Vô Tận Kiếm Trang

Chương 96: Tứ phương vô thượng kiếm

/936


Diệp Bạch gật đầu, cũng không khỏi có chút líu lưỡi, hóa ra trở thành Huyền sĩ lại có nhiều chỗ tốt như vậy, mặc dù đã sớm đoán trước nhưng vẫn ngoài dự liệu của hắn.

- Được rồi, tiếp theo nếu thân phận của ngươi đã được xác định, thì đợi ta đăng ký xong, sẽ đem phần thưởng phát cho ngươi. Về phần Huyền binh, ngươi cầm lấy lệnh bài của ta đến Huyền Binh Lâu lấy là được. Chỉ cần ngươi thấy được, nhất giai trung cấp Huyền binh hoặc dưới cũng có thể lấy, bất quá số lượng có hạn. Ngươi chỉ cần suy nghĩ là được. Đi theo ta!

- Vâng, cám ơn Diệp Chuẩn trưởng lão!

Diệp Bạch cung kính nói.

Lập tức, Diệp Chuẩn đưa hắn đến một nơi rộng hơn. Sau khi ghi chép thân phận Diệp Bạch, Diệp Chuẩn đưa minh tạp mới cho hắn, bề ngoài vẫn giống nhau, bất quá chiếc lá phong màu bạc bên trong đã biến thành màu vàng, điều này đại biểu cho thân phận Huyền sĩ của hắn. Sau đó Diệp Bạch được lựa chọn đan dược, nhất giai trung cấp đan dược. Một lần ba bình, ba tháng một lần. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Mặc dù số lượng so với trước kia ít hơn, nhưng giá trị lại hoàn toàn không thể so sánh, bởi vì nhất giai trung cấp đan dược, cho dù đại gia tộc như Diệp gia cũng cực kỳ quý, số lượng có hạn.

Diệp Bạch nghĩ đến lần này đi Thiên Báo Cốc có thể có nguy hiểm, hắn không có lựa chọn nào khác là chọn ra ba bình nhất giai trung cấp đan dược có thể sử dụng trong chiến đấu. Một bình Hồi Nguyên Đan, một bình gồm hai mươi viên trung cấp Khí Huyết Tán, đây là cực phẩm thánh dược điều trị ngoại thương, rất hiếm gặp, ngay cả hất giai cấp thấp Kim Sang Dược cũng không thể so sánh. Lọ cuối cùng Diệp Bạch suy nghĩ thật lâu, mới chọn được, chính là một bình Bách Độc Linh.

Đây là một loại thánh dược giải độc, nó có bốn công hiệu khác nhau, hiển nhiên cũng giống như Giải Độc Tán mà Diệp Bạch mua tại dược điếm trước kia, sau đó tới Bách Đôc Linh, Thiên Độc Linh, Vạn Độc Linh. Bất quá Vạn Độc Linh chỉ nghe nói qua chứ Hỏa Vân Thành không có loại đan dược cấp bậc này, cao nhất cũng chỉ là nhị bậc cấp thấp đan dược Thiên Độc Linh. Bất quá chỉ có cấp bậc trưởng lão hoặc gia chủ mới có thể mua được, đệ tử bình thường tuyệt đối không thể chạm tới.

Lựa chọn xong ba bình đan dược, Diệp Chuẩn kỳ quái nhìn hắn một cái, có chút khó hiểu, bất quá lại không hỏi gì, chuẩn bị dẫn Diệp Bạch đi chọn lại nơi ở. Sau khi trở thành Huyền sĩ, quyền lựa chọn nơi ở lại tăng lên một tầng, hiển nhiên phải chọn một chỗ tốt hơn.

Bất quá Diệp Bạch lại từ chối nói:

- Không cần, chỗ kia ta ở rất thoải mái, không cần đổi nữa.

Diệp Chuẩn thấy thế có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức nói:

- Đây là chuyện nhỏ, ngươi đã không muốn đổi thì tùy ngươi, ngày sau nếu muốn thì cứ nói ta một tiếng là được, quy định này vẫn có hiệu lực.

Diệp Bạch tạ ơn một tiếng, nói:

- Vậy nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước.

