Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 31 - Mặt Đối Mặt (Trung)

/47


Trong hiện thực. Mười giờ sáng.

Từ phía xa, Nguyên Bảo đã nhìn thấy ở bên đường có một thân ảnh đang ngồi dưới tán dù: gương mặt thanh tú đạm nhiên, tư thái nhàn nhã thản nhiên, dù cho nửa thân người hiện đang bị che khuất dưới bóng râm, cũng không làm giảm bớt quảng ảnh độc đáo! Nam tử tuy rằng không phải tuyệt mỹ, nhưng lại giống như phong cảnh được họa ra dưới ngòi bút của họa sĩ!

Nguyên Bảo âm thầm tán thưởng, cảm thấy cho dù Du Vân có cùng Ngạo Thiên đại ca Phạm Thiên đại ca bọn họ đứng chung một chỗ, cũng không hề thua kém điểm nào!

Cận Du Vân cũng đã nhìn thấy Nguyên Bảo, hắn mỉm cười, vội vã đứng lên, đi tới. Nhưng cũng rất nhanh, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, ánh mắt tập trung nhìn chân trái của Nguyên Bảo, mày cũng hơi nhăn lại.

“Bảo Nhi, chân trái bị thương sao?” Cận Du Vân vội kéo Nguyên Bảo qua, vừa muốn khom người kiểm tra chân của hắn, đã bị Nguyên Bảo ngăn lại.

“Không sao cả, chỉ là vết thương lúc nhỏ.” Nguyên Bảo không để cho Du Vân xem chân trái của hắn, bởi vì hiện giờ đang ở trên đường cái, không được tốt lắm; nhưng mà, “Du Vân làm sao biết chân trái ta có thương tích?” Hắn cũng chỉ mơ hồ cảm giác được gần đây chân mình có điểm không thoải mái.

“Cách ngươi bước đi! Bảo Nhi khi bước đi có khuynh hướng nghiêng nhiều về bên phải, chân phải nhận hết phần lớn thể trọng của ngươi, cho nên thoạt nhìn có vẻ… khập khiễng!” Du Vân có chút lo lắng cứ nhìn chằm chằm chân của Nguyên Bảo, không biết bị thương như thế nào mà tới bây giờ còn có thể gây ảnh hưởng khi bước đi.

“Như vậy a…” Nguyên Bảo thầm than ánh mắt của Du Vân quả nhiên thực sắc bén, chính là, “Du Vân liệu có ghét bỏ nếu thân thể của ta… tàn khuyết(không hoàn chỉnh/ khiếm khuyết)không?” Hắn nhẹ giọng hỏi thử, lập tức có chút lo lắng không dám suy đoán tâm ý của đối phương!

Du Vân sửng sốt, tiện đà bật cười, “Tiểu sỏa qua(đứa nhỏ ngốc), ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi, chuyện đó chỉ làm ta càng đau lòng, bởi vì khi Bảo Nhi trải qua thời điểm khó khăn nhất ta lại không gặp được ngươi, ở cùng ngươi, cho nên sau này không cần nói những lời này nữa, được không? Cho dù Bảo Nhi như thế nào, ta cũng đều thích!” Phủ phủ(xoa)tóc của hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyên Bảo, cũng chẳng thèm để ý bọn họ đang ở trên đường.

“Cám ơn!” Nguyên Bảo thực cảm động, cũng rất vui vẻ, cảm giác lập tức thoải mái rất nhiều, hắn vốn sợ hãi Du Vân sẽ không thích vết thương nơi chân của mình.

“Bất quá, Bảo Nhi, lát nữa phải cho ta xem thương thế của ngươi, như vậy ta mới yên tâm!” Du Vân nghiêm túc nói, hắn không hy vọng Bảo Bảo đến bây giờ vẫn bị vết thương hành hạ.

“Ân, chỉ cần không dọa đến ngươi là tốt rồi!” Vẫn phải cho hắn chuẩn bị tâm lý.

“Sẽ không!” Du Vân cười cười, “Cũng phải nói, Bảo Nhi cùng tạo hình bên trong trò chơi thật giống nhau, ngay cả tóc cũng đều mềm như nhau, dùng điện thoại truyền hình chung quy chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, cảm giác hiện giờ mới là chân chính được nhìn thấy Bảo Nhi!”

“Du Vân cũng vậy a, cho nên không có chút cảm giác xa lạ!” Nguyên Bảo nhăn nhăn cái mũi nhỏ.

