Dịch: Thanh Dạ
La Phi bị Trịnh Thiên Dã gọi dậy, mà cách gọi thức dậy cũng rất đặc biệt.
Trong lúc mơ màng cô cảm thấy khó thở, có cảm giác tê dại và ngứa trên môi. Vừa mở mắt ra, chính là bản mặt của Trịnh Thiên Dã che ở trước mặt cô, hôn đến nỗi như đó là điều hiển nhiên.
Cũng đúng thôi, trong lối suy nghĩ của người bệnh tự kỷ, có lẽ mình làm cái gì cũng là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy cô mở mắt ra, người nào đó lại lập tức ngừng hôn, chỉ là hai tay vẫn chống ở trên giường, bao bọc chính cô ở bên trong, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói có hơi khàn, nhưng nghe ra vẫn có chút dịu dàng: “Em thức dậy thay quần áo đi, khách khứa đến rồi đó.”
Trong đầu La Phi vốn vẫn còn chút mơ màng, bị anh làm cho cả người không được tự nhiên, nghe rõ những gì anh nói, cũng coi như đã tỉnh hẳn.
Những điều phải đến muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Trịnh Thiên Dã di chuyển người mình, kéo La Phi đứng dậy, tâm tình dường như có chút hơi kỳ lạ, lại còn hôn trên má cô một cái, đứng dậy lấy hai chiếc váy dạ hội trên ghế sofa, mở ra đặt ở trên giường: “Em xem thử xem em thích bộ nào?”
La Phi nhìn hai chiếc váy trên giường, đó là hai chiếc váy tham gia buổi trao giải Oscar, ngửa đầu lên nhìn ánh mắt mong chờ của Trịnh Thiên Dã, chẳng biết phải nói gì mà cất tiếng nói: “Sinh nhật thôi mà, phải ăn mặc đến vậy sao?”
Trịnh Thiên Dã gật đầu tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: “Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày anh giới thiệu em là bạn gái của anh, đương nhiên em phải trang điểm cho thật đẹp, rồi đứng ở bên cạnh anh, mới giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, mới để cho mấy tên đó ghen tỵ ngưỡng mộ đến muốn nhảy lầu chứ.”
Cô mới là người muốn nhảy lầu được chưa hả? La Phi oán thầm trong lòng, lúc này mới nhận ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, Trịnh Thiên Dã đã thay một bộ âu phục được cắt may tinh tế, hình như trên cổ còn đeo một cái nơ.
Không thể không nói, điều này làm cho cô oán hận đến nghiến răng, mỗi giờ mỗi giây đều ước gì có thể đập chết tên thần kinh này, anh quả thật có một dáng người rất đẹp.
Đổi lại người thường, nếu ăn mặc như thế này sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng khi anh mặc lên người, làm cho người ta có cảm giác như người mẫu trên tạp chí, hào quang tỏa ra bốn phía, đẹp trai đến mọi người phải điên đảo.
Nhưng cho dù đẹp trai đến cỡ nào, thì cũng không thể gạt bỏ sự thật anh ta là cái tên bị bệnh thần kinh.
Cô thầm liếc mắt khinh bỉ, trong hai chiếc váy này, cô qua quýt chọn đại một cái cho có lệ, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã vẫn đứng yên tại chỗ không có bất kỳ hành động gì, nên cô buộc phải mở miệng: “Anh này……… em phải thay quần áo, anh ra ngoài một chút được không?”
Trịnh Thiên Dã không nói gì chỉ nhún vai, cất bước đi, La Phi tưởng anh đi ra ngoài, ai ngờ, anh chỉ đi đến một chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng, ung dung ngồi ngay ngắn trên đó, dáng vẻ như đang ngồi làm khán giả.
La Phi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ cũng chẳng còn trong trắng gì, dù sao anh cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không cần phải giả vờ làm gì.