Diệp Chuẩn gật đầu nói:

- Đi đi, cầm lệnh bài này của ta, người của Huyền Binh Lâu khi thấy sẽ hiểu.

Nói xong, hắn đưa một tử sắc lệnh bài cho Diệp Bạch, phía trên lệnh bài có chữ "Chấp", đại biểu là lệnh bài Chấp Sự Tình trong Chấp Sự Đường, có quyền uy lớn trong Diệp gia.

Diệp Bạch nhận lấy lệnh bài, cung kính nói:

- Đa tạ trưởng lão, tại hạ cáo lui!

Diệp Chuẩn phất tay, Diệp Bạch lập tức rời khỏi Chấp Sự Đường gia tộc, suy nghĩ một chút. Mình vẫn chưa có kiếm tốt, lần này trở thành Huyền sĩ, liền được thưởng một thanh nhất giai trung cấp huyền binh, thật sự ngoài ý muốn. Nếu đã như thế thì trước tiên đi xem một chút, có thêm một thanh nhất giai trung cấp Huyền binh thì hành động thám thính Thiên Báo Cốc cũng dễ dàng hơn một chút.

Nghĩ vậy, Diệp Bạch quay người lại đi về phía Huyền Binh Lâu. Lại nói tiếp, tiến vào nội tông lâu như vậy, hắn vẫn chưa tới Huyền Binh Lâu lần nào. Nhưng thật ra Kỳ Dược Hiên thì hắn có đi một lần, còn hai nơi khác là Bảo Khí Phường và Luyện Vật Các thì Diệp Bạch cũng chưa đi qua. Không biết Huyền Binh Lâu này có bộ dáng ra sao.

Trên đường tìm một người hỏi đường, rất dễ dàng liền tìm được chỗ của Huyền Binh Lâu, chỉ một lát, một tòa nhà cao ba tầng, kiến trúc cổ xưa xuất hiện trước mặt Diệp Bạch. Phía trước treo tấm biển, trên biển đề ba chữ Huyền Binh Lâu rất to.

Diệp Bạch đưa lệnh bài ra, lập tức có người dẫn hắn vào, trực tiếp đi lên lầu hai. Lầu một đều là nhất giai cấp thấp Huyền binh, trên tầng hai là nhất giai trung cấp Huyền binh và nhất giai cao cấp Huyền binh. Một thanh y lão giả tự mình lại tiếp đón, đúng là quản lý nơi này. Thấy Diệp Bạch tuổi trẻ như thế thì không khỏi sửng sốt một chút, lập tức tươi cười, cuống quýt chấp tay với Diệp Bạch:

- Tuổi còn trẻ mà có thể có được Chấp Sự Tình lệnh bài đến lựa chọn Huyền binh, Diệp đại nhân thật sự là thiếu niên anh tài, hiếm có, hiếm có!

Diệp Bạch không quen loại khách sáo này, nói thẳng:

- Chưởng quỹ quá khách khí, Diệp Bạch trưởng lão nói ta đến lựa chọn một thanh nhất giai trung cấp Huyền binh, không biết chưởng quỹ có gợi ý gì không?

- Có, có, có!

Chưởng quỹ nghe Diệp Bạch nói thế, lập tức mừng rỡ nói:

- Diệp đại nhân xin mời đi theo ta, hiện tại những thứ ngươi thấy cũng chỉ là một số mặt hàng bình thường, thứ đắt tiền xa hoa thì ở bên cạnh. Xin mời đi theo ta.

Diệp Bạch nghe vậy, cũng đi theo. Mấy món đồ kia hắn bỏ qua. Hắn biết người này sẽ không gạt hắn, cho dù cùng là nhất giai trung cấp Huyền binh thì cũng có chênh lệch lớn, có nhất giai trung cấp Huyền binh ngay cả cấp thấp cũng không bằng. Nhưng có loại lại có thuộc tính của cao cấp Huyền binh, cho nên hắn hiển nhiên không nói nhiều. Nếu được miễn phí lựa chọn, thì hắn muốn chọn thứ tốt nhất, còn không thì thà không chọn còn hơn.

