Phù! Phù!
Hồ Tứ ngoi lên từ dưới mặt nước, thở hổn hển, đang muốn tiến đến phía bờ sông, vừa muốn ngoi người lên, một cành trúc xé gió vun vút lao tới trên đầu nàng, thiếu chút nữa đánh nàng chết đuối dưới nước vì đau.
Hồ Tứ vuốt vuốt đầu, trừng cặp mắt to tròn, phun ra nước miếng, tay ném một khối vàng lên bờ, căm giận lại lần nữa tiến vào trong nước.
Phan Ngọc tựa như thần chết, ngồi xổm bên bờ sông, ánh mắt phiếm hồng đầy hung quang hiểm ác!
Hắn giờ chỉ muốn bóp chết Hồ Tứ luôn cho rồi, năm ngàn lượng vàng!
Nàng liền coi như không là gì ném xuống vực, lại còn rơi xuống lòng sông nữa.
Phan Ngọc tới bây giờ cũng không thể nghĩ, khi hắn bắt lấy tay Hồ Tứ, thuần túy là vì năm nghìn lượng vàng trên lưng nàng, không ngờ tới là Hồ Tứ bình chân như vại đem vàng vứt đi, cơ hồ như muốn đoạt mạng của hắn!
Không nói hai lời, hắn đem Hồ Tứ đi xuống vực tìm, hóa ra ngay bên dưới là một con sông chảy xiết, Phan Ngọc liền ném tiểu hồ ly Hồ Tứ kia xuống sông vớt vàng.
Sờ sờ mấy khối vàng trên bờ, Phan Ngọc lửa giận càng tăng lên.
Tuy hắn bắt nàng đi vớt vàng cho hắn, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hồ ly ngu ngốc này được!
Trong đầu hắn giờ chỉ có vàng mà thôi!
Qua thật lâu sau, Hồ Tứ lại một lần nữa nổi lên từ mặt nước, nhưng không mang theo khối vàng nào.
Mặc kệ gậy trúc của Phan Ngọc, nàng liều mạng đi lên bờ, miệng thở hổn hển, liên tục lắc đầu:
- Dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng không vớt nữa! Thật sự là không có mà!
Phan Ngọc đang chuẩn bị phóng gậy tới, bỗng nhiên Hồ Tứ giơ lên một ngọc bội:
- Đừng đánh. Ta nhặt được miếng ngọc bội này, hắn là có thể bồi thường đi?
Ngọc bội màu lục trên mặt khắc hai con chim ưng, chạm trổ tinh mỹ, mặt ngọc trơn bóng.
Tuy rằng không phải là thượng đẳng, nhưng trông cũng là vật quý khó tìm.
Hồ Tứ ôm đầu, chờ Phan Ngọc phát hỏa. Không nghĩ tới, hắn bỗng dưng không đánh?
Vụng trộm nhìn lén, thấy Phan Ngọc đang cầm ngọc bội ngơ ngẩn cả người, ánh mắt dại ra.
Nàng bỗng có điểm buồn bực, chưa bao giờ thấy Phan Ngọc lộ ra vẻ mặt như vậy nha.
- Uy. Ngươi không sao chứ?
- Tứ nhi, ngọc này, ngươi lấy được ở chỗ nào?
- Ở trong lòng sông đó. Mấy tảng đá dưới đó kẹp lên nó, ta trong lúc kiếm vàng liền nhìn thấy. Như thế nào? Vật này không đáng tiền sao?
Phan Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, thần sắc biến đổi không ngừng, nhắm mắt trầm tư.
Hồ Tứ không dám quấy rầy hắn, đang nhìn toàn thân bị ướt nhẹp, bỗng vạt áo bị kéo, nhìn sang nàng đang bị Phan Ngọc dắt đi.
- Uy, ngươi làm cái gì vậy? Ta không xuống nước lần nữa đâu!
Hồ Tứ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Phan Ngọc cũng không để ý tới nàng, trong đầu đang nghĩ, nếu may mắn một chút, sẽ đến chỗ sơn động trước khi trời tối.
Sơn động bị mấy cây tử đằng bao trùm, nếu không nhìn kĩ, nhìn từ ngoài vào nhất định không thể nhận ra.
Phan Ngọc dắt Hồ Tứ vào trong sơn động, mùi máu tươi tanh tưởi từ trong động tỏa ra.
Hồ Tứ khi bước vào động, không thấy gặp trở ngại gì, cũng như loại phong ấn gì đó tồn tại, đều bị Phan Ngọc dễ dàng gỡ bỏ.
Trong động ánh sáng mờ nhạt, Phan Ngọc đã đốt lên một đám lửa nhỏ.
Động này không sâu lắm, nhưng Hồ Tứ bỗng thét lên một tiếng kêu kinh hãi.
Trong sơn động, chiều theo ánh sáng rọi vào, có một kẻ người không ra người cũng chẳng ra quỷ đang nằm đó, mùi máu tươi tanh tưởi đó từ hắn mà bốc ra, trên người kẻ đó đều loang lổ máu, thịt cơ hồ đã bắt đầu thối rữa.
