử dụng trong phó bản này cậu liền gửi cho hai cô gái trao đổi phần thưởng với cậu ban đầu 2 viên thuốc.
Không phải Tạ Hoài Du thánh mẫu tốt tính muốn giúp người khác, chỉ là cậu cảm thấy việc giúp bọn họ qua ải đầu của phó bản, phần thưởng trao đổi có hơi không công bằng với họ.
Cậu là một người vô cùng rõ ràng, nên không muốn bản thân có cảm giác bắt nạt người mới chiếm lợi về cho mình mới gửi tặng hai viên thuốc đó.
Giờ giúp được họ một chút cũng coi như trao đổi công bằng rồi. Giờ cậu phải lo cho mạng cậu trước đã.
[10 phút nữa phòng học bộ môn Toán sẽ kết thúc thời gian an toàn.]
"Ây... Đi giờ luôn nhỉ?"
Phòng livestream 4444 đã có 51291 người xem.
[Aaaa đừng đi ra ngoài con trai ơi.]
[Nữ quỷ cách con có 1 dãy phòng học thôi đó.]
[Ra ngoài làm gì, cậu còn 10 phút an toàn lận, ở yên đi!!!]
[Cậu ấy ra ngoài làm gì thế?]
[Không sợ chết hả?]
[Con hàng họ Tạ nhà mình muốn tự hủy rồi chị em ơi.]
[Rốt cuộc anh nhà nghĩ gì vậy?]
[....]
Tạ Hoài Du hít một hơi thật sâu nhìn lại vị trí của từng tòa nhà được cậu vẽ trên bảng trước đó, tính toán khoảng cách một chút, cậu quyết định đến tòa nhà học bộ môn thực hành.
Tìm đồng đội thôi nào!
- ----------------------------------------------------------
[Anh Tạ ơi, chỗ em khá ổn qua đi ạ.]
[Anh biết rồi.]
Tạ Hoài Du nhẹ đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang. Toàn bộ hành lang là một khoảng bóng tối vô tận, căn phòng sáng đèn duy nhất trên dãy phòng học này chính là nơi cậu đang đứng.
Tự tưởng tượng lối đi trong đầu theo bản đồ ban đầu Tạ Hoài Du bắt đầu chạy một đường về thang máy lên tầng ở cuối hành lang.
"Cạch, đây rồi!" Tạ Hoài Du mò mẫm nút bấm của thang máy trong bóng tối rồi nhấn vào nút ở phía trên.
Cửa thang máy mở ra.
Mặt gương phản chiếu trong thang máy lại một lần nữa làm tim Tạ Hoài Du ngừng đập nhưng phản xạ của cậu luôn rất nhanh. Tạ Hoài Du nhanh chóng nép vào phần che chắn của thang máy bấm nút đóng cửa.
"Hộc..."May là vừa rồi nữ quỷ không phát hiện ra cậu.
Tạ Hoài Du nhấn tầng 5 rồi đợi thang máy đi lên. Trong lúc đó, cậu đã hỏi số phòng của Nguyễn Điềm Điềm rồi nói một tiếng cảm ơn.
Cậu và Từ Nguyệt Hi sẽ đi tìm toàn bộ bộ phận bị giấu của nữ quỷ.
Trả lại cho cô ấy... Sau đó, thêu rụi ngôi trường mục nát này.
"Ting." Tạ Hoài Du bước chân thật nhẹ ra khỏi thang máy. Cậu rẽ trái tìm kiếm căn phòng sáng đèn duy nhất trong dãy phòng thực hành rồi bước nhanh đến đó.
Nữ quỷ chắc sẽ không nhanh như vậy lên đây đâu ha.
"Đi thôi nhóc, còn có 2 phút đấy."
Từ Nguyệt Hi hào hứng ra mặt khi nhìn thấy cậu, cô bé mất đi chút dáng vẻ lạnh lùng, bí ẩn ban đầu mà chạy tới trước mặt cậu cười nhẹ nói: "Vâng ạ, đi thôi."
Tạ Hoài Du vỗ nhẹ đầu cô bé rồi ra hiệu rời khỏi đây ngay bây giờ.
Hai người vừa bước ra ngoài hành lang đã nghe tiếng la kêu cứu thất thanh từ vị người chơi lâu năm là nữ kia.
Cô ấy liên tục quăng đạo cụ bản thân nhận được từ các phó bản cấp B, cấp C nhưng nữ quỷ lại không mảy may sức mẻ gì.
