Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 88: Hai người đàn ông tranh chấp!

/307


Diệp Thần Băng lạnh lùng chất vấn, Mạc Thiên Kình siết chặt quả đấm, căm tức nhìn anh: "Chuyện của tôi và cô ấy không cần người ngoài để ý tới!"

Anh làm sai là anh có lỗi, nhưng bây giờ không phải anh đã nói xin lỗi sao?

Mà anh ta, tại sao muốn tiếp quản vị trí của anh, tại sao lại muốn cướp đi người phụ nữ và đứa con của anh!

Lửa giận trong lòng nhất thời vọt lên, hận không thể đem anh đánh cho nhừ tử!

"Thật xin lỗi, hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi, cũng là vợ tương lai của tôi, anh mới là người ngoài!"

Diệp Thần băng nhàn nhạt nói xong, bình tĩnh khiến Mạc Thiên Kình càng thêm phát điên!

Anh là người ngoài, người phụ nữ là của anh, đứa con cũng là của anh đấy! Anh ta lại nói anh là người ngoài!

"Mặc kệ anh bây giờ là bạn trai hay không phải bạn trai của cô ấy, nhưng sự thật không thể thay đổi, Sính Đình là người phụ nữ của tôi, đứa con cũng là của tôi! Mạc Thiên Kình nâng lên một nụ cười nhạt, tưởng tượng như vậy, tâm trạng hình như tốt hơn nhiều!

"Vậy thì có ý nghĩa gì, ít nhất hiện tại Sính Đình là bạn gái của tôi, anh căn bản không có cơ hội, đã từng là người đàn ông của Sính Đình thì như thế nào, còn không phải bị ném bỏ rồi sao!"

Diệp Thần Băng phản bác, giọng nói ê ẩm, giọng của Mạc Thiên Kình cũng giống như vậy, chua chát, sắp làm không khí bên trong biệt thự bị ô nhiễm, Ngọc Kỳ Lân nghe thấy cũng cau mày.

Sính Đình càng thêm khó chịu, bọn họ một nói mình là người phụ nữ của anh ta, một nói là bạn gái của anh ta, vợ tương lai, bọn họ có hỏi qua ý kiến của cô sao?

Thiệt là, xem cô là cái gì, hàng hóa để thảo luận sao?

"Mạc Thiên Kình, tôi quyết định cầu hôn Sính Đình! Mong cô ấy sẽ kết hôn với tôi, anh trở về cưới người phụ nữ kia của anh đi!"

"Diệp Thần Băng, anh không cảm thấy rất mất mặt sao? Anh cưới Sính Đình anh không sợ cha mẹ anh phản đối sao? Cô ấu đang mang thai đứa con của tôi, cha mẹ anh chẳng lẽ nguyện ý nhìn thấy anh cưới người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác làm vợ sao?"

Mạc Thiên Kình không chút khách khí phản bác, hai người anh một câu tôit câu phản bác, Sính Đình nghe mà bốc hỏa!

"Hai người các anh đủ rồi!"

Sính Đình nổi giận quát, âm thanh tranh luận lập tức dừng lại, hai người đàn ông này bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía!

Sính Đình nhìn dáng vẻ bọn họ vẫn còn mắt lớn trừng mắt nhỏ, không nhịn được mắng to.

"Các anh náo đủ chưa?"

Ánh mắt sắc bén nhìn Mạc Thiên Kình, "Anh trở về mà cùng người phụ nữ của anh nói chuyện, không nên tới phiền tôi, đứa con này là của tôi, không có phần của anh!"

Diệp Thần Băng nghe Sính Đình nói thế hả hê nhìn anh chằm chằm, Mạc Thiên Kình còn tính giải thích, nhưng khi nghĩ tới mình còn chưa xử lý tốt chuyện của Lina, cho nên không thể làm gì khác hơn là im lặng, chờ lần sau anh trở lại, nhất định sẽ đoạt lại Sính Đình.

"Sính Đình, em chờ đấy, anh sẽ quay lại, anh sẽ không để em và con gả cho người đàn ông này đâu!"

Nói xong rất khí phách cho Diệp Thần Băng một ánh mắt cảnh cáo, rồi xoay người rời đi.

Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình rời đi, vội vàng lấy lòng đi tới trước mặt của Sính Đình, nét mặt áy náy.

Sính Đình nhìn vẻ mặt áy náy của anh, nhàn nhạt nói.

"Anh cũng về đi, hôm nay em có chút mệt mỏi!"

Cô không muốn nói gì với anh, giống như Mạc Thiên Kình nói, cho dù Diệp Thần Băng thật sự đồng ý cưới mình, mình cũng không thể nào gả cho anh, anh có cha mẹ, cha mẹ anh sao có thể để con trai cưới một người phụ nữ mang thai con của người đàn ông khác làm vợ.

Diệp Thần Băng nhìn nụ cười của Sính Đình có chút mệt mỏi, rất nghiêm túc nói:

"Sính Đình, thật xin lỗi, tối qua anh đã suy nghĩ cả đêm, anh cảm thấy người anh yêu chính là em, cho nên anh sẽ tiếp nhận tất cả những gì thuộc về em, bao gồm cả đứa con, anh hi vọng em suy nghĩ lại một chút, anh muốn cưới em!"

