Vô Thường

Chương 1640: Sắc dụ (hạ).

/1679


Tiếu thúc nói:
- Linh Giai thượng phẩm thì sao, lão Đoạn ngươi nhiều năm không cùng hành động với Phong thiếu, lẽ nào quên mất bản lĩnh của Phong thiếu rồi sao?
Đoạn Thất Xích biến sắc, lúc này hắn mới nhớ thực lực của Đường Phong tuyệt đối không thể dùng cảnh giới của hắn để so sánh.
Lôi Tẩu nói ồm ồm :
- Phong lão đệ, đợi lát nữa nếu như chiến đấu thì lão ca che chở các đệ muội, lão đệ cứ việc buông tay.
Đường Phong gật đầu, mở miệng nói rằng:
- Chỉ là chính bọn chúng chạy tới tìm cái chết, còn phải nghĩ biện pháp mới được. Hiện giờ chắc chắn thám tử của Hồ gia đang tìm hiểu thực lực của chúng ta. Nếu thực lực của chúng ta quá mạnh mẽ thì chỉ sợ bọn họ sẽ không để chủ tử của chính mình đi tìm cái chết.
- Chúng ta liền xông tới giết.
Tiếu thúc vung tay lên quát.
- Không, nếu muốn đánh bọn chúng thì phải khiến cho bọn chúng hối hận cả đời, không thể để cho bọn chúng chết mơ hồ được! Hơn nữa tùy tiện xông vào Hồ gia có chút không thỏa đáng.
Đường Phong lắc đầu, đột nhiên nhẹ giọng nói:
- Các ngươi ai xuống phía dưới để bảo tiểu nhị mang nước tắm đi lên?
Lời này cũng không phải nói với đám Tiếu thúc mà là nói với một đám nữ tử đang tụ tập sát vách phòng.
Chúng nữ vừa nghe, sao còn không biết ý định của Đường Phong như thế nào? Chủ yếu là muốn dẫn xà xuất động.
Lại tỷ nhìn lướt qua mọi người, đứng dậy:
- Ta đi.
Chỉ là không chờ nàng đi ra ngoài, Chung Lộ đã chặn nàng lại:
- Để cho ta đi, đại phu nhân, ta có mị công trong người.
Lại tỷ trầm ngâm chốc lát liền gật đầu:
- Cũng tốt.
Chung Lộ cởi trường bào, thay một bộ xiêm y mang theo người, gỡ khăn che mặt, lúc này mới an nhiên đi ra ngoài.
Bên trong khách sạn bình dân, máy thám tử của Hồ gia đang ngồi quây quanh một cái bàn, một mặt uống rượu cùng nhau, một mặt dò xét xung quanh.
Hôm nay có mười mấy người vào thành, không hề thiếu nữ quyến, tuy rằng không thấy được khuôn mặt và không thấy được vóc người nhưng nhất định trong đó có mỹ nữ, nếu như lớn lên mặt rỗ khiến cho ai cũng chán thì cần gì phải che mặt lại? Chút kinh nghiệm như thế mấy người thám tử kia vẫn phải có.
Huống chi, dáng đi của đám nữ quyến kia cũng rất thong dong, nữ nhân xấu tuyệt đối không có loại phong thái như vậy.
Chẳng qua số lượng của bọn họ không ít, lại mang theo đao và kiếm, xem ra không phải tốt nha, mấy người thám tử quyết định xem tình huống trước mặt đã.
Trong lúc đang thò đầu ra nhìn thì đột nhiên trên lầu xuất hiện một đạo nhân ảnh có thân hình lả lướt, ngay sau đó, một dung nhan tuyệt sắc khiến cho không ai có thể dời ánh mắt xuất hiện.
Thân thể của mấy tên thám tử liền cứng ngắc, đũa cầm trên tay không biết rơi xuống mặt đất từ lúc nào.
Mỹ nữ! Trong đám người kia quả nhiên là có mỹ nhân. Nhưng lại không phải mỹ nữ bình thường, loại vưu vật xinh đẹp không ai so sánh được giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, cho dù là hai vị thiếu gia chỉ sợ cũng chưa nhìn thấy qua.
Các thám từ hầu như đều cho rằng chính mình đang nằm mơ, trên đời này dĩ nhiên có nữ tử hoàn mỹ như vậy.
Tư thái yểu điệu, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mưa phùn gió bấc, đặc biệt hơn cả nàng có một đôi mắt xếch vô cùng dụ dỗ, nhãn thần như câu lấy linh hồn của đám nam nhân, các thám tử chỉ cảm thấy thiếu chút nữa thần hồn của chính mình đã bị nàng câu mất.