Hồ Tứ nhịn không được che hai cánh mũi lại, nhưng Phan Ngọc lại có thái độ hoàn toàn khác hẳn.
Bỏ Hồ Tứ sau lưng, bước ba bước lại gần người đó, ngồi cạnh xuống, nhẹ giọng gọi:
- Sư huynh? Thường sư huynh?
Hồ Tứ cả kinh, không nghĩ tới người này lại là sư huynh của Phan Ngọc.
Bất quá, nếu là sư huynh của hắn, như vậy bản lãnh cũng không tầm thường đi. Nhưng sao lại rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, thật khiến người ta đoán không ra mà.
Tiếng rên rỉ từ trong miệng Thường Mục truyền ra, hắn đã dựa vào khí lực còn sót lại để ngoi lên từ lòng con sông kia.
Nếu không phải hai người kia lười nhác, không muốn đào huyệt, lại thấy Thường Mục đã ngứng thở, liền đem hắn từ trên vực ném xuống.
Nếu không vì như vậy, chỉ sợ Thường Mục đã làm cô hồn dã quỷ, cuộc đời này sẽ không thể thấy được lại khuôn mặt của Phan Ngọc.
- Sư đệ…
Có thể trước khi chết nhìn thấy Phan Ngọc, Thường Mục vô cùng nghẹn ngào xúc động.
- Tứ nhi, ngươi coi chừng bên ngoài, không được tiến vào!
Phan Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng phân phó Hồ Tứ.
Hồ Tứ muốn được giải đáp câu hỏi trong lòng, tuy rằng nàng muốn ở lại, nhưng lại khiếp sợ uy thế của Phan Ngọc, chỉ có thể phẫn nộ đi ra bên ngoài động chờ đợi.
- Phan Ngọc chết toi, đồ đầu heo! Ta cầu cho ngươi không được chết tử tế, cầu cho ngươi đối với ta phải cung kính lễ phép, không được sai bảo ta! Hừ! Cầu cho mặt ngươi trở nên vô cùng xấu xí, về sau không thể thú (cưới) được lão bà, chính mình ở vậy cả đời! Đi chết đi! Đi chết đi!
Phan Ngọc đi ra ngoài động liền nhìn thấy cảnh Hồ Tứ đang bứt cỏ bên cạnh dẫm nát tơi bời, miệng chửi rủa mình không thôi.
Ho khan một tiếng, Hồ Tứ nghe được tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân mà nàng đang rủa thật cao hứng đang đứng ở trước mặt, con ngươi tối đen hung hăng trừng mắt nhìn nàng, chỉ thiếu nước tức quá mà chết thôi nha.
- Ngươi thực hy vọng ta chết sao?
Lời nói tuy rằng rất ôn nhu, nhưng vào tai Hồ Tứ giống như cửu thiên sét đánh, bên tai ù ù rung động.
- Sao, như thế nào chứ? Ta, ta nào có loại ý tưởng này!
Hồ Tứ sợ tới mức chạy thật nhanh tới, cười làm lành với hắn:
- Sư huynh ngươi thế nào? Sẽ không chết chứ?
Phan Ngọc mặt càng tối sầm lợi hại hơn, Hồ Tứ nuốt nuốt nước miếng, sợ quá không dám mở miệng nói nữa.
Phan Ngọc đứng im một lúc lâu, đưa tay ném ra một đạo lửa cháy, đem tất cả mọi thứ trong động đốt hết sạch.
Từ đầu tới cuối, Phan Ngọc cũng không nói một câu, trong lòng bàn tay chỉ nắm chặt miếng ngọc bội kia, ánh mắt trở nên tối tăm hơn trước.
Hồ Tứ không dám cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau hắn.
Phan Ngọc như vậy làm cho nàng cảm thấy thật kì quái, trước kia Phan Ngọc dù rất đáng giận, luôn trêu cợt nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ có khuôn mặt âm trầm như vậy.
Đi ra khỏi cốc một đoạn xa, Phan Ngọc đột nhiên nói:
- Tứ nhi, ta cầu ngươi một việc.
***
Từng hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên cổ kính, thấm vào trong lòng đất.
Khắp cả rừng trúc chìm trong cơn mưa phùn, phiến lá xanh biếc hòa lẫn với màu trời ảm đạm, trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp, trông thật u sầu, thê lương.
Chuyển tầm nhìn qua góc hành lang gấp khúc, có thể nhìn thấy sắc mặt của nàng – sắc mặt của Hồ Tứ cũng không tốt giống như thời tiết hôm nay vậy.
Chỉ qua có vài ngày, gương mặt nhỏ nhắn tuyết trắng đã đổi màu, chuyển thành màu xám, đôi mắt thâm quầng, xương sống thắt lưng đều đau.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, phồng hai má phúng phính đang tỏ vẻ bất mãn, miệng nhếch lên đầy đau khổ.
Bịch!
Một đống khăn lau nặng trịch được thả thật mạnh vào mộc lý ( chậu để giặt quần áo), khiến nước bẩn bắn đầy mặt Hồ Tứ.
