Hơn một giờ chiều ngày hôm sau, Lam Duê và Lăng Ngạo đúng lúc bước vào cung điện dưới lòng đất của Gia tộc Raymond!
Gọi là cung điện dưới lòng đất tuyệt đối không hề khoa trương, toàn bộ bố cục của nơi này đều được thiết lập hệt như một toàn thành thực sự. Hơn nữa, mức độ xa hoa cũng không hề thua kém những toà lâu đài hiện hữu trên mặt đất!
Chợt nghĩ đến, sở dĩ Raymond có thể dứt khoát đồng ý hội nghị lần này, nguyên nhân đại khái cũng bởi vì tính kín đáo ở đây, người bình thường thật sự rất khó tìm thấy!
Lam Duê cho tay vào bên trong túi áo khoác, ánh mắt linh hoạt đảo qua toàn bộ khu vực chung quanh!
Nếu không nhầm, e rằng nơi bí mật này ẩn núp không ít người. Chẳng qua cô không biết mục đích chính hướng đến bọn họ là để ra oai, hay còn có nguyên nhân nào khác!
"Lam Duê, tớ cảm thấy có chút bất an!”
Vân Thanh đi theo sau lưng Lam Duê, liên tục quan sát kết cấu chung quanh, cau mày nói! Đến một nơi xa lạ như vậy, đối với bọn họ mà nói, sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành xảy ra. Thêm vào đó, từ lúc bước vào cung điện dưới lòng đất này, tâm trạng lo lắng bất an ấy cứ quanh quẩn mãi trong tim cô, hơn nữa khi càng vào sâu bên trong, cảm giác càng thêm mãnh liệt!
“Cậu cũng có cảm giác này? Thật là hiếm thấy!” Lam Duê chỉ cười, hình như chẳng hề bận tâm đến lời nói của cô! Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát một chút, vẫn có thể nhìn thấy được sự tăm tối rét lạnh toát ra từ gương mặt điềm tĩnh kia!
"Tớ rất là nghiêm túc!" Vân Thanh có chút nổi đóa, cô nghiêm túc như vậy còn đi trêu đùa!
Vân Trạch ở một bên khẽ kéo cô về phía sau, lắc đầu một cái!
Theo như tình hình hiện tại, chắc chắn trong lòng Lam chủ phải rõ ràng hơn ai hết. Nói một cách chính xác, thật ra thì từ thời điểm bọn họ quyết định đến nơi này, cũng đã đoán được sẽ có chuyện gì đang chờ đón!
Vân Thanh trầm lặng, mới vừa rồi quả thật có hơi kích động!
Lăng Ngạo đi song song với Lam Duê, dĩ nhiên là đã đem hết toàn bộ chuyện vừa diễn ra gom vào trong mắt!
Môi mỏng khẽ mím, đây sẽ là một trận chiến khó khăn, nếu không biết ứng biến đúng cách, rất có thể bọn họ sẽ bị chôn sống ở chỗ này!
"Chúng ta nhất định sẽ an toàn đi ra ngoài, tuyệt đối!"
Ở bên cạnh, Lam Duê chợt mở miệng, trong giọng nói không còn mang theo ý cười mà trở nên vô cùng kiên định!
"Tuyệt đối!" Lăng Ngạo gật đầu, bỗng nhiên cười lên, người như vậy, nên gọi là tự tin hay là mù quáng? Hẳn là ý thứ nhất đi, chí ít trong lòng anh cho là vậy!
Rốt cuộc lúc bọn họ vào đến bên trong, ba vị thế lực hắc đạo kia đã ngồi vào vị trí của từng người, dường như đang chờ bọn họ!
"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh tới đúng là hơi muộn!" Trong tay William đang kẹp một điếu xì gà, nhả ra một vòng khói thật to, cười nói!
Đối với việc hai người này đến đây cùng nhau, dường như những người có mặt ở đây cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt tự nhiên, không có một tia biến hóa!
"Đúng hai phút nữa mới đến hai giờ, nói cách khác, chúng tôi cũng không đến trễ!"
