"Thư ký Vương, cậu lập tức liên hệ với cảnh sát Vancouver xem có người nào tên là Lý Triết Vũ, năm phút sau gọi lại cho tôi."
Không đợi Tiểu Thi ăn cái gì, Trác Minh Liệt đã bắt đầu hành động. Tiểu Thi khẩn trương theo dõi anh gọi điện thoại tựa như đó là quyết định sinh tử gì đó.
Năm phút trôi qua rất nhanh thư ký đã gọi điện tới.
"Tổng giám đốc, cảnh sát nói không có người này!"
Đây cũng nằm trong dự kiến của Trác Minh Liệt, câu trả lời truyền đến Tiểu Thi nghe lại giống như ngày tận thế. Cô vặn khăn trải giường, bả vai gầy yếu hơi run rẩy. Nếu nói trước khi gọi điện thoại hỏi vẫn còn để lại cho cô một tia hy vọng, mà khi lấy được đáp án khiến cho cô tuyệt vọng triệt để.
Vậy mà căn bản không tồn tại người nào tên là Lý Triết Vũ, người ờ cùng một chỗ với cô là người nào??? Những năm gần đây người theo cô làm bạn là ai?
"Thư ký Vương, đặt giúp tôi hai vé máy bay đi Vancouver buổi sáng ngày mai! Ngoài ra, đặt khách sạn, kiểm tra thời thiết và giao thông trong ba ngày gần đây." Trác Minh Liệt không nghĩ ra âm mưu hiện tại là gì, rốt cục Lý Triết Vũ là một người như thế nào?
"Chờ cô đến Vancouver tất cả sẽ có câu trả lời!" Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi kiên định nói: "Tin tưởng bản thân!"
Tiểu Thi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là chuyện cho tới bây giờ cô còn cần thiết sao? Chỉ là nếu muốn vứt bỏ cô cần gì phải trăm phương ngàn kế như vậy! Triết Vũ, rốt cục anh xảy ra chuyện gì?
Trác Minh Liệt xử lý xong chuyện Tiểu Thi bèn mang theo Mộc Mộc về căn biệt thự khác của mình. Mấy ngày nay vì nguyên nhân cha mẹ anh cũng không muốn trở về, chỉ là mang Mộc Mộc đến ở nơi khác.
"Ba ba!" Mộc Mộc bỗng nhiên mở miệng gọi anh, giọng nói trẻ con yếu ớt nhưng đặc biệt êm tai.
"Mẹ làm sao vậy?" Tiểu gia hỏa này bề ngoài yếu đuối nhưng kỳ thực rất cố chấp. Ví dụ như về việc nhận định Tiểu Thi chính là mẹ của mình.
Trác Minh Liệt xoa xoa đầu nó không nói gì. Nếu một người đàn ông không thích một người phụ nữ anh ta có rất nhiều lý do để rời khỏi vứt bỏ cô ấy, nhưng anh thế nào anh cũng không hiểu tại sao tên Lý Triết Vũ kia lại nghĩ ra trăm phương nghìn kế như vậy!
Trừ phi anh ta buộc phải như vậy hoặc là không muốn. Hay vẫn là bị ép buộc! Vì sao anh ta bị ép buộc vứt bỏ Tiểu Thi? Phía sau Lý Triết Vũ rốt cục còn có cái gì? Có quan hệ gì với Tiểu Thi? Trác Minh Liệt ôm Mộc Mộc, bản thân mệt mỏi cũng nằm xuống.
Hôm sau Tiểu Thi cầm vé máy bay hoảng loạn đi đến sân bay tuyệt nhiên không đợi Trác Minh Liệt đưa cô đi.
"Tôi có thể đi một mình, mấy ngày nay làm phiền anh nhiều rồi!" Trước khi đi Tiểu Thi gọi điện thoại cho Trác Minh Liệt. Anh hiểu ý của cô vì thế cũng không gượng ép.
"Mẹ có sao không?" Cầu Cầu cẩn thận hỏi.
"Mẹ không sao!" Tiểu Thi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cười cười.
Tiểu Thi mơ màng xuống taxi đi về phía trước, lúc này bỗng nhiên có một người xô mạnh vao cô khiến cô lap đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
"Trời ơi, ví tiền của tôi!"Chờ cô ý thức được khi đó mới phát hiện không thấy ví tiền nữa. Tiểu Thi khóc không ra nước mắt, vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh thư, chi phiếu tất cả đều ở bên trong! Ông trời ơi, làm sao lại có thể xảy ra chuyện này! Thật là nhà dột gặp mưa to!
