Vô Tự Thiên Thư

Chương 61: DAO TRÌ HUYỄN CẢNH

/230


Tiểu Khai từ trước đến nay đối với khí chất của người tu chân không mẫn cảm, thật ra không có cảm giác gì, Khinh Hồng nhất thời khẩn trương lên, bản năng nhiều năm tu luyện lập tức vận chuyển “ sang ” một tiếng trường kiếm sau lưng tự động ra khỏi vỏ, phiêu nổi trước mặt.

Giờ phút này trong rừng trúc đã chạy ra trăm hào nhân, lấy hai người làm tâm làm thành một vòng tròn lớn đường kính năm mươi mét, bốn phương tám hương kiếm quang lòe lòe, vô số phi kiếm phiêu nổi trên không trung, mũi kiếm đồng loạt chỉ hương trung tâm vòng tròn, xem ra đích thị là sát khí sâm nghiêm, uy phong lẫm lẫm.

“ Các ngươi đây là làm gì ?” Tiểu Khai hoàn toàn không phản ứng lại : “ Xin hỏi Phi Hạc thượng nhân đã đến đây chưa ?”.

“ Hừ, yêu nghiệt, muốn gặp chưởng môn chúng ta, trước tiên phá Dao Trì Huyễn Cảnh của đại Côn Lôn chúng ta rồi nói tiếp!” Một trung niên thần tình trang nghiêm trong kiếm trận từng bước ra quát lớn : “ Phái Côn Lôn chúng ta lập phái mấy vạn năm, chính là tu chân giới nhất đẳng danh môn đại phái, yêu tà ngang ngược chạy từ nơi nào tới ?”.

Tiểu Khai còn có điểm buồn bực : “ Chúng ta vừa mới không phải đã đưa tín vật ra rồi sao ? Chúng ta là đến từ Lưu Vân Thủy Tạ, như thế nào cùng yêu tà quan hệ ”.

“ Thật là nói năng bậy bạ !” Trung niên nhân hừ lạnh một tiếng : “ Tín vật làm sao đến, ta như thế nào không có gặp qua ?”.

“Uy, nói chuyện phải bằng lương tâm a ” Tiểu Khai tức giận : “ Ta rõ ràng vừa mới giao cho Hành Vân Tử ”.

Trung niên nhân thần thái lại lãnh khốc : “ Ta Phi Vân Tử cũng là nhân vật có mặt mũi tại Côn Lôn, Hành Vân Tử chính là đồ đệ của ta, hai thầy trò ta phẩm hành như thế nào, cả Côn Lôn mấy trăm môn nhân đều là rõ ràng, mà ngươi lại không tin ta ?”.

Hắn thốt ra lời này, mọi người nhất thời cùng kêu lên phụ họa : “ Đúng a, đúng a, Phi Vân thượng nhân đạo pháp tinh thâm, phẩm hạnh thanh cao, tấm lòng rộng mở, ngay thẳng, luôn luôn là tấm gương để chúng ta noi theo học tập a! ”

Nghe được lời vỗ mông ngựa này, Phi Vân Tử nhịn không được lại là hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại nhịn không được lộ ra vẻ kiêu ngạo .

Khinh Hồng lặng lẽ kéo tay áo Tiểu Khai : “ Tiểu Khai ca ca, không cần giải thích hắn đây là ra oai với chúng ta a . ”

Tiểu Khai sửng sốt một chút, nhất thời phản ứng lại.

Cái gọi là thượng bất chính hạ tất loạn, núi Côn Lôn trên dưới đều là mặt mũi được a, Phi Hạc thượng nhân bản thân cũng là lòng dạ hẹp hòi, lần này Tiểu Khai cùng Khinh Hồng tiến lên núi trước tiên bay qua cửa thứ nhất, tiếp theo “ Khi dễ” Ba Vân Tử, “ trêu chọc ” Đình Vân Tử, khẩu khí này đối với Côn Lôn mà nói vô luận như thế nào cũng phải tìm cơ hội ra tay, chỉ tiếc Hành Vân Tử còn không có tới báo thù đã bị Khinh Hồng đưa ra tín vật ngăn chặn miệng, mà Tiểu Khai vị Thiên Tuyển môn chủ này thực lực trong bát quái tu chân giới là mạnh nhất, mọi người nghĩ tới nghĩ lui, ai cũng không dám cam đoan có thể đối phó được Tiểu Khai một khi đã như vậy, chỉ có thể xuất tuyệt chiêu.