Hồ Tứ đôi lông mày lá liễu dựng thẳng, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ phẫn uất, vừa muốn phát hỏa. Ngẩng đầu nhìn người mới tới, thoáng chốc trên mặt chợt cứng đờ, lập tức cười nịnh nọt nói:
- Hoa Xuân tỷ tỷ.
Ngón tay trắng noãn chỉ thẳng vào cái trán của nàng, Hoa Xuân nghiến răng nghiến lợi, cười nhếch mép, nói:
- Tiểu tiện nhân, chỉ trong chốc lát không gặp, trong đầu ngươi đã dám nghĩ tới chuyện xấu rồi. Nói! Làm ra cái bộ dạng này là muốn quyến rũ ai hả?
Chuyện xấu?
Hồ Tứ nghe xong thiếu chút nữa là phát hỏa.
Nàng chẳng qua chỉ là đứng lên duỗi cái thắt lưng, cái gì mà quyến rũ ai cơ chứ?
Hồ Tứ lúc này chỉ muốn đem bản mặt đáng ghét Hoa Xuân béo phì kia đem tới trên bàn chà, chà cho mấy cái, phải làm cho mụ ta uống vài ngụm nước bẩn, khiến cái miệng đó không thể mở miệng nói những lời chanh chua, độc ác với nàng được nữa, hừ.
Ngẫm nghĩ lại, mong muốn này của nàng cũng không thể thực hiện được đi.
Trong hiện thực, nàng chỉ có thể nịnh nọt chạy tới đấm lưng cho Hoa Xuân đáng ghét kia, dùng lời lẽ hết sức tiểu nhân nịnh nọt mụ ta:
- Hoa Xuân tỷ, người lại mắng oan cho muội rồi, muội nào dám. Lại nói, toàn bộ trong phủ này ai chẳng biết, Hoa Xuân tỷ của chúng ta là nha hoàn thông minh nhất, lợi hại nhất. Nam nhân nào không nhìn tới người như tỷ quả thật là có mắt như mù đó!
Hoa Xuân bĩu môi, gương mặt hiện vẻ cực kì hưởng thụ:
- Hừ, ngươi cũng là kẻ thức thời đấy. Tứ Nhi, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ngọt như vậy, không uổng công phu nhân mua ngươi về.
- Dạ. Là phu nhân chuộc muội ra, phúc đức này chắc do đời trước muội tu kiếp mới được, muội như thế nào lại có ơn không báo chứ?
Hồ Tứ vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi thầm mắng, bất quá, trên mặt vẫn tươi cười nịnh nọt như cũ.
- Ừ. Nhìn ngươi coi như cũng chịu khó, cũng không ỷ vào có nhan sắc mà cầu thê vọng thiếp. Phu nhân nhờ ta nói với ngươi, kể từ hôm nay, ngươi có thể chính thức hầu hạ phu nhân được rồi.
- Dạ. Muội có ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có Hoa Xuân tỷ tỷ giúp đỡ ạ.
- Ngươi phải lưu ý, thượng phòng của phu nhân không như những nơi khác. Phu nhân tính tình không tốt lắm, bưng trà cần phải cẩn thận, không phải chỉ nhìn mà học được đâu.
- Dạ. Hoa Xuân tỷ, muội sẽ lưu ý.
Hồ Tứ cơ hồ muốn ngay lập tức nhảy cẫng lên, mưa dầm liên miên cũng không thể ngăn cản được hưng phấn của nàng.
Có thể lại gần được mục tiêu, nàng liền vui vẻ không thôi.
Giang phu nhân là một nữ nhân rất đẹp, chỉ là tính tình có chút khác thường.
Chỉ hơi không vừa ý, liền ném chén đập bàn.
Nghe Hoa Xuân nói, nha hoàn bên cạch của Giang phu nhân đã thay đổi vài nha đầu, nha đầu nào cũng không ở lại quá nửa năm. Không phải bị bán, thì cũng là mất tích.
Hồ Tứ còn nghe nói, những người mất tích này, kỳ thật là đã chết.
Ngay cả Hoa Xuân, nô tỳ hồi môn của Giang phu nhân cũng phải tặc lưỡi, nói tiểu thư nhà nàng trước kia không phải là người như vậy, từ sau ngày gả vào đây, tính cách liền thay đổi hoàn toàn.
Đưa tay áo xanh miết lên, đôi tay ngọc cầm lấy ly trà từ Thanh Hoa, tay kia khẽ mở nắp, môi hồng nhẹ nhàng mân mê, thổi thổi sắc trà màu hổ phách.
Nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm, nhíu mày.
Choang!
Chén trà ném từ trên cao văng xuống dưới mặt đất, chiếc chén vỡ làm đôi, nước trà bắn văng khắp nơi. Một tiểu nha hoàn áo xanh cuống quýt quỳ xuống, thân mình gầy yếu run lên nhè nhẹ.
- Trà hôm nay, như thế nào uống không đúng vị? Tiểu Thanh, trà của ngươi pha càng ngày càng tồi tệ.
- Phu nhân, nô tỳ vẫn làm theo cách người dặn pha trà.
- Đây là loại trà Huyết Dụ Bào?
- Vâng, là Huyết Dụ Bào.
- Nước đâu?
- Dạ, là nước suối ở tuyền sơn, đã lọc qua tới tám lần mới dùng để pha trà.