Máu đỏ cùng các bộ phận thiếu hụt trên người khiến cho bộ dạng nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc vô cùng khủng khiếp. Cô ta vừa ung dung đuổi theo vừa cất giọng cười quái dị trêu chọc con mồi của mình.
"Hahaha dừng lại đi nào... Ngoan ngoãn cho ta bộ phận cơ thể của mình đi."
"Aaaaa."
Cùng với tiếng thét dài của cô ấy, máu tươi và thịt vụn vun vẩy khắp nơi, Từ Nguyệt Hi từ cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại nhìn ra hiếm khi lộ ra sắc mặt tái nhợt, muốn nôn.
Dù sao cô bé cũng chì là một đứa trẻ 12 tuổi. Quỷ cô bé đã thấy rất nhiều nhưng người bị giết trước mặt mình thì lại khác.
Tạ Hoài Du cũng không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu thấy cảnh tượng này từ rất lâu trước đây, không chỉ là những người chơi bình thường. Đến ngay cả đồng đội luôn gắn bó cùng cậu cũng có nhũng cái chết vô cùng thảm khốc nhưng Tạ Hoài Du vẫn chỉ có thể đứng nhìn trong những trường họp như thế.
Cậu không thể cứu được người đã vi phạm quy tắc của quỷ được trừ khi cậu là thần.
Vì vậy, cậu cũng chỉ có thể ở một nơi nào đó cầu nguyện cho linh hồn họ được an nghỉ thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh đàn em họ Cố nào đó dính dính người lại hỏi: "Nếu anh vi phạm nguyên tắc, vợ cũng chỉ đứng nhìn thôi đúng không?"
Tạ Hoài Du bỉu môi ghét bỏ đẩy hắn ra một bên nói: "10 cái nguyên tắc cũng không làm gì được anh, đừng có xạo xạo với ông đây, tránh raaaa."
Cô bé sẽ an toàn trong 30 phút!!! Một lát nữa cô bé nhất định phải hội họp với anh Tạ của mình.
Nhưng không phải ai cũng may mắn như hai người họ.
Thời Phong và hai người đồng đội phải bỏ ra rất nhiều đạo cụ để nữ quỷ không bắt được mình. Nguyễn Điềm Điềm và Hứa Mộng Điệp cũng vì thời khóa biểu khác nhau mà tách nhau ra.
Cô gái nhỏ không bị nữ quỷ truy đuổi ở lúc bắt đầu vòng rượt đuổi này nhưng lại vì sợ hãi, hoảng loạn mà vào nhằm phòng học nơi có giấu xác của nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc.
Nguyễn Điềm Điềm ngồi sâu trong góc phòng cạnh tủ đựng đồ. Cả người cô ấy run lên vì sợ hãi.
Hình ảnh nữ quỷ thoáng qua khi nảy vẫn khắc sâu vào tâm trí của cô khiến cô không cách nào quên được nỗi sợ đó. Cái nhìn của nữ quỷ đầy sự chết chóc, Nguyễn Điềm Điềm thật sự thấy may mắn, cô không nghĩ bản thân có thể may mắn được nữ quỷ bỏ qua như vậy.
Cô ấy thầm thở phào một hơi.
"Bịch...bịch...bịch." Tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần cửa phòng học khiến trái tim vừa hạ xuống của Nguyễn Điềm Điềm lại treo lên.
"Thằng chó nào... giấu xác của tao... Tao có làm gì sai chứ?... Bọn mày là súc sinh... Tao muốn phanh thây tụi mày... Làm trăm mảnh... Hahaha... Đừng trốn mà, ra chơi rượt đuổi với tao nào... Bọn chuột nhắt."
Nguyễn Điềm Điềm sợ tới bịt chặt mũi miệng của mình. Cô nín thở nhìn nữ quỷ từng bước, từng bước giẫm nát trái tim mình.
Nữ quỷ vừa tiến vào phòng tìm kiếm người chơi, vừa thốt ra những câu nói làm người ta lạnh cả người.
Giọng nói của cô ta vang vọng cả căn phòng thôi thúc nổi sợ hãi ẩn sâu trong linh hồn của mỗi người.
Nguyễn Điềm Điềm nhịn thở đến mặt mũi tái mét nhưng nữ quỷ vẫn lanh quanh căn phòng học tăm tối này tìm kiếm con mồi của cô ta.
