- Đi!
Đường Phong lúc này đã nhảy tới bên người Lôi Tẩu, thấp giọng quát một tiếng, chân khí dưới chân nhanh chóng khởi động, hư không phóng đi ra ngoài.
Cổ khí thế này đã vượt qua khí thể của Lôi Tẩu không ít, Đường Phong vốn cũng không muốn có xung đột trực tiếp gì với đầu Thất giai linh thú này mà chỉ muốn thu lấy Xích Tâm linh quả rồi bỏ chạy. Giờ phút này vừa thấy đầu Thất giai linh thú không biết tên kia có khí thế mạnh mẽ như vậy, Đường Phong thêm nhanh chóng muốn bỏ chạy.
Lôi Tẩu gật mạnh cái đầu, tiếp lợi tránh hoạ là bản năng của linh thú, tuy sau khi hoá thành nhân hình thực lực đã tăng nhiều nhưng khi đối mắt với một đầu linh thú còn chưa lộ diện đã có khí thế áp đảo bản thân như vậy, Lôi Tẩu tất nhiên sẽ không hư não mà đi chiến đấu với nó.
Lôi Tẩu tay cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm nhanh chóng đuổi theo Đường Phong.
Bỗng nhiên, cả khu đầm lầy này chấn động mãnh liệt, những giọt nước dưới đầm lầy bị năng lượng quán chú đột nhiên giống như vòi rồng phóng trên trời, trong phạm vi mười dặm đều bị vòi rồng bao phủ, Đường Phong và Lôi Tẩu cũng tránh không kịp, bị một cột nước suýt chút nữa đánh rơi xuống đát, cũng may hai người đều là loại da thịt dầy béo, mặc dù bị đánh trúng cũng chỉ cảm thấy thân thể có chút đau đớn nhưng không có bị thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong khu vực đầm lầy này, một mảnh bùn đất đột nhiên bốc lên, chỗ Xích Tâm linh thảo sinh trưởng, đột nhiên gồ lên như một ngọn núi nhỏ, phảng phất giống như có một con quái vật khổng lồ đang muốn phá đất mà ra.
- Thiên hàng thần lôi!
Lôi Tẩu đột nhiên dừng bước, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm kiếm chỉ lên trời, giữa không trung lập tức xuất hiện một đoàn mây đen xoay tròng, giữa trung tâm đám mây đen có một vòng xoáy nhỏ, giữa vòng xoáy điện mang lập loè, theo sự hấp dẫn của Lôi Tẩu, từng đạo thiên lôi hung hăng đánh xuống phía dưới khu đầm lầy.
"Rầm! Rầm! Rầm! ..."
Mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, tia chớp thô to như cái thùng nước đánh xuống khiến cả đầm lầy tung toé hỗn độn.
Dẫn động Lôi thần lực, cái này vốn là năng lực của Thiên Lôi Thần Mộc, hiện giờ cũng có thể xem như một cái bổn sự ẩn tàng của Lôi Tẩu. Đối với một đầu linh thú cường đại như thế này, Lôi Tẩu làm sao còn dám tàng trữ gì nữa!
Mấy đạo thiên lôi đánh xuống, cái gò đất kia liền bị đánh cho trầm xuóng, lập tức một tiếng thú rống kinh thiên từ chỗ đó truyền ra, trong tiếng rống trộn lẫn sự tức giận mãnh liệt.
Mượn cơ hội này, Đường Phong cùng Lôi Tẩu tiếp tục dồn lực chạy thục mạng. Phạm vi mười dặm vòi rồng bao phủ bất quá chỉ một cái hô hấp hai người đã thoát ra, cho tới lúc này, uy áp khủng bố kia mới hơi yếu bớt một chút. Đường Phong quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy một con vật khổng lồ từ bên trong gò đất kia chui ra, đó là một đầu hung Ngạc nhưng thân hình quá mức khổng lồ.
Nó vừa thoát ra khỏi gò đất liền hướng chỗ Lôi Tẩu và Đường Phong đuổi tới, kèm theo đó mà mấy đạo thuỷ tiễn to như mấy cái thùng nước dài mấy chục trượng từ bên người nó dùng tốc độ cực nhanh phóng tới Lôi Tẩu và Đường Phong.
Những cái thuỷ tiễn cực đại này ẩn chứa lực lượng khó lường, tốc độ lại quá nhanh khiến cho hai người Đường Phong kinh hoảng. Nếu bị mấy căn thuỷ tiễn này bắn trúng, cho dù với cường độ thân thể hiện tại của Đường Phong đoán chừng không phải bị thương không nhẹ.