Tuyệt chiêu của phái Côn Lôn đương nhiên là trận pháp trấn sơn của núi Côn Lôn : Dao Trì huyễn cảnh.

Phi Vân tử chính là Trận nhãn của trận pháp Dao Trì huyễn cảnh, cho nên chân chính chưởng môn nhân Phi Hạc thượng nhân giờ phút này là vạn vạn không thể lộ diện, nếu không thì phải rõ ràng “ chưởng môn khi dễ người ”.

Chỉ cần Phi Hạc thượng nhân không ở đây, vậy hết thảy mà nói , nhiều nhất có thể nói là : “ Một hồi hiểu lầm ”.

Nghĩ thông suốt điểm này, Tiểu Khai nhịn không được có chút cảm khái, mấy người tu chân này, tuy là thần thông lớn hơn người phàm, nhưng là tu vi tâm tính, xử sự so với con người làm ra cũng không kém nhiều lắm.

“ Chúng ta làm sao bây giờ ?” Tiểu Khai nói : “ Chẳng lẽ thực sự phải đánh ?”.

“ Xem ra phải đánh rồi ” Khinh Hồng dặn dò nói : “ Tiểu Khai ca ca đợi lát nữa thời điểm phá trận ngươi phải chú ý làm bị thương người không tốt đâu ”.

Hắn nói chuyện thanh âm không lớn, nhưng là Phi Vân Tử cái lỗ tai thật ra thực linh, lại có thể nghe được lời này, nhất thời hừ lạnh liên tục : “ Được khẩu khí lớn, Dao Trì Huyễn cảnh của đại Côn Lôn ta chính là đại trận trấn sơn lưu truyền mấy vạn năm, các người hai tiểu oa nhi tưởng có thể phá sao ? .”

Tiểu Khai một khi đã hiểu ý tứ đối phương cũng liền bắt trước bọn họ khách khí phiết phiết miệng : “ Vậy thử xem a ”.

Phi Vân tử vung tay lên : “ Chúng đệ tử nghe lệnh, khởi động đại trận !” Hắn dừng một chút, lại bổ sung nói : “ Chỉ cần bắt sống, không cần bị thương tính mạng bọn họ ”.

Phi Vân Tử cũng là có lo lắng, dù sao hôm nay mục đích chính là “ Giáo huấn người ” mà không phải “ giết người ” hai người này một là đại biểu Thiên Tuyển môn, một là đại biểu Lưu Vân Thủy Tạ, nếu thực sự đụng đến tính mạng, Côn Lôn phái cũng thật sự có chút không dám thừa nhận.

Tiểu Khai cùng Khinh Hồng, đứng tại chỗ, liền nhìn thấy vô số phi kiếm tại bầu trời xoay quanh bay múa, cũng không xuống dưới, phi kiếm của Khinh Hồng treo cao trên đỉnh đầu, tập trung tinh thần đề phòng các hướng công kích, Tiểu Khai một tay đã đem Tú Hoa Châm, cầm trong tay, đang muốn xuất đi, chợt nghe Khinh Hồng nói : “ Tiểu Khai ca ca, pháp bảo của ngươi uy lực quá lớn, hay là trước tiên đừng ra tay để ta ra tay trước ”.

Tiểu Khai nghe hắn nói như vậy, liền đem Huyền Thiết Chi Tinh thu lại.

Dao Trì Huyễn cảnh là trấn sơn chi bảo của núi Côn Lôn, đại biểu cho cảnh giới cao nhất pháp quyết tu chân của phái Côn Lôn. Riêng nhiều đệ tử Côn Lôn ở đây như vậy thực lực đã gia tăng đến một cỗ lực lượng không thể ngăn cản, càng huống chi bọn họ lực lượng được bắt đầu ngưng tụ cũng không phải là gia tăng đơn giản như vậy một cộng một mà là gấp đôi liên tục, trận pháp trên trăm người lại lại phát huy uy lực vạn người, trận pháp này nếu thực lấy lôi điện phát động, Tiểu Khai và Khinh Hồng phản ứng vội vàng nhưng không đồng nhất, nhưng là một khi Phi Vân tử đã muốn bắt sống, nên vô số thanh kiếm đều còn tại không trung bay múa, thúc phát ra một đạo áp lực kinh người, Khinh Hồng tuy là cao đồ của chưởng môn Lưu Vân Thủy Tạ, làm sao chống cự được áp lực như vậy, chống cự được vài phút, cũng ngăn cản không được, chợt nghe “ banh ” một tiếng trường kiếm trắng kia lại trực tiếp bị kiếm khí đại trận áp thành hai nửa, rơi xuống dưới.

