Nhà họ Lam bởi vì Lam Duê trở lại, có vẻ cực kỳ náo nhiệt!
"Tiểu Kiệt, em vây quanh chị làm cái gì?" Ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa, liếc nhìn Vân Trạch đưa tài liệu cho mình, lại phát hiện em trai nhỏ nhất trong nhà – Lam Kiệt, đôi mắt đang không ngừng láo liên, đảo quanh trên người cô!
"Chị Lam Duê lần này sẽ dừng lại ở nhà bao lâu?" Lam Kiệt mong đợi hỏi, trong Gia tộc, người cậu bé sùng bái nhất chính là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam – Lam Duê, nhưng lần nào cũng vậy, bẵng đi một thời gian thật dài mới nhìn thấy mặt chị mình, khó tránh khỏi có chút thất vọng!
Đem tài liệu đang cầm trong tay để sang một bên, vén vén vài lọn tóc rơi xuống, trầm tư một lát nói: "Điều này cũng phải xem tình huống mà quyết định ra đi, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ là một ngày!"
"À? Chỉ có ngần ấy thời gian sao?" Lam Kiệt nhăn mặt, hình như đối với đáp án này rất không hài lòng!
Lam Duê buồn cười nhìn Lam Kiệt, cậu bé mới mười lăm tuổi. Trước kia cô chính là mười bảy tuổi tiếp nhận lấy nhà họ Lam, so với tuổi của em trai chỉ lớn hai tuổi mà thôi. Bây giờ suy nghĩ một chút, sinh hoạt của cậu nhóc này ngược lại rất thoải mái!
Nhà họ Lam ngoại trừ buôn bán vũ khí, thật ra cũng có chen chân vào lĩnh vực khai thác dầu mỏ và kim cương, nhưng so sánh tương đối mà nói, quân hỏa* vẫn là dòng chính!
*Quân hỏa: súng ống đạn dược.
Việc kinh doanh trong giới bạch đạo ngược lại cũng không thiếu, nhưng mà cô rất ít giao thiệp. Chỉ đến khi cần đưa ra quyết định quan trọng, cô thỉnh thoảng mới có thể tham dự một chút!
Nhà họ Lam bây giờ phát triển rất tốt!
"Nguyệt, gần đây như thế nào?" Một vị thanh niên tuấn tú, mặc quân phục, gương mặt tươi cười đi tới bên cạnh cô!
Lam Duê trên dưới quét mắt một lần, nhíu mày nói: "Anh có phải đã quên thân phận của em hay không? Cả người anh mặc quân phục như vậy, còn ở bên cạnh em lắc lư. Chẳng lẽ muốn nói cho em biết, trong nhà họ Lam xuất hiện một người đối nghịch với em?”
"Đúng vậy, nhưng điều đáng tiếc chính là, Lam chủ nhân sắp xếp quan hệ rất tốt với mấy vị cảnh sát quốc tế kia, dù là đối lập, cũng muốn đối lập đứng lên!" Lam Triệt vô tư hướng về phía Lam Duê vừa tựa vào trên ghế sofa đối diện, vẻ mặt tùy tiện!
“Được như vậy chính là do anh khích lệ!”
"Đương gia, cậu năm, cậu út, xin mời đến phòng ăn!" Người giúp việc cúi người xuống, nói!
"Đã đến giờ dùng dữa trưa? Thời gian trôi qua nhanh thật!”
Nói xong, Lam Triệt liền đứng lên, nhìn về phía Lam Kiệt bên cạnh Lam Duê, đôi chân mày rậm nhíu lại: "Tiểu Kiệt định cứ ở bên cạnh em như vậy?"
Thằng bé này thật đúng là dính lấy Lam Duê!
Lam Duê cười cười đứng lên, hướng về phía phòng ăn đi tới!
