Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 106 Xung Đột Trong Tửu Quán

/258


Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
"Các học viên tổ A, chúc mừng. Đối mặt gian nan lần lượt khiêu chiến, lần lượt vượt qua chướng ngại trong lòng, thuận lợi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ thực tập, thậm chí ngay cả nhiệm vụ dự lưu "Dạ Ma Bồn Địa" cũng thành công, ta thật cảm thấy hãnh diện vì các người. Học viện cũng cảm thấy hãnh diện vì các người!"
Huấn luyện viên trước đã dự toán một số nhiệm vụ, nhưng có thể hay không toàn bộ hoàn thành lại là vấn đề, bởi vì thực tập nhiệm vụ thời gian quy định là một tháng. Rất nhiều tổ thực tập bình thường chỉ có thể hoàn thành một nửa. Nếu tiến độ nhiệm vụ vượt qua dự tính. Vậy huấn luyện viên sẽ cho tổ đó làm nhiệm vụ dự lưu từ trước.
Nếu ngay cả nhiệm vụ dự lưu cũng có thể làm xong, Điểm tài năng ở trong thực tập sẽ được cộng thêm.
Nghe huấn luyện viên chúc mừng. Hào tình trong lòng mọi người dâng lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Toàn bộ nhiệm vụ kể cả nhiệm vụ dự lưu. Tất cả đều không có sai quá, đây là thành tựu không thể tin nổi a! Ngay cả huấn luyện viên nghiêm khắc nhất, cũng không thể nói gì hơn.
Mà Cổ Diêu lại đang thất thần suy nghĩ, lời nói của Đoan Mộc Tình vẫn quanh quẩn bên tai.
"Ta biết là ngươi, tuyệt đối không sai! Đêm nay. Ta sẽ ở Khải Lập trấn khu rừng phía đông phụ Cận Bi Thương Chi Thạch chờ ngươi, chờ ngươi tới mới thôi. Không thấy không rời!"
Đoan Mộc Tình, đã nhận ra mình? Hoặc là vừa rồi, chỉ là một lần thử?
Nếu nhận ra rồi mà nói, vậy nàng tại sao không nói ra, nàng không phải hận mình đến tận xương tủy sao?
Đêm nay ước định, sẽ có sự tình gì phát sinh?
Loại bỏ đi cảm giác bất an của mình. Rời khỏi đại bản doanh. Trở lại Khải Lập trấn bên ngoài Ngả Trạch Lạp Tư.
Thời gian đã không còn sớm. Học viên sau một tháng thực tập cũng đã mệt mỏi. Đêm nay cũng không vội vàng trở về học viện.
Chấm dứt cuộc sống ăn gió nằm sương. Rốt cục lại có thể tại phòng ấm giường lớn thoải mái hưởng thụ.
Vài đội khác cũng lấy Ngả Trạch Lạp Tư làm đại bản doanh cũng đã trở về. Hai trăm người cơ hồ bao hết tất cả các lữ quán tại Khải Lập trấn, đương nhiên còn phải rộng một chút, tượng tự như túc xá học viện mấy người ở một phòng.
Sau lúc ăn xong cơm chiều, sau khi trở về phòng tắm rửa. Đã là mười giờ. Cổ Diêu nằm ở trên giường. Hai tay ôm đầu suy nghĩ về một vấn đề.
Có nên hay không đi gặp Đoan Mộc Tình đây?
Dứt khoát quên đi, nhưng Đoan Mộc Tình nói không gặp thì sẽ không về. Không thể để nàng cứ đợi đến sáng được?
Hay nhờ Giang Nhã Tĩnh hoặc Athena chuyển lời tới nàng. Nói là chính mình có việc, ân, như thế có vẻ không hay, sau trở lại học viện. Nàng còn có thể lại muốn gặp, hơn nữa chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cổ Diêu có điểm đau đầu. Còn có không đến ba giờ, thời gian ước định sẽ tới. Trước đó phải đưa ra quyết định.
"Lão Nhị, suy nghĩ cái gì vậy?" Hạ Hầu Cẩn đã đi tới.
Cổ Diêu từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại: "Không có gì."
Hạ Hầu Cẩn vỗ vai hắn: "Ha ha, tiểu tử, trong nhiệm vụ biểu hiện không tồi, đúng rồi, ngay cả ta cũng lấy làm kinh hãi!"
Cổ Diêu cười khổ không nói gì, hắn bây giờ vì cái loại lực lượng này phát sầu đây.
"Tốt lắm, sớm một chút ngủ đi. Sáng mai trở về học viện rồi."
