Buổi tối, quả nhiên Khổng Tây không qua nhà Đông Dã.
Không phải cậu không muốn, mà là từ lúc chạng vạng cậu bắt đầu nóng hâm hấp, cả người mơ mơ màng màng, không có khí lực để xuống giường.
Còn về nguyên nhân phát sốt, có lẽ do hôm qua vận động quá kịch liệt gây ra.
Mọi người biết mà, cái gì khó kiềm lòng bắn ở bên trong nè, cái gì khi tới nhà tắm tẩy rửa lại nhịn không được cắm vào nè, cái gì cuối cùng tẩy rửa sạch rồi kết quả tên Khổng Tây kia lại leo lên người vì thế không khống chế được lại đến lần nữa nè, đủ loại lý do lý trấu.
Cho nên nói, “Đại não của đàn ông phát triển ở phía dưới”, lời này quả nhiên là chân lý, thực chất dùng hai viên bi để suy nghĩ mà = =#
Cậu ra rất nhiều mồ hôi, điều hòa lại thấp, cả đêm một hồi nóng một hồi lạnh.
Sau khi về lại luôn không cẩn thận nhiệt huyết sôi trào nghĩ đến hình ảnh mình cùng Đông Dã làm cái kia kia, thế là không ngừng chạy vào nhà tắm.
Vì vậy, tiểu thụ yếu đuối Khổng Tây người vốn đã yếu, trở về còn lăn qua lăn lại một hồi, đến tối không kiên trì nổi, phát sốt nhẹ.
Đây là một buổi tối của tháng 9, nhiệt độ ngoài trời vẫn khá cao.
Khổng Tây nằm suốt trong chăn, không mở điều hòa, trong phòng rất ngột ngạt, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn thấy lạnh co người.
Chị hai để lại một mảnh giấy trên bàn, buổi sáng đã đi rồi, cho nên trong nhà lại chỉ có mình cậu.
Cậu có chút khổ sở, sốt mà không có ai chăm sóc.
Trước giờ vẫn luôn chỉ có một mình cậu, từ nhỏ đến lớn, vì không để các chị lo lắng, hết thảy tất cả đều tự mình chịu đựng.
Nhưng bây giờ, cậu không muốn tiếp tục một mình,muốn dựa vào ai đó.
Mơ mơ màng màng trở người dưới chăn, Khổng Tây hút hút mũi, mò di động gọi cho Đông Dã.
Nếu đã là đối tượng kết giao, có lẽ không cần keo kiệt làm nũng với anh ấy.
Tiếng “Tít tít” vang lên thật lâu, bên kia vẫn không nhấc máy.
Khổng Tây gối lên di động, mắt híp híp, liêm diêm muốn ngủ.
Điện thoại thình lình chấn động, kết nối, tiếng Đông Dã theo sau truyền tới: “Alô.”
Vừa nghe được giọng nói trầm thấp của đối tượng, Khổng Tây vốn chỉ có chút tủi thân lập tức bị khuếch đại vô hạn, cái mũi đột nhiên trở nên ê ẩm, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn trong cổ họng thốt không nên lời.
“Alô?”
“Ư——”Thật sự không nói ra lời, Khổng Tây chỉ mơ hồ đáp một tiếng, lại hút hút mũi.
“Tiểu Tây?” Đông Dã quá dữ đội chỉ với một đơn âm tương tự như tiếng rên rỉ đã đoán được người gọi điện cho mình.
“Ưm…” Giọng Khổng Tây chứa đầy âm điệu tủi thân không thể kiềm chế được, cậu chớp chớp mắt, giống như muốn mang cái cảm giác tủi thân đã lan tràn này chớp cho rớt đi.
“Sao vậy?”
“… Hình như sốt rồi, khó chịu lắm.”
Bên kia rất lâu không có âm thanh gì, Khổng Tây không biết có chuyện gì xảy ra, còn tưởng di động trục trặc, cầm lên híp mắt nhìn một hồi, gõ gõ màn hình, kết quả không cẩn thận nhấn cúp máy.