Âu Liêm kéo ghế ra, sau khi Lăng Ngạo ngồi xuống, liền nói! Mà Lam Duê cũng vừa ngồi xuống bên cạnh Lăng Ngạo, đồng thời cũng ngồi ngay bên cạnh Nathan Andrew!
"Nói cũng phải, xem ra là bọn tôi tới sớm! Đã sớm biết phụ nữ tương đối chú trọng giấc ngủ, chắc hẳn Lam đương gia đã định rõ giờ giấc, mà Lăng thủ lĩnh là vì chờ Lam đương gia, cho nên mới phải thu hẹp thời gian đến đây!”
Andrew cười cười xã giao, con ngươi màu xanh lục lơ đễnh quét qua người bên cạnh, chút tóc bạch kim trước trán khẽ rũ xuống, che khuất nửa gương mặt, có vẻ cực kỳ ma mị!
Lam Duê nhếch môi, ghé lên trên bàn, tay phải chống cằm, quay đầu nhìn về phía hắn: “Xem ra Andrew nắm rất rõ thói quen sinh hoạt của phụ nữ rồi! Ha ha, đây là một hiện tượng tốt đấy!”
Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa bọn họ, cũng không cần cố ý phản bác làm gì cả. Andrew nói qua đôi câu, cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến cô, có thể nói, ngay cả một chút cảm giác cũng không có!
Ngược lại cô cảm thấy có chút khó hiểu, rõ ràng bọn họ đã thống nhất ý kiến, lại còn đi khiêu khích hết lần này đến lần khác, thật ra là có ý gì? Không nói ra, không phải sợ bọn chúng, mà là cô và Lăng Ngạo đều cảm thấy, không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà huy động nhân lực!
"Chúng ta nói đến trọng tâm hội nghị lần này!” Lăng Ngạo gập tay, gõ vào mặt bàn một cái, lạnh lùng mở miệng nói! Quét mắt qua hai người ngồi phía đối diện, cất lời: "Tôi nghĩ hai vị cũng biết rõ nguyên nhân vì sao nhà họ Lam và nhà họ Lăng cùng đến đây lần này! Hình như lần trước ở Las Vegas, Lam Duê cũng đã nói rồi. Muốn các người rút móng vuốt của mình ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc, nhưng tại sao những thứ đó vẫn còn xuất hiện ở nội bộ Trung Quốc – sa mạc Takla Makan?"
Vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, đây là tác phong làm việc của Lăng Ngạo. Lam Duê cúi đầu thổi thổi tách cà phê còn bốc hơi nóng, muốn uống một hớp. Nhưng mà Vân Trạch sau lưng cô lại đưa tay đỡ, hơi lắc đầu một cái!
Thấy thế, cô cũng không nói gì, ngược lại không chút đếm xỉa thả tách cà phê trong tay ra! Đan hai tay lại đặt lên mặt bàn, cũng không cắt đứt lời nói của Lăng Ngạo!
Andrew ở bên cạnh, cũng không thèm quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra. Từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm một bên mặt cô. Cho dù Lăng Ngạo đã bắt đầu câu hỏi rồi, hắn vẫn cứ như thế!
"Trên mặt của tôi có thứ gì vậy? Lại khiến cho Andrew nhìn đến mất hồn như thế!”
Nghiêng đầu nhìn về phía hắn, Lam Duê nhướng mi hỏi!
"Cái này sai rồi, tôi chỉ cảm thấy Lam Duê đương gia không giống với những người phụ nữ xinh đẹp bình thường khác! Phụ nữ trên đời này, nếu đem so sánh với cô, quả thật chỉ xứng tầm cỏ dại rồi!” Trái lại, thái độ của Andrew khá thoải mái, không hề có chút lúng túng khi bị bắt quả tang!
"Như vậy, bên trong đám cỏ dại đó, có bao gồm cả đấng sinh thành của Nathan Andrew hay không?” Lam Duê tươi cười, chuyển tầm mắt nhìn về phía Lăng Ngạo ở một bên!