Chỉ là trong giây phút cởi quần áo, luôn cảm thấy hai đôi mắt của Trịnh Thiên Dã cứ dán vào người cô, làm cho cả người cô không được tự nhiên, thêm vào đó bộ váy này lại rườm rà khó mặc, loay hoay cả buổi trời mới mặc vào được, nhưng lúc cô nhìn mình ở trong gương, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Rồi sau đó, cô liền nghe thấy tiếng cười hi hí của Trịnh Thiên Dã, rõ ràng còn mang theo chút đùa cợt không ác ý cho lắm.
La Phi cũng đoán ra có lẽ có chỗ nào đó sai, nghe thấy tiếng cười của anh, cô tự nhiên có chút bực bội, quay đầu lại, mặt mày không vui nhìn anh, nói với vẻ bực bội: “Anh cười gì đó!”
Tuy Trịnh Thiên Dã chỉ cười mà không nói, đứng dậy đi đến, đứng ở phía sau cô, giúp cô thắt lại dây lưng buộc sai ở hông, cởi hết ra rồi thắt lại theo nếp của nó.
La Phi ngờ vực ngẩng đầu nhìn vào gương, vừa nãy còn khó chịu về bộ váy, nhưng đột nhiên cảm thấy nó rất vừa vặn với mình.
Chiếc váy dài màu tím tôn lên đường cong tinh tế của cô, cao gầy nết nha, cả người trong chốc lát tăng thêm vài phần tao nhã.
Làn da của La Phi vốn trắng nõn, bây giờ được tô điểm bởi bộ váy, càng làm cho nước da trở nên trắng hơn, trên khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn tỏa sáng chói lọi. Trịnh Thiên Dã đứng ở phía sau cùng cô, quả nhiên làm cho người ta có cảm giác đây là một đôi hoàn mỹ.
Bậy bậy! Trong đầu cô vừa nảy lên ý nghĩ này, làm cho chính mình giật mình hoảng sợ. Phủi bay ngay cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu, không tự nhiên tìm túi xách của mình, lấy hộp mỹ phẩm ở bên trong ra, trang điểm nhẹ trên mặt rồi đeo vài món trang sức.
Sau khi chuẩn bị xong, cô quay người lại, Trịnh Thiên Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực đó.
Cái nhìn mất hồn thường gặp này của Trịnh Thiên Dã, La Phi cũng cảm thấy quen rồi, bây giờ trong mắt cô, đây chính là triệu chứng của một người bị bệnh thần kinh, bởi vì nó quả thật khó có thể hình dung được. Tóm lại đó là một cái nhìn kỳ lạ làm cho người khác sởn tóc gáy.
Cô cố gắng bỏ qua ánh mắt của anh, đi về phía cửa: “Nếu khách khứa đến rồi, chúng ta cũng mau chóng xuống dưới đi.”
“Đợi đã.” Trịnh Thiên Dã chợt cất tiếng nói.
La Phi không rõ chuyện gì nhưng vẫn dừng bước, quay đầu nhìn anh với ánh mắt ngờ vực. Chỉ thấy anh bước nhanh đến, dừng ở trước người La Phi, đến gần La Phi rồi cong cánh tay trái lên.
La Phi sửng người nhìn hành động của anh, tỏ vẻ không hiểu.
Trịnh Thiên Dã không phải người có tính nhẫn nại cao, liếc cô một cái, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Nhanh đi!”
“Nhanh gì chứ?” La Phi cứ cảm thấy anh quái lạ.
Trịnh Thiên Dã tỏ vẻ khinh thường, La Phi cảm thấy có thể hiểu được như thế này, “Anh tại sao lại có thể chấp nhận một cô gái ngu ngốc như em chứ?”
Nhưng cô không cảm thấy mình có khả năng hiểu rõ lối suy nghĩ của một người bị bệnh thần kinh, trừ khi chính cô có vấn đề.