"Ha" Nguyễn Điềm Điềm nhịn không được bật ra một hơi vội nín thở im lặng trở lại nhưng đã muộn.
Nữ quỷ đã bay đến chỗ cô rồi!!!
Nguyễn Điềm Điềm nuốt hết nước mắt và nỗi sợ hãi vào trong cố giữ cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể.
Cô ấy không thể chết được.
Cha mẹ còn đợi cô ấy ở nhà, cô ấy nhất định phải sống rời khỏi đây.
Cô ấy suy nghĩ rất nhiều nhưng thời gian thực tế chỉ qua khoảng 2 giây.
Nguyễn Điềm Điềm không chút do dự mở balo hệ thống sử dụng viên thuốc vị đại lão kia tặng.
Nữ quỷ đưa gương mặt dữ tợn sát cạnh mặt cô, Nguyễn Điềm Điềm nhắm chặt mắt theo bản năng nhưng mãi một lúc lâu sau nghe được tiếng gào lên đầy căm tức của nữ quỷ Nguyễn Điềm Điềm mới mở bừng mắt thở dốc liên tục.
Vị đại lão đó thật sự cho cô ấy vật phẩm thần kì như vậy.
Cô ấy còn sống. Nữ quỷ vẫn còn đang ở rất gần cô ấy nhưng cô ta lại như không thấy gì mà tức giận kêu gào.
"Mày đâu rồi?... Tao mới nghe được tiếng thở của mày mà... Ra đây mau nào lũ khốn kiếp."
Cô ta đợi mãi nhưng lại chẳng cảm nhận được sự tồn tại của con mồi nào nữa nên chỉ có thể tiếp tục cuộc đi săn của mình ở những khu vực khác.
[Thời gian sử dụng thuốc che giấu hơi thở đã hết.]
[Vật phẩm còn lại: 0]
Nguyễn Điềm Điềm không kiềm được cảm xúc của mình nữa, cô nghẹn ngào vừa khóc vừa kiềm chế run rẩy gửi tin nhắn qua cho Tạ Hoài Du.
[Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều.]
Tạ Hoài Du đang vạch sẵn lộ trình chạy trốn, không ngờ lại nhận được lời cảm ơn từ cô gái nhỏ tên Nguyễn Điềm Điềm. Cậu cũng đại khái hiểu được cô nhóc cảm ơn mình vì điều gì nên thản nhiên gửi lại một tin nhắn động viên cho cô ấy rồi tiếp tục vẽ vẽ lên bảng lộ trình của mình.
Khi biết tác dụng của vật phẩm mình nhận được có thể sử dụng trong phó bản này cậu liền gửi cho hai cô gái trao đổi phần thưởng với cậu ban đầu 2 viên thuốc.
Không phải Tạ Hoài Du thánh mẫu tốt tính muốn giúp người khác, chỉ là cậu cảm thấy việc giúp bọn họ qua ải đầu của phó bản, phần thưởng trao đổi có hơi không công bằng với họ.
Cậu là một người vô cùng rõ ràng, nên không muốn bản thân có cảm giác bắt nạt người mới chiếm lợi về cho mình mới gửi tặng hai viên thuốc đó.
Giờ giúp được họ một chút cũng coi như trao đổi công bằng rồi. Giờ cậu phải lo cho mạng cậu trước đã.
[10 phút nữa phòng học bộ môn Toán sẽ kết thúc thời gian an toàn.]
"Ây... Đi giờ luôn nhỉ?"
Phòng livestream 4444 đã có 51291 người xem.
[Aaaa đừng đi ra ngoài con trai ơi.]
[Nữ quỷ cách con có 1 dãy phòng học thôi đó.]
[Ra ngoài làm gì, cậu còn 10 phút an toàn lận, ở yên đi!!!]
[Cậu ấy ra ngoài làm gì thế?]
[Không sợ chết hả?]
[Con hàng họ Tạ nhà mình muốn tự hủy rồi chị em ơi.]
[Rốt cuộc anh nhà nghĩ gì vậy?]
[....]
Tạ Hoài Du hít một hơi thật sâu nhìn lại vị trí của từng tòa nhà được cậu vẽ trên bảng trước đó, tính toán khoảng cách một chút, cậu quyết định đến tòa nhà học bộ môn thực hành.
Tìm đồng đội thôi nào!
- ----------------------------------------------------------
[Anh Tạ ơi, chỗ em khá ổn qua đi ạ.]
[Anh biết rồi.]