Sính Đình nghe anh nói, kinh ngạc mở to hai mắt, bị lời nói của anh làm cho kinh hãi.

Một lát sau, phục hồi tinh thần, Sính Đình nói.

"Thần Băng, thật xin lỗi, em sẽ không gả cho anh!"

"Tại sao?"

Nét mặt Thần Băng đau đớn, gương mặt đẹp trai tràn đầy ưu thương, nắm cánh tay Sính Đình, không thể tin được cô cứ vậy mà cự tuyệt mình!

Sính Đình đẩy tay anh ra, ánh mắt ảm đạm, nhìn sự đau xót trên mặt anh, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng cô phải làm như vậy.

"Thần Băng, giống như Mạc Thiên Kình nói, cho dù anh đồng ý, cha mẹ của anh cũng không thể tiếp nhận em! Hơn nữa điều kiện của anh tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn so với em, em không muốn sau này anh sẽ hối hận!"

Quan trọng nhất là, cô cảm thấy mình không có cảm giác tình yêu nam nữ với anh, nói ra, lại sợ tổn thương anh, không nói, lại sợ anh tiếp tục dây dưa.

"Sẽ không, Sính Đình, em phải tin tưởng anh, cha mẹ của anh không phải loại người như vậy, anh có thể thuyết phục ba mẹ anh, để họ tiếp nhận em!" Diệp Thần Băng nói rất tự tin, tròng mắt màu đen chăm chú nhìn Sính Đình chằm chằm, hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại.

Sính Đình đẩy cánh tay anh ra, nhìn anh vẻ xin lỗi.

"Thần Băng, tỉnh táo một chút, chúng ta không thể nào!"

Có lẽ trước đây cô quá ích kỷ, tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng bây giờ, cô không muốn, cô không muốn anh giúp mình nuôi dưỡng đứa bé.

Mặc kệ là mẹ ghẻ, hay là cha ghẻ, tuyệt đối không thể nào xem đứa con của người khác như con ruột của mình được.

"Tại sao em không tin tưởng anh, có phải vì Mạc Thiên Kình hay không, em yêu anh ta đúng hay không, có phải em muốn quay lại với anh ta không?"

Diệp Thần Băng cười, ánh mắt nhìn Sính Đình trở nên lạnh lẽo, Sính Đình lắc đầu, không nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh.

"Không phải, Thần Băng, tin tưởng em, em vì muốn tốt cho anh!"

Cô không muốn nói gì nữa, chỉ hy vọng anh sẽ rời đi, cô nghĩ kỹ tốt hơn nên yên lặng!

"Vì muốn tốt cho anh?"

Diệp Thần băng lẩm bẩm nói, gương mặt đẹp trai trở nên lạnh lùng, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo: "Vì muốn tốt cho anh, vậy tại sao em không đồng ý gả cho anh! Em có biết anh đã yêu em nhiều năm như vậy, thật vất vả mới được em đồng ý để anh lui tới, giờ em lại nói chia tay! Em quá tàn nhẫn!"

Lời nói của Diệp Thần Băng khiến Sính Đình có chút tức giận, cô và anh lui tới đúng là bởi vì Mạc Thiên Kình, nhưng khi bọn họ lui tới cũng không nói nhất định sẽ bàn hôn luận cưới, anh lại còn nói mình tàn nhẫn, chẳng lẽ nếu người nói những lời này là anh, như vậy mới không coi là tàn nhẫn sao?

Sính Đình nhắm hai mắt, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.

"Ông nội, giúp cháu tiễn khách!"

Nói xong cũng không quay đầu lại lên lầu, Diệp Thần Băng nhìn bóng lưng của cô, trái tim như bị kim đâm, có lẽ do mình đã quá gấp gáp!

Không đợi Ngọc Kỳ Lân mở miệng, anh liền đi ra khỏi biệt thự Ngọc gia, lái xe rời đi.

Sính Đình trở về phòng, nhìn tời giấy siêu âm trong tay, không khỏi cười khổ.

Có lẽ cô chỉ thích hợp sống một mình!

Mạc Thiên Kình trở lại biệt thự đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa biệt thự, sắc mặt trầm xuống, còn chưa mở lời, liền nhìn thấy cô đứng dậy chạy về phía mình.

"Thiên Kình, anh đã trở lại!"

Sắc mặt Lina sắc mặt tái nhợt, mới vừa bỏ đứa bé, thân thể rất suy yếu, nhưng vì cô muốn cho Thiên Kình thấy quyết tâm của mình, nên đã quay lại đây, đợi anh hết ba tiếng đồng hồ.

"Lên xe, tôi đưa cô về!"

Âm thanh Mạc Thiên Kình rất lạnh, không liếc nhìn cô dù chỉ một cái!

Anh biết, cô đã đi phá thai rồi, cho nên là một người đàn ông, anh sẽ đưa cô về nhà!

Lina tiến lên ôm sau lưng của anh, khóc:

"Mạc Thiên Kình, anh có thể đừng tuyệt tình như vậy hay không, em vì anh mà phá hủy đứa con của mình, anh đã nói nếu em phá bỏ đứa bé thì có thể chứng minh là em thật lòng yêu anh mà!"

/307

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status