Khổng Tây uể oải muốn chết, giận dỗi ném di động lên giường, mệt mỏi cuộn tròn trong chăn.
Cho nên nói, đàn ông đầu óc phát triển phía dưới quả nhiên chẳng phải thứ tốt.
Di động bị ném một bên rung rè rè, Khổng Tây thò một tay khỏi chăn, sờ soạng trên giường nửa ngày mới đụng đến.
Là Đông Dã gọi tới.
Khổng Tây lập tức quên sạch chuyện mới vừa rồi còn đang lên án “Đàn ông chẳng phải thứ tốt”, hớn hở nghe máy.
Bên kia truyền đến tiếng ô tô chạy trên mặt đất, Khổng Tây kỳ quái nhìn di động, không lẽ lại hỏng?
“Tôi về ngay, ngoan ngoãn ở nhà đợi.” Giọng nói đều đều của Đông Dã truyền qua ống nghe.
Khổng Tây dựng thẳng lỗ tai áp sát, mắt long lanh chờ anh nói tiếp.
“…”
“…”
Được rồi, nếu Đông Dã không nói, để cậu nói vậy: “Ưm… vậy anh về nhanh lên.”
“Ừ, ngoan ngoãn nằm trên giường.”
“Vâng… Vậy, vậy cúp đi.”
“Ừ.”
Khổng Tây đưa điện thoại đến trước mặt, nhìn Đông Dã cúp máy, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đờ ra một hồi, rồi mới phiền muộn cuộn tròn, bắt đầu suy nghĩ lung tung ——
Anh ấy đang ở bên ngoài? Không biết đột nhiên gọi điện có làm phiền anh ấy không…
Nhưng mà anh ấy ở ngoài làm gì? Trễ thế này chắc không phải ở siêu thị nhỉ, hơn nữa siêu thị rõ ràng rất gần, căn bản không cần chạy xe…
Có lẽ chỉ là tiếng xe của ai đó… nhưng mà rõ ràng nghe được âm thanh của GPS.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đầu mối, trái lại còn chóng mặt đau đầu.
Cho nên nói, đại não phát triển ở nơi quá bình thường cũng không phải chuyện tốt, dễ suy nghĩ lung tung.
Làm một thằng con trai đại não sinh trưởng trong đầu mà không kết nối với bộ phận nào đó ở nửa người dưới, chỉ số thông minh cao, lại không dễ dàng bị dục vọng khống chế (?), Khổng Tây biểu hiện áp lực có hơi quá.
Cậu không biết mình có phải đã thiếp đi không, đợi lần nữa thò đầu khỏi chăn, cảnh vật xung quanh vẫn giống vừa rồi, tối đen thui, trong phòng như cũ chỉ có mình cậu.
Đông Dã vẫn chưa tới.
Khổng Tây hơi thất vọng xuống giường, muốn tìm ít thuốc hạ sốt.
Chân mềm nhũn, như bước trên mây, cậu lắc lư đi xuống lầu, vào nhà bếp.
Thật ra Khổng Tây là một người vô cùng đơn giản, bình thường nghĩ muốn làm cái gì sẽlàm ngay cái đó, cảm thấy cuộc sống quá đơn điệu thì chạy đi game chơi, cảm thấy Lantis là người tốt thì dính chặt lấy, cảm thấy thích rồi thì tỏ tình với người ta, cảm thấy quan hệ nên sâu sắc hơn thì quyến rũ người ta lăn giường.
Cậu lớn đến vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thích một người, loại tâm tình mãnh liệt muốn ở bên Đông Dãkhiến cậu cảm thấy được sự an toàn trước nay chưa từng có.
Cậu thật lòng muốn sống cùng người đàn ông kia cả đời.
Nguyện vọng này, khiến cậu tràn ngập mong chờ với cuộc sống.
