Bên trong Thính Tuyền Cư, Đường Phong đang cùng Đường Điểm Điểm bàn luận chiêu thức, sau khi trải qua trận chiến sinh tử đêm hôm đó, thực lực của Lục tỷ tăng lên rất nhiều. Cũng không thể nói là tăng lên, chỉ là trận chiến đấu đêm hôm đó đã khiến tỷ phát huy được thực lực thật sự của mình mà thôi. Đường Điểm Điểm hiện nay gần như là đủ thực lực của một Thiên Giai trung phẩm tiêu chuẩn, không còn non nớt kinh nghiệm trong chiến đấu nữa.
Hiện giờ Đường Điểm Điểm đang vô cùng đắc ý, Đường Phong cũng không đả kích nàng, chỉ dùng thực lực Thiên Giai hạ phẩm để luận bàn với nàng, ngược lại cũng bị nàng làm cho cực kỳ nguy hiểm, mấy lần suýt bị thua, nếu không phải thời khắc mấu chốt Đường Phong hơi bạo phát một chút, thì thật đúng là đã thua dưới kiếm của nàng.
Trong lúc hai người đang dây dưa thì có tiếng chuông ngân vang trầm trầm vọng đến, liên tiếp âm vang tám lần. Đường Phong dừng động tác, nghi hoặc hỏi:
- Âm thanh gì vậy?
Đường Điểm Điểm cũng biến sắc:
- Chuông Cửu khúc?
Còn chưa dứt lời, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cùng từ trong phòng xông ra, Đường Đỉnh Thiên chau mày, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Phong Nhi đi theo ta qua đó, gia chủ triệu tập.
Đại khái Đường Phong cũng đoán được âm thanh tiếng chuông Cửu Khúc là tín hiệu triệu tập đệ tử gia tộc. Chỉ không hiểu vừa rồi hai vị gia chủ còn cười lớn không ngừng, lúc này sao lại triệu tập đệ tử gia tộc?
Không bao lâu, mấy người đã đi tới một sân rộng to lớn của Đường gia. Lúc này ở đây mọi người đang tấp nập, vô số đệ tử Đường gia đang nhanh chân chạy vội đến.
Mà trên chiếc bàn dài ngay trước sân rộng, Đường Ngạo và Đường Duệ ngồi đó, sắc mặt hai ngươi bừng bừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đệ tử Đường gia tới trình diện, khiến cả đám người câm như hến, trong lòng suy đoán không ngừng, không biết là có chuyện gì mà khiến hai vị gia chủ mất hứng.
Đường Phong và Lục tỷ đứng chung một chỗ, trốn phía sau đoàn người. Đợi một lát sau, Đường Tử Thư và Đường Long cũng đến. Hai người đó toát lên vị đạo hăng hái, rõ ràng là đã nhiều ngày sử dụng linh thạch gia tăng tu luyện, chuẩn bị ứng phó cho cuộc đại tỉ thí gia tộc sắp tới.
Đường Long và Đường Tử Thư hướng về Đường Phong gật đầu, không nói lời nào đứng bên cạnh hắn, yên lặng chờ đợi.
Mọi người đến đã gần như đông đủ, Đường Ngạo mới liếc nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi mở miệng:
- Các đệ tử mấy ngày trước đây theo ta đến Chung Linh cốc, ra khỏi hàng!
Nghe xong những lời này, hơn một trăm năm mươi người đều đồng loạt bước lên trước, đứng thành một dãy ở đó.
- Tất cả đều ở đây sao?
Đường Ngạo lạnh giọng hỏi.
- Còn có một số người trọng thương chưa lành, đang tu dưỡng.
Lập tức có người trả lời.
Đường Ngạo gật đầu, ánh mắt sáng quắc lần lượt nhìn chằm chằm những người này một lần, sắc bén đánh giá một trăm năm mươi người này.
- Ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo bưng một tách trà lên nhấp một ngụm, lãnh đạm nói:
- Hiện giờ đứng ra, lão phu sẽ không trách, nếu bị ta điều tra ra, các ngươi coi chừng!
Cả đám người nghe khó hiểu, không ai biết gia chủ đang nói cái gì.
- Trong lòng người làm chuyện này hiểu rõ, còn muốn lão phu nói rõ sao? Rốt cuộc là ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo giả bộ giận giữ, vỗ bàn thật mạnh ầm vang!