Chưởng quỹ nọ vẻ mặt tươi cười dẫn Diệp Bạch đến một góc quầy, nơi này có nhiều thứ tinh sảo, bên cạnh thậm chí còn có thứ dùng vàng bạc khảm vào, vô cùng tôn quý, có bảy tám thứ đều là nhất giai trung cấp Huyền binh.

Tên chưởng quỹ rõ ràng muốn lấy lòng Diệp Bạch, trực tiếp dẫn hắn tới chỗ cực phẩm trong số nhất giai trung cấp Huyền binh, nói:

- Những thứ này đều thiên tài kỳ bảo trong số nhất giai trung cấp Huyền binh. Diệp đại nhân cứ tùy ý chọn, nhìn trúng thứ nào cứ nói cho ta biết, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng.

Diệp Bạch gật đầu nhìn qua, lập tức không khỏi kinh hãi, đồ vật trong quầy mặc dù không nhiều lắm, nhưng thứ nào cũng tinh sảo, vô cùng quý hiếm. Thứ đầu tiên là một lưỡi dao nhọn, trắng như tuyết dài hai tấc, hàn ý kinh người, phảng phất như nanh sói. Thứ hai là một cây sáo, thứ này mà cũng là Huyền binh, Diệp Bạch thật sự cảm thấy kinh ngạc, nhìn thoáng qua giới thiệu bên cạnh, trong cây sáo này có bốn mươi chín thanh phi kiếm nhỏ, một khi thổi ra có thể phát ra tiếng xé gió nhiếp hồn đoạt phách, chưa nói đến tiểu phi kiếm lại càng khó lòng phòng bị. Thứ ba là một thanh lục sắc đoản đao, Diệp Bạch đối với đao không có gì hứng thú, trực tiếp lướt qua. Thứ tư là một thanh binh khí như chiếc khuyên màu đỏ, tên gọi là Lưỡng Nghi Hoàn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Thẳng cho đến loại thứ năm, rốt cục xuất hiện một thanh kiếm, tên là Huyền Kim Trảm Hà Kiếm, nghe nói một kiếm chém ra, tốc độ nhanh đến mức độ nhất định sẽ có ngũ thải hà quang xuất hiện, cực kỳ quý giá, được chế tạo từ một loại huyền kim vô cùng hiếm có tạo thành. Diệp Bạch vừa nhìn liền thích, bất quá hắn cũng chưa vội, mà là tiếp tục nhìn xuống.

Thứ sáu là một kiện Kỳ Môn binh khí, tên là Liên Hoa Câu, là một cặp hắc kỳ câu hình dạng liên hoa, Diệp Bạch vừa nhìn đã chán, trực tiếp bỏ qua. Thứ bảy lại là một thanh kiếm, thanh kiếm này tên là Trọng Cẩm Tiên Hoa Kiếm, thân kiếm có vô số tiên hoa khắc lên, nghe nói một kiếm chém ra, phảng phất có thể nghe được tiếng trăm hoa đua nở, nếu cảnh giới đủ thì thậm chí có thể chém ra huyễn cảnh, khiến người ta như ở trong biển hoa, là một thanh kiếm thích hợp cho nữ tử sử dụng. Diệp Bạch bỏ qua, ánh mắt hắn rơi vào thanh huyền binh thứ tám, cũng là Huyền binh cuối cùng trong quầy này.

Thanh Huyền binh thứ tám này vẫn như trước là một thanh kiếm, bất quá ngoại tạo hình cổ quái thì bốn phía thoạt nhìn không giống kiếm, giống như là một thanh trùy, đen như mực, phía trên tựa hồ cũng có chút đồ vân kỳ quái, phảng phất như sông núi, điểu thú, tinh thần, nhật nguyệt. Bất quá bởi vì quá nhỏ nên không thể nhìn rõ.

Thanh kiếm này có tên là Tứ Phương Vô Thượng Kiếm, kiếm là quân tử, quân tử tứ phương. Kiếm này xuất hiện lúc đầu cũng không phải để giết người, mà giống như một loại thân phận, một loại lễ khí cúng tế trời đất. Thanh kiếm này chính là một thanh kiếm được truyền từ xưa, không phải Huyền binh bình thường.