- Ngươi là dùng tay lấy lá trà? Nếu là như vậy, để ta chặt tay ngươi đem cho chó ăn!
Tiểu Thanh cơ hồ muốn khóc, liên tục lắc đầu:
- Phu nhân, nô tỳ là lấy bằng thìa đồng, không dám lấy bằng tay.
Mày liễu càng nhíu lại:
- Kia như thế nào trà hôm nay cùng vị xưa bất đồng được?
Trong lúc vô ý liếc mắt Tiểu Thanh một cái, sắc mặt khẽ biến:
- Ngươi quả nhiên dám dùng hàn lộ hương!
- Phu nhân, nô tỳ vô tội, chỉ là trong lúc hầu hạ phu nhân trang điểm, không cẩn thận nên bị rơi trên người. Phu nhân, thật sự là nô tỳ vô tội!
Đối với tiếng kêu khóc của Tiểu Thanh, Giang phu nhân không kiên nhẫn phất phất tay.
Ngay lập tức, hai ma ma lớn tuổi tráng kiện xuất hiện, mặt đầy tàng nhang, mắt ánh lên nụ cười giảo hoạt tàn độc, đem Tiểu Thanh giống như một con gà sắp chết đánh đập, ra tay không nương tình.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Thanh nhất thời tóc mai toán loạn, khuôn mặt tuyết trắng xưng vù, khóe miệng liền chảy xuống tia máu tươi.
Thân mình nhu nhược té ngã trên mặt đất, dù gắng gượng tới nửa ngày cũng không đứng được lên.
- Hừ, ngươi cho rằng nhân tâm của ngươi ta sẽ không biết gì sao?
Giang phu nhân vươn tay nhẹ nhàng mân mê tóc mai, nhìn ngắm mình trong gương.
Duy trì sắc đẹp đã trở thành thói quen của nàng, đôi mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của chính mình, mặt hoa da phấn, nói cười xinh đẹp.
Nhìn trước nhìn sau, thấy thế nào, đều chẳng phải là một tiểu giai nhân đó sao?
Nhưng vì sao chính mình lại không thể chiếm được tâm hắn?
Hắn không quan tâm nàng, ngược lại người khác lại có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Thật không cam tâm!
Vừa nghĩ đến đây, nàng không chỉ cảm thấy hận hắn, hận hắn vô tình, hận nữ nhân ti tiện kia đã dụ dỗ hắn:
- Nghe nói hôm trước, lão gia khen ngươi có hai bàn tay tài hoa, phải không?
Tiểu Thanh thân mình run run, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Phu nhân, ngày đó lão gia trong lúc vô tình tưởng nô tỳ là phu nhân trong phòng ngủ mới nắm lấy tay nô tỳ. Cho dù đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng không dám quá phận!
- Không dám? Ha ha, ta xem ngươi không phải là không dám. Ngày đó là nắm tay ngươi, chỉ sợ quá hai ngày, nên nắm lấy thân mình của ngươi, phải không? Ai, nói vậy thì không bao lâu nữa, ngươi liền có thể cưỡi trên đầu của ta rồi!
- Phu nhân, nô tỳ không dám! Cầu phu nhân khai ân, cầu phu nhân khai ân! Nô tỳ không dám nữa! – Tiểu Thanh dập đầu liên tiếp xuống nền đất.
- Nói khai ân gì chứ, lão gia đối xử với ta như vậy, còn không phải do lũ yêu tinh các ngươi tác quái sao?
Chuyện vừa chuyển, Giang phu nhân cười duyên:
- Tiểu Thanh à, ngươi cũng đã theo ta thời gian không ngắn. Như vậy đi, hôm qua Lưu bà ở thành nam nói, con dâu của người vừa mới chết, đang muốn xem xét một người khác. Ta thấy ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nha đầu lớn thì phải lấy chồng, ta cũng không nỡ bán ngươi đi. Sáng mai ta sẽ mời Lưu bà đến đây, ngươi liền cùng bà ấy đi thôi, cũng không uổng chúng ta đã từng là chủ tớ.
Tiểu Thanh nước mắt lã chã rơi xuống:
- Phu nhân, ta không dám nữa, chỉ xin người đừng bán Thanh nhi đi. Thanh nhi làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!
- Lưu ngươi? Ha ha, Tiểu Thanh, ngươi cho rằng lão gia sẽ cứu ngươi sao? Nên chết tâm đi, ngoan ngoãn đi cùng Lưu bà, nếu ngươi ở lại, đừng trách ta không niệm tình cảm chủ tớ trước đây!
Nói xong liền sai hai vị ma ma lôi Tiểu Thanh đang khóc lóc thảm thiết ra ngoài.
Hồ Tứ theo Hoa Xuân tới tiền viện, chính là thấy cảnh này, lòng của nàng liền run rẩy kịch liệt.
Âm thầm oán hận Phan Ngọc, nhìn xem hắn đem cho nàng chuyện tốt gì đây?
Ai, chỉ mong nàng có thể qua ải!