Vân Trạch tiến lên, đem vị trí bên tay trái Lão Thái Gia - Lam Kính nhẹ nhàng kéo ra, Lam Duê động tác tùy ý, nhưng lại lộ ra ưu nhã ngồi xuống!
Mọi người giương mắt nhìn, cũng chỉ có Lam Duê mới dám không nói tiếng nào, lẳng lặng ngồi xuống! Chỉ có điều hiện tại cô so với Lão Thái Gia năm đó còn mạnh hơn!
"Như thế nào? Mọi người tại sao lại không ngồi?" Lam Duê khó hiểu nói!
"Đúng là, không ngồi xuống, trừng trừng con mắt làm cái gì? Thật là chán!"
Nguyên căn là ở trước mặt Lam Duê bị bẽ mặt, hiện tại Lam Kính đang một bụng khó chịu. Nhìn mấy người trong nhà tụ tập một chỗ, lập tức lớn tiếng quát lên!
Mọi người trong nhà họ Lam rất uất ức, người vừa không để cho chúng ta ngồi, hiện tại ngược lại là chúng ta không đúng!
Lúc mới bắt đầu bữa cơm, mọi người cũng không ai mở lời, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền không ngại mở miệng hỏi thăm Lam Duê! Lão Thái Gia nhà họ Lam, một lần nữa nếm phải cái tư vị bị người ta xem nhẹ!
"Lam Duê, công ty bác cả có một số chiến lược kinh doanh, con có thể giúp bác đưa ra vài ý kiến để tham khảo hay không?” Bác cả nhà họ Lam nịnh hót hỏi!
"Ừhm, được!" Lam Duê gật đầu!
"Lam Duê, con đã đồng ý đi tiệc thường niên của bác hai, năm nay tiệc sinh nhật của bác sẽ bao gồm hoạt động có mục đích!” Bác hai cũng là cao hứng nhắc nhở!
Lam Duê tay cầm dao nĩa dừng lại, nhíu mày canh chừng bác hai của cô, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạch bên cạnh!
Vân Trạch thấy thế, thoáng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, cúi người ở bên tai của cô nói: "Xác thực có chuyện này, nhưng mà khi đó Lam chủ chỉ là qua loa!"
Qua loa? Khóe miệng Lam Duê rụt rụt, cô qua loa giúp đỡ ở đây, trong mắt cũng gần như là hết miễn cưỡng nổi rồi! Nhưng nhìn bọn họ cũng dừng việc dùng bữa lại, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó nhớ cho con biết là được!"
"Lam Duê. . . . . ."
"Lam. . . . . . ."
Lam Duê mặt không đổi sắc cùng mọi người trò chuyện với nhau, Vân Trạch đứng bên cạnh mỉm cười, ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên!
Vân Trạch đi ra ngoài nhận điện thoại, thoáng che giấu nụ cười trên mặt. Trở lại đứng cạnh bên người Lam Duê, vừa lúc cô thả dao nĩa trong tay ra, liền tiến lên phía trước nói:
"Vân Vũ nói, đám quân hỏa đang ở trong tay Dã Điền Hùng bây giờ không còn nữa, mất tích!"
Lam Duê đang dùng khăn ăn lau khóe miệng, nghe vậy đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, liếc về hướng Vân Trạch, hình như là đang hỏi những lời này có độ tin cậy hay không! Chỉ thấy Vân Trạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, xác nhận điều mình đang nói không phải là giả!
Mọi người nhà họ Lam đều có chút không hiểu, nhìn động tác qua lại giữa hai người. Nhưng bọn họ hiểu ra một đạo lý sâu sắc, đó chính là, Lam Duê vĩnh viễn không thể nào có thời gian ở trong nhà rồi!
"Thật xin lỗi, nhóm hàng hóa trong tay xảy ra chút vấn đề, sợ rằng không thể ở lại nữa rồi! Ông nội, ba mẹ, các cô các bác các chú, Lam Duê đi trước!"