Trong lúc Đường Ngạo đang nói, Đường Duệ lại quan tâm mỗi một biến hóa trên mặt từng người, nhưng khiến hắn ta thất vọng chính là, mỗi một người đi đến Chung Linh cốc đều không có gì khả nghi cả.
- Gia tộc bị trộm báu vật gì sao?
Đường Tử Thư đứng bên cạnh Đường Phong hỏi khẽ:
- Vì sao gia chủ lại tức giận lớn đến vậy?
Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không rõ ý tứ của Đường Ngạo.
- Hừ!
Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng:
- Có gan làm mà không có gan nhận sao? Các ngươi coi đệ tử Đường gia là gì? Đệ tử Đường gia đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, có giống như các ngươi dấu đầu lộ đuôi, lén lút như vậy!
- Gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?
Một người to gan mở miệng hỏi, tự dưng bị giáo huấn, thật quá ấm ức mà.
Đường Ngạo quét mắt về người đó, khiến y sợ đến mức rụt cổ lại, ngậm chặt miệng không nói.
Lúc này Đường Ngạo mới bật cười:
- Đám tiểu tử các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai mà giết chết được Chung Sơn, lại giết ba người Chung gia được chọn tham chiến? Chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng sao, che giấu làm gì?
Một người ồ lên một trận.
- Chung Sơn bị giết ư?
Đường Đỉnh Thiên trợn mắt hỏi.
- Đúng, bị người ta một đao chém bay đầu! Ba tên được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc cũng bị người ta đánh chết.
Đường Ngạo gật đầu:
- Quả thật là sảng khoái, ha ha ha! Công lao lớn nhất, so với việc giết chết hơn bảy mươi Thiên Giai Chung gia còn lớn hơn. Rốt cuộc là ai làm, đứng ra trước mặt ta, lão phu không đánh đâu!
Mọi người Đường gia lập tức xôn xao, toàn bộ sân rộng giống như chợ bán thức ăn. Chung Sơn là một Linh Giai, vậy mà lại bị một đệ tử Đường gia chặt bỏ đầu, công lao này thật sự là quá lớn.
Hơn nữa mọi người quan sát, gia chủ hôm nay vô cùng vui sướng, đâu sẽ đánh công thần kia? Chắc chắn là sẽ khen thưởng người đó.
Chỉ là náo nhiệt lại náo nhiệt, nhưng không ai chính mồm thừa nhận mình làm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đường Long và Đường Tử Thư quay đầu liếc nhìn Đường Phong, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp gãi mặt, Đường Điểm Điểm thì lấy tay che nửa mặt của mình, lén lút trốn ra sau Đường Phong.
Tuy nói Chung Sơn chết là do công lao của Đường Phong, nhưng ba người được chọn tham chiến cũng là do bốn người họ hợp lực đánh chết. Đối tượng gia chủ lần này dò hỏi đến, bốn người cũng có phần.
Đường Ngạo khẽ cười:
- Không ai thừa nhận ư? Được, được lắm. Tuy rằng lão phu cũng rất tán thưởng người có công không kiêu ngạo này, nhưng lão phu cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy.
Nói xong, Đường Ngạo quay sang bên cạnh vẫy vẫy tay, lập tức có đệ tử Đường gia cầm một chiếc khay được trùm vải đỏ đi ra đưa tới trên tay Đường Ngạo.
Đường Ngạo lấy tay lật tấm khăn đỏ ra, trên khay được bày ra gì đó khiến cho ánh mắt mọi người nhìn không chớp. Bởi vì đó là mười khối linh thạch tròn!
- Đây là những linh thạch còn lại cuối cùng mười năm tới, bất kể ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, bất kể ngươi là đệ tử bổn gia hay là đệ tử nhánh bên, đứng ra, mười khối linh thạch này là của ngươi, ngoài ra còn được phong một chức vụ trưởng lão gia tộc, được trưởng lão cung phụng!
Vô số ánh mắt đỏ ngầu, chỉ riêng mười khối linh thạch này đã có sự mê hoặc lớn, hơn nữa còn được trưởng lão cung phụng, những lợi ích thu được khác xa tưởng tượng mọi người.
Trưởng lão Đường gia có thể nhận linh thạch để tu luyện, đồng thời có địa vị rất lớn trong gia tộc, nếu như lúc này có người đứng ra, có thể nói là Nhất Phi Trùng Thiên.