Có lẽ Trịnh Thiên Dã đã mất hết kiên nhẫn, cho nên lập tức quay người thô lỗ kéo tay phải của La Phi, móc vào trong khủy tay của mình, làm một hành động quàng tay nhau theo tiêu chuẩn của Anh. Lúc này La Phi mới hiểu ra anh cong tay lên để làm gì.
Vấn đề đó là, cô không muốn quàng tay với tên này một chút nào, được chưa hả?
“Sao em lại ngốc thế không biết? Ngay cả chuyện đơn giản vậy cũng phải bắt anh dạy!” Lần này, Trịnh Thiên Dã dùng thẳng lời nói để biểu đạt thái độ khinh bỉ La Phi.
Ông nội anh!
La Phi muốn mắng người.
Hiển nhiên Trịnh Thiên Dã là một tên tự đại tự kỷ, cũng thích trở thành tiêu điểm của mọi người. Lúc anh quàng tay La Phi, đi xuống lầu, nhìn thấy mọi người đều tán thưởng người đi xuống, trên mặt tuy không có thái độ gì, nhưng La Phi nhìn thấy khóe miệng của anh thoáng nhếch lên.
Đi xuống lầu, vài tên đàn ông xấp xỉ tuổi của Trịnh Thiên Dã đi tới vây quanh. Trong đó có một người vỗ vài Trịnh Thiên Dã, nói: “Tôi còn tưởng cậu lừa anh em chúng tôi chứ, thì ra cậu có bạn gái thật, bạn gái cậu đẹp như vậy, thế mà dám giấu không giới thiệu cho chúng tôi biết, cậu quá coi thường bạn bè rồi nha.”
Trịnh Thiên Dã mỉm cười: “Tại sao tôi phải giới thiệu cho lũ khốn các cậu biết chứ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn kéo tay La Phi ra, ôm vai cô, nói với mấy người trước mặt: “Đây là La Phi, bạn gái tôi, bây giờ gặp cũng không muộn mà.”
“Không muộn không muộn.” Người kia gật đầu với La Phi, mỉm cười đưa tay ra, giọng điệu đủ tiêu chuẩn của một công tử trăng hoa: “Chào em, La Phi, kẻ hèn Ngô Thanh là bạn thuở nhỏ của Thiên Dã.”
La Phi lễ phép bắt tay lại, nhưng bị Trịnh Thiên Dã nắm cổ tay kéo lại: “Cậu đừng có ở đó mà giả vờ.”
Lời nói này tất nhiên là nói với người đàn ông tên Ngô Thanh.
Ngô Thanh cười ha ha, đi đến bên tai anh, nhỏ tiếng đùa cợt nói: “Cô gái lần này không tệ, so với những cô gái trước không giống, cậu cũng đem về nhà rồi, chắc không chơi đùa đó chứ? Nếu không phải, thế hôm nào chơi đã rồi, nhớ giới thiệu cho anh em, ngày nào cũng bị mấy cô ngôi sao đó bám đuôi, chẳng thú vị gì hết.”
Những người bạn này của Trịnh Thiên Dã, đều là những cậu ấm, cuộc sống đời thường một người đấu với một người rất đặc sắc, đừng nói là giở trò đùa kiểu này, bình thường xài chung một người phụ nữ, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Ngày trước, Trịnh Thiên Dã cũng từng vài lần đá mấy cô ngôi sao ở bên cạnh mình, chuyền tay cho mấy anh em chơi đùa. Theo lý mà nói, lời nói đùa này của Ngô Thanh, anh hẳn phải không để bụng đến.
Nhưng ai mà biết, Ngô Thanh vừa dứt lời, khuôn mặt đang mỉm cười của Trịnh Thiên Dã chợt tắt hẳn, quay đầu lại nhìn tên bạn chơi từ thuở nhỏ với mình, hai mắt đột nhiên trở nên ớn lạnh rùng mình.
La Phi bị Trịnh Thiên Dã gọi dậy, mà cách gọi thức dậy cũng rất đặc biệt.