Bởi vì khi đang nói chuyện, bàn tay đặt trên đầu gối của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Theo dòng cuộc đối thoại, mơ hồ cảm giác được bàn tay ấy càng lúc càng siết chặt hơn! Trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, dĩ nhiên liền thu hút được sự chú ý của cô!
Có chút nghi ngờ quay đầu nhìn về phía anh, thế nhưng từ đầu đền cuối anh vẫn đem tầm mắt của mình hướng đến hai người ngồi phía đối diện! Buông đôi con ngươi xuống bàn tay đang bị nắm chặt, cố gắng muốn thoát ra, nhưng vô ích, cũng không buồn so đo!
Mặc dù cô không nói gì, thậm chí còn tỏ ra không quan tâm đến lời nói của bọn họ, nhưng mà mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, cử chỉ, cô đều không hề bỏ sót!
Thay vì bảo cô do dự, chi bằng bảo cô cố tình làm như thế!
"Người đàn bà kia so ra kém hơn cô, loại phụ nữ đó quả thật chỉ thích hợp lệ thuộc vào đàn ông. Chuyện gì cũng làm không xong, cả đời ăn năn hối hận! Lam Duê, làm sao có thể so sánh cô với người như vậy được?”
Vừa ở bên tai, Andrew bất thình lình tiến đến gần đỉnh đầu, thổi hơi nói thì thầm khiến Lam Duê hung hăng híp mắt lại!
Từ xưa tới nay chưa từng có ai lại đi đánh giá người sinh ra mình như vậy, Andrew quả nhiên là như người ngoài đồn đại, máu lạnh vô tình!
Không đợi Lam Duê phản ứng, toàn bộ cơ thể của cô liền bị kéo sang một bên, nhích tới gần lồng ngực ấm áp của Lăng Ngạo. Giọng nói trầm thấp mang theo sự cay nghiệt vang lên trên đỉnh đầu:
"Andrew, hội nghị lần này là do tôi chủ trì, anh dựa vào gần Lam đương gia như vậy, chẳng lẽ xem thường tôi?”
Gọi là cung điện dưới lòng đất tuyệt đối không hề khoa trương, toàn bộ bố cục của nơi này đều được thiết lập hệt như một toàn thành thực sự. Hơn nữa, mức độ xa hoa cũng không hề thua kém những toà lâu đài hiện hữu trên mặt đất!
Chợt nghĩ đến, sở dĩ Raymond có thể dứt khoát đồng ý hội nghị lần này, nguyên nhân đại khái cũng bởi vì tính kín đáo ở đây, người bình thường thật sự rất khó tìm thấy!
Lam Duê cho tay vào bên trong túi áo khoác, ánh mắt linh hoạt đảo qua toàn bộ khu vực chung quanh!
Nếu không nhầm, e rằng nơi bí mật này ẩn núp không ít người. Chẳng qua cô không biết mục đích chính hướng đến bọn họ là để ra oai, hay còn có nguyên nhân nào khác!
"Lam Duê, tớ cảm thấy có chút bất an!”
Vân Thanh đi theo sau lưng Lam Duê, liên tục quan sát kết cấu chung quanh, cau mày nói! Đến một nơi xa lạ như vậy, đối với bọn họ mà nói, sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành xảy ra. Thêm vào đó, từ lúc bước vào cung điện dưới lòng đất này, tâm trạng lo lắng bất an ấy cứ quanh quẩn mãi trong tim cô, hơn nữa khi càng vào sâu bên trong, cảm giác càng thêm mãnh liệt!
“Cậu cũng có cảm giác này? Thật là hiếm thấy!” Lam Duê chỉ cười, hình như chẳng hề bận tâm đến lời nói của cô! Nhưng nếu tỉ mỉ quan sát một chút, vẫn có thể nhìn thấy được sự tăm tối rét lạnh toát ra từ gương mặt điềm tĩnh kia!
"Tớ rất là nghiêm túc!" Vân Thanh có chút nổi đóa, cô nghiêm túc như vậy còn đi trêu đùa!