Ha hả, Du Vân cười khẽ, “Đi thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ăn cơm trưa, thuận tiện để —— tâm sự!” Nói xong, còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

Bảo Bảo nhìn thấy liền sửng sốt, nguyên lai Du Vân còn có vẻ mặt này nột, vì thế rất vui vẻ để cho người ta nắm tay dắt đi. Có thể càng ngày càng nhìn được nhiều loại biểu tình của Du Vân kỳ thật cũng là một loại thỏa mãn cùng hạnh phúc, này có lẽ là một mặt của hương vị tình ái đi?

Sau khi chấm dứt buổi ước hội(hẹn hò)ngọt ngào. Về đến nhà, việc đầu tiên chính là phải kiểm tra tin nhắn điện thoại. Bởi vì trước kia Nguyên Bảo không thích xuất môn, nên không dùng điện thoại di động, hiện tại ngẫm lại, hẳn là nên lo đi mua một cái, miễn cho khi có việc mọi người lại không tìm thấy hắn.

Có hai tin nhắn, của Phạm Thiên đại ca cùng Oa Oa Ngư. Một cái thông báo về chuyện tụ hội, cái kia chỉ nghe một tràng nói liên thanh không ngừng, Nguyên Bảo cũng không nghe ra được trọng điểm gì, tất cả đều là vô nghĩa, thuần túy có người nhàn rỗi không có việc gì nên đi lãng phí nước miếng.

Tụ hội a, Nguyên Bảo tiến đến sô-pha, cuộn mình nằm xuống, hắn chưa từng tham gia tụ hội, lần này là lần đầu tiên. Hồi trung học, những khi trường học tổ chức lữ hành, hắn đều lấy lý do thân thể không khỏe mà không tham gia, trên cơ bản thì ngay cả những hoạt động tập thể khác hắn cũng đều chưa từng tham gia.

Không biết có phải do những người sắp gặp mặt ở trong lòng hắn địa vị không giống như người khác, hắn thậm chí có chút chờ mong, còn có khẩn trương, cũng không biết mọi người có phải đều giống như trong trò chơi hay không? ! Phạm Thiên đại ca, hắn đã từng nhìn thấy qua điện thoại truyền hình, nhưng những người khác vẫn chưa hề gặp mặt, bởi vậy có chút suy tưởng mông lung, cũng bởi do trong trò chơi dung mạo có thể điều chỉnh, đương nhiên, đại đa số người chơi cũng sẽ không cải biến quá mức.

Thời gian tụ hội được quyết định vào cuối tuần này, về phần trò chơi do trận đầu quái vật công thành chiến đã giành được thắng lợi nên có được một tháng thời gian tu chỉnh, để cho mọi người chuẩn bị trận công thành tiếp theo; thời gian này, nghiễm nhiên trở thành khoảng thời gian nhàn hạ, hơn nữa cuối tuần cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến việc làm cũng như chuyện học tập của mọi người.

Địa điểm tụ hội ở khu T, do Phạm Thiên đại ca bao thầu, nghe nói là một khu nghỉ dưỡng siêu xa hoa. Vể điểm này, Nguyên Bảo không có ý kiến gì, với thân phận trong hiện thực của Phạm Thiên bọn họ, nói có thể hô phong hoán vũ cũng không đủ, phỏng chừng làm một chuyến du lịch liên hành tinh cũng còn được. Bất quá, Nguyên Bảo vẫn có chút ngạc nhiên, nghe Oa Oa Ngư nói trong điện thoại thì chỗ Ula Ula kia thực hảo ngoạn, nhưng là bờ biển thì… Chắc lần này lại phải đứng ở trên nhìn thôi. Cười cười, đem mặt vùi vào gối ôm mềm mại.

Đối với việc Bảo Bảo tham gia cuối tuần tụ hội, Du Vân sau khi được cho biết liền ủng hộ hết mình. Hắn hiểu được Bảo Nhi ngoài tình nhân, thân nhân ra còn cần đến bằng hữu, trong quá khứ Bảo Nhi luôn cô đơn, tịch mịch, làm cho người ta phải đau lòng; hiện tại tuy rằng hắn tự tin có thể khiến cho Bảo Nhi khoái hoạt, nhưng bằng hữu thì không thể nào thay thế được!