Hồ Tứ ngoi lên từ dưới mặt nước, thở hổn hển, đang muốn tiến đến phía bờ sông, vừa muốn ngoi người lên, một cành trúc xé gió vun vút lao tới trên đầu nàng, thiếu chút nữa đánh nàng chết đuối dưới nước vì đau.
Hồ Tứ vuốt vuốt đầu, trừng cặp mắt to tròn, phun ra nước miếng, tay ném một khối vàng lên bờ, căm giận lại lần nữa tiến vào trong nước.
Phan Ngọc tựa như thần chết, ngồi xổm bên bờ sông, ánh mắt phiếm hồng đầy hung quang hiểm ác!
Hắn giờ chỉ muốn bóp chết Hồ Tứ luôn cho rồi, năm ngàn lượng vàng!
Nàng liền coi như không là gì ném xuống vực, lại còn rơi xuống lòng sông nữa.
Phan Ngọc tới bây giờ cũng không thể nghĩ, khi hắn bắt lấy tay Hồ Tứ, thuần túy là vì năm nghìn lượng vàng trên lưng nàng, không ngờ tới là Hồ Tứ bình chân như vại đem vàng vứt đi, cơ hồ như muốn đoạt mạng của hắn!
Không nói hai lời, hắn đem Hồ Tứ đi xuống vực tìm, hóa ra ngay bên dưới là một con sông chảy xiết, Phan Ngọc liền ném tiểu hồ ly Hồ Tứ kia xuống sông vớt vàng.
Sờ sờ mấy khối vàng trên bờ, Phan Ngọc lửa giận càng tăng lên.
Tuy hắn bắt nàng đi vớt vàng cho hắn, nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hồ ly ngu ngốc này được!
Trong đầu hắn giờ chỉ có vàng mà thôi!
Qua thật lâu sau, Hồ Tứ lại một lần nữa nổi lên từ mặt nước, nhưng không mang theo khối vàng nào.
Mặc kệ gậy trúc của Phan Ngọc, nàng liều mạng đi lên bờ, miệng thở hổn hển, liên tục lắc đầu:
- Dù ngươi có đánh chết ta, ta cũng không vớt nữa! Thật sự là không có mà!
Phan Ngọc đang chuẩn bị phóng gậy tới, bỗng nhiên Hồ Tứ giơ lên một ngọc bội:
- Đừng đánh. Ta nhặt được miếng ngọc bội này, hắn là có thể bồi thường đi?
Ngọc bội màu lục trên mặt khắc hai con chim ưng, chạm trổ tinh mỹ, mặt ngọc trơn bóng.
Tuy rằng không phải là thượng đẳng, nhưng trông cũng là vật quý khó tìm.
Hồ Tứ ôm đầu, chờ Phan Ngọc phát hỏa. Không nghĩ tới, hắn bỗng dưng không đánh?
Vụng trộm nhìn lén, thấy Phan Ngọc đang cầm ngọc bội ngơ ngẩn cả người, ánh mắt dại ra.
Nàng bỗng có điểm buồn bực, chưa bao giờ thấy Phan Ngọc lộ ra vẻ mặt như vậy nha.
- Uy. Ngươi không sao chứ?
- Tứ nhi, ngọc này, ngươi lấy được ở chỗ nào?
- Ở trong lòng sông đó. Mấy tảng đá dưới đó kẹp lên nó, ta trong lúc kiếm vàng liền nhìn thấy. Như thế nào? Vật này không đáng tiền sao?
Phan Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội, thần sắc biến đổi không ngừng, nhắm mắt trầm tư.
Hồ Tứ không dám quấy rầy hắn, đang nhìn toàn thân bị ướt nhẹp, bỗng vạt áo bị kéo, nhìn sang nàng đang bị Phan Ngọc dắt đi.
- Uy, ngươi làm cái gì vậy? Ta không xuống nước lần nữa đâu!
Hồ Tứ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Phan Ngọc cũng không để ý tới nàng, trong đầu đang nghĩ, nếu may mắn một chút, sẽ đến chỗ sơn động trước khi trời tối.
Sơn động bị mấy cây tử đằng bao trùm, nếu không nhìn kĩ, nhìn từ ngoài vào nhất định không thể nhận ra.
Phan Ngọc dắt Hồ Tứ vào trong sơn động, mùi máu tươi tanh tưởi từ trong động tỏa ra.
Hồ Tứ khi bước vào động, không thấy gặp trở ngại gì, cũng như loại phong ấn gì đó tồn tại, đều bị Phan Ngọc dễ dàng gỡ bỏ.
Trong động ánh sáng mờ nhạt, Phan Ngọc đã đốt lên một đám lửa nhỏ.
Động này không sâu lắm, nhưng Hồ Tứ bỗng thét lên một tiếng kêu kinh hãi.
Trong sơn động, chiều theo ánh sáng rọi vào, có một kẻ người không ra người cũng chẳng ra quỷ đang nằm đó, mùi máu tươi tanh tưởi đó từ hắn mà bốc ra, trên người kẻ đó đều loang lổ máu, thịt cơ hồ đã bắt đầu thối rữa.
Hồ Tứ nhịn không được che hai cánh mũi lại, nhưng Phan Ngọc lại có thái độ hoàn toàn khác hẳn.