Không đợi Tiểu Thi ăn cái gì, Trác Minh Liệt đã bắt đầu hành động. Tiểu Thi khẩn trương theo dõi anh gọi điện thoại tựa như đó là quyết định sinh tử gì đó.
Năm phút trôi qua rất nhanh thư ký đã gọi điện tới.
"Tổng giám đốc, cảnh sát nói không có người này!"
Đây cũng nằm trong dự kiến của Trác Minh Liệt, câu trả lời truyền đến Tiểu Thi nghe lại giống như ngày tận thế. Cô vặn khăn trải giường, bả vai gầy yếu hơi run rẩy. Nếu nói trước khi gọi điện thoại hỏi vẫn còn để lại cho cô một tia hy vọng, mà khi lấy được đáp án khiến cho cô tuyệt vọng triệt để.
Vậy mà căn bản không tồn tại người nào tên là Lý Triết Vũ, người ờ cùng một chỗ với cô là người nào??? Những năm gần đây người theo cô làm bạn là ai?
"Thư ký Vương, đặt giúp tôi hai vé máy bay đi Vancouver buổi sáng ngày mai! Ngoài ra, đặt khách sạn, kiểm tra thời thiết và giao thông trong ba ngày gần đây." Trác Minh Liệt không nghĩ ra âm mưu hiện tại là gì, rốt cục Lý Triết Vũ là một người như thế nào?
"Chờ cô đến Vancouver tất cả sẽ có câu trả lời!" Trác Minh Liệt nhìn Tiểu Thi kiên định nói: "Tin tưởng bản thân!"
Tiểu Thi nhẹ nhàng gật đầu, chỉ là chuyện cho tới bây giờ cô còn cần thiết sao? Chỉ là nếu muốn vứt bỏ cô cần gì phải trăm phương ngàn kế như vậy! Triết Vũ, rốt cục anh xảy ra chuyện gì?
Trác Minh Liệt xử lý xong chuyện Tiểu Thi bèn mang theo Mộc Mộc về căn biệt thự khác của mình. Mấy ngày nay vì nguyên nhân cha mẹ anh cũng không muốn trở về, chỉ là mang Mộc Mộc đến ở nơi khác.
"Ba ba!" Mộc Mộc bỗng nhiên mở miệng gọi anh, giọng nói trẻ con yếu ớt nhưng đặc biệt êm tai.
"Mẹ làm sao vậy?" Tiểu gia hỏa này bề ngoài yếu đuối nhưng kỳ thực rất cố chấp. Ví dụ như về việc nhận định Tiểu Thi chính là mẹ của mình.
Trác Minh Liệt xoa xoa đầu nó không nói gì. Nếu một người đàn ông không thích một người phụ nữ anh ta có rất nhiều lý do để rời khỏi vứt bỏ cô ấy, nhưng anh thế nào anh cũng không hiểu tại sao tên Lý Triết Vũ kia lại nghĩ ra trăm phương nghìn kế như vậy!
Trừ phi anh ta buộc phải như vậy hoặc là không muốn. Hay vẫn là bị ép buộc! Vì sao anh ta bị ép buộc vứt bỏ Tiểu Thi? Phía sau Lý Triết Vũ rốt cục còn có cái gì? Có quan hệ gì với Tiểu Thi? Trác Minh Liệt ôm Mộc Mộc, bản thân mệt mỏi cũng nằm xuống.
Hôm sau Tiểu Thi cầm vé máy bay hoảng loạn đi đến sân bay tuyệt nhiên không đợi Trác Minh Liệt đưa cô đi.
"Tôi có thể đi một mình, mấy ngày nay làm phiền anh nhiều rồi!" Trước khi đi Tiểu Thi gọi điện thoại cho Trác Minh Liệt. Anh hiểu ý của cô vì thế cũng không gượng ép.
"Mẹ có sao không?" Cầu Cầu cẩn thận hỏi.
"Mẹ không sao!" Tiểu Thi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cười cười.
Tiểu Thi mơ màng xuống taxi đi về phía trước, lúc này bỗng nhiên có một người xô mạnh vao cô khiến cô lap đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
"Trời ơi, ví tiền của tôi!"Chờ cô ý thức được khi đó mới phát hiện không thấy ví tiền nữa. Tiểu Thi khóc không ra nước mắt, vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh thư, chi phiếu tất cả đều ở bên trong! Ông trời ơi, làm sao lại có thể xảy ra chuyện này! Thật là nhà dột gặp mưa to!
/212
|