Đương nhiên, hiện tại tạm thời cậu cảm thấy đời người thiệt sự là vô cùng thê thảm…
Khổng Tây run rẩy lấy hộp thuốc từ tủ trong nhà bếp, rõ ràng không hề nặng, lại như vắt kiệt sức của cậu, dựa vào ngăn tủ trượt ngồi xuống đất.
Gạch men rất lạnh, cái mông vốn mang thương tích vì hơi lạnh đột ngột xông tới mà rên lên một âm tiêu hồn, càng khiến cậu ớn lạnh toàn thân run lẩy bẩy.
Thuốc trong hộp rất nhiều, nhưng đa phần đều là loại quá hạn nhét vào từ đời nào, Khổng Tây lựa mấy cái quá hạn ra, lại quăng một đống thuốc đau bụng kinh, đau bao tử, thấp khớp, trợ xương…, cuối cùng chỉ còn lại một lọTrắng Và Đen[1].
Tại sao nhà cậu lại có thuốc thấp khớp và thuốc trợ xương? Mấy thứ này để làm gì? Chờ khi cậu thành ông lão tám mươi thì lấy ra dùng!?
Khổng Tây bất lực mang lọ Trắng Và Đen ra, đóng hộp thuốc, bực bội vặn nắp.
Đổ ra một viên trắng, lại đổ ra một viên trắng, Khổng Tây kỳ quái lọ thuốc đã trống không, dốc ngửa xuống, nháy mắt nổi khùng.
—— Cmn tại sao không có viên đen, thế mà gọi là Trắng Và Đen, kêu Trắng Và Trắng cho rồi!!
Đen lại biến dị thành trắng, chẳng lẽ thuốc tẩy sắc tố đen rồi sao!? 〒▽〒
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Khổng Tây nghi hoặc nhìn qua, thấy Đông Dã đẩy cửa vào.
Khổng Tây lập tức dại ra, không biết nên làm gì, cứ thế ngây ngốc nhìn anh, còn đang giơ lên lọ Trắng Và Đen cùng hai viên thuốc màu trắng trong tay.
Vị trí hiện giờ của cậu rất bắt mắt, Đông Dã vừa vào cửa liền phát hiện cậu, bước nhanh tới.
Đặt hộp thuốc lên ngăn tủ, Đông Dã cẩn thận ôm ngang Khổng Tây, mặt hơi trầm xuống nói: “Đừng ngồi dưới đất.”
Khổng Tây bám trên vai anh, tủi thân mếu máo, “Đông Dã, viên đen mất tiêu rồi.”
Đông Dã nghe không hiểu, cũng không hỏi, ôm Khổng Tây lên lầu, ổn định cậu trên giường, rồi mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ thích hợp.
[1]
Trắng Và Đen là thuốc cảm cúm chuyên dùng, viên trắng dùng cho ban ngày, viên đen dùng cho ban đêm.Khổng Tây nằm trên giường vẫn đang lải nhải: “Đen mất tiêu rồi, thật kỳ quái mà, chẳng lẽ do hôm nay quá tối, tàng hình tập thể sao?”
Kéo rèm ra, Đông Dã trở lại bên giường, cúi người hôn lên cái miệng mấp máy của Khổng Tây.
Thế giới lập tức trở nên thật im ắng, Khổng Tây ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, thuận theo lực đạo của anh, phối hợp hôn lại.
Đợi Đông Dã buông cậu ra, Khổng Tây đã hoàn toàn xụi lơ, chóng mặt nằm im.
Đông Dã kề lên trán cậu, ngữ điệu vẫn như cũ không lên không xuống: “Ngoan ngoãn nằm im.”
Khoảng cách nói chuyện rất gần, hơi thở của Đông Dã phả lên mặt Khổng Tây, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cậu rất hưởng thụ ngậm miệng, khẽ đáp lời.
Đông Dã hài lòng xuống lầu, không lâu sau lại lên, cho Khổng Tây uống thuốc hạ sốt, thuận tiện giật Trắng Và Đen trong tay cậu, xem hạn sử dụng, tùy tiện quăng vào thùng rác cách đó không xa. Sau đó ấn Khổng Tây về lại giường, Đông Dã đắp chăn kỹ cho cậu, gương mặt trước giờ không có biểu cảm gì hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Ngủ một lúc đi, tối tôi gọi dậy ăn.”