Hiện giờ mị công của Chung Lộ đã đại thành, bất kỳ cử động nào cũng có thể chấn nhiếp tâm hồn, không giống như trước đây phải cố gắng làm ra vẻ.
Không chỉ mấy người thám tử nhìn ngây người, toàn bộ khách sạn bình dân đều yên lặng, trong nháy mắt từ khi Chung Lộ xuất hiện, tất cả khách nhân đang ở đây đều nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt vô cùng luyến tiếc nháy lên một cái.
Chung Lộ nhướng mày, giống như nàng rất không thích, động tác nhỏ như vậy nhất thời khiến cho không ít người chảy nước bọt xuống.
- Tiểu nhị ca.
Chung Lộ khẽ gọi một tiếng.
Tiểu nhị ngây ra như phỗng, trong lòng gào thét không ngừng, mẫu thân của ta ơi, vì sao trên đời này có nữ nhân xinh đẹp như vậy a? Nhìn nàng, cho dù chết đi ngay lập tức cũng đáng.
Thấy tiểu nhị không trả lời, Chung Lộ lại hô thêm một tiếng, chẳng qua tiếng này vận chút công lực vào đó truyền thẳng vào bên trong đầu của tiểu nhị.
Toàn thân tiểu nhị run lên, lúc này hắn mới tỉnh dậy, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt xuống khom lưng hỏi:
- Khách... Khách nhân có... Có điều gì phân phó?
Trước mặt Chung Lộ cảm thấy tự ti mặc cảm, tiểu nhị không nói nên lời.
- Mang lên cho chúng ta chút nước nóng.
- Được được được, chờ chút, ta lập tức đưa đến.
Tiểu nhị vội vã đáp, chỉ e mạo phạm người đẹp.
Nói xong câu này, Chung Lộ liền xoay người bước đi.
Một đám người còn ngoái cổ nhìn theo thân ảnh của Chung Lộ biến mất, đôi mắt vẫn ngây như phỗng tại chỗ, phảng phất như không thể lột hết được đồ trên người Chung Lộ xuống.
Qua một lát, mấy thám tử của Hồ gia mới rùng mình một cái, ý thức quay lại cơ thể. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mấy người liếc nhìn nhau, cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt đối phương.
Nếu như mang tin tức về vị mỹ nhân này báo cho hai vị công tử thì có thể thiếu ban thưởng sao? Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, bình thường rất khó gặp, lẽ nào bên trong đám nữ quyến kia không còn mỹ nữ khác?
Trong nháy mắt, mấy thám tử liền quyết định chủ ý, một người trong đó hít mạnh một hơi, hắn cố gắng bình phục hưng phấn trong lòng, còn mấy người kia thì án binh bất động, vẫn giám thị động tĩnh trên lầu như trước.
Chung Lộ trở lại phòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ khi nàng xuất quan tới giờ, đây là lần đầu tiên lộ diện ra ngoài như vậy, lần trước ở bên trong Hư Thiên Điện đi theo Đường Phong luôn luôn che mặt, thực sự nàng không biết mị lực của chính mình dĩ nhiên đạt tới mức này.
- Làm không tồi.
Đường Phong biết mị lực của nàng, lập tức khen một tiếng.
Chung Lộ có chút đỏ mặt, giống như ở trên khuôn mặt nàng có tờ giấy mỏng màu đỏ phủ lên.
- Chuẩn bị một chút, ta nghĩ hai vị công tử Hồ gia kia sẽ tới rất nhanh, đợi lát nữa sợ rằng phải đánh một hồi.
Đường Phong căn dặn một tiếng.
Bên trong hai gian phòng, tất cả mọi người đều sẵn sang đón địch.
Đại trạch Hồ gia, bên trong một gian phòng phía sau có tiếng thở gấp gáp truyền ra, thỉnh thoáng có vài âm thanh ba ba có tiết tấu vang lên. Trong phòng vương vãi đầy quần áo, một thiếu phụ da trắng như tuyết đang mở hai chân trên giường, một mặt thở dốc một mặt phối hợp động tác với người nam nhân, ngón tay thon dài chụp vào sau lưng của người nam nhân, hai đùi đẹp quấn quanh hông của nam nhân, mặt hồng như hoa đào, nhãn thần mê ly.

/1679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status