Trong lúc mơ màng cô cảm thấy khó thở, có cảm giác tê dại và ngứa trên môi. Vừa mở mắt ra, chính là bản mặt của Trịnh Thiên Dã che ở trước mặt cô, hôn đến nỗi như đó là điều hiển nhiên.
Cũng đúng thôi, trong lối suy nghĩ của người bệnh tự kỷ, có lẽ mình làm cái gì cũng là điều hiển nhiên.
Nhìn thấy cô mở mắt ra, người nào đó lại lập tức ngừng hôn, chỉ là hai tay vẫn chống ở trên giường, bao bọc chính cô ở bên trong, nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói có hơi khàn, nhưng nghe ra vẫn có chút dịu dàng: “Em thức dậy thay quần áo đi, khách khứa đến rồi đó.”
Trong đầu La Phi vốn vẫn còn chút mơ màng, bị anh làm cho cả người không được tự nhiên, nghe rõ những gì anh nói, cũng coi như đã tỉnh hẳn.
Những điều phải đến muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Trịnh Thiên Dã di chuyển người mình, kéo La Phi đứng dậy, tâm tình dường như có chút hơi kỳ lạ, lại còn hôn trên má cô một cái, đứng dậy lấy hai chiếc váy dạ hội trên ghế sofa, mở ra đặt ở trên giường: “Em xem thử xem em thích bộ nào?”
La Phi nhìn hai chiếc váy trên giường, đó là hai chiếc váy tham gia buổi trao giải Oscar, ngửa đầu lên nhìn ánh mắt mong chờ của Trịnh Thiên Dã, chẳng biết phải nói gì mà cất tiếng nói: “Sinh nhật thôi mà, phải ăn mặc đến vậy sao?”
Trịnh Thiên Dã gật đầu tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: “Tất nhiên rồi, hôm nay là ngày anh giới thiệu em là bạn gái của anh, đương nhiên em phải trang điểm cho thật đẹp, rồi đứng ở bên cạnh anh, mới giống một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, mới để cho mấy tên đó ghen tỵ ngưỡng mộ đến muốn nhảy lầu chứ.”
Cô mới là người muốn nhảy lầu được chưa hả? La Phi oán thầm trong lòng, lúc này mới nhận ra, không biết bắt đầu từ lúc nào, Trịnh Thiên Dã đã thay một bộ âu phục được cắt may tinh tế, hình như trên cổ còn đeo một cái nơ.
Không thể không nói, điều này làm cho cô oán hận đến nghiến răng, mỗi giờ mỗi giây đều ước gì có thể đập chết tên thần kinh này, anh quả thật có một dáng người rất đẹp.
Đổi lại người thường, nếu ăn mặc như thế này sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng khi anh mặc lên người, làm cho người ta có cảm giác như người mẫu trên tạp chí, hào quang tỏa ra bốn phía, đẹp trai đến mọi người phải điên đảo.
Nhưng cho dù đẹp trai đến cỡ nào, thì cũng không thể gạt bỏ sự thật anh ta là cái tên bị bệnh thần kinh.
Cô thầm liếc mắt khinh bỉ, trong hai chiếc váy này, cô qua quýt chọn đại một cái cho có lệ, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã vẫn đứng yên tại chỗ không có bất kỳ hành động gì, nên cô buộc phải mở miệng: “Anh này……… em phải thay quần áo, anh ra ngoài một chút được không?”
Trịnh Thiên Dã không nói gì chỉ nhún vai, cất bước đi, La Phi tưởng anh đi ra ngoài, ai ngờ, anh chỉ đi đến một chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng, ung dung ngồi ngay ngắn trên đó, dáng vẻ như đang ngồi làm khán giả.
La Phi hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ cũng chẳng còn trong trắng gì, dù sao anh cũng nhìn thấy hết rồi, cũng không cần phải giả vờ làm gì.