Bỏ Hồ Tứ sau lưng, bước ba bước lại gần người đó, ngồi cạnh xuống, nhẹ giọng gọi:
- Sư huynh? Thường sư huynh?
Hồ Tứ cả kinh, không nghĩ tới người này lại là sư huynh của Phan Ngọc.
Bất quá, nếu là sư huynh của hắn, như vậy bản lãnh cũng không tầm thường đi. Nhưng sao lại rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, thật khiến người ta đoán không ra mà.
Tiếng rên rỉ từ trong miệng Thường Mục truyền ra, hắn đã dựa vào khí lực còn sót lại để ngoi lên từ lòng con sông kia.
Nếu không phải hai người kia lười nhác, không muốn đào huyệt, lại thấy Thường Mục đã ngứng thở, liền đem hắn từ trên vực ném xuống.
Nếu không vì như vậy, chỉ sợ Thường Mục đã làm cô hồn dã quỷ, cuộc đời này sẽ không thể thấy được lại khuôn mặt của Phan Ngọc.
- Sư đệ…
Có thể trước khi chết nhìn thấy Phan Ngọc, Thường Mục vô cùng nghẹn ngào xúc động.
- Tứ nhi, ngươi coi chừng bên ngoài, không được tiến vào!
Phan Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng phân phó Hồ Tứ.
Hồ Tứ muốn được giải đáp câu hỏi trong lòng, tuy rằng nàng muốn ở lại, nhưng lại khiếp sợ uy thế của Phan Ngọc, chỉ có thể phẫn nộ đi ra bên ngoài động chờ đợi.
- Phan Ngọc chết toi, đồ đầu heo! Ta cầu cho ngươi không được chết tử tế, cầu cho ngươi đối với ta phải cung kính lễ phép, không được sai bảo ta! Hừ! Cầu cho mặt ngươi trở nên vô cùng xấu xí, về sau không thể thú (cưới) được lão bà, chính mình ở vậy cả đời! Đi chết đi! Đi chết đi!
Phan Ngọc đi ra ngoài động liền nhìn thấy cảnh Hồ Tứ đang bứt cỏ bên cạnh dẫm nát tơi bời, miệng chửi rủa mình không thôi.
Ho khan một tiếng, Hồ Tứ nghe được tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân mà nàng đang rủa thật cao hứng đang đứng ở trước mặt, con ngươi tối đen hung hăng trừng mắt nhìn nàng, chỉ thiếu nước tức quá mà chết thôi nha.
- Ngươi thực hy vọng ta chết sao?
Lời nói tuy rằng rất ôn nhu, nhưng vào tai Hồ Tứ giống như cửu thiên sét đánh, bên tai ù ù rung động.
- Sao, như thế nào chứ? Ta, ta nào có loại ý tưởng này!
Hồ Tứ sợ tới mức chạy thật nhanh tới, cười làm lành với hắn:
- Sư huynh ngươi thế nào? Sẽ không chết chứ?
Phan Ngọc mặt càng tối sầm lợi hại hơn, Hồ Tứ nuốt nuốt nước miếng, sợ quá không dám mở miệng nói nữa.
Phan Ngọc đứng im một lúc lâu, đưa tay ném ra một đạo lửa cháy, đem tất cả mọi thứ trong động đốt hết sạch.
Từ đầu tới cuối, Phan Ngọc cũng không nói một câu, trong lòng bàn tay chỉ nắm chặt miếng ngọc bội kia, ánh mắt trở nên tối tăm hơn trước.
Hồ Tứ không dám cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau hắn.
Phan Ngọc như vậy làm cho nàng cảm thấy thật kì quái, trước kia Phan Ngọc dù rất đáng giận, luôn trêu cợt nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ có khuôn mặt âm trầm như vậy.
Đi ra khỏi cốc một đoạn xa, Phan Ngọc đột nhiên nói:
- Tứ nhi, ta cầu ngươi một việc.
***
Từng hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi xuống mái hiên cổ kính, thấm vào trong lòng đất.
Khắp cả rừng trúc chìm trong cơn mưa phùn, phiến lá xanh biếc hòa lẫn với màu trời ảm đạm, trong không khí tràn ngập mùi ẩm thấp, trông thật u sầu, thê lương.
Chuyển tầm nhìn qua góc hành lang gấp khúc, có thể nhìn thấy sắc mặt của nàng – sắc mặt của Hồ Tứ cũng không tốt giống như thời tiết hôm nay vậy.
Chỉ qua có vài ngày, gương mặt nhỏ nhắn tuyết trắng đã đổi màu, chuyển thành màu xám, đôi mắt thâm quầng, xương sống thắt lưng đều đau.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, phồng hai má phúng phính đang tỏ vẻ bất mãn, miệng nhếch lên đầy đau khổ.
Bịch!
Một đống khăn lau nặng trịch được thả thật mạnh vào mộc lý ( chậu để giặt quần áo), khiến nước bẩn bắn đầy mặt Hồ Tứ.