May mắn, mặc dù chúng có tốc độ rất nhanh nhưng khoảng cách mười dặm cũng đủ cho hai người Đường Phong tránh né. Hai người chỉ nhẹ nhàng hạ thấp độ cao một chút là có thể tránh được.
Thuỷ tiễn lúc bay qua vị trí của hai người còn tiếp tục bắn ra xa hơn mười dặm mới hao hết năng lượng hoá thành những giọt nước rơi xuống đất.
Chiêu thức công kích này của con linh thú kia khiến Đường Phong và Lôi Tẩu cả kinh.
Khoảng cách công kích của nó không ngờ xa như thế, hơn nữa nhìn nó khổng lồ như vậy nhưng tốc độ truy kích của nó lại không hề chậm. Đường Phong và Lôi Tẩu vừa mới tránh né vòi rồng liền gặp phải thuỷ tiễn công kích, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất nhanh sẽ bị nó đuổi kịp.
Lôi Tẩu không cam lòng yếu thế, quay đầu chém ra một kiếm, một kiếm này cũng chém qua khoảng cách mười dặm, tấn công trực diện lên người con cự Ngạc kia, nhưng chỉ khiến thân thể nó hơi lung lây một chút, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương nào.
- Phong lão đệ, tranh thủ thời gian chạy thôi, thằng này chúng ta đánh không lại!
Lôi Tẩu cũng rất thức thời, biết rõ con linh thú này hai người có liên hợp cũng đánh không lại, cho nên tranh thủ thời gian nhắc nhở Đường Phong.
- Ta biết!
Đường Phong gật đầu, con linh thú này quá cường hãn, con Xà nữ mấy ngày trước đụng phải không thể nào so sánh được, Đường Phong thậm chí còn hoài nghi nó không phải là Thất giai linh thú mà là bát giai mới đúng.
Bất quá hiện tại cho dù có đoán thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy trốn rồi nói sau. Đường Phong cảm thấy tốc độ của mình và Lôi Tẩu cũng không kém đầu linh thú kia, chỉ là bị vòi rồng và thuỷ tiễn công kích làm trì hoãn tốc độ, nếu có thể thoát khỏi mấy thứ vướng víu này nhất định có thể bỏ rơi được đối phương.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Phong đã có quyết định.
Đường Phong đem tâm thần tập trung vào trong đan điền tiến vào trong Bạch Đế Ấn, cái tiểu thế giới thu nhỏ kia lại hiện lên trong óc Đường Phong, từ trong đó tìm ra vị trí của hắn và Lôi Tẩu hiện tại, ý niệm khẽ động, chỉ là trong nháy mắt, phạm vi mười dặm xung quanh, thuỷ linh khí lập tức tiêu tán không còn.
Trước đó Đường Phong đã thí nghiệm qua một lần, dùng thực lực hắn hiện tại cũng chỉ có thể điều khiển được linh khí trong phạm vi mười dặm, và một lần thử nghiệm đó cũng khiến cho cái đầu của hắn như muốn nứt ra, tâm thần tiêu hao cực lớn cho nên hắn vẫn một mực không dám thử lại. Nhưng hiện giờ vì để thoát mạng, Đường Phong không còn cách nào khác nữa.
Thuỷ linh khí tiêu tán đi, mấy cái vòi rồng và thuỷ tiễn kia lập tức hoá thành từng giọt nước rơi xuống mặt đất.
Cả khu vực đầm lầy lúc này giống như có một trận mưa to phủ xuống vậy.
Không còn vòi rồng và thuỷ tiễn cản trở, tốc độ của Đường Phong và Lôi Tẩu lại tăng thêm một bậc. Lôi Tẩu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con cự Ngạc kia đã dừng lại gào thét liên tục, trong thanh âm ẩn chứ phẫn nộ và một chút mê hoặc khó hiểu vì sao thuỷ tiễn lại mất linh?
Đoán chừng lúc này nó đang buồn bực không thôi, nội đan của nó là thuỷ thuộc tính, thế nhưng lúc này nó sử dụng nội đan lực vậy mà lại không cách nào điều động được thuỷ linh khí xung quanh, cái này không bình thường. So sánh với việc hai tên trộm đi bảo bối của mình chạy thoát, nó hiện giờ càng lo lắng hơn vì cái lý do gì mà nội đan của mình lại mất đi tác dụng?
Nghi vấn này đợi nó suy đoán cả đời cũng không ra, ước chừng nửa ngày sau thuỷ linh khí lại tụ tập về như cũ, nó mới cảm thấy nghi hoặc không thôi trở về chỗ của mình.
Đường Phong và Lôi Tẩu nhanh chóng chạy trốn hơn một canh giờ, sau khi rời xa khỏi khu đầm lầy mới chậm rãi dừng lại.