Nói xong liền đứng lên, Vân Trạch tiến đến cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, hai người nhanh chóng biến mất giữa tầm mắt của mọi người nhà họ Lam!
Toàn bộ sự việc đã rõ ràng, Lam Kính cũng mất đi hứng thú dùng bữa, đẩy thức ăn trong tay ra, đứng lên không nói một lời, rời khỏi phòng ăn!
Theo lời nói của Lam Duê thì chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng mà chuyện nhà Dã Điền này! Ai, hiện tại, cuối cùng thiên hạ là của người trẻ rồi!
Một màn kịch đồng bộ, khiến mấy người còn lại của nhà họ Lam không hiểu ra sao! Cái ông cụ này cùng Lam Duê đang làm cái chuyện bí hiểm gì?
"Con ăn no rồi, đi ngủ một giấc, buổi chiều trở về doanh trại!"
Lam Triệt mặt không đổi sắc đứng lên, nói!
Mấy người nhà họ Lam im lặng tuyệt đối, đằng này cũng cùng với đằng ấy sao?
Ngồi trên xe, Lam Duê chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài đang lao vun vút về phía sau!
"Phái người điều tra, tôi không hy vọng lô hàng kia xảy ra chuyện gì không may!”
"Dạ, đã tra xét! Bây giờ là đi Nhật Bản sao?" Vân Trạch đang gõ bàn phím, nhẹ giọng hỏi!
"Ừm!"
Tầm mắt Lam Duê đang cố định ở bên ngoài chợt quay lại, nhìn ngón tay Vân Trạch đang lướt trên bàn phím, cười nhẹ nói: "Có dã tâm tất nhiên là tốt, nói cho cùng khi đã ở trên vị trí cao hơn người khác, ít nhiều gì cũng có dã tâm! Dù sao vẫn là muốn bò trên lên! Chỉ là có lúc, không thấy rõ tình thế, ngược lại là một loại tôm tép nhãi nhép đáng xấu hổ!"
"Toàn bộ chuyện này đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, nếu như Lam chủ không cho bọn chúng cơ hội, không ai có thể động vào bất cứ thứ gì trong tay người! Chỉ là, đôi khi Lam chủ vẫn cần đi trước một bước, dù sao đi nữa, việc đời khó đoán!”
Vân Trạch khép máy tính xách tay lại, xoay người nhìn Lam Duê bên cạnh, mỉm cười nhưng lại nói rất nghiêm túc!
"Đúng vậy!" Lần nữa đưa tầm mắt hướng ra bên ngoài, Lam Duê hơi nheo mắt lại gật đầu nói: "Ấm nước luộc ếch sôi hút lên, thời điểm khi nó phát giác ra được, đã sớm trốn không thoát rồi! Nếu tôi đã đưa ra quyết định này, tự nhiên cũng có chuẩn bị trước! Nhưng điều đáng tiếc chính là, giống như lời anh vừa nói, việc đời khó đoán. Chung quy chuyện này vẫn là tôi dự đoán sai lầm! Không ngờ sau lưng còn có người!"
"Vô luận là người nào, ở trên con đường này, đều lấy lợi ích cá nhân làm trọng. Một khi mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì không đáng giá nhắc tới nữa! Việc này Dã Điền Hùng tính toán sai rồi; đó chính là, từ trước đến nay, ít nhất không có ai dám liều lĩnh chống đối nhà họ Lam trực tiếp như vậy! Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thất bại, chỉ thấy lợi ích trước mắt, lại không suy tính tương lai!"
Lam Duê nghe lời nói của anh, bỗng nhiên cười lên, con ngươi xoay vòng, mở miệng lần nữa: "Vân Trạch, không thể không nói anh ở bên cạnh tôi lâu nhất, cũng là người hiểu rõ tôi nhất! Tốt lắm, chờ sau khi chuyện này chấm dứt, anh giúp tôi đi xử lý một chuyện!"