Hơn nữa, Bảo Nhi cũng phải dung nhập với người khác nhiều hơn, qua nhiều ngày chân thật ở chung, Du Vân phát hiện Bảo Bảo tựa hồ không có thói quen đến những nơi đông người, cho dù là cùng hắn ước hội, Bảo Bảo cũng chỉ lựa chọn những nơi thực thanh tĩnh, đối với những nơi thiếu niên cùng độ tuổi hắn ưa thích, Bảo Bảo đều một mực không có hứng thú. Du Vân có điểm bất đắc dĩ, Bảo Bảo rõ ràng chỉ là đứa nhỏ 19 tuổi, có khi so với hắn còn giống đại thúc hơn, cũng làm cho hắn phải dở khóc dở cười rất nhiều lần, trong lòng phiếm toan(chua xót), tính cách Bảo Bảo như vậy là bởi vì đã ở một mình quá lâu sao? !

Cho nên, dù hắn có chút ghen tỵ, nhưng vẫn duy trì Nguyên Bảo mở rộng giao hảo bằng hữu, hắn hy vọng Bảo Bảo có thể ngày càng vui vẻ khoái hoạt, có thể cảm nhận được ngoài những hạnh phúc do hắn mang đến còn có một loại hạnh phúc khác do bằng hữu mang đến! Bởi vậy, Du Vân dù không muốn, vẫn tự mình đưa Nguyên Bảo lên máy bay đi khu T.

Sân ga phi trường quốc tế khu T.

Kéo theo một kiện hành lý nhỏ đơn giản, Nguyên Bảo ở trong đám đông nhìn xunh quanh, tìm kiếm thân ảnh Oa Oa Ngư. Oa Oa Ngư nói qua sẽ đến phi trường đón hắn, chính là nhìn hồi lâu, ánh mắt đều đảo nhanh tìm kiếm, vẫn không tìm được.

“Yo, Tiểu Bảo Bảo!”

Sau lưng bị vỗ mạnh một cái, Nguyên Bảo giật mình, vội vàng quay đầu lại, cái người đang cười đến ngoác mồm không phải Oa Oa Ngư thì là ai? !

“Dọa đến ngươi?” Oa Oa Ngư rất đắc ý dương dương tự đắc, lúc này, từ phía sau hắn lại nhảy ra một cái thân ảnh quen thuộc, là là Phi Thiên Ngư, hơn nữa ở hiện thực hắn cũng để tóc dài nhuộm màu xanh đậm, được xử lý trong có vẻ rối bông lên, nhìn rất có cá tính.

“Đương đương ——” Phi Thiên Ngư trong tay giơ lên một con búp bê vải Q bản(chibi a)tạo hình giống Nguyên Bảo, mặc một thân tân thủ bạch bản trang, đưa đến trước mặt Nguyên Bảo lúc lắc, làm cho Nguyên Bảo cằm rơi xuống đất, kia là của khuôn mặt của hắn nha, thế nhưng lại bị làm thành búp bê vải, còn là Q bản! Nhưng lại không thể không thừa nhận, con búp bê này được làm thật tinh xảo!

“Ha hả, rất đẹp phải không? Tiểu Nguyên Bảo chắc chắn không đoán ra là ai làm đâu!” Oa Oa Ngư ra vẻ thần bí chớp động hai mắt, thừa nước đục thả câu.

Nguyên Bảo bắt lấy búp bê trong tay Phi Thiên Ngư, cẩn thận đánh giá một phen, thật là tìm không ra khuyết điểm nào, ngay cả biểu tình cũng đều được làm thật sắc sảo đúng với hình mẫu, thật sự đoán không ra là ai làm, liền nhìn về phía hai người.

“Ha hả, lên xe sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật, Tiểu Nguyên Bảo ngươi cũng đừng giật mình nga, đây chỉ là một mẫu trong cả bộ a, mỗi mẫu chỉ làm một con duy nhất!” Phi Thiên Ngư vẻ mặt như kẻ trộm cười nói, quan sát Nguyên Bảo quả nhiên vì lời nói của hắn, khóe miệng rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành cái bánh bao.

Một bộ? Một con còn chưa đủ sao, còn làm tới một bộ búp bê vải? Nguyên Bảo cảm giác đầu đầy hắc tuyến, không biết là ai lại nhàm chán nảy ra sáng kiến này, còn làm ra sản phẩm thực hoàn mỹ!

Ra khỏi đại sảnh sân bay, ngồi vào trong xe của nhà Oa Oa Ngư, Nguyên Bảo khẩn trương muốn biết đến tột cùng là ai sáng tạo ra “Đại cử thố”!(Thanh: ta không hiểu từ này là nghĩa là gì, “Đại cử” nghĩa là hàng loạt, “Thố” nghĩa là lên kế hoạch, thực hiện. Có ai hiểu rõ thì giúp đỡ ta nghen)

“Hắc hắc ——” Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư nhìn nhau cười, nhưng lại không nói, làm cho Bảo Bảo phải đoán già đoán non.