Khổng Tây bị biểu cảmdịu dàng khó có được của anh đánh trúng, tích tắc hạnh phúc tràn đầy, ngoan ngoãn đỏ mặt cuộn trong chăn, nhưng không chịu ngủ, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
Đông Dã bất đắc dĩ sờ đầu cậu, nói: “Xin lỗi, khi em bệnh không ở cạnh em.”
Khổng Tây đưa tay ra, cẩn thận nắm bàn tay trên đầu vào lòng bàn tay, đặt lên vị trí trái tim mình, nghiêm túc lắc đầu, nhìn anh hé một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói: “Không sao mà, anh đã tới rồi.”
Tối hôm đó, tuy Khổng Tây không tới nhà Đông Dã, nhưng Đông Dã lại qua đêm trên giường cậu.
Khổng Tây trước đó ngủ quá nhiều, sau khi uống thuốc hạ sốt triệu chứng choáng váng đầu óc đã giảm đi, còn được đối tượng ôm vào lòng, sung sướng không có chút buồn ngủ nào, mở cặp mắt to sáng lấp lánh nhìn Đông Dã.
Đông Dã bị ánh mắt như đèn pha của cậu nhìn chòng chọc căn bản không thể ngủ được, lại sợ cậu nửa đêm phát sốt, vì thế lẳng lặng ôm cậu.
Đèn đầu giường vẫn bật, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Khổng Tây cầm tay Đông Dã lên quan sát, so so với tay mình.
Tay Đông Dã là đôi tay rất nam tính, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai mỏng. Tay Khổng Tây nhỏ hơn một chút, trắng hơn, mềm hơn, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng, dùng lời của cậu chính là”‘như con gái”.
Khổng Tây lấy vẻ mặt ghét bỏ nhìn móng vuốt của mình, nắm thành nắm đấm bỏ vào lòng bàn tay Đông Dã, sau đó khép 5 ngón tay của Đông Dã lại, vừa vặn có thể bao bọc hết tay cậu bên trong.
Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, Khổng Tây hơi ngửa đầu hỏi: “Ưm… Trước kia anh làm gì?”
Đông Dã miết miết móng vuốt non mềm trong tay, thờ ơ đáp: “Làm cu li.”
“A?”
“Tôi là con nuôi, làm quản gia trong gia tộc.”
“Ẩy ẩy ẩy? Giờ vẫn làm?” Khổng Tây kinh ngạc ngẩng đầu lên từ ***g ngực Đông Dã, lại bị đè trở về.
“Không, đã rời đi rồi.”
“Vậy thì tốt, đám người xấu xa kia, dám bắt anh làm cu li.”
“Chỉ là chăm sóc vườn hoa định kỳ.”
“Vậy… không có người thân sao…”
“Có.”
“Ẩy? Sao anh không giới thiệu cho em làm quen TOT.”
Đông Dã hôn lên móng vuốt non mềm của cậu, nói: “Chỉ còn em.”
“???”
“Người thân duy nhất của tôi… chính là em.”
Khổng Tây xấu hổ rúc vào ***g ngực Đông Dã, mặt đỏ ửng không dám nhìn anh.
Với cậu, những lời này của anh có thể so với lời đường mật khiến người ta ấm lòng, thích một người sẽ đem người đó trở thành người thân của mình, vậy tức là cùng loại với nguyện vọng mãnh liệt muốn cả đời bên nhau của cậu rồi.
Nháy mắt tìm được cảm giác an toàn ở đối tượng, Khổng Tây thỏa mãn tìm một vị trí thoải mái gối lên, nhỏ giọng thì thầm: “Sau này có em thương anh…”
Đông Dã cười cười, tiếng cười trầm thấp lại rất êm tai: “Được.”