Đường Phong lúc này đã nhảy tới bên người Lôi Tẩu, thấp giọng quát một tiếng, chân khí dưới chân nhanh chóng khởi động, hư không phóng đi ra ngoài.
Cổ khí thế này đã vượt qua khí thể của Lôi Tẩu không ít, Đường Phong vốn cũng không muốn có xung đột trực tiếp gì với đầu Thất giai linh thú này mà chỉ muốn thu lấy Xích Tâm linh quả rồi bỏ chạy. Giờ phút này vừa thấy đầu Thất giai linh thú không biết tên kia có khí thế mạnh mẽ như vậy, Đường Phong thêm nhanh chóng muốn bỏ chạy.
Lôi Tẩu gật mạnh cái đầu, tiếp lợi tránh hoạ là bản năng của linh thú, tuy sau khi hoá thành nhân hình thực lực đã tăng nhiều nhưng khi đối mắt với một đầu linh thú còn chưa lộ diện đã có khí thế áp đảo bản thân như vậy, Lôi Tẩu tất nhiên sẽ không hư não mà đi chiến đấu với nó.
Lôi Tẩu tay cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm nhanh chóng đuổi theo Đường Phong.
Bỗng nhiên, cả khu đầm lầy này chấn động mãnh liệt, những giọt nước dưới đầm lầy bị năng lượng quán chú đột nhiên giống như vòi rồng phóng trên trời, trong phạm vi mười dặm đều bị vòi rồng bao phủ, Đường Phong và Lôi Tẩu cũng tránh không kịp, bị một cột nước suýt chút nữa đánh rơi xuống đát, cũng may hai người đều là loại da thịt dầy béo, mặc dù bị đánh trúng cũng chỉ cảm thấy thân thể có chút đau đớn nhưng không có bị thương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong khu vực đầm lầy này, một mảnh bùn đất đột nhiên bốc lên, chỗ Xích Tâm linh thảo sinh trưởng, đột nhiên gồ lên như một ngọn núi nhỏ, phảng phất giống như có một con quái vật khổng lồ đang muốn phá đất mà ra.
- Thiên hàng thần lôi!
Lôi Tẩu đột nhiên dừng bước, giơ Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm kiếm chỉ lên trời, giữa không trung lập tức xuất hiện một đoàn mây đen xoay tròng, giữa trung tâm đám mây đen có một vòng xoáy nhỏ, giữa vòng xoáy điện mang lập loè, theo sự hấp dẫn của Lôi Tẩu, từng đạo thiên lôi hung hăng đánh xuống phía dưới khu đầm lầy.
"Rầm! Rầm! Rầm! ..."
Mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, tia chớp thô to như cái thùng nước đánh xuống khiến cả đầm lầy tung toé hỗn độn.
Dẫn động Lôi thần lực, cái này vốn là năng lực của Thiên Lôi Thần Mộc, hiện giờ cũng có thể xem như một cái bổn sự ẩn tàng của Lôi Tẩu. Đối với một đầu linh thú cường đại như thế này, Lôi Tẩu làm sao còn dám tàng trữ gì nữa!
Mấy đạo thiên lôi đánh xuống, cái gò đất kia liền bị đánh cho trầm xuóng, lập tức một tiếng thú rống kinh thiên từ chỗ đó truyền ra, trong tiếng rống trộn lẫn sự tức giận mãnh liệt.
Mượn cơ hội này, Đường Phong cùng Lôi Tẩu tiếp tục dồn lực chạy thục mạng. Phạm vi mười dặm vòi rồng bao phủ bất quá chỉ một cái hô hấp hai người đã thoát ra, cho tới lúc này, uy áp khủng bố kia mới hơi yếu bớt một chút. Đường Phong quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy một con vật khổng lồ từ bên trong gò đất kia chui ra, đó là một đầu hung Ngạc nhưng thân hình quá mức khổng lồ.
Nó vừa thoát ra khỏi gò đất liền hướng chỗ Lôi Tẩu và Đường Phong đuổi tới, kèm theo đó mà mấy đạo thuỷ tiễn to như mấy cái thùng nước dài mấy chục trượng từ bên người nó dùng tốc độ cực nhanh phóng tới Lôi Tẩu và Đường Phong.
Những cái thuỷ tiễn cực đại này ẩn chứa lực lượng khó lường, tốc độ lại quá nhanh khiến cho hai người Đường Phong kinh hoảng. Nếu bị mấy căn thuỷ tiễn này bắn trúng, cho dù với cường độ thân thể hiện tại của Đường Phong đoán chừng không phải bị thương không nhẹ.
May mắn, mặc dù chúng có tốc độ rất nhanh nhưng khoảng cách mười dặm cũng đủ cho hai người Đường Phong tránh né. Hai người chỉ nhẹ nhàng hạ thấp độ cao một chút là có thể tránh được.