Vân Trạch ở một bên khẽ kéo cô về phía sau, lắc đầu một cái!
Theo như tình hình hiện tại, chắc chắn trong lòng Lam chủ phải rõ ràng hơn ai hết. Nói một cách chính xác, thật ra thì từ thời điểm bọn họ quyết định đến nơi này, cũng đã đoán được sẽ có chuyện gì đang chờ đón!
Vân Thanh trầm lặng, mới vừa rồi quả thật có hơi kích động!
Lăng Ngạo đi song song với Lam Duê, dĩ nhiên là đã đem hết toàn bộ chuyện vừa diễn ra gom vào trong mắt!
Môi mỏng khẽ mím, đây sẽ là một trận chiến khó khăn, nếu không biết ứng biến đúng cách, rất có thể bọn họ sẽ bị chôn sống ở chỗ này!
"Chúng ta nhất định sẽ an toàn đi ra ngoài, tuyệt đối!"
Ở bên cạnh, Lam Duê chợt mở miệng, trong giọng nói không còn mang theo ý cười mà trở nên vô cùng kiên định!
"Tuyệt đối!" Lăng Ngạo gật đầu, bỗng nhiên cười lên, người như vậy, nên gọi là tự tin hay là mù quáng? Hẳn là ý thứ nhất đi, chí ít trong lòng anh cho là vậy!
Rốt cuộc lúc bọn họ vào đến bên trong, ba vị thế lực hắc đạo kia đã ngồi vào vị trí của từng người, dường như đang chờ bọn họ!
"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh tới đúng là hơi muộn!" Trong tay William đang kẹp một điếu xì gà, nhả ra một vòng khói thật to, cười nói!
Đối với việc hai người này đến đây cùng nhau, dường như những người có mặt ở đây cũng chẳng tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt tự nhiên, không có một tia biến hóa!
"Đúng hai phút nữa mới đến hai giờ, nói cách khác, chúng tôi cũng không đến trễ!"
Âu Liêm kéo ghế ra, sau khi Lăng Ngạo ngồi xuống, liền nói! Mà Lam Duê cũng vừa ngồi xuống bên cạnh Lăng Ngạo, đồng thời cũng ngồi ngay bên cạnh Nathan Andrew!
"Nói cũng phải, xem ra là bọn tôi tới sớm! Đã sớm biết phụ nữ tương đối chú trọng giấc ngủ, chắc hẳn Lam đương gia đã định rõ giờ giấc, mà Lăng thủ lĩnh là vì chờ Lam đương gia, cho nên mới phải thu hẹp thời gian đến đây!”
Andrew cười cười xã giao, con ngươi màu xanh lục lơ đễnh quét qua người bên cạnh, chút tóc bạch kim trước trán khẽ rũ xuống, che khuất nửa gương mặt, có vẻ cực kỳ ma mị!
Lam Duê nhếch môi, ghé lên trên bàn, tay phải chống cằm, quay đầu nhìn về phía hắn: “Xem ra Andrew nắm rất rõ thói quen sinh hoạt của phụ nữ rồi! Ha ha, đây là một hiện tượng tốt đấy!”
Hiện giờ, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa bọn họ, cũng không cần cố ý phản bác làm gì cả. Andrew nói qua đôi câu, cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đến cô, có thể nói, ngay cả một chút cảm giác cũng không có!
Ngược lại cô cảm thấy có chút khó hiểu, rõ ràng bọn họ đã thống nhất ý kiến, lại còn đi khiêu khích hết lần này đến lần khác, thật ra là có ý gì? Không nói ra, không phải sợ bọn chúng, mà là cô và Lăng Ngạo đều cảm thấy, không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà huy động nhân lực!
"Chúng ta nói đến trọng tâm hội nghị lần này!” Lăng Ngạo gập tay, gõ vào mặt bàn một cái, lạnh lùng mở miệng nói! Quét mắt qua hai người ngồi phía đối diện, cất lời: "Tôi nghĩ hai vị cũng biết rõ nguyên nhân vì sao nhà họ Lam và nhà họ Lăng cùng đến đây lần này! Hình như lần trước ở Las Vegas, Lam Duê cũng đã nói rồi. Muốn các người rút móng vuốt của mình ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc, nhưng tại sao những thứ đó vẫn còn xuất hiện ở nội bộ Trung Quốc – sa mạc Takla Makan?"
Vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, đây là tác phong làm việc của Lăng Ngạo. Lam Duê cúi đầu thổi thổi tách cà phê còn bốc hơi nóng, muốn uống một hớp. Nhưng mà Vân Trạch sau lưng cô lại đưa tay đỡ, hơi lắc đầu một cái!
Thấy thế, cô cũng không nói gì, ngược lại không chút đếm xỉa thả tách cà phê trong tay ra! Đan hai tay lại đặt lên mặt bàn, cũng không cắt đứt lời nói của Lăng Ngạo!
Andrew ở bên cạnh, cũng không thèm quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra. Từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm một bên mặt cô. Cho dù Lăng Ngạo đã bắt đầu câu hỏi rồi, hắn vẫn cứ như thế!
"Trên mặt của tôi có thứ gì vậy? Lại khiến cho Andrew nhìn đến mất hồn như thế!”
Nghiêng đầu nhìn về phía hắn, Lam Duê nhướng mi hỏi!
"Cái này sai rồi, tôi chỉ cảm thấy Lam Duê đương gia không giống với những người phụ nữ xinh đẹp bình thường khác! Phụ nữ trên đời này, nếu đem so sánh với cô, quả thật chỉ xứng tầm cỏ dại rồi!” Trái lại, thái độ của Andrew khá thoải mái, không hề có chút lúng túng khi bị bắt quả tang!
"Như vậy, bên trong đám cỏ dại đó, có bao gồm cả đấng sinh thành của Nathan Andrew hay không?” Lam Duê tươi cười, chuyển tầm mắt nhìn về phía Lăng Ngạo ở một bên!
Bởi vì khi đang nói chuyện, bàn tay đặt trên đầu gối của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Theo dòng cuộc đối thoại, mơ hồ cảm giác được bàn tay ấy càng lúc càng siết chặt hơn! Trên tay truyền đến cảm giác đau nhói, dĩ nhiên liền thu hút được sự chú ý của cô!
Có chút nghi ngờ quay đầu nhìn về phía anh, thế nhưng từ đầu đền cuối anh vẫn đem tầm mắt của mình hướng đến hai người ngồi phía đối diện! Buông đôi con ngươi xuống bàn tay đang bị nắm chặt, cố gắng muốn thoát ra, nhưng vô ích, cũng không buồn so đo!
Mặc dù cô không nói gì, thậm chí còn tỏ ra không quan tâm đến lời nói của bọn họ, nhưng mà mỗi một câu, mỗi một ánh mắt, cử chỉ, cô đều không hề bỏ sót!
Thay vì bảo cô do dự, chi bằng bảo cô cố tình làm như thế!
"Người đàn bà kia so ra kém hơn cô, loại phụ nữ đó quả thật chỉ thích hợp lệ thuộc vào đàn ông. Chuyện gì cũng làm không xong, cả đời ăn năn hối hận! Lam Duê, làm sao có thể so sánh cô với người như vậy được?”
Vừa ở bên tai, Andrew bất thình lình tiến đến gần đỉnh đầu, thổi hơi nói thì thầm khiến Lam Duê hung hăng híp mắt lại!
Từ xưa tới nay chưa từng có ai lại đi đánh giá người sinh ra mình như vậy, Andrew quả nhiên là như người ngoài đồn đại, máu lạnh vô tình!
Không đợi Lam Duê phản ứng, toàn bộ cơ thể của cô liền bị kéo sang một bên, nhích tới gần lồng ngực ấm áp của Lăng Ngạo. Giọng nói trầm thấp mang theo sự cay nghiệt vang lên trên đỉnh đầu:
"Andrew, hội nghị lần này là do tôi chủ trì, anh dựa vào gần Lam đương gia như vậy, chẳng lẽ xem thường tôi?”
/110
|