Chỉ là trong giây phút cởi quần áo, luôn cảm thấy hai đôi mắt của Trịnh Thiên Dã cứ dán vào người cô, làm cho cả người cô không được tự nhiên, thêm vào đó bộ váy này lại rườm rà khó mặc, loay hoay cả buổi trời mới mặc vào được, nhưng lúc cô nhìn mình ở trong gương, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ.
Rồi sau đó, cô liền nghe thấy tiếng cười hi hí của Trịnh Thiên Dã, rõ ràng còn mang theo chút đùa cợt không ác ý cho lắm.
La Phi cũng đoán ra có lẽ có chỗ nào đó sai, nghe thấy tiếng cười của anh, cô tự nhiên có chút bực bội, quay đầu lại, mặt mày không vui nhìn anh, nói với vẻ bực bội: “Anh cười gì đó!”
Tuy Trịnh Thiên Dã chỉ cười mà không nói, đứng dậy đi đến, đứng ở phía sau cô, giúp cô thắt lại dây lưng buộc sai ở hông, cởi hết ra rồi thắt lại theo nếp của nó.
La Phi ngờ vực ngẩng đầu nhìn vào gương, vừa nãy còn khó chịu về bộ váy, nhưng đột nhiên cảm thấy nó rất vừa vặn với mình.
Chiếc váy dài màu tím tôn lên đường cong tinh tế của cô, cao gầy nết nha, cả người trong chốc lát tăng thêm vài phần tao nhã.
Làn da của La Phi vốn trắng nõn, bây giờ được tô điểm bởi bộ váy, càng làm cho nước da trở nên trắng hơn, trên khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn tỏa sáng chói lọi. Trịnh Thiên Dã đứng ở phía sau cùng cô, quả nhiên làm cho người ta có cảm giác đây là một đôi hoàn mỹ.
Bậy bậy! Trong đầu cô vừa nảy lên ý nghĩ này, làm cho chính mình giật mình hoảng sợ. Phủi bay ngay cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu, không tự nhiên tìm túi xách của mình, lấy hộp mỹ phẩm ở bên trong ra, trang điểm nhẹ trên mặt rồi đeo vài món trang sức.
Sau khi chuẩn bị xong, cô quay người lại, Trịnh Thiên Dã vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực đó.
Cái nhìn mất hồn thường gặp này của Trịnh Thiên Dã, La Phi cũng cảm thấy quen rồi, bây giờ trong mắt cô, đây chính là triệu chứng của một người bị bệnh thần kinh, bởi vì nó quả thật khó có thể hình dung được. Tóm lại đó là một cái nhìn kỳ lạ làm cho người khác sởn tóc gáy.
Cô cố gắng bỏ qua ánh mắt của anh, đi về phía cửa: “Nếu khách khứa đến rồi, chúng ta cũng mau chóng xuống dưới đi.”
“Đợi đã.” Trịnh Thiên Dã chợt cất tiếng nói.
La Phi không rõ chuyện gì nhưng vẫn dừng bước, quay đầu nhìn anh với ánh mắt ngờ vực. Chỉ thấy anh bước nhanh đến, dừng ở trước người La Phi, đến gần La Phi rồi cong cánh tay trái lên.
La Phi sửng người nhìn hành động của anh, tỏ vẻ không hiểu.
Trịnh Thiên Dã không phải người có tính nhẫn nại cao, liếc cô một cái, giọng điệu mất kiên nhẫn, nói: “Nhanh đi!”
“Nhanh gì chứ?” La Phi cứ cảm thấy anh quái lạ.
Trịnh Thiên Dã tỏ vẻ khinh thường, La Phi cảm thấy có thể hiểu được như thế này, “Anh tại sao lại có thể chấp nhận một cô gái ngu ngốc như em chứ?”
Nhưng cô không cảm thấy mình có khả năng hiểu rõ lối suy nghĩ của một người bị bệnh thần kinh, trừ khi chính cô có vấn đề.