Không phải cậu không muốn, mà là từ lúc chạng vạng cậu bắt đầu nóng hâm hấp, cả người mơ mơ màng màng, không có khí lực để xuống giường.
Còn về nguyên nhân phát sốt, có lẽ do hôm qua vận động quá kịch liệt gây ra.
Mọi người biết mà, cái gì khó kiềm lòng bắn ở bên trong nè, cái gì khi tới nhà tắm tẩy rửa lại nhịn không được cắm vào nè, cái gì cuối cùng tẩy rửa sạch rồi kết quả tên Khổng Tây kia lại leo lên người vì thế không khống chế được lại đến lần nữa nè, đủ loại lý do lý trấu.
Cho nên nói, “Đại não của đàn ông phát triển ở phía dưới”, lời này quả nhiên là chân lý, thực chất dùng hai viên bi để suy nghĩ mà = =#
Cậu ra rất nhiều mồ hôi, điều hòa lại thấp, cả đêm một hồi nóng một hồi lạnh.
Sau khi về lại luôn không cẩn thận nhiệt huyết sôi trào nghĩ đến hình ảnh mình cùng Đông Dã làm cái kia kia, thế là không ngừng chạy vào nhà tắm.
Vì vậy, tiểu thụ yếu đuối Khổng Tây người vốn đã yếu, trở về còn lăn qua lăn lại một hồi, đến tối không kiên trì nổi, phát sốt nhẹ.
Đây là một buổi tối của tháng 9, nhiệt độ ngoài trời vẫn khá cao.
Khổng Tây nằm suốt trong chăn, không mở điều hòa, trong phòng rất ngột ngạt, nhưng cho dù vậy, cậu vẫn thấy lạnh co người.
Chị hai để lại một mảnh giấy trên bàn, buổi sáng đã đi rồi, cho nên trong nhà lại chỉ có mình cậu.
Cậu có chút khổ sở, sốt mà không có ai chăm sóc.
Trước giờ vẫn luôn chỉ có một mình cậu, từ nhỏ đến lớn, vì không để các chị lo lắng, hết thảy tất cả đều tự mình chịu đựng.
Nhưng bây giờ, cậu không muốn tiếp tục một mình,muốn dựa vào ai đó.
Mơ mơ màng màng trở người dưới chăn, Khổng Tây hút hút mũi, mò di động gọi cho Đông Dã.
Nếu đã là đối tượng kết giao, có lẽ không cần keo kiệt làm nũng với anh ấy.
Tiếng “Tít tít” vang lên thật lâu, bên kia vẫn không nhấc máy.
Khổng Tây gối lên di động, mắt híp híp, liêm diêm muốn ngủ.
Điện thoại thình lình chấn động, kết nối, tiếng Đông Dã theo sau truyền tới: “Alô.”
Vừa nghe được giọng nói trầm thấp của đối tượng, Khổng Tây vốn chỉ có chút tủi thân lập tức bị khuếch đại vô hạn, cái mũi đột nhiên trở nên ê ẩm, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn trong cổ họng thốt không nên lời.
“Alô?”
“Ư——”Thật sự không nói ra lời, Khổng Tây chỉ mơ hồ đáp một tiếng, lại hút hút mũi.
“Tiểu Tây?” Đông Dã quá dữ đội chỉ với một đơn âm tương tự như tiếng rên rỉ đã đoán được người gọi điện cho mình.
“Ưm…” Giọng Khổng Tây chứa đầy âm điệu tủi thân không thể kiềm chế được, cậu chớp chớp mắt, giống như muốn mang cái cảm giác tủi thân đã lan tràn này chớp cho rớt đi.
“Sao vậy?”
“… Hình như sốt rồi, khó chịu lắm.”
Bên kia rất lâu không có âm thanh gì, Khổng Tây không biết có chuyện gì xảy ra, còn tưởng di động trục trặc, cầm lên híp mắt nhìn một hồi, gõ gõ màn hình, kết quả không cẩn thận nhấn cúp máy.