Phi Vân hừ hừ nói : “ Chút công phu ấy cũng dám sấm đại Côn Lôn ta ?”

Khinh Hồng cũng không chần chờ, tay vừa lật đã đem Trầm Hương bảo châu ra.

Trầm Hương bảo châu vừa xuất, nhất thời kim quang vạn đạo, che thiên tế nhật, trung tâm đại trận kia kiếm khí mênh mông, gặp phải kim quang này,lại hoàn toàn tan rã, Khinh Hồng chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, áp lực nhất thời không còn gì !.

Lực lượng của Trầm Hương bảo châu so với phi kiếm của hắn hoàn toàn không phải cùng cấp bậc, ngày đó Lam Điền Ngọc dùng phi kiếm ngăn không được một trảo của Thiên Yêu, mà Trầm Hương bảo châu lại có năng lực cùng nội đan của Thiên Yêu cứng đối cứng ba lần, khác biệt to lớn trong đó bởi vậy có thể thấy được.

Mọi người của phái Côn Lôn cảm giác liền hoàn toàn giống nhau, chỉ cảm thấy phi kiếm chính mình phảng phất gặp biển lớn mênh mông bát ngát, chân nguyên toàn thân phảng phất như trâu đất xuống biển, cảm giác không thấy chỗ đối phương Phi Vân là đệ tử thế hệ thứ nhất tại đây công lực là thâm hậu nhất , khoảnh khắc sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy nội tâm rung động, quả thực không ngôn ngữ nào có khả năng hình dung được.

Lưu Vân Thủy Tạ vốn là bài danh cuối cùng trong sáu đại phái, nhưng là nữ đệ tử này trong Thủy Tạ tùy tiện lấy ra một viên châu tử nhưng uy lực kinh thiên động địa như thế, rốt cuộc là sao lại thế này ?.

Phi Vân Tử không dám nghĩ nhiều, hét lớn một tiếng : “ Khởi động huyễn cảnh !”.

Bốn chữ này vừa ra, Khinh Hồng nhất thời cảm thấy hoa mắt, lại rốt cuộc nhìn không thấy bóng người ở bốn phương tám hướng, mà là từng mảnh từng mảnh mây trắng phô thiên cái địa bắt đầu bao phủ, một lát cũng đã che hết trời đất, nàng ngẩng đầu lên trời là mây trắng , cúi đầu dưới chân là mây, đầy trời đầy đất đều là tầng tầng điệp điệp mây trắng.

Khinh Hồng nhất thời kinh hãi, thét nhỏ một tiếng Trầm Hương bảo châu nhất thời phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, muốn xua tan mây trắng đầy trời, nhưng là kim quang bắn ra lại trực tiếp xuyên thấu mây trắng, chẳng biết bắn đi nơi nào, mây trắng lại không thấy giảm bớt, y nhiên từng mảnh từng mảnh hùng dũng đi ra, trong chớp mắt nàng liền cảm thấy trước mắt đã toàn bộ tuyết trắng một mảnh, liền trước mắt nửa thước đều không thấy rõ.

Khinh Hồng quýnh lên, nhịn không được đưa tay ra quơ, liền cảm thấy trên tay ấm áp, đã bắt lấy tay Tiểu Khai rốt cuộc không dám buông ra.

“ Hoàn hảo, hoàn hảo ....” Tiểu nha đầu thầm nghĩ : “ Hoàn hảo, Tiểu Khai ca ca còn bên cạnh ”.

Bên trong nghĩ vậy, nhịn không được quay đầu lại chỉ cảm thấy Tiểu Khai đang đứng bên người nàng, đối với nàng có khẽ cười, thần thái kia ôn nhu nói không nên lời, hai ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, lại như sao mai.

Khinh Hồng nhất thời thấy lạ : “ Di, Tiểu Khai ca ca, vì cái gì ta mọi thứ đều nhìn không rõ, nhìn ngươi lại rõ ràng ?”.