Nguyên Bảo liếc ngang hai người một cái, sau đó nâng cằm suy nghĩ, đoán xem là ai?

Sau khi kim giây chạy hết một vòng ——

“Lưu Ly cùng Tiểu Anh là nữ hài tử, bởi vậy có khả năng nhất, nhưng nhìn biểu tình các ngươi, hẳn là không phải, phải là một người mà ta không thể nào nghĩ tới, cho nên hai người đó bị loại trừ; tiếp theo là Nhất Tiếu cùng Thập Bộ đại ca, chức nghiệp là game thủ chuyên nghiệp, sẽ không đi làm mấy thứ này; Nãi Trà, Oa Oa, Phi Thiên cũng không giống người có thể làm ra tác phẩm thủ công tinh xảo; Thản Khắc cùng Thiển Xuyên Tang thì lại giống nhân viên kỹ thuật, như vậy cuối cùng chỉ còn có Phạm Thiên đại ca ba người bọn họ!” Nguyên Bảo một hơi phân tích thấu triệt, làm cho Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư càng nghe ánh mắt càng trừng lớn, cằm cũng dần dần rụng xuống.

“Mà ba người bọn họ, tổng cảm thấy Phạm Thiên đại ca không có khả năng, bởi vì biểu tình của Oa Oa như là muốn phủ định biểu ca đại nhân ngươi rồi; Phần Thiên Đại Ca cũng thế, cũng sẽ không làm, cho nên đáp án của ta chính là Ngạo Thiên đại ca!” Nguyên Bảo công bố kết quả phán đoán của mình, tay trái nắm chặt nhẹ nhàng đánh vào tay phải.

Song ngư hoàn toàn ngây ngốc, đáp án liền trúng ngay hồng tâm, hoàn toàn chính xác!

“Tiểu Nguyên Bảo, ta giờ mới phát hiện ngươi thật là lợi hại, có thể suy đoán, loại trừ chính xác như vậy!” Oa Oa Ngư phi thường bội phục mà cảm thán!

“Đúng vậy, chúng ta khi biết được đây là do Ngạo Thiên bang chủ làm cũng chỉ lo kinh ngạc, cũng chưa suy nghĩ nhiều như vậy a, Tiểu Nguyên Bảo ngươi quả nhiên đủ cường!” Phi Thiên Ngư cũng là vẻ mặt khâm phục.

“Búp bê vải này thật sự do Ngạo Thiên đại ca làm?” Nguyên Bảo cũng kinh ngạc không kém, tuy rằng hắn đã đoán trúng, nhưng cảm giác vẫn thật khó tin! Không thể tưởng được vị băng sơn đại ca kia lại có thể làm ra búp bê tinh xảo như vậy, hơn nữa hoàn toàn là may thủ công, cho nên mới càng làm cho người khác thán phục!

“Ân! Ân! Chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy đều bị hách liễu nhất đại khiêu(bị dọa cho kinh hách đến nỗi nhảy dựng lên), tất cả mọi người có mặt lúc đó đều toàn bộ hóa đá a!” Phi Thiên Ngư gật đầu, kỳ thật hiện tại cũng còn cảm thấy được giống đang nằm mơ.

“Ngạo ca nói những thứ này phải chuyển tới tận tay Tiểu Nguyên Bảo, trên đời chỉ có một bộ duy nhất, không có bộ thứ hai, biểu ca muốn hắn cho một con, đều bị từ chối thẳng thừng, nói phải chờ ngươi đồng ý mới cho!” Oa Oa Ngư cũng bổ sung.

Nguyên Bảo nghe xong, ôm búp bê tạo hình chính mình cảm động, hốc mắt ngậm nước. Búp bê này phải trút bao nhiêu tâm huyết mới có thể hoàn thành a? Bảo Bảo không nghĩ tới Ngạo Thiên đại ca lại thích hắn đến vậy, tình cảm này làm sao hắn dám nhận? ! Hơn nữa, hắn cũng sợ chính mình không thể hồi đáp tấm chân tình này!

Trong lúc nhất thời, không khí trong xe trở nên thật tĩnh lặng, Nguyên Bảo vẫn đang ôm búp bê vải ngẩn người, song ngư cũng lâm vào trầm tư. . .

Xe tiến vào đại môn của một hội quán xa hoa, ở đại sảnh đón tiếp đã đứng sẵn ba thân ảnh thon dài là Phạm Thiên, Phần Thiên cùng Ngạo Thiên ba vị bang chủ đại nhân!