Diệp Bạch nhất thời khó quyết, Huyền Kim Trảm Hà Kiếm và Tứ Phương Vô Thượng Kiếm đều là thứ hắn muốn, vừa vặn có thể dùng làm chủ kiếm trận khi bày ra, uy lực kiếm trận nhất định tăng lên nhiều, nhưng lựa chọn thanh nào thì lại do dự. Nếu nói về giá trị, khẳng định Trảm Hà Kiếm quý hơn một chút, chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Nhưng không biết vì sao, Diệp Bạch đối với thanh Tứ Phương Vô Thượng Kiếm này lại có cảm giác rất lạ, kiếm là quân tử, bốn phương tám hướng, thanh kiếm này nói về giá trị có lẽ kém Trảm Hà Kiếm, nhưng chắc là có tác dụng đặc thù.

Cuối cùng, Diệp Bạch cắn răng một cái, chọn lấy Tứ Phương Vô Thượng Kiếm,, nhất giai trung cấp Huyền binh đối với hắn mặc dù quý, nhưng về sau có thể có được, hoàn hảo như Trảm Hà Kiếm cũng không phải là không thể. Nhưng thanh Tứ Phương Vô Thượng Kiếm này lại nhìn không thấu, cho nên Diệp Bạch chọn nó, nếu đã chọn thì sẽ không hối hận.

- Chính là thanh này, lấy nó ra đi!

Diệp Bạch chỉ thanh kiếm nói.

Tên chưởng quỹ kia vẻ mặt kỳ quái, hắn cũng nhận ra Diệp Bạch rất có hứng thú với kiếm, nhưng những thứ khác rất tốt, sao hắn lại chọn thanh quái kiếm này?

Bất quá nếu Diệp Bạch đã chọn thì hắn cũng không quan tâm, chỉ cười nói:

- Vâng, đại nhân chờ chút, ta đi lấy chìa khóa rồi trở lại!

Diệp Bạch giờ mới biết để mở quầy này còn có chìa khóa chuyên dụng, bất quá hắn cũng không vội, lập tức đi qua một bên ngồi xuống. Một lát sau, tên thanh y chưởng quỹ kia cầm một xâu chìa khóa tới, cẩn thận mở quầy ra, đem thanh kiếm cẩn thận đưa cho Diệp Bạch.

- Diệp đại nhân, mời ngài nhận kiếm!

Diệp Bạch nhận lấy thanh kiếm, chỉ cảm thấy cánh tay trầm xuống, hóa ra thanh kiếm này nặng vô cùng, thanh kiếm này còn mang đến cho hắn một loại cảm giác không nên lời, phảng phất như thiên địa chính khí, hạo nhiên, chính trực, giống như khí tức trùng thiên, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm linh con người.

Diệp Bạch có cảm giác người và kiếm tương thông, mà mới vừa rồi, vì cách quầy khá xa nên không thể cảm nhận. Nhất thời trong lòng vui vẻ, có lẽ mình không chọn sai, thanh kiếm này rất không tầm thường, chỉ là không biết vì sao lại bị đặt vào nơi này.

Đây là một thanh kỳ kiếm.

Diệp Bạch thầm nói, ngón tay nhẹ vuốt ve thanh trường kiếm, Diệp Bạch cảm thấy đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy tĩnh lặng, dần dần cảm thấy có dũng khí.

Chính trực cho nên mới có dũng khí. Diệp Bạch mừng rỡ, rốt cục mình cũng có một thanh kiếm làm chủ kiếm trận. Thanh kiếm này rất thích hợp, có nó, uy lực kiếm trận của mình ít nhất sẽ tăng lên ba phần.

Cầm kiếm lên, Diệp Bạch đứng dậy nói:

- Đa tạ chưởng quỹ, đã như thế, Diệp Bạch cáo từ!

- Đi thong thả, Diệp đại nhân có rảnh thì cứ ghé thăm.

- Ưh.

Nói xong, Diệp Bạch cầm kiếm đi ra Huyền Binh Lâu, trở lại nơi ở, lúc này mới thở ra một hơi.


/936

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status