Khổng Tây uể oải muốn chết, giận dỗi ném di động lên giường, mệt mỏi cuộn tròn trong chăn.
Cho nên nói, đàn ông đầu óc phát triển phía dưới quả nhiên chẳng phải thứ tốt.
Di động bị ném một bên rung rè rè, Khổng Tây thò một tay khỏi chăn, sờ soạng trên giường nửa ngày mới đụng đến.
Là Đông Dã gọi tới.
Khổng Tây lập tức quên sạch chuyện mới vừa rồi còn đang lên án “Đàn ông chẳng phải thứ tốt”, hớn hở nghe máy.
Bên kia truyền đến tiếng ô tô chạy trên mặt đất, Khổng Tây kỳ quái nhìn di động, không lẽ lại hỏng?
“Tôi về ngay, ngoan ngoãn ở nhà đợi.” Giọng nói đều đều của Đông Dã truyền qua ống nghe.
Khổng Tây dựng thẳng lỗ tai áp sát, mắt long lanh chờ anh nói tiếp.
“…”
“…”
Được rồi, nếu Đông Dã không nói, để cậu nói vậy: “Ưm… vậy anh về nhanh lên.”
“Ừ, ngoan ngoãn nằm trên giường.”
“Vâng… Vậy, vậy cúp đi.”
“Ừ.”
Khổng Tây đưa điện thoại đến trước mặt, nhìn Đông Dã cúp máy, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đờ ra một hồi, rồi mới phiền muộn cuộn tròn, bắt đầu suy nghĩ lung tung ——
Anh ấy đang ở bên ngoài? Không biết đột nhiên gọi điện có làm phiền anh ấy không…
Nhưng mà anh ấy ở ngoài làm gì? Trễ thế này chắc không phải ở siêu thị nhỉ, hơn nữa siêu thị rõ ràng rất gần, căn bản không cần chạy xe…
Có lẽ chỉ là tiếng xe của ai đó… nhưng mà rõ ràng nghe được âm thanh của GPS.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đầu mối, trái lại còn chóng mặt đau đầu.
Cho nên nói, đại não phát triển ở nơi quá bình thường cũng không phải chuyện tốt, dễ suy nghĩ lung tung.
Làm một thằng con trai đại não sinh trưởng trong đầu mà không kết nối với bộ phận nào đó ở nửa người dưới, chỉ số thông minh cao, lại không dễ dàng bị dục vọng khống chế (?), Khổng Tây biểu hiện áp lực có hơi quá.
Cậu không biết mình có phải đã thiếp đi không, đợi lần nữa thò đầu khỏi chăn, cảnh vật xung quanh vẫn giống vừa rồi, tối đen thui, trong phòng như cũ chỉ có mình cậu.
Đông Dã vẫn chưa tới.
Khổng Tây hơi thất vọng xuống giường, muốn tìm ít thuốc hạ sốt.
Chân mềm nhũn, như bước trên mây, cậu lắc lư đi xuống lầu, vào nhà bếp.
Thật ra Khổng Tây là một người vô cùng đơn giản, bình thường nghĩ muốn làm cái gì sẽlàm ngay cái đó, cảm thấy cuộc sống quá đơn điệu thì chạy đi game chơi, cảm thấy Lantis là người tốt thì dính chặt lấy, cảm thấy thích rồi thì tỏ tình với người ta, cảm thấy quan hệ nên sâu sắc hơn thì quyến rũ người ta lăn giường.
Cậu lớn đến vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thích một người, loại tâm tình mãnh liệt muốn ở bên Đông Dãkhiến cậu cảm thấy được sự an toàn trước nay chưa từng có.
Cậu thật lòng muốn sống cùng người đàn ông kia cả đời.
Nguyện vọng này, khiến cậu tràn ngập mong chờ với cuộc sống.
Đương nhiên, hiện tại tạm thời cậu cảm thấy đời người thiệt sự là vô cùng thê thảm…
Khổng Tây run rẩy lấy hộp thuốc từ tủ trong nhà bếp, rõ ràng không hề nặng, lại như vắt kiệt sức của cậu, dựa vào ngăn tủ trượt ngồi xuống đất.
