Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc

Chương 515 - Phương Hướng

/630


Chiếc xe hàng dừng lại bên bờ hồ!

Cô gái nhanh chóng từ trên xe đi ra, nhìn cái rương kia phía sau xe hàng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, xuyên qua khe hở thấy thân thể nho nhỏ bên trong, vẫn yên lặng cuộn tròn, cô ta đến gần một bước, sau khi chăm chú nhìn, mới yên lòng đi ra phía trước xe, lạnh lùng nói: Không có gì! Con bé vẫn còn bên trong! Nhưng chạy tới một đoạn đường nữa, phải che dấu cho tốt, chuẩn bị âm thầm đi, như vậy quá bắt mắt!

Ừ! Người đàn ông khởi động máy, tiếp tục cho xe chạy tới phía trước!

Cô bé Hi Văn bình tĩnh mím chặt môi, từ từ đẩy nắp cái đó rương gỗ ra, liếc nhìn xe hàng đang chạy nhanh tới bên hồ, cô bé suy nghĩ một chút, liền đem lon móc kéo, ngậm trong miệng, nhanh chóng, nhẹ nhàng leo ra cái rương, sau đó cầm sợi dây kia, theo phương pháp huấn luyện viên dạy cho mình, trước tiên tiến đến gần song sắt phía sau xe, vóc người nhỏ nhỏ, dùng đôi tay nhỏ bé, vừa lau mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán vì lo sợ và mệt mỏi, vừa cố sức cột chặt nút thắt, cột thật chặt, thật chặt, vừa liếc nhìn con đường ngoài xe, tất cả đều là cỏ dại, đây là thời cơ nhảy xe tốt nhất!

Cô bé không dám nghĩ nữa, bước chân nhỏ di chuyển, nắm chặt sợi dây vừa cột, dọc theo song chắn của thùng xe bò ra ngoài, giống như leo lên núi, xuống núi, khi thân thể của mình treo ở bên ngoài xe hơi, đột nhiên nước mắt cô bé lăn xuống, cố sức nắm chặt sợi dây, nhớ tới lúc trước leo xuống núi, huấn luyện viên nghiêm khắc nói với mình: Dũng cảm leo xuống! ! Không được nhìn xuống phía dưới ! Sức tưởng tượng của con người đáng sợ nhất, cháu phải dũng cảm chiến thắng sức tưởng tượng của mình! !

Cô bé mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, vừa muốn làm theo lời của huấn luyện viên, hai chân đạp vào song sắt phía sau xe, ngừng thở, theo lời dạy của huấn luyện viên leo xuống dưới, cuối cùng đã leo xuống phía dưới đuôi xe, cô bé cúi đầu, nhìn cỏ dại xanh xanh phía dưới mặt đất, trước mặt của mình, nhanh chóng chạy qua, cô bé thở phì phò, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đi nghĩ lại, rồi cắn chặt răng, nắm chặt sợi dây, nhắm trên cỏ dại buông người xuống, “phịch” một tiếng, cỏ dại mềm mại đón lấy thân thể Hi Văn, chỉ là truyền đến một chấn động khó chịu, Hi Văn nằm trên thảm cỏ, lăn mấy vòng, rốt cuộc thân thể ngã vào trong bụi cỏ, cô bé không thể tin được, nắm chặt 1 góc buội cỏ, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe hàng trước mặt chạy nhanh càng lúc càng xa ——

Nước mắt của cô bé lăn xuống, miệng mếu máo, nghĩ tới này hai nguời sẽ phải rất nhanh phát hiện mình, liền bò dậy, án theo phương pháp huấn luyện viên dạy mình phải giữ vững thể lực đi đường núi, nhịp nhàng xông vào trong bụi cỏ chạy về phía trước, cô bé vừa chạy, vừa quay đầu lại, nghĩ tới lời của huấn luyện viên nói, sinh tồn nơi hoang dã, nước là tất cả, đêm qua vừa mới mưa, ở trong bụi cây sẽ có nước, không dám chạy dọc theo ven hồ, mà càng lúc càng đi vào trong!

Cô bé vừa chạy, vừa ngẩng đầu lên, nhìn không thấy mặt trời, huấn luyện viên nói, sinh tồn nơi hoang dã, nhất định phải biết phương hướng, như vậy cháu mới không bị lạc đường và lạc hướng! !