Thuỷ tiễn lúc bay qua vị trí của hai người còn tiếp tục bắn ra xa hơn mười dặm mới hao hết năng lượng hoá thành những giọt nước rơi xuống đất.
Chiêu thức công kích này của con linh thú kia khiến Đường Phong và Lôi Tẩu cả kinh.
Khoảng cách công kích của nó không ngờ xa như thế, hơn nữa nhìn nó khổng lồ như vậy nhưng tốc độ truy kích của nó lại không hề chậm. Đường Phong và Lôi Tẩu vừa mới tránh né vòi rồng liền gặp phải thuỷ tiễn công kích, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất nhanh sẽ bị nó đuổi kịp.
Lôi Tẩu không cam lòng yếu thế, quay đầu chém ra một kiếm, một kiếm này cũng chém qua khoảng cách mười dặm, tấn công trực diện lên người con cự Ngạc kia, nhưng chỉ khiến thân thể nó hơi lung lây một chút, căn bản không tạo thành bất cứ tổn thương nào.
- Phong lão đệ, tranh thủ thời gian chạy thôi, thằng này chúng ta đánh không lại!
Lôi Tẩu cũng rất thức thời, biết rõ con linh thú này hai người có liên hợp cũng đánh không lại, cho nên tranh thủ thời gian nhắc nhở Đường Phong.
- Ta biết!
Đường Phong gật đầu, con linh thú này quá cường hãn, con Xà nữ mấy ngày trước đụng phải không thể nào so sánh được, Đường Phong thậm chí còn hoài nghi nó không phải là Thất giai linh thú mà là bát giai mới đúng.
Bất quá hiện tại cho dù có đoán thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể nhanh chóng nghĩ biện pháp chạy trốn rồi nói sau. Đường Phong cảm thấy tốc độ của mình và Lôi Tẩu cũng không kém đầu linh thú kia, chỉ là bị vòi rồng và thuỷ tiễn công kích làm trì hoãn tốc độ, nếu có thể thoát khỏi mấy thứ vướng víu này nhất định có thể bỏ rơi được đối phương.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Phong đã có quyết định.
Đường Phong đem tâm thần tập trung vào trong đan điền tiến vào trong Bạch Đế Ấn, cái tiểu thế giới thu nhỏ kia lại hiện lên trong óc Đường Phong, từ trong đó tìm ra vị trí của hắn và Lôi Tẩu hiện tại, ý niệm khẽ động, chỉ là trong nháy mắt, phạm vi mười dặm xung quanh, thuỷ linh khí lập tức tiêu tán không còn.
Trước đó Đường Phong đã thí nghiệm qua một lần, dùng thực lực hắn hiện tại cũng chỉ có thể điều khiển được linh khí trong phạm vi mười dặm, và một lần thử nghiệm đó cũng khiến cho cái đầu của hắn như muốn nứt ra, tâm thần tiêu hao cực lớn cho nên hắn vẫn một mực không dám thử lại. Nhưng hiện giờ vì để thoát mạng, Đường Phong không còn cách nào khác nữa.
Thuỷ linh khí tiêu tán đi, mấy cái vòi rồng và thuỷ tiễn kia lập tức hoá thành từng giọt nước rơi xuống mặt đất.
Cả khu vực đầm lầy lúc này giống như có một trận mưa to phủ xuống vậy.
Không còn vòi rồng và thuỷ tiễn cản trở, tốc độ của Đường Phong và Lôi Tẩu lại tăng thêm một bậc. Lôi Tẩu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con cự Ngạc kia đã dừng lại gào thét liên tục, trong thanh âm ẩn chứ phẫn nộ và một chút mê hoặc khó hiểu vì sao thuỷ tiễn lại mất linh?
Đoán chừng lúc này nó đang buồn bực không thôi, nội đan của nó là thuỷ thuộc tính, thế nhưng lúc này nó sử dụng nội đan lực vậy mà lại không cách nào điều động được thuỷ linh khí xung quanh, cái này không bình thường. So sánh với việc hai tên trộm đi bảo bối của mình chạy thoát, nó hiện giờ càng lo lắng hơn vì cái lý do gì mà nội đan của mình lại mất đi tác dụng?
Nghi vấn này đợi nó suy đoán cả đời cũng không ra, ước chừng nửa ngày sau thuỷ linh khí lại tụ tập về như cũ, nó mới cảm thấy nghi hoặc không thôi trở về chỗ của mình.
Đường Phong và Lôi Tẩu nhanh chóng chạy trốn hơn một canh giờ, sau khi rời xa khỏi khu đầm lầy mới chậm rãi dừng lại.
/1679
|