Nhưng lại không ai đứng ra, bởi vì Đường Phong không có tâm tư này, mà Đường Phong không đứng ra, đám người Đường Long chẳng lẽ không biết xấu hổ lại đi ra ngoài? Chuyện tối hôm đó, Đường Phong chiếm hơn nửa công lao.
Hiện giờ Đường Điểm Điểm đang vô cùng đắc ý, Đường Phong cũng không đả kích nàng, chỉ dùng thực lực Thiên Giai hạ phẩm để luận bàn với nàng, ngược lại cũng bị nàng làm cho cực kỳ nguy hiểm, mấy lần suýt bị thua, nếu không phải thời khắc mấu chốt Đường Phong hơi bạo phát một chút, thì thật đúng là đã thua dưới kiếm của nàng.
Trong lúc hai người đang dây dưa thì có tiếng chuông ngân vang trầm trầm vọng đến, liên tiếp âm vang tám lần. Đường Phong dừng động tác, nghi hoặc hỏi:
- Âm thanh gì vậy?
Đường Điểm Điểm cũng biến sắc:
- Chuông Cửu khúc?
Còn chưa dứt lời, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cùng từ trong phòng xông ra, Đường Đỉnh Thiên chau mày, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Phong Nhi đi theo ta qua đó, gia chủ triệu tập.
Đại khái Đường Phong cũng đoán được âm thanh tiếng chuông Cửu Khúc là tín hiệu triệu tập đệ tử gia tộc. Chỉ không hiểu vừa rồi hai vị gia chủ còn cười lớn không ngừng, lúc này sao lại triệu tập đệ tử gia tộc?
Không bao lâu, mấy người đã đi tới một sân rộng to lớn của Đường gia. Lúc này ở đây mọi người đang tấp nập, vô số đệ tử Đường gia đang nhanh chân chạy vội đến.
Mà trên chiếc bàn dài ngay trước sân rộng, Đường Ngạo và Đường Duệ ngồi đó, sắc mặt hai ngươi bừng bừng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đệ tử Đường gia tới trình diện, khiến cả đám người câm như hến, trong lòng suy đoán không ngừng, không biết là có chuyện gì mà khiến hai vị gia chủ mất hứng.
Đường Phong và Lục tỷ đứng chung một chỗ, trốn phía sau đoàn người. Đợi một lát sau, Đường Tử Thư và Đường Long cũng đến. Hai người đó toát lên vị đạo hăng hái, rõ ràng là đã nhiều ngày sử dụng linh thạch gia tăng tu luyện, chuẩn bị ứng phó cho cuộc đại tỉ thí gia tộc sắp tới.
Đường Long và Đường Tử Thư hướng về Đường Phong gật đầu, không nói lời nào đứng bên cạnh hắn, yên lặng chờ đợi.
Mọi người đến đã gần như đông đủ, Đường Ngạo mới liếc nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi mở miệng:
- Các đệ tử mấy ngày trước đây theo ta đến Chung Linh cốc, ra khỏi hàng!
Nghe xong những lời này, hơn một trăm năm mươi người đều đồng loạt bước lên trước, đứng thành một dãy ở đó.
- Tất cả đều ở đây sao?
Đường Ngạo lạnh giọng hỏi.
- Còn có một số người trọng thương chưa lành, đang tu dưỡng.
Lập tức có người trả lời.
Đường Ngạo gật đầu, ánh mắt sáng quắc lần lượt nhìn chằm chằm những người này một lần, sắc bén đánh giá một trăm năm mươi người này.
- Ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo bưng một tách trà lên nhấp một ngụm, lãnh đạm nói:
- Hiện giờ đứng ra, lão phu sẽ không trách, nếu bị ta điều tra ra, các ngươi coi chừng!
Cả đám người nghe khó hiểu, không ai biết gia chủ đang nói cái gì.
- Trong lòng người làm chuyện này hiểu rõ, còn muốn lão phu nói rõ sao? Rốt cuộc là ai làm, đứng ra cho ta!
Đường Ngạo giả bộ giận giữ, vỗ bàn thật mạnh ầm vang!
Trong lúc Đường Ngạo đang nói, Đường Duệ lại quan tâm mỗi một biến hóa trên mặt từng người, nhưng khiến hắn ta thất vọng chính là, mỗi một người đi đến Chung Linh cốc đều không có gì khả nghi cả.
- Gia tộc bị trộm báu vật gì sao?