Tiểu Khai nắm tay của nàng lại khẩn cấp vài phần, mỉm cười nói : “ Chẳng lẽ như vậy nhìn thấy ta không được sao ?”.

Lời này nói ra, lại nhu tình vô hạn, rung động đến tâm can, Khinh Hồng cũng không biết làm sao , liền cảm thấy trong lòng mềm mại nói không nên lời một chút chống cự đều không có, tự nhiên đem thân thể nhỏ nhắn dựa sát vào nhau e thẹn nói: “ Tiểu Khai ca ca, nếu ngươi muốn nhìn, liền nhìn một ngàn năm một vạn năm ta cũng nguyện ý ”.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khinh Hồng chỉ càm thấy trời đất chuyển động, Tiểu Khai trong mắt phảng phất cất giấu vô số nhu tình, nhất thời làm hắn hoàn toàn tiến vào vòng tay nhịn không được nghĩ đến : “ Nếu có thể cùng Tiểu Khai ca ca ở một chỗ, liền đến khi núi không ngọn, thiên địa hợp một, sông cạn đá mòn, lại có cái gì đáng sợ a? Hồng trần danh lợi này, chí hướng tu chân, theo đuổi thiên đạo, lại có cái ý nghĩa gì a ?”.

“ Theo đuổi thiên đạo ” bốn chữ này chợt lóe lên trong đầu Khinh Hồng nhất thời sợ hãi, như bị sét đánh toàn thân run rẩy, thầm nghĩ : “ Không đúng, không đúng, rõ ràng ta phải lập chí, muốn tu thiên đạo vì cái gì bỗng nhiên trong lúc đó liền trầm luân trong tình yêu nam nữ ? Rốt cuộc là sao lại thế này ?”.

Nàng muốn cẩn thận suy tư, lại phát hiện trên tay lại căng ra, cánh tay của nàng bị Tiểu Khai ca ca dùng sức nhéo một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra, thân thiết ôm eo nhỏ nhắn của nàng, hơi thở từ miệng tràn ngập nam tính, thế nhưng hướng khuôn mặt nàng tiến tới.

“ Ngươi ... ngươi muốn làm gì ?” Khinh Hồng thân thể mềm mại run rẩy, nhẹ giọng nói.

Tiểu Khai hai mắt nhu tình dừng lại nhẹ giọng nói : “ Ta yêu nàng vạn năm ...”.

“ Phi !” Khinh Hồng cả giận nói : “ Không cần lấy khẩu quyết Trầm Hương Hạp nói với ta ”.

“ Nàng sai rồi ” Tiểu Khai chậm rãi lắc đầu : “ Ngày đó đánh thiên yêu ta đem lời này nói cho nàng, tuy là khẩu quyết mở Trầm Hương Hạp, nhưng cũng là lời từ đáy lòng, nếu không ta vì cái gì không nói với Bạch Lộ, không nói với Ngưng Hương, mà cố tình nói với nàng ? Trở lại thời điểm ta gặp nàng, cũng là thời điểm ta nhìn thấy Trầm Hương Hạp, cũng là thời điểm ta bỗng nhiên biết khẩu quyết mở ra Trầm Hương Hạp, làm chúng ta cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cố gắng chiến thắng Thiên Yêu, thời điểm này chẳng lẽ không phải là duyên phận trời chú định sao ?”.

Lời tỏ tình này thật sự là hoàn mỹ nhất trên đời. Làm sao Khinh Hồng một tiểu nha đầu mới biết yêu có khả năng kháng cự ?.

“ Thôi mà, thôi mà ” Khinh Hồng nhất thời hoàn toàn mất đi nhuệ khí, còn cái gì nhớ rõ thiên đạo, thở dài: “ Một khi Tiểu Khai ca ca muốn theo ta, ta đây cũng sẽ không muốn cái gì thiên đạo ”.

“ Nhưng là... nhưng là thiên đạo là ngươi suốt đời truy đuổi, hơn mười năm tin tưởng, mai kia liền hòng mất sao ?” Thanh âm của Lam Điền Ngọc bỗng nhiên vang lên thật mạnh trong lòng hắn : “ Lòng tin của ngươi yếu ớt như thế, ngươi là đệ tử thiên phú cao nhất của Lưu Vân Thủy Tạ chúng ta, ngươi xứng đáng với kỳ vọng của ta sao chứ ?”.