Hồ Tứ đôi lông mày lá liễu dựng thẳng, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ phẫn uất, vừa muốn phát hỏa. Ngẩng đầu nhìn người mới tới, thoáng chốc trên mặt chợt cứng đờ, lập tức cười nịnh nọt nói:
- Hoa Xuân tỷ tỷ.
Ngón tay trắng noãn chỉ thẳng vào cái trán của nàng, Hoa Xuân nghiến răng nghiến lợi, cười nhếch mép, nói:
- Tiểu tiện nhân, chỉ trong chốc lát không gặp, trong đầu ngươi đã dám nghĩ tới chuyện xấu rồi. Nói! Làm ra cái bộ dạng này là muốn quyến rũ ai hả?
Chuyện xấu?
Hồ Tứ nghe xong thiếu chút nữa là phát hỏa.
Nàng chẳng qua chỉ là đứng lên duỗi cái thắt lưng, cái gì mà quyến rũ ai cơ chứ?
Hồ Tứ lúc này chỉ muốn đem bản mặt đáng ghét Hoa Xuân béo phì kia đem tới trên bàn chà, chà cho mấy cái, phải làm cho mụ ta uống vài ngụm nước bẩn, khiến cái miệng đó không thể mở miệng nói những lời chanh chua, độc ác với nàng được nữa, hừ.
Ngẫm nghĩ lại, mong muốn này của nàng cũng không thể thực hiện được đi.
Trong hiện thực, nàng chỉ có thể nịnh nọt chạy tới đấm lưng cho Hoa Xuân đáng ghét kia, dùng lời lẽ hết sức tiểu nhân nịnh nọt mụ ta:
- Hoa Xuân tỷ, người lại mắng oan cho muội rồi, muội nào dám. Lại nói, toàn bộ trong phủ này ai chẳng biết, Hoa Xuân tỷ của chúng ta là nha hoàn thông minh nhất, lợi hại nhất. Nam nhân nào không nhìn tới người như tỷ quả thật là có mắt như mù đó!
Hoa Xuân bĩu môi, gương mặt hiện vẻ cực kì hưởng thụ:
- Hừ, ngươi cũng là kẻ thức thời đấy. Tứ Nhi, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ngọt như vậy, không uổng công phu nhân mua ngươi về.
- Dạ. Là phu nhân chuộc muội ra, phúc đức này chắc do đời trước muội tu kiếp mới được, muội như thế nào lại có ơn không báo chứ?
Hồ Tứ vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi thầm mắng, bất quá, trên mặt vẫn tươi cười nịnh nọt như cũ.
- Ừ. Nhìn ngươi coi như cũng chịu khó, cũng không ỷ vào có nhan sắc mà cầu thê vọng thiếp. Phu nhân nhờ ta nói với ngươi, kể từ hôm nay, ngươi có thể chính thức hầu hạ phu nhân được rồi.
- Dạ. Muội có ngày hôm nay ít nhiều cũng nhờ có Hoa Xuân tỷ tỷ giúp đỡ ạ.
- Ngươi phải lưu ý, thượng phòng của phu nhân không như những nơi khác. Phu nhân tính tình không tốt lắm, bưng trà cần phải cẩn thận, không phải chỉ nhìn mà học được đâu.
- Dạ. Hoa Xuân tỷ, muội sẽ lưu ý.
Hồ Tứ cơ hồ muốn ngay lập tức nhảy cẫng lên, mưa dầm liên miên cũng không thể ngăn cản được hưng phấn của nàng.
Có thể lại gần được mục tiêu, nàng liền vui vẻ không thôi.
Giang phu nhân là một nữ nhân rất đẹp, chỉ là tính tình có chút khác thường.
Chỉ hơi không vừa ý, liền ném chén đập bàn.
Nghe Hoa Xuân nói, nha hoàn bên cạch của Giang phu nhân đã thay đổi vài nha đầu, nha đầu nào cũng không ở lại quá nửa năm. Không phải bị bán, thì cũng là mất tích.
Hồ Tứ còn nghe nói, những người mất tích này, kỳ thật là đã chết.
Ngay cả Hoa Xuân, nô tỳ hồi môn của Giang phu nhân cũng phải tặc lưỡi, nói tiểu thư nhà nàng trước kia không phải là người như vậy, từ sau ngày gả vào đây, tính cách liền thay đổi hoàn toàn.
Đưa tay áo xanh miết lên, đôi tay ngọc cầm lấy ly trà từ Thanh Hoa, tay kia khẽ mở nắp, môi hồng nhẹ nhàng mân mê, thổi thổi sắc trà màu hổ phách.
Nhẹ nhàng nhấp vào một ngụm, nhíu mày.
Choang!
Chén trà ném từ trên cao văng xuống dưới mặt đất, chiếc chén vỡ làm đôi, nước trà bắn văng khắp nơi. Một tiểu nha hoàn áo xanh cuống quýt quỳ xuống, thân mình gầy yếu run lên nhè nhẹ.
- Trà hôm nay, như thế nào uống không đúng vị? Tiểu Thanh, trà của ngươi pha càng ngày càng tồi tệ.
- Phu nhân, nô tỳ vẫn làm theo cách người dặn pha trà.
- Đây là loại trà Huyết Dụ Bào?
- Vâng, là Huyết Dụ Bào.