Hạ Hầu Cẩn đi rồi, Cổ Diêu lại trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được, ngọn nến trên bàn vẫn cháy âm ỉ. Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Đảo mắt đã mười một giờ.
Đi, Hay là không đi?
Cổ Diêu từ trong lòng móc ra một đồng kim tệ. Tùy trời quyết định đi, mặt trước thì phó ước.
Ném đồng xu lên trời. Sau đó bắt lấy. Là mặt trước.
Một lần không chính xác, hay là ném ba lần.
Khi Cổ Diêu muốn ném lại đồng xu lên trời. Phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét phẫn nộ.
Người ở Ngả Trạch Lạp Tư rất tuân thủ quy củ nơi này. Bình thường nước sông không phạm nước giếng, rất ít có xung đột phát sinh, cho nên Cổ Diêu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Sau đó hắn rất nhanh phát hiện,
Tiếng hét phẫn nộ đó
Như là của Hách Liên Kiếm.
Sau một tháng hoạt động cùng nhau, Cổ Diêu đối với thanh âm của hắn, tương đối quen thuộc.
"Kháo, người nào đã trễ thế này rồi mà còn hô hoán ầm mĩ?" Hạ Hầu Cẩn cũng bị bừng tỉnh. Lầm bầm vài câu rồi đột nhiên nói: "Di. Đay không phải Hách Liên Kiếm sao. Phát sinh chuyện gì vậy?"
Trước khi trở lại học viện, bọn họ coi như là cùng tổ, làm phó đội trường. Có trách nhiệm đối với tất cả hành vi của tổ viên. Kể cả phụ trách an nguy. Vì vậy Hạ Hầu Cẩn mặc vội quần áo – đi ra cửa. Cổ Diêu suy nghĩ rồi cũng chạy theo sau.
Tạp La cũng từ phòng chạy đến. Bởi vì gặp vấn đề như vậy. Làm đội trường Độc Cô Phượng khẳng định cũng ra mặt.
Đi tới tửu quán. Nơi này đang rất đông người. Kể cả rất nhiều học viên bị tiếng hét làm tỉnh lại. Cùng với những học viên còn có dong binh. Tự do vũ giả cùng mạo hiểm giả.
Tại Ngả Trạch Lạp Tư sinh sống có rất nhiều loại người, gặp gỡ loại sự tình này đều sẽ không nhúng tay, đó là ngu xuẩn tự tìm phiền toái. Bọn họ chỉ đứng từ xa tạo thành khoảng cách với đương sự, để tránh bị đạn lạc đồng thời cũng khoanh tay đứng xem náo nhiệt.
Như vậy, trung gian, ở giữa mở ra một địa phương nhỏ, hai bên xung đột liếc mắt liền sáng tỏ.
Trong đó một người đúng là Hách Liên Kiếm. Hắn miệng đầy hơi rượu, trong mắt tất cả đều là tơ máu, bên cạnh là hai vị công tử xú danh của học viện.
Mà xung đột với họ lại chỉ là một người. Một người rất quái dị, khí trời vốn rất nóng, nhưng hắn lại mặc một kiện y phục màu đen dựng cổ toàn thân phát ra hàn khí.
Quái nhân tay đang cầm một chén bồ đào tửu, thản nhiên thưởng thức. Động tác cực kỳ ưu nhã. Đối mặt với bọn người Hách Liên Kiếm. Hắn tựa hồ căn bản không có để mắt tới.
Tổ A hoàn thành nhiệm vụ phi thường thuận lợi. Nhưng Hách Liên Kiếm lại thấy rất khó chịu, ở trong đoàn đội, hắn cảm thấy chính mình không được coi trọng, lại thấy mội thành viên trong đội không vừa mắt, tử địch Hạ Hầu Cẩn thì lại thành phó đội trưởng. Phải nhẫn nại nghe hắn chỉ huy, lại càng cảm thấy buồn bực.
Trong lúc làm nhiệm vụ Hách Liên Kiếm không dám lỗ mãng.
Theo quy củ nghe lời, hắn là một người muốn giữ mặt mũi, nếu có vấn đề gì, bị huấn luyện viên đuổi khỏi tổ A. Vậy chẳng phải mất hết mặt mũi sao.
Nén nhịn cho tới hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hách Liên Kiếm rút cục không nhịn được nữa rủ hai tên bằng hữu đi dạo. Đến tửu quán để phát tiết.
Tửu quán này có một nữ bồi bàn không tệ, mặc dù còn kém Hách Đế cùng các nữ tử khác trong học viện. Bất quá tạm thời có thể giải quyết vấn đề, dù sao hắn cả tháng nay cũng không điên cuồng qua. Đối với hắn quả là cực hình.