Gạch men rất lạnh, cái mông vốn mang thương tích vì hơi lạnh đột ngột xông tới mà rên lên một âm tiêu hồn, càng khiến cậu ớn lạnh toàn thân run lẩy bẩy.
Thuốc trong hộp rất nhiều, nhưng đa phần đều là loại quá hạn nhét vào từ đời nào, Khổng Tây lựa mấy cái quá hạn ra, lại quăng một đống thuốc đau bụng kinh, đau bao tử, thấp khớp, trợ xương…, cuối cùng chỉ còn lại một lọTrắng Và Đen[1].
Tại sao nhà cậu lại có thuốc thấp khớp và thuốc trợ xương? Mấy thứ này để làm gì? Chờ khi cậu thành ông lão tám mươi thì lấy ra dùng!?
Khổng Tây bất lực mang lọ Trắng Và Đen ra, đóng hộp thuốc, bực bội vặn nắp.
Đổ ra một viên trắng, lại đổ ra một viên trắng, Khổng Tây kỳ quái lọ thuốc đã trống không, dốc ngửa xuống, nháy mắt nổi khùng.
—— Cmn tại sao không có viên đen, thế mà gọi là Trắng Và Đen, kêu Trắng Và Trắng cho rồi!!
Đen lại biến dị thành trắng, chẳng lẽ thuốc tẩy sắc tố đen rồi sao!? 〒▽〒
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, Khổng Tây nghi hoặc nhìn qua, thấy Đông Dã đẩy cửa vào.
Khổng Tây lập tức dại ra, không biết nên làm gì, cứ thế ngây ngốc nhìn anh, còn đang giơ lên lọ Trắng Và Đen cùng hai viên thuốc màu trắng trong tay.
Vị trí hiện giờ của cậu rất bắt mắt, Đông Dã vừa vào cửa liền phát hiện cậu, bước nhanh tới.
Đặt hộp thuốc lên ngăn tủ, Đông Dã cẩn thận ôm ngang Khổng Tây, mặt hơi trầm xuống nói: “Đừng ngồi dưới đất.”
Khổng Tây bám trên vai anh, tủi thân mếu máo, “Đông Dã, viên đen mất tiêu rồi.”
Đông Dã nghe không hiểu, cũng không hỏi, ôm Khổng Tây lên lầu, ổn định cậu trên giường, rồi mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ thích hợp.
[1]
Trắng Và Đen là thuốc cảm cúm chuyên dùng, viên trắng dùng cho ban ngày, viên đen dùng cho ban đêm.Khổng Tây nằm trên giường vẫn đang lải nhải: “Đen mất tiêu rồi, thật kỳ quái mà, chẳng lẽ do hôm nay quá tối, tàng hình tập thể sao?”
Kéo rèm ra, Đông Dã trở lại bên giường, cúi người hôn lên cái miệng mấp máy của Khổng Tây.
Thế giới lập tức trở nên thật im ắng, Khổng Tây ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, thuận theo lực đạo của anh, phối hợp hôn lại.
Đợi Đông Dã buông cậu ra, Khổng Tây đã hoàn toàn xụi lơ, chóng mặt nằm im.
Đông Dã kề lên trán cậu, ngữ điệu vẫn như cũ không lên không xuống: “Ngoan ngoãn nằm im.”
Khoảng cách nói chuyện rất gần, hơi thở của Đông Dã phả lên mặt Khổng Tây, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cậu rất hưởng thụ ngậm miệng, khẽ đáp lời.
Đông Dã hài lòng xuống lầu, không lâu sau lại lên, cho Khổng Tây uống thuốc hạ sốt, thuận tiện giật Trắng Và Đen trong tay cậu, xem hạn sử dụng, tùy tiện quăng vào thùng rác cách đó không xa. Sau đó ấn Khổng Tây về lại giường, Đông Dã đắp chăn kỹ cho cậu, gương mặt trước giờ không có biểu cảm gì hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Ngủ một lúc đi, tối tôi gọi dậy ăn.”