Có lẽ Trịnh Thiên Dã đã mất hết kiên nhẫn, cho nên lập tức quay người thô lỗ kéo tay phải của La Phi, móc vào trong khủy tay của mình, làm một hành động quàng tay nhau theo tiêu chuẩn của Anh. Lúc này La Phi mới hiểu ra anh cong tay lên để làm gì.
Vấn đề đó là, cô không muốn quàng tay với tên này một chút nào, được chưa hả?
“Sao em lại ngốc thế không biết? Ngay cả chuyện đơn giản vậy cũng phải bắt anh dạy!” Lần này, Trịnh Thiên Dã dùng thẳng lời nói để biểu đạt thái độ khinh bỉ La Phi.
Ông nội anh!
La Phi muốn mắng người.
Hiển nhiên Trịnh Thiên Dã là một tên tự đại tự kỷ, cũng thích trở thành tiêu điểm của mọi người. Lúc anh quàng tay La Phi, đi xuống lầu, nhìn thấy mọi người đều tán thưởng người đi xuống, trên mặt tuy không có thái độ gì, nhưng La Phi nhìn thấy khóe miệng của anh thoáng nhếch lên.
Đi xuống lầu, vài tên đàn ông xấp xỉ tuổi của Trịnh Thiên Dã đi tới vây quanh. Trong đó có một người vỗ vài Trịnh Thiên Dã, nói: “Tôi còn tưởng cậu lừa anh em chúng tôi chứ, thì ra cậu có bạn gái thật, bạn gái cậu đẹp như vậy, thế mà dám giấu không giới thiệu cho chúng tôi biết, cậu quá coi thường bạn bè rồi nha.”
Trịnh Thiên Dã mỉm cười: “Tại sao tôi phải giới thiệu cho lũ khốn các cậu biết chứ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn kéo tay La Phi ra, ôm vai cô, nói với mấy người trước mặt: “Đây là La Phi, bạn gái tôi, bây giờ gặp cũng không muộn mà.”
“Không muộn không muộn.” Người kia gật đầu với La Phi, mỉm cười đưa tay ra, giọng điệu đủ tiêu chuẩn của một công tử trăng hoa: “Chào em, La Phi, kẻ hèn Ngô Thanh là bạn thuở nhỏ của Thiên Dã.”
La Phi lễ phép bắt tay lại, nhưng bị Trịnh Thiên Dã nắm cổ tay kéo lại: “Cậu đừng có ở đó mà giả vờ.”
Lời nói này tất nhiên là nói với người đàn ông tên Ngô Thanh.
Ngô Thanh cười ha ha, đi đến bên tai anh, nhỏ tiếng đùa cợt nói: “Cô gái lần này không tệ, so với những cô gái trước không giống, cậu cũng đem về nhà rồi, chắc không chơi đùa đó chứ? Nếu không phải, thế hôm nào chơi đã rồi, nhớ giới thiệu cho anh em, ngày nào cũng bị mấy cô ngôi sao đó bám đuôi, chẳng thú vị gì hết.”
Những người bạn này của Trịnh Thiên Dã, đều là những cậu ấm, cuộc sống đời thường một người đấu với một người rất đặc sắc, đừng nói là giở trò đùa kiểu này, bình thường xài chung một người phụ nữ, cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Ngày trước, Trịnh Thiên Dã cũng từng vài lần đá mấy cô ngôi sao ở bên cạnh mình, chuyền tay cho mấy anh em chơi đùa. Theo lý mà nói, lời nói đùa này của Ngô Thanh, anh hẳn phải không để bụng đến.
Nhưng ai mà biết, Ngô Thanh vừa dứt lời, khuôn mặt đang mỉm cười của Trịnh Thiên Dã chợt tắt hẳn, quay đầu lại nhìn tên bạn chơi từ thuở nhỏ với mình, hai mắt đột nhiên trở nên ớn lạnh rùng mình.
/75
|