Tiểu nha đầu trong lòng lo sợ, liền cảm thấy Tiểu Khai khéo léo chạm vào địa phương yếu đuối nhất của thiếu nữ.

Tiểu nha đầu sắc mặt âm tình bất định, thân thể có chút run rẩy, mồ hôi trên trán trắng nõn từng hạt từng hạt rơi xuống.

Dao Trì Huyễn cảnh của phái Côn Lôn, so với Hoàng Sơn Vân Vụ đại trận và Nga Mi Ngũ Lôi Thiên Tâm Kiếm Trận đều không giống nhau, ngoại trừ uy lực tuyệt đại kiếm trận ở ngoài, còn có huyễn cảnh mê hoặc lòng người, có thể nhằm vào tâm tính tu vi của người trong trận tạo ra huyễn cảnh tương ứng, đơn giản mà nói, nếu trong lòng nghĩ đến tiền, trong huyễn cảnh sẽ có vô số tiền, người trong lòng nghĩ đến mỹ nữ, trong huyễn cảnh có vô số mỹ nữ, mấy cái này là đại biểu cho dục vọng căn bản nội tâm của con người, đối với tu chân mà nói cảnh giới cao nhất là lòng như sắt đá, không bị ngoại vật động tâm, mà chỉ cần người tâm tính có lỗ hổng, người đó sẽ dễ dàng rơi vào huyễn cảnh không thể kềm chế , cho nên tại huyễn cảnh sẽ hao hết toàn bộ khí lực, cúi đầu chịu trói.

Phải nói Dao Trì huyễn cảnh là trấn sơn chi bảo của Côn Lôn, chủ yếu không phải tại uy lực mà là vì hai chữ “ huyễn cảnh ”.

Khinh Hồng và Tiểu Khai đều là người trẻ tuổi, người còn trẻ dù lực lượng có cường thịnh, nhưng tu vi tâm tính không đủ, cho nên Phi Vân Tử nhìn ra, Dao Trì Huyễn Cảnh này là pháp môn tốt nhất đối phó với bọn họ !.

Nhưng là hiện tại hắn có điểm buồn bực, nữ oa oa xinh đẹp kia toàn thân run rẩy bộ dáng chính là nhập vào huyễn cảnh, nhưng là vị Thiên Tuyển môn chủ trẻ tuổi lại nhàn nhã phảng phất một chút không thể ảnh hưởng, chính là ánh mắt mở rộng tò mò nhìn tây nhìn đông, xem ánh mắt hắn trong suốt linh động thần thái tự nhiên, hình dáng vô luận như thế nào cũng không bị mê hoặc.

Phi Vân Tử thật sự nhìn không nổi nữa, chân tay nhẹ nhàng tiến lên hai bước, đứng phía trước Tiểu Khai phất tay , quát một tiếng : “ uy ”

“ Kêu cái gì mà kêu, bị bệnh à! ” Tiểu Khai liếc mắt nhìn hắn : “ Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì ? Muốn đánh liền đánh thôi, đánh xong ta còn phải gặp chưởng môn các ngươi a .”

Phi Vân nhất thời trợn tròn mắt.

Tiểu tử này, hiển nhiên là một chút cảm giác đều không có, thật sự là là việc quá lạ.

Hắn lại không biết điều này, ngày đó tại Thiên Đô Ẩn Phong của Hoàng Sơn, ngay Tuyết Phong chưởng môn đều không nhìn thấu Hoàng Sơn linh mạch, Tiểu Khai liếc mắt có thể nhìn thấu, mà Tiểu Khai cùng Tuyết Phong thời điểm thăm dò linh mạch, ngọn núi có vô số huyễn cảnh, tất cả đều là Tiểu Khai chỉ đường, Tuyết Phong mới có thể bình yên vượt qua.

Chỉ cần người mang Vô Tự Thiên Thư, Tiểu Khai liền liếc mắt nhìn thấu vạn năm siêu cấp cấm cố, huống chi là Dao Trì Huyễn Cảnh này ?.

Phi Vân tử có điểm vội vàng, vốn hắn nhìn ra dùng trấn sơn đại trận đều đối phó được hai người trẻ tuổi, còn không phải sự việc mười phần nắm chắc chín phần, chỉ cần hơi chút dùng lực giáo huấn hai người đủ rồi, không nghĩ tới trước tiên là viên bảo châu dễ dàng làm kiếm khí mọi người tản ra, sau đó lại là cái tên quái vật tâm ma không thể ảnh hưởng, thật sự cho tới bây giờ đã có điểm đâm lao phải theo lao.