Đường Tử Thư đứng bên cạnh Đường Phong hỏi khẽ:
- Vì sao gia chủ lại tức giận lớn đến vậy?
Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không rõ ý tứ của Đường Ngạo.
- Hừ!
Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng:
- Có gan làm mà không có gan nhận sao? Các ngươi coi đệ tử Đường gia là gì? Đệ tử Đường gia đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu, có giống như các ngươi dấu đầu lộ đuôi, lén lút như vậy!
- Gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì?
Một người to gan mở miệng hỏi, tự dưng bị giáo huấn, thật quá ấm ức mà.
Đường Ngạo quét mắt về người đó, khiến y sợ đến mức rụt cổ lại, ngậm chặt miệng không nói.
Lúc này Đường Ngạo mới bật cười:
- Đám tiểu tử các ngươi, các ngươi rốt cuộc là ai mà giết chết được Chung Sơn, lại giết ba người Chung gia được chọn tham chiến? Chuyện lớn như vậy mà không thông báo một tiếng sao, che giấu làm gì?
Một người ồ lên một trận.
- Chung Sơn bị giết ư?
Đường Đỉnh Thiên trợn mắt hỏi.
- Đúng, bị người ta một đao chém bay đầu! Ba tên được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc cũng bị người ta đánh chết.
Đường Ngạo gật đầu:
- Quả thật là sảng khoái, ha ha ha! Công lao lớn nhất, so với việc giết chết hơn bảy mươi Thiên Giai Chung gia còn lớn hơn. Rốt cuộc là ai làm, đứng ra trước mặt ta, lão phu không đánh đâu!
Mọi người Đường gia lập tức xôn xao, toàn bộ sân rộng giống như chợ bán thức ăn. Chung Sơn là một Linh Giai, vậy mà lại bị một đệ tử Đường gia chặt bỏ đầu, công lao này thật sự là quá lớn.
Hơn nữa mọi người quan sát, gia chủ hôm nay vô cùng vui sướng, đâu sẽ đánh công thần kia? Chắc chắn là sẽ khen thưởng người đó.
Chỉ là náo nhiệt lại náo nhiệt, nhưng không ai chính mồm thừa nhận mình làm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đường Long và Đường Tử Thư quay đầu liếc nhìn Đường Phong, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp gãi mặt, Đường Điểm Điểm thì lấy tay che nửa mặt của mình, lén lút trốn ra sau Đường Phong.
Tuy nói Chung Sơn chết là do công lao của Đường Phong, nhưng ba người được chọn tham chiến cũng là do bốn người họ hợp lực đánh chết. Đối tượng gia chủ lần này dò hỏi đến, bốn người cũng có phần.
Đường Ngạo khẽ cười:
- Không ai thừa nhận ư? Được, được lắm. Tuy rằng lão phu cũng rất tán thưởng người có công không kiêu ngạo này, nhưng lão phu cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy.
Nói xong, Đường Ngạo quay sang bên cạnh vẫy vẫy tay, lập tức có đệ tử Đường gia cầm một chiếc khay được trùm vải đỏ đi ra đưa tới trên tay Đường Ngạo.
Đường Ngạo lấy tay lật tấm khăn đỏ ra, trên khay được bày ra gì đó khiến cho ánh mắt mọi người nhìn không chớp. Bởi vì đó là mười khối linh thạch tròn!
- Đây là những linh thạch còn lại cuối cùng mười năm tới, bất kể ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, bất kể ngươi là đệ tử bổn gia hay là đệ tử nhánh bên, đứng ra, mười khối linh thạch này là của ngươi, ngoài ra còn được phong một chức vụ trưởng lão gia tộc, được trưởng lão cung phụng!
Vô số ánh mắt đỏ ngầu, chỉ riêng mười khối linh thạch này đã có sự mê hoặc lớn, hơn nữa còn được trưởng lão cung phụng, những lợi ích thu được khác xa tưởng tượng mọi người.
Trưởng lão Đường gia có thể nhận linh thạch để tu luyện, đồng thời có địa vị rất lớn trong gia tộc, nếu như lúc này có người đứng ra, có thể nói là Nhất Phi Trùng Thiên.
Nhưng lại không ai đứng ra, bởi vì Đường Phong không có tâm tư này, mà Đường Phong không đứng ra, đám người Đường Long chẳng lẽ không biết xấu hổ lại đi ra ngoài? Chuyện tối hôm đó, Đường Phong chiếm hơn nửa công lao.
/1679
|