Khổng Tây bị biểu cảmdịu dàng khó có được của anh đánh trúng, tích tắc hạnh phúc tràn đầy, ngoan ngoãn đỏ mặt cuộn trong chăn, nhưng không chịu ngủ, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
Đông Dã bất đắc dĩ sờ đầu cậu, nói: “Xin lỗi, khi em bệnh không ở cạnh em.”
Khổng Tây đưa tay ra, cẩn thận nắm bàn tay trên đầu vào lòng bàn tay, đặt lên vị trí trái tim mình, nghiêm túc lắc đầu, nhìn anh hé một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói: “Không sao mà, anh đã tới rồi.”
Tối hôm đó, tuy Khổng Tây không tới nhà Đông Dã, nhưng Đông Dã lại qua đêm trên giường cậu.
Khổng Tây trước đó ngủ quá nhiều, sau khi uống thuốc hạ sốt triệu chứng choáng váng đầu óc đã giảm đi, còn được đối tượng ôm vào lòng, sung sướng không có chút buồn ngủ nào, mở cặp mắt to sáng lấp lánh nhìn Đông Dã.
Đông Dã bị ánh mắt như đèn pha của cậu nhìn chòng chọc căn bản không thể ngủ được, lại sợ cậu nửa đêm phát sốt, vì thế lẳng lặng ôm cậu.
Đèn đầu giường vẫn bật, tỏa ra ánh sáng êm dịu.
Khổng Tây cầm tay Đông Dã lên quan sát, so so với tay mình.
Tay Đông Dã là đôi tay rất nam tính, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai mỏng. Tay Khổng Tây nhỏ hơn một chút, trắng hơn, mềm hơn, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng, dùng lời của cậu chính là”‘như con gái”.
Khổng Tây lấy vẻ mặt ghét bỏ nhìn móng vuốt của mình, nắm thành nắm đấm bỏ vào lòng bàn tay Đông Dã, sau đó khép 5 ngón tay của Đông Dã lại, vừa vặn có thể bao bọc hết tay cậu bên trong.
Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, Khổng Tây hơi ngửa đầu hỏi: “Ưm… Trước kia anh làm gì?”
Đông Dã miết miết móng vuốt non mềm trong tay, thờ ơ đáp: “Làm cu li.”
“A?”
“Tôi là con nuôi, làm quản gia trong gia tộc.”
“Ẩy ẩy ẩy? Giờ vẫn làm?” Khổng Tây kinh ngạc ngẩng đầu lên từ ***g ngực Đông Dã, lại bị đè trở về.
“Không, đã rời đi rồi.”
“Vậy thì tốt, đám người xấu xa kia, dám bắt anh làm cu li.”
“Chỉ là chăm sóc vườn hoa định kỳ.”
“Vậy… không có người thân sao…”
“Có.”
“Ẩy? Sao anh không giới thiệu cho em làm quen TOT.”
Đông Dã hôn lên móng vuốt non mềm của cậu, nói: “Chỉ còn em.”
“???”
“Người thân duy nhất của tôi… chính là em.”
Khổng Tây xấu hổ rúc vào ***g ngực Đông Dã, mặt đỏ ửng không dám nhìn anh.
Với cậu, những lời này của anh có thể so với lời đường mật khiến người ta ấm lòng, thích một người sẽ đem người đó trở thành người thân của mình, vậy tức là cùng loại với nguyện vọng mãnh liệt muốn cả đời bên nhau của cậu rồi.
Nháy mắt tìm được cảm giác an toàn ở đối tượng, Khổng Tây thỏa mãn tìm một vị trí thoải mái gối lên, nhỏ giọng thì thầm: “Sau này có em thương anh…”
Đông Dã cười cười, tiếng cười trầm thấp lại rất êm tai: “Được.”
/63
|