Tạ Hoài Du nhẹ đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang. Toàn bộ hành lang là một khoảng bóng tối vô tận, căn phòng sáng đèn duy nhất trên dãy phòng học này chính là nơi cậu đang đứng.
Tự tưởng tượng lối đi trong đầu theo bản đồ ban đầu Tạ Hoài Du bắt đầu chạy một đường về thang máy lên tầng ở cuối hành lang.
"Cạch, đây rồi!" Tạ Hoài Du mò mẫm nút bấm của thang máy trong bóng tối rồi nhấn vào nút ở phía trên.
Cửa thang máy mở ra.
Mặt gương phản chiếu trong thang máy lại một lần nữa làm tim Tạ Hoài Du ngừng đập nhưng phản xạ của cậu luôn rất nhanh. Tạ Hoài Du nhanh chóng nép vào phần che chắn của thang máy bấm nút đóng cửa.
"Hộc..."May là vừa rồi nữ quỷ không phát hiện ra cậu.
Tạ Hoài Du nhấn tầng 5 rồi đợi thang máy đi lên. Trong lúc đó, cậu đã hỏi số phòng của Nguyễn Điềm Điềm rồi nói một tiếng cảm ơn.
Cậu và Từ Nguyệt Hi sẽ đi tìm toàn bộ bộ phận bị giấu của nữ quỷ.
Trả lại cho cô ấy... Sau đó, thêu rụi ngôi trường mục nát này.
"Ting." Tạ Hoài Du bước chân thật nhẹ ra khỏi thang máy. Cậu rẽ trái tìm kiếm căn phòng sáng đèn duy nhất trong dãy phòng thực hành rồi bước nhanh đến đó.
Nữ quỷ chắc sẽ không nhanh như vậy lên đây đâu ha.
"Đi thôi nhóc, còn có 2 phút đấy."
Từ Nguyệt Hi hào hứng ra mặt khi nhìn thấy cậu, cô bé mất đi chút dáng vẻ lạnh lùng, bí ẩn ban đầu mà chạy tới trước mặt cậu cười nhẹ nói: "Vâng ạ, đi thôi."
Tạ Hoài Du vỗ nhẹ đầu cô bé rồi ra hiệu rời khỏi đây ngay bây giờ.
Hai người vừa bước ra ngoài hành lang đã nghe tiếng la kêu cứu thất thanh từ vị người chơi lâu năm là nữ kia.
Cô ấy liên tục quăng đạo cụ bản thân nhận được từ các phó bản cấp B, cấp C nhưng nữ quỷ lại không mảy may sức mẻ gì.
Máu đỏ cùng các bộ phận thiếu hụt trên người khiến cho bộ dạng nữ quỷ Nguyễn Nhạc Nhạc vô cùng khủng khiếp. Cô ta vừa ung dung đuổi theo vừa cất giọng cười quái dị trêu chọc con mồi của mình.
"Hahaha dừng lại đi nào... Ngoan ngoãn cho ta bộ phận cơ thể của mình đi."
"Aaaaa."
Cùng với tiếng thét dài của cô ấy, máu tươi và thịt vụn vun vẩy khắp nơi, Từ Nguyệt Hi từ cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại nhìn ra hiếm khi lộ ra sắc mặt tái nhợt, muốn nôn.
Dù sao cô bé cũng chì là một đứa trẻ 12 tuổi. Quỷ cô bé đã thấy rất nhiều nhưng người bị giết trước mặt mình thì lại khác.
Tạ Hoài Du cũng không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu thấy cảnh tượng này từ rất lâu trước đây, không chỉ là những người chơi bình thường. Đến ngay cả đồng đội luôn gắn bó cùng cậu cũng có nhũng cái chết vô cùng thảm khốc nhưng Tạ Hoài Du vẫn chỉ có thể đứng nhìn trong những trường họp như thế.
Cậu không thể cứu được người đã vi phạm quy tắc của quỷ được trừ khi cậu là thần.
Vì vậy, cậu cũng chỉ có thể ở một nơi nào đó cầu nguyện cho linh hồn họ được an nghỉ thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh đàn em họ Cố nào đó dính dính người lại hỏi: "Nếu anh vi phạm nguyên tắc, vợ cũng chỉ đứng nhìn thôi đúng không?"
Tạ Hoài Du bỉu môi ghét bỏ đẩy hắn ra một bên nói: "10 cái nguyên tắc cũng không làm gì được anh, đừng có xạo xạo với ông đây, tránh raaaa."
/72
|