"Dạ!"
"Tiểu Kiệt, em vây quanh chị làm cái gì?" Ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa, liếc nhìn Vân Trạch đưa tài liệu cho mình, lại phát hiện em trai nhỏ nhất trong nhà – Lam Kiệt, đôi mắt đang không ngừng láo liên, đảo quanh trên người cô!
"Chị Lam Duê lần này sẽ dừng lại ở nhà bao lâu?" Lam Kiệt mong đợi hỏi, trong Gia tộc, người cậu bé sùng bái nhất chính là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam – Lam Duê, nhưng lần nào cũng vậy, bẵng đi một thời gian thật dài mới nhìn thấy mặt chị mình, khó tránh khỏi có chút thất vọng!
Đem tài liệu đang cầm trong tay để sang một bên, vén vén vài lọn tóc rơi xuống, trầm tư một lát nói: "Điều này cũng phải xem tình huống mà quyết định ra đi, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ là một ngày!"
"À? Chỉ có ngần ấy thời gian sao?" Lam Kiệt nhăn mặt, hình như đối với đáp án này rất không hài lòng!
Lam Duê buồn cười nhìn Lam Kiệt, cậu bé mới mười lăm tuổi. Trước kia cô chính là mười bảy tuổi tiếp nhận lấy nhà họ Lam, so với tuổi của em trai chỉ lớn hai tuổi mà thôi. Bây giờ suy nghĩ một chút, sinh hoạt của cậu nhóc này ngược lại rất thoải mái!
Nhà họ Lam ngoại trừ buôn bán vũ khí, thật ra cũng có chen chân vào lĩnh vực khai thác dầu mỏ và kim cương, nhưng so sánh tương đối mà nói, quân hỏa* vẫn là dòng chính!
*Quân hỏa: súng ống đạn dược.
Việc kinh doanh trong giới bạch đạo ngược lại cũng không thiếu, nhưng mà cô rất ít giao thiệp. Chỉ đến khi cần đưa ra quyết định quan trọng, cô thỉnh thoảng mới có thể tham dự một chút!
Nhà họ Lam bây giờ phát triển rất tốt!
"Nguyệt, gần đây như thế nào?" Một vị thanh niên tuấn tú, mặc quân phục, gương mặt tươi cười đi tới bên cạnh cô!
Lam Duê trên dưới quét mắt một lần, nhíu mày nói: "Anh có phải đã quên thân phận của em hay không? Cả người anh mặc quân phục như vậy, còn ở bên cạnh em lắc lư. Chẳng lẽ muốn nói cho em biết, trong nhà họ Lam xuất hiện một người đối nghịch với em?”
"Đúng vậy, nhưng điều đáng tiếc chính là, Lam chủ nhân sắp xếp quan hệ rất tốt với mấy vị cảnh sát quốc tế kia, dù là đối lập, cũng muốn đối lập đứng lên!" Lam Triệt vô tư hướng về phía Lam Duê vừa tựa vào trên ghế sofa đối diện, vẻ mặt tùy tiện!
“Được như vậy chính là do anh khích lệ!”
"Đương gia, cậu năm, cậu út, xin mời đến phòng ăn!" Người giúp việc cúi người xuống, nói!
"Đã đến giờ dùng dữa trưa? Thời gian trôi qua nhanh thật!”
Nói xong, Lam Triệt liền đứng lên, nhìn về phía Lam Kiệt bên cạnh Lam Duê, đôi chân mày rậm nhíu lại: "Tiểu Kiệt định cứ ở bên cạnh em như vậy?"
Thằng bé này thật đúng là dính lấy Lam Duê!
Lam Duê cười cười đứng lên, hướng về phía phòng ăn đi tới!
Vân Trạch tiến lên, đem vị trí bên tay trái Lão Thái Gia - Lam Kính nhẹ nhàng kéo ra, Lam Duê động tác tùy ý, nhưng lại lộ ra ưu nhã ngồi xuống!