Cô bé nghĩ tới đây, lập tức nhìn xung quanh tìm được một gốc cây tùng thẳng đứng, dùng bàn tay nhỏ bé đầy vết thương, bẻ gảy tất cả nhánh nhỏ, sau đó tạm thời tìm một khối đất bằng phẳng, cắm dọc theo trên mặt đất, sau đó ở trong bóng cây, nắm lấy một khúc cây gỗ, vạch vị trí tất cả bóng râm trong thân cây, rồi bình tĩnh đứng bên cạnh thân cây, trong miệng vẫn ngậm cái móc kéo, lau nước mắt, nhìn kỹ vị trí bóng của thân cây, chờ thêm 15 phút sau, khi vị trí đánh dấu thân cây chiếu trên mặt đất, phía trước ngọn cây là hướng Tây, theo phương pháp này, mượn ánh mặt trời, tìm đúng vị trí của mình, nhớ lại, lúc mình tới là hướng nam, liền chui vào bóng cây thẳng đứng, nhanh chóng nhắm phía trước thẳng tiến!

Thế nhưng, dù sao cô cũng bị giày vò không chịu nổi, liên tục bị đánh, bị ném, bị hôn mê, sau đó lại trải qua hành hạ như thế, cô bé đã rất mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong lòng chỉ cần vừa nghĩ tới cha mẹ sẽ lo lắng, nước mắt của cô bé không nhịn được lăn xuống, nhưng không dám khóc, phải giữ vững thể lực, mặc cho nước mắt từng dòng chảy xuống, thật là nhớ mẹ quá, trong lòng thầm mạnh mẽ, dũng cảm nói: Mẹ, con rất ngoan, rất độc lập, một mình con có thể rất tốt, mẹ không cần lo lắng, con sẽ trở về, mẹ đừng lo lắng, đừng khóc, biết không? Mẹ vốn là một con búp bê thích khóc!

Cô bé vừa lau nước mắt, vừa nhịp nhàng đi về phía trước, nhất là lên dốc, xuống dốc, cũng làm theo phương hướng huấn luyện viên dạy mình, không ngừng đi về phía trước, sau đó đi qua một mảng rừng cây nhỏ thì nhìn thấy rất nhiều chim nhỏ kỳ lạ ở trên cành cây kêu chíp chíp, cô bé lập tức chạy đến bụi cây nhỏ này, núp vào bên trong, ngẩng đầu lên, há mồm ra, không ngừng rung lắc nhánh cây, làm cho nước mưa nhỏ vào trong miệng của mình, vừa uống nước, nước mắt trong đôi mắt to lăn ra ngoài ——

Tất cả con chim nhỏ ở xung quanh cô bé bay vọt lên !

Cô bé uống đủ nước, lập tức tăng tốc chạy về phía trước! ! Có lẽ ông trời chiếu cố, cô gái nhỏ này phải vượt qua được một kiếp, ông trời có đức hiếu sinh, để cho hôm nay cô bé mặc một bộ váy nhỏ màu xanh lá cây, cho nên lẩn vào trong núi rừng, quả thật không dễ bị phát hiện, cô gái nhỏ này đi qua vũng bùn, quỳ trên mặt đất, liều mạng nắm bùn đất bôi lên mặt, lên chân,lên tay của mình, rồi tiếp tục chạy thẳng về phía trước ——

Chiếc xe hàng vẫn chạy về phía trước, đến địa điểm chỉ định, rốt cuộc nhìn thấy rất nhiều người đàn ông mặc đồ rằn ri, chờ đợi phía trước, bọn họ khẽ mỉm cười, đi xuống xe, vòng qua xe, nhìn vào bên trong, sắc mặt lạnh lẽo, lập tức rút súng lục ra, ăn ý dẫn hơn mười người, chạy như bay về phía trước ! !

Bắt lấy con bé! ! Lập tức đập chết nó đi! ! Dù thế nào đi nữa, cha nó đã sắp đến đúng hẹn! ! Cô gái dẫn người, nhanh chóng chạy về phía trước, hạ mệnh lệnh nói! !

Trong bụi cỏ rậm rạp, có một tiếng thở yếu ớt phát ra !

Hi Văn bắt đầu gia tăng tốc độ chạy về phía trước, cô bé biết thời gian từ chút trôi qua, lúc này thật sự nếu không tranh thủ chạy ra ngoài, có thể sẽ rất khó chạy thoát, cô bé nhanh chóng chạy tới phía trước, không ngờ lúc ở trên cao sườn núi, chân trần đạp rêu xanh trơn trợt, cả người “a” một tiếng, lăn thẳng xuống, cái trán đụng phải một khối đá nhọn, máu tươi vẩy ra! !


/630

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status