Lúc này triệt trận còn mất mặt hơn, đối với Đại Côn Lôn nổi tiếng danh môn đại phái này, so với giết bọn họ còn khó chịu hơn, một khi đã như vậy biện pháp duy nhất chính là bất chấp tiếp tục đánh.

Phi Vân tử hiểu được đạo lý trong đó, nhất thời tinh thần rung lên, hét lớn một tiếng : “ Chúng đệ tử nghe lệnh, trận pháp hoàn toàn mở, bắt đối thủ! ”.

Như ý bàn tính của hắn đánh thật ra cũng được, khỏa bảo châu kia quả thật lợi hại, phỏng chừng là bảo bối qua các thế hệ Lưu Vân Thủy Tạ truyền lại, nhưng là chủ nhân của bảo bối đã nhập huyễn cảnh, vì vậy không cần phải sợ, như thế nào cũng không có thể xuất ra một viên bảo châu, cùng một bảo bối đồng dạng như thế, không có khả năng vừa mới xuất một khỏa liền xuất khỏa thứ hai ? .

Phi Vân tử dựa theo lối suy nghĩ cũ, nhận định có thể bắt Tiểu Khai, hắn lại không biết sự thật vĩnh viễn so với lý thuyết càng thêm khoa trương, đem vô số phi kiếm quang hướng về tên tiểu tử, tiểu tử kia quát lớn một tiếng : “ ***, lão hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo ốm a ”.

Lời này nói xong, tiểu tử kia một tay xuất ra một cây Tú Hoa Châm, đón gió nhấp nhoáng, đã lớn thành hai ba thước, ném lên không trung, hét một tiến : “ Đánh cho ta” cây gập kia nhất thời phảng phất như phát điên, đánh tới một nhóm phi kiếm “ Binh ” một gậy đánh vào phi kiếm, chợt nghe “ ba tháp ” một tiếng nhất thời đem phi kiếm kia đập thành hai đoạn bay lên không.

“ Phốc !” Đại đồ đệ Hành Vân Tử đứng bên cạnh Phi Vân Tử nhất thời bắn ra một ngụm máu tươi, đặt mông ngồi xuống đất, miệng “ hắc hăc ha ha ” toàn bộ thét gào trong lòng, rốt cuộc một từ nói không nên lời.

Phi Vân Tử chỉ cảm thấy lòng run rẩy dữ dội, hắn tùy tiện đánh một gậy lại đem phi kiếm của Hành Vân Tử trực tiếp đánh thành sắt vụn.

Phi kiếm liên tâm, chính là Hành Vân Tử dùng mấy chục năm chân nguyên sở luyện, Hành Vân Tử nhất thời thụ nội thương, phỏng chừng không có ba năm, năm năm khẳng định không khỏi được.

Nhưng là tiểu tử kia thế công còn không dừng, có hơn trăm phi kiếm tiến lên liền bị cây gậy đón đánh, chính như hổ nhập đàn dê, rồng xuống biển, nhất thời suôn sẻ, chợt nghe “ hoa hao ba ba ” một trận loạn hưởng, kiếm quanh sáng trắng đầy trời nhất thời bị đánh thất lạc lộn xộn, phân tán nát vụn, từng thanh phi kiếm hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống đất, mới qua vài giây công phu, trên mặt đất đầy mảnh nhỏ trong suốt.

“ Phốc phốc phốc phốc ” Liên tiếp tiếp thổ huyết vang lên trong không gian, Phi Vân Tử can đảm thúc dục, liền nhìn thấy trước sau tả hữu đồ tử đô tôn lớn nhỏ từng nhóm ngồi trên mặt đất, há mồm thổ huyết, ánh mặt trời chói lọi, như lăng không nở rộ vô số đóa tiên diễm tiên hoa chói mắt, tiên hoa kia liền nhóm thành một mảnh, hóa thành một đạo huyết vụ, chân trời như một đạo thải hồng chói mắt yêu dị.

Cảnh sắc như vậy thật sự trước kia chưa từng thấy, trăm năm trước chưa từng gặp.