Mọi người giương mắt nhìn, cũng chỉ có Lam Duê mới dám không nói tiếng nào, lẳng lặng ngồi xuống! Chỉ có điều hiện tại cô so với Lão Thái Gia năm đó còn mạnh hơn!
"Như thế nào? Mọi người tại sao lại không ngồi?" Lam Duê khó hiểu nói!
"Đúng là, không ngồi xuống, trừng trừng con mắt làm cái gì? Thật là chán!"
Nguyên căn là ở trước mặt Lam Duê bị bẽ mặt, hiện tại Lam Kính đang một bụng khó chịu. Nhìn mấy người trong nhà tụ tập một chỗ, lập tức lớn tiếng quát lên!
Mọi người trong nhà họ Lam rất uất ức, người vừa không để cho chúng ta ngồi, hiện tại ngược lại là chúng ta không đúng!
Lúc mới bắt đầu bữa cơm, mọi người cũng không ai mở lời, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền không ngại mở miệng hỏi thăm Lam Duê! Lão Thái Gia nhà họ Lam, một lần nữa nếm phải cái tư vị bị người ta xem nhẹ!
"Lam Duê, công ty bác cả có một số chiến lược kinh doanh, con có thể giúp bác đưa ra vài ý kiến để tham khảo hay không?” Bác cả nhà họ Lam nịnh hót hỏi!
"Ừhm, được!" Lam Duê gật đầu!
"Lam Duê, con đã đồng ý đi tiệc thường niên của bác hai, năm nay tiệc sinh nhật của bác sẽ bao gồm hoạt động có mục đích!” Bác hai cũng là cao hứng nhắc nhở!
Lam Duê tay cầm dao nĩa dừng lại, nhíu mày canh chừng bác hai của cô, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạch bên cạnh!
Vân Trạch thấy thế, thoáng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, cúi người ở bên tai của cô nói: "Xác thực có chuyện này, nhưng mà khi đó Lam chủ chỉ là qua loa!"
Qua loa? Khóe miệng Lam Duê rụt rụt, cô qua loa giúp đỡ ở đây, trong mắt cũng gần như là hết miễn cưỡng nổi rồi! Nhưng nhìn bọn họ cũng dừng việc dùng bữa lại, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, đến lúc đó nhớ cho con biết là được!"
"Lam Duê. . . . . ."
"Lam. . . . . . ."
Lam Duê mặt không đổi sắc cùng mọi người trò chuyện với nhau, Vân Trạch đứng bên cạnh mỉm cười, ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên!
Vân Trạch đi ra ngoài nhận điện thoại, thoáng che giấu nụ cười trên mặt. Trở lại đứng cạnh bên người Lam Duê, vừa lúc cô thả dao nĩa trong tay ra, liền tiến lên phía trước nói:
"Vân Vũ nói, đám quân hỏa đang ở trong tay Dã Điền Hùng bây giờ không còn nữa, mất tích!"
Lam Duê đang dùng khăn ăn lau khóe miệng, nghe vậy đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, liếc về hướng Vân Trạch, hình như là đang hỏi những lời này có độ tin cậy hay không! Chỉ thấy Vân Trạch nhẹ nhàng gật đầu một cái, xác nhận điều mình đang nói không phải là giả!
Mọi người nhà họ Lam đều có chút không hiểu, nhìn động tác qua lại giữa hai người. Nhưng bọn họ hiểu ra một đạo lý sâu sắc, đó chính là, Lam Duê vĩnh viễn không thể nào có thời gian ở trong nhà rồi!
"Thật xin lỗi, nhóm hàng hóa trong tay xảy ra chút vấn đề, sợ rằng không thể ở lại nữa rồi! Ông nội, ba mẹ, các cô các bác các chú, Lam Duê đi trước!"