Hách Liên Kiếm khuôn mặt lại có chút mị lực. Nữ tử kia tham luyến vẻ anh tuấn của hắn, cũng có vài phần ý tứ.
Bất quá ngay lúc hắn sắp sửa ra tay, người áo đen kia lại ngang nhiên hoành đao đoạt ái. Hắn là trung niên nhân có mị lực thành thục. Điềm ngôn mật ngữ, cười đùa với cô bồi bàn cực kì vui vẻ, ngược lại cự tuyệt yêu cầu của Hách Liên Kiếm.
Hách Liên Kiếm vốn đang đầy bụng tức giận. Chỉ cảm thấy gần đây mọi chuyện không tốt, lại có hơi rượu kích thích rút cuộc phát tác. Ném bay cái bàn tại chỗ, quát mắng người áo đen. Muốn dùng ảo thuật để giáo huấn đối phương, không nghĩ tới người kia lại không trúng chiêu. Cũng không biết có phải Hách Liên Kiếm uống say tinh thần lực suy giảm hay không.
Mọi người trong tửu quán cũng hăng hái nhìn hai người. Bọn họ nhận ra Hách Liên Kiếm là học viên của thần thánh học viện tham gia thực tập. Mà người áo đen kia đối với Ngả Trạch Lạp Tư này là người mới đến.
Độc Cô Phượng, Đông Phương Lộ. Đoan Mộc Tình đã đến, toàn bộ thành viên tổ A đã có mặt đầy đủ, còn có cả thành viên các tổ khác, Cổ Diêu còn phát hiện ra Hàn Đan.
Áo Bố Lý nghe thấy cũng chạy tới, vội vã còn mang theo cả kiếm. Sắc mặt xanh mét nói:"Trước khi rời Ngả Trạch Lạp Tư, ai cũng phải làm theo kỷ luật quản thúc. Một điều trong đó, tuyệt không cho phép uống rượu, càng không cho phép tự động làm loạn! Hách Liên Kiếm, điểm thực tập của ngươi sẽ giảm đi hai mươi điểm, ngoài ra ta sẽ báo lên viện trưởng, để bên trên xử lý."
Hắn đã sớm đối với cái tên không nghe khuyên bảo, cuồng vọng tự cao tự đại này có thành kiến. Nhưng thấy hắn trong lúc làm nhiệm vụ cũng quy củ mới miễn cưỡng tiếp nhận. Nào ngờ đến ngày cuối cùng lại xảy ra chuyện.
Hách Liên Kiếm không cãi, hắn chung quy không cũng vì tranh phụ nữ mà cùng đối phương xung đột, hung hăng quay lại trừng mắt nhìn người áo đen một cái, cũng không quay đầu lại, rời khỏi tửu quán.
Khó trách Ngả Trạch Lạp tư luôn có điểm náo nhiệt phát sinh. Mạo hiểm giả thấy sự tình cứ như vậy kết thúc, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Áo Bố Lý đi tới bên người áo đen nói:"Thật vô ý. Ta không biết kỹ học viên của mình. Tại đây xin lỗi mong ngài bỏ qua!"
Nam tử này trên người có loại cảm giác yêu dị nói không lên lời, loại khí tức yêu dị này không hiểu sao làm Áo bố lý rất khó chịu, Hách Liên Kiếm. Sợ rằng đã đắc tội với người không nên đắc tội.
"Không sao" người áo đen thản nhiên nói, ngửa đầu đem rượu nhỏ lên miệng. Sau đó đứng dậy, chậm rãi ra khỏi tửu quán.
Lúc đi ngang qua Đoan Mộc Tình, Đông Phương Lộ, hắn cố ý nhìn ngắm một cái.
Trong ánh mắt không phải là thưởng thức cái đẹp. Cũng không phải uy hiếp, mà là ánh mắt khao khát khi nhìn thấy thức ăn, ánh mắt này làm chúng nữ không rét mà run, có cảm giác dựng tóc gáy, khi người áo đen ra khỏi tửu quán, không có hoàn toàn tiêu tan.
Tại đêm cuối cùng thực tập nhiệm vụ, vốn tưởng rằng là một đêm yên tĩnh. Nhưng có chút việc không tầm thường sắp xảy ra …
======================
Chuyện gì sẽ xảy ra, có ảnh hưởng gì đến tương lai của Cổ Diêu ...
Mời mọi người đón xem các chương tiếp theo của Vô Sỉ Đạo Tặc
Vô Sỉ Đạo Tặc
Quyển 8 : Nhiệm Vụ Thực Tập

/258

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status