Huyền Thiết Chi Tinh này của Tiểu Khai đánh Thiên Yêu hiệu quả không rõ, nhưng đánh mấy người tu chân bình thường đến một đánh một, điển hình miêu sát, Phi Vân Tử đương trường ngây ngốc, mặt xám như đất, tay chân lạnh lẻo lòng chỉ có một ý niệm qua lại trong đầu : “ Côn Lôn nhất phái ta hôm nay như hủy ”.

Đích thật là hủy, Phi, Hành, Đình, Ba, bốn thế hệ đệ tử có hơn phân nửa ở trong bữa tiệc đánh loạn này đại bộ phận phi kiếm biết thành sắt vụn, tuy những cao thủ bối phận chữ Phi còn chưa ra tay, nhưng là dưới ba thế hệ đệ tử nguyên khí tổn thương, đợi mấy chục năm sau, đệ tử bối phận chữ Hành mới bắt đầu mạnh lên, mặt khác phái Côn Lôn so với năm phái chênh lệch muốn rõ ràng ra.

Giờ khắc này phi kiếm Phi Vân Tử tuy thực chưa ra tay, nghĩ lại càng buồn bực, nghĩ lại càng hối hận, càng nghĩ càng khuất tất, rốt cuộc mở miệng “ phốc ” một tiếng phun ra một ngụm máu. Coi như là cùng các vị đồng môn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Hoàn hảo Hành Vân Tử còn có vài phần kiến thức, liều mạng, công lực hao tổn hơi thở yếu ớt, kêu một tiếng : “ Các vị mau thu hồi phi kiếm ”.

Những người còn chưa bị thương lúc này mới phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất đem phi kiếm trở về, Huyền Thiết Chi Tinh vạn năm lại theo sát đuổi theo, đuổi được một hồi Tiểu Khai cuối cùng cũng phải phản ứng, một chiêu đem bảo bối gọi trở về trong tay, hắc hắc cười : “ Thế nào, hiện tại có thể gặp Phi Hạc thượng nhân không ?”.

Đáng thương Phi Vân Tử lòng đau giống như đao cắt, thế giới từ trước đến nay thắng làm vua bại làm giặc, toàn đệ tử bị người dễ dàng đánh, giờ phút này một từ không dám nói nữa, vô cùng buồn bực chỉ có thể khẽ gật đầu : “ Ba Vân nhanh đi mời chưởng môn tới ”.

Ba Vân Tử công lực thấp kém phi kiếm sớm bị Khinh Hồng hủy diệt, cho nên không bị Huyền Thiết Chi Tinh phá hủy, giờ phút này tinh thần sáng láng, nghe sư tổ mệnh lệnh, vội vàng chạy như điên đi tìm người.

Lúc sau, Khinh Hồng mới “ Anh ninh ” một tiếng, từ trong huyễn cảnh tỉnh dậy đi tới. Quay đầu nhìn thấy phía trước trên cỏ máu tươi loang lổ, nhìn bên người thấy Tiểu Khai không hiểu giương mắt nhìn hắn nói : “ Khinh Hồng, ngươi vừa rồi như thế nào giống như không đối địch a ?”.

Khinh Hồng mặt nhất thời đỏ ửng, như lửa thiêu, hung hăng liếc mắt nhìn Tiểu Khai, trong mắt phảng phất hàm chứa vô số nhu tình sẵng giọng : “ Ngươi bại hoại !”.

Tiểu Khai nhất thời ủy khuất : “ Ta.... ta làm sao lại vậy ?”.

Khinh Hồng răng trắng khẽ cắn môi, một câu cũng không nói, vừa mới trong huyễn cảnh hắn đã cùng Tiểu Khai tiến từng bước, tay nắm tay đến khi bạc đầu, sinh hoạt mọi đêm như vợ chồng, ngượng ngùng còn không nói, lại sinh ra một nữ nhân còn gọi tên là Nghiêm Như Ngọc, nếu Dao Trì Huyễn cảnh tái sinh một đoạn thời gian, phòng chừng liền có đầy đủ con cháu, giờ đây bỗng nhiên tỉnh mộng, phát hiện Tiểu Khai còn đứng tại bên người, mình mới mười bảy tuổi,mấy chục năm tháng đều chính là giấc mộng Nam Kha, trong lòng nhất thời lại là mất mác, lại là may mắn lại là xấu hổ,nhớ tới sự trọng vọng của sư phụ, giấc mộng thiên đạo, thật sự là năm tư vị pha trộn khó thể nói nên lời .


/230

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status