Nói xong liền đứng lên, Vân Trạch tiến đến cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, hai người nhanh chóng biến mất giữa tầm mắt của mọi người nhà họ Lam!
Toàn bộ sự việc đã rõ ràng, Lam Kính cũng mất đi hứng thú dùng bữa, đẩy thức ăn trong tay ra, đứng lên không nói một lời, rời khỏi phòng ăn!
Theo lời nói của Lam Duê thì chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng mà chuyện nhà Dã Điền này! Ai, hiện tại, cuối cùng thiên hạ là của người trẻ rồi!
Một màn kịch đồng bộ, khiến mấy người còn lại của nhà họ Lam không hiểu ra sao! Cái ông cụ này cùng Lam Duê đang làm cái chuyện bí hiểm gì?
"Con ăn no rồi, đi ngủ một giấc, buổi chiều trở về doanh trại!"
Lam Triệt mặt không đổi sắc đứng lên, nói!
Mấy người nhà họ Lam im lặng tuyệt đối, đằng này cũng cùng với đằng ấy sao?
Ngồi trên xe, Lam Duê chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài đang lao vun vút về phía sau!
"Phái người điều tra, tôi không hy vọng lô hàng kia xảy ra chuyện gì không may!”
"Dạ, đã tra xét! Bây giờ là đi Nhật Bản sao?" Vân Trạch đang gõ bàn phím, nhẹ giọng hỏi!
"Ừm!"
Tầm mắt Lam Duê đang cố định ở bên ngoài chợt quay lại, nhìn ngón tay Vân Trạch đang lướt trên bàn phím, cười nhẹ nói: "Có dã tâm tất nhiên là tốt, nói cho cùng khi đã ở trên vị trí cao hơn người khác, ít nhiều gì cũng có dã tâm! Dù sao vẫn là muốn bò trên lên! Chỉ là có lúc, không thấy rõ tình thế, ngược lại là một loại tôm tép nhãi nhép đáng xấu hổ!"
"Toàn bộ chuyện này đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, nếu như Lam chủ không cho bọn chúng cơ hội, không ai có thể động vào bất cứ thứ gì trong tay người! Chỉ là, đôi khi Lam chủ vẫn cần đi trước một bước, dù sao đi nữa, việc đời khó đoán!”
Vân Trạch khép máy tính xách tay lại, xoay người nhìn Lam Duê bên cạnh, mỉm cười nhưng lại nói rất nghiêm túc!
"Đúng vậy!" Lần nữa đưa tầm mắt hướng ra bên ngoài, Lam Duê hơi nheo mắt lại gật đầu nói: "Ấm nước luộc ếch sôi hút lên, thời điểm khi nó phát giác ra được, đã sớm trốn không thoát rồi! Nếu tôi đã đưa ra quyết định này, tự nhiên cũng có chuẩn bị trước! Nhưng điều đáng tiếc chính là, giống như lời anh vừa nói, việc đời khó đoán. Chung quy chuyện này vẫn là tôi dự đoán sai lầm! Không ngờ sau lưng còn có người!"
"Vô luận là người nào, ở trên con đường này, đều lấy lợi ích cá nhân làm trọng. Một khi mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì không đáng giá nhắc tới nữa! Việc này Dã Điền Hùng tính toán sai rồi; đó chính là, từ trước đến nay, ít nhất không có ai dám liều lĩnh chống đối nhà họ Lam trực tiếp như vậy! Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thất bại, chỉ thấy lợi ích trước mắt, lại không suy tính tương lai!"
Lam Duê nghe lời nói của anh, bỗng nhiên cười lên, con ngươi xoay vòng, mở miệng lần nữa: "Vân Trạch, không thể không nói anh ở bên cạnh tôi lâu nhất, cũng là người hiểu rõ tôi nhất! Tốt lắm, chờ sau khi chuyện này chấm dứt, anh giúp tôi đi xử lý một chuyện!"
"Dạ!"
/110
|