Nguyên Bảo đột nhiên có chút khẩn trương, ôm theo búp bê xuống xe, không đợi hắn chào hỏi, Phạm Thiên đã vọt lại, ôm cổ Nguyên Bảo, dùng sức cọ a cọ, “Bảo Bảo, Bảo Bảo, rốt cục được ôm đến Bảo Bảo chân chính rồi, thật tốt!” Còn vừa cọ vừa phát biểu cảm tưởng, “Ân, ân, cảm giác so với trong trò chơi ôm lấy đến hoàn hảo, thật mềm, thật nhỏ nga, thật sự phi thường đáng yêu!”

“. . .” Nguyên Bảo không nói gì cũng không phản kháng, chỉ có thể mặc hắn cọ.

“Phạm ngươi tránh ra cho ta! Bảo Bảo là của ta!” Phần Thiên không thể tin được chính mình lại lần nữa chậm tay!

“Quên đi!”

Vì thế, hai người lại ở hiện thực triển khai Nguyên Bảo tranh đoạt chiến. Đáng tiếc, trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

“Tránh ra cho ta!” Ngạo Thiên bên ba bên hai liền đánh rớt tay của Phạm Thiên cùng Phần Thiên, đem Nguyên Bảo lãm vào trong ngực của mình, đó cũng là lần đầu tiên hắn chân chính ôm Nguyên Bảo! Nhìn kỹ Bảo Bảo, lục lọi lại hình ảnh trong trí nhớ đem so với nguyên bản, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng vẫn có chút ấn tượng… Ngạo Thiên trong lòng cảm khái, lực đạo cánh tay ôm Nguyên Bảo cũng liền không cẩn thận mạnh hơn chút, làm cho Nguyên Bảo có điểm đau, nhăn mặt nhíu mày, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, thả lỏng tay, giải thích, “Thực xin lỗi, Bảo Bảo, đau lắm hả?”

Nguyên Bảo lắc đầu, “Cám ơn bố oa oa của Ngạo Thiên đại ca!” Vừa rồi, hắn tựa hồ lại cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp thực đặc biệt, từ trên người Ngạo Thiên đại ca truyền đến! Có lẽ, ở trong lòng mình, nói Ngạo Thiên đại ca thật bất đồng cũng không chính xác, nhưng so với cảm giác của Du Vân lại không giống, rất kỳ quái!

“Lại đây, Bảo Bảo, vào đi thôi!” Phạm Thiên ý vị thâm trường nhìn Ngạo Thiên, sau đó lôi kéo Nguyên Bảo hướng vào bên trong, Phần Thiên không cam lòng bám theo hộ ở bên kia, Oa Oa Ngư thì kéo hành lý của Nguyên Bảo cùng Phi Thiên Ngư song song đi theo, không ngừng nhe răng nhếch miệng.

Mà Ngạo Thiên Đại bang chủ bị bỏ lại ở phía sau, lúc không ai nhìn đến, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên nhất mạt ý cười, rốt cục —— tìm được rồi…

Tiếp theo sau đó, tất cả mọi người đều lục tục kéo đến, bởi vì chuyến bay khác nhau, Thiển Xuyên Tang là cuối cùng tới nơi.

Nguyên Bảo cảm thấy thật mới mẻ đánh giá mọi người, nguyên lai trong trò chơi tất cả đều là bản sắc diễn xuất a! Bỏ đi những trang bị đặc biệt trong trò chơi, thay vào là trang phục hưu nhàn trong hiện thực, cảm giác cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn quen thuộc như trước! Hơn nữa, Lưu Ly cùng Bát Trọng Anh ở ngoài đời thực còn xinh đẹp hơn trong trò chơi rất nhiều!

Đương nhiên, mọi người cũng đều xem vẻ đáng yêu Nguyên Bảo làm động lực cùng hứng thú để ôm ấp nhiều hơn, nhất là đối với bộ sưu tập búp bê Bảo Bảo lại càng yêu thích không buông tay, tất cả mọi người đều muốn có một bộ! Đáng tiếc, thứ này là độc nhất vô nhị!

P/S: Thanh: Nga, mần chương này, trong lòng ta cứ gào thét, sao không phải NP, ta muốn nhất thụ đa công a…Phong: Xì, miệng thì nói vậy thui chứ Bà Thanh là chuyên trị 1vs1 =))

Hôm nay ta sẽ post 2 chương, bù cho hôm qua post không kịp. Vậy là vẫn đúng tiến độ mỗi ngày một chương nhá.

/47

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status