- Nước đâu?
- Dạ, là nước suối ở tuyền sơn, đã lọc qua tới tám lần mới dùng để pha trà.
- Ngươi là dùng tay lấy lá trà? Nếu là như vậy, để ta chặt tay ngươi đem cho chó ăn!
Tiểu Thanh cơ hồ muốn khóc, liên tục lắc đầu:
- Phu nhân, nô tỳ là lấy bằng thìa đồng, không dám lấy bằng tay.
Mày liễu càng nhíu lại:
- Kia như thế nào trà hôm nay cùng vị xưa bất đồng được?
Trong lúc vô ý liếc mắt Tiểu Thanh một cái, sắc mặt khẽ biến:
- Ngươi quả nhiên dám dùng hàn lộ hương!
- Phu nhân, nô tỳ vô tội, chỉ là trong lúc hầu hạ phu nhân trang điểm, không cẩn thận nên bị rơi trên người. Phu nhân, thật sự là nô tỳ vô tội!
Đối với tiếng kêu khóc của Tiểu Thanh, Giang phu nhân không kiên nhẫn phất phất tay.
Ngay lập tức, hai ma ma lớn tuổi tráng kiện xuất hiện, mặt đầy tàng nhang, mắt ánh lên nụ cười giảo hoạt tàn độc, đem Tiểu Thanh giống như một con gà sắp chết đánh đập, ra tay không nương tình.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Thanh nhất thời tóc mai toán loạn, khuôn mặt tuyết trắng xưng vù, khóe miệng liền chảy xuống tia máu tươi.
Thân mình nhu nhược té ngã trên mặt đất, dù gắng gượng tới nửa ngày cũng không đứng được lên.
- Hừ, ngươi cho rằng nhân tâm của ngươi ta sẽ không biết gì sao?
Giang phu nhân vươn tay nhẹ nhàng mân mê tóc mai, nhìn ngắm mình trong gương.
Duy trì sắc đẹp đã trở thành thói quen của nàng, đôi mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của chính mình, mặt hoa da phấn, nói cười xinh đẹp.
Nhìn trước nhìn sau, thấy thế nào, đều chẳng phải là một tiểu giai nhân đó sao?
Nhưng vì sao chính mình lại không thể chiếm được tâm hắn?
Hắn không quan tâm nàng, ngược lại người khác lại có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Thật không cam tâm!
Vừa nghĩ đến đây, nàng không chỉ cảm thấy hận hắn, hận hắn vô tình, hận nữ nhân ti tiện kia đã dụ dỗ hắn:
- Nghe nói hôm trước, lão gia khen ngươi có hai bàn tay tài hoa, phải không?
Tiểu Thanh thân mình run run, bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Phu nhân, ngày đó lão gia trong lúc vô tình tưởng nô tỳ là phu nhân trong phòng ngủ mới nắm lấy tay nô tỳ. Cho dù đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng không dám quá phận!
- Không dám? Ha ha, ta xem ngươi không phải là không dám. Ngày đó là nắm tay ngươi, chỉ sợ quá hai ngày, nên nắm lấy thân mình của ngươi, phải không? Ai, nói vậy thì không bao lâu nữa, ngươi liền có thể cưỡi trên đầu của ta rồi!
- Phu nhân, nô tỳ không dám! Cầu phu nhân khai ân, cầu phu nhân khai ân! Nô tỳ không dám nữa! – Tiểu Thanh dập đầu liên tiếp xuống nền đất.
- Nói khai ân gì chứ, lão gia đối xử với ta như vậy, còn không phải do lũ yêu tinh các ngươi tác quái sao?
Chuyện vừa chuyển, Giang phu nhân cười duyên:
- Tiểu Thanh à, ngươi cũng đã theo ta thời gian không ngắn. Như vậy đi, hôm qua Lưu bà ở thành nam nói, con dâu của người vừa mới chết, đang muốn xem xét một người khác. Ta thấy ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nha đầu lớn thì phải lấy chồng, ta cũng không nỡ bán ngươi đi. Sáng mai ta sẽ mời Lưu bà đến đây, ngươi liền cùng bà ấy đi thôi, cũng không uổng chúng ta đã từng là chủ tớ.
Tiểu Thanh nước mắt lã chã rơi xuống:
- Phu nhân, ta không dám nữa, chỉ xin người đừng bán Thanh nhi đi. Thanh nhi làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!
- Lưu ngươi? Ha ha, Tiểu Thanh, ngươi cho rằng lão gia sẽ cứu ngươi sao? Nên chết tâm đi, ngoan ngoãn đi cùng Lưu bà, nếu ngươi ở lại, đừng trách ta không niệm tình cảm chủ tớ trước đây!
Nói xong liền sai hai vị ma ma lôi Tiểu Thanh đang khóc lóc thảm thiết ra ngoài.
Hồ Tứ theo Hoa Xuân tới tiền viện, chính là thấy cảnh này, lòng của nàng liền run rẩy kịch liệt.
Âm thầm oán hận Phan Ngọc, nhìn xem hắn đem cho nàng chuyện tốt gì đây?
Ai, chỉ mong nàng có thể qua ải!
/63
|